Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua
Chương 4: Bản chân nhân trọng sinh rồi
Chương 4 : Bản chân nhân trọng sinh rồi
Tiêu Vân sau khi chìm vào một giấc ngủ, tựa như rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn ngửi thấy một mùi đất thoang thoảng.
- A Vân! A Vân ! Đệ đừng như vậy nữa được không? Nương đã qua đời, đừng ở đây nữa, mau về ! .
Giọng nói này? Tuy non nớt nhưng đích thị là giọng của ca ca ruột hắn, Tiêu Thừa .
Tiêu Vân đưa tay xoa xoa đầu, cuối cùng cũng mở bừng mắt ra .
Quen với ánh sáng mờ mịt nơi Địa phủ, trở về dương gian khiến hắn có chút chưa kịp thích nghi .
Tiêu Vân quan sát xung quanh, thấy mình đang ở một bãi đất vô cùng hiu quạnh, cây lá đã tàn hết, trước mắt là một nấm mồ, phần đất còn mới chứng tỏ người chết chưa bao lâu .
- Đệ làm sao vậy, A Vân?
Tiêu Vân giật mình quay lại, thấy bên cạnh mình là một nam hài tử choai choai, ăn mặc rách rưới, gầy gò tới đáng thương. Trông tương tự như nam hài hắn gặp trước Quỷ Môn Quan .
Tiêu Thừa thấy đệ đệ của mình càng ngơ ngẩn, hốt hoảng lay lay vai nhỏ :
- Đệ không sao chứ? A Vân, bình tĩnh lại, đừng quá buồn thương vì nương của chúng ta nữa!
Tiêu Vân giật mình, quay lại nhìn nấm mồ trước mặt.
Đây … đây là nương của hắn?
Đúng là nương hắn từ khi hắn mười một, mười hai tuổi đã mất.
Nhưng mà … đại đế có cần phải vậy không? Nếu đã trọng sinh thì làm ơn đem hắn về trước khi nương hắn mất, biết đâu hắn có thể cứu được nàng.
Đằng này trọng sinh đúng lúc nương hắn vừa mất chưa bao lâu là thế nào?!
Tiêu Vân nhìn lại bộ dạng chính mình, khá khẩm hơn Tiêu Thừa rất nhiều .
Từ nhỏ ca ca luôn chiếu cố hắn, một phần ăn thì chia cho hắn hầu như hết, riêng y thì chỉ ăn một ít, nhà không có nhiều tiền, quần áo mới cũng là cho hắn mặc hết, ca ca tất cả đều nhường nhịn.
Bởi vậy hắn tuy không bụ bẫm những vẫn có da có thịt hơn Tiêu Thừa xương di động.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm mộ của nương, bắt đầu nhớ lại quá khứ hai trăm năm trước .
Gia đình hắn là một gia đình bần nông, sống trong một trấn nhỏ heo hút .
Cha của hắn là một tên nông dân bợm nhậu, làm một mà ăn hai, chính gã là kẻ đẩy gia đình hắn vào cảnh bần thêm bần .
Cuộc sống luôn dựa vào công việc may vá thêu thùa của nương , nương luôn yêu thương, bảo vệ hắn và ca ca dưới những cơn thịnh nộ trong men say của trượng phu.
Cho đến khi nương hắn mất, thì ác mộng, địa ngục nhân gian thật sự đến với Tiêu Vân .
Tiêu Vân vừa nghĩ tới chuyện kia, đại não lại nhói lên cơn đau khôn cùng, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn thấu người .
Cha của hắn … phụ thân của hắn …
Sau khi nương hắn ra đi không còn ai để trút dục vọng, tất cả những thứ đáng kinh tởm kia , nam nhân đó đều trút lên hắn .
Mặc cho hắn la hét, vùng vẫy, khóc lóc van xin, nam nhân hơn cả cầm thú kia cũng không buông tha .
Chuỗi ngày tháng là sự uất ức dằn vặt, là nỗi đau thấu tận tâm hồn, là sự ám ảnh nhen nhóm trong suy nghĩ .
Trên đời này Tiêu Vân hắn hận nhất ba thứ : Đoạn tụ, loạn luân, cưỡng bách .
Đây là điều tối kị của hắn, chính là điều mà người cha kia đã làm .
Sống lại một đời, có một thân thể sạch sẽ, hắn cảm thấy đây là điều may mắn nhất, nếu tên cầm thú kia có ý định làm gì hắn, thì lần này hắn sẽ không tha.
Tiêu Thừa nhìn đệ đệ đi cạnh mình, có cảm giác nam hài khác với thường ngày, có phần lãnh cảm, và u ám hơn rất nhiều .
- A Vân, đệ không sao chứ?
Tiêu Vân hoàn hồn, lắc lắc đầu nhìn Tiêu Thừa .
Hắn ngẫm nghĩ, phải hơn một tháng kể từ ngày nương mất, khi hắn đã bị hành hạ đủ kiểu, thì người kia mới xuất hiện.
Sư tôn của hắn, người mạnh nhất Nhân giới- Bán Nguyệt chân nhân, Sở Nguyệt Hiên .
Sẽ cùng Tề Minh Vũ- chưởng môn Bạch Phong phái tới thu nhận đồ đệ, là hắn và ca ca Tiêu Thừa .
Sư tôn đã đem hắn cứu ra khỏi vũng lầy sa đọa, đem hắn vào con đường tu tiên .
Tiêu Vân vừa nghĩ vừa siết chặt ngực áo, cứ nhớ tới đời trước người đã vì hắn mà làm ra chuyện gì, trong lòng lại càng nhói đau.
Hắn không biết một kẻ dơ bẩn như bản thân thì có gì để người yêu hắn đến vậy? Hắn còn hồ đồ tới mức không nhận ra điều ấy nữa …
Kiếp này sống lại, hắn phải thay đổi ngay từ đầu .
Suy nghĩ miên man, cuối cùng hai hài tử cũng đã về đến nhà, đó là một căn nhà tranh lợp lá vô cùng nghèo nàn, Tiêu Vân nhíu mày, có chút không tin được.
Bạch Lăng phong của sư tôn vốn giàu có nhất, sống gần hai trăm năm trong phú quý, giờ nhìn lại quá khứ bần cùng của mình hắn liền không chịu nổi, nhận thấy còn phải ở đây gần một tháng nữa, trong lòng càng cảm thấy khó chịu cực hạn .
Bước vào nhà, Tiêu Vân càng kinh hoàng hơn .
Từ trong ra ngoài chỉ có hai gian, gian bên ngoài có vỏn vẹn một cái bàn gỗ với hai ba cái ghế, trên vách treo vài dụng cụ thô sơ .
Gian trong là buồng ngủ, chỉ có một cái giường và một cái tủ gỗ đựng đồ bị hư cánh.
Tiêu Vân đặt tay lên trán suy ngẫm : Làm sao mà trước đây hắn sống được hay vậy?!
Tiêu Thừa dìu Tiêu Vân ngồi xuống giường, ngó xung quanh rồi nói :
- Cha chắc chắn lại đi uống rồi, đệ nhân lúc này nằm giường nghỉ ngơi đi, đợi cha về thể nào ông ấy cũng đuổi hết xuống đấy .
Tiêu Vân : …
Hắn phải mau chóng giết chết lão già súc sinh kia, nhưng tối quan trọng nhất là không thể để ca ca biết đệ đệ mình giết cha.
Phải làm cách nào đây?
Tiêu Vân trầm ngâm suy nghĩ, bộ dáng y như ông cụ non .
Bỗng một tia trí nhớ như lóe qua trong đầu hắn.
Đúng rồi ! Thời gian này năm ấy trong trấn có một nhóm tu sĩ tới đây trừ yêu, nhưng là tới nhà của phú hộ trong thôn, cách khá xa cái lều rách này.
Lúc đó có rất nhiều người trong trấn kéo tới xem tu sĩ, nhưng Tiêu Vân không thể đi, bởi vì hắn đã bị thương do chính cha mình gây ra .
Tiêu Thừa muốn nhân cơ hội này cầu cứu các tu sĩ nhưng bị người nhà phú hộ đuổi đi không thương tiếc, tới cái góc áo của tu sĩ cũng chưa thấy, chỉ biết ủ rũ về nhà an ủi Tiêu Vân hắn lúc này đang trong trạng thái hoảng loạn .
Tiêu Vân càng nghĩ càng đau lòng, không những đau lòng cho hắn mà còn thấy thương tiếc Tiêu Thừa .
Lão già kia làm ra chuyện đồi bại như vậy với hắn, nhưng không thèm ngó liếc Tiêu Thừa, đơn giản vì lão thích mấy hài tử trắng trắng mềm mềm, Tiêu Thừa người toàn xương dĩ nhiên không phải đổi tượng . Nhưng Tiêu Vân khi ấy còn nhỏ, lại còn trong tình trạng như vậy, nào hiểu được điều đó . Hắn lúc đó đã đem mọi hận thù của người cha đổ lên chính ca ca của mình.
Mãi tới khi sau này được cứu bởi sư tôn, đưa về Bạch Phong phái, Tiêu Vân cũng luôn xa lánh Tiêu Thừa.
Cho dù lớn lên suy nghĩ đã thấu đáo hơn, nhưng tình huynh đệ đã triệt đệ xa cách, Tiêu Vân hắn luôn tự tạo một bức tường ngăn cách sự quan tâm lo lắng của Tiêu Thừa.
Không chỉ vậy, hắn còn từng lợi dụng chính tâm lý luôn mặc cảm tội lỗi của Tiêu Thừa để mượn sức huynh ấy làm điều xấu .
Tiêu Vân nghĩ tới đây đã giơ tay tát cho mình một cái, hỗn đản !
Tiêu Thừa ngồi bên cạnh giật mình, xoa xoa má Tiêu Vân :
- Đệ làm cái gì vậy?! Tự đánh mình là sao?
- Không … xin lỗi, đệ thơ thẩn quá . – Tiêu Vân bỗng chuyển giọng nghiêm mặt nhìn Tiêu Thừa : - Ca, đệ nhờ huynh một việc được không?
Tiêu Thừa gật đầu .
- Huynh đi nghe ngóng trong trấn,xem có phải có nhà phú hộ Trần sắp mời tu sĩ về trừ yêu hay không? Nếu chính xác thì hỏi xem khi nào tu sĩ sẽ tới .
- Tại sao đệ lại hỏi về tu sĩ? Đệ muốn tu tiên sao? Không thể nào, họ sẽ không nhận chúng ta đâu .
Tiêu Vân lắc đầu :
- Huynh phải hỏi cho đệ, đây không phải là chuyện có tu tiên hay không.
Tiêu Thừa gật đầu :
- Được rồi, ta đi ngay.
Thấy Tiêu Thừa đã chạy vào con đường của trấn .
Tiêu Vân vội vàng cũng rời khỏi nhà đi về phía ngọn núi đằng xa.
Xế chiều .
Khi Tiêu Thừa thu thập xong tin tức trở về thì thấy Tiêu Vân đang giã giã cái gì đó trong sân .
- Đệ đang làm gì vậy?
Tiêu Vân trông thấy Tiêu Thừa thì mừng rỡ:
- Huynh hỏi được tin chưa?
Tiêu Thừa triệt để bị kéo đi hướng khác, gật đầu nói :
- Đúng là nhà phú hộ Trần sắp mời một vài vị tu sĩ tới từ môn phái nào đó đến trừ yêu cho nhà mình. Đệ biết không, nhà phú hộ Trần đang bị quỷ ám luôn đấy, ai mượn ông ta làm ăn thất đức quá làm gì …
- Ca à ! – Thấy Tiêu Thừa huyên thuyên sang chuyện khác, Tiêu Vân cau mày .
Tiêu Thừa ngượng ngạo gãi đầu :
- À, ba ngày nữa tu sĩ họ mới tới .
Tiêu Vân nghe được thì cúi đầu lẩm bẩm :
- Ba ngày? Vậy thì nhiều thêm một chút ! – Vừa nói hắn vừa rắc thêm lá cỏ và trong cối tiếp tục giã, tới khi thứ bên trong cối đã hóa ra một màu vừa xanh vừa tím, rất quỷ dị .
Tiêu Thừa kinh hãi :
- A Vân , đệ làm cái gì vậy?
- Huynh đừng hỏi nữa, mau đi nấu cơm cho cha đi, cha chắc chắn sắp say xỉn bò về rồi đó !
Tiêu Thừa chỉ biết ém tò mò lại mà đi thái rau .
ơm nước nấu xong thì có một nam nhân tuổi tứ tuần râu tóc lồm xồm lôi thôi lếch thếch lảo đảo bước vào sân.
Tiêu Thừa kinh hoảng, chạy tới muốn đỡ người.
- Cha, cha về rồi.
Lão già thấy Tiêu Thừa chạy tới thì đá một cái đem cả thân mình gầy guộc của nam hài ngã bệt ra đất, mắng :
- Nghiệt tử! Dọn cơm cho lão tử.
Tiêu Thừa thất thểu bò dậy, vâng dạ vội chạy vào bếp .
Tiêu Vân từ trong nhà đi ra, thấy người đứng trong sân thì không nhịn được sát khi nổi lên, hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau, máu cũng sắp bật ra tới nơi, cố gắng tĩnh tâm thật tốt.
Bước vào bếp nói với Tiêu Thừa :
- Ca, đệ mang cơm ra cho cha nhé.
- Không được, ông ấy đang say rượu, lỡ đánh đệ thì sao?
Tiêu Vân giật luôn bát cơm sứt trên tay Tiêu Thừa, cố gắng tỏ ra đơn thuần một chút:
- Đệ muốn hiếu kính với cha mà!
Tiêu Thừa không khuyên được, đành buông muỗng xới cơm đưa cho Tiêu Vân.
Tiêu Vân mỉm cười, mau chóng xới cơm và múc một bát canh ra.
Ngay lúc Tiêu Thừa không để ý lấy từ trong áo ra lọ nhỏ chứa thứ nước xanh tím, âm thầm chắt vào bát canh.
Cuối cùng bưng ra ngoài sân.
Ban đêm có ánh trăng rất sáng, chiếu xuống sân như ánh đuốc.
Ngoài sân có mấy gốc cây được chặt ra làm thành bàn ghế, nam nhân say xỉn đang ngây ngẩn ngồi ở đó.
Thấy Tiêu Vân đi ra, ánh mắt có chút biến chuyển.
- Cha, ăn cơm thôi. - Tiêu Vân mỉm cười ngây thơ, sau đó cúi đầu.
Lão già vừa chan canh vào cơm, vừa nhìn Tiêu Vân trong bộ dạng hài tử khả ái với ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tiêu Vân chỉ biết cúi đầu, che giấu đi con mắt đã lạnh ngắt của hắn .
Tiêu Thừa vẫn đang dọn dẹp trong hiên bếp nhỏ xập xệ, bỗng nghe được tiếng rầm trên mặt đất, tưởng rằng đệ đệ bị cha đánh nên vứt luôn cái chổi, hốt hoảng chạy ra sân.
Đập vào mắt Tiêu Thừa là thân hình vừa to vừa béo của cha mình nằm sõng soài trên đất .
Tiêu Vân khoanh tay đứng kế bên.
- A Vân, cha bị làm sao vậy?
Tiêu Vân quay người lại, mở to đôi mắt ngập nước :
- Đệ không biết, ông ấy vừa ăn cơm vào liền ngã vật ra đất, đệ không biết … hức… không biết .
Tiêu Thừa thấy đệ đệ sắp sửa òa khóc vội chạy tới dỗ :
- Không sao, mặc kệ ông ta .
Tiêu Vân : … ? – Ca ca, huynh đệ khống quá rồi ?
Sau khi dỗ dành Tiêu Vân xong xuôi, Tiêu Thừa đi tới xem xét lão cha, quay lại nói :
- Ông ta chưa chết, hình như đang ngủ, chắc do say rượu quá nên vậy, đệ đừng để ý .
- Vậy ta dìu cha vào giường nằm đi !
Tiêu Thừa đi tới cười nhìn Tiêu Vân :
- A Vân, dìu vào gian ngoài thôi, đêm nay hai ta được ngủ trên giường rồi .
Tiêu Vân : … !!!! – Ca , huynh cũng trọng sinh sao?! Cái mặt âm hiểm gì vậy trời !
Tiêu Vân sau khi chìm vào một giấc ngủ, tựa như rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn ngửi thấy một mùi đất thoang thoảng.
- A Vân! A Vân ! Đệ đừng như vậy nữa được không? Nương đã qua đời, đừng ở đây nữa, mau về ! .
Giọng nói này? Tuy non nớt nhưng đích thị là giọng của ca ca ruột hắn, Tiêu Thừa .
Tiêu Vân đưa tay xoa xoa đầu, cuối cùng cũng mở bừng mắt ra .
Quen với ánh sáng mờ mịt nơi Địa phủ, trở về dương gian khiến hắn có chút chưa kịp thích nghi .
Tiêu Vân quan sát xung quanh, thấy mình đang ở một bãi đất vô cùng hiu quạnh, cây lá đã tàn hết, trước mắt là một nấm mồ, phần đất còn mới chứng tỏ người chết chưa bao lâu .
- Đệ làm sao vậy, A Vân?
Tiêu Vân giật mình quay lại, thấy bên cạnh mình là một nam hài tử choai choai, ăn mặc rách rưới, gầy gò tới đáng thương. Trông tương tự như nam hài hắn gặp trước Quỷ Môn Quan .
Tiêu Thừa thấy đệ đệ của mình càng ngơ ngẩn, hốt hoảng lay lay vai nhỏ :
- Đệ không sao chứ? A Vân, bình tĩnh lại, đừng quá buồn thương vì nương của chúng ta nữa!
Tiêu Vân giật mình, quay lại nhìn nấm mồ trước mặt.
Đây … đây là nương của hắn?
Đúng là nương hắn từ khi hắn mười một, mười hai tuổi đã mất.
Nhưng mà … đại đế có cần phải vậy không? Nếu đã trọng sinh thì làm ơn đem hắn về trước khi nương hắn mất, biết đâu hắn có thể cứu được nàng.
Đằng này trọng sinh đúng lúc nương hắn vừa mất chưa bao lâu là thế nào?!
Tiêu Vân nhìn lại bộ dạng chính mình, khá khẩm hơn Tiêu Thừa rất nhiều .
Từ nhỏ ca ca luôn chiếu cố hắn, một phần ăn thì chia cho hắn hầu như hết, riêng y thì chỉ ăn một ít, nhà không có nhiều tiền, quần áo mới cũng là cho hắn mặc hết, ca ca tất cả đều nhường nhịn.
Bởi vậy hắn tuy không bụ bẫm những vẫn có da có thịt hơn Tiêu Thừa xương di động.
Tiêu Vân nhìn chằm chằm mộ của nương, bắt đầu nhớ lại quá khứ hai trăm năm trước .
Gia đình hắn là một gia đình bần nông, sống trong một trấn nhỏ heo hút .
Cha của hắn là một tên nông dân bợm nhậu, làm một mà ăn hai, chính gã là kẻ đẩy gia đình hắn vào cảnh bần thêm bần .
Cuộc sống luôn dựa vào công việc may vá thêu thùa của nương , nương luôn yêu thương, bảo vệ hắn và ca ca dưới những cơn thịnh nộ trong men say của trượng phu.
Cho đến khi nương hắn mất, thì ác mộng, địa ngục nhân gian thật sự đến với Tiêu Vân .
Tiêu Vân vừa nghĩ tới chuyện kia, đại não lại nhói lên cơn đau khôn cùng, ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn thấu người .
Cha của hắn … phụ thân của hắn …
Sau khi nương hắn ra đi không còn ai để trút dục vọng, tất cả những thứ đáng kinh tởm kia , nam nhân đó đều trút lên hắn .
Mặc cho hắn la hét, vùng vẫy, khóc lóc van xin, nam nhân hơn cả cầm thú kia cũng không buông tha .
Chuỗi ngày tháng là sự uất ức dằn vặt, là nỗi đau thấu tận tâm hồn, là sự ám ảnh nhen nhóm trong suy nghĩ .
Trên đời này Tiêu Vân hắn hận nhất ba thứ : Đoạn tụ, loạn luân, cưỡng bách .
Đây là điều tối kị của hắn, chính là điều mà người cha kia đã làm .
Sống lại một đời, có một thân thể sạch sẽ, hắn cảm thấy đây là điều may mắn nhất, nếu tên cầm thú kia có ý định làm gì hắn, thì lần này hắn sẽ không tha.
Tiêu Thừa nhìn đệ đệ đi cạnh mình, có cảm giác nam hài khác với thường ngày, có phần lãnh cảm, và u ám hơn rất nhiều .
- A Vân, đệ không sao chứ?
Tiêu Vân hoàn hồn, lắc lắc đầu nhìn Tiêu Thừa .
Hắn ngẫm nghĩ, phải hơn một tháng kể từ ngày nương mất, khi hắn đã bị hành hạ đủ kiểu, thì người kia mới xuất hiện.
Sư tôn của hắn, người mạnh nhất Nhân giới- Bán Nguyệt chân nhân, Sở Nguyệt Hiên .
Sẽ cùng Tề Minh Vũ- chưởng môn Bạch Phong phái tới thu nhận đồ đệ, là hắn và ca ca Tiêu Thừa .
Sư tôn đã đem hắn cứu ra khỏi vũng lầy sa đọa, đem hắn vào con đường tu tiên .
Tiêu Vân vừa nghĩ vừa siết chặt ngực áo, cứ nhớ tới đời trước người đã vì hắn mà làm ra chuyện gì, trong lòng lại càng nhói đau.
Hắn không biết một kẻ dơ bẩn như bản thân thì có gì để người yêu hắn đến vậy? Hắn còn hồ đồ tới mức không nhận ra điều ấy nữa …
Kiếp này sống lại, hắn phải thay đổi ngay từ đầu .
Suy nghĩ miên man, cuối cùng hai hài tử cũng đã về đến nhà, đó là một căn nhà tranh lợp lá vô cùng nghèo nàn, Tiêu Vân nhíu mày, có chút không tin được.
Bạch Lăng phong của sư tôn vốn giàu có nhất, sống gần hai trăm năm trong phú quý, giờ nhìn lại quá khứ bần cùng của mình hắn liền không chịu nổi, nhận thấy còn phải ở đây gần một tháng nữa, trong lòng càng cảm thấy khó chịu cực hạn .
Bước vào nhà, Tiêu Vân càng kinh hoàng hơn .
Từ trong ra ngoài chỉ có hai gian, gian bên ngoài có vỏn vẹn một cái bàn gỗ với hai ba cái ghế, trên vách treo vài dụng cụ thô sơ .
Gian trong là buồng ngủ, chỉ có một cái giường và một cái tủ gỗ đựng đồ bị hư cánh.
Tiêu Vân đặt tay lên trán suy ngẫm : Làm sao mà trước đây hắn sống được hay vậy?!
Tiêu Thừa dìu Tiêu Vân ngồi xuống giường, ngó xung quanh rồi nói :
- Cha chắc chắn lại đi uống rồi, đệ nhân lúc này nằm giường nghỉ ngơi đi, đợi cha về thể nào ông ấy cũng đuổi hết xuống đấy .
Tiêu Vân : …
Hắn phải mau chóng giết chết lão già súc sinh kia, nhưng tối quan trọng nhất là không thể để ca ca biết đệ đệ mình giết cha.
Phải làm cách nào đây?
Tiêu Vân trầm ngâm suy nghĩ, bộ dáng y như ông cụ non .
Bỗng một tia trí nhớ như lóe qua trong đầu hắn.
Đúng rồi ! Thời gian này năm ấy trong trấn có một nhóm tu sĩ tới đây trừ yêu, nhưng là tới nhà của phú hộ trong thôn, cách khá xa cái lều rách này.
Lúc đó có rất nhiều người trong trấn kéo tới xem tu sĩ, nhưng Tiêu Vân không thể đi, bởi vì hắn đã bị thương do chính cha mình gây ra .
Tiêu Thừa muốn nhân cơ hội này cầu cứu các tu sĩ nhưng bị người nhà phú hộ đuổi đi không thương tiếc, tới cái góc áo của tu sĩ cũng chưa thấy, chỉ biết ủ rũ về nhà an ủi Tiêu Vân hắn lúc này đang trong trạng thái hoảng loạn .
Tiêu Vân càng nghĩ càng đau lòng, không những đau lòng cho hắn mà còn thấy thương tiếc Tiêu Thừa .
Lão già kia làm ra chuyện đồi bại như vậy với hắn, nhưng không thèm ngó liếc Tiêu Thừa, đơn giản vì lão thích mấy hài tử trắng trắng mềm mềm, Tiêu Thừa người toàn xương dĩ nhiên không phải đổi tượng . Nhưng Tiêu Vân khi ấy còn nhỏ, lại còn trong tình trạng như vậy, nào hiểu được điều đó . Hắn lúc đó đã đem mọi hận thù của người cha đổ lên chính ca ca của mình.
Mãi tới khi sau này được cứu bởi sư tôn, đưa về Bạch Phong phái, Tiêu Vân cũng luôn xa lánh Tiêu Thừa.
Cho dù lớn lên suy nghĩ đã thấu đáo hơn, nhưng tình huynh đệ đã triệt đệ xa cách, Tiêu Vân hắn luôn tự tạo một bức tường ngăn cách sự quan tâm lo lắng của Tiêu Thừa.
Không chỉ vậy, hắn còn từng lợi dụng chính tâm lý luôn mặc cảm tội lỗi của Tiêu Thừa để mượn sức huynh ấy làm điều xấu .
Tiêu Vân nghĩ tới đây đã giơ tay tát cho mình một cái, hỗn đản !
Tiêu Thừa ngồi bên cạnh giật mình, xoa xoa má Tiêu Vân :
- Đệ làm cái gì vậy?! Tự đánh mình là sao?
- Không … xin lỗi, đệ thơ thẩn quá . – Tiêu Vân bỗng chuyển giọng nghiêm mặt nhìn Tiêu Thừa : - Ca, đệ nhờ huynh một việc được không?
Tiêu Thừa gật đầu .
- Huynh đi nghe ngóng trong trấn,xem có phải có nhà phú hộ Trần sắp mời tu sĩ về trừ yêu hay không? Nếu chính xác thì hỏi xem khi nào tu sĩ sẽ tới .
- Tại sao đệ lại hỏi về tu sĩ? Đệ muốn tu tiên sao? Không thể nào, họ sẽ không nhận chúng ta đâu .
Tiêu Vân lắc đầu :
- Huynh phải hỏi cho đệ, đây không phải là chuyện có tu tiên hay không.
Tiêu Thừa gật đầu :
- Được rồi, ta đi ngay.
Thấy Tiêu Thừa đã chạy vào con đường của trấn .
Tiêu Vân vội vàng cũng rời khỏi nhà đi về phía ngọn núi đằng xa.
Xế chiều .
Khi Tiêu Thừa thu thập xong tin tức trở về thì thấy Tiêu Vân đang giã giã cái gì đó trong sân .
- Đệ đang làm gì vậy?
Tiêu Vân trông thấy Tiêu Thừa thì mừng rỡ:
- Huynh hỏi được tin chưa?
Tiêu Thừa triệt để bị kéo đi hướng khác, gật đầu nói :
- Đúng là nhà phú hộ Trần sắp mời một vài vị tu sĩ tới từ môn phái nào đó đến trừ yêu cho nhà mình. Đệ biết không, nhà phú hộ Trần đang bị quỷ ám luôn đấy, ai mượn ông ta làm ăn thất đức quá làm gì …
- Ca à ! – Thấy Tiêu Thừa huyên thuyên sang chuyện khác, Tiêu Vân cau mày .
Tiêu Thừa ngượng ngạo gãi đầu :
- À, ba ngày nữa tu sĩ họ mới tới .
Tiêu Vân nghe được thì cúi đầu lẩm bẩm :
- Ba ngày? Vậy thì nhiều thêm một chút ! – Vừa nói hắn vừa rắc thêm lá cỏ và trong cối tiếp tục giã, tới khi thứ bên trong cối đã hóa ra một màu vừa xanh vừa tím, rất quỷ dị .
Tiêu Thừa kinh hãi :
- A Vân , đệ làm cái gì vậy?
- Huynh đừng hỏi nữa, mau đi nấu cơm cho cha đi, cha chắc chắn sắp say xỉn bò về rồi đó !
Tiêu Thừa chỉ biết ém tò mò lại mà đi thái rau .
ơm nước nấu xong thì có một nam nhân tuổi tứ tuần râu tóc lồm xồm lôi thôi lếch thếch lảo đảo bước vào sân.
Tiêu Thừa kinh hoảng, chạy tới muốn đỡ người.
- Cha, cha về rồi.
Lão già thấy Tiêu Thừa chạy tới thì đá một cái đem cả thân mình gầy guộc của nam hài ngã bệt ra đất, mắng :
- Nghiệt tử! Dọn cơm cho lão tử.
Tiêu Thừa thất thểu bò dậy, vâng dạ vội chạy vào bếp .
Tiêu Vân từ trong nhà đi ra, thấy người đứng trong sân thì không nhịn được sát khi nổi lên, hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau, máu cũng sắp bật ra tới nơi, cố gắng tĩnh tâm thật tốt.
Bước vào bếp nói với Tiêu Thừa :
- Ca, đệ mang cơm ra cho cha nhé.
- Không được, ông ấy đang say rượu, lỡ đánh đệ thì sao?
Tiêu Vân giật luôn bát cơm sứt trên tay Tiêu Thừa, cố gắng tỏ ra đơn thuần một chút:
- Đệ muốn hiếu kính với cha mà!
Tiêu Thừa không khuyên được, đành buông muỗng xới cơm đưa cho Tiêu Vân.
Tiêu Vân mỉm cười, mau chóng xới cơm và múc một bát canh ra.
Ngay lúc Tiêu Thừa không để ý lấy từ trong áo ra lọ nhỏ chứa thứ nước xanh tím, âm thầm chắt vào bát canh.
Cuối cùng bưng ra ngoài sân.
Ban đêm có ánh trăng rất sáng, chiếu xuống sân như ánh đuốc.
Ngoài sân có mấy gốc cây được chặt ra làm thành bàn ghế, nam nhân say xỉn đang ngây ngẩn ngồi ở đó.
Thấy Tiêu Vân đi ra, ánh mắt có chút biến chuyển.
- Cha, ăn cơm thôi. - Tiêu Vân mỉm cười ngây thơ, sau đó cúi đầu.
Lão già vừa chan canh vào cơm, vừa nhìn Tiêu Vân trong bộ dạng hài tử khả ái với ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tiêu Vân chỉ biết cúi đầu, che giấu đi con mắt đã lạnh ngắt của hắn .
Tiêu Thừa vẫn đang dọn dẹp trong hiên bếp nhỏ xập xệ, bỗng nghe được tiếng rầm trên mặt đất, tưởng rằng đệ đệ bị cha đánh nên vứt luôn cái chổi, hốt hoảng chạy ra sân.
Đập vào mắt Tiêu Thừa là thân hình vừa to vừa béo của cha mình nằm sõng soài trên đất .
Tiêu Vân khoanh tay đứng kế bên.
- A Vân, cha bị làm sao vậy?
Tiêu Vân quay người lại, mở to đôi mắt ngập nước :
- Đệ không biết, ông ấy vừa ăn cơm vào liền ngã vật ra đất, đệ không biết … hức… không biết .
Tiêu Thừa thấy đệ đệ sắp sửa òa khóc vội chạy tới dỗ :
- Không sao, mặc kệ ông ta .
Tiêu Vân : … ? – Ca ca, huynh đệ khống quá rồi ?
Sau khi dỗ dành Tiêu Vân xong xuôi, Tiêu Thừa đi tới xem xét lão cha, quay lại nói :
- Ông ta chưa chết, hình như đang ngủ, chắc do say rượu quá nên vậy, đệ đừng để ý .
- Vậy ta dìu cha vào giường nằm đi !
Tiêu Thừa đi tới cười nhìn Tiêu Vân :
- A Vân, dìu vào gian ngoài thôi, đêm nay hai ta được ngủ trên giường rồi .
Tiêu Vân : … !!!! – Ca , huynh cũng trọng sinh sao?! Cái mặt âm hiểm gì vậy trời !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất