Sư Tôn! Xin Hãy Nhận Ta Làm Đồ Đệ!

Chương 3: Ai là sư tôn ngươi?

Trước Sau
Một cỗ hưng phấn chạy dọc khắp cơ thể khiến tim gan sục sôi. Vô Ưu từng nghĩ bản thân không phải kẻ may mắn, nhưng thực sự lần này, số mệnh không tuyệt đường hắn sống rồi.

Tả Luân Nhãn cũng run lên từng hồi. Huyết mạch căng cứng, hô hấp trở nên gấp gáp hơn bình thường. Hắn rất muốn lập tức nhào tới, tóm lấy kẻ kia, điên cuồng mang y chạy đi. Ném cơ thể ấy vào Ngục Môn phong bế vĩnh viễn, trở thành viên đá lót đường đầu tiên cho hắn quay về thống trị Minh giới.

...lại đồng thời càng sợ hãi bị y một kiếm, tức khắc liền chém chết hắn ngay.

Bởi vì nghe đã thấy bất lực rồi. Vô Ưu hiện tại sau khi rút gần hết pháp lực, hắn hoàn toàn như thành bãi phế liệu vô tri, huyết kế ma tộc có giới hạn trở nên yếu thế, bất khả kháng trước tu vi thiên bẩm hơn người của kẻ sở hữu Thuần Dương Chi Thể. Cảm giác bất lực giương mắt nhìn thứ mình khát khao bày ra trước mặt tựa như nhật nguyệt ngự trời cao, tuy gần mà xa, lòng điên cuồng nổi một cỗ khó chịu vô cùng.

Tự nhủ phải bình tĩnh, phải nghĩ cách, bằng bất cứ giá nào. Giang hồ tranh bá, quân tử hảo kiệt có triết lí: Động khẩu không động thủ. Đánh không lại, ta nhớ dùng cái đầu.

Thiên hạ bắc nam, xem ra ai nấy đều biết đến bốn chữ Xích Ngọc Lưu Kim trên Đỉnh Lưu Vân tiên khí ngút trời. Y thân là bậc tiên tôn cao quý sở hữu thân thủ phi phàm, lại không quản khó khăn gian khổ, đi khắp muôn nơi hành hiệp trượng nghĩa, một lòng trừ yêu diệt quỷ bảo vệ bá tánh. Pháp bảo thần kiếm Truy Yêu y mang theo sẽ chỉ nhuốm máu ma đạo, tuyệt đối không chạm tới nhân loại vô tội.

"Bái kiến Tiên Quân." - Mọi người đều đồng thanh cung kính.

Quan xét xử nhanh chóng thay đổi thái độ ngay khi y vừa xuất hiện, nhìn thấy Dã Tử Anh như cả người thấy thiên tử. Mới vội vàng đứng lên khỏi ghế, trang nghiêm cúi chào y, cười nịnh nọt.

"Người của Lưu Vân Đỉnh? Ngài chẳng phải là Xích Ngọc Lưu Kim...Tiên Quân đó sao? Nghe danh đã lâu, bọn ta thất lễ rồi."

Vô Ưu bĩu môi, nghĩ: Bổn Thái Tử, khinh! Chữ giả tạo cũng sắp viết kín trên mặt lão rồi kìa đồ già khọm xấu xí. Ọe Ọe!

Lại quay sang, tiếp tục xem xem mình sẽ nói gì tiếp theo với Dã Tử Anh. Cẩn ngôn vô tội cẩn tắc vô ưu, chớ nên làm liều, vụt mất cơ hội tốt.

Lúc hắn bừa bãi gọi y là "cáo tuyết", y quả nhiên rất thù ghét, mới không chút lưu tình đã lia thần kiếm vào người hắn. Tình hình có thể tóm gọn rằng ấn tượng gặp nhau lần đầu chẳng mấy đẹp đẽ. Trên người hắn nồng nặc tà khí Minh giới, y chắc chắn nhận ra từ lâu, càng thêm điểm mất cảm tình. Cái này nên nói vì bẩm sinh đã có, sao trách hắn được...

Muốn tiếp cận với Dã Tử Anh nhất định phải mặt dày kết thân. Mặt không dày, mất người dễ như lật bánh. Bây giờ còn kịp, nên nhận quan hệ thân thiết sống chết ôm chân y.

Nhưng là kiểu quan hệ gì mới được? Vô Ưu đau đầu một phen.

Dã Tử Anh đắc đạo theo con đường tu tiên đã lâu. Y ở nhân giới có thể coi là tuổi đời cao hơn Vô Ưu kha khá, nhận bừa huynh đệ bằng hữu xem ra khó tin. Hắn đúng ra thua hơn cả một bó tuổi. Còn chưa kể thoạt nhìn, đoán chừng y thủ thân như ngọc, khô khan khó gần, không phải loại người tùy hứng kết giao bạn bè.

Vô Ưu đập tay phấn khởi. Hay là kiểu quan hệ phụ thân - nghĩa tử?

Xích Ngọc Lưu Kim đạo cốt tiên phong vậy mà đột nhiên có con riêng bên ngoài. Loại tin tức chấn động ngũ lôi oanh đỉnh đáng cười này, so sánh ra còn chẳng phải ngang với trò đùa nhân thế sao.

Dã Tử Anh nghe thấy tiếng đập tay, lúc ấy bất giác liếc qua, lại bắt gặp ánh mắt Vô Ưu dù đang quỳ xuống vẫn theo dõi mình chăm chú. Y không thắc mắc cũng lười nhiều lời với hắn, lạnh nhạt quay đi.

Vị Tiên Quân này ngoài mặt tưởng chừng thanh tú dễ gần, trái ngược trên cơ thể luôn tỏa ra thứ sát khí phòng bị cực kì đáng sợ. Nhất cử nhất động y làm ra dù nhỏ nhặt chỉ như một cái nhìn đều rất dễ dọa người, nhất là khi nhắm đến kẻ đang có mưu đồ bất chính giống Vô Ưu.

Ực một cỗ nước bọt trôi tuột theo hầu kết khô khốc qua thanh quản, hắn hơi run khi bản thân dám to gan nghĩ tới sự việc trời đánh vừa rồi. Kiểu này hình như mà lỡ nói ra, nhẹ thì cắt lưỡi, nặng thì mất mạng. Quá nguy hiểm, bỏ đi bỏ đi.

Vậy còn sư đồ...thì sao nhỉ?

Y đường đường là tiên quân của danh môn chính phái. Cơ bản là người chỉ dưới một người lại trên vạn người, pháp lực cao siêu, ít nhiều cũng từng đi thu nhập đồ môn chứ? Lợi hại hơn còn hẳn phải không thiếu kẻ từng muốn bái y làm sư đi. Vậy nên kết luận, hắn đương nhiên cảm thấy ý tưởng này phù hợp nhất, an toàn nhất, dễ thực hiện nhất.

Lại còn danh chính ngôn thuận bám đuôi về tông môn y học chút kiếm pháp rèn luyện linh lực, tiện đường theo dõi Thuần Dương Chi Thể, coi như là một lợi thế lớn.

Hai chữ "sư tôn", hắn cũng chưa từng gọi ai bao giờ nên càng tò mò muốn thử. Bởi vì ở Minh giới Vô Ưu là bậc vương tử, sự thật tuy trong lòng bị ghét nhưng ngoài mặt vẫn còn được giữ tôn nghiêm, không kẻ nào dám chỉnh trên danh nghĩa sư đồ.

Quan xét xử xoa xoa hai tay, ôn tồn cười nói tự nhiên: "Tiên Quân, hôm xảy ra vụ án ngài cũng có mặt ở hiện trường đúng chứ? Ta muốn hỏi ngài tình hình khi ấy như nào, hoàn toàn không có ý nghi ngờ ngài."

Vô Ưu đỉnh đầu phủ kín dấu hỏi chấm.

Dã Tử Anh nhẹ giọng đáp: "Tối qua ta đi ngang thôn Đào Sơn, có thấy trong nhà của Ý Liên cô nương quả thật xuất hiện yêu khí do nhện quỷ tung hành. Ta cảm nhận được, mới tùy tiện xông vào nôn nóng thu phục nhện quỷ, mong Ý Liên cô nương niệm tình bỏ qua cho cớ sự này."

Ý Liên liếc mắt nhìn mỹ nam tử bạch y tiêu tuấn trước mặt mình chắp tay cúi đầu. Nàng vò vò đuôi tóc, nhịn không được đỏ mặt, thẹn thùng lắc đầu ấp úng, thái độ mềm mỏng hẳn.

"Ta nhất định tin Dã đạo trưởng mà. Người nói như nào thì chính là như thế..."

Thiếu niên mặc hắc phục đưa hai tay trói chặt bởi dây thừng lên gãi người, chứng kiến một màn ta ta ngươi ngươi rồi lại bị coi như không khí loãng, đúng là ngứa ngáy phát điên.

Hơn nữa tại sao dám đối xử phân biệt với hắn rõ ràng như này? Cùng một nội dung nhưng Xích Ngọc Lưu Kim y nói gì ai cũng nghe cũng tin, vậy thì tại sao vẫn cái mục đích ấy mà đến khi do bản thái tử làm ra, thì lại gán hắn cái danh đăng đồ tử đêm hôm khuya khoắt nảy sinh dâm ý với thiếu nữ? Đám nhân loại này quả nhiên toàn chó mù mắt hùa một giuộc với nhau.

Cứ chờ ngày hắn lấy lại ma lực kích hoạt Luân Hồi Tả Nhãn trở thành bá chủ Minh giới. Khi ấy pháp lực vô biên, muốn đem tam giới cùng tuẫn táng một thể, nghiền nát thành nhân bánh bao còn được.

"Không giấu gì Tiên Quân, gần đây Đào Sơn ta xuất hiện một loại bệnh đậu mùa kì lạ. Thôn này trước đây cũng từng rất nhộn nhịp, thế mà sau khi gặp loại bệnh kia hoành hành, dần dần di tản hết, chẳng mấy ai muốn ở nữa."

Quan xét xử nét ngài căng thẳng, sắc mặt hơi tái, vẻ nhợt nhạt càng lúc càng khó che đậy. Lão bước xuống công đường, tới gần Dã Tử Anh, hơi chần chừ, xong vẫn run run kéo lệch một bên áo quan, trực tiếp để lộ cách tay loang lổ bọng nước trắng bóng bám thành ổ.

Thứ kinh dị này tuyệt đối bám chặt lấy lớp da người như sinh vật sống biết kí sinh. Từng ngày từ từ hút máu tươi để phát triển, rút đi sinh mệnh vật chủ bị nó bám vào.

Quan xét xử thở dài, tâm tình nôn nóng van nài: "Mạo phạm ngài rồi. Những vết ban này giống như càng lúc càng ăn sâu, dùng thuốc vô hiệu, mà cắt đi lại đau như cắt từng miếng thịt trên người. Ta đạo hạnh nông cạn còn Tiên Quân ngài đại ân đại ức, xin hãy cứu lấy thôn chúng ta..."

Ấn đường Dã Tử Anh hơi nhăn nhó.

Y vận chuyển linh lực màu xanh tích tụ trong lòng bàn tay, thận trọng di chuyển luồng khí ấy vào vùng bọng nước, thần kì khiến nó tan biến.

"Sai rồi, đây không phải đậu mùa. Là trứng của nhện quỷ. Nhện quỷ này thích hàn khí, vào mùa đông mới bắt đầu sinh sôi nảy nở, nhưng trái ngược chọn nơi ấm áp kí sinh đẻ trứng lên. Nhiệt độ thích hợp cho chúng ấp trứng nhất, phù hợp lại là nhiệt độ cơ thể người."

Y lắc đầu, phất tay áo rộng thu về, phân trần nói tiếp: "Ta biết chút y thuật, có thể giúp mọi người tạm loại bỏ trứng nhện, nhưng khó lòng đảm bảo xoá bệnh hoàn toàn. Nếu không chắc chắn tìm diệt tận gốc Vua Nhện thì sau này nó sẽ còn hoành hành tiếp."

Bách tính phía sau xì xào bàn tán, rơi vào hoảng loạn.



"Làm sao? Phải làm sao bây giờ? Ta còn trẻ lắm, chưa muốn chết!"

Ý Liên nhìn thấy sự việc, nghe Dã Tử Anh giải thích cặn kẽ, một phen khiếp sợ đưa tay che miệng. Nàng bấy giờ mới nghĩ thông. Tự hỏi nếu Dã Tử Anh và tiểu đăng đồ tử kia không xông vào kịp thời, phải chăng bây giờ nàng sẽ rơi vào tình trạng giống quan xét xử?

Vừa nghĩ xong bèn quay sang phía Vô Ưu đang hiên ngang đứng thẳng. Trông hắn cố tình bày ra bộ dạng ủy khuất khi bắt gặp nàng nhìn trộm mình, lồng ngực bỗng nghẹn ngào, bối rối dò xét:

"Vậy ra huynh...huynh thực sự xông vào nhà ta vì muốn...thu phục nhện quỷ?"

Hắn khịt mũi: "Hừ, dĩ nhiên ta——oái?!"

Xoẹt.

Nét kinh hãi thoáng qua ngay giữa lúc Vô Ưu chưa kịp làu bàu xong. Lại là lưỡi kiếm Truy Yêu sắc bén đến chói mù mắt chó, do người mặc ngoại bào cổ lông còn chưa tan vài bông tuyết lạnh, tiếp tục hung tợn chĩa vào hắn.

Dã Tử Anh bình thường thanh nhã thoát tục, ôn nhu mười phần, nhưng đối với tà ma ngoại đạo nhất định tuyệt tình không khách khí, quả quyết tra khảo kịch liệt.

"Ta còn chưa hỏi ngươi. Mang cơ thể nhân loại, sở hữu thiên phú bẩm sinh vô cùng tốt, thế nhưng kì quái trong người lưu thông rất nhiều tà khí. Lúc đổ máu còn là máu đen. Vừa giống người vừa giống yêu ma. Rốt cuộc ngươi là ai? Bán quỷ phương nào?"

Lạ lùng nhất phải chú ý đôi đồng tử bên đỏ bên đen ma quái kia. Như thẳng thừng tố giác rằng, người bình thường mấy ai giống được hắn?

Vô Ưu cắn môi nửa ngày. Giờ thành thực khai danh tính mình là Hắc Huyết Thái Tử. Tương lai chắc chắn soán ngôi U Minh Vương, thống lĩnh ma tộc cõi âm. Nghe xong không lập tức bị chém chết mới lạ đó.

Vậy nên ma đầu nhanh chóng nảy số. Hắn lập tức quỳ rạp, bám víu vào gót giày Dã Tử Anh, dùng sức kêu gào thật lớn. Cố gắng tỏ ra vô tội, rưng rưng nói thẳng một mạch trơn tuột tuyệt đối, hai mắt long lanh rên rỉ.

Hắn trắng trợn nói: "Ta...ta biết lỗi rồi...sư tôn..."

Bất ngờ vừa thốt ra khiến cả công đường bị xoay như chong chóng, đồng loạt nín thở toát mồ hôi lạnh.

Dã Tử Anh nhất thời thất thần, hồ nước phẳng lặng trong lòng bộp một tiếng dậy sóng, kéo theo trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Sư tôn.

À, phải rồi.

Ngôi xưng hô này, hình như đã từ rất lâu không ai dám gọi y.

Rõ ràng tưởng y sinh ra từ cục đá, biểu cảm cứng nhắc như đúc từ lò nung, trước sau như một không thay đổi. Thế mà giờ thần sắc lại thoáng đen kì lạ. Có thể dễ dàng nhìn thấy thần kiếm trên tay Dã Tử Anh nhận ảnh hưởng từ chủ nhân, hơi run rẩy. Đáy mắt mù mịt mảnh sương mờ đục.

Ý Liên ngơ ngác nghiêng đầu, lẩm bẩm ngờ vực: "Sư tôn? Ai cơ?"

Còn ai ở đây có khả năng làm sư tôn nữa?

Vô Ưu thuận đà, lại nói tiếp như kể chuyện có thật: "Tối hôm qua đệ tử mang chút rượu trong người, nhất thời ngu muội không nhận ra sư tôn xuống núi nên mới làm ra hành động lỗ mãng. Ta biết người rất tức giận, nhưng...hãy nghe ta giải thích! Cho ta cơ hội về Lưu Vân Đỉnh lấy công chuộc tội!"

Dối trá trắng trợn!

"Ai là sư tôn ngươi?" - Dã Tử Anh hỏi, giọng như sắp mất bình tĩnh, rất muốn phát tiết tặng cho Vô Ưu một bạt tai. Kẻ ngoài cuộc không hiểu chuyện nghe qua, còn tưởng y đang hờn dỗi, thẹn quá hóa giận.

Vô Ưu biết rõ điều này, trong lòng thèm đòn, cư nhiên nổi hứng chọc ghẹo khiến con "cáo tuyết" của hắn kia phải xù lông lên. Nhưng nghĩ nghĩ thấy tay đang bị trói, tình thế vốn nghiêng phần bất lợi về mình hơn, liền thôi.

"Tiên Quân, vậy người này là——?"

Quan xét xử khó xử nhìn tình cảnh kẻ ôm chân người giơ kiếm căng thẳng trước mặt, đang tính hỏi thêm liền lập tức bị Dã Tử Anh một đạo ngắt lời mạnh mẽ.

"Ta trước giờ chưa từng thu nhận——"

Y đang nói, như chợt nhớ ra điều gì, bèn trầm ngâm chốc lát. Câu kết "chưa từng thu nhận đồ đệ" lại đổi ý, không tiếp tục nữa.

Dung mạo mĩ nam tử thoáng lặng, hạ thấp mày kiếm, tông giọng nhỏ dần, đổi thành:

"...ta không có đồ đệ như hắn."

Nhưng Dã Tử Anh thiếu điều chưa biết, Vô Ưu vốn là kẻ mặt dày đệ nhất. Xưa nay chuyện gì đã muốn làm, nhất định làm cho tới. Hắn tuy tính tình lỗ mãng cực kì thiếu tinh tế nhưng cái miệng khi nịnh người rất ngọt. Ngoài ra còn có biệt tài đổi trắng thay đen, kể sai thành đúng, biến hóa khôn lường.

"Người nhất định đang giận! Ta hứa sau này sẽ từ bỏ ma đạo, quay đầu là bờ, không lạc lối nữa. Sư tôn..."

Hắn bất quá làm liều, thật sự vẽ nên câu chuyện cổ tích cứ như bản thân và Dã Tử Anh đã quen biết từ lâu. Hai người chỉ đang giận nhau.

Điệu bộ chó nhỏ rũ tai câu hồn đoạt phách này của Vô Ưu thực sự rất đáng thương. Sức mạnh sát thương cực lớn. Biết đánh vào tâm lí Dã Tử Anh cứng rắn khó thành, bèn đổi chiêu lăn lại gần thiếu nữ Ý Liên, tiếp tục diễn đến nghiện.

"Tiểu cô nương xinh đẹp, ngươi vu oan ta trước, mau làm chủ cho ta..."

Ý Liên ngẩng đầu, trúng kế hắn, chột dạ lí nhí: "Nếu là đồ môn của Dã đạo trưởng thật, vậy có phải chăng chuyện này hiểu lầm ở đâu rồi? Ta...ta hay là...thôi..."

"..."

Dã Tử Anh rũ mi mắt cạn lời, thở dài thu nhỏ Truy Yêu vào thắt lưng. Từ đâu chui một tiểu tử bán ma vô duyên vô cớ quàng vai muốn nhận y làm sư tôn, quả thực nực cười.

"Đã bảo không phải." - Y nhất quyết phản bác, vẫn chưa chịu cởi bỏ lớp vỏ đề phòng.



Y trước giờ căm thù ma đạo, chán ghét kẻ tu ma, càng khinh thường những câu từ đặt dối trá. Nhưng cũng chẳng muốn dư thời gian nhiều lời ở đây. Ý Liên nàng ta tính tình lương thiện, tuổi đời còn trẻ nên dễ lay động nghe lời tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ. Thế nên giờ khắc này, Dã Tử Anh càng lười biếng giải thích cặn kẽ.

Coi như không so đo với tiểu bối nhỏ tuổi thiếu hiểu biết, gió chiều nào xoay chiều ấy đi.

"Nếu Ý Liên cô nương đã có ý kháng cáo thì ta không còn gì để nói. Bên cạnh thôn Đào Sơn này nếu không nhầm là dốc Minh Uẩn, cũng đồng thời là nơi Vua Nhện cư trú. Chuyện này phải nhờ mọi người, sau đây hãy làm theo lời ta."

Quan xét xử chắp tay: "Toàn bộ xin nghe lệnh Tiên Quân."

Thân ảnh cao gầy đạp vài bước liền nhảy ra khỏi công đường xét xử, phóng vọt lên trung tâm cao nhất của Đào Sơn. Mắt phượng đảo một lượt xung quanh quan sát kĩ càng kể cả từng con ngõ nhỏ, sau đó cắn thật mạnh vào đầu ngón tay cái, đưa vệt máu vẽ thành trận pháp trên không trung.

Xong xuôi, y đáp xuống nhẹ bẫng như hoa rơi, lại thâm trầm nói: "Ta đã lập kết giới trấn thủ thôn, tuyệt đối không được bước chân ra khỏi đây dù cho tiết trời mấy hôm tới thay đổi như nào. Kết giới này sẽ bảo vệ mọi người."

Thấy bóng hình trắng thuần có vẻ đang muốn đơn độc rời khỏi, Vô Ưu sợ y mất dạng, lập tức dùng lực tách đôi sợi dây thừng trói buộc trên tay trước cặp mắt ngơ ngác của lão quan xét xử, liều mạng đuổi theo.

Hắn hét lớn: "Sư tôn! Người đợi ta với!"

Dã Tử Anh vờ im lặng bỏ ngoài tai, lướt nhẹ như gió, mặc kệ Vô Ưu điên cuồng cố gắng chạy theo đằng sau.

Hắn ngửi rõ được mùi anh đào thoang thoảng lướt qua cánh mũi.

Lạnh, nhưng rất thơm.

Hai người một đuổi một chạy qua mấy cánh rừng, theo nhau đến tận rìa dốc Minh Uẩn.

Không gian được bao trùm bởi một màn sương giăng mắc trở nên mờ ảo, như hư như thực. Rất đúng với cái tên dốc Minh Uẩn(*). Xung quanh chỉ có cây cối trụi lá, ngổng ngang dựng đứng giữa hai triền dốc núi. Núi đá leo cao hoang vu lạnh lẽo, ánh sáng uẩn khúc khó khăn len vào chỗ hiện chỗ khuất khiến khung cảnh quỷ dị bất thường. Đặc biệt vì là nơi cư trú của vua nhện thành tinh lâu năm nên tà khí cũng rất dày đặc, sinh vật bình thường khó lòng sinh sống.

(*Minh Uẩn: tích sáng)

Dã Tử Anh nghe tiếng xột xoạt sau lưng theo mình từ Đào Sơn đến Minh Uẩn mãi chưa dứt, lúc này mới khó chịu dừng lại. Chân lùi hai bước, thanh âm đề phòng càng lạnh lùng khắc nghiệt, tính xấu dâng lên.

Y độc miệng gắt gỏng buông ra hai chữ, nội dung đơn giản: "Cút đi."

Vô Ưu bất lực đứng im giơ tay ra vẻ đầu hàng, môi bạc thu ý cười.

Đâm lao đành phải theo lao, hắn thống khổ nói: "Ta từ bỏ những ngày làm cô hồn dã quỷ là vì thành tâm quay đầu muốn bái kiến sư tôn, gia nhập môn hạ Lưu Vân Đỉnh mà. Người nỡ lòng nào cự tuyệt ta mãi thế."

Lời khẩn cầu này khiến Dã Tử Anh xao động đôi chút, nhưng vẫn chưa đủ.

"Bớt si tâm vọng tưởng. Tốt nhất nên biến ngay trước khi ta chém chết ngươi."

Bởi vì y từng thề, nhất định sẽ không thu nhập thêm bất kì đồ môn nào nữa. Dã Tử Anh yêu thích tự do, phiêu du tứ phương, hễ đi đến đâu liền tiêu diệt yêu tà tới đó. Trước giờ chưa từng thiếu người ái mộ xin được bái sư, mong muốn theo y gia nhập tông môn. Nhưng tất cả đều bị từ chối, hoặc sẽ được y dẫn về Lưu Vân Đỉnh, giao cho tôn chủ Âu Dương Hiểu Phong thu nhận. Tôn chủ là người tốt cưu mang Dã Tử Anh từ nhỏ, không màng việc y chỉ biết đem phiền phức về Lưu Vân, lại dịu dàng ôn nhu chưa một lần trách mắng.

Hết thảy những sai lầm y từng phạm phải trong quá khứ, cư nhiên đều được Âu Dương Hiểu Phong dung túng tha thứ.

Vĩnh viễn không thể phụ lòng người này.

Vô Ưu bịa chuyện chưa mệt, tiếp tục bừa bãi nghĩ thân thế mới cho mình. Hắn muốn trước mặt Dã Tử Anh biến thành con người hoàn toàn khác. Đáng thương cầu cưu mang.

"Ta tên Vô...Ưu. Là kẻ hèn mọn tứ cố vô thân, bây giờ còn bị người bỏ mặc thì thực không biết nay mai sống chết ra sao. Sư tôn, ta rất có ích, xin người thu nhận ta đi mà..."

"Nếu người nghi ngờ, vậy thì ngay bây giờ ta sẽ đi giết Vua Nhện cùng người. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, nhất định sẽ——"

"Không cần. Tránh đường."

Dã Tử Anh quật cường từ chối, xoay lưng một mạch lao thẳng vào màn đêm tăm tối của Minh Uẩn. Y trước giờ cô độc một cõi đã quen, dù khó khăn đến đâu cũng hoàn toàn có thể tự hoàn thành tốt. Thêm người giúp đỡ chỉ tổ vướng tay chân.

Còn nói tới tiểu tử ma đạo này không rõ lai lịch, càng khó khiến y tin tưởng. Nếu không phải mang cơ thể nhân loại, y đã nhất định một kiếm Truy Yêu cắt hắn làm đôi.

Lối vào dốc Minh Uẩn càng lúc càng hẹp, tơ nhện vương vãi giăng kín khắp nơi. Đi sâu, tà khí quanh quẩn lộ rõ. Dần dần thấy được mùi tanh tưởi hôi thối của máu tươi phảng phất kín trời.

Máu người, máu yêu, máu tiên, trộn lẫn vào nhau, là loại gì cũng có, khó ngửi cũng khó chịu.

Vô Ưu nhất quyết không từ bỏ. Dã Tử Anh đi trước, hắn kiên trì đeo bám theo y, biết điều đã cố giữ khoảng cách nhất định nhất có thể. Lòng chịu ấm ức không nhịn được, nghiến răng mắng thầm.

Hừ, gia hỏa ngươi kiêu ngạo cái gì với bổn Thái Tử chứ? Cứ cho rằng biết hắn là ác quỷ đi, nhưng từ khi chịu án đày cũng chưa từng hại người. Bây giờ kiên nhẫn nhượng bộ vậy rồi, chỉ thiếu đúng bát hương bày ra quỳ lạy thôi. Ai ngờ y cứng đầu cứng cổ, chẳng những không buông bỏ chút phòng bị nào, còn lớn giọng chửi hắn.

Thật sự muốn đem kẻ này để xuống dưới thân mặc sức chà đạp mà. Rất muốn xem y ngoài bộ mặt ngang ngược kia còn bày được ra loại biểu cảm gì!

Vì Ngục Môn Quan, vì Thuần Dương Chi Thể, Hắc Huyết Thái Tử đương nhiên bấm bụng ba tấc, ừ thì nhịn.

Dã Tử Anh đi mãi mòn giày, cuối cùng tình cờ lạc vào một hang động sâu không thấy đáy, vặn vẹo rách nát. Vừa đặt chân vào, trên các vách đá lập tức bò lổm ngổm ra hàng trăm con nhện quỷ bé tí. Tuy thoạt nhìn vô hại nhưng rõ ràng chúng đang chịu sự điều khiển bởi ma lực hung ác hùng mạnh, chân lông sắc nhọt ngoe nguẩy, chực chờ phun tơ độc vào y.

Chút trò vặt.

Dã Tử Anh cởi bỏ ngoại bào. Áo lông trắng như biến thành ngọn đuốc rực sáng, nháy mắt hóa ra một mồi lửa nóng rực, ném thẳng vào đám nhện. Tất cả động tác gọn gàng dứt khoát, đều không dư thừa.

"Dám xông vào tận đây còn đốt chết các con ta, lá gan ngươi cũng lớn đấy. Muốn chết sao?"

Dã Tử Anh biết giọng nói thâm trầm mang theo dư vị đe dọa vừa truyền đến này là đang nói mình. Thần sắc nguyên vẹn, y nhàn nhạt trả lời: "Ra ngoài đi, ta có chuyện muốn thương lượng."

Từ trong màn đêm bao bọc bởi ma khí đen tuyền, thực sự bước ra một nam tử cao lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau