Chương 3: Từ đâu đến
Từ Đâu Đến
Hiện nay trong thiên địa chia làm năm giới, phân biệt là Thiên giới, Hạ giới, Quỷ vực, Yêu giới và Ma giới
Quỷ vực và Ma giới có quan hệ mật thiết với nhau, bình thường hai địa giới này cũng sẽ không can thiệp vào chuyện ở bên ngoài, tương đối thần bí vì vậy ít có người đặt chân vào đây
Thiên giới cũng sẽ không can thiệp vào chuyện ở Hạ giới, mà tu sĩ trong Tu Chân giới ở Hạ giới có thể thông qua việc dốc lòng tu luyện, độ kiếp thành công thì có thể phi thăng thành tiên bước vào Thiên giới
Chỉ có Yêu giới và Tu Chân trong vạn năm trước từng trải qua một trận đại chiến. Vả lại yêu giới trong trận đại chiến lúc này thất bại thảm hại, tử thương vô cùng nghiêm trọng, hiểm họa diệt tộc
Sau đó, Yêu giới rơi vào đường cùng đành phải kí kết hiệp ước với Tu Chân giới. Yêu giới từ nay về sau sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Tu Chân giới nữa, Tu Chân giới từ nay cũng sẽ không làm phiền Yêu giới
Tựa hồ cứ như vậy mà kết thúc tất cả, nhưng mà người sáng suốt lại hiểu rất rõ, sao Yêu giới có thể từ bỏ ý đồ như vậy. Tất cả yên bình, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ngàn năm sau, khi yêu đế mới đăng cơ thì đối với chuyện cũ mà ghi hận trong lòng, vì vậy giấu tài để chuẩn bị một trận trả thù, hủy diệt Tu Chân giới
Mà Tu Chân Giới trong ngàn năm sau này, cũng coi như đã trải qua một hoàn cảnh an ổn, chuyện sau khi trọng sinh sẽ bắt đầu từ đây.....
"Cốc Trầm Tuyết, ngươi còn có tim không! Ngươi không phân biệt được thật thật giả giả sao?"
" Cốc Trầm Tuyết, ngươi nợ bổn tọa, một câu thật lòng"
Cốc Trầm Tuyết (khẽ nhíu lông mày)
Lúc này Cốc Trầm Tuyết chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, giống như sắp tắt thở tới nơi, nhưng trong lúc vô tri vô giác lại cảm nhận được một chút sinh khí.....
Tại sao lại cảm giác được một loại sống sót sau tai nạn
Vào lúc này, dường như Cốc Trầm Tuyết nghe được có ai đó đang gọi mình, giọng nói này lúc xa lúc gần, cũng không biết là có phải ảo giác hay không
"Tiên quân? Thanh Trần Tiên Quân?"
Ai....là giọng của ai....
Cốc Trầm Tuyết chậm rãi mở mắt, ánh sáng trước mắt làm y nhất thời không thể thích ứng được, bèn dùng tay che lại
Một lúc lâu sau, Cốc Trầm Tuyết mới bỏ tay xuống. Sau khi đã thích ứng được với ánh sáng thì đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, mới phát hiện ra bản thân đang ở trong Thanh Trần cung của Thanh Tuyết Phong
Sau khi Cốc Trầm Tuyết nhìn một lượt ở xung quanh thì mới dừng lại trên người bạch y thiếu niên cách đó không xa
Cốc Trầm Tuyết: Dục Lam?
Hạ Dục Lam đang đợi Cốc Trầm Tuyết trả lời vì vậy cứ không chịu ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế chấp tay thi lễ. Lúc này nghe thấy tiếng gọi liền vội ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên cao tọa
Hạ Dục Lam (nhàn nhạt cười): Tiên quân, ngài tỉnh rồi
Cốc Trầm Tuyết chau mày, mình vừa mới ngủ sao?
Vốn là một cử chỉ rất nhỏ nhưng Hạ Dục lam lại giống như bị trách phạt vội vàng cúi đầu
Hạ Dục Lam: Tiên quân bớt giật, lúc nãy ta mang bảng danh sách mới của đệ tử đến đây cho ngài xem, ngài nói hơi đau đầu liền dựa vào bên cạnh này nghỉ ngơi một lát
Hạ Dục Lam: đệ tử thấy ngài quá mệt cho nên mới không lập tức gọi ngài dậy, còn mong Tiên quân trách phạt
Cốc Trầm Tuyết không nói gì, chỉ có nhìn Hạ Dục Lam. Hạ Dục Lam không nghe thấy Cốc Trầm Tuyết trả lời thì cũng không dám ngẩng đầu
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Dục Lam cảm thấy cổ của mình hơi mỏi rồi, cuối cùng mới nghe thấy người ở trên cao tọa kia trả lời
Cốc Trầm Tuyết: biết rồi, ngươi lui xuống đi
Hạ Dục lam ngẩng đầu, thấy Cốc Trầm Tuyết không có ý vặn hỏi thì cúi người hành lễ một cái sau đó liền rời khỏi
Thanh Trần cung lại khôi phục dáng vẻ yên lặng, Cốc Trầm Tuyết nâng mắt nhìn bảng danh sách để ở bên cạnh chiếc bàn ngọc kia, cầm lên nhìn một lần nữa
Cốc Trầm Tuyết (lẩm bẩm): luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng
Cốc Trầm Tuyết suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do tại sao, đành phải tự cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, thế là rủ mắt nhìn qua một lần tên của những người trên bảng danh sách, sau đó lặng lẽ nhấc bút lên viết một hàng chữ nhỏ ở bên dưới
Vừa mới viết xong, chiếc chuông treo bên ngoài Thanh Trần cung phát ra tiếng kêu leng keng giòn tan
Có người đến rồi
Cốc Trầm Tuyết (bỏ bút xuống): vào đi
Người đến khoác một chiếc áo dài màu xanh, bên trong với một bộ y phục màu trắng tuyết, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn qua giống như rất thờ ơ với chuyện hồng trần
Cốc Trầm Tuyết chú ý tới người này, khẽ nhíu nhíu mày quan sát kỹ càng
Y luôn cảm thấy người trước mắt này nên rời khỏi đây hơn nữa còn đi càng xa càng tốt
Người đến cũng không chú ý đến biểu tình trên mặt của y, chỉ hành lễ sau đó cười cười
Mộ Tư Minh: Tiên quân cũng đang xem bên trong bảng danh sách có đệ tử nào có thể làm đồ đệ của mình sao
Cốc Trầm Tuyết không đáp, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay làm bảng danh sách bay đến trong tay Mộ Tư Minh
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): cũng không tồi, đã vượt qua bảy mươi tám tháp thử nghiệm
Mộ Tư Minh (nghi hoặc): đã như thế, vậy Tiên quan còn viết những lời này làm chi?
Mộ Tư Minh nhìn bảng danh sách, thoáng nhìn một hàng chữ nhỏ từ trái qua, bên trên viết______(chưa trải qua chín mươi chín tháp thử nghiệm, không hợp cách)
Cốc Trầm Tuyết (rủ mắt, ngữ khí nhàn nhạt): yêu cầu của ta, nhất định phải vượt qua chín mươi chín tháp thử nghiệm
Mộ Tư Minh (bất lực): từ lúc ngài trở thành Tiên quân, đệ tử mới của mỗi năm đều không có ai có thể trở thành đệ tử của ngài, người bên ngoài đều nghĩ rằng Thanh Trần Tiên Quân ngài căn bản không thu nhận đồ đệ
Mộ Tư Minh (mặc không cảm xúc lau mồ hôi trong lòng bàn tay): mà còn, yêu cầu này của ngài, chưa từng tu luyện qua sợ là không được
Mộ Tư Minh một bên nói, một bên điên cuồng ra ám hiệu. Vậy mà không biết Cốc Trầm Tuyết thật sự là không nhìn ra hay do trái tim y quá sắt đá mới đưa ra yêu cầu này, biểu tình của y vẫn lạnh nhạt như cũ
Cốc Trầm Tuyết (dứt khoát): vậy thì không nhận
Mộ Tư Minh:.....
Mộ Tư Minh lặng lẽ cọ xát hàm răng, quả thật là một Tiên quân ý chí sắt đá
Cốc Trầm Tuyết (nâng mắt): khi nào xuất phát?
Đầu tiên Mộ Tư Minh hơi ngẩn người sau đó mới hậu tri hậu giác hiểu được Cốc Trầm Tuyết đang nói tới việc trừ tà, mới chấp tay nói
Mộ Tư Minh: sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các đệ tử mới thì sẽ lập tức xuất phát
Cốc Trầm Tuyết: chuyện lần này rất nghiêm trọng?
Mộ Tư Minh (nhíu mi): cũng không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng không đơn giản, e là cũng sẽ hao tổn một chút tinh lực
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): đến lúc khởi hành thì gọi ta
Mộ Tư Minh trả lời xong thì cúi người lui xuống, hắn không dám nhìn Cốc Trầm Tuyết nhiều, người này cũng giống như Tuyết Liên trên Thiên Sơn, luôn có một loại cảm giác thanh cao quý giá vậy, chỉ có thể đứng từ xa quan sát không thể khinh nhờn
Sau khi Mộ Tư Minh rời đi, trong lòng Cốc Trầm Tuyết chỉ nghĩ đến một chuyện
Cốc Trầm Tuyết: [luôn cảm thấy hình như quên cái gì rồi...]
Mà ở một chỗ khác, Tuyển Tầm cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một gian nhà tranh
Ngay lập tức liền cảm thấy kì quái, bản thân không phải đã rơi xuống Thương Tà Nhai chết rồi sao? Chỗ này cũng không giống như địa ngục, nếu là địa ngục cũng quá sơ sài đi
Tuyển Tầm (nhíu mày): căn phòng này....
Tuyển Tầm (thay đổi sắc mặt): đây không phải là căn nhà tranh trước khi bổn tọa bái nhập vào sư môn của Cốc Trầm Tuyết sao?
Hắn nhớ mang máng, khi đó bản thân sống trong căn nhà tranh rách nát này ở Ninh thành sau đó có cơ duyên gặp được đám người của Cốc Trầm Tuyết tới Ninh thành trừ tà
Tuyển Tầm (trầm mặt): A, chê bổn tọa chết quá sớm, nên cho bổn tọa sống lại một lần?
Tuyển Tầm chỉ cảm thấy rất hoang đường, nghĩ nghĩ mấy giây trước còn nói không nợ Cốc Trầm Tuyết y cái gì vậy mà sau đó đã để hắn sống lại một lần nữa
Ha ~ ông trời
Tuyển Tầm nén giận trong lòng, lại cảm thấy có chỗ không đúng, bản thân còn ở trong gian nhà tranh này, vậy cũng có nghĩa là hắn chưa gặp được Cốc Trầm Tuyết bọn họ.....
Tuyển Tầm (nhìn ra bên ngoài, vô bi vô hỉ): Cốc Trầm Tuyết.....
Luồng suy nghĩ của Tuyển Tầm bay trở về lúc trước khi trọng sinh
Tuyển Tầm chưa hắc hóa (vui vẻ): sư tôn! Người dạy A Tầm Phá Minh kiếm pháp, A Tầm học được rồi!
Cốc Trầm Tuyết (lạnh nhạt): học được rồi thì luyện nhiều hơn
Tuyển Tầm chưa hắc hóa(mất mác): nhưng mà sư tôn, A Tầm là lần đầu học loại kiếm pháp này, các sư huynh đệ khác còn chưa bắt đầu học....
Cốc Trầm Tuyết (thờ ơ, viết chữ): cho nên, ngươi kiêu ngạo?
Tuyển Tầm chưa hắc hóa (giật mình): A Tầm không dám, sư tôn bớt giận!
Từ đầu tới cuối y chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn một lần, bây giờ Tuyển Tầm cảm thấy bản thân khi đó rất buồn cười
Hắn nỗ lực như vậy, chỉ vì muốn đổi lại một câu khen ngợi của y, cho đù đó cũng không phải lời thật lòng!
Nhưng mà, y chưa từng chân chính cổ vũ hắn một lần, trong mắt của Tuyển Tầm, Cốc Trầm Tuyết luôn là bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách. Rõ ràng hắn là đệ tử thân truyền của y, ở trong Thanh Trần cung nhưng lại cảm thấy chính mình cách xa y như vậy, căn bản không thể tới gần y
Tuyển Tầm (thì thào): từ trước đến nay....(cười lạnh) trong mắt của y, bổn tọa chẳng qua chỉ là một người xa lạ
Mặc dù Cốc Trầm Tuyết đối đãi với ngươi khác cũng như vậy, nhưng Tuyển Tầm xem ra, Cốc Trầm Tuyết đối với hắn còn phải lạnh nhạt hơn ba phần
Nghĩ như vậy, hai tay Tuyển Tầm cuộn thành nắm đấm sau đó phát ra một tiếng vang thanh thúy, toàn thân của hắn đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo
Một hồi lâu sau, Tuyển Tầm mới đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn một mảng cây cối sum sê xanh tốt kia sát khí trong mắt cũng không hề giảm đi, suýt nữa là quên bản thân đang sống cùng với đám cây cối này
Mãi đến khi nhìn thấy một gốc cây lê trồng ở bên cạnh gian nhà tranh, trong mắt Tuyển tầm mới lóe lên một tia sáng nhạt sau đó liền lặng lẽ chậm rãi bước tới gốc cây lê kia
Hoa lê màu tuyết trắng phủ đầy trên ngọn cây, gió nhẹ thổi qua tựa như một ngọc nữ mặc lên một bộ đồ trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa
Tuyển Tầm nhìn thấy cây hoa lê trước mắt này đã cao hơn bản thân rồi, đáy mắt xẹt qua một loại cảm giác phức tạp. Chỉ thấy hắn lặng lẽ đưa tay ra vuốt vuốt nhánh cây khô_đây là cây hắn trồng ba năm trước khi vẫn chưa gặp được Cốc Trầm Tuyết
Trong trăm loại hoa, Tuyển Tầm thích nhất hoa lê, hắn cũng không biết vì cái gì, có lẽ là lúc hắn vừa ra đời cũng là lúc hoa lê vừa nở
Một nhánh hoa lê mang đến mùa xuân đó chính là chí khí của thiếu niên
Đáng tiếc, thiếu niên ấy đã đi cùng năm tháng sẽ không còn ở lại đây nữa
Dường như lại chạm đến vết thương lòng, ánh sáng trong mắt của Tuyển Tầm ảm đạm xuống, không đi nhìn cây hoa lê đó nữa
Hắn nhìn xung quanh, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, bắt quyết, giữa không trung liền xuất hiện một thanh lợi kiếm. Truyện Truyện Teen
Tuyển Tầm (trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc): Tuyết Hoa
Vốn dĩ Tuyển Tầm chỉ ôm tâm tình muốn thử thử thôi, lại không ngờ Tuyết Hoa kiếm thật sự xuất hiện
Tuyết Hoa kiếm nghe kêu thì giống như có linh khí liền rơi vào trong tay Tuyển Tầm, phát ra tiếng kêu ong ong
Thần sắc của Tuyển Tầm dần dần bình tĩnh trở lại, đưa tay vuốt ve thân kiếm Tuyết Hoa, đây là kiếm do Cốc Trầm Tuyết đã tặng cho hắn là pháp khí bổn mạng của hắn
Đó là một lần duy nhất mà Cốc Trầm Tuyết trịnh trọng nói chuyện với hắn cũng là một lần duy nhất trong mắt của y tỏ ý khen ngợi hắn
Nhưng đó đều là những chuyện đã qua rồi, hôm nay Tuyết Hoa ở trên tay hắn, sẽ không còn là tự tay Cốc Trầm Tuyết tặng cho hắn nữa, cũng sẽ không còn nhìn thấy được ánh mắt tán thưởng của y, không nghe được lời tán thành y dành cho hắn
Tuyển Tầm (khẽ cười): haiz, ta nhớ là đã vứt ngươi rồi, lại không thể vứt được
Vừa nói xong lại nhìn thấy Tuyết Hoa kịch liệt kích động tựa như đang cực kỳ bất mãn với lời nói của Tuyển Tầm
Tuyển Tầm (rủ mắt): ngươi đã qua đây cùng bổn tọa rồi vậy ngươi có thể hóa hình không?
Tuyết Hoa lập tức yên tĩnh trở lại, Tuyển Tầm híp híp mắt trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén
Tuyển Tầm: xem ra là không được rồi
Lúc này tu vi của Tuyển Tầm cũng chỉ đang trong giai đoạn sơ kỳ thôi, đương nhiên đẳng cấp của Tuyết Hoa cũng bị hạ xuống
Tuyết Hoa khai đao trễ, trước khi Tuyển Tầm trọng sinh thì đã đến giai đoạn đầu của động hư* cho nên kiếm linh bên trong có thể hóa hình thành công
*洞虚 cái từ này đây, ta không hiểu ở đây là gì lắm nên để hán việt luôn
Tuyển Tầm: thôi được rồi, ngươi còn có chỗ để dùng, ngốc thì ngốc cũng không thể vứt ngươi được
Tuyển Tầm nói xong cũng không đợi Tuyết Hoa lên cơn đã tra nó vào vỏ kiếm, búng ngón tay một cái Tuyết Hoa liền biến mất
Tuyển Tầm (lạnh lùng nhìn về phía chân trời): haiz, Cốc Trầm Tuyết, bổn tọa đợi ngươi
Chung quy là trốn tránh không được, càng huống hồ, bản thân Tuyển Tầm đã không thể khẳng định rằng chính mình thật sự không muốn dây dưa cái gì với Cốc Trầm Tuyết
Trong mắt của Tuyển Tầm thanh thúy mà lãnh đạm, cũng không biết là tâm trạng đã suy diễn ra bao nhiêu cảnh tượng lúc gặp Cốc Trầm Tuyết, nhưng càng nghĩ lại càng phiền
Tuyển Tầm: [bây giờ bổn tọa tiên hạ thủ vi cường* thật sự muốn nhìn thử, thiên sơn tuyết liên ngươi rốt cuộc có ý chí sắt đá đến mức độ nào]
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm được lợi thế
Bất tri bất giác đã đến buổi chiều, Cốc Trầm Tuyết phân thân, chân thân ở lại Thanh Trần Cung, phân thân mang theo mấy đệ tử xuống núi đi về Ninh thành
Lúc này chân thân của Cốc Trầm Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần ở Thanh Trần Cung, huyệt Thái Dương vẫn luôn thình thịch đập loạn, làm y cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh
Cốc Trầm Tuyết (cau mày): luôn cảm thấy, lần này xuống núi, sẽ gặp được chuyện gì.....
Cốc Trầm Tuyết từ lúc tỉnh lại vẫn luôn nghĩ tới một chuyện, y cứ cảm thấy bản thân hình như đã quên mất cái gì rồi, rồi lại cảm thấy cái gì cũng không nhớ
Cốc Trầm Tuyết (xoa xoa mi tâm): chắc không thể là tình huống xuất hiện sau khi thời kỳ động hư
Đang phiền muộn thì đột nhiên Cốc Trầm Tuyết lại trợn mắt, thần thức của y cảm nhận được dị động, phân thân hình như gặp được một người, còn nghĩ rằng bọn họ đang bị ngăn cản
Cốc Trầm Tuyết (nhíu mày): ai lại vô duyên vô cớ đi ngăn cản tu sĩ
Mà bên kia, tốc độ của phân thân Cốc Trầm Tuyết và mấy đệ tử không hề thay đổi, lúc đi ngang qua một rừng cây thì đột nhiên bị một thanh niên mặc huyền y cản lại
Tuyển Tầm: đợi đã!
Đệ tử thứ nhất (khiêu mày): người nào, vậy mà dám ngăn cản đường của Thanh Tuyết Phong Nghĩa Lan phái, có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?
Rõ ràng có thể nhìn thấy được đệ tử này ở Thanh Tuyết Phong kiêu căng thành thói, cho dù gặp được phàm nhân cũng sẽ báo ra lai lịch của bản thân là gì. Đương nhiên, Tuyển Tầm không phải phàm nhân, bất quá chỉ thu lại linh lực khí tức của mình, nhìn sơ qua giống như một người bình thường mà thôi
Hạ Dục Lam đi theo Cốc Trầm Tuyết nhìn thấy vậy, gấp chiếc quạt trên tay lại sau đó đánh một cái lên đầu đệ tử kia
Hạ Dục Lam (khiêu mày): không được thất lễ, lời sư tôn nói trước khi đến đây là gì đã quên rồi sao?
Đệ tử kia bị Hạ Dục Lam đánh một cái, trong lòng có hơi sợ hãi liền lập tức an phận trở lại, không dám càn quấy nữa
Tiếp đó, Hạ Dục Lam chuyển mắt nhìn về phía Tuyển Tầm, vẻ mặt có mấy phần không rõ
Hạ Dục Lam: tiểu huynh đệ này ngăn cản chúng ta là có chuyện gì sao?
Tuyển Tầm nhìn mấy người bạch y nam tử bên trong, cả người lẫn vật vô hại mà cười cười nhưng lại nói chuyện với Cốc Trầm Tuyết đứng ở phía trước
Tuyển Tầm (hành lễ): dám hỏi các hạ có phải là Thanh Trần Tiên Quân của Thanh Tuyết Phong không?
Lông mày và mắt của Tuyển Tầm cong lên, cảm giác kiêu ngạo của trước đây đã biến mất không thấy tăm hơi, nhìn thế nào chăng nữa cũng giống một thanh niên chưa trải qua thế sự. Mà rõ ràng có thể thấy Cốc Trầm Tuyết không ngờ rằng người này lại xông đến chỗ mình, nhất thời hơi hơi khiêu mày
Cốc Trầm Tuyết: chuyện gì?
Tuyển Tầm (hé miệng cười một cái): ta muốn bái người làm sư
Vừa nói xong, biểu tình của mấy người đi theo lộ ra ba phần kinh ngạc, giống như nghe thấy cái gì đó không thể tin được
Cốc Trầm Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, y không hiểu người thanh niên này thoạt nhìn rất hăng hái nhưng tại sao lại đột ngột muốn bái y làm sư. Chẳng qua hai người bọn họ chỉ là vô tình gặp nhau lần này thôi
Cốc Trầm Tuyết (ánh mắt thâm trầm): vì sao?
Cốc Trầm Tuyết (lãnh đạm): bởi vì ta lợi hại? Danh tiếng lớn?
Cốc Trầm Tuyết luôn ghét người như vậy, những năm trước cũng có người không được xếp vài danh sách đệ tử của Thanh Tuyết Phong nhưng lại tranh giành muốn trở thành đệ tử của y
Ở trong mắt bọn họ, hình như trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Trần Tiên Quân là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, nhưng lại chưa từng chân chính muốn kế thừa y bát* của y
*Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)
Tuyển Tầm nghe vậy, lắc lắc đầu, nhìn Cốc Trầm Tuyết vẻ mặt không có cảm xúc, ánh mắt lóe lên, lại nói ra lời làm người khác kinh ngạc
Tuyển Tầm (cười híp mắt): bởi vì, Tiên quân nhân mĩ thiện tâm* ta sớm đã nghe qua, cũng từ lâu đã muốn trở thành đệ tử của người rồi
*Nhân mĩ thiện tâm: người xinh đẹp, có tấm lòng lương thiện
Giống như trước khi trọng sinh vậy, chỉ có điều lần này, không phải ngươi cố ý gặp được ta mà là ta không mời tự đến
Cốc Trầm Tuyết, ngươi nợ bổn tọa, quá nhiều rồi
Hiện nay trong thiên địa chia làm năm giới, phân biệt là Thiên giới, Hạ giới, Quỷ vực, Yêu giới và Ma giới
Quỷ vực và Ma giới có quan hệ mật thiết với nhau, bình thường hai địa giới này cũng sẽ không can thiệp vào chuyện ở bên ngoài, tương đối thần bí vì vậy ít có người đặt chân vào đây
Thiên giới cũng sẽ không can thiệp vào chuyện ở Hạ giới, mà tu sĩ trong Tu Chân giới ở Hạ giới có thể thông qua việc dốc lòng tu luyện, độ kiếp thành công thì có thể phi thăng thành tiên bước vào Thiên giới
Chỉ có Yêu giới và Tu Chân trong vạn năm trước từng trải qua một trận đại chiến. Vả lại yêu giới trong trận đại chiến lúc này thất bại thảm hại, tử thương vô cùng nghiêm trọng, hiểm họa diệt tộc
Sau đó, Yêu giới rơi vào đường cùng đành phải kí kết hiệp ước với Tu Chân giới. Yêu giới từ nay về sau sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Tu Chân giới nữa, Tu Chân giới từ nay cũng sẽ không làm phiền Yêu giới
Tựa hồ cứ như vậy mà kết thúc tất cả, nhưng mà người sáng suốt lại hiểu rất rõ, sao Yêu giới có thể từ bỏ ý đồ như vậy. Tất cả yên bình, chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Ngàn năm sau, khi yêu đế mới đăng cơ thì đối với chuyện cũ mà ghi hận trong lòng, vì vậy giấu tài để chuẩn bị một trận trả thù, hủy diệt Tu Chân giới
Mà Tu Chân Giới trong ngàn năm sau này, cũng coi như đã trải qua một hoàn cảnh an ổn, chuyện sau khi trọng sinh sẽ bắt đầu từ đây.....
"Cốc Trầm Tuyết, ngươi còn có tim không! Ngươi không phân biệt được thật thật giả giả sao?"
" Cốc Trầm Tuyết, ngươi nợ bổn tọa, một câu thật lòng"
Cốc Trầm Tuyết (khẽ nhíu lông mày)
Lúc này Cốc Trầm Tuyết chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu, giống như sắp tắt thở tới nơi, nhưng trong lúc vô tri vô giác lại cảm nhận được một chút sinh khí.....
Tại sao lại cảm giác được một loại sống sót sau tai nạn
Vào lúc này, dường như Cốc Trầm Tuyết nghe được có ai đó đang gọi mình, giọng nói này lúc xa lúc gần, cũng không biết là có phải ảo giác hay không
"Tiên quân? Thanh Trần Tiên Quân?"
Ai....là giọng của ai....
Cốc Trầm Tuyết chậm rãi mở mắt, ánh sáng trước mắt làm y nhất thời không thể thích ứng được, bèn dùng tay che lại
Một lúc lâu sau, Cốc Trầm Tuyết mới bỏ tay xuống. Sau khi đã thích ứng được với ánh sáng thì đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, mới phát hiện ra bản thân đang ở trong Thanh Trần cung của Thanh Tuyết Phong
Sau khi Cốc Trầm Tuyết nhìn một lượt ở xung quanh thì mới dừng lại trên người bạch y thiếu niên cách đó không xa
Cốc Trầm Tuyết: Dục Lam?
Hạ Dục Lam đang đợi Cốc Trầm Tuyết trả lời vì vậy cứ không chịu ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế chấp tay thi lễ. Lúc này nghe thấy tiếng gọi liền vội ngẩng đầu nhìn người ngồi ở trên cao tọa
Hạ Dục Lam (nhàn nhạt cười): Tiên quân, ngài tỉnh rồi
Cốc Trầm Tuyết chau mày, mình vừa mới ngủ sao?
Vốn là một cử chỉ rất nhỏ nhưng Hạ Dục lam lại giống như bị trách phạt vội vàng cúi đầu
Hạ Dục Lam: Tiên quân bớt giật, lúc nãy ta mang bảng danh sách mới của đệ tử đến đây cho ngài xem, ngài nói hơi đau đầu liền dựa vào bên cạnh này nghỉ ngơi một lát
Hạ Dục Lam: đệ tử thấy ngài quá mệt cho nên mới không lập tức gọi ngài dậy, còn mong Tiên quân trách phạt
Cốc Trầm Tuyết không nói gì, chỉ có nhìn Hạ Dục Lam. Hạ Dục Lam không nghe thấy Cốc Trầm Tuyết trả lời thì cũng không dám ngẩng đầu
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ Dục Lam cảm thấy cổ của mình hơi mỏi rồi, cuối cùng mới nghe thấy người ở trên cao tọa kia trả lời
Cốc Trầm Tuyết: biết rồi, ngươi lui xuống đi
Hạ Dục lam ngẩng đầu, thấy Cốc Trầm Tuyết không có ý vặn hỏi thì cúi người hành lễ một cái sau đó liền rời khỏi
Thanh Trần cung lại khôi phục dáng vẻ yên lặng, Cốc Trầm Tuyết nâng mắt nhìn bảng danh sách để ở bên cạnh chiếc bàn ngọc kia, cầm lên nhìn một lần nữa
Cốc Trầm Tuyết (lẩm bẩm): luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng
Cốc Trầm Tuyết suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lý do tại sao, đành phải tự cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, thế là rủ mắt nhìn qua một lần tên của những người trên bảng danh sách, sau đó lặng lẽ nhấc bút lên viết một hàng chữ nhỏ ở bên dưới
Vừa mới viết xong, chiếc chuông treo bên ngoài Thanh Trần cung phát ra tiếng kêu leng keng giòn tan
Có người đến rồi
Cốc Trầm Tuyết (bỏ bút xuống): vào đi
Người đến khoác một chiếc áo dài màu xanh, bên trong với một bộ y phục màu trắng tuyết, vẻ mặt trấn tĩnh nhìn qua giống như rất thờ ơ với chuyện hồng trần
Cốc Trầm Tuyết chú ý tới người này, khẽ nhíu nhíu mày quan sát kỹ càng
Y luôn cảm thấy người trước mắt này nên rời khỏi đây hơn nữa còn đi càng xa càng tốt
Người đến cũng không chú ý đến biểu tình trên mặt của y, chỉ hành lễ sau đó cười cười
Mộ Tư Minh: Tiên quân cũng đang xem bên trong bảng danh sách có đệ tử nào có thể làm đồ đệ của mình sao
Cốc Trầm Tuyết không đáp, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay làm bảng danh sách bay đến trong tay Mộ Tư Minh
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): cũng không tồi, đã vượt qua bảy mươi tám tháp thử nghiệm
Mộ Tư Minh (nghi hoặc): đã như thế, vậy Tiên quan còn viết những lời này làm chi?
Mộ Tư Minh nhìn bảng danh sách, thoáng nhìn một hàng chữ nhỏ từ trái qua, bên trên viết______(chưa trải qua chín mươi chín tháp thử nghiệm, không hợp cách)
Cốc Trầm Tuyết (rủ mắt, ngữ khí nhàn nhạt): yêu cầu của ta, nhất định phải vượt qua chín mươi chín tháp thử nghiệm
Mộ Tư Minh (bất lực): từ lúc ngài trở thành Tiên quân, đệ tử mới của mỗi năm đều không có ai có thể trở thành đệ tử của ngài, người bên ngoài đều nghĩ rằng Thanh Trần Tiên Quân ngài căn bản không thu nhận đồ đệ
Mộ Tư Minh (mặc không cảm xúc lau mồ hôi trong lòng bàn tay): mà còn, yêu cầu này của ngài, chưa từng tu luyện qua sợ là không được
Mộ Tư Minh một bên nói, một bên điên cuồng ra ám hiệu. Vậy mà không biết Cốc Trầm Tuyết thật sự là không nhìn ra hay do trái tim y quá sắt đá mới đưa ra yêu cầu này, biểu tình của y vẫn lạnh nhạt như cũ
Cốc Trầm Tuyết (dứt khoát): vậy thì không nhận
Mộ Tư Minh:.....
Mộ Tư Minh lặng lẽ cọ xát hàm răng, quả thật là một Tiên quân ý chí sắt đá
Cốc Trầm Tuyết (nâng mắt): khi nào xuất phát?
Đầu tiên Mộ Tư Minh hơi ngẩn người sau đó mới hậu tri hậu giác hiểu được Cốc Trầm Tuyết đang nói tới việc trừ tà, mới chấp tay nói
Mộ Tư Minh: sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các đệ tử mới thì sẽ lập tức xuất phát
Cốc Trầm Tuyết: chuyện lần này rất nghiêm trọng?
Mộ Tư Minh (nhíu mi): cũng không đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cũng không đơn giản, e là cũng sẽ hao tổn một chút tinh lực
Cốc Trầm Tuyết (bình tĩnh): đến lúc khởi hành thì gọi ta
Mộ Tư Minh trả lời xong thì cúi người lui xuống, hắn không dám nhìn Cốc Trầm Tuyết nhiều, người này cũng giống như Tuyết Liên trên Thiên Sơn, luôn có một loại cảm giác thanh cao quý giá vậy, chỉ có thể đứng từ xa quan sát không thể khinh nhờn
Sau khi Mộ Tư Minh rời đi, trong lòng Cốc Trầm Tuyết chỉ nghĩ đến một chuyện
Cốc Trầm Tuyết: [luôn cảm thấy hình như quên cái gì rồi...]
Mà ở một chỗ khác, Tuyển Tầm cũng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một gian nhà tranh
Ngay lập tức liền cảm thấy kì quái, bản thân không phải đã rơi xuống Thương Tà Nhai chết rồi sao? Chỗ này cũng không giống như địa ngục, nếu là địa ngục cũng quá sơ sài đi
Tuyển Tầm (nhíu mày): căn phòng này....
Tuyển Tầm (thay đổi sắc mặt): đây không phải là căn nhà tranh trước khi bổn tọa bái nhập vào sư môn của Cốc Trầm Tuyết sao?
Hắn nhớ mang máng, khi đó bản thân sống trong căn nhà tranh rách nát này ở Ninh thành sau đó có cơ duyên gặp được đám người của Cốc Trầm Tuyết tới Ninh thành trừ tà
Tuyển Tầm (trầm mặt): A, chê bổn tọa chết quá sớm, nên cho bổn tọa sống lại một lần?
Tuyển Tầm chỉ cảm thấy rất hoang đường, nghĩ nghĩ mấy giây trước còn nói không nợ Cốc Trầm Tuyết y cái gì vậy mà sau đó đã để hắn sống lại một lần nữa
Ha ~ ông trời
Tuyển Tầm nén giận trong lòng, lại cảm thấy có chỗ không đúng, bản thân còn ở trong gian nhà tranh này, vậy cũng có nghĩa là hắn chưa gặp được Cốc Trầm Tuyết bọn họ.....
Tuyển Tầm (nhìn ra bên ngoài, vô bi vô hỉ): Cốc Trầm Tuyết.....
Luồng suy nghĩ của Tuyển Tầm bay trở về lúc trước khi trọng sinh
Tuyển Tầm chưa hắc hóa (vui vẻ): sư tôn! Người dạy A Tầm Phá Minh kiếm pháp, A Tầm học được rồi!
Cốc Trầm Tuyết (lạnh nhạt): học được rồi thì luyện nhiều hơn
Tuyển Tầm chưa hắc hóa(mất mác): nhưng mà sư tôn, A Tầm là lần đầu học loại kiếm pháp này, các sư huynh đệ khác còn chưa bắt đầu học....
Cốc Trầm Tuyết (thờ ơ, viết chữ): cho nên, ngươi kiêu ngạo?
Tuyển Tầm chưa hắc hóa (giật mình): A Tầm không dám, sư tôn bớt giận!
Từ đầu tới cuối y chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn một lần, bây giờ Tuyển Tầm cảm thấy bản thân khi đó rất buồn cười
Hắn nỗ lực như vậy, chỉ vì muốn đổi lại một câu khen ngợi của y, cho đù đó cũng không phải lời thật lòng!
Nhưng mà, y chưa từng chân chính cổ vũ hắn một lần, trong mắt của Tuyển Tầm, Cốc Trầm Tuyết luôn là bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách. Rõ ràng hắn là đệ tử thân truyền của y, ở trong Thanh Trần cung nhưng lại cảm thấy chính mình cách xa y như vậy, căn bản không thể tới gần y
Tuyển Tầm (thì thào): từ trước đến nay....(cười lạnh) trong mắt của y, bổn tọa chẳng qua chỉ là một người xa lạ
Mặc dù Cốc Trầm Tuyết đối đãi với ngươi khác cũng như vậy, nhưng Tuyển Tầm xem ra, Cốc Trầm Tuyết đối với hắn còn phải lạnh nhạt hơn ba phần
Nghĩ như vậy, hai tay Tuyển Tầm cuộn thành nắm đấm sau đó phát ra một tiếng vang thanh thúy, toàn thân của hắn đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo
Một hồi lâu sau, Tuyển Tầm mới đứng dậy đi ra bên ngoài, nhìn một mảng cây cối sum sê xanh tốt kia sát khí trong mắt cũng không hề giảm đi, suýt nữa là quên bản thân đang sống cùng với đám cây cối này
Mãi đến khi nhìn thấy một gốc cây lê trồng ở bên cạnh gian nhà tranh, trong mắt Tuyển tầm mới lóe lên một tia sáng nhạt sau đó liền lặng lẽ chậm rãi bước tới gốc cây lê kia
Hoa lê màu tuyết trắng phủ đầy trên ngọn cây, gió nhẹ thổi qua tựa như một ngọc nữ mặc lên một bộ đồ trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa
Tuyển Tầm nhìn thấy cây hoa lê trước mắt này đã cao hơn bản thân rồi, đáy mắt xẹt qua một loại cảm giác phức tạp. Chỉ thấy hắn lặng lẽ đưa tay ra vuốt vuốt nhánh cây khô_đây là cây hắn trồng ba năm trước khi vẫn chưa gặp được Cốc Trầm Tuyết
Trong trăm loại hoa, Tuyển Tầm thích nhất hoa lê, hắn cũng không biết vì cái gì, có lẽ là lúc hắn vừa ra đời cũng là lúc hoa lê vừa nở
Một nhánh hoa lê mang đến mùa xuân đó chính là chí khí của thiếu niên
Đáng tiếc, thiếu niên ấy đã đi cùng năm tháng sẽ không còn ở lại đây nữa
Dường như lại chạm đến vết thương lòng, ánh sáng trong mắt của Tuyển Tầm ảm đạm xuống, không đi nhìn cây hoa lê đó nữa
Hắn nhìn xung quanh, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, bắt quyết, giữa không trung liền xuất hiện một thanh lợi kiếm. Truyện Truyện Teen
Tuyển Tầm (trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc): Tuyết Hoa
Vốn dĩ Tuyển Tầm chỉ ôm tâm tình muốn thử thử thôi, lại không ngờ Tuyết Hoa kiếm thật sự xuất hiện
Tuyết Hoa kiếm nghe kêu thì giống như có linh khí liền rơi vào trong tay Tuyển Tầm, phát ra tiếng kêu ong ong
Thần sắc của Tuyển Tầm dần dần bình tĩnh trở lại, đưa tay vuốt ve thân kiếm Tuyết Hoa, đây là kiếm do Cốc Trầm Tuyết đã tặng cho hắn là pháp khí bổn mạng của hắn
Đó là một lần duy nhất mà Cốc Trầm Tuyết trịnh trọng nói chuyện với hắn cũng là một lần duy nhất trong mắt của y tỏ ý khen ngợi hắn
Nhưng đó đều là những chuyện đã qua rồi, hôm nay Tuyết Hoa ở trên tay hắn, sẽ không còn là tự tay Cốc Trầm Tuyết tặng cho hắn nữa, cũng sẽ không còn nhìn thấy được ánh mắt tán thưởng của y, không nghe được lời tán thành y dành cho hắn
Tuyển Tầm (khẽ cười): haiz, ta nhớ là đã vứt ngươi rồi, lại không thể vứt được
Vừa nói xong lại nhìn thấy Tuyết Hoa kịch liệt kích động tựa như đang cực kỳ bất mãn với lời nói của Tuyển Tầm
Tuyển Tầm (rủ mắt): ngươi đã qua đây cùng bổn tọa rồi vậy ngươi có thể hóa hình không?
Tuyết Hoa lập tức yên tĩnh trở lại, Tuyển Tầm híp híp mắt trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén
Tuyển Tầm: xem ra là không được rồi
Lúc này tu vi của Tuyển Tầm cũng chỉ đang trong giai đoạn sơ kỳ thôi, đương nhiên đẳng cấp của Tuyết Hoa cũng bị hạ xuống
Tuyết Hoa khai đao trễ, trước khi Tuyển Tầm trọng sinh thì đã đến giai đoạn đầu của động hư* cho nên kiếm linh bên trong có thể hóa hình thành công
*洞虚 cái từ này đây, ta không hiểu ở đây là gì lắm nên để hán việt luôn
Tuyển Tầm: thôi được rồi, ngươi còn có chỗ để dùng, ngốc thì ngốc cũng không thể vứt ngươi được
Tuyển Tầm nói xong cũng không đợi Tuyết Hoa lên cơn đã tra nó vào vỏ kiếm, búng ngón tay một cái Tuyết Hoa liền biến mất
Tuyển Tầm (lạnh lùng nhìn về phía chân trời): haiz, Cốc Trầm Tuyết, bổn tọa đợi ngươi
Chung quy là trốn tránh không được, càng huống hồ, bản thân Tuyển Tầm đã không thể khẳng định rằng chính mình thật sự không muốn dây dưa cái gì với Cốc Trầm Tuyết
Trong mắt của Tuyển Tầm thanh thúy mà lãnh đạm, cũng không biết là tâm trạng đã suy diễn ra bao nhiêu cảnh tượng lúc gặp Cốc Trầm Tuyết, nhưng càng nghĩ lại càng phiền
Tuyển Tầm: [bây giờ bổn tọa tiên hạ thủ vi cường* thật sự muốn nhìn thử, thiên sơn tuyết liên ngươi rốt cuộc có ý chí sắt đá đến mức độ nào]
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm được lợi thế
Bất tri bất giác đã đến buổi chiều, Cốc Trầm Tuyết phân thân, chân thân ở lại Thanh Trần Cung, phân thân mang theo mấy đệ tử xuống núi đi về Ninh thành
Lúc này chân thân của Cốc Trầm Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần ở Thanh Trần Cung, huyệt Thái Dương vẫn luôn thình thịch đập loạn, làm y cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh
Cốc Trầm Tuyết (cau mày): luôn cảm thấy, lần này xuống núi, sẽ gặp được chuyện gì.....
Cốc Trầm Tuyết từ lúc tỉnh lại vẫn luôn nghĩ tới một chuyện, y cứ cảm thấy bản thân hình như đã quên mất cái gì rồi, rồi lại cảm thấy cái gì cũng không nhớ
Cốc Trầm Tuyết (xoa xoa mi tâm): chắc không thể là tình huống xuất hiện sau khi thời kỳ động hư
Đang phiền muộn thì đột nhiên Cốc Trầm Tuyết lại trợn mắt, thần thức của y cảm nhận được dị động, phân thân hình như gặp được một người, còn nghĩ rằng bọn họ đang bị ngăn cản
Cốc Trầm Tuyết (nhíu mày): ai lại vô duyên vô cớ đi ngăn cản tu sĩ
Mà bên kia, tốc độ của phân thân Cốc Trầm Tuyết và mấy đệ tử không hề thay đổi, lúc đi ngang qua một rừng cây thì đột nhiên bị một thanh niên mặc huyền y cản lại
Tuyển Tầm: đợi đã!
Đệ tử thứ nhất (khiêu mày): người nào, vậy mà dám ngăn cản đường của Thanh Tuyết Phong Nghĩa Lan phái, có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không?
Rõ ràng có thể nhìn thấy được đệ tử này ở Thanh Tuyết Phong kiêu căng thành thói, cho dù gặp được phàm nhân cũng sẽ báo ra lai lịch của bản thân là gì. Đương nhiên, Tuyển Tầm không phải phàm nhân, bất quá chỉ thu lại linh lực khí tức của mình, nhìn sơ qua giống như một người bình thường mà thôi
Hạ Dục Lam đi theo Cốc Trầm Tuyết nhìn thấy vậy, gấp chiếc quạt trên tay lại sau đó đánh một cái lên đầu đệ tử kia
Hạ Dục Lam (khiêu mày): không được thất lễ, lời sư tôn nói trước khi đến đây là gì đã quên rồi sao?
Đệ tử kia bị Hạ Dục Lam đánh một cái, trong lòng có hơi sợ hãi liền lập tức an phận trở lại, không dám càn quấy nữa
Tiếp đó, Hạ Dục Lam chuyển mắt nhìn về phía Tuyển Tầm, vẻ mặt có mấy phần không rõ
Hạ Dục Lam: tiểu huynh đệ này ngăn cản chúng ta là có chuyện gì sao?
Tuyển Tầm nhìn mấy người bạch y nam tử bên trong, cả người lẫn vật vô hại mà cười cười nhưng lại nói chuyện với Cốc Trầm Tuyết đứng ở phía trước
Tuyển Tầm (hành lễ): dám hỏi các hạ có phải là Thanh Trần Tiên Quân của Thanh Tuyết Phong không?
Lông mày và mắt của Tuyển Tầm cong lên, cảm giác kiêu ngạo của trước đây đã biến mất không thấy tăm hơi, nhìn thế nào chăng nữa cũng giống một thanh niên chưa trải qua thế sự. Mà rõ ràng có thể thấy Cốc Trầm Tuyết không ngờ rằng người này lại xông đến chỗ mình, nhất thời hơi hơi khiêu mày
Cốc Trầm Tuyết: chuyện gì?
Tuyển Tầm (hé miệng cười một cái): ta muốn bái người làm sư
Vừa nói xong, biểu tình của mấy người đi theo lộ ra ba phần kinh ngạc, giống như nghe thấy cái gì đó không thể tin được
Cốc Trầm Tuyết cũng hơi ngạc nhiên, y không hiểu người thanh niên này thoạt nhìn rất hăng hái nhưng tại sao lại đột ngột muốn bái y làm sư. Chẳng qua hai người bọn họ chỉ là vô tình gặp nhau lần này thôi
Cốc Trầm Tuyết (ánh mắt thâm trầm): vì sao?
Cốc Trầm Tuyết (lãnh đạm): bởi vì ta lợi hại? Danh tiếng lớn?
Cốc Trầm Tuyết luôn ghét người như vậy, những năm trước cũng có người không được xếp vài danh sách đệ tử của Thanh Tuyết Phong nhưng lại tranh giành muốn trở thành đệ tử của y
Ở trong mắt bọn họ, hình như trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Trần Tiên Quân là chuyện rất đáng để kiêu ngạo, nhưng lại chưa từng chân chính muốn kế thừa y bát* của y
*Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau)
Tuyển Tầm nghe vậy, lắc lắc đầu, nhìn Cốc Trầm Tuyết vẻ mặt không có cảm xúc, ánh mắt lóe lên, lại nói ra lời làm người khác kinh ngạc
Tuyển Tầm (cười híp mắt): bởi vì, Tiên quân nhân mĩ thiện tâm* ta sớm đã nghe qua, cũng từ lâu đã muốn trở thành đệ tử của người rồi
*Nhân mĩ thiện tâm: người xinh đẹp, có tấm lòng lương thiện
Giống như trước khi trọng sinh vậy, chỉ có điều lần này, không phải ngươi cố ý gặp được ta mà là ta không mời tự đến
Cốc Trầm Tuyết, ngươi nợ bổn tọa, quá nhiều rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất