Chương 27: Cùng Ngươi Làm Huynh Đệ.
Trịnh Hiểu một đêm ngủ thật ngon sáng ra mở cửa đã thấy Hắc Ưng đứng bên ngoài đợi cư nhiên lại không muốn rõ cửa, tuyết trắng trên người hắn đã động một lớp mỏng dường như đứng đợi đã lâu, Trịnh Hiểu vừa nhìn thấy người đã kinh ngạc hỏi:
“Ngươi đến sau không rõ cửa?”
Hắc Ưng cúi người hành lễ, “Bạch công tử, ta sợ mình đến sớm quá ngươi chưa ngủ dậy, nên đứng ngoài này đợi.”
Không cần phải thận trọng như vậy, hắn đâu phải giáo chủ chứ.
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Hắc Ưng cung kính, “Giáo chủ hôm qua nói ta đến dạy Bạch công tử dịch dung thuật.”
“À đúng rồi ta quên mất, ngươi vào trong đi.”
Bên ngoài một người nữa cũng bước vào, vừa thấy giáo chủ Hắc Ưng liền cúi đầu chắp tay.
“Giáo chủ người cũng đến?”
Khả Nham gật đầu ừ một tiếng sau đó tự tiện bước vào phòng Trịnh Hiểu.
“Ta cũng muốn học dịch dung thuật.”
“Ngươi học làm gì?” Trịnh Hiểu ngạc nhiên nhìn y hỏi.
Khả Nham đi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống.
“Chất độc trong người ta còn chưa giải, chỉ có Âm Dương Sát mới có thể giải nên bổn toạ sẽ đi cùng Liên Minh về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát. Ngày nào chưa lấy được ta liền không trở về.”
“Cái gì?...”
Trịnh Hiểu cùng Hắc Ưng đồng thời lên tiếng nhìn nhau nhíu mày, hắn bất đắc dĩ bước đến trước mặt Khả giáo chủ dùng thanh âm trầm tĩnh dịu ngọt như dỗ hài tử mà nói:
“Tiểu Khả, không phải ta đã nói Âm Dương Sát chỉ là bí kiếp võ công không hề liên quan đến y thuật chữa bệnh hay luyện dược gì cả, ngươi là giáo chủ ma giáo nếu đến Thanh Vân phái bị người khác phát hiện thì sao… Bản thân ta còn lo chưa xong làm sao giúp ngươi đây?”
Hắc Ưng cũng nhanh miệng nói thêm vào.
“Còn nữa, giáo chủ, nếu người đi chuyện trong giáo ai sẽ giải quyết?”
Khả Nham mạc nhiên trả lời Trịnh Hiểu,“Ngươi cũng biết ta là giáo chủ, ai có thể tổn hại ta đây?... Tóm lại chưa nhìn thấy Âm Dương Sát bổn tọa sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.”
Y quay sang nhìn Hắc Ưng, “Chuyện trong giáo giao hết cho ngươi tùy thời điểm mà xử lý.”
Hắc Ưng nghẹn họng nhìn giáo chủ rồi quay sang nhìn Trịnh Hiểu. Trịnh Hiểu lại chẳng thèm để ý hắn mà chăm chăm nhìn người trước mặt, người này tính tình ấu trĩ không khác gì tiểu hài tử đang dỗi hờn, khuôn mặt trắng bệch sau lớp mặt nạ chắc đã đỏ ửng lên như ráng chiều rồi, đôi môi hồng nhàn nhạt, phảng phất như cánh hoa đào ướt mưa. Rõ ràng là y lo lắng cho hắn lần trở về này gặp hung hiểm nên muốn đi theo. Trịnh Hiểu không khỏi trong lòng một mảng ấm áp mỉm cười nhìn y lắc đầu.
“Thế cũng được, nhưng giữa chúng ta phải làm rõ một số chuyện trước khi ngươi cùng ta về Thanh Vân phái.”
Khả Nham phút chốc ngồi nghiêm chỉnh như đang hết sức tập chung nghe hắn nói.
Trịnh hiểu giọng nói đột nhiên trầm xuống, đứng thẳng lưng nhưng tầm mắt lại không nhìn y dù là nửa điểm, đầu mày khóe mắt đều là vẻ đoan chính nghiêm nghị khiến người ta không thể khinh nhờn.
“Trước hết ta muốn ngươi bỏ mặt nạ xuống.”
“Được.” Khả Nham gật đầu nói.
Trịnh Hiểu lắc đầu, “Không được dịch dung, phải dùng gương mặt thật mà đi cùng ta… Thế nào? Nếu không...”
Hắn chưa nói dứt lời Khả Nham hai mắt sáng lên rất nhanh đưa tay lên không hề do dự mặt nạ liền lột xuống nhìn hắn mỉm cười. Hắn Ưng đứng bên cạnh trợn tròn mắt há mồm nói không nên lời, Trịnh Hiểu cũng cứng đờ, hắn định nói thế để làm khó y ai có dè y lại điềm nhiên mà làm theo. Khả Nham nụ cười càng sáng lạng nhìn Trịnh Hiểu đắc ý nói:
“Người trung nguyên chẳng ai biết dung mạo của giáo chủ ma giáo Nam Cương, ngay cả người trong Thanh Vân phái cũng vậy cho nên ta hà tất phải mang mặt nạ, cũng không cần dịch dung.”
Trịnh Hiểu thở dài đưa tay sờ sờ cầm, “Nhưng nửa gương mặt của ngươi đã bị huỷ, ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy liền chế nhạo hay sao?”
Khả Nham lắc lắc đầu, điềm nhiên cười nói:
“Ai muốn cười cứ cười, muốn chế nhạo cứ chế nhạo ta chẳng quan tâm, chỉ cần ngươi không cười ta, không chế nhạo ta là được.”
Trịnh Hiểu nhìn nụ cười sáng lạn trên gương mặt đáng thương kia thật sự là đau lòng, không muốn y vì hắn mà gặp nguy hiểm lại không nhẫn tâm nhìn y ôm một mãnh si tâm bất hối, không đành lòng đem tình cảm chân thành kia lạnh lùng chặn ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi bình tỉnh tâm tình, hắn bước đến trước mặt Khả Nham nhè nhẹ thở dài một tiếng.
“Còn một chuyện.”
“Chuyện gì?” Khả Nham đứng dậy đối mặt hắn hỏi.
“Muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ.”
Khả Nham còn chưa bình ổn tâm tình vui mừng vì sắp được đi cùng hắn, thời khắc này mạc hồng sắc trên nửa gương mặt nhanh chóng liền rút đi, gương mặt chậm rãi trở nên trắng bệch, ánh mắt của y chằm chằm dừng trên mặt Trịnh Hiểu hơi chút rung động, lập tức lại nhanh chóng đem ánh mắt rời đi. Khả Nham hiện tại đã minh bạch, nguyên lai đây là muốn chặt đứng khối tình trong lòng y quyết muốn làm y chết tâm. Nộ hỏa trong lòng muốn tràn ra y cố áp chế xuống không nổi giận với hắn. Rõ ràng biết y vì cái gì mà muốn cùng hắn một bước không rời, rõ ràng biết y thích hắn như vậy lại luôn tìm đường né tránh, lúc nào cũng vào thời khắc thật vui vẻ liền làm y mất hứng. Khả Nham phút chốc trong lòng cơ hồ nảy sinh cảm giác bi thương, y vô thanh vô tức mỉm cười, nụ cười thập phần thê lương lại chứa đựng lạnh lùng cùng hàn khóc, đủ để đông cứng không khí phạm vi bán kính chung quanh. Hắc Ưng đứng bên cạnh sợ hãi không dám nhìn, chân liền lùi về sau hai bước liếc mắt nhìn người đã chọc giận giáo chủ.
Cứ tưởng Khả Nham sẻ nỗi giận mà đầu hàng không đi nữa, ai ngờ Trịnh Hiểu vừa định nói tiếp đã nghe thanh âm rất dứt khoát mang theo tiếng cười khẽ làm hắn nổi hết da gà. Khả Nham kề sát tai Trịnh Hiểu.
“Bái thì bái, ta sợ ngươi sao… Bất quá bổn tọa là đại ca.”
“Ca?... Sao ta phải gọi ngươi là đại ca chứ?”
“Vì ta là giáo chủ, cứ như vậy đi.”
Nói xong y phất tay gọi Hắn Ứng đang đứng một gốc từ nãy đến giờ im lặng làm tượng lại.
“Hắc Ưng, ngươi dạy bổn tọa dịch dung không dạy cho hắn.”
Trịnh Hiểu tức giận kéo tay y, “Ngươi đã nói Hắc Ưng sẽ dạy ta cơ mà...”
Khả Nham nói chen vào làm Trịnh Hiểu không thể nói tiếp.
“Hắc Ưng dạy ta, ca ca sẽ giúp ngươi dịch dung.”
Khả giáo chủ vui vẻ đắc ý cười kéo tay Hắc Ưng đi ra khỏi phòng. Ngươi càng đẩy ta ra xa ta càng muốn tiến sát đến gần ngươi, làm huynh đệ cũng được, tình thân cũng tốt, chỉ cần được ở cạnh ngươi với ta tất cả đều tốt.
Buổi sáng ngày kế tiếp Khả Nham đến gõ cửa phòng Trịnh Hiểu cùng hắn ăn điểm tâm, giúp hắn dịch dung thay đổi y phục, phân phó Hắc Ưng quản chuyện trong ma giáo, sau đó cả hai cùng lên đường đến Thanh Vân phái.
Mỗi người cưỡi trên một con ngựa phi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát, tổng đàn ma giáo Nam Cương đã triệt để chìm trong bóng trắng của trời tuyết, duy nhất còn lại tiếng chân thanh thúy dồn dập của tuấn mã giữa vùng đất trống trải trắng xoá mênh mông. Hắc y trong gió ào ào tung bay, Trịnh Hiểu quay đầu nhìn bầu trời đầy tuyết mông lung phương xa, thần sắc ngơ ngẩn, giữa không trung chỉ nghe được hô hấp trầm thấp.
Khả Nham hưng phấn nhìn Trịnh Hiểu trên lưng ngựa, giây phút nhìn vào đôi mắt hắn vẫn là trong veo như nước, sáng tựa gương. Kìm lòng không đậu mà nhếch mép cười thỏa mãn.
Vạn dặm hồng trần tùy quân vương ý.
*********
Đi được hơn mười ngày, vào đến biên giới trung Nguyên thì trời vừa sáng, gió thổi vù vù cả đêm nơi hoang vu. Nghĩ đến Trịnh Hiểu đi đường mệt mỏi không chịu nổi mạo hiểm gió lạnh suốt đêm qua, Khả Nham liền dò xét mọi nơi, muốn tìm địa phương cho hắn nghỉ ngơi. Phía trước nhìn thấy có thành trấn khá lớn, thanh âm người qua đường nói cười thập phần náo nhiệt, hiển nhiên đã tiến nhập phố xá. Khả Nham quay sang nói với Trịnh Hiểu.
“Chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi trước, sau đó tìm đường đến Thanh Vân phái.”
Trịnh Hiểu có chút mệt mỏi gật đầu với y một cái, đi liên tiếp mấy ngày lại lần đầu cưỡi ngựa khiến cả người hắn đau ê ẩm, cũng may là con ngựa này rất ngoan nếu không chắc hắn đã bị ngã rất nhiều lần vì bản thân chưa từng cưỡi ngựa bao giờ.
Hai người tìm được quán trọ nghỉ chân, hỏi ra mới biết đã vào lãnh địa của núi Thanh Vân, đi thêm mười dậm là đến Thanh Vân phái. Phố xá tấp nập hơn thường ngày rất nhiều, nhưng đa số là các danh sĩ giang hồ thân mặc trường bào lưng mang trường kiếm, hay những công tử danh gia tụ tập không biết là đang nói chuyện gì trên mặt mỗi người đều tươi cười vui vẻ.
Tiểu nhị rất nhanh bưng khay thức ăn đặt lên bàn.
“Khách quan dùng thông thả.”
“Tiểu nhị, ta thấy có rất nhiều danh sĩ giang hồ tụ tập trên đường cũng như trong các tửu lâu khách điếm, không biết là có chuyện gì?” Trịnh Hiểu hỏi.
Tiểu nhị tươi cười trả lời, “Khách quan người từ nơi khác đến nên chưa biết, Thanh Vân phái mở đại môn thu nhận đệ tử, cho nên rất nhiều người từ khắp nơi đến đây tầm sư học đạo. Thanh Vân phái tiếng tâm vang xa, đã từng đánh đuổi ma giáo Nam Cương đến không còn mặt mũi, cho nên ai cũng mong muốn được vào đó tu đạo, người đông lũ lượt kéo đến là thế.”
“Đa tạ.”
Trịnh Hiểu gật đầu với tiểu nhị, Khả Nham ngồi một bên nhếch mép cười giễu.
“Đánh bại ma giáo Nam Cương sao? Tất cả là do cái tên Ô Mã Hi Lạc vô dụng, làm cho ma giáo của ta mất mặt còn mang tiếng bại trận.”
Trịnh Hiểu rót chén trà đẩy qua cho y.
“Sinh khí cái gì? Thua thì chịu thua để còn rút kinh nghiệm, mau ăn nhanh đi, đói chết ta rồi.”
Trịnh Hiểu cầm đũa vừa định gắp thức ăn liền bị Khả Nham cản lại, mỉm miệng cười ánh mắt sắc bén trừng hắn.
“Phải gọi là ca mới được ăn, chính ngươi muốn thế mà.”
“Sao không phải là ngươi gọi?” Trịnh Hiểu trừng mắt lại y phản bác.
“Vậy ai trả tiền?”
Trịnh Hiểu hắn từ khi xuyên đến đây ngay cả mặt mũi ngân lượng thời cổ đại còn chưa nhìn thấy qua, trong người một xu dính túi còn không có thì có thể viễn võ vương oai với ai đây? Đành mỉm miệng nhìn Khả Nham cười hề hề.
“Ca ca.”
Quả là miếng ăn là miếng tồi tàn mà.
“Ngươi đến sau không rõ cửa?”
Hắc Ưng cúi người hành lễ, “Bạch công tử, ta sợ mình đến sớm quá ngươi chưa ngủ dậy, nên đứng ngoài này đợi.”
Không cần phải thận trọng như vậy, hắn đâu phải giáo chủ chứ.
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Hắc Ưng cung kính, “Giáo chủ hôm qua nói ta đến dạy Bạch công tử dịch dung thuật.”
“À đúng rồi ta quên mất, ngươi vào trong đi.”
Bên ngoài một người nữa cũng bước vào, vừa thấy giáo chủ Hắc Ưng liền cúi đầu chắp tay.
“Giáo chủ người cũng đến?”
Khả Nham gật đầu ừ một tiếng sau đó tự tiện bước vào phòng Trịnh Hiểu.
“Ta cũng muốn học dịch dung thuật.”
“Ngươi học làm gì?” Trịnh Hiểu ngạc nhiên nhìn y hỏi.
Khả Nham đi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống.
“Chất độc trong người ta còn chưa giải, chỉ có Âm Dương Sát mới có thể giải nên bổn toạ sẽ đi cùng Liên Minh về Thanh Vân phái lấy Âm Dương Sát. Ngày nào chưa lấy được ta liền không trở về.”
“Cái gì?...”
Trịnh Hiểu cùng Hắc Ưng đồng thời lên tiếng nhìn nhau nhíu mày, hắn bất đắc dĩ bước đến trước mặt Khả giáo chủ dùng thanh âm trầm tĩnh dịu ngọt như dỗ hài tử mà nói:
“Tiểu Khả, không phải ta đã nói Âm Dương Sát chỉ là bí kiếp võ công không hề liên quan đến y thuật chữa bệnh hay luyện dược gì cả, ngươi là giáo chủ ma giáo nếu đến Thanh Vân phái bị người khác phát hiện thì sao… Bản thân ta còn lo chưa xong làm sao giúp ngươi đây?”
Hắc Ưng cũng nhanh miệng nói thêm vào.
“Còn nữa, giáo chủ, nếu người đi chuyện trong giáo ai sẽ giải quyết?”
Khả Nham mạc nhiên trả lời Trịnh Hiểu,“Ngươi cũng biết ta là giáo chủ, ai có thể tổn hại ta đây?... Tóm lại chưa nhìn thấy Âm Dương Sát bổn tọa sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.”
Y quay sang nhìn Hắc Ưng, “Chuyện trong giáo giao hết cho ngươi tùy thời điểm mà xử lý.”
Hắc Ưng nghẹn họng nhìn giáo chủ rồi quay sang nhìn Trịnh Hiểu. Trịnh Hiểu lại chẳng thèm để ý hắn mà chăm chăm nhìn người trước mặt, người này tính tình ấu trĩ không khác gì tiểu hài tử đang dỗi hờn, khuôn mặt trắng bệch sau lớp mặt nạ chắc đã đỏ ửng lên như ráng chiều rồi, đôi môi hồng nhàn nhạt, phảng phất như cánh hoa đào ướt mưa. Rõ ràng là y lo lắng cho hắn lần trở về này gặp hung hiểm nên muốn đi theo. Trịnh Hiểu không khỏi trong lòng một mảng ấm áp mỉm cười nhìn y lắc đầu.
“Thế cũng được, nhưng giữa chúng ta phải làm rõ một số chuyện trước khi ngươi cùng ta về Thanh Vân phái.”
Khả Nham phút chốc ngồi nghiêm chỉnh như đang hết sức tập chung nghe hắn nói.
Trịnh hiểu giọng nói đột nhiên trầm xuống, đứng thẳng lưng nhưng tầm mắt lại không nhìn y dù là nửa điểm, đầu mày khóe mắt đều là vẻ đoan chính nghiêm nghị khiến người ta không thể khinh nhờn.
“Trước hết ta muốn ngươi bỏ mặt nạ xuống.”
“Được.” Khả Nham gật đầu nói.
Trịnh Hiểu lắc đầu, “Không được dịch dung, phải dùng gương mặt thật mà đi cùng ta… Thế nào? Nếu không...”
Hắn chưa nói dứt lời Khả Nham hai mắt sáng lên rất nhanh đưa tay lên không hề do dự mặt nạ liền lột xuống nhìn hắn mỉm cười. Hắn Ưng đứng bên cạnh trợn tròn mắt há mồm nói không nên lời, Trịnh Hiểu cũng cứng đờ, hắn định nói thế để làm khó y ai có dè y lại điềm nhiên mà làm theo. Khả Nham nụ cười càng sáng lạng nhìn Trịnh Hiểu đắc ý nói:
“Người trung nguyên chẳng ai biết dung mạo của giáo chủ ma giáo Nam Cương, ngay cả người trong Thanh Vân phái cũng vậy cho nên ta hà tất phải mang mặt nạ, cũng không cần dịch dung.”
Trịnh Hiểu thở dài đưa tay sờ sờ cầm, “Nhưng nửa gương mặt của ngươi đã bị huỷ, ngươi không sợ bị người khác nhìn thấy liền chế nhạo hay sao?”
Khả Nham lắc lắc đầu, điềm nhiên cười nói:
“Ai muốn cười cứ cười, muốn chế nhạo cứ chế nhạo ta chẳng quan tâm, chỉ cần ngươi không cười ta, không chế nhạo ta là được.”
Trịnh Hiểu nhìn nụ cười sáng lạn trên gương mặt đáng thương kia thật sự là đau lòng, không muốn y vì hắn mà gặp nguy hiểm lại không nhẫn tâm nhìn y ôm một mãnh si tâm bất hối, không đành lòng đem tình cảm chân thành kia lạnh lùng chặn ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi bình tỉnh tâm tình, hắn bước đến trước mặt Khả Nham nhè nhẹ thở dài một tiếng.
“Còn một chuyện.”
“Chuyện gì?” Khả Nham đứng dậy đối mặt hắn hỏi.
“Muốn cùng ngươi kết bái huynh đệ.”
Khả Nham còn chưa bình ổn tâm tình vui mừng vì sắp được đi cùng hắn, thời khắc này mạc hồng sắc trên nửa gương mặt nhanh chóng liền rút đi, gương mặt chậm rãi trở nên trắng bệch, ánh mắt của y chằm chằm dừng trên mặt Trịnh Hiểu hơi chút rung động, lập tức lại nhanh chóng đem ánh mắt rời đi. Khả Nham hiện tại đã minh bạch, nguyên lai đây là muốn chặt đứng khối tình trong lòng y quyết muốn làm y chết tâm. Nộ hỏa trong lòng muốn tràn ra y cố áp chế xuống không nổi giận với hắn. Rõ ràng biết y vì cái gì mà muốn cùng hắn một bước không rời, rõ ràng biết y thích hắn như vậy lại luôn tìm đường né tránh, lúc nào cũng vào thời khắc thật vui vẻ liền làm y mất hứng. Khả Nham phút chốc trong lòng cơ hồ nảy sinh cảm giác bi thương, y vô thanh vô tức mỉm cười, nụ cười thập phần thê lương lại chứa đựng lạnh lùng cùng hàn khóc, đủ để đông cứng không khí phạm vi bán kính chung quanh. Hắc Ưng đứng bên cạnh sợ hãi không dám nhìn, chân liền lùi về sau hai bước liếc mắt nhìn người đã chọc giận giáo chủ.
Cứ tưởng Khả Nham sẻ nỗi giận mà đầu hàng không đi nữa, ai ngờ Trịnh Hiểu vừa định nói tiếp đã nghe thanh âm rất dứt khoát mang theo tiếng cười khẽ làm hắn nổi hết da gà. Khả Nham kề sát tai Trịnh Hiểu.
“Bái thì bái, ta sợ ngươi sao… Bất quá bổn tọa là đại ca.”
“Ca?... Sao ta phải gọi ngươi là đại ca chứ?”
“Vì ta là giáo chủ, cứ như vậy đi.”
Nói xong y phất tay gọi Hắn Ứng đang đứng một gốc từ nãy đến giờ im lặng làm tượng lại.
“Hắc Ưng, ngươi dạy bổn tọa dịch dung không dạy cho hắn.”
Trịnh Hiểu tức giận kéo tay y, “Ngươi đã nói Hắc Ưng sẽ dạy ta cơ mà...”
Khả Nham nói chen vào làm Trịnh Hiểu không thể nói tiếp.
“Hắc Ưng dạy ta, ca ca sẽ giúp ngươi dịch dung.”
Khả giáo chủ vui vẻ đắc ý cười kéo tay Hắc Ưng đi ra khỏi phòng. Ngươi càng đẩy ta ra xa ta càng muốn tiến sát đến gần ngươi, làm huynh đệ cũng được, tình thân cũng tốt, chỉ cần được ở cạnh ngươi với ta tất cả đều tốt.
Buổi sáng ngày kế tiếp Khả Nham đến gõ cửa phòng Trịnh Hiểu cùng hắn ăn điểm tâm, giúp hắn dịch dung thay đổi y phục, phân phó Hắc Ưng quản chuyện trong ma giáo, sau đó cả hai cùng lên đường đến Thanh Vân phái.
Mỗi người cưỡi trên một con ngựa phi nhanh như bay, chỉ trong chốc lát, tổng đàn ma giáo Nam Cương đã triệt để chìm trong bóng trắng của trời tuyết, duy nhất còn lại tiếng chân thanh thúy dồn dập của tuấn mã giữa vùng đất trống trải trắng xoá mênh mông. Hắc y trong gió ào ào tung bay, Trịnh Hiểu quay đầu nhìn bầu trời đầy tuyết mông lung phương xa, thần sắc ngơ ngẩn, giữa không trung chỉ nghe được hô hấp trầm thấp.
Khả Nham hưng phấn nhìn Trịnh Hiểu trên lưng ngựa, giây phút nhìn vào đôi mắt hắn vẫn là trong veo như nước, sáng tựa gương. Kìm lòng không đậu mà nhếch mép cười thỏa mãn.
Vạn dặm hồng trần tùy quân vương ý.
*********
Đi được hơn mười ngày, vào đến biên giới trung Nguyên thì trời vừa sáng, gió thổi vù vù cả đêm nơi hoang vu. Nghĩ đến Trịnh Hiểu đi đường mệt mỏi không chịu nổi mạo hiểm gió lạnh suốt đêm qua, Khả Nham liền dò xét mọi nơi, muốn tìm địa phương cho hắn nghỉ ngơi. Phía trước nhìn thấy có thành trấn khá lớn, thanh âm người qua đường nói cười thập phần náo nhiệt, hiển nhiên đã tiến nhập phố xá. Khả Nham quay sang nói với Trịnh Hiểu.
“Chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi trước, sau đó tìm đường đến Thanh Vân phái.”
Trịnh Hiểu có chút mệt mỏi gật đầu với y một cái, đi liên tiếp mấy ngày lại lần đầu cưỡi ngựa khiến cả người hắn đau ê ẩm, cũng may là con ngựa này rất ngoan nếu không chắc hắn đã bị ngã rất nhiều lần vì bản thân chưa từng cưỡi ngựa bao giờ.
Hai người tìm được quán trọ nghỉ chân, hỏi ra mới biết đã vào lãnh địa của núi Thanh Vân, đi thêm mười dậm là đến Thanh Vân phái. Phố xá tấp nập hơn thường ngày rất nhiều, nhưng đa số là các danh sĩ giang hồ thân mặc trường bào lưng mang trường kiếm, hay những công tử danh gia tụ tập không biết là đang nói chuyện gì trên mặt mỗi người đều tươi cười vui vẻ.
Tiểu nhị rất nhanh bưng khay thức ăn đặt lên bàn.
“Khách quan dùng thông thả.”
“Tiểu nhị, ta thấy có rất nhiều danh sĩ giang hồ tụ tập trên đường cũng như trong các tửu lâu khách điếm, không biết là có chuyện gì?” Trịnh Hiểu hỏi.
Tiểu nhị tươi cười trả lời, “Khách quan người từ nơi khác đến nên chưa biết, Thanh Vân phái mở đại môn thu nhận đệ tử, cho nên rất nhiều người từ khắp nơi đến đây tầm sư học đạo. Thanh Vân phái tiếng tâm vang xa, đã từng đánh đuổi ma giáo Nam Cương đến không còn mặt mũi, cho nên ai cũng mong muốn được vào đó tu đạo, người đông lũ lượt kéo đến là thế.”
“Đa tạ.”
Trịnh Hiểu gật đầu với tiểu nhị, Khả Nham ngồi một bên nhếch mép cười giễu.
“Đánh bại ma giáo Nam Cương sao? Tất cả là do cái tên Ô Mã Hi Lạc vô dụng, làm cho ma giáo của ta mất mặt còn mang tiếng bại trận.”
Trịnh Hiểu rót chén trà đẩy qua cho y.
“Sinh khí cái gì? Thua thì chịu thua để còn rút kinh nghiệm, mau ăn nhanh đi, đói chết ta rồi.”
Trịnh Hiểu cầm đũa vừa định gắp thức ăn liền bị Khả Nham cản lại, mỉm miệng cười ánh mắt sắc bén trừng hắn.
“Phải gọi là ca mới được ăn, chính ngươi muốn thế mà.”
“Sao không phải là ngươi gọi?” Trịnh Hiểu trừng mắt lại y phản bác.
“Vậy ai trả tiền?”
Trịnh Hiểu hắn từ khi xuyên đến đây ngay cả mặt mũi ngân lượng thời cổ đại còn chưa nhìn thấy qua, trong người một xu dính túi còn không có thì có thể viễn võ vương oai với ai đây? Đành mỉm miệng nhìn Khả Nham cười hề hề.
“Ca ca.”
Quả là miếng ăn là miếng tồi tàn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất