Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 74
Tại một nơi nào đó...
Trong một thiền điện nguy nga tráng lệ nhưng mang vài phần âm u quỷ khí. Trên ghế chủ vị là một hắc y không biết nam hay nữ, vì gã đã chùm mũ lên đầu rồi còn đâu. Gã ngồi trên một chiếc ghế cũng cực kì quỷ dị giống như gã, lưng dựa có hình một con rắn, nhưng chỗ đặt tay lại là đầu lâu đỏ au... Hắc y nhân ngồi hiên ngang nhìn xuống phía dưới nơi cũng đang có một hắc y nhân đang quỳ.
- Tìm được rồi sao !
Không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định rõ ràng. Hắc y nhân dùng chất giọng bất nam bất nữ nói ra một cách vui mừng không hề che dấu.
- Thưa chủ thượng, đã tìm được !
Hắc y nhân nọ quỳ gối cung kính đáp.
- Là ai, ngươi mau nói đi ? Ngươi phải biết ta đã chờ đợi thời khắc ngươi nói ra câu nói này lâu lắm rồi đấy ! Mau mau, nói mau...
Tên chủ thượng không còn ngồi ngiêm túc nữa mà ngọ nguậy như người không xương...có lẽ hắn không có xương thật, toàn thân bị bao phủ bởi áo choàng đen ngòm nên hình dạng của gã không hề lộ ra bên ngoài.
- Là... là cháu trai của trưởng môn Lục Sơn, phong chủ Vũ Nguyệt... Lăng Xuyên !
Tên thuộc hạ có chút bối rối nói ra câu đó, có lẽ tên thuộc hạ này không muốn tiết lộ việc này chút nào nên có thể thấy là hắn đang run rẩy.
- Cái gì ? Lục Sơn, lại là Lục Sơn ! Ngươi nói người đó là cháu trai của Lăng Hải Minh, con trai của Lăng Thịnh Nam sao ?
- D...Dạ phải ! __ Tên thuộc hạ lại càng run rẩy thấy rõ.
- Ha ha...ha ha ha... Bổn tọa không ngờ, bổn tọa đúng là không ngờ ! Lăng Thịnh Nam lại có con...có con... Hắn phong ấn ta ở nơi này mấy trăm năm nay, chính hắn lại đi thành thân... hắn dám lừa ta, tại sao hắn lại lừa ta... aaaa.....
Hắc y nhân mặc dù đang ngồi trên ghế nhưng vậy mà đã lăn xuống dưới, gã quỳ trên mặt đất lạnh lẽo...ôm mặt, mà tiếng cũng không biết phát ra từ đâu cơ, tiếng hét gào của gã vang vọng cả trong điện khiến tên thuộc hạ đang quỳ phía dưới toát hết cả mồ hôi lưng, lại tự nhủ sao lại phải mặc áo choàng làm gì... vừa nóng vừa lạnh như vậy khiến hắn cũng khó chịu lắm chứ. May mà ở nơi này chỉ có hắn với gã, nếu còn có ai khác hây bất cứ vật sống nào thì chắc sẽ bị tiếng của gã làm cho vãi đái ra mất thôi...
- Chủ thượng bớt giận ! __ Sợ thì sợ thật nhưng không nói gì thì càng làm hắn sợ chứ.
- Cút ngay ! Cút ngay cho khuất mắt bổn tọa ! Cút !
Mặc dù bảo cút rất oai nhưng có lẽ khi bình tĩnh lại, gã chắc chắn sẽ gọi tên thuộc hạ quay lại.
Gã tức giận phất tay, 1 đạo lưu quang đen phi ra như lưỡi đao đã làm cho tên thuộc hạ kia trúng chiêu rồi ngã lăn ra. Hắn cố gượng dậy nuốt xuống một mồm máu mở miệng nói.
- Thuộc hạ cáo lui, xin chủ thượng giữ gìn thân thể ! __ Sau đó là biến mất tăm hơi.
Trong điện không còn bóng người, chỉ còn một cục đen đen ôm người dưới đất. Gã hận, hận Lục Sơn, hận cả thiên hạ, hận tất cả những kẻ tự xưng mình là người theo đuổi chính nghĩa, và gã hận hắn... Gã hận Lăng Thịnh Nam, gã hận hắn nhất, hận người đã lừa dối gã, đẩy gã tới bức đường cùng như ngày hôm nay, khiến gã bị tra tấn suốt mấy trăm năm.
Thất Sát ôm đầu một lúc cố lấy lại bình tĩnh. Sau khi đã tỉnh lại, đôi mắt bên trong mũ chùm bắt đầu lóe đỏ như đèn giao thông, sáng trưng...
Thất Sát nghĩ kĩ rồi, gã phải trả thù, nhất định phải trả thù...Thế là như đã nói, gã lại họi tên thuộc hạ kia quay lại và giao cho hắn nhiệm vụ...
Tên thuộc hạ cũng chỉ đành cắn răng làm theo... ai bảo Thất Sát đang nắm giữ điểm yếu của hắn làm chi, điểm yếu bị lợi dụng, hắn đành phải nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
( Phản diện đã xuất hiện ! )
---------------------------------
Lăng Xuyên ngồi bàn uống trà rất nhà nhã mà nhìn kẻ nào đó đang nằm liệt giường không đi lại được.
- Sư tôn đại nhân đại lượng cho con một chút thuốc đi ! Cứ nằm thế này khiến con khó chịu lắm rồi !
Tần Thiên nằm trên giường cả mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố mở đôi môi khố khốc ra đòi đồ.
- Cho sướng, không phải ngươi cười ta ghê lắm sao ! Bây giờ thì thế nào, chính thức trải nghiệm có cảm thấy vinh dự không ? Hả ?
Lăng Xuyên hất cằm về phía Tần Thiên mà nói, nếu là bộ dạng của người lớn thì trông y rất chi là ngầu và lòi. Nhưng đang là một hài tử, nên thái độ đó của y lại khá là đáng yêu, nhất là đôi má mịn màng phúng phính như má em bé kia.
- Không vinh dự, không vinh dự chút nào ! Bây giờ cháy hiểu nổi khổ của chú rồi chú rồi chú mau cho cháu thuốc đi, nếu không nơi đó của cháu hỏng mất, cháu không muốn bị trĩ đâu a... hu hu...
Lăng Xuyên khó chịu ném cho hắn một lọ thuốc màu trắng sau đó bồi thêm 1 câu : - Nói lắm thế !
Tần Thiên mắt sáng lên, với lấy lọ thuốc rồi mở nắp đổ một viên thuốc ra, không cảnh giác gì mà cho luôn vào miệng.
Cảm nhận thân thể đang dần dần hồi phục, nơi hạ thân cũng không còn đau nữa, y lại bắt đầu đứng dậy chạy nhảy như chim chích chòe rồi...
Lăng Xuyên biết thừa cái tính này của hắn, mặc dù khó chịu thật nhưng đoa là cháu trai y, vứt không được mà bỏ cũng chẳng xong.
Thế là nhờ lọ thuốc của Lăng Xuyên, Tần Thiên lại chạy nhảy khắp nơi như chưa có chuyện gì sảy ra. Nhưng khi vừa đụng mặt với Lang Đản, y liền tránh ngay lập tức như gặp phải địch nhân.
Trời ơi, bảo y sau này đối mặt với hắn như thế nào. Y coi hắn như một người ca ca hay một vị bằng hữu, bây giờ là đồng môn... Nhưng hắn đã làm gì, hắn làm chuyện thân mật với y bất chấp y phản kháng. Hảo cảm mà Lang Đản cố gắng tạo dựng được, lại mất sạch sành sanh trong đêm đó. Hắn hiện tại đã bị Tần Thiên ghét, gặp phải cứ như ăn phải bả chó, cố gắng tránh mặt như tránh ruồi muỗi...
Lang Đản cũng áy náy lắm chứ, lúc đó hắn không kiềm chế nổi mình mà làm chuyện đồi bại với y, khiến bây giờ 2 người cứ hễ gặp mặt là kẻ tránh người lưu luyến... Đối với mối quan hệ trước đây của 2 người thì bây giờ đã không cứu rỗi nổi rồi, mà nếu cho dòng thời gian quay ngược lại, Lang Đản cũng sẽ vẫn làm như vậy. Biến y trở thành người của hắn, để y không thể rời xa hắn được nữa.
Thanh Nhi nhìn thấy mối quan hệ của 2 người này cũng ảo não theo, nhưng không sao, cặp đôi phải trải qua sự tình thú như vậy thì mới nhận ra được tình ý của đối phương...trong sách vở viết như vậy chứ cô cũng chưa được thực nghiệm. Nhưng bây giờ hay rồi, có 2 cặp đôi đang trong tình trạng đó, cô nhất định phải xem xem trong sách viết có hoàn toàn giống như sự thật không.
Trong phòng của Thanh Nhi tràn ngập là " sách ", nhưng là " sách " gì thì chỉ có cô mới biết. Cũng chả có gì ngoài một đống long dương đồ, cô có ý định đưa một quyển long dương có 1001 cách theo đuổi lão công và 100 tư thế trong cuộc hoan.
Ô ha ha... nói ra thì cô cũng đỏ mặt lắm chứ, nếu để ai phát hiện ra kho tàng này của cô thì chắc cô không còn mặt mũi nào nhìn ngắm mặt trời nữa...vì nó quá chi là xấu hổ... Cô nghĩ, ai lại một nữ nhân lại cứ thích ghép cặp cho nam nhân làm gì, cô còn là một trưởng môn nữa chứ, nếu để người khác phát hiện ra sở thích này của cô thì cô còn mặt mũi nào đâu. Cô nghĩ cô chính là giống nhân loại lạc loài đi, chắc sẽ không ai như cô đâu ha...
Thế là, ai có phòng nào thì ở phòng nấy Vũ Nguyệt lại trải qua một ngày khá bình yên... nhưng không biết, bình yên này liệu còn bao lâu nữa đây...
!!9:?:?:?:??::??::?::??:"??"?
Trong một thiền điện nguy nga tráng lệ nhưng mang vài phần âm u quỷ khí. Trên ghế chủ vị là một hắc y không biết nam hay nữ, vì gã đã chùm mũ lên đầu rồi còn đâu. Gã ngồi trên một chiếc ghế cũng cực kì quỷ dị giống như gã, lưng dựa có hình một con rắn, nhưng chỗ đặt tay lại là đầu lâu đỏ au... Hắc y nhân ngồi hiên ngang nhìn xuống phía dưới nơi cũng đang có một hắc y nhân đang quỳ.
- Tìm được rồi sao !
Không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định rõ ràng. Hắc y nhân dùng chất giọng bất nam bất nữ nói ra một cách vui mừng không hề che dấu.
- Thưa chủ thượng, đã tìm được !
Hắc y nhân nọ quỳ gối cung kính đáp.
- Là ai, ngươi mau nói đi ? Ngươi phải biết ta đã chờ đợi thời khắc ngươi nói ra câu nói này lâu lắm rồi đấy ! Mau mau, nói mau...
Tên chủ thượng không còn ngồi ngiêm túc nữa mà ngọ nguậy như người không xương...có lẽ hắn không có xương thật, toàn thân bị bao phủ bởi áo choàng đen ngòm nên hình dạng của gã không hề lộ ra bên ngoài.
- Là... là cháu trai của trưởng môn Lục Sơn, phong chủ Vũ Nguyệt... Lăng Xuyên !
Tên thuộc hạ có chút bối rối nói ra câu đó, có lẽ tên thuộc hạ này không muốn tiết lộ việc này chút nào nên có thể thấy là hắn đang run rẩy.
- Cái gì ? Lục Sơn, lại là Lục Sơn ! Ngươi nói người đó là cháu trai của Lăng Hải Minh, con trai của Lăng Thịnh Nam sao ?
- D...Dạ phải ! __ Tên thuộc hạ lại càng run rẩy thấy rõ.
- Ha ha...ha ha ha... Bổn tọa không ngờ, bổn tọa đúng là không ngờ ! Lăng Thịnh Nam lại có con...có con... Hắn phong ấn ta ở nơi này mấy trăm năm nay, chính hắn lại đi thành thân... hắn dám lừa ta, tại sao hắn lại lừa ta... aaaa.....
Hắc y nhân mặc dù đang ngồi trên ghế nhưng vậy mà đã lăn xuống dưới, gã quỳ trên mặt đất lạnh lẽo...ôm mặt, mà tiếng cũng không biết phát ra từ đâu cơ, tiếng hét gào của gã vang vọng cả trong điện khiến tên thuộc hạ đang quỳ phía dưới toát hết cả mồ hôi lưng, lại tự nhủ sao lại phải mặc áo choàng làm gì... vừa nóng vừa lạnh như vậy khiến hắn cũng khó chịu lắm chứ. May mà ở nơi này chỉ có hắn với gã, nếu còn có ai khác hây bất cứ vật sống nào thì chắc sẽ bị tiếng của gã làm cho vãi đái ra mất thôi...
- Chủ thượng bớt giận ! __ Sợ thì sợ thật nhưng không nói gì thì càng làm hắn sợ chứ.
- Cút ngay ! Cút ngay cho khuất mắt bổn tọa ! Cút !
Mặc dù bảo cút rất oai nhưng có lẽ khi bình tĩnh lại, gã chắc chắn sẽ gọi tên thuộc hạ quay lại.
Gã tức giận phất tay, 1 đạo lưu quang đen phi ra như lưỡi đao đã làm cho tên thuộc hạ kia trúng chiêu rồi ngã lăn ra. Hắn cố gượng dậy nuốt xuống một mồm máu mở miệng nói.
- Thuộc hạ cáo lui, xin chủ thượng giữ gìn thân thể ! __ Sau đó là biến mất tăm hơi.
Trong điện không còn bóng người, chỉ còn một cục đen đen ôm người dưới đất. Gã hận, hận Lục Sơn, hận cả thiên hạ, hận tất cả những kẻ tự xưng mình là người theo đuổi chính nghĩa, và gã hận hắn... Gã hận Lăng Thịnh Nam, gã hận hắn nhất, hận người đã lừa dối gã, đẩy gã tới bức đường cùng như ngày hôm nay, khiến gã bị tra tấn suốt mấy trăm năm.
Thất Sát ôm đầu một lúc cố lấy lại bình tĩnh. Sau khi đã tỉnh lại, đôi mắt bên trong mũ chùm bắt đầu lóe đỏ như đèn giao thông, sáng trưng...
Thất Sát nghĩ kĩ rồi, gã phải trả thù, nhất định phải trả thù...Thế là như đã nói, gã lại họi tên thuộc hạ kia quay lại và giao cho hắn nhiệm vụ...
Tên thuộc hạ cũng chỉ đành cắn răng làm theo... ai bảo Thất Sát đang nắm giữ điểm yếu của hắn làm chi, điểm yếu bị lợi dụng, hắn đành phải nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
( Phản diện đã xuất hiện ! )
---------------------------------
Lăng Xuyên ngồi bàn uống trà rất nhà nhã mà nhìn kẻ nào đó đang nằm liệt giường không đi lại được.
- Sư tôn đại nhân đại lượng cho con một chút thuốc đi ! Cứ nằm thế này khiến con khó chịu lắm rồi !
Tần Thiên nằm trên giường cả mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố mở đôi môi khố khốc ra đòi đồ.
- Cho sướng, không phải ngươi cười ta ghê lắm sao ! Bây giờ thì thế nào, chính thức trải nghiệm có cảm thấy vinh dự không ? Hả ?
Lăng Xuyên hất cằm về phía Tần Thiên mà nói, nếu là bộ dạng của người lớn thì trông y rất chi là ngầu và lòi. Nhưng đang là một hài tử, nên thái độ đó của y lại khá là đáng yêu, nhất là đôi má mịn màng phúng phính như má em bé kia.
- Không vinh dự, không vinh dự chút nào ! Bây giờ cháy hiểu nổi khổ của chú rồi chú rồi chú mau cho cháu thuốc đi, nếu không nơi đó của cháu hỏng mất, cháu không muốn bị trĩ đâu a... hu hu...
Lăng Xuyên khó chịu ném cho hắn một lọ thuốc màu trắng sau đó bồi thêm 1 câu : - Nói lắm thế !
Tần Thiên mắt sáng lên, với lấy lọ thuốc rồi mở nắp đổ một viên thuốc ra, không cảnh giác gì mà cho luôn vào miệng.
Cảm nhận thân thể đang dần dần hồi phục, nơi hạ thân cũng không còn đau nữa, y lại bắt đầu đứng dậy chạy nhảy như chim chích chòe rồi...
Lăng Xuyên biết thừa cái tính này của hắn, mặc dù khó chịu thật nhưng đoa là cháu trai y, vứt không được mà bỏ cũng chẳng xong.
Thế là nhờ lọ thuốc của Lăng Xuyên, Tần Thiên lại chạy nhảy khắp nơi như chưa có chuyện gì sảy ra. Nhưng khi vừa đụng mặt với Lang Đản, y liền tránh ngay lập tức như gặp phải địch nhân.
Trời ơi, bảo y sau này đối mặt với hắn như thế nào. Y coi hắn như một người ca ca hay một vị bằng hữu, bây giờ là đồng môn... Nhưng hắn đã làm gì, hắn làm chuyện thân mật với y bất chấp y phản kháng. Hảo cảm mà Lang Đản cố gắng tạo dựng được, lại mất sạch sành sanh trong đêm đó. Hắn hiện tại đã bị Tần Thiên ghét, gặp phải cứ như ăn phải bả chó, cố gắng tránh mặt như tránh ruồi muỗi...
Lang Đản cũng áy náy lắm chứ, lúc đó hắn không kiềm chế nổi mình mà làm chuyện đồi bại với y, khiến bây giờ 2 người cứ hễ gặp mặt là kẻ tránh người lưu luyến... Đối với mối quan hệ trước đây của 2 người thì bây giờ đã không cứu rỗi nổi rồi, mà nếu cho dòng thời gian quay ngược lại, Lang Đản cũng sẽ vẫn làm như vậy. Biến y trở thành người của hắn, để y không thể rời xa hắn được nữa.
Thanh Nhi nhìn thấy mối quan hệ của 2 người này cũng ảo não theo, nhưng không sao, cặp đôi phải trải qua sự tình thú như vậy thì mới nhận ra được tình ý của đối phương...trong sách vở viết như vậy chứ cô cũng chưa được thực nghiệm. Nhưng bây giờ hay rồi, có 2 cặp đôi đang trong tình trạng đó, cô nhất định phải xem xem trong sách viết có hoàn toàn giống như sự thật không.
Trong phòng của Thanh Nhi tràn ngập là " sách ", nhưng là " sách " gì thì chỉ có cô mới biết. Cũng chả có gì ngoài một đống long dương đồ, cô có ý định đưa một quyển long dương có 1001 cách theo đuổi lão công và 100 tư thế trong cuộc hoan.
Ô ha ha... nói ra thì cô cũng đỏ mặt lắm chứ, nếu để ai phát hiện ra kho tàng này của cô thì chắc cô không còn mặt mũi nào nhìn ngắm mặt trời nữa...vì nó quá chi là xấu hổ... Cô nghĩ, ai lại một nữ nhân lại cứ thích ghép cặp cho nam nhân làm gì, cô còn là một trưởng môn nữa chứ, nếu để người khác phát hiện ra sở thích này của cô thì cô còn mặt mũi nào đâu. Cô nghĩ cô chính là giống nhân loại lạc loài đi, chắc sẽ không ai như cô đâu ha...
Thế là, ai có phòng nào thì ở phòng nấy Vũ Nguyệt lại trải qua một ngày khá bình yên... nhưng không biết, bình yên này liệu còn bao lâu nữa đây...
!!9:?:?:?:??::??::?::??:"??"?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất