Chương 83: Chấp niệm của Sở Thanh Vân
Sở Thanh Vân nằm rạp trên mặt đất, từng mảng máu sền sệt tanh tưởi ở dưới thân, khắp nơi là chân tay cụt nằm ngổn ngang, hệt như tu la tràng.
Phía trước đứng một bóng lưng cô độc, đối diện với đám người đang hò hét, kiếm trong tay hắn liên tục vung lên, huyết tinh bay đầy trời.
Dù hoàn cảnh kinh hoàng như vậy nhưng Sở Thanh Vân không hề sợ hãi một chút nào, y biết mình phải ngăn người phía trước lại, nhưng cơ thể lại không thể nào động đậy. Đôi con mắt xám ngắt phản chiếu bóng kiếm lập loè.
Hình như y đã chết, và y chỉ là một trong vô vàn cái xác nằm nơi đây.
Nhận thức này làm lòng Sở Thanh Vân xuất hiện một tia khổ sở.
Không biết trải qua bao lâu, bóng lưng chợt dừng lại, xung quanh chẳng còn ai sống sót, tiếng chất lỏng nhỏ tong tong từ mũi kiếm, mùi máu tanh hoá thành thực chất.
Hắn quay đầu lại, từ từ bước về phía này, Sở Thanh Vân gắng sức nhìn lên nhưng không thể, tầm mắt chỉ chạm đến mũi giày thêu chỉ đỏ, xương bàn tay loang máu thon dài, đốt ngón tay hiện rõ.
Là ai?
Sở Thanh Vân mơ màng hồ đồ bị người bế lên, cơ thể áp vào lồng ngực rộng lớn, linh hồn lắc lư theo từng nhịp chân hắn.
Sau đó y cảm thấy cơ thể mình được đặt lên một chiếc giường.
Nước từ đâu rơi vào tóc Sở Thanh Vân, có một giọt bắn lên môi, y nếm thử, hình như có vị mặn.
Sau đó mắt y mờ đi, tai cũng chẳng nghe thấy rõ nữa, y cảm giác linh hồn tách rời cơ thể rồi bay lên, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
"Cẩn Phong!" Sở Thanh Vân hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Bạch Cẩn Phong, y khẽ gọi nhưng mà hắn dường như không nghe thấy.
Bạch Cẩn Phong đang ngồi trước giường, đôi mắt đỏ ngầu nhoè nhoẹt nước, nơi trái tim có một vết thương to bằng cái bát, tà áo tắm máu tươi, hơi thở suy yếu, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống dưới.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Y đã chết rồi.
Chưa kịp tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên Bạch Cẩn Phong cười lớn, hai hàng huyết lệ chảy ra, linh hồn Sở Thanh Vân đau đớn muốn lau đi, nhưng bàn tay lại xuyên qua người hắn.
Khắp người Bạch Cẩn Phong chảy đầy máu tươi, trên sàn nhà bắt đầu hiện lên đồ hình kỳ dị, Sở Thanh Vân bất giác sững sờ.
Y hiểu hắn muốn làm gì.
"Cẩn Phong, đừng mà... đừng đi theo ta... Cẩn Phong!!!"
Sở Thanh Vân điên cuồng kêu gào, nhưng thân thể Bạch Cẩn Phong đã hoá thành bột mịn, nhanh chóng theo gió tan đi... Y ngẩn ngơ nhìn theo, đau đớn đến tột độ, miệng run rẩy lầm bầm.
"Cẩn Phong... Cẩn Phong..." Linh hồn Sở Thanh Vân cuồng loạn đau đớn, trong nháy mắt này, y muốn buông bỏ tất cả, cùng Bạch Cẩn Phong tan thành mây khói.
Đột nhiên một luồng khí dịu mát len lỏi vào thanh tẩy hết sạch mùi huyết tinh nơi đây, linh hồn mất phương hướng của Sở Thanh Vân bừng tỉnh, cảm nhận cơ thể bị một đôi bàn tay lạnh lẽo ôm chặt, hơi thở quen thuộc ập tới.
"Thanh Vân, đừng sợ, vi sư ở đây..."
Sở Thanh Vân gắng gượng mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt quen thuộc, nước mắt không tự chủ chảy ra, khổ sở kêu lên.
"Sư tôn..."
Sư tôn của y vẫn còn sống sờ sờ ở đây, y cũng không phải là một khối thi thể lạnh lẽo, cả hai người bọn họ vẫn còn có thể gặp nhau, ở bên nhau.
Sở Thanh Vân vội vàng ôm lấy Bạch Cẩn Phong, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, hôn lên bờ môi lạnh lẽo kia.
Bạch Cẩn Phong còn sống.
"Thanh Vân, ngươi vẫn còn chưa Kết đan."
Một câu nhắc nhở làm Sở Thanh Vân bừng tỉnh. Phải rồi, y đang Kết đan, mọi thứ y vừa gặp phải chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
Thì ra là thế...!
Sở Thanh Vân biết rõ Kết đan sẽ gặp tâm ma, nhưng không ngờ thứ này lại lợi hại đến vậy, suýt chút nữa thì...
Nhưng mà người ta nói tâm ma sinh ra từ chấp niệm, vậy đoạn ký ức kia ở đâu ra?
"Thanh Vân, ngươi tỉnh táo lại chưa?"
"Thanh Vân..." Bạch Cẩn Phong lo lắng dùng hai tay áp vào má Sở Thanh Vân. Tâm ma vốn dĩ rất nguy hiểm, cũng may hắn kịp nhận ra rồi cưỡng ép truyền linh lực của mình giúp Sở Thanh Vân tỉnh lại.
"Sư tôn." Lòng đau như cắt khi nhìn thấy vẻ tiều tuỵ của Bạch Cẩn Phong, nhưng Sở Thanh Vân vẫn gắng gượng mỉm cười. "Đệ tử tỉnh táo rồi."
"Mau vận chuyển công pháp, tập trung tinh thần Kết đan, vi sư sẽ hộ pháp cho ngươi." Bạch Cẩn Phong dịu dàng xoa lưng y trấn an.
"Vâng."
Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung đổ về đây, linh lực trong cơ thể nhanh chóng cô đọng lại, trong đan điền xoay tròn một luồng khí, kết xuất ra một hạt bụi, hạt bụi này dần dần lớn lên, cuối cùng hoá thành một viên Kim đan tròn trịa.
Oành.
Vách ngăn cảnh giới nhanh chóng nổ tung, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tan đi, một tiếng phượng ngâm vang lên, ngũ sắc tường vân lập tức xuất hiện, luồng linh khí tinh thuần từ đó rơi xuống tưới tắm chải vuốt hết thảy kỳ kinh bát mạch của Sở Thanh Vân.
Đến lúc mở mắt ra, uy áp thành hình, hơi thở cường giả tràn ra, Sở Thanh Vân cảm nhận được sức mạnh tràn đầy cơ thịt.
Thì ra đây là cảnh giới Kết đan kỳ.
"Sư tôn, đệ tử đã Kết đan."
Bạch Cẩn Phong dịu dàng vuốt những sợi tóc vương lên má y, "Thanh Vân giỏi lắm."
Đang lúc vui vẻ, Sở Thanh Vân định đứng lên đột nhiên nghiêng người ngã xuống. Lúc này y mới nhớ ra đôi chân mình đã gãy nát không còn cảm giác.
Bạch Cẩn Phong hốt hoảng lao tới đỡ, tay theo phản xạ vòng qua người y kéo về phía mình, thấy thiếu niên gầy gò gương mặt tái nhợt, hắn không kiềm chế nổi nữa.
"Thanh Vân, là kẻ nào dám nhốt ngươi vào đây?"
"Sư tôn, cởi xiềng xích ra cho đệ tử đã, đệ tử không muốn ở lại chỗ này." Sở Thanh Vân cụp mi, giơ tay lên.
Nhanh chóng tháo hết xích cho Sở Thanh Vân, Bạch Cẩn Phong lúc này mới biết hai chân của y đã gãy.
Trải qua một thời gian dài ngâm nước, đôi chân Sở Thanh Vân giờ đây đã tái nhợt không còn sức sống, chỗ vết bẻ gẫy có dấu hiệu sưng tấy, thối rữa.
Bạch Cẩn Phong run rẩy chạm tay vào da thịt lạnh băng, càng nhìn càng đau lòng, đôi mắt xẹt qua lãnh lệ, bảo bối cưng sủng trong lòng bàn tay bị khi dễ đến mức này, cục tức này hắn không thể nuốt trôi.
"Thanh Vân, là vi sư không tốt, vi sư không bảo vệ được ngươi..."
Nhìn Bạch Cẩn Phong liên tục ôm lấy mình rồi xin lỗi, Sở Thanh Vân đau lòng cực kỳ, vội vã ôm ngược lấy hắn.
"Sư tôn, ta không sao... không phải lỗi của người..."
"Là lỗi của ta... là ta bảo vệ ngươi không tốt..."
Mắt Sở Thanh Vân đỏ hoe, y níu lấy áo Bạch Cẩn Phong, yếu ớt nói.
"Sư tôn đừng nói nữa, đệ tử lạnh..."
"Để vi sư đưa ngươi ra khỏi đây."
Bạch Cẩn Phong rầu rĩ bế Sở Thanh Vân ra khỏi U Linh hàn đàm rồi phóng thật nhanh trở lại Đỉnh Thiên Nhai, trên đường đi gặp bao nhiêu đệ tử nhưng hắn không thèm để ý, vừa thả Sở Thanh Vân xuống đã lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng y.
Tục niên tái sinh đan là đan dược dùng để nối gân chân gân tay, dù cánh tay bị chặt đứt cũng có thể nối lại được.
Dược liệu mát rượi nhanh chóng chạy xuống đôi chân, Sở Thanh Vân cảm nhận xương cốt của mình được tái tạo một cách nhanh chóng.
Sở Thanh Vân Kết đan là việc không ai ngờ tới, nhưng hết thảy dị tượng lẫn Ngũ sắc tường vân đều chứng tỏ y thật sự đã Kết đan.
Người trong môn phái từ trưởng lão, quản sự đến đệ tử đều nơm nớp lo sợ, chẳng ai ngờ được Sở Thanh Vân không chết mà còn có thể Kết đan. Phải biết là Tu sĩ Kết đan khi chưa đủ mười tám tuổi cực kỳ hiếm, ở đâu cũng là phượng mao lân giác, thế lực nào cũng thèm muốn.
Hơn nữa Bạch Cẩn Phong đã trở về.
Tất cả những người từ liên quan đến không liên quan đều trốn hết ở nhà, trong lòng ôm tâm lý "chắc nó chừa mình ra."
Trải qua một ngày một đêm, không có một ai dám mò đến để khiêu chiến quyền uy của Bạch Cẩn Phong, hai người bình yên vượt qua, chân Sở Thanh Vân cũng hoàn toàn lành lặn trở lại.
Sau khi chứng kiến y bước đi bình thường trở lại, Bạch Cẩn Phong kiểm tra hết mọi ngõ ngách trong cơ thể Sở Thanh Vân, không thấy còn gì bất thường nữa hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ôm Sở Thanh Vân lên giường rồi hỏi hết những chuyện đã xảy ra.
"Là Lục Thanh Sương." Sở Thanh Vân cúi đầu, bắt đầu kể lại tất cả cho Bạch Cẩn Phong nghe.
Đôi mắt Bạch Cẩn Phong càng ngày càng âm trầm, đến lúc nghe thấy cái tên Quang Ân thánh tôn thì không bình tĩnh nổi nữa, hắn đứng phắt dậy, nắm tay Sở Thanh Vân.
"Đi, đi cùng vi sư. Chúng ta phải đòi lại công bằng cho ngươi."
Lời tác giả: Cố gõ một chương chúc sĩ tử 2k3 ngày mai thi tốt nhé, cố gắng lên, chỉ còn một bước nữa là trưởng thành rồi...
Phía trước đứng một bóng lưng cô độc, đối diện với đám người đang hò hét, kiếm trong tay hắn liên tục vung lên, huyết tinh bay đầy trời.
Dù hoàn cảnh kinh hoàng như vậy nhưng Sở Thanh Vân không hề sợ hãi một chút nào, y biết mình phải ngăn người phía trước lại, nhưng cơ thể lại không thể nào động đậy. Đôi con mắt xám ngắt phản chiếu bóng kiếm lập loè.
Hình như y đã chết, và y chỉ là một trong vô vàn cái xác nằm nơi đây.
Nhận thức này làm lòng Sở Thanh Vân xuất hiện một tia khổ sở.
Không biết trải qua bao lâu, bóng lưng chợt dừng lại, xung quanh chẳng còn ai sống sót, tiếng chất lỏng nhỏ tong tong từ mũi kiếm, mùi máu tanh hoá thành thực chất.
Hắn quay đầu lại, từ từ bước về phía này, Sở Thanh Vân gắng sức nhìn lên nhưng không thể, tầm mắt chỉ chạm đến mũi giày thêu chỉ đỏ, xương bàn tay loang máu thon dài, đốt ngón tay hiện rõ.
Là ai?
Sở Thanh Vân mơ màng hồ đồ bị người bế lên, cơ thể áp vào lồng ngực rộng lớn, linh hồn lắc lư theo từng nhịp chân hắn.
Sau đó y cảm thấy cơ thể mình được đặt lên một chiếc giường.
Nước từ đâu rơi vào tóc Sở Thanh Vân, có một giọt bắn lên môi, y nếm thử, hình như có vị mặn.
Sau đó mắt y mờ đi, tai cũng chẳng nghe thấy rõ nữa, y cảm giác linh hồn tách rời cơ thể rồi bay lên, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
"Cẩn Phong!" Sở Thanh Vân hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Bạch Cẩn Phong, y khẽ gọi nhưng mà hắn dường như không nghe thấy.
Bạch Cẩn Phong đang ngồi trước giường, đôi mắt đỏ ngầu nhoè nhoẹt nước, nơi trái tim có một vết thương to bằng cái bát, tà áo tắm máu tươi, hơi thở suy yếu, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống dưới.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Sở Thanh Vân khổ sở muốn hắn đi băng bó vết thương, nhưng mà hắn không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chăm nhìn vào người nằm trên giường.
Linh hồn Sở Thanh Vân cúi xuống nhìn, thì ra là y đang nằm trên đó, đôi môi tái nhợt, đôi mắt vô thần.
Y đã chết rồi.
Chưa kịp tiếp nhận sự thật này, bỗng nhiên Bạch Cẩn Phong cười lớn, hai hàng huyết lệ chảy ra, linh hồn Sở Thanh Vân đau đớn muốn lau đi, nhưng bàn tay lại xuyên qua người hắn.
Khắp người Bạch Cẩn Phong chảy đầy máu tươi, trên sàn nhà bắt đầu hiện lên đồ hình kỳ dị, Sở Thanh Vân bất giác sững sờ.
Y hiểu hắn muốn làm gì.
"Cẩn Phong, đừng mà... đừng đi theo ta... Cẩn Phong!!!"
Sở Thanh Vân điên cuồng kêu gào, nhưng thân thể Bạch Cẩn Phong đã hoá thành bột mịn, nhanh chóng theo gió tan đi... Y ngẩn ngơ nhìn theo, đau đớn đến tột độ, miệng run rẩy lầm bầm.
"Cẩn Phong... Cẩn Phong..." Linh hồn Sở Thanh Vân cuồng loạn đau đớn, trong nháy mắt này, y muốn buông bỏ tất cả, cùng Bạch Cẩn Phong tan thành mây khói.
Đột nhiên một luồng khí dịu mát len lỏi vào thanh tẩy hết sạch mùi huyết tinh nơi đây, linh hồn mất phương hướng của Sở Thanh Vân bừng tỉnh, cảm nhận cơ thể bị một đôi bàn tay lạnh lẽo ôm chặt, hơi thở quen thuộc ập tới.
"Thanh Vân, đừng sợ, vi sư ở đây..."
Sở Thanh Vân gắng gượng mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt quen thuộc, nước mắt không tự chủ chảy ra, khổ sở kêu lên.
"Sư tôn..."
Sư tôn của y vẫn còn sống sờ sờ ở đây, y cũng không phải là một khối thi thể lạnh lẽo, cả hai người bọn họ vẫn còn có thể gặp nhau, ở bên nhau.
Sở Thanh Vân vội vàng ôm lấy Bạch Cẩn Phong, ngửi hương vị quen thuộc trên người hắn, hôn lên bờ môi lạnh lẽo kia.
Bạch Cẩn Phong còn sống.
"Thanh Vân, ngươi vẫn còn chưa Kết đan."
Một câu nhắc nhở làm Sở Thanh Vân bừng tỉnh. Phải rồi, y đang Kết đan, mọi thứ y vừa gặp phải chỉ là một ảo cảnh mà thôi.
Thì ra là thế...!
Sở Thanh Vân biết rõ Kết đan sẽ gặp tâm ma, nhưng không ngờ thứ này lại lợi hại đến vậy, suýt chút nữa thì...
Nhưng mà người ta nói tâm ma sinh ra từ chấp niệm, vậy đoạn ký ức kia ở đâu ra?
"Thanh Vân, ngươi tỉnh táo lại chưa?"
"Thanh Vân..." Bạch Cẩn Phong lo lắng dùng hai tay áp vào má Sở Thanh Vân. Tâm ma vốn dĩ rất nguy hiểm, cũng may hắn kịp nhận ra rồi cưỡng ép truyền linh lực của mình giúp Sở Thanh Vân tỉnh lại.
"Sư tôn." Lòng đau như cắt khi nhìn thấy vẻ tiều tuỵ của Bạch Cẩn Phong, nhưng Sở Thanh Vân vẫn gắng gượng mỉm cười. "Đệ tử tỉnh táo rồi."
"Mau vận chuyển công pháp, tập trung tinh thần Kết đan, vi sư sẽ hộ pháp cho ngươi." Bạch Cẩn Phong dịu dàng xoa lưng y trấn an.
"Vâng."
Sở Thanh Vân nhắm mắt lại, linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung đổ về đây, linh lực trong cơ thể nhanh chóng cô đọng lại, trong đan điền xoay tròn một luồng khí, kết xuất ra một hạt bụi, hạt bụi này dần dần lớn lên, cuối cùng hoá thành một viên Kim đan tròn trịa.
Oành.
Vách ngăn cảnh giới nhanh chóng nổ tung, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tan đi, một tiếng phượng ngâm vang lên, ngũ sắc tường vân lập tức xuất hiện, luồng linh khí tinh thuần từ đó rơi xuống tưới tắm chải vuốt hết thảy kỳ kinh bát mạch của Sở Thanh Vân.
Đến lúc mở mắt ra, uy áp thành hình, hơi thở cường giả tràn ra, Sở Thanh Vân cảm nhận được sức mạnh tràn đầy cơ thịt.
Thì ra đây là cảnh giới Kết đan kỳ.
"Sư tôn, đệ tử đã Kết đan."
Bạch Cẩn Phong dịu dàng vuốt những sợi tóc vương lên má y, "Thanh Vân giỏi lắm."
Đang lúc vui vẻ, Sở Thanh Vân định đứng lên đột nhiên nghiêng người ngã xuống. Lúc này y mới nhớ ra đôi chân mình đã gãy nát không còn cảm giác.
Bạch Cẩn Phong hốt hoảng lao tới đỡ, tay theo phản xạ vòng qua người y kéo về phía mình, thấy thiếu niên gầy gò gương mặt tái nhợt, hắn không kiềm chế nổi nữa.
"Thanh Vân, là kẻ nào dám nhốt ngươi vào đây?"
"Sư tôn, cởi xiềng xích ra cho đệ tử đã, đệ tử không muốn ở lại chỗ này." Sở Thanh Vân cụp mi, giơ tay lên.
Nhanh chóng tháo hết xích cho Sở Thanh Vân, Bạch Cẩn Phong lúc này mới biết hai chân của y đã gãy.
Trải qua một thời gian dài ngâm nước, đôi chân Sở Thanh Vân giờ đây đã tái nhợt không còn sức sống, chỗ vết bẻ gẫy có dấu hiệu sưng tấy, thối rữa.
Bạch Cẩn Phong run rẩy chạm tay vào da thịt lạnh băng, càng nhìn càng đau lòng, đôi mắt xẹt qua lãnh lệ, bảo bối cưng sủng trong lòng bàn tay bị khi dễ đến mức này, cục tức này hắn không thể nuốt trôi.
"Thanh Vân, là vi sư không tốt, vi sư không bảo vệ được ngươi..."
Nhìn Bạch Cẩn Phong liên tục ôm lấy mình rồi xin lỗi, Sở Thanh Vân đau lòng cực kỳ, vội vã ôm ngược lấy hắn.
"Sư tôn, ta không sao... không phải lỗi của người..."
"Là lỗi của ta... là ta bảo vệ ngươi không tốt..."
Mắt Sở Thanh Vân đỏ hoe, y níu lấy áo Bạch Cẩn Phong, yếu ớt nói.
"Sư tôn đừng nói nữa, đệ tử lạnh..."
"Để vi sư đưa ngươi ra khỏi đây."
Bạch Cẩn Phong rầu rĩ bế Sở Thanh Vân ra khỏi U Linh hàn đàm rồi phóng thật nhanh trở lại Đỉnh Thiên Nhai, trên đường đi gặp bao nhiêu đệ tử nhưng hắn không thèm để ý, vừa thả Sở Thanh Vân xuống đã lấy ra hai viên đan dược nhét vào miệng y.
Tục niên tái sinh đan là đan dược dùng để nối gân chân gân tay, dù cánh tay bị chặt đứt cũng có thể nối lại được.
Dược liệu mát rượi nhanh chóng chạy xuống đôi chân, Sở Thanh Vân cảm nhận xương cốt của mình được tái tạo một cách nhanh chóng.
Sở Thanh Vân Kết đan là việc không ai ngờ tới, nhưng hết thảy dị tượng lẫn Ngũ sắc tường vân đều chứng tỏ y thật sự đã Kết đan.
Người trong môn phái từ trưởng lão, quản sự đến đệ tử đều nơm nớp lo sợ, chẳng ai ngờ được Sở Thanh Vân không chết mà còn có thể Kết đan. Phải biết là Tu sĩ Kết đan khi chưa đủ mười tám tuổi cực kỳ hiếm, ở đâu cũng là phượng mao lân giác, thế lực nào cũng thèm muốn.
Hơn nữa Bạch Cẩn Phong đã trở về.
Tất cả những người từ liên quan đến không liên quan đều trốn hết ở nhà, trong lòng ôm tâm lý "chắc nó chừa mình ra."
Trải qua một ngày một đêm, không có một ai dám mò đến để khiêu chiến quyền uy của Bạch Cẩn Phong, hai người bình yên vượt qua, chân Sở Thanh Vân cũng hoàn toàn lành lặn trở lại.
Sau khi chứng kiến y bước đi bình thường trở lại, Bạch Cẩn Phong kiểm tra hết mọi ngõ ngách trong cơ thể Sở Thanh Vân, không thấy còn gì bất thường nữa hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ôm Sở Thanh Vân lên giường rồi hỏi hết những chuyện đã xảy ra.
"Là Lục Thanh Sương." Sở Thanh Vân cúi đầu, bắt đầu kể lại tất cả cho Bạch Cẩn Phong nghe.
Đôi mắt Bạch Cẩn Phong càng ngày càng âm trầm, đến lúc nghe thấy cái tên Quang Ân thánh tôn thì không bình tĩnh nổi nữa, hắn đứng phắt dậy, nắm tay Sở Thanh Vân.
"Đi, đi cùng vi sư. Chúng ta phải đòi lại công bằng cho ngươi."
Lời tác giả: Cố gõ một chương chúc sĩ tử 2k3 ngày mai thi tốt nhé, cố gắng lên, chỉ còn một bước nữa là trưởng thành rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất