Chương 3: Sư Tôn Của Ta là Gay.
Trịnh Hiểu ngủ một giấc cực kỳ ngon trong suốt quãng đời mà hắn đã trải qua. Đã quá giờ cơm trưa, mọi người trong Thanh Vân phái đều đã cơm nước xong xui, nên khi thức dậy hắn thật sự thấy đói vô cùng, chống tay xuống giường ngồi dậy nhìn ra cửa liền có người đẩy cửa bước vào, chắc là biết hắn khó khăn khi xuống giường nên ai vào phòng hắn đều không gõ cửa, người đi vào bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, là một thiếu niên tóc dài y phục lam tay bưng khay gỗ, thấy hắn ngồi dậy liền nhanh chân chạy đến đỡ, vừa không dám tin vừa cẩn thận nói: “Sư huynh… Từ từ thôi, huynh vừa mới tỉnh nên cẩn thận thân thể.”
“Ngươi là?”
Thiếu niên để khay gỗ lên giường rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Đệ là Mạc Lý Anh là đệ tử của Liễu Ngọc Phong sư thúc của huynh, Bạch sư bá ba năm mới xuất quan nên có rất nhiều chuyện đang cùng chưởng môn sư bá luận bàn, nên người đặc biệt dặn đầu bếp nấu mấy món đơn giản thanh đạm nhờ ta mang đến cho sư huynh, sư huynh chắc đói lắm mau ăn đi.”
Trịnh Hiểu nhìn khay thức ăn trong lòng hừ lạnh, lại còn cho ăn thanh đạm nữa cơ đấy, ba năm không ăn gì phải bồi bổ cho đệ tử bị thương vừa tỉnh lại mới đúng chứ. Đúng là Bạch Cốt Tinh muốn hút máu người mà, không nuôi cho ta béo vậy đệ tử ngươi có khoẻ không cho biết.
“Yến sư huynh, Yến sư huynh.” Mạc lý Anh quơ quơ tay trước mặt Trịnh Hiểu.
“A… Đa tạ sư đệ.”
“Không có gì, ở Thanh Vân phái đệ ngưỡng mộ huynh nhất đấy.”
Trịnh Hiểu vừa ăn vừa nói.
“Ta có gì mà ngưỡng mộ.”
“Huynh được làm đệ tử của Bạch sư bá đã là điều mọi người thầm ngưỡng mộ rồi, huynh còn có võ công cao cường tính tình khiêm tốn tốt bụng, trong lần đối đầu với ma giáo Nam Cương ba năm trước huynh vì che cho sư tôn mình một chưởng đánh lén của Ô Mã Hi Lạc mà hôn mê bất tỉnh, mọi người trong phái đều kính nể huynh vô cùng, lần này tỉnh lại sẽ càng kính trọng hơn xem huynh là tấm gương sáng của Thanh Vân phái mà noi theo đó.”
Trịnh Hiểu thật sự không biết nên nói gì vì căn bản hắn chỉ là người giả mạo, nếu tất cả chúng đệ tử Thanh Vân phái biết người hiện tại không phải Yến Thanh chân chính, chắc chắn sẽ nghĩ hắn đoạt xá mà xem hắn là kẻ địch rồi đánh cho hồn xiêu phách lạc mất thôi, toàn thân Trịnh Hiểu toát hết mồ hôi lạnh tay gắp thức ăn cũng run run.
“Yến sư huynh sao tay huynh run lên vậy?”
“À… Mới… Mới tỉnh lại nên có chút không khống chế được thân thể, không sao từ từ sẽ tốt lên thôi.”
Mạc Lý Anh gật đầu rồi đứng dậy, “Vậy thì tốt quá, sư huynh cứ dùng từ từ đệ cáo lui trước.”
“Đợi đã.”
“Yến sư huynh có gì phân phó.”
“À, không dám phân phó đệ chỉ muốn hỏi vài câu, trí nhớ của ta qua ba năm tỉnh lại thật sự rất mơ hồ không nhớ được.”
“Yến sư huynh có gì cứ hỏi.”
Mạc Lý Anh lại ngồi xuống ghế, Trịnh Hiểu đẩy khay thức ăn sang một bên nghiêm túc sờ cầm mình, rất có phong thái đại sư huynh đức cao vọng trọng. Ay, đã diễn thì phải diễn cho thật giống, thật tốt mới được chứ lị. Hắn hắng giọng đưa tay che miệng ho một cái.
“Khụ… Chưởng môn Thanh Vân phái đương nhiệm là ai? Còn Liễu Ngọc Phong sư tôn của đệ là ai? Có lợi hại không? Còn có Bạch Cốt… À, Bạch Vô Ảnh sư tôn của ta là người thế nào?”
“Xem ra trí nhớ của Yến sư huynh bị thương tổn nhiều rồi. Chưởng môn đương nhiệm từ ba năm trước cho đến hiện tại là Tiêu sư bá Tiêu Thừa Kính, còn sư tôn của đệ là sư thúc của huynh Liễu Ngọc Phong, là sư đệ của Bạch sư bá Bạch Vô Ảnh, người so với sư tôn của huynh có thể nói là ngang sức không ai hơn ai. Nhưng sư tôn của đệ là người rất ôn hoà và tận tâm với mọi người, còn… Bạch sư bá…”
“Có gì đệ cứ nói không sao cả.”
“ Bạch sư bá rất lạnh nhạt lại khó rằng, trong Thanh Vân phái chẳng ai có thể nói chuyện được với người quá hai câu, kể cả Liễu Nguyệt sư tỷ. Riêng chỉ có huynh là có thể trò chuyện cùng luyện kiếm, khi huynh nhận một chưởng của tên ma giáo Nam Cương hôn mê bất tỉnh, Bạch sư bá hai tay ôm huynh vào lòng khóc nức nở, ba năm huynh bất tỉnh Bạch sư bá cũng bế quang ba năm trong mật thất điều trị cho huynh. Chúng đệ tử nói… ”
“Nói gì?” Trịnh Hiểu nhíu mày hỏi.
Mạc Lý Anh ấp úng, “Nói, hai người giống một đôi nhân duyên tế hội, nùng tình mật ý, là một đôi sư đồ luyến.”
“Cái… Cái gì? Ta cùng y…?” Trịnh Hiểu trợn mắt há mồm không thể tin mà hỏi lại.
Mạc Lý Anh lời vừa ra khỏi miệng trong phút chốc lại cảm thấy lạnh sống lưng rất nhanh xua xua tay.
“Yến sư huynh, đó chỉ là họ thấy hai người rất hợp ý, ăn cùng ăn luyện kiếm cùng luyện, rồi Bạch sư bá lại cười với huynh nên họ so sánh như vậy thôi chứ không có ý gì đâu, sư huynh đừng nghĩ nhiều hại thân thể, đệ có chút chuyện xin phép đi trước.”
“Đợi đã.”
“Yến… Sư huynh còn gì nữa à?” Mạc Lý Anh cúi đầu không dám nhìn Trịnh Hiểu.
“Ta muốn hỏi, nếu như muốn lưu giữ hồn phách của một người do bị thương mà chết thì phải làm sao?”
“À, là dùng toả linh nan được may bằng phù tụ hồn, sẽ giúp lưu giữ hồn phách khỏi thất lạc, sau đó dùng linh lực bản thân mỗi ngày dưỡng hồn, khi tốt lên có thể hồi hồn vào cơ thể, lúc huynh bị thương hôn mê Bạch sư bá cũng dùng tỏa linh nan thu hồn của huynh giữ trong người… Yến sư huynh đệ phải đi rồi.”
Nói xong chưa đợi Trịnh Hiểu đáp lời đã nhanh chóng chuồng ra cửa chạy mất.
Lại nghe được cái quỷ gì đây, vậy là trong người Bạch Cốt Tinh lúc nào cũng mang theo hồn phách của Yến Thanh. Trịnh Hiểu không còn tâm tình gì để ăn uống nữa, hắn ngã cái rầm xuống giường.
Chết rồi, nếu là vậy thì không có khả năng lấy cắp tỏa linh nan từ trong người Bạch Cốt Tinh, nhớ hôm trước y dùng tay bóp cổ mình đến giờ còn thấy sợ muốn chết, mình làm sao đánh lại y chứ. Cái tên Bạch Cốt Tinh kia lại là gay, cùng đệ tử có tình ý, cái này chắc chắn 100% không, là 1000% sau khi tụ được hồn phách của Yến Thanh y sẽ giết chết mình ngay lập tức, mình chết chắc rồi. Nhưng mà Yến Thanh kia có đáp lại tình cảm của y không nhỉ thật tò mò quá, chuyện này thì chỉ có hai người biết đâu có thể hỏi ai được.
Ông trời thật muốn trừng phạt hắn đây mà, báo ứng báo ứng a, cho trùng sinh sống lại không bao lâu lại phải chết đi, thật không cam tâm mà. Không được, sao khi khỏe lại nhất định bỏ trốn khỏi đây, 36 kế chạy là thượng sách, quyết định như vậy đi. Xem ra đầu óc đã nhiều năm không dùng, cuối cùng hôm nay cũng lấy ra sử dụng, mặc dù hơi chậm chút, nhưng không có gỉ sét, vẫn còn dùng được là tốt rồi. Trịnh Hiểu một lần nữa kéo chăn trùm đầu không suy nghĩ nữa mà ngủ tiếp.
“Ngươi là?”
Thiếu niên để khay gỗ lên giường rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Đệ là Mạc Lý Anh là đệ tử của Liễu Ngọc Phong sư thúc của huynh, Bạch sư bá ba năm mới xuất quan nên có rất nhiều chuyện đang cùng chưởng môn sư bá luận bàn, nên người đặc biệt dặn đầu bếp nấu mấy món đơn giản thanh đạm nhờ ta mang đến cho sư huynh, sư huynh chắc đói lắm mau ăn đi.”
Trịnh Hiểu nhìn khay thức ăn trong lòng hừ lạnh, lại còn cho ăn thanh đạm nữa cơ đấy, ba năm không ăn gì phải bồi bổ cho đệ tử bị thương vừa tỉnh lại mới đúng chứ. Đúng là Bạch Cốt Tinh muốn hút máu người mà, không nuôi cho ta béo vậy đệ tử ngươi có khoẻ không cho biết.
“Yến sư huynh, Yến sư huynh.” Mạc lý Anh quơ quơ tay trước mặt Trịnh Hiểu.
“A… Đa tạ sư đệ.”
“Không có gì, ở Thanh Vân phái đệ ngưỡng mộ huynh nhất đấy.”
Trịnh Hiểu vừa ăn vừa nói.
“Ta có gì mà ngưỡng mộ.”
“Huynh được làm đệ tử của Bạch sư bá đã là điều mọi người thầm ngưỡng mộ rồi, huynh còn có võ công cao cường tính tình khiêm tốn tốt bụng, trong lần đối đầu với ma giáo Nam Cương ba năm trước huynh vì che cho sư tôn mình một chưởng đánh lén của Ô Mã Hi Lạc mà hôn mê bất tỉnh, mọi người trong phái đều kính nể huynh vô cùng, lần này tỉnh lại sẽ càng kính trọng hơn xem huynh là tấm gương sáng của Thanh Vân phái mà noi theo đó.”
Trịnh Hiểu thật sự không biết nên nói gì vì căn bản hắn chỉ là người giả mạo, nếu tất cả chúng đệ tử Thanh Vân phái biết người hiện tại không phải Yến Thanh chân chính, chắc chắn sẽ nghĩ hắn đoạt xá mà xem hắn là kẻ địch rồi đánh cho hồn xiêu phách lạc mất thôi, toàn thân Trịnh Hiểu toát hết mồ hôi lạnh tay gắp thức ăn cũng run run.
“Yến sư huynh sao tay huynh run lên vậy?”
“À… Mới… Mới tỉnh lại nên có chút không khống chế được thân thể, không sao từ từ sẽ tốt lên thôi.”
Mạc Lý Anh gật đầu rồi đứng dậy, “Vậy thì tốt quá, sư huynh cứ dùng từ từ đệ cáo lui trước.”
“Đợi đã.”
“Yến sư huynh có gì phân phó.”
“À, không dám phân phó đệ chỉ muốn hỏi vài câu, trí nhớ của ta qua ba năm tỉnh lại thật sự rất mơ hồ không nhớ được.”
“Yến sư huynh có gì cứ hỏi.”
Mạc Lý Anh lại ngồi xuống ghế, Trịnh Hiểu đẩy khay thức ăn sang một bên nghiêm túc sờ cầm mình, rất có phong thái đại sư huynh đức cao vọng trọng. Ay, đã diễn thì phải diễn cho thật giống, thật tốt mới được chứ lị. Hắn hắng giọng đưa tay che miệng ho một cái.
“Khụ… Chưởng môn Thanh Vân phái đương nhiệm là ai? Còn Liễu Ngọc Phong sư tôn của đệ là ai? Có lợi hại không? Còn có Bạch Cốt… À, Bạch Vô Ảnh sư tôn của ta là người thế nào?”
“Xem ra trí nhớ của Yến sư huynh bị thương tổn nhiều rồi. Chưởng môn đương nhiệm từ ba năm trước cho đến hiện tại là Tiêu sư bá Tiêu Thừa Kính, còn sư tôn của đệ là sư thúc của huynh Liễu Ngọc Phong, là sư đệ của Bạch sư bá Bạch Vô Ảnh, người so với sư tôn của huynh có thể nói là ngang sức không ai hơn ai. Nhưng sư tôn của đệ là người rất ôn hoà và tận tâm với mọi người, còn… Bạch sư bá…”
“Có gì đệ cứ nói không sao cả.”
“ Bạch sư bá rất lạnh nhạt lại khó rằng, trong Thanh Vân phái chẳng ai có thể nói chuyện được với người quá hai câu, kể cả Liễu Nguyệt sư tỷ. Riêng chỉ có huynh là có thể trò chuyện cùng luyện kiếm, khi huynh nhận một chưởng của tên ma giáo Nam Cương hôn mê bất tỉnh, Bạch sư bá hai tay ôm huynh vào lòng khóc nức nở, ba năm huynh bất tỉnh Bạch sư bá cũng bế quang ba năm trong mật thất điều trị cho huynh. Chúng đệ tử nói… ”
“Nói gì?” Trịnh Hiểu nhíu mày hỏi.
Mạc Lý Anh ấp úng, “Nói, hai người giống một đôi nhân duyên tế hội, nùng tình mật ý, là một đôi sư đồ luyến.”
“Cái… Cái gì? Ta cùng y…?” Trịnh Hiểu trợn mắt há mồm không thể tin mà hỏi lại.
Mạc Lý Anh lời vừa ra khỏi miệng trong phút chốc lại cảm thấy lạnh sống lưng rất nhanh xua xua tay.
“Yến sư huynh, đó chỉ là họ thấy hai người rất hợp ý, ăn cùng ăn luyện kiếm cùng luyện, rồi Bạch sư bá lại cười với huynh nên họ so sánh như vậy thôi chứ không có ý gì đâu, sư huynh đừng nghĩ nhiều hại thân thể, đệ có chút chuyện xin phép đi trước.”
“Đợi đã.”
“Yến… Sư huynh còn gì nữa à?” Mạc Lý Anh cúi đầu không dám nhìn Trịnh Hiểu.
“Ta muốn hỏi, nếu như muốn lưu giữ hồn phách của một người do bị thương mà chết thì phải làm sao?”
“À, là dùng toả linh nan được may bằng phù tụ hồn, sẽ giúp lưu giữ hồn phách khỏi thất lạc, sau đó dùng linh lực bản thân mỗi ngày dưỡng hồn, khi tốt lên có thể hồi hồn vào cơ thể, lúc huynh bị thương hôn mê Bạch sư bá cũng dùng tỏa linh nan thu hồn của huynh giữ trong người… Yến sư huynh đệ phải đi rồi.”
Nói xong chưa đợi Trịnh Hiểu đáp lời đã nhanh chóng chuồng ra cửa chạy mất.
Lại nghe được cái quỷ gì đây, vậy là trong người Bạch Cốt Tinh lúc nào cũng mang theo hồn phách của Yến Thanh. Trịnh Hiểu không còn tâm tình gì để ăn uống nữa, hắn ngã cái rầm xuống giường.
Chết rồi, nếu là vậy thì không có khả năng lấy cắp tỏa linh nan từ trong người Bạch Cốt Tinh, nhớ hôm trước y dùng tay bóp cổ mình đến giờ còn thấy sợ muốn chết, mình làm sao đánh lại y chứ. Cái tên Bạch Cốt Tinh kia lại là gay, cùng đệ tử có tình ý, cái này chắc chắn 100% không, là 1000% sau khi tụ được hồn phách của Yến Thanh y sẽ giết chết mình ngay lập tức, mình chết chắc rồi. Nhưng mà Yến Thanh kia có đáp lại tình cảm của y không nhỉ thật tò mò quá, chuyện này thì chỉ có hai người biết đâu có thể hỏi ai được.
Ông trời thật muốn trừng phạt hắn đây mà, báo ứng báo ứng a, cho trùng sinh sống lại không bao lâu lại phải chết đi, thật không cam tâm mà. Không được, sao khi khỏe lại nhất định bỏ trốn khỏi đây, 36 kế chạy là thượng sách, quyết định như vậy đi. Xem ra đầu óc đã nhiều năm không dùng, cuối cùng hôm nay cũng lấy ra sử dụng, mặc dù hơi chậm chút, nhưng không có gỉ sét, vẫn còn dùng được là tốt rồi. Trịnh Hiểu một lần nữa kéo chăn trùm đầu không suy nghĩ nữa mà ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất