Sư Tôn, Người Về Rồi…

Chương 43: 3000 Năm Chờ Đợi.....(3)

Trước Sau
Hôm đó Phong Vô Nhiên phát điên giết hết Quỷ Diện Chi Chu bảo vệ Chu Tiên quả, cướp cây về. Cả đàn Quỷ Diện Chi Chu khủng bố khiến Phong Vô Nhiên bị thương rất nặng, toàn thân không còn một nơi lành lặn, đã có lúc, Phong Vô Nhiên định buông tay..... nhưng nghĩ đến sư tôn, Phong Vô Nhiên lại như bật hack mà sống lại, điên cuồng mà đánh trả.

Cho dù là hy vọng mong manh do chính hắn ảo tưởng, thì đã sao? Chỉ cần chưa xác nhận được người kia còn sống hay đã chết, hắn liền cố chấp mà không từ bỏ.

Giống như người sắp chết đuối vơ được một cọng rơm, vấn biết là cọng rơm nho nhỏ không cứu được chính mình, nhưng vẫn cố chấp ảo tưởng một chút may mắn.

Phong Vô Nhiên đem cây về, trồng ở trước cửa viện của sư tôn hắn, ngày ngày chăm sóc,chăm đến quên ăn quên ngủ, không, Phong Vô Nhiên vốn không có ăn và ngủ gần nghìn năm rồi....

Phong Vô Nhiên cứ như vậy, chăm sóc Chu Tiên quả, chăm sóc Tê Linh điện, chăm sóc Minh Linh giới thay Dạ Lam Tiêu.

Giống như làm như vậy, khi sư tôn trở về người sẽ vui hơn một chút. Mỗi ngày Phong Vô Nhiên đều lảm nhảm một mình, nếu nghe kỹ sẽ thấy hắn đang nói vài chuyện thú vị trong những năm qua, giọng hắn dịu dàng đến chưa từng có, giống như thủ thỉ với ái nhân.

Phong Vô Nhiên không để tâm bất cứ thứ gì hết, Thương Nghi vị diện bên ngoài có bị ma tộc tấn công, tu tiên giả có bị giết chết, chúng sinh có bị hành hạ, hắn cũng không quan tâm..... nhưng mà.....

Phong Vô Nhiên hờ hững nhìn gương mặt Ma Vương đang vặn vẹo vì đau đớn kia, những người có tu vi cao như Phong Vô Nhiên vốn là không nên để tâm hồng trần nữa, trừ khi tu chân giới gặp thảm họa diệt vong, nếu họ nhúng tay vào những chuyện này, nhân quả luân hồi sẽ khiến tu vi họ giảm xuống, nghiêm trọng sẽ bị Thiên Đạo giáng tử kiếp.

\-Ngươi.....

Ma Vương chưa gặp tu tiên giả nào điên cuồng như vậy, thậm chí ma tộc cũng chẳng ai có thể điên cuồng như vậy, chiêu nào cũng có sát khí, lấy chiêu đối chiêu hắn ta còn không sợ bị chém một vết thương để đối thủ của mình phải trúng chiêu, động tác điên cuồng như không muốn sống, nhưng lại mâu thuẫn mà chứa chấp niệm sống mãnh *liệt*.

Ma Vương mở miệng, nhưng vừa nói một chữ liền đã mất mạng, Phong Vô Nhiên mặt không biểu cảm rút lưỡi hái ra, chầm chậm lao đi vết máu trên lưỡi hái, sau đó vứt chiếc khăn xuống, đạp lên.

\-Cả đời này, sai lầm lớn nhất của ngươi có lẽ là mắng Ngân Đế Tôn đi.



Không lâu sau nơi đó có một tiên nhân áo trắng xuất hiện, giọng nói thoát tục như vốn không phải của người trần.

Cả người tiên nhân áo trắng bao bọc một lớp thánh quàn nhàn nhạt, nhìn không rõ dung mạo. Người này..... là Linh Đế Tôn!

Cả vị diện Thương Nghi, thậm chí cả thế gian đều cho rằng 7 vị chí tôn là có tu vi đỉnh phong, nhưng chỉ có những người có thể leo lên tôn tọa mới biết, trên bọn họ còn có 3 người nữa, là Ngân Đế Tôn, Linh Đế Tôn và Huyền Đế Tôn, ba vị này mới chân chính là thọ cùng trời đất.

Chí Tôn vị có thể ngồi vài vạn năm, sau đó tạ thế rồi sẽ có người tiếp theo ngồi lên. Nhưng Đế Tôn vị...... Người ngồi trên Đế Tôn vị không bao giờ chết, trừ khi thiên địa tinh không và Thiên Đạo chết đi, cũng bởi vậy nếu muốn ngồi vào Đế Tôn vị, bắt buộc phải giết chết một vị Đế Tôn hoặc được vị Đế Tôn đó truyền tôn vị mới có thể ngồi vào.

Nhưng mà, trước nay chưa ai từng giết được Đế Tôn, ít nhất là chưa một ai từng biết.

Phong Vô Nhiên kế thừa Đế Tôn vị của sư tôn hắn, hắn có thể ngồi lên đó.... đồng nghĩa với việc Dạ Lam Tiêu sớm đã vẫn lạc, nhưng Phong Vô Nhiên có chết cũng không chấp nhận kết quả này, hắn không cho bất kỳ ai gọi mình là Ngân Đế Tôn, chỉ gọi bằng Ngân Tôn, theo cách nói của hắn.... Đế Tôn vị này, ngoài sư tôn của hắn ra..... không bất kỳ ai có tư cách ngồi.

Linh Đế Tôn cười nhạt, sống mấy vạn năm, cũng chỉ có đồ đầu gỗ như Ngân Đế Tôn mới không nhận ra chút tâm ý nho nhỏ kia của hắn, nhưng mà.... Linh Đế Tôn hắn cũng không quan tâm, chuyện đó là chuyện của Ngân Đế Tôn, hắn quan tâm làm gì? không ở lại nữa, bay đi.

Tu chân giới lấy Đế chí tôn \( lấy Đế làm tôn \), vị Ma Vương kia nhìn như cao cấp lắm, thật ra ma tộc có gần vài trăm vị Vương, hắn ta, cũng chỉ là một trong số đó thôi, thêm không nhiều, thiếu không ít, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

....

Phong Vô Nhiên quay lại Tê Linh điện, tiếp tục lau chùi dọn dẹp từng góc nhỏ trên Tê Linh điện, đồng thời chăm sóc Minh Linh giới một chút,sau đó quay về chăm nom cho Chu Tiên quả.

Phong Vô Nhiên cứ như vậy, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm..... thứ bầu bạn cùng hắn chỉ còn một cây Chu Tiên quả, và kỷ vật của sư tôn.



Có người nói, Ngân Tôn điên rồi, chính bản thân Phong Vô Nhiên cũng cảm thấy mình điên rồi..... nhưng..... thế đã sao đâu, tỉnh tỉnh điên điên , đã sao đâu....

Phong Vô Nhiên ôm chiếc áo khoác mấy ngàn năm trước Dạ Lam Tiêu bỏ quên trong đình, giống như ôm một chút ấm áp của người đó, chìm vào mộng.

Chỉ có trong mộng, hắn mới có thể gặp lại người hắn ngày nhớ đêm mong kia.

\-Sư tôn, người về rồi.....

\

.....

Phong Vô Nhiên ngước nhìn cây Chu Tiên quả trước viện, hoa đã nở, rực rỡ diễm lệ, nhưng mà người nhìn nó lại không có tâm tình để ý sự đẹp đẽ của nó.

\-Sư tôn..... người còn không quay về, đồ nhi sẽ điên mất.

Phong Vô Nhiên lẩm bẩm, đôi mắt hằn lên tia máu, đau thương thê lương như hóa thực thể, quanh thân khí tức bạo ngược, lạnh lẽo, và tràn đầy sát khí. Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra được, tình trạng của Phong Vô Nhiên sắp nhập ma rồi.

\-Sư tôn..... Người ở Âm giới sao?..... Đồn rằng Âm giới lạnh lẽo xám xịt...... hay là, con mang hết hoa đào và hoa mai trong Minh Linh giới đến gặp người..... như vậy được không...... sư tôn.......

\-Sư tôn. Người còn không về..... con sẽ hủy diệt tất cả mất..... Người về đi mà, con cầu xin người đó.....

Phong Vô Nhiên nắm chặt tay, lưới hái trong tay hắn tỏa ra hàn quanh lạnh lẽo, nhìn kỹ, có thể thấy ma khí quẩn quanh, hiển nhiên tình trạng của Phong Vô Nhiên đã rất hỏng bét. Ngay khi Phong Vô Nhiên nâng tay lên, chuẩn bị hủy diệt thiên địa, lưỡi hái trong tay hắn bất ngờ rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau