Chương 3: Tái ngộ
Cảnh vật trước mắt hóa tro tàn, thanh âm tang thương chợt xa chợt gần, chợt cao chợt thấp, mờ mịt tĩnh lặng.
"Cảnh giới càng cao, càng phải cẩn thận hành động cùng lời nói, cho dù không thể với cũng không thể mất đạo tâm. Đường tu tiên còn dài, lời này, cần phải ghi nhớ kỹ."
Thanh âm tang thương mang theo ngàn vạn quân lực, nghe nhẹ nhàng nhưng lại văng vằng trong đầu Phong Trường An, khó có thể hủy diệt.
Cành tượng thay đổi, mây mù trong núi sâu tan biến, trả lại Đăng Thiên thang.
Người trông cửa khoanh tay mà đứng, bạc cắt trong tay thẳng tắp mà sắc bén: "Mời"
Phong Trường An ổn định lại tâm trạng hoảng loạn, cười nói: "Đa tạ tiền bối." nhấc chân bước bước đầu tiên ra khỏi cửa đá.
"Ngắn ngủi có mấy tức mà đã vượt qua, thật lợi hại"
"Vấn tâm môn khảo hạch là ảo cảnh linh tinh, người này thông qua nhanh như vậy, tâm tính cũng thật tốt a!"
Mọi người đứng ở Đăng Thiên thang không ngừng nói nhỏ, hồi tưởng lại một màn vừa rồi. “Sao hắn có thể qua được……” Lam y thiếu niên gắt gao nhìn Phong Trường An chằm chằm, tay nắm chặt ống tay áo, hơi hơi phát run.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ Phong Trường Ancó thể thông qua, hắn cho rằng, Phong Trường An sẽ bị thanh niên một thương quét xuống.
Tất cả mọi người đều có khả năng, duy chỉ Phong Trường An không có khả năng, Thanh Vận Tông sao có thể sẽ thu loại người như hắn!
Phong Trường An mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bò lên trên, trên tay hắn vẫn còn chảy máu, tích tiểu thành đại chảy dọc đường, huyết hồng làm người kinh tâm.
Khi bò đến bước thứ năm, người trông cửa gọi hắn lại: “Sau khi lên tới đỉnh, tìm chấp sự đệ tử xung quanh, bọn họ sẽ băng bó vết thương cho ngươi.”
Thanh niên bạc tình, lại ấm áp ngoài ý muốn.
Phong Trường An bước chân hơi loạn, xoay người cười nói: “Đa tạ tiền bối!”
Trên gương mặt tái nhợt của hắn cuối cùng hiện lên đặc điểm của người sống, tươi cười xán lạn, mang theo tinh thần phấn chấn thuộc về thiếu niên.
Người trông cửa mặt vô biểu tình đem bạc cắt đâm xuống mặt đất: “Không cần khách khí, người tiếp theo.”
Lam y thiếu niên tựa hồ không có nghe được thanh niên nói, vẫn như cũ tại chỗ lầm bầm lầu bầu: “Tay toàn vết thương, thân thể thoạt nhìn cũng không tốt, rõ ràng là…… Rõ ràng phía sau có người chống lưng……”
Thính giác tu sĩ luôn tốt hơn người thường, lời lam y thiếu niên thấp giọng nói, toàn bộ đều lọt vào tai người trông cửa.
Người trông cửa hung hăng nhăn mày lại, mặt như hàn băng: “Người tiếp theo!”
Lam y thiếu niên đắm chìm trong thế giới của chính mình, không có động tác.
“Gọi ngươi đó!” Người phía sau thật sự nhìn không được, nhịn không được đẩy hắn một phen.
Lam y thiếu niên như vừa tỉnh mộng, chạy nhanh tiến lên một bước.
Phong Trường An không có thời gian chú ý tới lam y thiếu niên, sau khi nói lời cảm tạ, hắn dùng vải bố băng bó miệng vết thương, lập tức bò lên trên.
Vấn tâm môn là cửa thứ tư, còn có một cửa cuối cùng, ải thứ năm.
Ải thứ năm tổng cộng có một ngàn bậc thang, bò lên trên đi liền tính qua cửa.
Bò lên trên đi không khó, khó chính là thể lực không đủ, bốn cửa trước đã đem thể lực tiêu hao gần hết, lúc này, căn bản không dư thừa bao nhiêu.
Phong Trường An thất tha thất thểu bò đại khái được 500 bước bậc thang, trước mắt có chút choáng váng, từng đợt biến thành màu đen.
Cánh tay chống lan can bủn rủn, mồ hôi lạnh khiến mi mắt hắn mơ hồ, thấy không rõ con đường phía trước. Cố bước vài bước, cả người Phong Trường An đã nằm liệt, ngồi ở bậc thang.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, hắn quay đầu lại xem, trên bậc thang đã có người đuổi kịp hắn.
“Ầm vang!”
Chân trời ánh lên một đạo sấm sét, ngay sau đó, cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy, toàn bộ Côn Luân hư trên không đều bị ánh đen bao phủ.
Đây là…… Sắp có mưa to?
Phong Trường An ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng trầm xuống, nếu mưa to trút xuống, con đường này, chỉ sợ càng khó đi.
“Không phải trời mưa, là lôi kiếp.” 081 bỗng nhiên nói.
Lôi kiếp?
Ai muốn đột phá ngay lúc này?
Mây đen càng ngày càng dày đặc, áp đỉnh làm người thở không nổi.
“Ầm vang đùng đùng” tiếng sấm không ngừng, điện quay cuồng như rắn, xé rách vòm trời, giữa mây đen ngùn ngụt, một đạo hồng quang từ trên Côn Luân hư vọt lên.
Hồng quang sáng ngời vọt lên trong nháy mắt, bầu trời ngưng kết ra một đạo tử lôi, xung quanh còn có vô số tử lôi cỡ cánh tay, hung mãnh bổ tới hồng quang!
Hai bên va chạm, thiên địa ảm đạm, đâm vào người không mở ra được mắt.
Chỉ nghe một tiếng tiếng nổ mạnh phát ra, lại trợn mắt, hết thảy đã tan thành mây khói, không trung khôi phục nguyên trạng, một bích như tẩy.
“Không biết ai lại ở chỗ này độ kiếp, may mắn là tiêu tán nhanh, bằng không, chúng ta đều bị liên lụy.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Kỳ quái, lôi kiếp này tại sao đánh một cái liền đi rồi……”
Phía sau truyền đến âm thanh oán trách ríu rít, Phong Trường An gắt gao nhìn chằm chằm hồng quang rơi xuống, trong lòng rõ ràng.
Đây không phải lôi kiếp, mà là thiên phạt.
Lôi kiếp phân ba bảy loại, tu sĩ từ Kim Đan kỳ bắt đầu hàng lôi, nhất đẳng cũng có ba đạo, mà không cái nào có khả năng là một đạo.
Một đạo lôi kiếp là dùng để khiển trách người phạm vào đại sai, gọi là thiên phạt.
Theo hắn biết, chỉ có tân Ma Tôn kia đăng cơ ngàn năm trước, ăn một đạo lôi kiếp, mỗi ngày một phách, cực kỳ bi thảm.
Thanh Vân Tông là không có khả năng xuất hiện người như vậy, chẳng lẽ là vị ở Ma giới kia?
Cái ý tưởng này vừa nảy ra, đã bị hung hăng đánh vỡ!
Hồng quang hạ xuống bậc thang, là một tuấn mỹ thanh niên, cũng không phải vị Ma Tôn kia.
Thanh niên mặc bạch y có tay áo rộng, mặt trên góc áo bị lôi điện in lên dấu vết cháy màu đen, khớp xương tay trái biến ra một ngọn lửa lóa mắt, ngọn lửa độ ấm cực cao, đem không khí ướt hong cháy khô ráo.
Hắn lớn lên tuấn mỹ, mày kiếm, tóc đen dày, một đôi mắt xuất sắc lá liễu lược hiện sắc bén, tà khí tù nhiễm lạnh nhạt.
Khi rũ mắt nhìn về phía các thiếu niên trên Đăng Thiên thang, khóe miệng khẽ nhếch,phát ra một tiếng cười nhạo.
“Năm nay đi lên đều là phế vật à?”
Xa cách hai mươi năm, lại nghe được âm thanh quen thuộc, Phong Trường An hô hấp cứng lại, lá phổi tiêm dường như run lên.
Sau khi 》Trấn Bắc 》 kết thúc, Vân Hủ thân là vai chính theo thường lệ là tra sư nguyên tác Phong Trường An thân truyền đệ tử, mà cùng đệ tử thường thân truyền bình thường không giống nha, hắn chỉ là treo thân truyền đệ tử danh hiệu, địa vị thực tế đã có thể so sánh với tông chủ.
Hắn tính tình tiêu sái, không bao giờ xử lý sự vụ tông môn nhưng vẫn luôn an ổn ngồi vững cái vị trí đệ tử thân truyền.
Lần này lại bái Thanh Vận Tông, Phong Trường An đã nghĩ đến sẽ gặp lại Vân Hủ, rốt cuộc tổ chức chiêu sinh chính là họ hàng bên vợ của tông truyền đệ tử.
Sau đó, hắn tưởng tượng ra vô số tình huống tái ngộ, ví như đao kiếm gặp nhau, ví như đối chọi gay gắt, lại ví như theo thời gian lớn lên, hắn đều quên mất, gặp mặt cũng không nhận biết, duy chỉ không có loại tình cảnh này.
Phong Trường An căng cứng ngồi ở ngước mắt nhìn thanh niên, thanh niên sấn thiên địa mênh mang, lập với Đăng Thiên thang, ánh mắt u ám cứ như không xem trời đất mênh mông ra gì.
Khoảng cách có mấy chục bước, lại cách cực xa.
Các thiếu niên vốn cảm thấy thanh niên mạo mỹ vô song, nghe được lời này, da mặt nóng lên, chỉ cảm thấy người này bị mù nhưng được cái có túi da đẹp mắt.
Ngươi mới là phế vật! Cả nhà ngươi đều là phế vật!
Đang muốn cãi cọ vài câu, vài chấp sự đệ tử từ Côn Luân hư bỗng ngự kiếm bay tới.
“Mạc trưởng lão tìm ngài.” Một chấp sự đệ tử cẩn thận nói.
Vân Hủ nhìn về phía bọn họ, ngọn lửa trong tay thu liễm đôi chút, nhưng không có hoàn toàn thu hồi.
“Chuyện gì?”
Chấp sự đệ tử: “Đã có danh sách đệ tử nhập môn, thỉnh ngài đi qua xem.”
“Đã biết.” Đang muốn rời đi, dư quang thoáng nhìn qua thiếu niên nằm liệt trên Đăng Thiên thang, Phong Trường An vẻ mặt khiếp sợ. Vân Hủ cười lạnh nói: “Từ khi nào mà tông môn lại thu nhận người ốm đau bệnh tật vậy?”
Phong Trường An tuy “ốm đau bệnh tật” nhưng tai rất thính, lập tức trầm mặt xuống.
Vân Hủ cười hỏi mấy người chấp sự đệ tử: “Người như vậy vì sao ở cửa thứ nhất không bị đá ra?”
Hắn cười khẽ, tà khí từ hắn khóe miệng kéo dài tới khóe mắt, dữ tợn như là ác quỷ dưới địa ngục.
“Ngươi……” Phong Trường An theo bản năng muốn bác bỏ, lại thấy mấy cái chấp sự đệ tử liều mạng ở một bên nháy mắt, khóe miệng co rút.
“Cửa thứ nhất là thí nghiệm linh căn, chỉ cần có linh căn là có thể thông qua, chỉ có cuối cùng một quan mới có thể đá rơi xuống người như vậy.”
Mấy cái chấp sự đệ tử nuốt nuốt nước miếng, vắt hết óc giữ gìn tân sinh, miễn cho tân nhân chưa nhập môn đã bị đá đi.
Bọn họ không chút nghi ngờ Vân Hủ sẽ đá người, Vân Hủ phát rồ, không có chuyện gì không làm được.
“Đệ tử này, hắn thực sự sắp bị đá ra rồi!”
Phong Trường An: “……”
Vân Hủ cười nhạo một tiếng, xoay người biến mất tại chỗ. Mấy người chấp sự đệ tử thấy hắn rời đi, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngự kiếm đuổi theo.
"Cảnh giới càng cao, càng phải cẩn thận hành động cùng lời nói, cho dù không thể với cũng không thể mất đạo tâm. Đường tu tiên còn dài, lời này, cần phải ghi nhớ kỹ."
Thanh âm tang thương mang theo ngàn vạn quân lực, nghe nhẹ nhàng nhưng lại văng vằng trong đầu Phong Trường An, khó có thể hủy diệt.
Cành tượng thay đổi, mây mù trong núi sâu tan biến, trả lại Đăng Thiên thang.
Người trông cửa khoanh tay mà đứng, bạc cắt trong tay thẳng tắp mà sắc bén: "Mời"
Phong Trường An ổn định lại tâm trạng hoảng loạn, cười nói: "Đa tạ tiền bối." nhấc chân bước bước đầu tiên ra khỏi cửa đá.
"Ngắn ngủi có mấy tức mà đã vượt qua, thật lợi hại"
"Vấn tâm môn khảo hạch là ảo cảnh linh tinh, người này thông qua nhanh như vậy, tâm tính cũng thật tốt a!"
Mọi người đứng ở Đăng Thiên thang không ngừng nói nhỏ, hồi tưởng lại một màn vừa rồi. “Sao hắn có thể qua được……” Lam y thiếu niên gắt gao nhìn Phong Trường An chằm chằm, tay nắm chặt ống tay áo, hơi hơi phát run.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ Phong Trường Ancó thể thông qua, hắn cho rằng, Phong Trường An sẽ bị thanh niên một thương quét xuống.
Tất cả mọi người đều có khả năng, duy chỉ Phong Trường An không có khả năng, Thanh Vận Tông sao có thể sẽ thu loại người như hắn!
Phong Trường An mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bò lên trên, trên tay hắn vẫn còn chảy máu, tích tiểu thành đại chảy dọc đường, huyết hồng làm người kinh tâm.
Khi bò đến bước thứ năm, người trông cửa gọi hắn lại: “Sau khi lên tới đỉnh, tìm chấp sự đệ tử xung quanh, bọn họ sẽ băng bó vết thương cho ngươi.”
Thanh niên bạc tình, lại ấm áp ngoài ý muốn.
Phong Trường An bước chân hơi loạn, xoay người cười nói: “Đa tạ tiền bối!”
Trên gương mặt tái nhợt của hắn cuối cùng hiện lên đặc điểm của người sống, tươi cười xán lạn, mang theo tinh thần phấn chấn thuộc về thiếu niên.
Người trông cửa mặt vô biểu tình đem bạc cắt đâm xuống mặt đất: “Không cần khách khí, người tiếp theo.”
Lam y thiếu niên tựa hồ không có nghe được thanh niên nói, vẫn như cũ tại chỗ lầm bầm lầu bầu: “Tay toàn vết thương, thân thể thoạt nhìn cũng không tốt, rõ ràng là…… Rõ ràng phía sau có người chống lưng……”
Thính giác tu sĩ luôn tốt hơn người thường, lời lam y thiếu niên thấp giọng nói, toàn bộ đều lọt vào tai người trông cửa.
Người trông cửa hung hăng nhăn mày lại, mặt như hàn băng: “Người tiếp theo!”
Lam y thiếu niên đắm chìm trong thế giới của chính mình, không có động tác.
“Gọi ngươi đó!” Người phía sau thật sự nhìn không được, nhịn không được đẩy hắn một phen.
Lam y thiếu niên như vừa tỉnh mộng, chạy nhanh tiến lên một bước.
Phong Trường An không có thời gian chú ý tới lam y thiếu niên, sau khi nói lời cảm tạ, hắn dùng vải bố băng bó miệng vết thương, lập tức bò lên trên.
Vấn tâm môn là cửa thứ tư, còn có một cửa cuối cùng, ải thứ năm.
Ải thứ năm tổng cộng có một ngàn bậc thang, bò lên trên đi liền tính qua cửa.
Bò lên trên đi không khó, khó chính là thể lực không đủ, bốn cửa trước đã đem thể lực tiêu hao gần hết, lúc này, căn bản không dư thừa bao nhiêu.
Phong Trường An thất tha thất thểu bò đại khái được 500 bước bậc thang, trước mắt có chút choáng váng, từng đợt biến thành màu đen.
Cánh tay chống lan can bủn rủn, mồ hôi lạnh khiến mi mắt hắn mơ hồ, thấy không rõ con đường phía trước. Cố bước vài bước, cả người Phong Trường An đã nằm liệt, ngồi ở bậc thang.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề, hắn quay đầu lại xem, trên bậc thang đã có người đuổi kịp hắn.
“Ầm vang!”
Chân trời ánh lên một đạo sấm sét, ngay sau đó, cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy, toàn bộ Côn Luân hư trên không đều bị ánh đen bao phủ.
Đây là…… Sắp có mưa to?
Phong Trường An ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng trầm xuống, nếu mưa to trút xuống, con đường này, chỉ sợ càng khó đi.
“Không phải trời mưa, là lôi kiếp.” 081 bỗng nhiên nói.
Lôi kiếp?
Ai muốn đột phá ngay lúc này?
Mây đen càng ngày càng dày đặc, áp đỉnh làm người thở không nổi.
“Ầm vang đùng đùng” tiếng sấm không ngừng, điện quay cuồng như rắn, xé rách vòm trời, giữa mây đen ngùn ngụt, một đạo hồng quang từ trên Côn Luân hư vọt lên.
Hồng quang sáng ngời vọt lên trong nháy mắt, bầu trời ngưng kết ra một đạo tử lôi, xung quanh còn có vô số tử lôi cỡ cánh tay, hung mãnh bổ tới hồng quang!
Hai bên va chạm, thiên địa ảm đạm, đâm vào người không mở ra được mắt.
Chỉ nghe một tiếng tiếng nổ mạnh phát ra, lại trợn mắt, hết thảy đã tan thành mây khói, không trung khôi phục nguyên trạng, một bích như tẩy.
“Không biết ai lại ở chỗ này độ kiếp, may mắn là tiêu tán nhanh, bằng không, chúng ta đều bị liên lụy.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Kỳ quái, lôi kiếp này tại sao đánh một cái liền đi rồi……”
Phía sau truyền đến âm thanh oán trách ríu rít, Phong Trường An gắt gao nhìn chằm chằm hồng quang rơi xuống, trong lòng rõ ràng.
Đây không phải lôi kiếp, mà là thiên phạt.
Lôi kiếp phân ba bảy loại, tu sĩ từ Kim Đan kỳ bắt đầu hàng lôi, nhất đẳng cũng có ba đạo, mà không cái nào có khả năng là một đạo.
Một đạo lôi kiếp là dùng để khiển trách người phạm vào đại sai, gọi là thiên phạt.
Theo hắn biết, chỉ có tân Ma Tôn kia đăng cơ ngàn năm trước, ăn một đạo lôi kiếp, mỗi ngày một phách, cực kỳ bi thảm.
Thanh Vân Tông là không có khả năng xuất hiện người như vậy, chẳng lẽ là vị ở Ma giới kia?
Cái ý tưởng này vừa nảy ra, đã bị hung hăng đánh vỡ!
Hồng quang hạ xuống bậc thang, là một tuấn mỹ thanh niên, cũng không phải vị Ma Tôn kia.
Thanh niên mặc bạch y có tay áo rộng, mặt trên góc áo bị lôi điện in lên dấu vết cháy màu đen, khớp xương tay trái biến ra một ngọn lửa lóa mắt, ngọn lửa độ ấm cực cao, đem không khí ướt hong cháy khô ráo.
Hắn lớn lên tuấn mỹ, mày kiếm, tóc đen dày, một đôi mắt xuất sắc lá liễu lược hiện sắc bén, tà khí tù nhiễm lạnh nhạt.
Khi rũ mắt nhìn về phía các thiếu niên trên Đăng Thiên thang, khóe miệng khẽ nhếch,phát ra một tiếng cười nhạo.
“Năm nay đi lên đều là phế vật à?”
Xa cách hai mươi năm, lại nghe được âm thanh quen thuộc, Phong Trường An hô hấp cứng lại, lá phổi tiêm dường như run lên.
Sau khi 》Trấn Bắc 》 kết thúc, Vân Hủ thân là vai chính theo thường lệ là tra sư nguyên tác Phong Trường An thân truyền đệ tử, mà cùng đệ tử thường thân truyền bình thường không giống nha, hắn chỉ là treo thân truyền đệ tử danh hiệu, địa vị thực tế đã có thể so sánh với tông chủ.
Hắn tính tình tiêu sái, không bao giờ xử lý sự vụ tông môn nhưng vẫn luôn an ổn ngồi vững cái vị trí đệ tử thân truyền.
Lần này lại bái Thanh Vận Tông, Phong Trường An đã nghĩ đến sẽ gặp lại Vân Hủ, rốt cuộc tổ chức chiêu sinh chính là họ hàng bên vợ của tông truyền đệ tử.
Sau đó, hắn tưởng tượng ra vô số tình huống tái ngộ, ví như đao kiếm gặp nhau, ví như đối chọi gay gắt, lại ví như theo thời gian lớn lên, hắn đều quên mất, gặp mặt cũng không nhận biết, duy chỉ không có loại tình cảnh này.
Phong Trường An căng cứng ngồi ở ngước mắt nhìn thanh niên, thanh niên sấn thiên địa mênh mang, lập với Đăng Thiên thang, ánh mắt u ám cứ như không xem trời đất mênh mông ra gì.
Khoảng cách có mấy chục bước, lại cách cực xa.
Các thiếu niên vốn cảm thấy thanh niên mạo mỹ vô song, nghe được lời này, da mặt nóng lên, chỉ cảm thấy người này bị mù nhưng được cái có túi da đẹp mắt.
Ngươi mới là phế vật! Cả nhà ngươi đều là phế vật!
Đang muốn cãi cọ vài câu, vài chấp sự đệ tử từ Côn Luân hư bỗng ngự kiếm bay tới.
“Mạc trưởng lão tìm ngài.” Một chấp sự đệ tử cẩn thận nói.
Vân Hủ nhìn về phía bọn họ, ngọn lửa trong tay thu liễm đôi chút, nhưng không có hoàn toàn thu hồi.
“Chuyện gì?”
Chấp sự đệ tử: “Đã có danh sách đệ tử nhập môn, thỉnh ngài đi qua xem.”
“Đã biết.” Đang muốn rời đi, dư quang thoáng nhìn qua thiếu niên nằm liệt trên Đăng Thiên thang, Phong Trường An vẻ mặt khiếp sợ. Vân Hủ cười lạnh nói: “Từ khi nào mà tông môn lại thu nhận người ốm đau bệnh tật vậy?”
Phong Trường An tuy “ốm đau bệnh tật” nhưng tai rất thính, lập tức trầm mặt xuống.
Vân Hủ cười hỏi mấy người chấp sự đệ tử: “Người như vậy vì sao ở cửa thứ nhất không bị đá ra?”
Hắn cười khẽ, tà khí từ hắn khóe miệng kéo dài tới khóe mắt, dữ tợn như là ác quỷ dưới địa ngục.
“Ngươi……” Phong Trường An theo bản năng muốn bác bỏ, lại thấy mấy cái chấp sự đệ tử liều mạng ở một bên nháy mắt, khóe miệng co rút.
“Cửa thứ nhất là thí nghiệm linh căn, chỉ cần có linh căn là có thể thông qua, chỉ có cuối cùng một quan mới có thể đá rơi xuống người như vậy.”
Mấy cái chấp sự đệ tử nuốt nuốt nước miếng, vắt hết óc giữ gìn tân sinh, miễn cho tân nhân chưa nhập môn đã bị đá đi.
Bọn họ không chút nghi ngờ Vân Hủ sẽ đá người, Vân Hủ phát rồ, không có chuyện gì không làm được.
“Đệ tử này, hắn thực sự sắp bị đá ra rồi!”
Phong Trường An: “……”
Vân Hủ cười nhạo một tiếng, xoay người biến mất tại chỗ. Mấy người chấp sự đệ tử thấy hắn rời đi, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngự kiếm đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất