Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua
Chương 11: Hai đời chân tâm
Đây là lần đầu tiên Mộc Hoài Lạc bước chân vào Bạch Lăng phong, tuy nhiêm cũng chỉ là trước thềm cửa.
Sở Nguyệt Hiên hoàn toàn không có ý cho y bước vào.
- Sao, có chuyện gì thì nói ở đây đi! Ngươi nói xem vì cái gì bản chân nhân không thể thu hài tử kia làm đệ tử.
Mộc Hoài Lạc cố gắng bình tĩnh khi đứng trước vị phong chủ kì quái này, sắp xếp câu từ trong đầu thật tốt, rồi mới mở miệng:
- A Vân, đệ ấy không giống như những hài tử khác.
Sở Nguyệt Hiên nhướn mày:
- Sao? Y từ trong đá chui ra à?
Mộc Hoài Lạc xạm đen mặt, bắt đầu khó chịu với nam nhân trước mặt:
- Cuộc sống trước đây của y vô cùng kham khổ. Mẹ y lại vừa mất chưa đầy một tháng. Biến cố đó đối với y chưa là gì, nhưng nếu như mấy ngày trước thôi, đệ tử và Lý sư đệ không tới kịp, có lẽ y đã bị cưỡng bức.. bởi chính cha ruột mình.
Trước đây Mộc Hoài Lạc thường hay nói lời uyển chuyển, tránh mất lòng tất cả mọi người, nhưng hôm nay y quả thực rất giận. Một người đáng thương như hài tử kia, vậy mà sắp phải trở thành đồ đệ của một kẻ vô tâm.
Sở Nguyệt Hiên không đáp lại, bấy giờ trong đầu y chỉ toàn là những câu nói:
“Ngươi thật là, có mẹ sinh không có mẹ dạy sao? Vậy cha ngươi đâu rồi? Bản chân nhân rất muốn gặp hắn đàm luận về phương pháp dưỡng tử đó nha!”
Và rồi một giọng nói non nớt đầy thương tâm lại vang lên.
“Phải, ta là có mẹ sinh không có mẹ dạy, liên quan gì tới ngươi!”
Bất giác trái tim Sở Nguyệt Hiên nghẹt lại, y cảm thấy khó thở.
Mộc Hoài Lạc thấy y không đáp, cứng rắn nói:
- Đệ ấy đã thiếu thốn tình cảm, lại có những ám ảnh tâm lí không nhỏ về người cha. Bán Nguyệt chân nhân, xin người, đừng đem đệ ấy ra như một thú vui khi người đang hứng thú. Thứ đệ ấy đang cần bây giờ là một sư tôn biết yêu thương, đó không ai khác chính là chưởng môn.
Mộc Hoài Lạc cho rằng mình nói đủ rồi, cúi người hành lễ rồi quay lưng bước đi, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe người kia đáp trả:
- Ai cho ngươi…
Mộc Hoài Lạc khựng lại.
- Ai cho ngươi có quyền phán xét ta như vậy? Bản chân nhân là thật tâm muốn thu hài tử đó làm đồ đệ, thật tâm muốn dạy dỗ y thật tốt. Ngươi còn dám hắt nước bẩn vào ta thì Dạ Thần chân nhân nhà ngươi đừng hòng đi bốc thuốc nữa!- Sở Nguyệt Hiên nhìn thẳng vào mắt Mộc Hoài Lạc.
Mộc Hoài Lạc thẳng người nhìn lại Sở Nguyệt Hiên, gằn giọng:
- Vậy người thề đi. Thề rằng sẽ không để A Vân bị tổn thương.
Sở Nguyệt Hiên không nghĩ quá hai giây chắc nịch nói:
- Bán Nguyệt chân nhân ta, có thiên địa làm chứng, thề sẽ không làm tổn thương đồ đệ của mình.
…
Tam Yên các.
Tề Minh Vũ ngồi cạnh Tiêu Thừa và Tiêu Vân, ôn tồn hỏi han các thứ. Câu nào cũng là Tiêu Thừa lanh lẹ trả lời.
Tề Minh Vũ rất vui, cảm thấy thực ra có những đồ đệ khả ái như vậy cũng thật tốt.
Cứ vậy liền trò chuyện cả canh giờ.
Tiêu Thừa nhíu mày:
- Mộc sư huynh và vị kia sao lại đi lâu như vậy chứ?- Hài tử quay sang nhìn đệ đệ mình: - Đệ nói coi, sao huynh ấy lại không muốn vị kia nhận đệ làm đồ đệ?
Tiêu Vân im lặng không đáp, rũ mi mắt nhìn xuống đất, làm ra một bộ dáng đáng thương nhất. Nội tâm thì không ngừng suy đoán.
Mộc Hoài Lạc phải chăng là đang kể hoàn cảnh của hắn cho Sở Nguyệt Hiên nghe?
Nếu như vậy thì quá tốt!
Đột nhiên hảo cảm với vị tiểu thần y của Bạch Phong phái trong Tiêu Vân tăng vọt lên hẳn.
Không lâu sau, Sở Nguyệt Hiên và Mộc Hoài Lạc đã trở lại Tam Yên các, gương mặt hai người đều có chút không tự nhiên.
Tề Minh Vũ đứng dậy, mỉm cười:
- Thế nào? Đệ vẫn muốn nhận A Vân làm đệ tử thân truyền sao?
Sở Nguyệt Hiên kiên định gật đầu.
Tề Minh Vũ quay lại nhìn Tiêu Vân:
- A Vân, có đồng ý trở thành đệ tử của Bán Nguyệt chân nhân này không?
Tiêu Vân trong bộ dáng hài tử, quay mặt sang một nơi, lầm bầm:
- Sao cũng được.
Sở Nguyệt Hiên thở phào, cảm thấy thật may vì nam hài kia chấp nhận.
Nếu không mất công nửa buổi thuyết phục Mộc Hoài Lạc tin tưởng y rồi cuối cùng không được đồng ý lại thành công cốc, không những vậy mặt mũi còn triệt để mất hết.
Mộc Hoài Lạc đi tới nhìn hai hài tử, cười dịu dàng trêu đùa:
- Cứ tưởng sau này được cùng các đệ chung một phong, ai ngờ bây giờ còn phải gọi các đệ một tiếng sư huynh.
Tiêu Thừa bây giờ mới nhận ra chuyện gì sẽ thay đổi khi y trở thành đồ đệ của chưởng môn, quay lại nhìn Tiêu Vân mắt đầy tiếu ý.
Tiêu Vân nhìn ca ca cũng biết người này đang nghĩ gì, chắc chắn rất muốn gặp Diệp Tử Vân để ra oai cho thống khoái đây mà.
- Mộc sư huynh, dù gì thì huynh mãi mãi là sư huynh của ta là A Vân.
Tiêu Vân: … . – Đó là huynh tự nói mà, đừng lôi ta vào chứ.
Đời trước sự việc ở trấn nhỏ của Tiêu Vân đối với Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt là hoàn toàn lướt qua không biết đến.
Sau này khi đã trở thành hai đệ tử hàng đầu của Bạch Phong phái, mới có cơ hội gặp qua Mộc Hoài Lạc.
Nói tóm lại, quan hệ của Tiêu Vân hắn đời trước với Mộc Hoài Lạc chính là dạng “tưởng quen mà lạ”. Cùng một môn phái, cùng từ đệ tử đi tới chức phong chủ, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc.
Sống lại đời này, tưởng chừng như ông trời cho hắn mặc nợ Mộc Hoài Lạc, nhưng phải chăng thật ra đang giúp cho hắn tạo nên những mối quan hệ khác?
Tiêu Vân hắn rồi sẽ không còn đơn độc như đời trước?
Tiêu Vân nghĩ vậy liền cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nhìn Mộc Hoài Lạc:
- Cảm ơn.
Mộc Hoài Lạc ngạc nhiên, từ lúc gặp tới giờ, Tiêu Vân luôn để một bộ dáng không lạnh không nóng với y, hôm nay đột nhiên bày ra biểu cảm dịu dàng như vậy, khiến y vô cùng bất ngờ.
- Ừ.
Sau đó, qua một vài lời dặn dò, Tiêu Thừa đi cùng Tề Minh Vũ về Bạch Đoan phong, còn phải ra mắt các đệ tử khác trên phong.
Tiêu Vân cũng lẽo đẽo theo sau Sở Nguyệt Hiên.
Bạch Lăng phong cũng chỉ có một mình Sở Nguyệt Hiên ở, chẳng có ai để phải ra mắt hết.
Tiêu Vân im lặng đi phía sau, nhìn tấm lưng thẳng của người kia.
Dường như đã trở thành một hình ảnh khảm sâu vào tâm trí hắn. Sư tôn luôn luôn ở phía trước, che chắn mọi thứ cho hắn.
Tiêu Vân chìm vào suy tư, cứ nhìn Sở Nguyệt Hiên như vậy, như đã trở về những năm tháng cùng người trên Bạch Lăng phong.
- Á! – Mãi nhìn người, Tiêu Vân bước qua bậc thang liền hấp tấp ngã xuống.
Sở Nguyệt Hiên giật bắn quay người lại, vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Vân dậy:
- Ngươi không sao chứ?
Tiêu Vân không đáp, răng cắn chặt môi, hai mắt tỏ vẻ nhịn đau vô cùng.
Sở Nguyệt Hiên sốt ruột vén ống quần Tiêu Vân lên, liền trông thấy đầu gối bắt đầu rỉ máu.
Vết thương từ lần trước do người cha kia gây ra còn chưa khỏi, bấy giờ trớt một đường, máu me không ngừng tuôn.
Sở Nguyệt Hiên vội lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, bên trong chứa một loại bột trắng, hấp tấp rắc vào vết thương.
Ngay lập tức Tiêu Vân đang giả đau cũng cảm thấy đau thấu trời, cơn xót ập tới bất ngờ khiến Tiêu Vân rên một tiếng, húp một ngụm khí lạnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, cảm giác khoan khoái truyền đến, máu ngừng chảy, đau đớn rút lui, vết thương dùng tốc độ khó hình dung để kết vảy.
Tiêu Vân ngừng kêu đau.
Sở Nguyệt Hiên chờ mãi không thấy Tiêu Vân nói gì thì nhịn không được tự nói:
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, đây cũng chỉ là một lọ thuốc phế phẩm của ta.
Tiêu Vân một chút cũng không ngạc nhiên: … .
Lọ thuốc phế phẩm gì chứ? Tưởng hắn không nhận ra đây là Ngọc Lộ Tán, một loại thuốc trị thương cực kì trân quý sao?
Đến cả đại thần y là Dạ Thần chân nhân- sư tôn của Mộc Hoài Lạc cũng chỉ có mấy bình, phế phẩm quá cơ.
Tiêu Vân nhìn Sở Nguyệt Hiên, cảm thấy người này tâm tính thật tốt nhưng cứ thích phủ gai nói chuyện với hắn, là đang khó chịu chuyện gì đây?
Bị hài tử trong sáng thanh thuần nhìn chằm chằm, Sở Nguyệt Hiên chột dạ vô cùng.
Vừa này y vừa đi vừa suy nghĩ nên xin lỗi tiểu tử này như thế nào, vậy mà sơ ý để hài tử ngã. Nếu Mộc Hoài Lạc phát hiện nhận sư đồ chưa bao lâu đã y đã làm bị thương tiểu tử này thì có phải sẽ làm um lên đòi người hay không?
Nhìn đôi mắt phượng không vẩn đục của Tiêu Vân, Sở Nguyệt Hiên chỉ biết nặn ra vài câu đàng hoàng:
- Xin lỗi ngươi, ta không nên nói ngươi như vậy. Ta biết chuyện của ngươi rồi. Thành thật xin lỗi ngươi.
Ánh mắt Tiêu Vân lóe lóe, quả nhiên Mộc Hoài Lạc đã nói.
Hắn kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng:
- Là sư tôn, có ai lại xin lỗi đệ tử của mình.
Sở Nguyệt Hiên ngẩn người trước câu nói, rồi bật cười:
- Sư tôn thì sao? Sai thì vẫn phải xin lỗi. Ngươi là Tiêu Vân sao? Từ giờ trở thành đồ đệ của ta. Ừm… Vi sư gọi ngươi là A Vân nhé.
Khóe môi căng cứng của Tiêu Vân nhếch lên một đường cong nhẹ, dành tất cả sự chân thành của hai đời, hắn thật tâm trả lời:
- Vâng, sư tôn.
Hoàng hôn ngả bên Bạch Lăng, chiếu xuống dãy bậc thang tạc đá.
Hai bóng lưng ngả dài nền đất, một lớn, một nhỏ, lại hòa hợp đến lạ thường.
Sở Nguyệt Hiên quỳ một bên gối mới ngang tầm với Tiêu Vân ngồi cách trên hai bậc thang.
Vết thương trên chân của Tiêu Vân nhờ Ngọc Lộ Tán thần kì của Sở Nguyệt Hiên mà đã tróc vảy, để lại một phần da non mềm, tất cả chỉ diễn ra trong có vài phút.
Sở Nguyệt Hiên nhìn chằm chằm Tiêu Vân.
Đã vài lần gặp mặt nhưng đây là lần đầu tiên y quan sát hài tử này ở một cự li gần như vậy.
Đây quả là một hài tử xinh đẹp, mắt phượng, mày ngài, da trắng bóc, không gầy cũng không mũm mĩm, môi mỏng luôn mím mím lại.
Lớn lên xác thực y sẽ trở thành một nam nhân phi thường tuấn tú, nữ nhân cũng chẳng thể sánh bằng.
Bị nhìn lâu như vậy, Tiêu Vân nhộn nhạo nói:
- Sư tôn, ta hẳn là nên tới Bạch Lăng phong ngay.
Sở Nguyệt Hiên như bừng tỉnh khỏi giâc mộng, y không ngờ có ngày mình lại ngây người được, có thứ gì đó ở hài tử này khiến y cảm giác mình cần phải trân trọng người này.
Quá hoảng hốt, Sở Nguyệt Hiên đứng bật dậy, ngó quanh một lát:
- A Vân, ngươi có thể tự đi được không?
Tiêu Vân bất động thanh sắc:
- Được.
Sở Nguyệt Hiên đưa tay vò nhẹ mái đầu mình một lát, rồi nói:
- Thôi để vi sư cõng ngươi, ngày đầu tiên nhập môn, cũng không thể để bị truyền ra bản chân nhân bắt đồ đệ mình leo ba trăm bậc thang.
Tiêu Vân im lặng không đáp lại, thấy Sở Nguyệt Hiên chìa lưng ra thì rất vui vẻ mà leo lên.
Ngày đầu tiên nhập môn của đời trước, y cũng cõng hắn qua từng bậc thang này.Ngày đầu tiên nhập môn của đời này, y cũng cõng hắn qua từng bậc thang này.
Phải chăng, đây chính duyên kiếp đã định, kiếp nào đời nào cũng chẳng thể đổi thay?
Lời tác giả: Ngày mai sau 2 tháng nghỉ, tui cuối cùng cũng đc đến trường =@~@=
Sở Nguyệt Hiên hoàn toàn không có ý cho y bước vào.
- Sao, có chuyện gì thì nói ở đây đi! Ngươi nói xem vì cái gì bản chân nhân không thể thu hài tử kia làm đệ tử.
Mộc Hoài Lạc cố gắng bình tĩnh khi đứng trước vị phong chủ kì quái này, sắp xếp câu từ trong đầu thật tốt, rồi mới mở miệng:
- A Vân, đệ ấy không giống như những hài tử khác.
Sở Nguyệt Hiên nhướn mày:
- Sao? Y từ trong đá chui ra à?
Mộc Hoài Lạc xạm đen mặt, bắt đầu khó chịu với nam nhân trước mặt:
- Cuộc sống trước đây của y vô cùng kham khổ. Mẹ y lại vừa mất chưa đầy một tháng. Biến cố đó đối với y chưa là gì, nhưng nếu như mấy ngày trước thôi, đệ tử và Lý sư đệ không tới kịp, có lẽ y đã bị cưỡng bức.. bởi chính cha ruột mình.
Trước đây Mộc Hoài Lạc thường hay nói lời uyển chuyển, tránh mất lòng tất cả mọi người, nhưng hôm nay y quả thực rất giận. Một người đáng thương như hài tử kia, vậy mà sắp phải trở thành đồ đệ của một kẻ vô tâm.
Sở Nguyệt Hiên không đáp lại, bấy giờ trong đầu y chỉ toàn là những câu nói:
“Ngươi thật là, có mẹ sinh không có mẹ dạy sao? Vậy cha ngươi đâu rồi? Bản chân nhân rất muốn gặp hắn đàm luận về phương pháp dưỡng tử đó nha!”
Và rồi một giọng nói non nớt đầy thương tâm lại vang lên.
“Phải, ta là có mẹ sinh không có mẹ dạy, liên quan gì tới ngươi!”
Bất giác trái tim Sở Nguyệt Hiên nghẹt lại, y cảm thấy khó thở.
Mộc Hoài Lạc thấy y không đáp, cứng rắn nói:
- Đệ ấy đã thiếu thốn tình cảm, lại có những ám ảnh tâm lí không nhỏ về người cha. Bán Nguyệt chân nhân, xin người, đừng đem đệ ấy ra như một thú vui khi người đang hứng thú. Thứ đệ ấy đang cần bây giờ là một sư tôn biết yêu thương, đó không ai khác chính là chưởng môn.
Mộc Hoài Lạc cho rằng mình nói đủ rồi, cúi người hành lễ rồi quay lưng bước đi, nhưng chưa đi được hai bước đã nghe người kia đáp trả:
- Ai cho ngươi…
Mộc Hoài Lạc khựng lại.
- Ai cho ngươi có quyền phán xét ta như vậy? Bản chân nhân là thật tâm muốn thu hài tử đó làm đồ đệ, thật tâm muốn dạy dỗ y thật tốt. Ngươi còn dám hắt nước bẩn vào ta thì Dạ Thần chân nhân nhà ngươi đừng hòng đi bốc thuốc nữa!- Sở Nguyệt Hiên nhìn thẳng vào mắt Mộc Hoài Lạc.
Mộc Hoài Lạc thẳng người nhìn lại Sở Nguyệt Hiên, gằn giọng:
- Vậy người thề đi. Thề rằng sẽ không để A Vân bị tổn thương.
Sở Nguyệt Hiên không nghĩ quá hai giây chắc nịch nói:
- Bán Nguyệt chân nhân ta, có thiên địa làm chứng, thề sẽ không làm tổn thương đồ đệ của mình.
…
Tam Yên các.
Tề Minh Vũ ngồi cạnh Tiêu Thừa và Tiêu Vân, ôn tồn hỏi han các thứ. Câu nào cũng là Tiêu Thừa lanh lẹ trả lời.
Tề Minh Vũ rất vui, cảm thấy thực ra có những đồ đệ khả ái như vậy cũng thật tốt.
Cứ vậy liền trò chuyện cả canh giờ.
Tiêu Thừa nhíu mày:
- Mộc sư huynh và vị kia sao lại đi lâu như vậy chứ?- Hài tử quay sang nhìn đệ đệ mình: - Đệ nói coi, sao huynh ấy lại không muốn vị kia nhận đệ làm đồ đệ?
Tiêu Vân im lặng không đáp, rũ mi mắt nhìn xuống đất, làm ra một bộ dáng đáng thương nhất. Nội tâm thì không ngừng suy đoán.
Mộc Hoài Lạc phải chăng là đang kể hoàn cảnh của hắn cho Sở Nguyệt Hiên nghe?
Nếu như vậy thì quá tốt!
Đột nhiên hảo cảm với vị tiểu thần y của Bạch Phong phái trong Tiêu Vân tăng vọt lên hẳn.
Không lâu sau, Sở Nguyệt Hiên và Mộc Hoài Lạc đã trở lại Tam Yên các, gương mặt hai người đều có chút không tự nhiên.
Tề Minh Vũ đứng dậy, mỉm cười:
- Thế nào? Đệ vẫn muốn nhận A Vân làm đệ tử thân truyền sao?
Sở Nguyệt Hiên kiên định gật đầu.
Tề Minh Vũ quay lại nhìn Tiêu Vân:
- A Vân, có đồng ý trở thành đệ tử của Bán Nguyệt chân nhân này không?
Tiêu Vân trong bộ dáng hài tử, quay mặt sang một nơi, lầm bầm:
- Sao cũng được.
Sở Nguyệt Hiên thở phào, cảm thấy thật may vì nam hài kia chấp nhận.
Nếu không mất công nửa buổi thuyết phục Mộc Hoài Lạc tin tưởng y rồi cuối cùng không được đồng ý lại thành công cốc, không những vậy mặt mũi còn triệt để mất hết.
Mộc Hoài Lạc đi tới nhìn hai hài tử, cười dịu dàng trêu đùa:
- Cứ tưởng sau này được cùng các đệ chung một phong, ai ngờ bây giờ còn phải gọi các đệ một tiếng sư huynh.
Tiêu Thừa bây giờ mới nhận ra chuyện gì sẽ thay đổi khi y trở thành đồ đệ của chưởng môn, quay lại nhìn Tiêu Vân mắt đầy tiếu ý.
Tiêu Vân nhìn ca ca cũng biết người này đang nghĩ gì, chắc chắn rất muốn gặp Diệp Tử Vân để ra oai cho thống khoái đây mà.
- Mộc sư huynh, dù gì thì huynh mãi mãi là sư huynh của ta là A Vân.
Tiêu Vân: … . – Đó là huynh tự nói mà, đừng lôi ta vào chứ.
Đời trước sự việc ở trấn nhỏ của Tiêu Vân đối với Mộc Hoài Lạc và Lý Tâm Kiệt là hoàn toàn lướt qua không biết đến.
Sau này khi đã trở thành hai đệ tử hàng đầu của Bạch Phong phái, mới có cơ hội gặp qua Mộc Hoài Lạc.
Nói tóm lại, quan hệ của Tiêu Vân hắn đời trước với Mộc Hoài Lạc chính là dạng “tưởng quen mà lạ”. Cùng một môn phái, cùng từ đệ tử đi tới chức phong chủ, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc.
Sống lại đời này, tưởng chừng như ông trời cho hắn mặc nợ Mộc Hoài Lạc, nhưng phải chăng thật ra đang giúp cho hắn tạo nên những mối quan hệ khác?
Tiêu Vân hắn rồi sẽ không còn đơn độc như đời trước?
Tiêu Vân nghĩ vậy liền cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nhìn Mộc Hoài Lạc:
- Cảm ơn.
Mộc Hoài Lạc ngạc nhiên, từ lúc gặp tới giờ, Tiêu Vân luôn để một bộ dáng không lạnh không nóng với y, hôm nay đột nhiên bày ra biểu cảm dịu dàng như vậy, khiến y vô cùng bất ngờ.
- Ừ.
Sau đó, qua một vài lời dặn dò, Tiêu Thừa đi cùng Tề Minh Vũ về Bạch Đoan phong, còn phải ra mắt các đệ tử khác trên phong.
Tiêu Vân cũng lẽo đẽo theo sau Sở Nguyệt Hiên.
Bạch Lăng phong cũng chỉ có một mình Sở Nguyệt Hiên ở, chẳng có ai để phải ra mắt hết.
Tiêu Vân im lặng đi phía sau, nhìn tấm lưng thẳng của người kia.
Dường như đã trở thành một hình ảnh khảm sâu vào tâm trí hắn. Sư tôn luôn luôn ở phía trước, che chắn mọi thứ cho hắn.
Tiêu Vân chìm vào suy tư, cứ nhìn Sở Nguyệt Hiên như vậy, như đã trở về những năm tháng cùng người trên Bạch Lăng phong.
- Á! – Mãi nhìn người, Tiêu Vân bước qua bậc thang liền hấp tấp ngã xuống.
Sở Nguyệt Hiên giật bắn quay người lại, vội vàng chạy tới đỡ Tiêu Vân dậy:
- Ngươi không sao chứ?
Tiêu Vân không đáp, răng cắn chặt môi, hai mắt tỏ vẻ nhịn đau vô cùng.
Sở Nguyệt Hiên sốt ruột vén ống quần Tiêu Vân lên, liền trông thấy đầu gối bắt đầu rỉ máu.
Vết thương từ lần trước do người cha kia gây ra còn chưa khỏi, bấy giờ trớt một đường, máu me không ngừng tuôn.
Sở Nguyệt Hiên vội lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, bên trong chứa một loại bột trắng, hấp tấp rắc vào vết thương.
Ngay lập tức Tiêu Vân đang giả đau cũng cảm thấy đau thấu trời, cơn xót ập tới bất ngờ khiến Tiêu Vân rên một tiếng, húp một ngụm khí lạnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, cảm giác khoan khoái truyền đến, máu ngừng chảy, đau đớn rút lui, vết thương dùng tốc độ khó hình dung để kết vảy.
Tiêu Vân ngừng kêu đau.
Sở Nguyệt Hiên chờ mãi không thấy Tiêu Vân nói gì thì nhịn không được tự nói:
- Không cần phải ngạc nhiên như vậy, đây cũng chỉ là một lọ thuốc phế phẩm của ta.
Tiêu Vân một chút cũng không ngạc nhiên: … .
Lọ thuốc phế phẩm gì chứ? Tưởng hắn không nhận ra đây là Ngọc Lộ Tán, một loại thuốc trị thương cực kì trân quý sao?
Đến cả đại thần y là Dạ Thần chân nhân- sư tôn của Mộc Hoài Lạc cũng chỉ có mấy bình, phế phẩm quá cơ.
Tiêu Vân nhìn Sở Nguyệt Hiên, cảm thấy người này tâm tính thật tốt nhưng cứ thích phủ gai nói chuyện với hắn, là đang khó chịu chuyện gì đây?
Bị hài tử trong sáng thanh thuần nhìn chằm chằm, Sở Nguyệt Hiên chột dạ vô cùng.
Vừa này y vừa đi vừa suy nghĩ nên xin lỗi tiểu tử này như thế nào, vậy mà sơ ý để hài tử ngã. Nếu Mộc Hoài Lạc phát hiện nhận sư đồ chưa bao lâu đã y đã làm bị thương tiểu tử này thì có phải sẽ làm um lên đòi người hay không?
Nhìn đôi mắt phượng không vẩn đục của Tiêu Vân, Sở Nguyệt Hiên chỉ biết nặn ra vài câu đàng hoàng:
- Xin lỗi ngươi, ta không nên nói ngươi như vậy. Ta biết chuyện của ngươi rồi. Thành thật xin lỗi ngươi.
Ánh mắt Tiêu Vân lóe lóe, quả nhiên Mộc Hoài Lạc đã nói.
Hắn kìm nén hưng phấn trong lòng, mở miệng:
- Là sư tôn, có ai lại xin lỗi đệ tử của mình.
Sở Nguyệt Hiên ngẩn người trước câu nói, rồi bật cười:
- Sư tôn thì sao? Sai thì vẫn phải xin lỗi. Ngươi là Tiêu Vân sao? Từ giờ trở thành đồ đệ của ta. Ừm… Vi sư gọi ngươi là A Vân nhé.
Khóe môi căng cứng của Tiêu Vân nhếch lên một đường cong nhẹ, dành tất cả sự chân thành của hai đời, hắn thật tâm trả lời:
- Vâng, sư tôn.
Hoàng hôn ngả bên Bạch Lăng, chiếu xuống dãy bậc thang tạc đá.
Hai bóng lưng ngả dài nền đất, một lớn, một nhỏ, lại hòa hợp đến lạ thường.
Sở Nguyệt Hiên quỳ một bên gối mới ngang tầm với Tiêu Vân ngồi cách trên hai bậc thang.
Vết thương trên chân của Tiêu Vân nhờ Ngọc Lộ Tán thần kì của Sở Nguyệt Hiên mà đã tróc vảy, để lại một phần da non mềm, tất cả chỉ diễn ra trong có vài phút.
Sở Nguyệt Hiên nhìn chằm chằm Tiêu Vân.
Đã vài lần gặp mặt nhưng đây là lần đầu tiên y quan sát hài tử này ở một cự li gần như vậy.
Đây quả là một hài tử xinh đẹp, mắt phượng, mày ngài, da trắng bóc, không gầy cũng không mũm mĩm, môi mỏng luôn mím mím lại.
Lớn lên xác thực y sẽ trở thành một nam nhân phi thường tuấn tú, nữ nhân cũng chẳng thể sánh bằng.
Bị nhìn lâu như vậy, Tiêu Vân nhộn nhạo nói:
- Sư tôn, ta hẳn là nên tới Bạch Lăng phong ngay.
Sở Nguyệt Hiên như bừng tỉnh khỏi giâc mộng, y không ngờ có ngày mình lại ngây người được, có thứ gì đó ở hài tử này khiến y cảm giác mình cần phải trân trọng người này.
Quá hoảng hốt, Sở Nguyệt Hiên đứng bật dậy, ngó quanh một lát:
- A Vân, ngươi có thể tự đi được không?
Tiêu Vân bất động thanh sắc:
- Được.
Sở Nguyệt Hiên đưa tay vò nhẹ mái đầu mình một lát, rồi nói:
- Thôi để vi sư cõng ngươi, ngày đầu tiên nhập môn, cũng không thể để bị truyền ra bản chân nhân bắt đồ đệ mình leo ba trăm bậc thang.
Tiêu Vân im lặng không đáp lại, thấy Sở Nguyệt Hiên chìa lưng ra thì rất vui vẻ mà leo lên.
Ngày đầu tiên nhập môn của đời trước, y cũng cõng hắn qua từng bậc thang này.Ngày đầu tiên nhập môn của đời này, y cũng cõng hắn qua từng bậc thang này.
Phải chăng, đây chính duyên kiếp đã định, kiếp nào đời nào cũng chẳng thể đổi thay?
Lời tác giả: Ngày mai sau 2 tháng nghỉ, tui cuối cùng cũng đc đến trường =@~@=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất