Chương 23
Đệ tử Lam gia bắt gặp Trạch Vu Quân đi tới liền sôi nổi hành lễ gọi một tiếng "Trạch Vu Quân", tuy Lam Hi Thần vẫn mỉm cười gật đầu đáp lại như bình thường, nhưng các đệ tử dù trì độn cỡ nào cũng nhận ra tông chủ ngày thường ôn tồn lễ độ đang có tâm sự, bước chân nặng nề thêm vài phần.
"Trạch Vu Quân... vừa suýt đụng vào thân cây bên đường à?"
"Ờm... Trạch Vu Quân ôm cái gì trong lòng vậy? Có phải... áo bào kim tinh tuyết lãng của Kim gia không?"
Lam Hi Thần mới vừa vòng qua một hành lang dài, liền gặp được Lam Khải Nhân mới dạy học cho đệ tử xong.
Lam Khải Nhân chưa bao giờ thấy Lam Hi Thần có bộ dạng như thế, lo lắng hỏi: "Hi Thần, lần này về sớm vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Thúc phụ." Lam Hi Thần nói: "Hi Thần chỉ là trên đường bôn ba, cảm thấy hơi mệt thôi."
"Đã xảy ra hiểu lầm với Liễm Phương Tôn đúng không? Cứ nói đừng ngại."
Lam Hi Thần trầm mặc trong chốc lát mới rũ mắt, mất mát nói: "Giữa Hi Thần và A Dao... hình như xuất hiện chút vấn đề."
"A Dao đệ ấy... sinh bệnh hay bị thương cũng luôn giấu giếm con, cất giấu rất nhiều tâm sự, thà tự giày vò bản thân mệt mỏi cũng không muốn nói cho con." Lam Hi Thần cảm giác trong lòng dâng lên nỗi ấm ức: "Hội Thanh Đàm một mình gánh vác chứ không chịu mời con đến hỗ trợ, giờ dường như lại cố ý tránh con, thậm chí còn trả lại đồ con tặng."
Y không nói vật mình tặng cho Kim Quang Dao chính là ngọc lệnh thông hành, sợ Lam Khải Nhân giống như Nhiếp Minh Quyết, dặn y đề phòng Kim Quang Dao.
Lam Khải Nhân trong lòng kinh ngạc. Ông nhớ rõ mỗi lần Kim Quang Dao muốn mở hội Thanh Đàm đều sẽ mời cháu trai Lam Hi Thần đến trước, có khi Lam Hi Thần đi dự hội Thanh Đàm xong liền ở lại Kim Lân Đài mấy tháng, lần này không mời Lam Hi Thần ông đã lấy làm lạ, mà Kim Quang Dao trả lại đồ càng khiến ông không ngờ tới.
"Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, Liễm Phương Tôn đã là gia chủ, hiện giờ trả lại vật con tặng nhất định là có băn khoăn của mình. Hi Thần, lo lắng quá hạ thân."
"Hi Thần biết, A Dao nhất định có nỗi khổ, chỉ là... Quá nhiều chuyện đệ ấy không muốn kể với con, chỉ một mình lặng thầm chịu đựng." Lam Hi Thần nghĩ đến ngọc lệnh thông hành kia, thở dài nói.
Lam Khải Nhân cảm giác cháu trai trước mặt mình như một con thỏ chịu uất ức, hốc mắt có chút hồng hồng: "Đôi khi chỉ là thời cơ chưa tới, tìm thời cơ thỏa đáng gặp Liễm Phương Tôn nói chuyện với nhau một phen đi, hiểu lầm sẽ tự nhiên được xóa thôi."
Lam Hi Thần "Ừm" một tiếng: "Thúc phụ, Hi Thần xin cáo từ, về Hàn Thất trước."
Lam Khải Nhân nhìn bóng dáng Lam Hi Thần đi xa, nghĩ đến vừa rồi Lam Hi Thần hoảng loạn che giấu bộ áo bào kim tinh tuyết lãng bào, trong lòng thở dài, vuốt chòm râu: "Aiiii, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh."
Mấy ngày sau đệ tử Lam gia đều phát hiện, từ ngày Lam Hi Thần mang theo bộ áo kim tinh tuyết lãng về Vân Thâm Bất Tri Xứ kia, trạng thái liền có chút bất thường. Chẳng hạn có lần mấy đệ tử tan lớp định đến suối nước lạnh sau núi tắm mát, vừa đi vừa vui cười đùa giỡn, nửa đường gặp phải Lam Hi Thần.
Bình thường Lam Hi Thần cùng lắm chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở họ vài câu, lần này lại chờ bọn họ đứng yên mới nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, sau khi trở về phạt chép gia quy mười lần, ngày mai chép xong đưa vở đến Hàn Thất." Mấy đệ tử xui xẻo lập tức cảm thấy người trước mắt không phải Trạch Vu Quân mà là Hàm Quang Quân.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có một hồ hoa sen, tuy không bao la rực rỡ bằng Vân Mộng Liên Hoa Ổ, nhưng cũng đủ để các đệ tử hái đài sen ăn mấy viên hạt sen tươi thơm ngon.
Đệ tử ngắt cho Lam Hi Thần mấy đài sen đưa đến Hàn Thất, Lam Hi Thần lấy ra mấy hạt bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, hương thơm ngát thoang thoảng lan trong khoang miệng. Lam Hi Thần nhớ khi còn nhỏ Kim Quang Dao sống ở Vân Mộng, hẳn cũng rất thích hái đài sen bóc hạt sen ăn.
Đang lúc định nhờ người đưa một ít cho Kim Quang Dao, đột nhiên một đệ tử tới báo: "Trạch Vu Quân, Nhiếp tông chủ tới chơi."
Lam Hi Thần đành phải buông đài sen: "Ừm, ta tự mình đi đón Nhiếp tông chủ."
Nhiếp Minh Quyết đưa bái thiếp xong liền kiên nhẫn chờ đợi, thấy Lam Hi Thần vội vàng mà đến, cười nói: "Nhị đệ, hồi lâu không gặp, dạo này khỏe chứ?"
"Vẫn mạnh khỏe." Lam Hi Thần thấy Nhiếp Hoài Tang ngoan ngoãn đi theo sau Nhiếp Minh Quyết, cười nói: "Hoài Tang hôm nay cũng có rảnh rỗi đến đây à? Thật hiếm khi đại ca không bắt đệ ở lại Bất Tịnh Thế dụng công đọc sách."
"Hi Thần ca..." Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ: "Huynh đừng trêu chọc đệ..."
Bọn họ tới Hàn Thất, Lam Hi Thần liền pha trà, Nhiếp Minh Quyết chờ Lam Hi Thần pha xong ấm trà thơm mới mở miệng nói chuyện: "Lần trước ta đi Kim Lân Đài dự hội Thanh Đàm, biết nhị đệ không đi. Hội Thanh Đàm lần này cũng ngắn, ta về Bất Tịnh Thế mới biết được Nhiếp Hoài Tang chạy đến chỗ nhị đệ chơi." Nói, nghiêng đầu trừng mắt liếc Nhiếp Hoài Tang một cái: "Cả ngày không đàng hoàng tử tế!"
"Đại ca, hội Thanh Đàm có đề cập đến việc gì quan trọng không?" Kim Quang Dao không nói rõ với mình, Lam Hi Thần nhịn không được tò mò.
"Cũng chỉ là vài việc vặt hơi phức tạp thôi." Nhiếp Minh Quyết khinh thường xua xua tay: "Có điều lần này ta tới, là vì một chuyện khác."
Từ sắc mặt của Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần đã đoán được phần nào: "Có liên quan đến A Dao?"
"Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm nhị đệ." Nhiếp Minh Quyết sầm mặt xuống: "Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện có uy lực kinh người cỡ nào chúng ta đều đã chứng kiến trong Xạ Nhật Chi Chinh. Kim Quang Thiện vẫn luôn mơ ước Âm Hổ Phù nhưng không thể lấy được cái trong tay Ngụy Vô Tiện, liền âm thầm thu nạp một vị thiếu niên có thiên phú chế tác Âm Hổ Phù, ta lần nữa cản trở kế hoạch này, mà Kim Quang Dao vẫn lừa gạt ta."
"Thiếu niên kia tên là Tiết Dương, tính tình tàn bạo, năm xưa một đêm giết sạch trên dưới gia tộc Thường thị. Kim Quang Dao còn che chở hắn, cũng vì thế mà ta với Kim Quang Dao phát sinh xung đột ở Bất Tịnh Thế. Có điều Kim Quang Dao khi đó dốc sức thuyết phục Kim Quang Thiện từ bỏ Âm Hổ Phù, để Tiết Dương rời khỏi Kim gia, ta cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với những chuyện Kim Quang Dao làm."
"Từ khi Ngụy Vô Tiện gạt bỏ dư luận tiêu hủy Âm Hổ Phù, các nơi đều tương đối yên ổn. Chỉ là mấy ngày gần đây Bất Tịnh Thế xuất hiện vài việc kỳ lạ, một số môn sinh Nhiếp giá đột ngột mất tích. Ta tìm manh mối điều tra, phát hiện là sức mạnh của Âm Hổ Phù kích động. Tiếp tục điều tra mới hay Tiết Dương cũng không rời khỏi Kim gia, ngược lại còn được Kim gia che chở rất kỹ, tùy ý hắn làm chuyện xấu." Nhiếp Minh Quyết nói liền siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc.
"A Dao đang..." Lam Hi Thần trầm mặc một hồi: "Người như Tiết Dương, đúng là không nên che chở." Y bỗng nhiên cảm thấy, mình càng thêm không hiểu Kim Quang Dao.
"Trạch Vu Quân... vừa suýt đụng vào thân cây bên đường à?"
"Ờm... Trạch Vu Quân ôm cái gì trong lòng vậy? Có phải... áo bào kim tinh tuyết lãng của Kim gia không?"
Lam Hi Thần mới vừa vòng qua một hành lang dài, liền gặp được Lam Khải Nhân mới dạy học cho đệ tử xong.
Lam Khải Nhân chưa bao giờ thấy Lam Hi Thần có bộ dạng như thế, lo lắng hỏi: "Hi Thần, lần này về sớm vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Thúc phụ." Lam Hi Thần nói: "Hi Thần chỉ là trên đường bôn ba, cảm thấy hơi mệt thôi."
"Đã xảy ra hiểu lầm với Liễm Phương Tôn đúng không? Cứ nói đừng ngại."
Lam Hi Thần trầm mặc trong chốc lát mới rũ mắt, mất mát nói: "Giữa Hi Thần và A Dao... hình như xuất hiện chút vấn đề."
"A Dao đệ ấy... sinh bệnh hay bị thương cũng luôn giấu giếm con, cất giấu rất nhiều tâm sự, thà tự giày vò bản thân mệt mỏi cũng không muốn nói cho con." Lam Hi Thần cảm giác trong lòng dâng lên nỗi ấm ức: "Hội Thanh Đàm một mình gánh vác chứ không chịu mời con đến hỗ trợ, giờ dường như lại cố ý tránh con, thậm chí còn trả lại đồ con tặng."
Y không nói vật mình tặng cho Kim Quang Dao chính là ngọc lệnh thông hành, sợ Lam Khải Nhân giống như Nhiếp Minh Quyết, dặn y đề phòng Kim Quang Dao.
Lam Khải Nhân trong lòng kinh ngạc. Ông nhớ rõ mỗi lần Kim Quang Dao muốn mở hội Thanh Đàm đều sẽ mời cháu trai Lam Hi Thần đến trước, có khi Lam Hi Thần đi dự hội Thanh Đàm xong liền ở lại Kim Lân Đài mấy tháng, lần này không mời Lam Hi Thần ông đã lấy làm lạ, mà Kim Quang Dao trả lại đồ càng khiến ông không ngờ tới.
"Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, Liễm Phương Tôn đã là gia chủ, hiện giờ trả lại vật con tặng nhất định là có băn khoăn của mình. Hi Thần, lo lắng quá hạ thân."
"Hi Thần biết, A Dao nhất định có nỗi khổ, chỉ là... Quá nhiều chuyện đệ ấy không muốn kể với con, chỉ một mình lặng thầm chịu đựng." Lam Hi Thần nghĩ đến ngọc lệnh thông hành kia, thở dài nói.
Lam Khải Nhân cảm giác cháu trai trước mặt mình như một con thỏ chịu uất ức, hốc mắt có chút hồng hồng: "Đôi khi chỉ là thời cơ chưa tới, tìm thời cơ thỏa đáng gặp Liễm Phương Tôn nói chuyện với nhau một phen đi, hiểu lầm sẽ tự nhiên được xóa thôi."
Lam Hi Thần "Ừm" một tiếng: "Thúc phụ, Hi Thần xin cáo từ, về Hàn Thất trước."
Lam Khải Nhân nhìn bóng dáng Lam Hi Thần đi xa, nghĩ đến vừa rồi Lam Hi Thần hoảng loạn che giấu bộ áo bào kim tinh tuyết lãng bào, trong lòng thở dài, vuốt chòm râu: "Aiiii, kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh."
Mấy ngày sau đệ tử Lam gia đều phát hiện, từ ngày Lam Hi Thần mang theo bộ áo kim tinh tuyết lãng về Vân Thâm Bất Tri Xứ kia, trạng thái liền có chút bất thường. Chẳng hạn có lần mấy đệ tử tan lớp định đến suối nước lạnh sau núi tắm mát, vừa đi vừa vui cười đùa giỡn, nửa đường gặp phải Lam Hi Thần.
Bình thường Lam Hi Thần cùng lắm chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở họ vài câu, lần này lại chờ bọn họ đứng yên mới nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, sau khi trở về phạt chép gia quy mười lần, ngày mai chép xong đưa vở đến Hàn Thất." Mấy đệ tử xui xẻo lập tức cảm thấy người trước mắt không phải Trạch Vu Quân mà là Hàm Quang Quân.
Vân Thâm Bất Tri Xứ có một hồ hoa sen, tuy không bao la rực rỡ bằng Vân Mộng Liên Hoa Ổ, nhưng cũng đủ để các đệ tử hái đài sen ăn mấy viên hạt sen tươi thơm ngon.
Đệ tử ngắt cho Lam Hi Thần mấy đài sen đưa đến Hàn Thất, Lam Hi Thần lấy ra mấy hạt bỏ vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt, hương thơm ngát thoang thoảng lan trong khoang miệng. Lam Hi Thần nhớ khi còn nhỏ Kim Quang Dao sống ở Vân Mộng, hẳn cũng rất thích hái đài sen bóc hạt sen ăn.
Đang lúc định nhờ người đưa một ít cho Kim Quang Dao, đột nhiên một đệ tử tới báo: "Trạch Vu Quân, Nhiếp tông chủ tới chơi."
Lam Hi Thần đành phải buông đài sen: "Ừm, ta tự mình đi đón Nhiếp tông chủ."
Nhiếp Minh Quyết đưa bái thiếp xong liền kiên nhẫn chờ đợi, thấy Lam Hi Thần vội vàng mà đến, cười nói: "Nhị đệ, hồi lâu không gặp, dạo này khỏe chứ?"
"Vẫn mạnh khỏe." Lam Hi Thần thấy Nhiếp Hoài Tang ngoan ngoãn đi theo sau Nhiếp Minh Quyết, cười nói: "Hoài Tang hôm nay cũng có rảnh rỗi đến đây à? Thật hiếm khi đại ca không bắt đệ ở lại Bất Tịnh Thế dụng công đọc sách."
"Hi Thần ca..." Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt đau khổ: "Huynh đừng trêu chọc đệ..."
Bọn họ tới Hàn Thất, Lam Hi Thần liền pha trà, Nhiếp Minh Quyết chờ Lam Hi Thần pha xong ấm trà thơm mới mở miệng nói chuyện: "Lần trước ta đi Kim Lân Đài dự hội Thanh Đàm, biết nhị đệ không đi. Hội Thanh Đàm lần này cũng ngắn, ta về Bất Tịnh Thế mới biết được Nhiếp Hoài Tang chạy đến chỗ nhị đệ chơi." Nói, nghiêng đầu trừng mắt liếc Nhiếp Hoài Tang một cái: "Cả ngày không đàng hoàng tử tế!"
"Đại ca, hội Thanh Đàm có đề cập đến việc gì quan trọng không?" Kim Quang Dao không nói rõ với mình, Lam Hi Thần nhịn không được tò mò.
"Cũng chỉ là vài việc vặt hơi phức tạp thôi." Nhiếp Minh Quyết khinh thường xua xua tay: "Có điều lần này ta tới, là vì một chuyện khác."
Từ sắc mặt của Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần đã đoán được phần nào: "Có liên quan đến A Dao?"
"Đây chính là nguyên nhân ta tới tìm nhị đệ." Nhiếp Minh Quyết sầm mặt xuống: "Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện có uy lực kinh người cỡ nào chúng ta đều đã chứng kiến trong Xạ Nhật Chi Chinh. Kim Quang Thiện vẫn luôn mơ ước Âm Hổ Phù nhưng không thể lấy được cái trong tay Ngụy Vô Tiện, liền âm thầm thu nạp một vị thiếu niên có thiên phú chế tác Âm Hổ Phù, ta lần nữa cản trở kế hoạch này, mà Kim Quang Dao vẫn lừa gạt ta."
"Thiếu niên kia tên là Tiết Dương, tính tình tàn bạo, năm xưa một đêm giết sạch trên dưới gia tộc Thường thị. Kim Quang Dao còn che chở hắn, cũng vì thế mà ta với Kim Quang Dao phát sinh xung đột ở Bất Tịnh Thế. Có điều Kim Quang Dao khi đó dốc sức thuyết phục Kim Quang Thiện từ bỏ Âm Hổ Phù, để Tiết Dương rời khỏi Kim gia, ta cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với những chuyện Kim Quang Dao làm."
"Từ khi Ngụy Vô Tiện gạt bỏ dư luận tiêu hủy Âm Hổ Phù, các nơi đều tương đối yên ổn. Chỉ là mấy ngày gần đây Bất Tịnh Thế xuất hiện vài việc kỳ lạ, một số môn sinh Nhiếp giá đột ngột mất tích. Ta tìm manh mối điều tra, phát hiện là sức mạnh của Âm Hổ Phù kích động. Tiếp tục điều tra mới hay Tiết Dương cũng không rời khỏi Kim gia, ngược lại còn được Kim gia che chở rất kỹ, tùy ý hắn làm chuyện xấu." Nhiếp Minh Quyết nói liền siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc.
"A Dao đang..." Lam Hi Thần trầm mặc một hồi: "Người như Tiết Dương, đúng là không nên che chở." Y bỗng nhiên cảm thấy, mình càng thêm không hiểu Kim Quang Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất