Sư Tôn! Xin Hãy Nhận Ta Làm Đồ Đệ!

Chương 4: Oán khí đáy Vong Xuyên

Trước Sau
Vô Ưu cắn môi nửa ngày, bước chân loạn xạ chần chừ mãi trước cửa hang nhện. Hắn sốt sắng rất muốn vào trong đó, thế nhưng mơ hồ nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của Dã Tử Anh ném lên người mình lúc nãy như ngầm cảnh cáo rằng "cấm ngươi đi vào", đương nhiên có chút kinh sợ.

Uy lực khủng bố của người này, con mẹ nó, hắn không dám coi thường.

Nhưng ngộ nhỡ để y đơn phương độc mã chiến đấu, gặp phải bất trắc, gây tổn thương đến Thuần Dương Chi Thể thì sao?

Càng không được!!! Hắn cần cơ thể Dã Tử Anh nhất định nguyên vẹn, tuyệt đối dù một vết xước nhỏ cũng không cho phép xuất hiện!

Dã Tử Anh sở hữu thiên phú trời ban tốt như vậy, rốt cuộc y có biết trân quý bảo vệ không đây?

Người này rõ ràng, khả năng chăm sóc bản thân cực kì kém. Ban nãy nhìn y đi đường có đá nhọn vấp vào chân, máu chảy thấm đẫm gót giày, lại bình thản bước tiếp chẳng chút mảy may quan tâm.

"Mẹ kiếp——!"

Đúng khoảnh khắc nhịn hết nổi định hồ đồ xông vào, từ trong hang bỗng ầm ra một tiếng nổ lớn cắt ngang hành động của Vô Ưu. Kế tiếp, hắn trông thấy một vật thể kì lạ thô bạo bị ném ra rất nhanh, không chút lưu tình dính thẳng vào vách núi bên ngoài, lõm thành vết sâu đáng sợ. Vách núi lành lặn phút chốc nứt toác nham nhở, in hằn bóng lưng người.

Vô Ưu trợn mắt nhìn. Là cơ thể một nam nhân to lớn. Ước chừng lưng rộng vai dài còn hơn cả hắn. Nhìn phục trang huyền u đính thêm lông lá kì quặc, đã biết không phải Dã Tử Anh.

Nhưng Dã Tử Anh bằng cách nào, nhấc bổng gã này lên, một cước ném đi nhẹ bẫng tựa như ném bao gạo vậy? Đáng sợ quá đi!

Miệng gã phun ra rất nhiều máu tươi. Mái tóc đen dài hơi xoăn kết dính vào góc mặt nhờ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng hai bên thái dương. Tay gã ấn chặt vào mạn sườn, cố gắng bịt vết thương còn hở miệng đang không ngừng đổ máu do thần kiếm Truy Yêu gây nên.

Truy Yêu...

Phải nói tới lí do vì sao cây thần kiếm trong tay Dã Tử Anh sở hữu loại uy lực khủng bố tới thế.

Truy Yêu từng là pháp bảo cổ đại thất lạc do một trong Lục Đạo tiên nhân hộ pháp Thiên giới đánh rơi tại trận đại chiến ma thần bốn vạn năm về trước. Khi ấy chiến thần dẫn theo tám vạn thiên binh thiên tướng cùng Lục tiên hợp sức đánh một trận quyết tử với Ma Tôn thượng cổ, bất phân thắng bại. Kết quả cuối cùng Lục tiên chấp nhận hi sinh nguyên thần, phong bế Ma Tôn chấm dứt đại chiến. Hai bên đều mất mát, tổn thất rất nhiều. Minh giới và Thiên giới từ đấy lập ra khế ước định thái bình, vĩnh viễn ngưng đấu tranh.

Lúc đại chiến ma thần diễn ra, tam giới rơi vào thế thập tử nhất sinh, mưa máu gió tanh hỗn loạn, vì thế mà rất nhiều pháp bảo lưu lạc khắp nơi. Xong hoá ra có thứ đã thực sự rơi xuống trần gian, lại còn trùng hợp hơn đi nhận Dã Tử Anh làm chủ.

Thần khí lưu lạc, nhận chủ ắt tùy duyên.

Thứ vũ khí lợi hại vậy mà y có thể thành thục sử dụng, cầm như rất nhẹ tay, phải biết pháp lực thâm sâu vô biên nhường nào. Đáng sợ hơn là việc Vô Ưu từng nhận một chém của nó nhưng vẫn sống sót, hắn chép miệng nghĩ lại, thấy mạng mình còn dài.

Nói không dành chút nào phần nể phục Dã Tử Anh trong lòng là hắn đang nói dối. Quả nhiên dưỡng được Thuần Dương Chi Thể, nhất định không phải kẻ tầm thường.

Gã nam nhân lạ mặt vừa bị đánh bật ra ngoài rên rỉ, hầu kết rung từng hồi ngắt quãng, thoi thóp nói: "Hừ...ta gặp ác tiên rồi..."

Dã Tử Anh một thân bạch y trắng thuần từ đầu tới chân bên trong bóng tối bước ra. Thần sắc nguyên vẹn vẻ cao lãnh thoát tục, trên đầu ngón tay thon dài còn cỗ linh lực vừa thi triển chưa tan biến. Gió đông thổi qua vuốt nhẹ làn tóc trắng tung bay, ánh trăng dù chỉ soi sáng nửa phần dung nhan cũng đủ biết tuyệt sắc giai nhân. Khung cảnh như giăng thêm mảnh sương bạc trùng điệp, mơ hồ mà đẹp đẽ lạ thường.

Y hạ giọng nhẹ bẫng, mang theo ảm đạm, từ tốn nói tiếp câu chuyện còn dang dở: "Kết giới đã sớm bao kín Minh Uẩn chờ tuẫn táng ngươi, chạy không thoát đâu. Chọn đi?"

Vô Ưu vuốt cằm hồi tưởng. Từ khi bước chân vào dốc Minh Uẩn đều lẽo đẽo theo Dã Tử Anh, rốt cuộc ma xui quỷ khiến, kết giới y tạo thần kì xuất hiện từ bao giờ, hiển nhiên hắn không hề hay biết.

Vua Nhện do dự chốc lát, chẳng rõ đang nghĩ gì mà nhếch môi khinh bỉ: "Ở Tu Chân giới, bản vương hận nhất cũng là đám thần tiên tự cho rằng mình cao quý, phẩm tính cao khiết nhưng thực chất bên trong mục rữa giả tạo như ngươi. Miệng nói muốn thương lượng, thẳng thắn hơn chỉ là đang bắt ép bản vương cút khỏi nơi nhân loại sinh sống, càng xa càng tốt thôi sao? Còn bảo cho ta lựa chọn? Giả nhân giả nghĩa cái gì!"

Dã Tử Anh nhướn mày, bất động thanh sắc nói: "Ta thì ghét nhất phải nhiều lời với yêu ma quỷ quái."

Ý muốn một lời tuyên bố thẳng với Vua Nhện rằng: Nếu không chấp thuận đề nghị, nghịch y, nhất định chỉ còn đường chết.

Đây rõ ràng là một kiểu chọn lựa.

Đừng trách y độc ác. Y suy đi tính lại cũng đưa ra giải pháp tốt nhất rồi. Cách đây 800 dặm về phía bắc có biên cương thành Trường An. Chốn này xa nơi người ở, quanh năm bốn mùa chỉ xoay quanh một ngày. Buổi sáng ấm áp, nửa đêm hàn khí bao trùm. Xét theo nguyên lí, rất phù hợp cho Vua Nhện cùng các con của gã sinh sống.

Dã Tử Anh luôn cố gắng nghĩ mọi cách giải quyết thoả đáng nhất, dù kẻ đối mặt với y là tà ma ngoại đạo hay bậc quân vương hung hãn, đều coi như nhau. Chỉ có cứng đầu đối chấp, bất phân phải trái, sát hại chúng sinh, mới bị y chỉnh.

Vua Nhện im lặng bình tĩnh chưa vội đáp. Lúc bị đánh văng ra ngoài mép hang gã mới nhận ra còn sự tồn tại của kẻ khác. Thiếu niên kia tuy tu vi kém cỏi hơn Dã Tử Anh vài phần, nhưng bù lại, cỗ tà khí ẩn sâu trong người hắn, có cảm giác rất đáng sợ.

Đặc biệt phải nói tới tròng mắt nửa đỏ nửa đen kì lạ nổi bật của hắn. Miệng tuy luôn cười, nhưng ánh mắt nào có chút ý cười. Trái ngược lại cực kì lạnh lẽo, chỉ chăm chăm theo dõi nhất cử nhất động của tên đạo sĩ tu tiên. Như sợ rằng y sơ sẩy một chút sẽ bị làm sao.

Là cảm giác quan tâm, hay là lo lắng vì thứ gì khác?

Hai kẻ một chính một tà, đi chung với nhau rốt cuộc là tình hình gì? Tâm tư khó đoán, Vua Nhện vốn kém thông minh, nghĩ mãi không thông.

Gã đành đánh bừa: "Chán ghét tà ma nhưng nhìn lại xem, bằng hữu của ngươi đằng kia là thể loại gì hả đạo trưởng?"

Dã Tử Anh cả một cái liếc qua Vô Ưu bây giờ, y cũng lười làm. Càng lười giải thích.

Vô Ưu như bị gắp hòn than nóng phỏng bỏ vào tay, lập tức ngắt lời Vua Nhện, sát ý lan toả: "Chuyện của bọn ta không khiến hạng tôm tép như ngươi quản."

Lại quay sang Dã Tử Anh, thái độ thay đổi khác biệt: "Sư tôn, để ta xử hắn cho người!"

Dã Tử Anh nghe thấy hai chữ "sư tôn" thốt ra, tâm tình càng xấu, trừng mắt cảnh cáo hắn, lạnh giọng nói: "Nói năng hàm hồ! Đừng làm vướng tay chân nữa, đi ra chỗ khác!"

Hành động này đơn thuần chỉ có ý muốn đuổi Vô Ưu đi để y đơn phương độc mã chiến đấu nhanh gọn. Thế nào mà vào mắt Vô Ưu, đương nhiên hắn tự bổ não rằng mình bị người ta coi thường.

Hắc Huyết Thái Tử Minh giới hoá phàm nhân chứ không có hoá phế nhân!!!

Nếu còn cơ thể cũ, con nhện đực ngu ngốc này sợ rằng chưa kịp khua môi múa mép mấy tiếng, hắn búng tay cái đã liền bay. Giờ linh lực giảm hơn nửa, bất quá đánh dai hơn một chút, nhưng tuyệt đối không có chuyện chịu thua chịu thiệt.

Vậy là mặc kệ Dã Tử Anh ngăn cản, hắn trực tiếp bỏ ngoài tai, rút từ tấm áo trong ngực ra một cây đoản đao nhỏ có tẩm huyết kế, hung hăng vận nội lực đạp lên vách đá lao thẳng vào Vua Nhện.



Cây vũ khí mới được hắn trộm từ trên người tay quản ngục của thôn Đào Sơn vốn dĩ từng chỉ là một đoản đao hết sức tầm thường. Nhưng thứ khiến nó hắc hoá, có công dụng vượt trội hơn hẳn đều nhờ được tẩm qua hắc huyết kế của ác ma chi tử chính tôn như Vô Ưu.

Tấn công bất ngờ này khiến Vua Nhện sửng sốt, luống cuống phòng thủ. Miệng liền nhả tơ tạo thành màng tơ xám đục bao bọc trước mặt để chống đỡ. Tơ của nhện thành tinh dệt nên rất khác với tơ bình thường. Chúng có ma lực nên dai hơn, hoàn toàn biến thành giáp chiến, có thể đem đi đỡ đao kiếm chém vào.

Thế mà gã đã tính sai một đoạn. Rằng cây đoản đao kia vì dính huyết kế ma tộc, càng khác với máu của nhân loại tầm thường. Đầu lưỡi đao sắc bén theo lực đạo mạnh mẽ của cánh tay nam nhân, trực tiếp chọc thủng lưới tơ nhện ma chống đỡ, thiêu trụi chúng, chớp nhoáng liền hoá tro tàn. Vua Nhện dù đã lấy hết tốc độ nghiêng đầu né tránh, nhưng gã vẫn cảm thấy tóc mình như bị cắt mất một mảng, má phải cảm giác đau xót như có vật thể sắc nhọn vừa cứa rách qua da, nóng đến bỏng rát cháy xém.

Chỉ còn vài phân nữa, rõ ràng đoản đao hắn cầm có thể dễ dàng chọc thủng mặt gã.

Vua nhện kinh hãi nhìn Vô Ưu. Kẻ điên này vừa hung hăng lại thích đánh cận chiến, ra tay hiểm độc vô tình, xem chừng không phải loại tiểu tử dễ xơi.

Vô Ưu đâm trượt lần thứ nhất, tặc lưỡi thất vọng. Hắn rút thanh đao ra khỏi vách đá, cao hứng nói: "Né được một nhát do bổn Thái Tử đâm, ngươi coi như may mắn."

Vua Nhện hừ hừ nói, cố nén cảm giác khiếp đảm: "Ngươi rốt cuộc danh tính là gì? Có thực sự là đạo sĩ tu tiên không thế?"

"Ngươi mà cũng xứng đáng biết tên húy của ta hả?"

"..."

"Người sắp chết đừng nên biết quá nhiều."

Lần thứ nhất may mắn, để xem lần thứ hai còn né được không.

Thế là hắn tiện đường, chán ghét nhìn gã nam tử hèn mọn vụng về vì né hắn mà lăn mấy vòng, nắm một nắm bùn nhão lên tay, ném bụp cái qua chỗ gã.

Hắn vốn tưởng mình nhắm đã kĩ lắm rồi. Nhưng người tính sao bằng trời tính, vô duyên như nào, nắm bùn hôi tanh vì tác động mạnh mà sượt qua chóp mũi Vua Nhện, sai đối tượng đáp thẳng vào tà áo sạch sẽ của Dã Tử Anh.

Một phần y phục vốn trắng như tuyết kiêu sa không tì vết, giờ đây bám đầy đất tanh bụi bẩn, nổi bật vô cùng.

Hậu trường cả ba người đều đồng loạt rơi vào tĩnh mịch.

Lông tơ sau gáy dựng đứng. Vô Ưu cư nhiên linh cảm, hình như luồng sát ý muốn giết người trong đáy mắt Dã Tử Anh đổi sang nhìn về hắn rồi. Không nhịn được, cổ họng khô khốc nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt đầy khó khăn.

Vua Nhện khoái chí cười thầm, hận như không thể lập tức hét to: "Ném rất hay, quá chuẩn!"

Bạch y nam tử chắn gió bước ra hẳn ngoài cửa hang. Sương đêm trùng điệp điểm trên đôi vai có chút run rẩy, chẳng rõ lí do vì y thấy lạnh hay đang phát điên.

Dã Tử Anh bước tới gần Vô Ưu, mặt mũi tối sầm, bất ngờ giơ tay gõ vào đầu hắn.

Cốp! Một tiếng giòn tan vang lên. Đỉnh đầu Hắc Huyết Thái Tử vô duyên sưng u một cục.

Dã Tử Anh xưa giờ vốn ưa nếp sống gọn gàng sạch sẽ đã quen, ghét nhất việc cơ thể bị bẩn. Dù tức giận lắm nhưng y vẫn cố kiềm chế cảm giác kinh tởm đang bủa vây, gằn giọng quát: "Cút ra ngoài!"

Vô Ưu ôm đầu ấm ức, hai mắt trợn tròn rưng rưng nhìn dáng vẻ phát hỏa của Dã Tử Anh, mếu máo giải thích: "Ta...ta hàng ma trừ yêu giúp sư tôn mà người nỡ đánh ta..."

"Ngươi còn cố tình giả điếc, chưa nghe rõ ta vừa nói gì?" - Dã Tử Anh rất thiếu kiên nhẫn lặp lại.

"Rồi rồi rồi, cút ngay đây."

Hắn bị áp lực đè nén làm hô hấp khó khăn, bộ dạng như biến thành chó con phạm lỗi bị chủ tử quát mắng, giương cờ trắng ngoan ngoãn lủi đi trước sự ngạc nhiên xen lẫn hoang mang của Vua Nhện.

Hai kẻ kia rốt cuộc...có đang chung phe hay không vậy?

Từ xưa đến nay, người dám gõ Hắc Huyết Thái Tử sưng đầu thế này, ngoài U Minh Vương ra, giờ đã lợi hại có thêm Xích Ngọc Lưu Kim của Lưu Vân Đỉnh nổi danh Tu Chân giới.

Hắn nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng thấy uất ức. Tay ôm đầu từ từ lăn sang bên cạnh, thanh âm kẹt ngang hầu kết, cố tình lẩm bẩm mắng: "Xấu tính như thế chắc chắn không ai thèm thích."

Cũng chẳng rõ Dã Tử Anh nghe rõ trọn vẹn được câu này hay không. Thời gian mỗi lần rời khỏi tông môn đều có giới hạn. Ngay bây giờ y chỉ muốn lập tức kết thúc nhiệm vụ, quay trở về Lưu Vân Đỉnh.

Vua Nhện thấy trung tâm sự chú ý lại đặt về người gã, loạng choạng đứng dậy quệt ngang vệt máu trên má, tâm tình phảng phất dư vị phân vân khi không biết nên hành xử thế nào cho phải.

Gã ban đầu chỉ là một con nhện nhỏ bé pháp lực yếu ớt, hơn mấy trăm năm gần đây mới bắt đầu tu luyện thành hình hài, ngày ngày tự dùng linh lực nặn ra nhiều tiểu nhện tinh như vậy cốt cũng chỉ vì muốn gia tộc hưng thịnh không bị diệt vong, có thể một ngày đứng ngẩng cao đầu trong giới yêu ma phàm thế. Giờ làm bại tướng mất sạch mặt mũi phải di cư tới chỗ khác sống, rời bỏ địa bàn thiên thời địa lợi tốt như Minh Uẩn và Đào Sơn, gã từ sâu trong thâm tâm cảm thấy nhục nhã, thực khó khuất phục.

Các con của gã thích nơi này như vậy, không đành lòng bắt chúng rời đi.

Nhưng hai kẻ trước mặt mình bây giờ tu vi cao minh hơn người, đều dễ dàng áp đảo gã. Nhất là bộ dạng thanh thanh cao cao mà tàn nhẫn dồn gã vào đường cùng của tên đạo sĩ vận bạch y, càng thấy căm ghét.

Ép người quá đáng, bọn chúng ép người quá đáng...!!!

Lần cuối cùng Dã Tử Anh để gã chọn lựa. Mặt vô biểu tình, đã nhẫn nhịn hết cỡ: "Rời khỏi đây, cút xa khỏi nhân loại hoặc chết dưới kiếm của ta."

Y tiến một bước, gã tự động theo phản xạ, lại lùi một bước. Dần dần lưng chạm tới ngõ cụt, không còn đường lui.

Gã gầm gừ như mãnh thú bị thương: "Ngụy quân tử...đám tiên tử mục nát các ngươi, rặn một lũ ngụy quân tử bản vương hận nhất!"

Cùng thời điểm, từ trong bụi cây hai bên Vua Nhện đang đứng bất ngờ thải ra một luồng hắc khí. Nhẹ như khói, không mùi, không tiếng động, chỉ lặng lẽ trườn bò trên mặt đất, cứ thế từ từ xâm nhập vào cơ thể gã, quấn chặt lấy Vua Nhện như sinh vật quỷ dị có sự sống đang tham lam muốn nuốt trọn con mồi.

Vô Ưu tinh mắt theo dõi, cơ hồ nhận ra luồng khí kia có gì đấy rất quen thuộc với hắn.

Mà càng lạ lùng, không biết vì sao hắn cảm thấy, ánh mắt nhện tinh như thay đổi mục tiêu từ từ di chuyển sang phía hắn. Mặc cho Dã Tử Anh mới là kẻ đang trực tiếp ép bức gã.

Hắn thảng thốt nói: "Chuyện gì?!"

Rầm vang vài tiếng nổ lớn, Vô Ưu giật mình nhận ra, một chiếc chân nhện đen huyền lông lá to lớn, bất ngờ mọc ra từ sau lưng Vua Nhện, đã cắm ngay trước hắn động thủ từ bao giờ.



Biến hình nhanh quá! Mọi thứ chớp nhoáng đều không thể kịp nhìn thấu. Đến cả Dã Tử Anh cũng bất ngờ, hình như y cảm nhận được có chỗ bất ổn đang xảy ra.

Ánh mắt của Vua Nhện thay đổi. Tóc tai rối loạn, hàn khí lạnh lẽo thoát ra làm cỏ cây xung quanh cũng khô héo theo. Gã chỉ một mực nhìn vào Vô Ưu, đồng tử rút sạch huyết sắc, phù phép biến thành màu đen sâu thẳm không trông thấy tròng. Từ bên trong hốc mắt còn chảy ra hai hàng huyết lệ đỏ tươi, nhỏ giọt thấm đẫm góc cằm nam tử, chảy qua yết hầu căng cứng. Sau lưng cứ thế chậm rãi mọc ra rất nhiều, rất nhiều chân nhện, trên đầu còn quanh quẩn huyền khí đen sậm bí ẩn, áp lực không hề nhỏ, dáng vẻ kinh dị doạ người.

Là hắn đang muốn đánh nghiêm túc một trận, tung ra hết thuật pháp, hay là chuyện khác?

Sai rồi, tất cả đều đều không đúng.

Ngũ lôi oanh đỉnh, một tia sét đánh thẳng ngang tai Vô Ưu. Hắn nửa tin nửa ngờ nhận ra, sự quen thuộc đang bao bọc Vua Nhện chính là oán khí của Minh giới. Mà nơi tập trung nhiều oán khí nhất, chỉ có Vong Xuyên Hà(*).

(*Sông Vong Xuyên)

Khi một người chết đi, sẽ bắt đầu bước vào hành trình sinh mệnh, trải qua thất môn luân hồi. Đầu tiên vượt qua Quỷ Môn Quan, sau đó đến con đường Hoàng Tuyền dài hun hút, hai bên đường nở rộ Bỉ Ngạn Liên Hoa. Từ xa nhìn lại như một tấm máu trải dài vô tận.

Tới cuối đường có một con sông gọi là Vong Xuyên Hà, bắc ngang là chiếc cầu Nại Hà, đối diện bên kia có một gò đất tên Vọng Hương đài. Bên bờ sông là tảng đá tự Tam Sinh Thạch, ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của từng kiếp người.

Minh giới, chốn âm tào địa ngục cư ngụ của ma tộc phân tách riêng biệt với yêu ma phàm thế, cũng là nơi hết thảy mọi vong hồn tội lỗi trên nhân gian lưu về sau khi chết đi. Mọi nghiệp chướng, ai oán, thương tâm, tàn độc do chính tay bọn họ gây nên, Minh giới đều chấp nhận cho họ.

Bước qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài ngắm nhìn thế gian lần cuối cùng, sau đấy mới đi vào Minh giới. Bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà, nơi Mạnh Bà đưa cho mỗi vong linh qua đường một chén canh Quên Lãng khiến người ta quên hết tất cả. Những kí ức đau khổ buồn vui, ham muốn trần tục, thâm cừu đại hận khi sống đều hóa thành oán khí. Như hết thảy hỉ nộ ái ố trên cõi đời đều tan biến thành thứ chấp niệm tham lam được giấu đi, đọng lại nơi đáy Vong Xuyên sâu thẳm tăm tối.

Vì sao oán khí của Minh giới lại xuất hiện tại nhân gian? Không phải sau trận đại chiến ma thần bốn vạn năm về trước, khi Ma Tôn bị Lục tiên phong bế, U Minh Vương đã lập khế ước trước Thiên Đế rằng Minh giới với chúng từ nay tỉnh thuỷ bất phạm hà thuỷ(*), vĩnh viễn không động chạm nhau sao? Hơn bốn vạn năm qua, chắc chắn U Minh Vương chưa từng phá vỡ khế ước. Bởi vì phi phạm khế ước, nhất định nguyên thần tan nát. Linh hồn đến cửa địa ngục cũng không chứa chấp, kết cục trở thành hồn phách lưu lạc thành từng mảnh tan vỡ khắp tam giới, vĩnh viễn không thể đầu thai lịch kiếp.

(*Nước sông không phạm nước giếng)

Một kết cục giống hệt với việc dùng Luân Hồi Tả Nhãn xáo trộn thiên mệnh, nghịch thiên đi ngược đạo luân hồi, sẽ tan thành tro bụi.

Thế mà giờ đây, nếu Vô Ưu hắn không phải tận mắt trông rõ thứ gọi là oán khí dưới đáy Vong Xuyên uốn éo ngay trước mặt, ai nói thế nào cũng thấy phi thường khó tin.

Oán khí rất độc, ngoại trừ linh hồn người chết ra, dù tà ma, tiên tử hay người bình thường, bị nó xâm chiếm vào chỉ có tức khắc tử mạng, trí não mất đi điều khiển.

Vua Nhện xấu số kia ngay khoảnh khắc bị oán khí nhập vào, hắn cũng đã chết rồi. Giờ chỉ là một cỗ tử thi đánh mất tâm trí, ngang tàn bạo nộ.

"Mắt ngươi...thực đẹp...thực...đẹp...nhưng ngươi không xứng..."

Gã rên rỉ nói, câu từ ngắt quãng khó hiểu. Bởi vì đứng cách xa, Vô Ưu nhăn mũi, hắn xem chừng nghe không rõ.

Mắt hắn làm sao cơ? Lời này rốt cuộc có ẩn ý gì sâu xa?

Hết nhìn Vô Ưu, lại quay sang Dã Tử Anh đang đứng thất thần suy nghĩ về lí do oán khí đột nhiên xuất hiện. Một khắc sơ suất, y đã không nhận ra Vua Nhện chuyển hướng lao về phía mình từ bao giờ. Chớp nhoáng mới cách vài tấc, nay đã áp sát trực tiếp.

Gã gầm lên nhe nanh vuốt móng, thanh âm cao trào, chạm đỉnh giận dữ: "Là ngươi bức ta trước!!! Ha ha ha...tất cả đều do các ngươi!"

Phập!

...

"Người chết tiệt vì sao vẫn đứng ngây ngốc đó?!!"

Lúc Dã Tử Anh hoàn hồn lại, đáy mắt dậy sóng, mi dài chớp động, bàng hoàng thấy một cơ thể thiếu niên khác chắn ngang trước mặt mình từ bao giờ.

Có mùi máu tanh bắn lên mặt y. Nhưng không phải của y, cũng chẳng phải của Vua Nhện.

Là tiểu tử ma đạo không biết rốt cuộc nghĩ gì, lao lên đứng giữa lấy thân làm bình phong, ngang nhiên liều lĩnh đỡ một đòn cho y.

Vô Ưu nghiến răng nhịn đau xoay người tự rút vai mình ra khỏi chiếc chân nhện đang cắm ngập sâu vào trong, vết thương nứt toác chảy rất nhiều máu tươi, lộ mảng thịt rách lớn, loang lổ khiến cả người hắn chìm trong hắc huyết.

Truy Yêu cũng vì thế loé lên ánh lửa. Dã Tử Anh giơ cao thần kiếm, lập tức kéo Vô Ưu về phía sau mình che chở, dùng lực gọn gàng chém đứt hết 8 cái chân trên lưng Vua Nhện. Nhưng tốc độ hồi phục của hắn bây giờ thật đáng sợ. Chém bao nhiêu, chớp mắt đã mọc lại bấy nhiêu.

Hơi thở y có chút nặng nề, trầm mặc trông vết thương trên bả vai Vô Ưu, cứng rắn nói: "Vì sao chắn cho ta? Ta rất mạnh, hoàn toàn tự bảo vệ mình tốt được."

Vô Ưu lúc này rất đau, hắn nhất thời không nghĩ được gì nhiều. Chính hắn lúc ấy cũng chỉ ngốc nghếch hành động theo bản năng, đơn giản không muốn Thuần Dương Chi Thể bị thương, nên giờ thật khó giải thích.

"Ta vì tùy tiện...ừm...thôi bỏ đi. Ma đầu kia bị oán khí xâm lấn tâm trí, hoàn toàn mất tự chủ rồi. Đừng kiêng nể nữa, người mau xử hắn á...khục——!"

Hắn nói chưa hết câu đã nửa đứng nửa quỳ cúi mặt gục xuống thổ huyết. Vua Nhện này tuy linh lực ban đầu kém cỏi vốn không đáng bận tâm, nhưng từ khi oán khí xâm nhập vào, hoá thành quái vật, đến vết thương do gã tạo ra cũng đáng sợ hơn gấp bội lần. Lực đạo mạnh mẽ, ra tay tàn nhẫn điên loạn.

Rốt cuộc oán khí kia do ai gây nên, Dã Tử Anh quyết định để về sau điều tra.

Thực lòng mà nói. Trước giờ y chưa từng nghĩ, sẽ có ngày gặp được kẻ ngốc chịu vì y mà hi sinh thân mình, che chắn như vậy.

Bởi vì mọi người thừa biết y năng lực thâm sâu bao nhiêu. Là đỉnh lưu của một trong tam đại trưởng lão Lưu Vân Đỉnh đã luyện khí đến cấp bậc Phân Thần, vốn dĩ chẳng cần kẻ nào bảo vệ.

Nên ngược lại...mới đúng.

Dã Tử Anh chậm chạm rời tầm mắt khỏi Vô Ưu, da đầu tê dại có hơi choáng váng. Nhưng rất nhanh định thần, tập trung hơi thở, trở về kẻ thủ ác trước mặt. Quyết định tung sát chiêu.

Hỏa Tinh Tán Vân!

Hoả lực biến hoá hoá thành hình dạng ngàn chiếc lá phong, cắt đứt mây mù, bao phủ một vùng sắc đỏ vạn dặm.

Xích Ngọc Lưu Kim, xin được nghênh chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau