Chương 136: Ngoại truyện 16 (Từ KhaDiệp Thần)
Cảm giác tê ngứa làm Diệp Thần giật mình, khẽ kêu lên một tiếng.
"A... huynh làm cái gì vậy?"
Từ Kha dùng ngón tay khẽ vân vê hạt đậu đã phần nào cứng lên, sau đó chống tay ngồi dậy.
Chiếc áo choàng chỉ che được một phần thân thể, xương quai xanh tinh xảo lấp ló đằng sau lớp vải mềm mại, Từ Kha nhìn thấy đôi môi hồng hào, lập tức hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt với nhau, trong đó bao gồm cả khát vọng và triền miên, hơi thở cả hai bắt đầu nặng nề. Vì Diệp Thần quanh năm ủ rượu hoa đào, cho nên khắp người đều là hương hoa đào nhàn nhạt, ngay cả trong miệng cũng là mùi thơm dịu nhẹ đó, Từ Kha khó mà nhịn nổi, tham lam mút lấy lưỡi đối phương rồi say mê thưởng thức, lúc Từ Kha buông ra, còn cố tình trêu ghẹo cắn một cái lên khoé môi hắn.
"Đau." Diệp Thần chống tay lên ngực Từ Kha, u oán lườm gã. "Huynh là cẩu à? Sao cứ cắn lung tung vậy?"
"Vì đệ quá ngọt đấy." Từ Kha liếm môi, sau đó trêu ghẹo. "Ngọt đến mức ta không kìm lòng nổi..."
Mặt Diệp Thần nhanh chóng đỏ lên, hắn rất muốn làm đà điểu trốn đi, sao bình thường Từ Kha đần vậy, về phương diện này lại có thể... có thể... xấu xa đến vậy. Đọc truyện hay tại # ТгumTru уen.оr g #
"Huynh đáng ghét!" Diệp Thần đánh mạnh vào ngực Từ Kha khiến gã kêu lên, nhưng bàn tay không dừng lại động tác.
"Thần Thần, đệ thật đáng yêu..."
Diệp Thần ngửa đầu, mặc kệ cho Từ Kha hôn lên hầu kết, rồi chuyển sang xương quai xanh, bàn tay vuốt ve sờ nắn khuôn ngực của hắn, đôi tay còn không kiêng dè nắn bóp đầu nhũ đã hơi ***** ***.
Tình dục trong nháy mắt xâm chiếm đầu óc Diệp Thần, hắn buồn lỏng phòng bị, cuối cùng giao toàn bộ bản thân cho Từ Kha.
Từ Kha không quá quen thuộc với việc này, nhưng nửa năm trôi qua, trên người Diệp Thần có mấy cái nốt ruồi gã cũng đã mò ra hết, hơn nữa bản năng của nam nhân còn đó, thế nên gã chỉ mất một lát đã trêu chọc Diệp Thần đến rối tinh rối mù.
Một tay Từ Kha xoa nắn hạt đậu trên ngực, còn một bên dùng miệng liếm, có vẻ như gã rất thích thú chỗ này, Diệp Thần bị xoa nắn đến mức mềm eo.
Thấy gã mãi mà chưa đi xuống dưới, Diệp Thần thấy vật nhỏ của mình đã ngẩng đầu lên mà không được chăm sóc, hai chân bèn cọ xát vào nhau để giảm bớt khô nóng, tay cũng thò xuống tự an ủi.
"Thần Thần gấp gáp vậy, để ta giúp đệ..." Từ Kha dùng một tay bao phủ lấy tay Diệp Thần, dẫn dắt hắn vuốt ve tính khí của chính mình, chỉ một lát hắn đã bắn ra đầy bụng.
Từ Kha cười khẽ, dùng tay bôi loạn dịch thể lên người Diệp Thần, "Thần Thần mới đó mà không chịu nổi nữa rồi à? Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng."
Diệp Thần lập tức nhắm mắt giả chết, cái tên này bình thường thiếu đòn vậy, sao hôm nay miệng lại như bôi mỡ, tuôn ra toàn những lời hắn không chịu nổi.
"Thần Thần, mở mắt ra đi nào..." Từ Kha từ từ dụ dỗ, sau đó nâng chân Diệp Thần lên, banh mông hắn ra, chăm chú nhìn vào lỗ nhỏ màu hồng nhạt chưa bị ai khám phá.
Nơi đó thật là xinh đẹp, Từ Kha nhìn chăm chú một lát rồi đẩy hông Diệp Thần lên cao, bắt hắn phải tự dùng tay cầm lấy hai chân của mình.
"Huynh làm gì... a...!" Diệp Thần còn chưa thắc mắc, đã thấy bên dưới của mình nóng hổi, ngứa ngáy, "Từ Kha huynh điên rồi... bẩn..."
Tay Từ Kha vuốt ve phần đùi non của Diệp Thần, đầu lưỡi liếm ướt hai quả cầu, sau đó liếm đến nơi mình khao khát đã lâu. Thắt lưng Diệp Thần run lên, miệng đã phát ra từng tiếng rên rỉ không rõ ràng.
"Không sao đâu, ta nếm thử xem nơi đó của Thần Thần có mùi hoa đào không..."
Diệp Thần đỏ mặt: "Mùi quái gì chứ?"
"Có," Từ Kha liếm cắn say mê, "Mùi của đệ rất thơm."
Diệp Thần đầu hàng.
Đến khi nơi đó trở nên mềm mại, Từ Kha mới lưu luyến buông ra, gã trở mình lấy một cái hộp nhỏ giấu nơi đầu giường, sau đó mở ra.
Mùi thơm nồng nặc bay khắp phòng, Diệp Thần biết rõ đó là thứ gì, trong lòng hồi hộp, tim đập thật mạnh.
Không hiểu sao hắn cũng có chút chờ mong.
Lúc mới đầu Diệp Thần cũng muốn nằm trên, hắn cũng nghĩ mình phải nằm trên mới đúng, thế nhưng sau nửa năm, Từ Kha chỉ cần dùng tay trêu đùa một lát là cả cơ thể hắn đã mềm nhũn, hơn nữa, kích thuớc của hai người quá chênh lệch, thế là hắn đành thuận theo tự nhiên, để mặc cho gã bày bố.
Dù sao cái cảm giác được người khác chăm sóc rất không tệ, khuôn mặt Từ Kha vào lúc yêu thương hắn rất đẹp, ánh mắt tràn đầy sự si mê...
Diệp Thần hấp hé mở mắt ra, quan sát Từ Kha, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn giờ đây đã bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, hắn đưa tay quệt một ít chất lỏng trong hộp, sau đó đút một ngón tay vào.
"Ưm..."
Chất lỏng mát lạnh cắm vào bên trong lỗ nhỏ nóng hổi, Diệp Thần rên hừ hừ, một cảm giác quái dị dâng lên.
"Thần Thần, thả lỏng nào, nơi ấy của đệ muốn cắn đứt ngón tay của ta rồi..."
Diệp Thần đỏ mặt, cố gắng để cho mình bớt căng thẳng, sau đó thả lỏng, ngón tay theo đó cắm hết vào trong.
Bên trong mềm nóng, vách thịt co bóp liên tục hút lấy ngón tay Từ Kha, hắn vội vàng đưa đẩy nới rộng lỗ nhỏ, đến khi cả ngón ra vào thông thuận, gã lại quệt thêm ít dược cao, sau đó chụm hai ngón tay rồi ấn vào.
Từ Kha kiên nhẫn mở rộng, giống như Diệp Thần là một món trân bảo dễ vỡ, Diệp Thần yêu chết cái cảm giác được nâng niu chăm sóc này, cơ thể thoả mãn, đôi môi khẽ cong lên.
"A..." Bỗng nhiên ngón tay Từ Kha chạm đến nơi nào đó, Diệp Thần hoảng hốt kêu lên. "Nơi đó, nơi đó khó chịu... từ từ, dừng lại đã."
Từ Kha biết mình đã tìm được điểm mẫn cảm của Diệp Thần, ngón tay cố tình thúc vào đó, Diệp Thần cong ngón chân lên, hai mông uốn éo tránh thoát nhưng không được, miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Vật dưới thân Từ Kha đã trướng đến đau, nhưng gã vẫn kiên trì ấn thêm một ngón tay nữa, đến khi hậu huyệt Diệp Thần rộng ra thành một cái lỗ nhỏ, xung quanh là chất lỏng trong suốt ứa ra, gã mới chồm lên hôn môi Diệp Thần.
"Thần Thần, ta vào nhé."
Diệp Thần bị trêu chọc đến đầu óc mơ hồ, cảm thấy phía dưới ngứa đến lợi hại, nhanh chóng gật đầu...
"Ừm, nhanh vào đi, ta khó chịu."
Từ Kha chỉ đợi những lời này, kéo tính khí khổng lồ ra khỏi tiết khố, sau đó đặt ở lối vào.
Diệp Thần nhìn thấy vật lắc lư bên dưới, lỗ nhỏ theo bản năng co rúm lại. Cái thứ gì khủng khiếp thế kia? Liệu hắn có nuốt vào được không?
Tư thế Diệp Thần lúc này rất thuận tiện, hai chân bị ép chặt lên ngực, lỗ nhỏ rộng mở chờ người đến khai phá, Từ Kha không chần chừ, hai tay nắm hông Diệp Thần, sau đó từ từ đẩy vào.
"A... từ từ, lớn quá, sẽ rách mất..."
Cảm giác bên dưới trướng căng, đau đớn như bị xé rách, hậu huyệt của Diệp Thần co lại, khổ sở kêu lên, Từ Kha đã ấn vào được một nửa, thấy Diệp Thần đã khóc nấc lên, vội vàng ngừng lại, dỗ dành.
"Thần Thần ngoan... vậy không làm nữa... ngoan..."
Từ Kha đang định rút ra thì bị bàn tay của Diệp Thần kéo lại, hắn la lên:
"Huynh đừng động đậy."
Từ Kha lập tức nghe lời, trán nổi gân xanh, mồ hôi chảy thành từng giọt, hung khí của gã đang hết sức khó chịu, bị vách thịt bên trong Diệp Thần siết đến gắt gao.
Đợi cho hậu huyệt thích ứng, Diệp Thần mới khẽ nói, "Huynh tiếp tục đi, ta chịu được..."
Từ Kha thở phào một hơi, động tác dứt khoát, đem thanh hung khí to lớn một phát cắm ngập cửa động.
"Ưm... a..."
Từ Kha dứt khoát làm tới, tính khí đâm mạnh rồi lại rút ra liên tục, Diệp Thần kêu đến lạc giọng, cảm giác vách thịt bị cọ xát, đến nơi mẫn cảm cũng bị chọc tới.
"Quá lớn rồi... Từ Kha... huynh chậm lại một chút..."
Khoái cảm ùa về, tính khí đang nhũn ra của Diệp Thần không có tiền đồ lại ngóc đầu lên, hắn cảm thấy toàn thân bủn rủn, cả người bị vây trong một con sóng lớn, lắc lư lắc lư, làm đầu óc rơi vào mụ mị.
Cuộc chiến kết thúc lúc nào cũng không biết, Diệp Thần chỉ biết hắn đã cầu xin rất nhiều lần, thế nhưng vật nào đó vẫn hung hãn chọc vào rồi khuấy động, Diệp Thần cảm giác mình đã bị chơi hỏng, hậu huyệt bên dưới vì sử dụng quá độ mà rộng ra.
Từ Kha gục trên người hắn, đôi môi tỉ mỉ hôn liếm hết thảy mồ hôi trên đó, Diệp Thần bây giờ thật đẹp, đôi mắt phiếm hồng nhoè nước, đôi môi vì cắn chặt nên hiện sắc đỏ. Thú tính của Từ Kha đại phát, không chờ Diệp Thần xin tha, một lần nữa lại cắm vào nơi cửa động ướt át...
"A... huynh làm cái gì vậy?"
Từ Kha dùng ngón tay khẽ vân vê hạt đậu đã phần nào cứng lên, sau đó chống tay ngồi dậy.
Chiếc áo choàng chỉ che được một phần thân thể, xương quai xanh tinh xảo lấp ló đằng sau lớp vải mềm mại, Từ Kha nhìn thấy đôi môi hồng hào, lập tức hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt với nhau, trong đó bao gồm cả khát vọng và triền miên, hơi thở cả hai bắt đầu nặng nề. Vì Diệp Thần quanh năm ủ rượu hoa đào, cho nên khắp người đều là hương hoa đào nhàn nhạt, ngay cả trong miệng cũng là mùi thơm dịu nhẹ đó, Từ Kha khó mà nhịn nổi, tham lam mút lấy lưỡi đối phương rồi say mê thưởng thức, lúc Từ Kha buông ra, còn cố tình trêu ghẹo cắn một cái lên khoé môi hắn.
"Đau." Diệp Thần chống tay lên ngực Từ Kha, u oán lườm gã. "Huynh là cẩu à? Sao cứ cắn lung tung vậy?"
"Vì đệ quá ngọt đấy." Từ Kha liếm môi, sau đó trêu ghẹo. "Ngọt đến mức ta không kìm lòng nổi..."
Mặt Diệp Thần nhanh chóng đỏ lên, hắn rất muốn làm đà điểu trốn đi, sao bình thường Từ Kha đần vậy, về phương diện này lại có thể... có thể... xấu xa đến vậy. Đọc truyện hay tại # ТгumTru уen.оr g #
"Huynh đáng ghét!" Diệp Thần đánh mạnh vào ngực Từ Kha khiến gã kêu lên, nhưng bàn tay không dừng lại động tác.
"Thần Thần, đệ thật đáng yêu..."
Diệp Thần ngửa đầu, mặc kệ cho Từ Kha hôn lên hầu kết, rồi chuyển sang xương quai xanh, bàn tay vuốt ve sờ nắn khuôn ngực của hắn, đôi tay còn không kiêng dè nắn bóp đầu nhũ đã hơi ***** ***.
Tình dục trong nháy mắt xâm chiếm đầu óc Diệp Thần, hắn buồn lỏng phòng bị, cuối cùng giao toàn bộ bản thân cho Từ Kha.
Từ Kha không quá quen thuộc với việc này, nhưng nửa năm trôi qua, trên người Diệp Thần có mấy cái nốt ruồi gã cũng đã mò ra hết, hơn nữa bản năng của nam nhân còn đó, thế nên gã chỉ mất một lát đã trêu chọc Diệp Thần đến rối tinh rối mù.
Một tay Từ Kha xoa nắn hạt đậu trên ngực, còn một bên dùng miệng liếm, có vẻ như gã rất thích thú chỗ này, Diệp Thần bị xoa nắn đến mức mềm eo.
Thấy gã mãi mà chưa đi xuống dưới, Diệp Thần thấy vật nhỏ của mình đã ngẩng đầu lên mà không được chăm sóc, hai chân bèn cọ xát vào nhau để giảm bớt khô nóng, tay cũng thò xuống tự an ủi.
"Thần Thần gấp gáp vậy, để ta giúp đệ..." Từ Kha dùng một tay bao phủ lấy tay Diệp Thần, dẫn dắt hắn vuốt ve tính khí của chính mình, chỉ một lát hắn đã bắn ra đầy bụng.
Từ Kha cười khẽ, dùng tay bôi loạn dịch thể lên người Diệp Thần, "Thần Thần mới đó mà không chịu nổi nữa rồi à? Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng."
Diệp Thần lập tức nhắm mắt giả chết, cái tên này bình thường thiếu đòn vậy, sao hôm nay miệng lại như bôi mỡ, tuôn ra toàn những lời hắn không chịu nổi.
"Thần Thần, mở mắt ra đi nào..." Từ Kha từ từ dụ dỗ, sau đó nâng chân Diệp Thần lên, banh mông hắn ra, chăm chú nhìn vào lỗ nhỏ màu hồng nhạt chưa bị ai khám phá.
Nơi đó thật là xinh đẹp, Từ Kha nhìn chăm chú một lát rồi đẩy hông Diệp Thần lên cao, bắt hắn phải tự dùng tay cầm lấy hai chân của mình.
"Huynh làm gì... a...!" Diệp Thần còn chưa thắc mắc, đã thấy bên dưới của mình nóng hổi, ngứa ngáy, "Từ Kha huynh điên rồi... bẩn..."
Tay Từ Kha vuốt ve phần đùi non của Diệp Thần, đầu lưỡi liếm ướt hai quả cầu, sau đó liếm đến nơi mình khao khát đã lâu. Thắt lưng Diệp Thần run lên, miệng đã phát ra từng tiếng rên rỉ không rõ ràng.
"Không sao đâu, ta nếm thử xem nơi đó của Thần Thần có mùi hoa đào không..."
Diệp Thần đỏ mặt: "Mùi quái gì chứ?"
"Có," Từ Kha liếm cắn say mê, "Mùi của đệ rất thơm."
Diệp Thần đầu hàng.
Đến khi nơi đó trở nên mềm mại, Từ Kha mới lưu luyến buông ra, gã trở mình lấy một cái hộp nhỏ giấu nơi đầu giường, sau đó mở ra.
Mùi thơm nồng nặc bay khắp phòng, Diệp Thần biết rõ đó là thứ gì, trong lòng hồi hộp, tim đập thật mạnh.
Không hiểu sao hắn cũng có chút chờ mong.
Lúc mới đầu Diệp Thần cũng muốn nằm trên, hắn cũng nghĩ mình phải nằm trên mới đúng, thế nhưng sau nửa năm, Từ Kha chỉ cần dùng tay trêu đùa một lát là cả cơ thể hắn đã mềm nhũn, hơn nữa, kích thuớc của hai người quá chênh lệch, thế là hắn đành thuận theo tự nhiên, để mặc cho gã bày bố.
Dù sao cái cảm giác được người khác chăm sóc rất không tệ, khuôn mặt Từ Kha vào lúc yêu thương hắn rất đẹp, ánh mắt tràn đầy sự si mê...
Diệp Thần hấp hé mở mắt ra, quan sát Từ Kha, chỉ thấy trên khuôn mặt anh tuấn giờ đây đã bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, hắn đưa tay quệt một ít chất lỏng trong hộp, sau đó đút một ngón tay vào.
"Ưm..."
Chất lỏng mát lạnh cắm vào bên trong lỗ nhỏ nóng hổi, Diệp Thần rên hừ hừ, một cảm giác quái dị dâng lên.
"Thần Thần, thả lỏng nào, nơi ấy của đệ muốn cắn đứt ngón tay của ta rồi..."
Diệp Thần đỏ mặt, cố gắng để cho mình bớt căng thẳng, sau đó thả lỏng, ngón tay theo đó cắm hết vào trong.
Bên trong mềm nóng, vách thịt co bóp liên tục hút lấy ngón tay Từ Kha, hắn vội vàng đưa đẩy nới rộng lỗ nhỏ, đến khi cả ngón ra vào thông thuận, gã lại quệt thêm ít dược cao, sau đó chụm hai ngón tay rồi ấn vào.
Từ Kha kiên nhẫn mở rộng, giống như Diệp Thần là một món trân bảo dễ vỡ, Diệp Thần yêu chết cái cảm giác được nâng niu chăm sóc này, cơ thể thoả mãn, đôi môi khẽ cong lên.
"A..." Bỗng nhiên ngón tay Từ Kha chạm đến nơi nào đó, Diệp Thần hoảng hốt kêu lên. "Nơi đó, nơi đó khó chịu... từ từ, dừng lại đã."
Từ Kha biết mình đã tìm được điểm mẫn cảm của Diệp Thần, ngón tay cố tình thúc vào đó, Diệp Thần cong ngón chân lên, hai mông uốn éo tránh thoát nhưng không được, miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Vật dưới thân Từ Kha đã trướng đến đau, nhưng gã vẫn kiên trì ấn thêm một ngón tay nữa, đến khi hậu huyệt Diệp Thần rộng ra thành một cái lỗ nhỏ, xung quanh là chất lỏng trong suốt ứa ra, gã mới chồm lên hôn môi Diệp Thần.
"Thần Thần, ta vào nhé."
Diệp Thần bị trêu chọc đến đầu óc mơ hồ, cảm thấy phía dưới ngứa đến lợi hại, nhanh chóng gật đầu...
"Ừm, nhanh vào đi, ta khó chịu."
Từ Kha chỉ đợi những lời này, kéo tính khí khổng lồ ra khỏi tiết khố, sau đó đặt ở lối vào.
Diệp Thần nhìn thấy vật lắc lư bên dưới, lỗ nhỏ theo bản năng co rúm lại. Cái thứ gì khủng khiếp thế kia? Liệu hắn có nuốt vào được không?
Tư thế Diệp Thần lúc này rất thuận tiện, hai chân bị ép chặt lên ngực, lỗ nhỏ rộng mở chờ người đến khai phá, Từ Kha không chần chừ, hai tay nắm hông Diệp Thần, sau đó từ từ đẩy vào.
"A... từ từ, lớn quá, sẽ rách mất..."
Cảm giác bên dưới trướng căng, đau đớn như bị xé rách, hậu huyệt của Diệp Thần co lại, khổ sở kêu lên, Từ Kha đã ấn vào được một nửa, thấy Diệp Thần đã khóc nấc lên, vội vàng ngừng lại, dỗ dành.
"Thần Thần ngoan... vậy không làm nữa... ngoan..."
Từ Kha đang định rút ra thì bị bàn tay của Diệp Thần kéo lại, hắn la lên:
"Huynh đừng động đậy."
Từ Kha lập tức nghe lời, trán nổi gân xanh, mồ hôi chảy thành từng giọt, hung khí của gã đang hết sức khó chịu, bị vách thịt bên trong Diệp Thần siết đến gắt gao.
Đợi cho hậu huyệt thích ứng, Diệp Thần mới khẽ nói, "Huynh tiếp tục đi, ta chịu được..."
Từ Kha thở phào một hơi, động tác dứt khoát, đem thanh hung khí to lớn một phát cắm ngập cửa động.
"Ưm... a..."
Từ Kha dứt khoát làm tới, tính khí đâm mạnh rồi lại rút ra liên tục, Diệp Thần kêu đến lạc giọng, cảm giác vách thịt bị cọ xát, đến nơi mẫn cảm cũng bị chọc tới.
"Quá lớn rồi... Từ Kha... huynh chậm lại một chút..."
Khoái cảm ùa về, tính khí đang nhũn ra của Diệp Thần không có tiền đồ lại ngóc đầu lên, hắn cảm thấy toàn thân bủn rủn, cả người bị vây trong một con sóng lớn, lắc lư lắc lư, làm đầu óc rơi vào mụ mị.
Cuộc chiến kết thúc lúc nào cũng không biết, Diệp Thần chỉ biết hắn đã cầu xin rất nhiều lần, thế nhưng vật nào đó vẫn hung hãn chọc vào rồi khuấy động, Diệp Thần cảm giác mình đã bị chơi hỏng, hậu huyệt bên dưới vì sử dụng quá độ mà rộng ra.
Từ Kha gục trên người hắn, đôi môi tỉ mỉ hôn liếm hết thảy mồ hôi trên đó, Diệp Thần bây giờ thật đẹp, đôi mắt phiếm hồng nhoè nước, đôi môi vì cắn chặt nên hiện sắc đỏ. Thú tính của Từ Kha đại phát, không chờ Diệp Thần xin tha, một lần nữa lại cắm vào nơi cửa động ướt át...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất