Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 81
Lăng Xuyên rời khỏi căn nhà gỗ. Đi trên đường bằng mà gần bị vấp ngã mấy lần. May mà thân thủ nhanh nhẹn nếu không đã về với đất mẹ.
Nằm mơ gặp ác mộng, hiện tại thì thẫn thờ.
Cái cảm giác ám ảnh đó lại quay về với y rồi.
Biết trước là một ngày nào đó sẽ phải đối mặt nhưng... y hình như là càng muốn lẩn tránh hắn hơn thì phải. Không muốn đối diện trực tiếp, vì chắc lúc đó nhất định sẽ rất lúng túng không biết nên nói cá gì. Chĩa kiếm vào hắn, quát mắng hắn hay là giảng hòa... Chắc chắn lựa chọn thứ 3 là không thể rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nghĩ nữa. Đến thì đến đi, y không có sợ đâu nhá.
Trở về thì hôm nay cuối cùng cũng được một cái không gian yên tĩnh. Hôm nay Lôi Phong phải ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với các đệ tử khác trong môn phái, tiện thể lịch luyện nâng cao bản thân, chắc tầm 1 tháng nữa mới về.
Một tháng này chính là thời gian yên tĩnh nhất, y nhất định phải tận dụng hết sức có thể.
Đang lon ton đi trên hành lang thì phía đối diện xuất hiện một nam nhân thân cao 7 thước, tuấn tú mang vài phàn lãnh đạm. Hắn cung kính cúi đầu.
- Sư tôn, ta có chuyện muốn nói !
Người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, là cái tên suốt ngày đối chọi với cặp đôi không tỳ vết kia : Khúc Điềm.
- Có chuyện gì ? __ Lăng Xuyên hỏi
Đối với cách xưng hô bất kính của mấy thằng đệ tử này, Lăng Xuyên cũng không để ý. Dù sao y cũng nhỏ tuổi hơn họ mà. Làm sư tôn cũng chỉ là một cách che đậy thôi. Mà họ cũng coi y như là tiểu đệ của mình vậy, chỉ là tính cách ông cụ non khiến họ không dám tiến gần.
- Ta có chuyện gấp cần phải quay trở về vội ! Mong sư tôn chấp thuận !
- Là chuyện gấp gì mà lại về ngay lúc này ? Lôi Phong có biết chưa ?
Lăng Xuyên nhíu mày. Không phải y không cho hắn trở về mà là có người gián tiếp không cho hắn đi.
- Cái này... 2 đệ ấy biết ! 2 đệ ấy còn mong ta đi cho khuất mắt nữa là...ha ha ha...
Khúc Điềm cố nặn ra nụ cười ưu tú, nhưng ánh mắt liếc ngang liếc dọc kia đã bán đứng hắn.
Lăng Xuyên đương nhiên là không tin nhưng cũng không có vạch trần. Biết hắn chắc chắn cũng có nỗi khổ gì đó nên cũng không hỏi gì nhiều.
- Được rồi ! Khi nào ngươi xuất phát ?
- Ngay bây giờ !
- Nhanh vậy ?
- Là phụ thân của ta dục ta về vội, nếu không ta cũng sẽ hoãn đến ngày mai.
- Vậy khi nào xong việc ngươi có quay lại nữa không ? __ Lôi Phong sẽ rất nhớ ngươi
Câu cuối y không dám nói ra, y cũng không muốn can thiệp gì nhiều đến chuyện của 3 người này.
- Còn phải xem quyết định của phụ thân ! Ta sẽ cố gắng quay trở về sớm nhất có thể.
- Được ! Ngươi đi đi ! __ Rồi về sớm kẻo 2 đứa nó lại quậy tung cái môn phái này lên mất.
Khúc Điềm cúi đầu chào sau đó quay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của người nọ, Lăng Xuyên thở dài.
Dù sao cũng chỉ là một nhân vật qua đường, trong nguyên tác không có sự xuất hiện của hắn, cũng không có sự xuất hiện của Lôi Phong. Lăng Xuyên đến làm cho cốt truyện thay đổi 180°. Y mong hắn quay lại sớm nhưng nhiều hơn là không mong hắn quay lại. Lăng Xuyên không muốn người vô tội bị quấn vào vòng soáy này.
_______________________
- Chuyện ta bảo ngươi làm đến đâu rồi ? __ Một bóng đen ngồi trên ghế chủ tọa hỏi 1 bóng đen khác đang quỳ phía dưới
- Đã sắp xếp ổn thỏa ! Chỉ cần lôi kéo các thế lực lại là gần như hoàn thành.__ Bóng đen quỳ bên dưới lên tiếng.
- Tốt, tốt lắm ! Ha ha ha... Lục Sơn nhỉ, bổn tọa nhất định sẽ san bằng nó ! Bổn toạ nhất định phải phá đi cơ nghiệp mà hắn vất vả dựng lên... ha ha ha...
Cái bóng lục nhục không ra hình thù bắt đầu hóa thành 1 hình người. Một nam nhân than vận hắc y đơn giản. Nhưng mái tóc trắng xóa dài xõa xuống qua mông lại tôn lên gương mặt đẹp không tỳ vết của hắn. Môi đỏ như máu, đôi mắt phượng hẹp dài cùng đồng tử sâu thăm thẳm như biển. Trên trán là một hình cánh hoa cũng đỏ thắm như máu thi thoảng lại phát sáng làm lộ làm da trắng như tuyết.
Thất Sát ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn xuống. Sau đó phất tay ý bảo người kia nên lui đi.
Người kia vẫn còn chưa hoàn hồn vì ngoại hình thực sự của chủ nhân nên cứ đờ đẫn không đứng dậy. Mãi khi sắp thấy người trên ghế chủ tọa bắt đầu mất kiên nhẫn gã mới lập tức đứng dậy rời khỏi.
Hắn không điên tiết như mọi hôm nữa, nhưng gã vẫn sợ. Không ngờ cái cục đen bóng loáng mọi hôm vậy mà lại đẹp như vậy. Có thể nói, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được sắc đẹp của hắn. Nhưng... mĩ nhân có đẹp đến mấy thì vẫn có đôc. Không nên động vào thì hơn.
Nhưng có 1 điều mà gã không thể ngờ được là. Chủ thượng thế mà... lại giống Lăng phong chủ Lăng Xuyên đến 8-9/10....
_______________________
Lăng Xuyên cứ hễ đặt lưng xuống giường là lại nằm mộng. Lần này thì lại là một khung cảnh khác.
Y bị khóa cả tứ chi trên giường, dây xích chỉ dài đến tầm y muốn lăn lộn trên chiếc giường này mà thôi.
Cánh cửa bên ngoài bắt đầu mở ra, đứng ngược sáng là một nam nhân thân cao 8 thước. Hắn chầm chậm bước vào, trước hết không quên đóng cửa. Tiến gần phía giường y nằm hắn mỉm cười.
- Sư tôn, hôm nay người lại đến rồi ! Không ngờ người lại tự mình dâng hiến bản thân lên cho ta.
- ....... ???
Ai dâng hiến cơ ? Ta làm sao biết mình lại ở đây ? Đừng có nói láo...
Muốn mở miệng ra chửi nhưng hình như không thốt ra được bất kì tiếng gì.
Cơ Hàn leo lên giường, giữ chặt tay y ở 2 bên đầu, chân cũng tách 2 chân của y ra 2 bên, thân hình cao to nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn của Lăng Xuyên. Lúc này y mới nhận ra, y không còn hình dạng hài tử nữa, mà đã là hình dạng trưởng thành rồi.
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta ? __ Lăng Xuyên tức giận rống lên, cơ thể không ngừng dãy dụa.
- Sư tôn nói oan đệ tử quá ! Là chính người tới, đệ tử chỉ là ở đây đợi người thôi. __ Hắn bày gương mặt ủy khuất như chính hắn mới là người bị oan. Cúi mặt xuống vùi vào bờ ngực bằng phẳng của y mà dụi dụi (o_o,)
- Cút ra ! Nặng quá ! __ Cái thằng chó này có biết hắn nặng lắm không.
- Sư tôn mắng ta ! Sư tôn vậy mà mắng ta ! Người phải bị trừng phạt ! (QAQ) __ Giọng điệu thì giống như tức giận nhưng gương mặt giống như bị cướp mất kẹo kia thì... không thêt diễn tả thành lời.
Hắn cúi xuống gặm nhấm lấy bờ môi của y. Gặm cắn, liếm láp đủ kiểu, sau đó luồn lưỡi đi vào trong khám phá.
Tu vi đột ngột mất hết, thể lực cũng không có. Không thể đẩy cái thằng đang nằm ườn trên người mình ra. Những động tác phản kháng của y chỉ như gãi ngứa, cơ thể vặn vẹo giống như là đang câu dẫn hơn. Bất thình lình không không chế được, nơi đó của Cơ Hàn vậy mà đứng lên rồi. Cắm cắm vào bụng củ Lăng Xuyên khiến y phát khùng hét um lên.
- Con mẹ nó ngươi vậy mà đã động dục ! Mau buông ra ! __ Sau đó là dùng hết sức bú sữa mẹ ra đẩy hắn ra khỏi mình.
Lăng Xuyên thoát khỏi hắn, lật người lại định bò xuống giường. Nhưng gần bò đến mép giường thì bị 1 bàn tay nắm lấy cổ chân lôi lại.
'' Xoẹt '', tiếng xé y phục vang dội. Cơ Hàn vứt mảnh y phục mình vừa xé ra, sau đó từ phái sau nằm đè lên người y thì thầm vào tai.
- Người không chạy thoát được đâu ! Chưa kể là mấy cái dây xích này, cho dù người cởi được cũng chưa chắc thoát được mộng. Mấy lần nương tay với người, lần này nhất định ta sẽ ăn bằng sạch. Sư tôn của ta !
- Ngươi a... đừng mà... bỏ tay ra khỏi chỗ đó...
Không biết từ lúc nào quần y cũng bị cởi nốt. Hắn nhét 1 ngón tay của mình vào hậu huyệt đang khép kín kia, rồi 2 ngón, 3 ngón, thực hiện động tác đưa đẩy. Mặc kệ người dưới thân có run rẩy quát mắng cái gì, hắn cũng không còn tâm tư đâu để nghe nữa rồi.
- Đừng mà... đừng đi vào... á...
Lăng Xuyên đập đập tay xuống đệm giường, không có tác dụng thì lại bấu chặt vào đệm. Cơ thể đã hoàn toàn bị hắn không chế, từng động tác của hắn rất thô bạo, gần như muốn trẻ đôi người y ra.
Đau, thực sự rất đau. Chỉ là mơ thôi sao lại chân thực đến vậy... Rốt cuộc là vì cái gì... sao lại nhục nhã thế này.
Cơ Hàn ở đằng sau tiến công thần tốc, công thành đoạt đất. Từng động tác của hắn rất thô bạo, lần nào đi vào cũng là phải tận gốc rễ. Hắn biết trong mơ mình muốn làm thế nào cũng được, cũng không sợ y đau. Cho nên hắn vừa thúc mạnh vào trong y vừa như trút giận....
........
Lăng Xuyên bị hắn thô bạo làm cho tới khi không biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì vẫn là căn phòng quen thuộc của mọi hôm. Biết là đêm qua chỉ là mơ thôi nhưng lại có thể chân thực đến mức đấy. Cơ thể cũng vì vậy mà mệt mỏi cực kì.
Hầy... từ nay quyết định không ngủ nữa.
!-!!?:?:?"?::?:!!!:?:?:?"?"!:?
Nằm mơ gặp ác mộng, hiện tại thì thẫn thờ.
Cái cảm giác ám ảnh đó lại quay về với y rồi.
Biết trước là một ngày nào đó sẽ phải đối mặt nhưng... y hình như là càng muốn lẩn tránh hắn hơn thì phải. Không muốn đối diện trực tiếp, vì chắc lúc đó nhất định sẽ rất lúng túng không biết nên nói cá gì. Chĩa kiếm vào hắn, quát mắng hắn hay là giảng hòa... Chắc chắn lựa chọn thứ 3 là không thể rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không nghĩ nữa. Đến thì đến đi, y không có sợ đâu nhá.
Trở về thì hôm nay cuối cùng cũng được một cái không gian yên tĩnh. Hôm nay Lôi Phong phải ra ngoài làm nhiệm vụ cùng với các đệ tử khác trong môn phái, tiện thể lịch luyện nâng cao bản thân, chắc tầm 1 tháng nữa mới về.
Một tháng này chính là thời gian yên tĩnh nhất, y nhất định phải tận dụng hết sức có thể.
Đang lon ton đi trên hành lang thì phía đối diện xuất hiện một nam nhân thân cao 7 thước, tuấn tú mang vài phàn lãnh đạm. Hắn cung kính cúi đầu.
- Sư tôn, ta có chuyện muốn nói !
Người tới cũng chẳng phải ai xa lạ, là cái tên suốt ngày đối chọi với cặp đôi không tỳ vết kia : Khúc Điềm.
- Có chuyện gì ? __ Lăng Xuyên hỏi
Đối với cách xưng hô bất kính của mấy thằng đệ tử này, Lăng Xuyên cũng không để ý. Dù sao y cũng nhỏ tuổi hơn họ mà. Làm sư tôn cũng chỉ là một cách che đậy thôi. Mà họ cũng coi y như là tiểu đệ của mình vậy, chỉ là tính cách ông cụ non khiến họ không dám tiến gần.
- Ta có chuyện gấp cần phải quay trở về vội ! Mong sư tôn chấp thuận !
- Là chuyện gấp gì mà lại về ngay lúc này ? Lôi Phong có biết chưa ?
Lăng Xuyên nhíu mày. Không phải y không cho hắn trở về mà là có người gián tiếp không cho hắn đi.
- Cái này... 2 đệ ấy biết ! 2 đệ ấy còn mong ta đi cho khuất mắt nữa là...ha ha ha...
Khúc Điềm cố nặn ra nụ cười ưu tú, nhưng ánh mắt liếc ngang liếc dọc kia đã bán đứng hắn.
Lăng Xuyên đương nhiên là không tin nhưng cũng không có vạch trần. Biết hắn chắc chắn cũng có nỗi khổ gì đó nên cũng không hỏi gì nhiều.
- Được rồi ! Khi nào ngươi xuất phát ?
- Ngay bây giờ !
- Nhanh vậy ?
- Là phụ thân của ta dục ta về vội, nếu không ta cũng sẽ hoãn đến ngày mai.
- Vậy khi nào xong việc ngươi có quay lại nữa không ? __ Lôi Phong sẽ rất nhớ ngươi
Câu cuối y không dám nói ra, y cũng không muốn can thiệp gì nhiều đến chuyện của 3 người này.
- Còn phải xem quyết định của phụ thân ! Ta sẽ cố gắng quay trở về sớm nhất có thể.
- Được ! Ngươi đi đi ! __ Rồi về sớm kẻo 2 đứa nó lại quậy tung cái môn phái này lên mất.
Khúc Điềm cúi đầu chào sau đó quay lưng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của người nọ, Lăng Xuyên thở dài.
Dù sao cũng chỉ là một nhân vật qua đường, trong nguyên tác không có sự xuất hiện của hắn, cũng không có sự xuất hiện của Lôi Phong. Lăng Xuyên đến làm cho cốt truyện thay đổi 180°. Y mong hắn quay lại sớm nhưng nhiều hơn là không mong hắn quay lại. Lăng Xuyên không muốn người vô tội bị quấn vào vòng soáy này.
_______________________
- Chuyện ta bảo ngươi làm đến đâu rồi ? __ Một bóng đen ngồi trên ghế chủ tọa hỏi 1 bóng đen khác đang quỳ phía dưới
- Đã sắp xếp ổn thỏa ! Chỉ cần lôi kéo các thế lực lại là gần như hoàn thành.__ Bóng đen quỳ bên dưới lên tiếng.
- Tốt, tốt lắm ! Ha ha ha... Lục Sơn nhỉ, bổn tọa nhất định sẽ san bằng nó ! Bổn toạ nhất định phải phá đi cơ nghiệp mà hắn vất vả dựng lên... ha ha ha...
Cái bóng lục nhục không ra hình thù bắt đầu hóa thành 1 hình người. Một nam nhân than vận hắc y đơn giản. Nhưng mái tóc trắng xóa dài xõa xuống qua mông lại tôn lên gương mặt đẹp không tỳ vết của hắn. Môi đỏ như máu, đôi mắt phượng hẹp dài cùng đồng tử sâu thăm thẳm như biển. Trên trán là một hình cánh hoa cũng đỏ thắm như máu thi thoảng lại phát sáng làm lộ làm da trắng như tuyết.
Thất Sát ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn xuống. Sau đó phất tay ý bảo người kia nên lui đi.
Người kia vẫn còn chưa hoàn hồn vì ngoại hình thực sự của chủ nhân nên cứ đờ đẫn không đứng dậy. Mãi khi sắp thấy người trên ghế chủ tọa bắt đầu mất kiên nhẫn gã mới lập tức đứng dậy rời khỏi.
Hắn không điên tiết như mọi hôm nữa, nhưng gã vẫn sợ. Không ngờ cái cục đen bóng loáng mọi hôm vậy mà lại đẹp như vậy. Có thể nói, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được sắc đẹp của hắn. Nhưng... mĩ nhân có đẹp đến mấy thì vẫn có đôc. Không nên động vào thì hơn.
Nhưng có 1 điều mà gã không thể ngờ được là. Chủ thượng thế mà... lại giống Lăng phong chủ Lăng Xuyên đến 8-9/10....
_______________________
Lăng Xuyên cứ hễ đặt lưng xuống giường là lại nằm mộng. Lần này thì lại là một khung cảnh khác.
Y bị khóa cả tứ chi trên giường, dây xích chỉ dài đến tầm y muốn lăn lộn trên chiếc giường này mà thôi.
Cánh cửa bên ngoài bắt đầu mở ra, đứng ngược sáng là một nam nhân thân cao 8 thước. Hắn chầm chậm bước vào, trước hết không quên đóng cửa. Tiến gần phía giường y nằm hắn mỉm cười.
- Sư tôn, hôm nay người lại đến rồi ! Không ngờ người lại tự mình dâng hiến bản thân lên cho ta.
- ....... ???
Ai dâng hiến cơ ? Ta làm sao biết mình lại ở đây ? Đừng có nói láo...
Muốn mở miệng ra chửi nhưng hình như không thốt ra được bất kì tiếng gì.
Cơ Hàn leo lên giường, giữ chặt tay y ở 2 bên đầu, chân cũng tách 2 chân của y ra 2 bên, thân hình cao to nằm đè lên thân thể nhỏ nhắn của Lăng Xuyên. Lúc này y mới nhận ra, y không còn hình dạng hài tử nữa, mà đã là hình dạng trưởng thành rồi.
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta ? __ Lăng Xuyên tức giận rống lên, cơ thể không ngừng dãy dụa.
- Sư tôn nói oan đệ tử quá ! Là chính người tới, đệ tử chỉ là ở đây đợi người thôi. __ Hắn bày gương mặt ủy khuất như chính hắn mới là người bị oan. Cúi mặt xuống vùi vào bờ ngực bằng phẳng của y mà dụi dụi (o_o,)
- Cút ra ! Nặng quá ! __ Cái thằng chó này có biết hắn nặng lắm không.
- Sư tôn mắng ta ! Sư tôn vậy mà mắng ta ! Người phải bị trừng phạt ! (QAQ) __ Giọng điệu thì giống như tức giận nhưng gương mặt giống như bị cướp mất kẹo kia thì... không thêt diễn tả thành lời.
Hắn cúi xuống gặm nhấm lấy bờ môi của y. Gặm cắn, liếm láp đủ kiểu, sau đó luồn lưỡi đi vào trong khám phá.
Tu vi đột ngột mất hết, thể lực cũng không có. Không thể đẩy cái thằng đang nằm ườn trên người mình ra. Những động tác phản kháng của y chỉ như gãi ngứa, cơ thể vặn vẹo giống như là đang câu dẫn hơn. Bất thình lình không không chế được, nơi đó của Cơ Hàn vậy mà đứng lên rồi. Cắm cắm vào bụng củ Lăng Xuyên khiến y phát khùng hét um lên.
- Con mẹ nó ngươi vậy mà đã động dục ! Mau buông ra ! __ Sau đó là dùng hết sức bú sữa mẹ ra đẩy hắn ra khỏi mình.
Lăng Xuyên thoát khỏi hắn, lật người lại định bò xuống giường. Nhưng gần bò đến mép giường thì bị 1 bàn tay nắm lấy cổ chân lôi lại.
'' Xoẹt '', tiếng xé y phục vang dội. Cơ Hàn vứt mảnh y phục mình vừa xé ra, sau đó từ phái sau nằm đè lên người y thì thầm vào tai.
- Người không chạy thoát được đâu ! Chưa kể là mấy cái dây xích này, cho dù người cởi được cũng chưa chắc thoát được mộng. Mấy lần nương tay với người, lần này nhất định ta sẽ ăn bằng sạch. Sư tôn của ta !
- Ngươi a... đừng mà... bỏ tay ra khỏi chỗ đó...
Không biết từ lúc nào quần y cũng bị cởi nốt. Hắn nhét 1 ngón tay của mình vào hậu huyệt đang khép kín kia, rồi 2 ngón, 3 ngón, thực hiện động tác đưa đẩy. Mặc kệ người dưới thân có run rẩy quát mắng cái gì, hắn cũng không còn tâm tư đâu để nghe nữa rồi.
- Đừng mà... đừng đi vào... á...
Lăng Xuyên đập đập tay xuống đệm giường, không có tác dụng thì lại bấu chặt vào đệm. Cơ thể đã hoàn toàn bị hắn không chế, từng động tác của hắn rất thô bạo, gần như muốn trẻ đôi người y ra.
Đau, thực sự rất đau. Chỉ là mơ thôi sao lại chân thực đến vậy... Rốt cuộc là vì cái gì... sao lại nhục nhã thế này.
Cơ Hàn ở đằng sau tiến công thần tốc, công thành đoạt đất. Từng động tác của hắn rất thô bạo, lần nào đi vào cũng là phải tận gốc rễ. Hắn biết trong mơ mình muốn làm thế nào cũng được, cũng không sợ y đau. Cho nên hắn vừa thúc mạnh vào trong y vừa như trút giận....
........
Lăng Xuyên bị hắn thô bạo làm cho tới khi không biết gì nữa, khi tỉnh dậy thì vẫn là căn phòng quen thuộc của mọi hôm. Biết là đêm qua chỉ là mơ thôi nhưng lại có thể chân thực đến mức đấy. Cơ thể cũng vì vậy mà mệt mỏi cực kì.
Hầy... từ nay quyết định không ngủ nữa.
!-!!?:?:?"?::?:!!!:?:?:?"?"!:?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất