Sư Tôn! Xin Hãy Nhận Ta Làm Đồ Đệ!
Chương 1: Mở đầu
Cả đời này, Hắc Huyết Thái Tử ác ma chi tôn Vô Ưu cảm thấy nghi ngờ bản thân bị tâm thần nhất chính là lúc hắn nói câu: "Sư tôn! Xin hãy nhận ta làm đồ đệ!" Với một tên Tiên Quân trên nhân giới tầm thường tới mức không thể tầm thường hơn.
Chưa hết nhục nhã, còn bị người ta năm lần bảy lượt từ chối. Đem mặt chó hắn đi quét thành bãi rác to đùng.
Hắc Huyết Thái Tử tự phong duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô biên, thế mà có ngày rớt đài thảm hại cũng phải ôm đùi nhân loại van nài xin được bái sư. Mất mặt muốn chết!
Hắn căm thù vẻ lãnh khốc của hai tên đáng chết Hắc Bạch Vô Thường Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu lúc đạp hắn lên nhân giới 10 phần, thì cũng hồ đồ hận Xích Ngọc Lưu Kim Tiên Quân, sư tôn đáng kính nghiêm trang như viên bảo thạch quý của hắn tới 8 phần.
Thế nhưng vì ngày Ngục Môn Quan khai môn Minh giới, Vô Ưu nhất định phải bái Dã Tử Anh làm sư. Nếu không kẻ tận mạng sẽ chính là hắn.
Lại nói tới lí do từ một thân ác ma chi tôn khắp minh giới ai cũng khiếp đảm, giờ phải sống nương tựa nhân loại với phần sót âm lực bập bùng như đốm lửa nhỏ sắp tàn lụi thế này, âu cũng vì bị hãm hại đi.
Đáng trách hắn ngu muội nghe lời tiện tì Tuyết Nữ, to gan đi tìm Bỉ Ngạn Chu Sa giữa rừng Bỉ Ngạn đỏ thẫm như máu, mỹ lệ yêu diễm mọc kín Vong Xuyên Hà của U Minh Vương hái tặng ả. Bỉ Ngạn Chu Sa này hàng vạn năm mới độc một bông nở, chỉ hoa không lá, là bảo vật U Minh Vương cực kì trân quý, cũng như là một phần công lực thúc đẩy khiến Tả Luân Nhãn bẩm sinh mà có của Vô Ưu thăng cấp, hoá thành Luân Hồi Tả Nhãn. Đôi mắt đặc biệt khiến hắn nhìn thấu sinh mệnh luân hồi tam giới, thứ đáng ra chỉ những ai do U Minh Vương sau khi di thế mới được phép sở hữu.
Mạc danh kỳ diệu(*), khi Vô Ưu tới gần Bỉ Ngạn Chu Sa là tự nó rơi rụng, hấp thụ vào người hắn, ngay trước đôi mắt kinh ngạc của cả Tuyết Nữ. Nàng ta lập tức la lối rằng hắn tâm cơ khó lộ muốn trộm cắp Bỉ Ngạn Chu Sa tu luyện Tả Luân Nhãn tạo phản. Vô Ưu Thái Tử cứ thế mà bị gông cổ đến Thập Điện Đài chịu án trước U Minh Vương. Dù hắn cố gắng bào chữa hay nằng nặc đòi dùng Hồng Kính chiếu lại sự việc, làm chủ kêu oan, đều vô hiệu nghiệm.
(*không hiểu vì sao)
Bị nhốt vào Luyện Ngục Đạo Hồn tra tấn linh hồn giày vò thể xác đến chết đi sống lại, bị Thần Uy quất hơn ba vạn chượng tới suýt phế bỏ ma lực. Vô Ưu nắm chút hơi tàn, cư nhiên sợ rằng hắn từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa.
U Minh Vương nghĩ trong người tiểu tử này ít nhiều vẫn mang dòng máu ác ma chi tôn, không thể để hắn chịu trọng tội đến hồn xiêu phách tán. Bèn truyền lệnh tới Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đem hắn ném lên trần gian hòa nhập với nhân loại, nếm trải khổ ải tự sinh tự diệt, vĩnh viễn phong sát không được phép quay về minh giới.
Vô Ưu cười hahaha. Thái Tử ma tộc nhưng chỉ là dòng con thứ xuất như hắn, căn bản như con chó ngu ngốc vô giá trị, bị gài bẫy cũng chẳng có tiếng nói. U Minh Vương người là phụ thân nhưng hồ đồ nhiều rồi!
Cứ chờ đi. Chờ một ngày hắn tự tay đạp văng Ngục Môn Quan mà trở về, đại náo cõi âm, nhất định đòi lại công bằng.
Chưa hết nhục nhã, còn bị người ta năm lần bảy lượt từ chối. Đem mặt chó hắn đi quét thành bãi rác to đùng.
Hắc Huyết Thái Tử tự phong duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, kiêu ngạo vô biên, thế mà có ngày rớt đài thảm hại cũng phải ôm đùi nhân loại van nài xin được bái sư. Mất mặt muốn chết!
Hắn căm thù vẻ lãnh khốc của hai tên đáng chết Hắc Bạch Vô Thường Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu lúc đạp hắn lên nhân giới 10 phần, thì cũng hồ đồ hận Xích Ngọc Lưu Kim Tiên Quân, sư tôn đáng kính nghiêm trang như viên bảo thạch quý của hắn tới 8 phần.
Thế nhưng vì ngày Ngục Môn Quan khai môn Minh giới, Vô Ưu nhất định phải bái Dã Tử Anh làm sư. Nếu không kẻ tận mạng sẽ chính là hắn.
Lại nói tới lí do từ một thân ác ma chi tôn khắp minh giới ai cũng khiếp đảm, giờ phải sống nương tựa nhân loại với phần sót âm lực bập bùng như đốm lửa nhỏ sắp tàn lụi thế này, âu cũng vì bị hãm hại đi.
Đáng trách hắn ngu muội nghe lời tiện tì Tuyết Nữ, to gan đi tìm Bỉ Ngạn Chu Sa giữa rừng Bỉ Ngạn đỏ thẫm như máu, mỹ lệ yêu diễm mọc kín Vong Xuyên Hà của U Minh Vương hái tặng ả. Bỉ Ngạn Chu Sa này hàng vạn năm mới độc một bông nở, chỉ hoa không lá, là bảo vật U Minh Vương cực kì trân quý, cũng như là một phần công lực thúc đẩy khiến Tả Luân Nhãn bẩm sinh mà có của Vô Ưu thăng cấp, hoá thành Luân Hồi Tả Nhãn. Đôi mắt đặc biệt khiến hắn nhìn thấu sinh mệnh luân hồi tam giới, thứ đáng ra chỉ những ai do U Minh Vương sau khi di thế mới được phép sở hữu.
Mạc danh kỳ diệu(*), khi Vô Ưu tới gần Bỉ Ngạn Chu Sa là tự nó rơi rụng, hấp thụ vào người hắn, ngay trước đôi mắt kinh ngạc của cả Tuyết Nữ. Nàng ta lập tức la lối rằng hắn tâm cơ khó lộ muốn trộm cắp Bỉ Ngạn Chu Sa tu luyện Tả Luân Nhãn tạo phản. Vô Ưu Thái Tử cứ thế mà bị gông cổ đến Thập Điện Đài chịu án trước U Minh Vương. Dù hắn cố gắng bào chữa hay nằng nặc đòi dùng Hồng Kính chiếu lại sự việc, làm chủ kêu oan, đều vô hiệu nghiệm.
(*không hiểu vì sao)
Bị nhốt vào Luyện Ngục Đạo Hồn tra tấn linh hồn giày vò thể xác đến chết đi sống lại, bị Thần Uy quất hơn ba vạn chượng tới suýt phế bỏ ma lực. Vô Ưu nắm chút hơi tàn, cư nhiên sợ rằng hắn từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa.
U Minh Vương nghĩ trong người tiểu tử này ít nhiều vẫn mang dòng máu ác ma chi tôn, không thể để hắn chịu trọng tội đến hồn xiêu phách tán. Bèn truyền lệnh tới Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu đem hắn ném lên trần gian hòa nhập với nhân loại, nếm trải khổ ải tự sinh tự diệt, vĩnh viễn phong sát không được phép quay về minh giới.
Vô Ưu cười hahaha. Thái Tử ma tộc nhưng chỉ là dòng con thứ xuất như hắn, căn bản như con chó ngu ngốc vô giá trị, bị gài bẫy cũng chẳng có tiếng nói. U Minh Vương người là phụ thân nhưng hồ đồ nhiều rồi!
Cứ chờ đi. Chờ một ngày hắn tự tay đạp văng Ngục Môn Quan mà trở về, đại náo cõi âm, nhất định đòi lại công bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất