Sư Tôn, Người Về Rồi…

Chương 30:

Trước Sau
\-Ô ô.... đây là nơi ma quỷ gì a..... thật đáng sợ.....

Lão giả ôm lấy ấu thú Tư Thiển Lạc giờ đã hóa thành một con thỏ đáng yêu, kêu gào giống như khóc lại như cười.

Phong Vô Nhiên cho lão một ánh mắt xem thường, người từ chối lời mời ra nhập Thiên Đạo không phải lão sao? Hơn nữa khi bị bóng đen kia có ý định giết chết, không phải lão chạy lung tung để đụng đến cơ quan trong điện, khiến cả sư tôn và hắn cũng bị rớt xuống cái bẫy đầy nhện đây sao? Giờ thì khóc lóc om sòm như lão là vô tội vậy.

Phong Vô Nhiên không nhìn lão giả đang giả vờ đáng thương kia, mà quay lại nhìn vị sư tôn tôn kính đang nghiên cứu la bàn.

\-Đứng vững.

Giọng nói lạnh nhạt đến không mang theo bất cứ cảm xúc nào, thế nhưng lại khiến Phong Vô Nhiên ấm áp. Nhìn đôi môi mềm mỏng kia, Phong Vô Nhiên không tự chủ nuốt nước miếng, sau đó nhận ra hành động của mình, Phong Vô Nhiên chao đảo.

Quân Tịch Ly giơ tay, ôm trọn Phong Vô Nhiên vào lòng, sau đó tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu.

Thật ra bây giờ họ đang đứng trên một cái cột miễn cưỡng đặt được một chân, bên dưới là khoảng không đen kịt không thấy đáy, bên trên là những con nhện sặc sỡ đang theo tơ nhện mà đi xuống, chỗ đặt chân đã nhỏ, giờ còn ôm thêm một người nữa, tuy người cũng không nặng nhưng Quân Tịch Ly vẫn phải thập phần cẩn thận.

Còn lão giả, thấy không có người để ý mình liền lung la lung lay mà đứng trên cây cột, bàn tay rảnh rỗi mà vuốt ve lông mềm mại của bé thỏ trắng.

Phong Vô Nhiên thì..... Đương nhiên là đang nhìn sư tôn rồi.Vì là Quân Tịch Ly sợ nóng, nên y phục y mặc có chút mỏng, mà Phong Vô Nhiên được Quân Tịch Ly bế thì vừa vặn cao tới tai y, bây giờ nhìn xuống thấy làn da mịn màng như phấn của sư tôn, xuống chút nữa là xương quai xanh tinh xảo, tử y càng tôn lên làn da như tỏa ra ánh sáng trong màn đêm này.

Đẹp đến mức.....

Phong Vô Nhiên vội vàng hồi thần, không dám nhìn sư tôn nữa, mà nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt dưới chân, và cố gắng khống chế nhịp tim đập thình thịch của mình.

\-Sợ thì đừng nhìn.



Thấy tim Phong Vô Nhiên đập quá nhanh, Quân Tịch Ly cho là y nhìn xuống khoảng không dưới chân nên sợ.

\-Vâng.... , sư tôn.

"Đúng vậy, y là sư tôn của hắn, là sư tôn lạnh nhạt như một vị thần của hắn, hắn làm sao dám.... lám sao dám có ý nghĩ..... dơ bẩn như vậy với sư tôn... "

Phong Vô Nhiên một bên tự cảnh tỉnh, bên kia Quân Tịch Ly nhíu mày . La bàn của y không dùng được, không phải hỏng mà giống như nơi này có gì đó ngăn chặn la bàn.

Quân Tịch Ly lại nhìn xuống dưới chân, suy tính một hồi rồi nói với tiểu đồ đệ.

\-Bây giờ ta sẽ nhảy xuống, sợ thì ôm chặt ta.

\-Ể, tiểu tử kia, ngươi định nhảy thật à!

Lão giả lên tiếng, giọng nói có chút cao. Nhưng Quân Tịch Ly không để ý.

Phong Vô Nhiên hồi thần từ việc tự cảnh tỉnh hơi muộn,chỉ nghe được câu " ôm chặt ta" mà không nghe được câu trước, thế nên Phong Vô Nhiên liền ôm thật chặt Quân Tịch Ly, và.

Quân Tịch Ly nhảy, đương nhiên trước khi nhảy y đã mở dù lưu ly, dù được làm từ ngọc hơn nữa Quân Tịch Ly có dùng linh lực khống chế trọng lực, cho nên họ cứ như những cảnh lãng mạn trong phim, nam chính ôm nữ chính từ từ bay xuống, khi bay thì ánh mắt nhìn nhau đắm đuối.

Khụ.

Nhầm lẫn nhầm lẫn , đây là nam chính công và nam chính thụ, và vì thụ có EQ có chút hơn người, nên cảnh tượng vốn nên lãng mạn thì trong mắt thụ lại thành lãng xẹt.



Còn Phong Vô Nhiên à, tim hắn đang đập nhanh đến mức có thể nhảy ra khỏi lồng ngực , mặt thì nóng ran , nếu nơi này có ánh sáng, đương nhiên sẽ thấy gương mặt hắn đỏ như trái cà chua, một chút sắc bén lạnh lẽo trên mặt cũng bị mài thành nhu hòa.

"Vụt"

Một vật thể phát sáng rơi xuống, với thị lực của Quân Tịch Ly và Phong Vô Nhiên đương nhiên họ phát hiện ra thứ rơi xuống là Quang thạch, tên như ý nghĩa nó là vật thay thế bóng đèn ở hiện đại, nhưng mà trước giờ Quân Tịch Ly vẫn thấy nó vô dụng nên không mang theo.

"vụt" "vụt"

Tiếp theo là hàng loạt Quang thạch rơi như mưa xuống, thắp sáng cả khoảng không đen tối này, khiến khung cảnh càng thêm.... lãng xẹt.

Nhưng dường như tác dụng của Quang thạch đã phát huy. Thì ra bên dưới cũng không phải khoảng không không có điểm cuối, mà bên dưới là một mặt đất lỗi lõm, không , là một đống xương khô chi chít đang động đậy, đầu lâu trắng bóc di chuyển tới di chuyển lui, nháo nhào như một đàn kiến.

Quang thạch sáng lấp lánh chiếu sáng cả mmột đống xương khô, ánh sáng phản quang từ xương khiến lòng người dễ lạnh lẽo.

Nhưng cả Phong Vô Nhiên và Quân Tịch Ly đều không có quá nhiều cảm tưởng, chỉ cảm thấy hơi khó chịu vì đống xương chi chít cay cả mắt kia.

\-Aaaaaaaaaa.....

Một tiếng hét thật dài, sau đó là lão giả đang ôm bé thỏ trắng rơi xuống.Vì trong này có kết giới cấm phi hành, hơn nữa có chút ép linh lực, nên Quân Tịch Ly không thể ngự kiếm, đương nhiên lão giả cũng vậy, nhưng có vẻ lão không có dù như Quân Tịch Ly, thế là lão nhảy xuống, và.

"Bộp"

\-Au.......

Một tiếng thét đau đớn, với thị lực của Quân Tịch Ly và Phong Vô Nhiên có thể nhìn thấy lão giả đang ngồi trên một đầu lâu nát bét \( vì lão nặng, có lẽ\), phía trên đầu là một con chim nhỏ đang đậu, đương nhiên chim nhỏ cũng không phải ai khác mà là ấu thú Tư Thiển Lạc hóa thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau