Chương 22: Bỏ Mặt Nạ Xuống
Trịnh Hiểu nhìn theo bóng lưng người khuất dần trong đêm tối cảm giác như mình vừa làm được đều có ích. Người kia khuôn mặt tuy khó coi nhưng tâm tính so với ai đều đơn thuần hiền lành, không nên bị nhốt trong biệt viện cũ nát đó vĩnh viễn không thấy mặt trời không biết thế nào là nhân gian muôn màu tươi đẹp. Y là người tốt nên được hưởng hạnh phúc. Một khi thể xác chết đi, sẽ là âm dương cách biệt, hy vọng y sẽ trốn thoát khỏi đây. Còn bản thân hắn cũng hy vọng ngày mai lại được nhìn thấy ánh bình minh.
Hai ngày trôi qua Trịnh Hiểu lại không muốn ra ngoài nữa, hắn nằm trên giường mắt nhìn trần nhà tâm nhớ đến Bạch Vô Ảnh, rồi lại thầm cầu cho nam nhân kia trốn được khỏi ma giáo, nếu y bị bắt lại chỉ có thể là con đường chết mà thôi. Không may nếu nam nhân kia bị bắt lại và bị giết một phần là do Trịnh Hiểu hắn hại rồi, vì hắn là người đã khơi dậy trong lòng nam nhân hy vọng chạy trốn khỏi đây của người kia, hắn ngoài mặt vẫn là vân đạm phong khinh trầm tĩnh nhưng trong đáy lòng lại lo lắng. Hai ngày nay không có động tỉnh gì có khi y đã trốn thót thật rồi. Trong lòng Trịnh Hiểu vừa mừng vừa lo.
Đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, Trịnh Hiểu quay đầu nhìn qua, là giáo chủ ma giáo Khả Nham nhưng lại không có Hắc Ưng hộ vệ đi cùng. Thấy y bước vào hắn vẫn điềm nhiên không thèm ngồi dậy, giọng lanh lảnh, nói:
“Lâu rồi không gặp, cứ tưởng ngươi tạ thế rồi chứ.”
Khả Nham không nổi giận, trong lớp mặt nạ miệng lại nhếch lên, bước đến gần giường.
“Ngươi là nhớ ta lắm sao?”
Trịnh Hiểu ha ha cười, “Có thời gian nhớ ngươi chi bằng ăn no liền ngủ, dưỡng thân thể cho tốt còn hay hơn.”
“Vậy sao, ta nghĩ... Những ngày qua không có ta liền sẽ có người khác bồi ngươi?”
Trịnh Hiểu cả người giống như đột nhiên bị đông cứng lại, hắn từ từ chống tay ngồi dậy nhìn người trước mặt. Người đứng đó toàn thân xuyên y cao quý, lớp mặt nạ trắng băng lãnh tinh xảo lộ ra đôi mắt sắc bén mười phần như lưỡi dao nhằm vào đối phương mà phóng. Trịnh Hiểu cảm giác sống lưng hơi phát lạnh, hắn hỏi:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Liên Minh, ngươi hiểu ta nói gì mà, bằng hữu đó của ngươi, ngươi không lo lắng cho y sao?”
Thanh âm sau mặt nạ trong trẻo uy nghiêm, mang theo mấy phần sát khí mà Trịnh Hiểu trong lòng mỗi lúc một lạnh xuống. Thì ra người kia đã bị bắt rồi. Rốt cuộc, hắn từ lúc nào để sai lầm đó bắt đầu? Hoặc giả, từ lần đầu hội ngộ trong chớp mắt, tận đáy lòng thương cảm cho một người bất hạnh bị giam cầm bị ngược đãi mà nhen nhóm cho y hy vọng thoát thân, vậy là hắn đã hại chết một người. Trịnh Hiểu im lặng không nói nhưng cảm giác bất lực tội lỗi lại bao trùm lấy toàn thân, hắn nhếch mép cười chua xót rồi nhắm chặt mi mắt. Tất cả là lỗi của hắn là sai lầm của hắn.
Khả Nham bước đến gần hơn biểu tình hờ hững, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Trịnh Hiểu quan sát một lát, nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy cằm Trịnh Hiểu. Tay giáo chủ đặc biệt trắng, gân xanh nổi lên nhàn nhạt. Trịnh Hiểu một lần nữa mở mắt, ngưng thần nhìn kỹ vào đôi mắt đen sâu hút kia, bàn tay y theo hai gò má hắn thong thả vuốt ve. Trịnh hiểu hai mắt bất chợt đỏ lên đẩy tay Khả Nham ra.
“Ngươi đã làm gì hắn rồi? Là ta xúi dục hắn bỏ trốn, ngươi thả hắn ra ta sẽ nói cho ngươi biết Âm Dương Sát đang ở đâu.”
Khả Nham bàn tay dừng lại giữa không trung, sau một khắc lại đột nhiên xong tới bóp lấy cầm hắn.
“Lúc đầu một mực không nói, nhưng hiện tại chỉ vì một tên người không ra người quỷ không ra quỷ mà nguyện ý nói ra, ngươi và hắn chỉ mới gặp nhau mấy ngày thôi mà?... Liên Minh, ngươi là động tâm với hắn rồi?”
Trịnh Hiểu trấn định cũng không khỏi biến sắc một lần nữa đẩy tay y ra.
“Ngươi là quan tâm đến Âm Dương Sát hay là tâm tình của ta dành cho người kia… Nhưng mà một người tâm ngoan độc như ngươi làm sao biết thế nào là động tâm… Y từ một người hoàn toàn bình thường chỉ một sai lầm nhỏ lại bị ngươi giam giữ hành hạ, y trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ là vì ai? Không phải do ngươi mà ra sao?”
Khả Nham dường như rất hưởng thụ biểu tình thương cảm đối phương, mắt nhìn Trịnh Hiểu chống tay đứng dậy. Nhưng lại giống như không muốn buông tha hắn, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy đưa đến trước mặt Trịnh Hiểu.
“Liên Minh, ngươi thật sự rất đặc biệt, chỉ ở đây chưa đến một tháng đã thông thuận đường đi nước bước trong hành cung của ta, còn vẽ nên một sơ đồ rất tỉ mỉ lại cực kỳ đẹp mắt… Ngươi vì một người như vậy mà hao tổn tâm cơ, có đáng không?”
Trịnh Hiểu liếc mắt liền nhận ra đó là bản vẽ của mình, trong lòng lẩm bẩm.
“Ta ở thời hiện đại là kỹ sư thiết kế sản phẩm cho một công ty tầm cỡ quốc tế đó, hành cung của ngươi thì có gì khó khăn.”
Hắn bất chợt hô hấp ngừng lại. Bản vẽ nếu đã vào tay tên này thì chắc chắn 100% nam nhân kia bị bắt thật rồi. Hắn rốt cuộc vừa hối hận vừa tự trách cũng không đủ để miêu tả tâm tình lúc này. Không muốn để nam nhân kia cuốn vào vòng thị phi, kết quả vẫn là liên lụy đến người đơn thuần thương cảm kia. Trịnh Hiểu buông lỏng tâm tình, chuyện đến nước này cũng là do hắn suy nghĩ không tới, một người như y sao có thể trốn khỏi hành cung canh phòng nghiêm ngặt của ma giáo đây. Hắn im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén ẩn sau mặt nạ, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng.
“Ngươi thả hắn ta sẽ về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát mang đến cho ngươi, dù gì trong người ta đã bị hạ cổ trùng, ta sợ chết lắm nên ngươi không cần lo ta sẽ không trở lại. ”
Khả Nham trong lớp mặt nạ nở nụ cười.
“Liên Minh, ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”
Giáo chủ ma giáo nâng bàn tay trắng nõn của mình lên lột đi chiếc mặt nạ đeo trên mặt xuống nhìn Trịnh Hiểu mỉm cười. Trịnh Hiểu tay chân cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng đông cứng nhìn người trước mặt. Khả Nham nhìn biểu tình của hắn nụ cười trên môi càng sâu.
“Sao vậy? Bất ngờ lắm à? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy gương mặt thật của ta?”
Sau một lúc, Trịnh Hiểu nhìn đủ rồi liền quay mặt đi, hắn hít một hơi thật sâu cả giận nói.
“Ngươi bày ra màn kịch này để gạt ta, cớ sao không diễn tròn vai để ta về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát cho ngươi, hiện tại lộ mặt không sợ ta...”
Hắn nói chưa hết câu đã bị người kia từ phía sau ôm chầm lấy, trán cúi xuống đặt trên vai hắn, giọng dịu dàng như rót mật vào tai.
“Liên Minh ta xin lỗi, ta không có ý muốn gạt ngươi, khi ngươi vừa bước vào biệt viện lúc đó trong người ta thật sự đang phát độc, sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy gương mặt giọng nói của ngươi, từ đó ta mới tương kế tựu kế...”
“Để lừa ta?” Hắn cắt ngang lời y nhếch miệng cười khổ, “Ta đúng là không có tiền đồ, sống hai kiếp đều bị người khác lừa gạt.”
Trịnh Hiểu đứng thẳng người đẩy tay Khả Nham ra.
“Đùa đủ rồi, chí ít ta cũng không cảm thấy có lỗi với người kia vì biết mình không hại chết y.”
Khả Nham thấy hắn lạnh lùng trong phút chốc hoang mang bàn tay níu lấy tay hắn.
“Liên Minh ngươi đừng giận đừng không để ý đến ta, ta thật sự là bị trúng độc rất lâu trước đó rồi, cái ngươi thấy không phải là ta giả vờ để gạt ngươi… Mười năm trước phụ thân ta bị người khác hạ độc trong thức ăn nhưng ông ấy không hề hay biết, khi ấy người ăn phải và trúng độc lại là ta. Ta bị hôn mê hết ba ngày ba đêm, nhờ có Độc Vương dùng dược liệu khống chế mới giữ được tính mạng. Phụ thân ta cũng vì chuyện này mà nhất quyết phải tìm được Âm Dương Sát, Độc Vương đã nói trong Âm Dương Sát có cách giải được độc trong người ta, nhưng tìm đã lâu vẫn không thể tìm được. Kể từ đó ta luôn bị phát độc, hiện tại nữa gương mặt đã bị huỷ, không biết còn có thể sống được bao lâu… Người trong ma giáo ngoại trừ Độc Vương ra thì không một ai biết được chuyện này vì ta lúc nào cũng mang mặt nạ tránh không để người khác nhìn thấy.”
Trịnh Hiểu nghe xong đôi mắt hơi rủ xuống.
“Ngươi có biết phụ thân ngươi cùng Ô Mã Hi Lạc vì muốn tìm Âm Dương Sát mà huyết tẩy Bạch gia trang kể cả súc sinh cũng không chừa mạng. Chỉ còn duy nhất một tiểu hài tử được mẫu thân đưa vào thùng gỗ phía dưới linh đường mới còn sống sót… Chính mắt nhìn thấy phụ mẫu bị người sát hại, đối với một đứa trẻ chỉ có thể bụm miệng để không phát ra tiếng động mà hai hàng nước mắt lả tả rơi… Sau đó một mình rong ruổi lang bạt khắp nơi thay đổi danh tính cuối cùng vào được Thanh Vân phái, mục đích cuối cùng là giết sạch ma giáo các ngươi.”
Ánh mắt Trịnh Hiểu ửng đỏ nhìn chằm chằm Khả Nham, những lời hắn nói ra là đang thay Bạch Vô Ảnh trút giận. Chỉ vì một đứa trẻ trúng độc sắp chết mà lại tàn sát cả một trang viện hại một đứa trẻ khác mất đi gia đình, thật sự quá tàn nhẫn quá ác độc. Trong ảo ảnh đoạt hồn trận, hắn thấy Bạch Vô Ảnh khốn khổ như thế nào khi nhìn phụ thân bị chém rơi đầu, mẫu thân vì cứu y mà một đao tự kết liễu. Trịnh Hiểu trái tim như bị một bàn bóp nghẹt. Hắn không có gia đình, chỉ là một cô nhi nên rất ham muốn nhìn thấy cảnh gia đình hạnh phúc. Hắn là người bàn quan chỉ thấy thảm cảnh của người khác đã đau lòng không thể chịu nỗi huống chi y là người trong cuộc sẽ còn đau đớn gấp trăm ngàn lần khi nhìn người thân lần lượt bị sát hại.
Khả Nham nhìn Trịnh Hiểu không chớp mắt có điều gì đó trong lòng trong phút chốc sáng tỏ. Y đột nhiên lùi lại mấy bước sợ hãi, giọng run run.
“Bạch gia trang… Bạch Liên Minh… Ngươi nói bọn họ đã huyết tẩy Bạch gia không còn người nào sống sót?”
“Phải.” Trịnh Hiểu lạnh giọng.
“Ta… Ta thật không biết chuyện này, lúc đó phụ thân ta cho người đi đến đó chỉ muốn lấy lại Âm Dương Sát, không nghĩ Ô Mã Hi Lạc lại sát hại gia đình ngươi.”
Khả Nham bước đến ôm chầm lấy hắn nức nở.
“Liên Minh ta xin lỗi, là lỗi của ta… Ngươi giết ta đi, ta sẽ không phản kháng. Chỉ cần người đừng oán hận ta… Liên Minh.”
“Ngươi buông ra, ta không muốn gặp lại ngươi.”
Trịnh Hiểu đẩy người ra sau đó bước đến giường nằm xuống kéo chăm lên trùm kín đầu. Khả Nham hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người nằm trên giường. Giờ phút này y không biết mình còn có thể làm cái gì, muốn lớn tiếng khóc rống cuồng tiếu nhưng chỉ có thể cắn chặt môi. Phần tình cảm của y đành cho người này đã bị hận thù của quá khứ vây hãm. Thù cha không đội trời chung, y có thể làm gì để xoá mờ mối thù kia như xóa mờ nỗi đau trong lòng hắn đây? Ngay cả muốn y bỏ qua tính mệnh của mình, y cũng sẽ không do dự. Nhưng phải làm sao để hắn tha thứ cho y.
Khả Nham môi khẽ mấp máy, “Liên Minh… Ta xin lỗi.”
Y cúi đầu, tất cả bi ai cùng đau thương phảng phất như chảy vào cơ thể, toàn thân đau đớn vô hạn, mặc kệ nước mắt thấm ướt y bào. Khả Nham quay người bước chân chậm chạp rời khỏi phòng.
Hai ngày trôi qua Trịnh Hiểu lại không muốn ra ngoài nữa, hắn nằm trên giường mắt nhìn trần nhà tâm nhớ đến Bạch Vô Ảnh, rồi lại thầm cầu cho nam nhân kia trốn được khỏi ma giáo, nếu y bị bắt lại chỉ có thể là con đường chết mà thôi. Không may nếu nam nhân kia bị bắt lại và bị giết một phần là do Trịnh Hiểu hắn hại rồi, vì hắn là người đã khơi dậy trong lòng nam nhân hy vọng chạy trốn khỏi đây của người kia, hắn ngoài mặt vẫn là vân đạm phong khinh trầm tĩnh nhưng trong đáy lòng lại lo lắng. Hai ngày nay không có động tỉnh gì có khi y đã trốn thót thật rồi. Trong lòng Trịnh Hiểu vừa mừng vừa lo.
Đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa bước vào, Trịnh Hiểu quay đầu nhìn qua, là giáo chủ ma giáo Khả Nham nhưng lại không có Hắc Ưng hộ vệ đi cùng. Thấy y bước vào hắn vẫn điềm nhiên không thèm ngồi dậy, giọng lanh lảnh, nói:
“Lâu rồi không gặp, cứ tưởng ngươi tạ thế rồi chứ.”
Khả Nham không nổi giận, trong lớp mặt nạ miệng lại nhếch lên, bước đến gần giường.
“Ngươi là nhớ ta lắm sao?”
Trịnh Hiểu ha ha cười, “Có thời gian nhớ ngươi chi bằng ăn no liền ngủ, dưỡng thân thể cho tốt còn hay hơn.”
“Vậy sao, ta nghĩ... Những ngày qua không có ta liền sẽ có người khác bồi ngươi?”
Trịnh Hiểu cả người giống như đột nhiên bị đông cứng lại, hắn từ từ chống tay ngồi dậy nhìn người trước mặt. Người đứng đó toàn thân xuyên y cao quý, lớp mặt nạ trắng băng lãnh tinh xảo lộ ra đôi mắt sắc bén mười phần như lưỡi dao nhằm vào đối phương mà phóng. Trịnh Hiểu cảm giác sống lưng hơi phát lạnh, hắn hỏi:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Liên Minh, ngươi hiểu ta nói gì mà, bằng hữu đó của ngươi, ngươi không lo lắng cho y sao?”
Thanh âm sau mặt nạ trong trẻo uy nghiêm, mang theo mấy phần sát khí mà Trịnh Hiểu trong lòng mỗi lúc một lạnh xuống. Thì ra người kia đã bị bắt rồi. Rốt cuộc, hắn từ lúc nào để sai lầm đó bắt đầu? Hoặc giả, từ lần đầu hội ngộ trong chớp mắt, tận đáy lòng thương cảm cho một người bất hạnh bị giam cầm bị ngược đãi mà nhen nhóm cho y hy vọng thoát thân, vậy là hắn đã hại chết một người. Trịnh Hiểu im lặng không nói nhưng cảm giác bất lực tội lỗi lại bao trùm lấy toàn thân, hắn nhếch mép cười chua xót rồi nhắm chặt mi mắt. Tất cả là lỗi của hắn là sai lầm của hắn.
Khả Nham bước đến gần hơn biểu tình hờ hững, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Trịnh Hiểu quan sát một lát, nghiêng đầu, bàn tay nắm lấy cằm Trịnh Hiểu. Tay giáo chủ đặc biệt trắng, gân xanh nổi lên nhàn nhạt. Trịnh Hiểu một lần nữa mở mắt, ngưng thần nhìn kỹ vào đôi mắt đen sâu hút kia, bàn tay y theo hai gò má hắn thong thả vuốt ve. Trịnh hiểu hai mắt bất chợt đỏ lên đẩy tay Khả Nham ra.
“Ngươi đã làm gì hắn rồi? Là ta xúi dục hắn bỏ trốn, ngươi thả hắn ra ta sẽ nói cho ngươi biết Âm Dương Sát đang ở đâu.”
Khả Nham bàn tay dừng lại giữa không trung, sau một khắc lại đột nhiên xong tới bóp lấy cầm hắn.
“Lúc đầu một mực không nói, nhưng hiện tại chỉ vì một tên người không ra người quỷ không ra quỷ mà nguyện ý nói ra, ngươi và hắn chỉ mới gặp nhau mấy ngày thôi mà?... Liên Minh, ngươi là động tâm với hắn rồi?”
Trịnh Hiểu trấn định cũng không khỏi biến sắc một lần nữa đẩy tay y ra.
“Ngươi là quan tâm đến Âm Dương Sát hay là tâm tình của ta dành cho người kia… Nhưng mà một người tâm ngoan độc như ngươi làm sao biết thế nào là động tâm… Y từ một người hoàn toàn bình thường chỉ một sai lầm nhỏ lại bị ngươi giam giữ hành hạ, y trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ là vì ai? Không phải do ngươi mà ra sao?”
Khả Nham dường như rất hưởng thụ biểu tình thương cảm đối phương, mắt nhìn Trịnh Hiểu chống tay đứng dậy. Nhưng lại giống như không muốn buông tha hắn, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy đưa đến trước mặt Trịnh Hiểu.
“Liên Minh, ngươi thật sự rất đặc biệt, chỉ ở đây chưa đến một tháng đã thông thuận đường đi nước bước trong hành cung của ta, còn vẽ nên một sơ đồ rất tỉ mỉ lại cực kỳ đẹp mắt… Ngươi vì một người như vậy mà hao tổn tâm cơ, có đáng không?”
Trịnh Hiểu liếc mắt liền nhận ra đó là bản vẽ của mình, trong lòng lẩm bẩm.
“Ta ở thời hiện đại là kỹ sư thiết kế sản phẩm cho một công ty tầm cỡ quốc tế đó, hành cung của ngươi thì có gì khó khăn.”
Hắn bất chợt hô hấp ngừng lại. Bản vẽ nếu đã vào tay tên này thì chắc chắn 100% nam nhân kia bị bắt thật rồi. Hắn rốt cuộc vừa hối hận vừa tự trách cũng không đủ để miêu tả tâm tình lúc này. Không muốn để nam nhân kia cuốn vào vòng thị phi, kết quả vẫn là liên lụy đến người đơn thuần thương cảm kia. Trịnh Hiểu buông lỏng tâm tình, chuyện đến nước này cũng là do hắn suy nghĩ không tới, một người như y sao có thể trốn khỏi hành cung canh phòng nghiêm ngặt của ma giáo đây. Hắn im lặng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sắc bén ẩn sau mặt nạ, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng.
“Ngươi thả hắn ta sẽ về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát mang đến cho ngươi, dù gì trong người ta đã bị hạ cổ trùng, ta sợ chết lắm nên ngươi không cần lo ta sẽ không trở lại. ”
Khả Nham trong lớp mặt nạ nở nụ cười.
“Liên Minh, ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”
Giáo chủ ma giáo nâng bàn tay trắng nõn của mình lên lột đi chiếc mặt nạ đeo trên mặt xuống nhìn Trịnh Hiểu mỉm cười. Trịnh Hiểu tay chân cứng đờ, ngay cả ánh mắt cũng đông cứng nhìn người trước mặt. Khả Nham nhìn biểu tình của hắn nụ cười trên môi càng sâu.
“Sao vậy? Bất ngờ lắm à? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn thấy gương mặt thật của ta?”
Sau một lúc, Trịnh Hiểu nhìn đủ rồi liền quay mặt đi, hắn hít một hơi thật sâu cả giận nói.
“Ngươi bày ra màn kịch này để gạt ta, cớ sao không diễn tròn vai để ta về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát cho ngươi, hiện tại lộ mặt không sợ ta...”
Hắn nói chưa hết câu đã bị người kia từ phía sau ôm chầm lấy, trán cúi xuống đặt trên vai hắn, giọng dịu dàng như rót mật vào tai.
“Liên Minh ta xin lỗi, ta không có ý muốn gạt ngươi, khi ngươi vừa bước vào biệt viện lúc đó trong người ta thật sự đang phát độc, sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy gương mặt giọng nói của ngươi, từ đó ta mới tương kế tựu kế...”
“Để lừa ta?” Hắn cắt ngang lời y nhếch miệng cười khổ, “Ta đúng là không có tiền đồ, sống hai kiếp đều bị người khác lừa gạt.”
Trịnh Hiểu đứng thẳng người đẩy tay Khả Nham ra.
“Đùa đủ rồi, chí ít ta cũng không cảm thấy có lỗi với người kia vì biết mình không hại chết y.”
Khả Nham thấy hắn lạnh lùng trong phút chốc hoang mang bàn tay níu lấy tay hắn.
“Liên Minh ngươi đừng giận đừng không để ý đến ta, ta thật sự là bị trúng độc rất lâu trước đó rồi, cái ngươi thấy không phải là ta giả vờ để gạt ngươi… Mười năm trước phụ thân ta bị người khác hạ độc trong thức ăn nhưng ông ấy không hề hay biết, khi ấy người ăn phải và trúng độc lại là ta. Ta bị hôn mê hết ba ngày ba đêm, nhờ có Độc Vương dùng dược liệu khống chế mới giữ được tính mạng. Phụ thân ta cũng vì chuyện này mà nhất quyết phải tìm được Âm Dương Sát, Độc Vương đã nói trong Âm Dương Sát có cách giải được độc trong người ta, nhưng tìm đã lâu vẫn không thể tìm được. Kể từ đó ta luôn bị phát độc, hiện tại nữa gương mặt đã bị huỷ, không biết còn có thể sống được bao lâu… Người trong ma giáo ngoại trừ Độc Vương ra thì không một ai biết được chuyện này vì ta lúc nào cũng mang mặt nạ tránh không để người khác nhìn thấy.”
Trịnh Hiểu nghe xong đôi mắt hơi rủ xuống.
“Ngươi có biết phụ thân ngươi cùng Ô Mã Hi Lạc vì muốn tìm Âm Dương Sát mà huyết tẩy Bạch gia trang kể cả súc sinh cũng không chừa mạng. Chỉ còn duy nhất một tiểu hài tử được mẫu thân đưa vào thùng gỗ phía dưới linh đường mới còn sống sót… Chính mắt nhìn thấy phụ mẫu bị người sát hại, đối với một đứa trẻ chỉ có thể bụm miệng để không phát ra tiếng động mà hai hàng nước mắt lả tả rơi… Sau đó một mình rong ruổi lang bạt khắp nơi thay đổi danh tính cuối cùng vào được Thanh Vân phái, mục đích cuối cùng là giết sạch ma giáo các ngươi.”
Ánh mắt Trịnh Hiểu ửng đỏ nhìn chằm chằm Khả Nham, những lời hắn nói ra là đang thay Bạch Vô Ảnh trút giận. Chỉ vì một đứa trẻ trúng độc sắp chết mà lại tàn sát cả một trang viện hại một đứa trẻ khác mất đi gia đình, thật sự quá tàn nhẫn quá ác độc. Trong ảo ảnh đoạt hồn trận, hắn thấy Bạch Vô Ảnh khốn khổ như thế nào khi nhìn phụ thân bị chém rơi đầu, mẫu thân vì cứu y mà một đao tự kết liễu. Trịnh Hiểu trái tim như bị một bàn bóp nghẹt. Hắn không có gia đình, chỉ là một cô nhi nên rất ham muốn nhìn thấy cảnh gia đình hạnh phúc. Hắn là người bàn quan chỉ thấy thảm cảnh của người khác đã đau lòng không thể chịu nỗi huống chi y là người trong cuộc sẽ còn đau đớn gấp trăm ngàn lần khi nhìn người thân lần lượt bị sát hại.
Khả Nham nhìn Trịnh Hiểu không chớp mắt có điều gì đó trong lòng trong phút chốc sáng tỏ. Y đột nhiên lùi lại mấy bước sợ hãi, giọng run run.
“Bạch gia trang… Bạch Liên Minh… Ngươi nói bọn họ đã huyết tẩy Bạch gia không còn người nào sống sót?”
“Phải.” Trịnh Hiểu lạnh giọng.
“Ta… Ta thật không biết chuyện này, lúc đó phụ thân ta cho người đi đến đó chỉ muốn lấy lại Âm Dương Sát, không nghĩ Ô Mã Hi Lạc lại sát hại gia đình ngươi.”
Khả Nham bước đến ôm chầm lấy hắn nức nở.
“Liên Minh ta xin lỗi, là lỗi của ta… Ngươi giết ta đi, ta sẽ không phản kháng. Chỉ cần người đừng oán hận ta… Liên Minh.”
“Ngươi buông ra, ta không muốn gặp lại ngươi.”
Trịnh Hiểu đẩy người ra sau đó bước đến giường nằm xuống kéo chăm lên trùm kín đầu. Khả Nham hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người nằm trên giường. Giờ phút này y không biết mình còn có thể làm cái gì, muốn lớn tiếng khóc rống cuồng tiếu nhưng chỉ có thể cắn chặt môi. Phần tình cảm của y đành cho người này đã bị hận thù của quá khứ vây hãm. Thù cha không đội trời chung, y có thể làm gì để xoá mờ mối thù kia như xóa mờ nỗi đau trong lòng hắn đây? Ngay cả muốn y bỏ qua tính mệnh của mình, y cũng sẽ không do dự. Nhưng phải làm sao để hắn tha thứ cho y.
Khả Nham môi khẽ mấp máy, “Liên Minh… Ta xin lỗi.”
Y cúi đầu, tất cả bi ai cùng đau thương phảng phất như chảy vào cơ thể, toàn thân đau đớn vô hạn, mặc kệ nước mắt thấm ướt y bào. Khả Nham quay người bước chân chậm chạp rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất