Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 9: Tâm tình thoải mái

Trước Sau
Sở Thanh Vân ngẫm nghĩ một chút, thử cởi chiếc dây truyền rồi lấy chiếc nhẫn xuống xem thử. Chiếc nhẫn này được chế tác rất tinh xảo, bên trên đắp nổi hình rồng phượng quấn lấy nhau, bên dưới có một chữ 'Sở' được khắc bằng tay, kiểu chữ cuồng dã, tuỳ tính.

Nhẫn này rất lớn, ngón tay thiếu niên của Sở Thanh Vân chắc chắn chưa đeo vừa. Y thử nghiệm truyền một tia linh lực vào đó, bỗng chiếc nhẫn sáng lên, Sở Thanh Vân lập tức 'nhìn' thấy bên trong.

Bên trong cơ man là linh thạch chồng chất lên nhau, kỳ hoa dị thảo rất nhiều, toàn là những loại Sở Thanh Vân chưa bao giờ nhìn thấy. Từng hộp ngọc và chai lọ xếp ngay ngắn, trông hoa hết cả mắt.

Sở Thanh Vân lần đầu tiên chứng kiến nhiều thứ lấp la lấp lánh như vậy, y trợn mắt ngạc nhiên. Có kho báu như vậy mà chủ nhân khối thân thể này lại không biết cách dùng. Thật là kỳ lạ.

Mà không phải. Nhìn đống linh thạch tuỳ tiện vứt ở trong túi trữ vật, cộng thêm tám mươi viên linh thạch hạ phẩm còn chẳng thèm lấy, có lẽ 'y' cũng đã biết về khối tài sản này lâu rồi.

Đây có lẽ là thứ mà cha mẹ 'y' để lại. Thế mà lại bị Lục Thanh Sương cướp mất.

Lục Thanh Sương... Vốn dĩ Sở Thanh Vân cũng chẳng thù ghét gì người này cả, nhưng hắn ta mà đụng vào y thì coi chừng. Y tuy sống tuỳ tiện nhưng cũng chẳng phải là thiện nam tín nữ gì.

Đóng nhẫn vào. Để cho chắc ăn Sở Thanh Vân cắn đầu ngón trỏ rồi nhỏ một giọt máu vào nhẫn. Một tia liên hệ nhanh chóng hình thành giữa hai bên.

Chiếc nhẫn tự động bay vào ngón tay trỏ của Sở Thanh Vân, ấy thế mà nó tự điều chỉnh đến vừa như in.

Thật tài tình.

Cái trò lấy máu nhận chủ này rất là hay. Đã nhỏ máu rồi là của mình, trừ khi giết chết rồi cướp, bằng không chẳng có cách nào mở ra cả.

Nhưng mà như vậy có lẽ nào chủ nhân cũ chiếc nhẫn này đã chết rồi? Nghĩ đến đó không phải là cha mẹ ruột mình nhưng sao tim Sở Thanh Vân đau đến lạ. Một nỗi ưu sầu bỗng dâng lên trong lòng.

Vì điều đó ảnh hưởng ghê gớm đến tâm tình nên lúc sau Sở Thanh Vân ngủ rất chập chờn. Không ngờ y lại mơ thấy giấc mơ lần trước. Một biển máu tươi, tiếng người la hét kêu cứu thảm thiết, một bóng lưng cô độc cầm kiếm đứng quay lưng về phía Sở Thanh Vân. Lần này y cố nén sợ hãi, bước từng bước về phía người đó, đúng lúc người đó quay mặt lại, ánh mắt rực đỏ như thiêu đốt trái tim của y.

"Là ai?"

Sở Thanh Vân tỉnh dậy, mồ hôi vã ra như suối. Y cảm nhận bóng lưng trong mơ không hiểu sao rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt mờ ảo bị che đi làm y không cách nào nhìn rõ mặt.



Nhớ đến lần trước sau khi mơ thấy giấc mơ này xong Sở Thanh Vân đã xuyên qua, một nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng. Y ngồi bật dậy hốt hoảng nhìn quanh, thấy vẫn là động phủ đơn giản của mình ở Vô ảnh phong thì thở phào nhẹ nhõm.

Người ta xuyên qua thì trăm phương ngàn kế tìm cách về nhà. Sở Thanh Vân y xuyên qua thì chỉ sợ một ngày nào đó bị lôi về thế giới cũ, trở lại làm một con ma bệnh vô dụng.

Vì tỉnh dậy sớm, Sở Thanh Vân ra hậu sơn luyện kiếm chiêu đến tận sáng rồi mới đi gánh nước. Lần này trùng hợp thay y phải gánh nước lên động phủ cho Lục Thanh Sương.

Nghĩ đến người này về sau sẽ hãm hại mình, Sở Thanh Vân miễn miễn cưỡng cưỡng, không tình nguyện chút nào.

Hôm nay Diệp Thần vẫn giám sát Sở Thanh Vân gánh nước, đáng lẽ ra như hai hôm trước hắn chỉ đưa y đến bờ ao rồi ngồi đó tu luyện. Nhưng không hiểu sao hôm nay hắn lại đòi đi theo.

Sở Thanh Vân vừa hay không biết đường, y nghênh ngang gánh nước đi theo Diệp Thần vừa đi vừa hát, nhìn mặt chẳng thấy có tí mệt mỏi nào.

Diệp Thần chán ghét, nhìn y bằng nửa con mắt, nói bằng giọng khinh thường:

"Tinh lực của ngươi nếu tập trung vào tu luyện thì không đến nỗi bây giờ mới Luyện khí kỳ tầng tám đâu. Ngươi xem đến nha hoàn tiểu Âm nhà ta cũng đã đến tu vi Luyện khí kỳ tầng tám, mà nàng mới nhập sơn bao lâu? Ngươi đã nhập sơn bao lâu? Ngươi lười biếng mặc kệ ngươi nhưng mà xấu mặt chính là chúng ta."

Sở Thanh Vân mặt vẫn nhơn nhơn, mặc kệ Diệp Thần muốn nói gì thì nói. Thật ra Sở Thanh Vân biết thừa khối thân thể này thiên tư cực tốt. Là do Sư tôn Bạch Cẩn Phong không muốn cho y quá nổi bật nên mới chẳng dạy dỗ gì, cứ thả rông như chó hoang mèo lạc, thành ra tu vi mới bết bát như bây giờ.

Đến Lục Thanh Sương căn cơ thấp vậy còn tu luyện đến Luyện khí kỳ tầng chín đại viên mãn, chỉ kém chút nữa là Trúc cơ. Y kém như bây giờ chính là sự sỉ nhục của môn phái.

Nhưng mà kệ đi. Sở Thanh Vân vốn không cần xem sắc mặt của người khác để sống.

Diệp Thần đi cùng Sở Thanh Vân vòng đi vòng lại, mỗi lần y đi đổ nước thì tranh thủ nói chuyện với Lục Thanh Sương. Lục Thanh Sương đắc ý lắm, đứng ngay cạnh lu nước ra oai. Chẳng mấy khi được dịp nghênh ngang sai bảo.

"Lu nước của ta được sư tôn ưu tiên nên lớn hơn các nơi khác một ít. Đệ nhớ gánh thêm hai thùng nữa thì mới đầy được đấy nhé."

Nghe giọng điệu khà khịa rõ ràng nhưng Sở Thanh Vân vẫn hớn hở cười. "Được thôi. Chuyện nhỏ ấy mà." Nói xong giơ tay lên, chiếc nhẫn trữ vật lấp loé trên tay.

Ánh mắt của Lục Thanh Sương quả nhiên tối sầm, môi mím lại, vô thức hỏi ra miệng. "Sở Thanh Vân, chiếc nhẫn trên tay ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

"Sao? Sư huynh thích à? Cái này ta tuỳ tiện mua đeo chơi ấy mà. Ba đồng một cái, quá rẻ." Nói xong cố ý quan sát vẻ mặt Lục Thanh Sương, quả nhiên hắn ta hơi nhíu mày.



"À, ta thấy nhẫn này rất đẹp nên hỏi thôi."

"Đẹp thì sư huynh cũng mua một cái về đeo chơi đi."

Sở Thanh Vân đoán đúng, y mới chỉ thử giơ nhẫn ra biểu thị chủ quyền mà Lục Thanh Sương đã tỏ thái độ rồi. Chậc. Quả nhiên dù cơ đến đâu thì hắn mới có mười tám tuổi thôi, còn chưa che giấu được tâm tư.

"Thôi ta đi gánh nước tiếp đây. Không làm phiền sư huynh nữa."

Nơi ở của Lục Thanh Sương gần hơn đỉnh Phong Nhai nhưng mà quanh co hơn nhiều, bậc thang cũng làm rộng hơn các nơi khác, xung quanh trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, mùi hương thơm ngát.

Đúng là đệ tử được cưng chiều nhất có khác, chẳng bù cho tiểu viện của y. Vốn đã ở lưng chừng ngọn núi, khắp nơi chỉ trồng duy nhất một loài hoa Thanh Lương trà. Loài hoa này tuy đẹp nhưng mà duy độc một màu trắng, trông khá thê lương.

Thôi. Dù sao Sở Thanh Vân y cũng chẳng thích hoa. Muốn trồng gì thì trồng.

Sở Thanh Vân thật sự gánh đủ mười một gánh nước, hai mươi hai thùng nước đầy. Diệp Thần đi cùng đến lần thứ mười một rồi dừng lại, trở về tiểu viện để tu luyện.

Lần cuối Sở Thanh Vân lấy nước xong gánh lên vai, đi đến đoạn bậc thang lưng chừng núi, nhìn xung quanh không có một bóng người, y giả vờ nghỉ chân uống nước, thong thả cởi vớ của mình ra rồi ấn vào trong thùng.

"Hừ, cho ngươi thúi chết này. Dám đụng đến gia hả, đụng một lần gia chơi ngươi một lần, đụng hai lần gia chơi ngươi hai lần, mà còn đụng lần thứ ba thì không còn là vớ thối đâu."

"Khách khách khách..."

Tiếng kêu làm Sở Thanh Vân đang làm chuyện lén lút giật bắn mình, tí nữa thì đổ thùng nước. Y ngẩng đầu lên nhìn về phía tiếng kêu, không ngờ trên cây có một con chim ngũ sắc đang đứng rỉa lông.

"Hú con mẹ nó hồn. Cứ tưởng bị phát hiện."

Sở Thanh Vân nhanh chóng giặt sạch đôi vớ rồi vất vào nhẫn trữ vật, thong thả lấy đôi vớ mới đi vào. Điềm nhiên xỏ giày rồi tiếp tục gánh nước lên núi.

Đổ xong thùng nước vào lu. Sở Thanh Vân tiện tay hái một bông hoa ngay cạnh đó đưa lên mũi ngửi. Thật là thơm, tâm tình cũng thật thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau