Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua

Chương 17: Tên của người

Trước Sau
Sở Nguyệt Hiên men theo con đường mòn lên núi, nơi đỗ lại của Nguyệt Thế Xa.

Đang định trở lại xe bồi đồ đệ nhỏ ngủ thì thấy bóng người nhỏ bé đứng trước xe ngựa.

Biểu tình cứng lại trên khuôn mặt tuấn mĩ, Sở Nguyệt Hiên không dám bước tiếp, cứ vậy đứng đơ dưới bóng râm của rừng cây.

Tiêu Vân thấy người trở về thì chạy tới, ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt oánh ngọc, tựa như hắn từ miền ánh sáng tới nơi tối tăm của Sở Nguyệt Hiên vậy.

Nhưng rõ ràng chính là Sở Nguyệt Hiên là ánh sáng cứu vớt đời hắn mới đúng.

- Sư tôn!

- Sao không ngủ mà đi ra đây làm gì?

Tiêu Vân thuận miệng trả lời luôn:

- Chờ người.

Không hiểu sao đáy lòng Sở Nguyệt Hiên dâng lên một cỗ ấm áp ngọt ngào. Đã rất lâu rồi không y không có cảm giác được ai đó chờ đợi. Nhưng rõ ràng là thiên người vạn người chờ, cũng không thể bằng câu nói này của đồ đệ nhỏ.

Tiêu Vân không hỏi Sở Nguyệt Hiên đi đâu, y cũng không trả lời.

Cũng không thể đáp rằng vi sư mới vừa đi hành hung phụ thân nhà ngươi được. Mặc dù tám phần Tiêu Vân đã coi mình không có phụ thân rồi.

Y không cảm thấy việc y làm là sai, nhưng cảm thấy tiết lộ việc này cho đồ đệ nhỏ là không hay ho gì, sợ hãi đồ đệ nhỏ thương tâm.

Thương tâm vì không dắt hắn đi cùng chứng kiến cảnh tuyệt vời đó???

Mây trôi lờ đi, ánh trăng được giải thoát, chiếu ánh sáng tinh túy xuyên qua kẽ lá tới gương mặt của Sở Nguyệt Hiên. Tiêu Vân đứng tới gần ngực người này, phải ngưỡng cổ lên chăm chú nhìn, hai mắt phượng mở to, chớm chớm nước.

Hắn biết người này vừa đi đâu, làm gì.

Người này đã từng vì hắn mà một kiếm giết người, tức giận phẫn uất có cả.

Sau đó lại quỳ xuống tạ lỗi vì đã giết chết phụ thân hắn, để tránh cho hắn mang danh bất hiếu.

Người này làm từng chút, từng chút đều vì hắn.

Tất cả sau một đời người, những điểm hắn hiểu thì đã tường tận, những điểm hắn không hiểu thì thấu tình đạt lí.

Tấm chân tình của y…

- Sư tôn, tên người là gì vậy?

- …

Tiêu Vân biết mình đặt câu hỏi như vậy là quá bồng bột. Đời trước phải vài năm nữa hắn mới biết tên của sư tôn, có hỏi bao lần sư tôn cũng không đáp.

Chỉ là trong phút giây này, Tiêu Vân rất muốn giống đời trước, thoải mái trước mặt hắn gọi một tiếng “ Nguyệt Hiên” . Cho dù sau này hắn chẳng bao giờ gọi lại nữa, nhưng hắn biết, khi hắn gọi như vậy, sư tôn đã cười rất vui.

Chỉ là trong phút giây này, hắn muốn được ngắm lại khung cảnh đó, mặc dù sư tôn cười rất nhiều, nhưng nụ cười khi ấy mới là đẹp nhất. Sư tôn cũng là một đứa trẻ như hắn.

Tiêu Vân cúi đầu, muốn tát mình một cái cho tỉnh ngộ, sao tự nhiên lại đi hỏi tên y làm cái gì chứ.

- Sở Nguyệt Hiên.

Tiêu Vân ngây người, không tự chủ ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn sư tôn có phần ngô nghê, như một sợi lông vũ vuốt ve đáy lòng Sở Nguyệt Hiên.

- Tên ta là Sở Nguyệt Hiên, A Vân hãy nhớ kĩ.

- Sở… Nguyệt … Hiên. – Tiêu Vân lẩm nhẩm ba chữ, đời này hắn vậy mà biết cái tên này trước ba năm.

Sở Nguyệt Hiên khó xử, nhấc bổng cả người Tiêu Vân lên:



- Biết tên vi sư rồi đấy, đi ngủ thôi, muộn quá rồi.

- Nhưng ta đã Trúc Cơ, cũng không cần ngủ nhiều nữa.

- Còn dám cãi vi sư?

Tiêu Vân không đáp nữa, vòng tay ôm lấy cổ Sở Nguyệt Hiên, đầu nhỏ dụi vào hõm cổ người kia, ngọt ngào sắp tràn khỏi mắt.

...

Sáng hôm sau, Tiêu Vân thức dậy thì Nguyệt Thế Xa đã sắp tới nơi.

Sở Nguyệt Hiên dặn dò:

- Nơi chúng ta sắp tới không hề có linh khí, vì vậy Nguyệt Thế Xa di chuyển có chút khó khăn, ngươi xuống cùng vi sư ngự kiếm phi hành.

- Không hề có linh khí sao? Sư tôn mang đồ nhi đi đâu?

- Vành đai hư vô, một vùng đất đúng như tên gọi, chẳng có gì giá trị để lũ danh môn chính phái dòm ngó cả.

Tiêu Vân ngạc nhiên.

Hắn dĩ nhiên biết nơi này, nhưng hoàn toàn không ngờ người rèn kiếm cho hắn, vị đại sư kia lại ở vành đai hư vô.

Vị lão sư rèn kiếm cho hắn chính là đại sư Trần Lẫm Cát, người có tu vi ngang cơ với Sở Nguyệt Hiên ở Nhân giới.

Nhưng vì sao sư tôn hắn mới là kẻ mạnh nhất?

Có lẽ so về tuổi tác đi! Tuy cùng tu vi nhưng Trần Lẫm Cát đã hơn hai nghìn tuổi, gấp mấy lần tuổi Sở Nguyệt Hiên, ông ấy đã rất già rồi, đã vậy tu vi Đại Thừa còn dừng chân mãi mãi ở bí cảnh, tuổi thọ của Trần Lẫm Cát chỉ còn hoảng vài trăm năm để sống, vì thế vị đại sư này lang bạt tứ xứ, mai danh ẩn tích rất lâu rồi.

Chỉ có Sở Nguyệt Hiên và Tề Minh Vũ, hai vị đệ tử thân truyền của Thánh Hiền chân nhân- người bằng hữu duy nhất của Trần Lẫm Cát mới biết nơi mà người này ở.

Nay Sở Nguyệt Hiên nhiệt tình dẫn hắn tới đây, chính là biểu hiện của sự tín nhiệm tuyệt đối hay sao?

Hai khắc sau, Nguyệt Thế Xa đáp xuống một cánh rừng bạt ngàn.

Sở Nguyệt Hiên ôm Tiêu Vân xuống rồi mau chóng cất xe ngựa vào giới chỉ không gian, một tay nắm chặt Tiêu Vân, bước sâu thêm vào rừng.

- Đây là nơi nào, sư tôn?

- Một khu rừng ở biên giới phía Bắc.

Phía Bắc sao?

Nơi này rất gần với Liễu gia đây mà.

Nhân tộc được làm chủ bởi tu sĩ tiên tu, được chia thành nhiều danh môn chính phái khác nhau với đứng đầu gồm thất môn, tam tự, tứ gia.

Thất môn với đứng đầu là Bạch Phong phái.

Tam tự đứng đầu là Phật Tử tự.

Tứ gia đứng đầu là Mặc gia.

Liễu gia cũng là một gia tộc trong tứ gia, xếp hàng thứ hai. Nếu hỏi vì sao hắn đặc biệt lưu ý thế gia này, thì chỉ có thể là vị thánh nữ Liêm Giản phái, cũng chính là đích nữ của Liễu gia- Liễu Yên Hà.

Liễu Yên Hà chính là mẫu thân của Thẩm Huyền Vũ- tiểu Ma Tôn mà mấy trăm năm sau sẽ cho hắn một kiếm xuyên tim.

Tiêu Vân hắn đời này sống lại cũng không oán Thẩm Huyền Vũ, bởi lẽ chính hắn gây nghiệt trước nên mới bị trả thù.

Hắn còn phải cảm ơn Thẩm Huyền Vũ vì đã cho hắn một cơ hội sống lại.

( Phong đô đại đế: Hắn cho ngươi, thế trẫm làm gì??? )



Đời này hắn sẽ không can thiệp tới Thẩm Huyền Vũ, và cả Liễu Yên Hà nữa, nếu được, hắn còn muốn ngăn chặn cái chết không đáng có của nàng.

Ngây ngẩn trong chốc lát, bỗng vang lên tiếng xé rách không khí, một yêu quang lao vun vút tới nơi Tiêu Vân đang đứng.

Phản xạ tự nhiên, Tiêu Vân triệu hồi Sương Hàn muốn chém ra đỡ, chưa kịp rút kiếm đã nghe thấy tiếng rầm trên mặt đất.thậm chí tầng đất ba trượng phía sau cũng bị xáo tới hỗn độn.

Một con yêu thú dạng hổ tinh ngã vật ra đất, huyết nhục mơ hồ, thậm chí tầng đất ba trượng phía sau cũng bị xáo tới hỗn độn.

Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mắt y nhuốm một tầng sát khí, động tác vừa rồi quả thực với tu vi của hắn không thể nhìn rõ sư tôn đã ra tay như thế nào, nhanh gọn lẹ, uy lực lớn vô cùng, một yêu thú cấp trung bình như vậy, sao chịu nỗi.

Sở Nguyệt Hiên mau chóng thu đi sát khí khiến người khác nổi da gà, cúi đầu lo lắng:

- Dọa ngươi sợ rồi sao? Vi sư thật có lỗi.

Tiêu Vân lắc đầu:

- Không sợ.

Sở Nguyệt Hiên an lòng, càng siết chặt bàn tay Tiêu Vân hơn, tăng tốc độ.

Sâu thẳm trong khu rừng là một hang động, nó kết nối tới vành đai hư vô.

Nói trắng ra thì đây không phải nơi bí mật gì, nhưng cho dù nó có công khai cũng chẳng ma nào dòm ngó.

Một nơi tên là không có cái gì mà thực chất đúng là không có cái gì thì còn có thể có cái gì cho lũ tu sĩ nhìn thì thanh tâm quả dục nhưng thật ra lòng tham không đáy kia chứ?

Hang động không quá sâu, thực chất là một con đường thông qua một ngọn núi cao. Ngọn núi kia như kết giới ngăn cách vành đai hư vô với thế giới bên ngoài.

Chẳng bao lâu hai người đã nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Đời trước Tiêu Vân hoàn toàn chưa có tới vành đai hư vô, vì vậy hắn cũng rất tò mò không biết nơi này sẽ trông như thế nào.

Chút tò mò này khiến bước chân hắn mau hơn về phía ánh sáng.

Tiêu Vân: …

Trời đất thiên nhiên yên bình vô định.

Có trời, có mây, có núi, có rừng …

Nhưng bởi vì không có linh khí, hắn không cảm nhận được gì cả, tứ phía bình lặng tới đáng sợ.

Mọi thứ xung quanh trở nên khó có thể kiểm soát, việc hắn không thể cảm nhận được các ngoại lực xuất hiện khiến hắn vô cùng bất an.

Sở Nguyệt Hiên cảm nhận thấy bàn tay nhỏ siết chặt hơn, cười cười xoa dịu:

- Nơi đây không có linh khí, nên cũng không có yêu thú đâu, vô cùng an toàn, chỉ có điều A Vân ngươi sẽ không quen, người quen sống giữa tâm linh khí dồi dào như ngươi, tới nơi khô cằn này sẽ khó chịu lắm.

Sở Nguyệt Hiên cũng không phải nói suông, Tiêu Vân liền nhận ra cả người khó chịu vô cùng, nói nơi này khô cằn thì quá là không thích hợp, phải là trống rỗng mới đúng.

Chưa gì cả người hắn bứt rứt không thôi rồi, Trần đại sư cũng thật quá quái đản mới chọn nơi này định cư an dưỡng tuổi già mà !!

Thấy hàng mày xinh đẹp của đồ đệ nhỏ nhíu chặt, Sở Nguyệt Hiên bất đắc dĩ tạo một vòng kết giới xung quanh người bên cạnh, sau đó truyền linh lực của chính mình vào trong.

Tiêu Vân liền có được một môi trường tràn đầy linh lực ngay lập tức, cảm giác khó chịu biến mất, thay vào đó là sự khoan khoái do linh lực sư tôn mang tới. Linh lực của người ấy vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.

- Đa tạ sư tôn!- Tiêu Vân vui vẻ cảm ơn.

Bảo hắn có lo cho sư tôn không đủ linh lực không sao? Nếu duy trì trận kết giới nhỏ này và không ngừng truyền linh lực, Sở Nguyệt Hiên sẽ mất hơn một trăm năm để cạt sạch linh lực.

Sở Nguyệt Hiên ôm lấy người Tiêu Vân, cả người nhảy lên Tử Điệp xuất hiện từ bao giờ, bay vút về cánh rừng đằng xa.

Lời tác giả : giờ tui bận học muốn chết, nên thời gian update chương mới sẽ thưa thớt, thứ lỗi thứ lỗi, nhưng chắc chắn không drop truyện nha

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau