Chương 72: Tìm đến Tử Vong mộ địa
Gần Thiên Ma điện có một hẻm núi, nơi đây quanh năm có sương mù bao phủ, kể cả những ma tu lớn gan nhất cũng không dám tuỳ tiện đi vào, nghe đồn địa phương này chôn xác của một hung thú viễn cổ, là nơi chỉ có vào mà không có ra.
Tất nhiên nếu chỉ là lời đồn thì cũng không đến mức làm người ta sợ hãi, chỉ là mỗi khi đi ngang qua đây, tiếng quỷ khóc, tiếng sói tru từ bên trong liên tiếp truyền ra, hơn nữa mùi máu tanh lúc nào cũng thoang thoảng trong không khí khiến người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn oẹ.
Những người gan lớn muốn từ nghịch cảnh kiếm được cơ duyên có rất nhiều, họ hiếu kỳ đi thử vào bên trong để thăm dò, kết cục của đám người đó chỉ có một, đều không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau.
Thời gian dần trôi, người chết ngày càng nhiều, xương trắng rải đầy đất, từ đó hẻm núi này được đặt tên là Tử vong mộ địa.
Nhìn từ ngoài vào nơi đây chỉ là một hẻm núi bình thường, nhưng hễ cuồng phong nổi lên thổi bay lớp sương mù, quang cảnh âm u như ngày tận thế lại hiện ra, từng đốm ma tinh bay lập loè trong không khí.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Mặt đất ẩm ướt sền sệt, mùi máu tanh bốc lên gay mũi, xung quanh vài tiếng kêu kỳ quái cất lên, luồng khí âm hàn lơ lửng trên không trung gây nên cảm giác áp bức tột độ, suốt dọc đường đi Sở Thanh Vân phải bám vào người Bạch Cẩn Phong, hoả diễm trên tay đều không dám tắt.
"Sư tôn, đá truyền tin của đệ tử càng ngày càng sáng, chắc chắn hai vị sư huynh ở trong này."
"Ta cũng có cảm giác như vậy, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn." Bạch Cẩn Phong chậm rãi toả ra thần thức khoá chặt cả khu mộ địa nhưng vẫn không tìm thấy gì, bàn tay càng nắm chặt tay Sở Thanh Vân, tìm chuyện để phân tán nỗi sợ hãi của y.
"Ngươi nói tên kia còn sống không?"
"Âm linh bay khắp nơi thế này, nếu thực sự gã chỉ là một tên tiểu nhị có tu vi luyện khí kỳ thì chắc đã chết từ lâu rồi, nhưng đệ tử linh cảm gã chưa chết, chỉ là không biết đã trốn đi đâu." Sở Thanh Vân thành thật trả lời.
Vì sao hai người có mặt ở đây phải kể lại chuyện ngày hôm trước, tên ma tu kia gần như không có tin tức, hai người quay trở lại phủ thành chủ nhưng không thu hoạch được gì, điều tra mãi mới biết gần Thiên Ma điện có một Tử Vong mộ địa, tuy không chắc chắn lắm nhưng mà bọn họ vẫn quyết định đến xem.
Xui rủi làm sao Sở Thanh Vân tình cờ nhìn thấy tên tráng hán tiểu nhị đang xách một cái bao bố rất lớn chạy băng băng trên đường. Bầu trời nhá nhem tối, lẽ ra tên này phải ở trong khách điếm chứ, tại sao lại lang thang bên ngoài với bộ dạng khả nghi?
Sở Thanh Vân kể sơ qua cho Bạch Cẩn Phong, cả hai quyết định bám theo gã, không ngờ bám một đường đến thẳng đây.
Tử Vong mộ địa cực kỳ quỷ dị, đến cả Bạch Cẩn Phong cũng chưa từng đi qua địa phương này, cho nên khi nhìn thấy bóng dáng tên kia tiến thẳng vào đây, hắn hơi chần chừ.
Nếu chỉ có một mình, hắn có thể tiến vào không nghĩ ngợi, đằng này bên cạnh có một Sở Thanh Vân tu vi Trúc cơ, tỉ lệ gặp nguy hiểm quá nhiều.
Không ngờ đúng lúc này đá truyền tin trong tay Sở Thanh Vân lại phát sáng, tuy gọi thử bên kia không trả lời, nhưng mà chắc chắn Từ Kha và Diệp Thần đang ở đây.
Bạch Cẩn Phong dùng thần thức truy tìm, lại gặp phải sương mù quỷ dị cản trở, chỉ biết phương hướng đại khái. Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết tâm tiến vào Tử Vong mộ địa,
Lúc đi vào thì tên tráng hán tiểu nhị đã biến mất.
Địa phương này quá mức quỷ dị, càng đi sâu vào trong áp lực càng lớn, cũng may mà hoả diễm trên tay Sở Thanh Vân có thể xua tan được phần nào âm khí.
Đi qua một bãi xương trắng muốt, Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía đằng trước nhấp nháy một dải sáng, chỗ cách hai người tầm mười trượng bỗng nhiên xuất hiện một quỷ vật không đầu, bên trên là xương trắng hếu, bên dưới là từng miếng da thịt bám vào chân. Chỗ lẽ ra là đầu giờ đây từng đốm lửa như ma trơi đang nhảy nhót.
Quỷ vật này di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sát hai người, bản năng khiến Sở Thanh Vân lùi lại, hoả diễm trong tay nhanh chóng ném ra, phần thân dưới của nó bén lửa, tiếng xương cháy kêu lách tách nghe rợn người.
"Làm tốt lắm!" Bạch Cẩn Phong vừa khen xong, nhìn lên thấy hàng trăm quỷ vật từ đằng xa chạy tới, hắn mím chặt môi lại. "Thanh Vân, mau đứng ra đằng sau lưng vi sư."
"Muộn rồi, sư tôn nhìn kìa." Sở Thanh Vân kéo tay hắn lại rồi chỉ, quỷ vật không biết từ lúc nào đã bao quanh tứ phía, mùi tử khí hôi thối bốc lên làm y phải bịt mũi lại. "Thảo nào nơi đây được gọi là Tử Vong mộ địa, khắp nơi toàn là quỷ vật."
Bạch Cẩn Phong giải thích, "Thật ra thứ này ngửi thấy mùi sinh cơ là tới. Ở đây chỉ có người chết mới an toàn, bất cứ người sống nào đi vào đều bị công kích."
Tình cảnh hai người đang hết sức nguy hiểm, thế nhưng người trước vẫn còn thong dong, người sau cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, thứ này sợ hoả diễm, mà hoả diễm Sở Thanh Vân không hề thiếu.
Câu Ly nhanh chóng được rút ra, Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong quay lưng lại với nhau, y truyền hoả diễm vào thân kiếm rồi liên tiếp chém tới, quỷ vật bị đốt cháy thành từng mảng lớn, không khí truyền ra mùi khét lẹt.
Sức chiến đấu của Bạch Cẩn Phong còn khủng bố hơn, gần như hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân, hàng loạt quỷ vật đã ngã đổ ào ào.
Hai người vừa đi vừa đánh, một đường thẳng tiến về phía trước, bỗng nhiên Sở Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua.
"Sư tôn, là tên tiểu nhị!"
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng ôm lấy eo Sở Thanh Vân rồi phóng theo, bàn tay không hề rảnh rỗi, Vô Ảnh kiếm vung lên dọn đường.
Tên tiểu nhị biết mình đã bị phát hiện nên cố tình dẫn bọn họ đi lung tung, Bạch Cẩn Phong đuổi theo một hồi liền mất kiên nhẫn, uy áp phóng ra, pháp tướng mặc chiến giáp hiện lên, cánh tay khổng lồ sà xuống bắt sống tên tiểu nhị.
Bạch Cẩn Phong chưa bao giờ là người hiền lành, không đợi người vùng vẫy xin tha, bàn tay nhanh chóng áp vào đầu gã, dùng Sưu hồn thuật tìm tòi ký ức.
Thì ra gã này cũng chỉ là tên râu ria được tên ma tu thuê để tìm người, gã cũng biết không nhiều, cũng may Bạch Cẩn Phong lục lọi đầu gã một lúc đã ra địa điểm bọn chúng đặt Dưỡng Quỷ trận.
"Chúng ta phải nhanh lên. Đám Diệp Thần đang gặp nguy hiểm." Bạch Cẩn Phong không thèm cố kỵ dùng hết sức, đến lúc thả tay ra, tên tiểu nhị đã mất đi sự sống ngã xuống đất, trở thành một phần tử của đám thi cốt xung quanh.
Bạch Cẩn Phong ôm Sở Thanh Vân rồi dùng hết tốc lực để phi độn, đám quỷ vật không đầu chẳng ai điều khiển vẫn cứ chạy theo sau, Sở Thanh Vân dùng Câu Ly chém hoả diễm ra, nhưng đốt mãi cũng chẳng hết.
Cuối cùng y mệt quá, miệng lẩm bẩm đọc pháp quyết, một tay giơ lên rồi chỉ mạnh, hồng quang bắn ra.
Uỳnh!!!
Một quả cầu lửa đỏ thẫm lao thẳng xuống mặt đất, kèm theo tiếng nổ mạnh, hoả diễm cuộn cuộn tràn ra, mặt đất bị bổ thành hố lớn, khói từ trong đó bốc ra nghi ngút.
Vô vàn quỷ vật đã hoá thành tro, nhưng mà những con ở đằng sau vẫn không hề biết sợ, lại tiếp tục như thiêu thân lao tới.
Sở Thanh Vân bất lực thật sự, đành dùng hoả diễm bao bọc hai người để bảo vệ, mặc kệ chúng đuổi theo.
Cuối cùng, Bạch Cẩn Phong chạy đến một cửa hang động thì dừng lại, đám quỷ vật không đầu cũng khựng lại theo, dường như bên trong có một tồn tại khiến chúng cố kị, từng con liên tiếp lùi lại rồi tản đi, chỉ một lát đã không còn một mống.
Tất nhiên nếu chỉ là lời đồn thì cũng không đến mức làm người ta sợ hãi, chỉ là mỗi khi đi ngang qua đây, tiếng quỷ khóc, tiếng sói tru từ bên trong liên tiếp truyền ra, hơn nữa mùi máu tanh lúc nào cũng thoang thoảng trong không khí khiến người ta ngửi thấy chỉ muốn nôn oẹ.
Những người gan lớn muốn từ nghịch cảnh kiếm được cơ duyên có rất nhiều, họ hiếu kỳ đi thử vào bên trong để thăm dò, kết cục của đám người đó chỉ có một, đều không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau.
Thời gian dần trôi, người chết ngày càng nhiều, xương trắng rải đầy đất, từ đó hẻm núi này được đặt tên là Tử vong mộ địa.
Nhìn từ ngoài vào nơi đây chỉ là một hẻm núi bình thường, nhưng hễ cuồng phong nổi lên thổi bay lớp sương mù, quang cảnh âm u như ngày tận thế lại hiện ra, từng đốm ma tinh bay lập loè trong không khí.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối mịt.
Mặt đất ẩm ướt sền sệt, mùi máu tanh bốc lên gay mũi, xung quanh vài tiếng kêu kỳ quái cất lên, luồng khí âm hàn lơ lửng trên không trung gây nên cảm giác áp bức tột độ, suốt dọc đường đi Sở Thanh Vân phải bám vào người Bạch Cẩn Phong, hoả diễm trên tay đều không dám tắt.
"Sư tôn, đá truyền tin của đệ tử càng ngày càng sáng, chắc chắn hai vị sư huynh ở trong này."
"Ta cũng có cảm giác như vậy, nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn." Bạch Cẩn Phong chậm rãi toả ra thần thức khoá chặt cả khu mộ địa nhưng vẫn không tìm thấy gì, bàn tay càng nắm chặt tay Sở Thanh Vân, tìm chuyện để phân tán nỗi sợ hãi của y.
"Ngươi nói tên kia còn sống không?"
"Âm linh bay khắp nơi thế này, nếu thực sự gã chỉ là một tên tiểu nhị có tu vi luyện khí kỳ thì chắc đã chết từ lâu rồi, nhưng đệ tử linh cảm gã chưa chết, chỉ là không biết đã trốn đi đâu." Sở Thanh Vân thành thật trả lời.
Vì sao hai người có mặt ở đây phải kể lại chuyện ngày hôm trước, tên ma tu kia gần như không có tin tức, hai người quay trở lại phủ thành chủ nhưng không thu hoạch được gì, điều tra mãi mới biết gần Thiên Ma điện có một Tử Vong mộ địa, tuy không chắc chắn lắm nhưng mà bọn họ vẫn quyết định đến xem.
Xui rủi làm sao Sở Thanh Vân tình cờ nhìn thấy tên tráng hán tiểu nhị đang xách một cái bao bố rất lớn chạy băng băng trên đường. Bầu trời nhá nhem tối, lẽ ra tên này phải ở trong khách điếm chứ, tại sao lại lang thang bên ngoài với bộ dạng khả nghi?
Sở Thanh Vân kể sơ qua cho Bạch Cẩn Phong, cả hai quyết định bám theo gã, không ngờ bám một đường đến thẳng đây.
Tử Vong mộ địa cực kỳ quỷ dị, đến cả Bạch Cẩn Phong cũng chưa từng đi qua địa phương này, cho nên khi nhìn thấy bóng dáng tên kia tiến thẳng vào đây, hắn hơi chần chừ.
Nếu chỉ có một mình, hắn có thể tiến vào không nghĩ ngợi, đằng này bên cạnh có một Sở Thanh Vân tu vi Trúc cơ, tỉ lệ gặp nguy hiểm quá nhiều.
Không ngờ đúng lúc này đá truyền tin trong tay Sở Thanh Vân lại phát sáng, tuy gọi thử bên kia không trả lời, nhưng mà chắc chắn Từ Kha và Diệp Thần đang ở đây.
Bạch Cẩn Phong dùng thần thức truy tìm, lại gặp phải sương mù quỷ dị cản trở, chỉ biết phương hướng đại khái. Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết tâm tiến vào Tử Vong mộ địa,
Lúc đi vào thì tên tráng hán tiểu nhị đã biến mất.
Địa phương này quá mức quỷ dị, càng đi sâu vào trong áp lực càng lớn, cũng may mà hoả diễm trên tay Sở Thanh Vân có thể xua tan được phần nào âm khí.
Đi qua một bãi xương trắng muốt, Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía đằng trước nhấp nháy một dải sáng, chỗ cách hai người tầm mười trượng bỗng nhiên xuất hiện một quỷ vật không đầu, bên trên là xương trắng hếu, bên dưới là từng miếng da thịt bám vào chân. Chỗ lẽ ra là đầu giờ đây từng đốm lửa như ma trơi đang nhảy nhót.
Quỷ vật này di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến sát hai người, bản năng khiến Sở Thanh Vân lùi lại, hoả diễm trong tay nhanh chóng ném ra, phần thân dưới của nó bén lửa, tiếng xương cháy kêu lách tách nghe rợn người.
"Làm tốt lắm!" Bạch Cẩn Phong vừa khen xong, nhìn lên thấy hàng trăm quỷ vật từ đằng xa chạy tới, hắn mím chặt môi lại. "Thanh Vân, mau đứng ra đằng sau lưng vi sư."
"Muộn rồi, sư tôn nhìn kìa." Sở Thanh Vân kéo tay hắn lại rồi chỉ, quỷ vật không biết từ lúc nào đã bao quanh tứ phía, mùi tử khí hôi thối bốc lên làm y phải bịt mũi lại. "Thảo nào nơi đây được gọi là Tử Vong mộ địa, khắp nơi toàn là quỷ vật."
Bạch Cẩn Phong giải thích, "Thật ra thứ này ngửi thấy mùi sinh cơ là tới. Ở đây chỉ có người chết mới an toàn, bất cứ người sống nào đi vào đều bị công kích."
Tình cảnh hai người đang hết sức nguy hiểm, thế nhưng người trước vẫn còn thong dong, người sau cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi, thứ này sợ hoả diễm, mà hoả diễm Sở Thanh Vân không hề thiếu.
Câu Ly nhanh chóng được rút ra, Sở Thanh Vân và Bạch Cẩn Phong quay lưng lại với nhau, y truyền hoả diễm vào thân kiếm rồi liên tiếp chém tới, quỷ vật bị đốt cháy thành từng mảng lớn, không khí truyền ra mùi khét lẹt.
Sức chiến đấu của Bạch Cẩn Phong còn khủng bố hơn, gần như hắn chỉ cần giơ tay nhấc chân, hàng loạt quỷ vật đã ngã đổ ào ào.
Hai người vừa đi vừa đánh, một đường thẳng tiến về phía trước, bỗng nhiên Sở Thanh Vân tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua.
"Sư tôn, là tên tiểu nhị!"
Bạch Cẩn Phong nhanh chóng ôm lấy eo Sở Thanh Vân rồi phóng theo, bàn tay không hề rảnh rỗi, Vô Ảnh kiếm vung lên dọn đường.
Tên tiểu nhị biết mình đã bị phát hiện nên cố tình dẫn bọn họ đi lung tung, Bạch Cẩn Phong đuổi theo một hồi liền mất kiên nhẫn, uy áp phóng ra, pháp tướng mặc chiến giáp hiện lên, cánh tay khổng lồ sà xuống bắt sống tên tiểu nhị.
Bạch Cẩn Phong chưa bao giờ là người hiền lành, không đợi người vùng vẫy xin tha, bàn tay nhanh chóng áp vào đầu gã, dùng Sưu hồn thuật tìm tòi ký ức.
Thì ra gã này cũng chỉ là tên râu ria được tên ma tu thuê để tìm người, gã cũng biết không nhiều, cũng may Bạch Cẩn Phong lục lọi đầu gã một lúc đã ra địa điểm bọn chúng đặt Dưỡng Quỷ trận.
"Chúng ta phải nhanh lên. Đám Diệp Thần đang gặp nguy hiểm." Bạch Cẩn Phong không thèm cố kỵ dùng hết sức, đến lúc thả tay ra, tên tiểu nhị đã mất đi sự sống ngã xuống đất, trở thành một phần tử của đám thi cốt xung quanh.
Bạch Cẩn Phong ôm Sở Thanh Vân rồi dùng hết tốc lực để phi độn, đám quỷ vật không đầu chẳng ai điều khiển vẫn cứ chạy theo sau, Sở Thanh Vân dùng Câu Ly chém hoả diễm ra, nhưng đốt mãi cũng chẳng hết.
Cuối cùng y mệt quá, miệng lẩm bẩm đọc pháp quyết, một tay giơ lên rồi chỉ mạnh, hồng quang bắn ra.
Uỳnh!!!
Một quả cầu lửa đỏ thẫm lao thẳng xuống mặt đất, kèm theo tiếng nổ mạnh, hoả diễm cuộn cuộn tràn ra, mặt đất bị bổ thành hố lớn, khói từ trong đó bốc ra nghi ngút.
Vô vàn quỷ vật đã hoá thành tro, nhưng mà những con ở đằng sau vẫn không hề biết sợ, lại tiếp tục như thiêu thân lao tới.
Sở Thanh Vân bất lực thật sự, đành dùng hoả diễm bao bọc hai người để bảo vệ, mặc kệ chúng đuổi theo.
Cuối cùng, Bạch Cẩn Phong chạy đến một cửa hang động thì dừng lại, đám quỷ vật không đầu cũng khựng lại theo, dường như bên trong có một tồn tại khiến chúng cố kị, từng con liên tiếp lùi lại rồi tản đi, chỉ một lát đã không còn một mống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất