Chương 31
Lam Hi Thần nhìn dáng người Kim Quang Dao, trong lòng cảm thán một tiếng: "Gầy quá!" Mới ý thức được mình đang làm ra hành vi thất lễ cỡ nào, vội vã dời tầm mắt đang dính trên người Kim Quang Dao đi, ho nhẹ một tiếng giảm bớt xấu hổ: "Ta thấy A Dao mơ mơ màng màng muốn chìm vào trong nước, tưởng A Dao ngất xỉu, cho nên..."
Kim Quang Dao cũng chỉ gật gật đầu, theo bản năng sờ cái mũi che dấu xấu hổ. Lam Hi Thần ăn ý xoay người sang chỗ khác, Kim Quang Dao bước ra thau tắm lấy khăn khô treo trên bình phong lau sạch sẽ thân thể sau đó phủ thêm quần áo sạch vào.
"Nhị ca đột nhiên vòng lại, là đã xảy ra chuyện gì à?" Kim Quang Dao nhẩm tính thời gian, Lam Hi Thần rời Kim Lân Đài còn chưa đến hai canh giờ.
"Trên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ ta nhận được thư của Vong Cơ, báo cho ta trấn Liễu Kỳ bùng nổ tà sùng quy mô lớn, cả nhà Trần thị không một ai may mắn thoát khỏi. Tình huống khẩn cấp, Vong Cơ đã dẫn một đám đệ tử đi trước." Trấn Liễu Kỳ thuộc về phạm vi Vân Thâm Bất Tri Xứ quản hạt, nhưng cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơi xa, ngược lại cách Lan Lăng Kim thị gần hơn, Lam Hi Thần không nói hai lời vòng lại Kim Lân Đài xin cứu viện.
Kim Quang Dao nghiêm sắc mặt đi ra cửa phân phó: "Lập tức sắp xếp một trăm tu sĩ theo ta đến trấn Liễu Kỳ, khẩn trương!" Một người ngoài điện lĩnh mệnh đi.
"A Dao, hiện tại linh lực của đệ còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta không thể để đệ đi mạo hiểm."
Nhưng Kim Quang Dao đã cầm lấy Hận Sinh bên mép giường, thái độ kiên định: "Nhị ca, chuyện Âm Hổ Phù tái hiện không thể khinh thường, Tử Hiên ca hẳn đang trên đường về Kim Lân Đài, Kim Lân Đài có bày kết giới, sẽ không có việc gì. Đệ thân là tiên đốc, không thể đứng ngoài cuộc, đệ phải đi." Nói xong lại biến thành mèo con ngoan ngoãn: "Chẳng phải vẫn còn nhị ca ở bên cạnh đệ đấy thôi, đệ sẽ không sao đâu."
Kim Quang Dao thái độ cường ngạnh lại yếu thế với mình, Lam Hi Thần thật sự không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Quang Dao: "A Dao, trên đường có bất luận tình huống gì nhất định phải nói cho nhị ca, tuyệt đối không được cậy mạnh."
Kim Quang Dao thấy tình thế đã thu phục, vội vàng cười đồng ý: "Vâng, đệ nghe nhị ca."
Sau đó không lâu tu sĩ Kim gia theo Kim Quang Dao đến trấn Liễu Kỳ đã tập trung trước Kim Lân Đài đợi mệnh. Kim Quang Dao vốn định tự ngự kiếm, nhưng Lam Hi Thần đã trước một duỗi tay về phía hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Kim Quang Dao nghĩ trước kia hai người đi săn đêm cũng từng có không ít tình huống như vậy, vì thế giữa ban ngày ban mặt, Liễm Phương Tôn bước lên Sóc Nguyệt của Trạch Vu Quân, mặt không đổi sắc ôm lấy Trạch Vu Quân.
Lam Hi Thần tu vi cao nên tốc độ ngự kiếm khá nhanh, nhưng y lại lo lắng Kim Quang Dao dễ nhiễm lạnh liền giấu kín Kim Quang Dao ra phía sau mình, để Kim Quang Dao ôm sát mình, để phòng bất trắc.
Rất nhanh đã đến trấn Liễu Kỳ, Lam Hi Thần gặp mặt đệ đệ nhà mình xong liền đến nơi tà sùng bùng nổ để trấn áp trước. Tà sùng như thể biết bọn họ đã đến liền trốn tránh, làm cho bọn họ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng.
Sắc trời chưa tối mà trấn Liễu Kỳ đã bị sương trắng quỷ dị đến cực điểm bao trùm, sương trắng lại ảnh hưởng đến khả năng quan sát động tĩnh chung quanh của họ, bởi vậy càng phải cẩn thận hơn. Lam Hi Thần vẫn luôn âm thầm chú ý chặt chẽ tình hình của Kim Quang Dao, sợ mình có một chút nào vô ý.
"Những bá tánh khác đã được các đệ tử di chuyển đến nơi an toàn rồi." Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần, trong lúc đó cố ý vô tình liếc qua Kim Quang Dao bên người Lam Hi Thần vài lần.
Kim Quang Dao có một loại cảm giác bị người ta xoi mói, liền vô ý thức tránh ra sau Lam Hi Thần. Hắn vẫn còn ám ảnh chuyện Lam Vong Cơ chặt đi cánh tay phải của mình ở miếu Quan Âm. Tuy nói Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần gần như giống nhau như đúc, nhưng hắn vẫn không nhấc nổi nửa phần thiện cảm với Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần cũng nhận ra Kim Quang Dao hơi bất thường, xoay người sang nhìn nhìn Kim Quang Dao: "A Dao, làm sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?"
Kim Quang Dao lắc đầu tỏ vẻ không đáng lo: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được tà sùng đi." Thời gian kéo dài càng lâu, tà sùng ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, đối phó với tà sùng càng ít nắm chắc phần thắng.
Đột nhiên bên rừng trúc gian truyền đến một tiếng gầm nhẹ, lại thấy bóng đen hiện lên, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tức tốc vọt người đuổi theo, đám người Kim Quang Dao cũng lập tức đề cao cảnh giác. Một trận cuồng phong thổi qua, trong rừng trúc đồng thời vang lên tiếng tiêu cùng tiếng đàn, đúng là Liệt Băng và Vong Cơ cầm hợp tấu.
Tiếng nhạc của Lam thị song bích đột nhiên im bặt, Kim Quang Dao trong lòng căng thẳng, vừa định cất bước đi, nháy mắt lại cảm thấy có một vật lạnh lẽo cuốn lấy mắt cá chân hắn rồi từ từ bò lên trên, Kim Quang Dao nhanh chóng rút Hận Sinh ra lại vẫn chậm, một con bộ xương bàn tay không biết từ đâu lao đến bóp chặt cổ hắn. Kim Quang Dao nháy mắt cảm thấy ngạt thở, Hận Sinh bị quấn chặt, thân thể cũng không thể động đậy.
"Bảo vệ tông chủ!" Tu sĩ Kim gia lập tức rút kiếm, dưới mắt đất bỗng điên cuồng chui ra những tà vật như rắn, nhanh chóng quấn lên tu sĩ Kim gia, mặc kệ tu sĩ đâm chém thế nào cũng quấn chặt lấy, thẳng tắp bóp nghẹt yết hầu bọn hỏ.
Kim Quang Dao đang muốn dùng ý niệm khống chế Hận Sinh phá tan trói buộc của mình, chợt một tiếng sáo quen thuộc từ từ vang lên, tiếp theo tà vật liền như chuột chạy mưa rào nhao nhao chui vào trong đất biến mất. Kim Quang Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ngụy Vô Tiện?!" Có người vừa nghe thấy tiếng sáo kia độc đáo liền kinh hô lên. Tiếp theo liền thấy một người mặc quần áo màu đen cười tủm tỉm từ trên đầu cành trúc nhảy xuống, tua đỏ trên Trần Tình lay động theo động tác của hắn.
"Liễm Phương Tôn, tình cờ thật, sao ngươi lại tới đây?" Ngụy Vô Tiện xoay chuyển Trần Tình trong tay, đứng yên trước mặt Kim Quang Dao.
"Ngụy công tử sao lại ở đây?" Kim Quang Dao hỏi lại.
"Ta nhớ Thiên Tử Tiếu của Cô Tô, cùng Ôn Ninh đến Cô Tô mua rượu, ai ngờ nửa đường gặp phải tà sùng khó chơi. Ta vừa bắt được tà sùng hiện thân liền thấy Liễm Phương Tôn và mọi người." Ngụy Vô Tiện duỗi duỗi người: "Sớm biết Liễm Phương Tôn tới đây, ta cũng không cần tốn nhiều thời gian với chúng ở chỗ này như vậy."
"Vẫn phải đa tạ Ngụy công tử." Kim Quang Dao nói xong liền xoay người: "Còn có chút việc, tạm thời không phụng bồi."
"Ấy, đừng nóng vội." Ngụy Vô Tiện đè vai Kim Quang Dao lại: "Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân chỉ nhận nhầm Ôn Ninh mà thôi, không có việc gì đâu. Ngươi xem, bọn họ tới kìa đúng không?" Nói xong hếch hếch cằm về phía rừng trúc.
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ từ trong rừng trúc ra, còn có hung thi Ôn Ninh đi theo phía sau. Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần không sao cũng yên tâm, ngược lại Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Kim Quang Dao "kề vai sát cánh" với nhau liền có chút căng thẳng.
"Chính sự nói sau nhé!" Ngụy Vô Tiện dán sát vào tai Kim Quang Dao thì thầm, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đồng thời nhíu mày.
Kim Quang Dao khụ một tiếng hất bay tay Ngụy Vô Tiện đang đáp trên vai hắn: "Ngụy công tử quả thực như lời người khác nói, cử chỉ tuỳ tiện."
Nhưng mà hai người vẫn hiểu ám chỉ của đối phương. Ngụy Vô Tiện cười ha hả chuẩn bị kéo Ôn Ninh đi trước, lại bị Kim Quang Dao đè bả vai lại: "Nếu Ngụy công tử không vội, thì ở lại cùng diệt trừ tà sùng xong rồi hẵng đi mua Thiên Tử Tiếu đi."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hơi cứng đờ, thầm mắng Kim Quang Dao đúng là cáo già, xảo quyệt thật sự!
Kim Quang Dao cũng chỉ gật gật đầu, theo bản năng sờ cái mũi che dấu xấu hổ. Lam Hi Thần ăn ý xoay người sang chỗ khác, Kim Quang Dao bước ra thau tắm lấy khăn khô treo trên bình phong lau sạch sẽ thân thể sau đó phủ thêm quần áo sạch vào.
"Nhị ca đột nhiên vòng lại, là đã xảy ra chuyện gì à?" Kim Quang Dao nhẩm tính thời gian, Lam Hi Thần rời Kim Lân Đài còn chưa đến hai canh giờ.
"Trên đường về Vân Thâm Bất Tri Xứ ta nhận được thư của Vong Cơ, báo cho ta trấn Liễu Kỳ bùng nổ tà sùng quy mô lớn, cả nhà Trần thị không một ai may mắn thoát khỏi. Tình huống khẩn cấp, Vong Cơ đã dẫn một đám đệ tử đi trước." Trấn Liễu Kỳ thuộc về phạm vi Vân Thâm Bất Tri Xứ quản hạt, nhưng cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơi xa, ngược lại cách Lan Lăng Kim thị gần hơn, Lam Hi Thần không nói hai lời vòng lại Kim Lân Đài xin cứu viện.
Kim Quang Dao nghiêm sắc mặt đi ra cửa phân phó: "Lập tức sắp xếp một trăm tu sĩ theo ta đến trấn Liễu Kỳ, khẩn trương!" Một người ngoài điện lĩnh mệnh đi.
"A Dao, hiện tại linh lực của đệ còn chưa hoàn toàn khôi phục, ta không thể để đệ đi mạo hiểm."
Nhưng Kim Quang Dao đã cầm lấy Hận Sinh bên mép giường, thái độ kiên định: "Nhị ca, chuyện Âm Hổ Phù tái hiện không thể khinh thường, Tử Hiên ca hẳn đang trên đường về Kim Lân Đài, Kim Lân Đài có bày kết giới, sẽ không có việc gì. Đệ thân là tiên đốc, không thể đứng ngoài cuộc, đệ phải đi." Nói xong lại biến thành mèo con ngoan ngoãn: "Chẳng phải vẫn còn nhị ca ở bên cạnh đệ đấy thôi, đệ sẽ không sao đâu."
Kim Quang Dao thái độ cường ngạnh lại yếu thế với mình, Lam Hi Thần thật sự không còn cách nào, chỉ đành nhẹ nhàng nắm lấy tay Kim Quang Dao: "A Dao, trên đường có bất luận tình huống gì nhất định phải nói cho nhị ca, tuyệt đối không được cậy mạnh."
Kim Quang Dao thấy tình thế đã thu phục, vội vàng cười đồng ý: "Vâng, đệ nghe nhị ca."
Sau đó không lâu tu sĩ Kim gia theo Kim Quang Dao đến trấn Liễu Kỳ đã tập trung trước Kim Lân Đài đợi mệnh. Kim Quang Dao vốn định tự ngự kiếm, nhưng Lam Hi Thần đã trước một duỗi tay về phía hắn, ý tứ rất rõ ràng.
Kim Quang Dao nghĩ trước kia hai người đi săn đêm cũng từng có không ít tình huống như vậy, vì thế giữa ban ngày ban mặt, Liễm Phương Tôn bước lên Sóc Nguyệt của Trạch Vu Quân, mặt không đổi sắc ôm lấy Trạch Vu Quân.
Lam Hi Thần tu vi cao nên tốc độ ngự kiếm khá nhanh, nhưng y lại lo lắng Kim Quang Dao dễ nhiễm lạnh liền giấu kín Kim Quang Dao ra phía sau mình, để Kim Quang Dao ôm sát mình, để phòng bất trắc.
Rất nhanh đã đến trấn Liễu Kỳ, Lam Hi Thần gặp mặt đệ đệ nhà mình xong liền đến nơi tà sùng bùng nổ để trấn áp trước. Tà sùng như thể biết bọn họ đã đến liền trốn tránh, làm cho bọn họ tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng.
Sắc trời chưa tối mà trấn Liễu Kỳ đã bị sương trắng quỷ dị đến cực điểm bao trùm, sương trắng lại ảnh hưởng đến khả năng quan sát động tĩnh chung quanh của họ, bởi vậy càng phải cẩn thận hơn. Lam Hi Thần vẫn luôn âm thầm chú ý chặt chẽ tình hình của Kim Quang Dao, sợ mình có một chút nào vô ý.
"Những bá tánh khác đã được các đệ tử di chuyển đến nơi an toàn rồi." Lam Vong Cơ nói với Lam Hi Thần, trong lúc đó cố ý vô tình liếc qua Kim Quang Dao bên người Lam Hi Thần vài lần.
Kim Quang Dao có một loại cảm giác bị người ta xoi mói, liền vô ý thức tránh ra sau Lam Hi Thần. Hắn vẫn còn ám ảnh chuyện Lam Vong Cơ chặt đi cánh tay phải của mình ở miếu Quan Âm. Tuy nói Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần gần như giống nhau như đúc, nhưng hắn vẫn không nhấc nổi nửa phần thiện cảm với Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần cũng nhận ra Kim Quang Dao hơi bất thường, xoay người sang nhìn nhìn Kim Quang Dao: "A Dao, làm sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?"
Kim Quang Dao lắc đầu tỏ vẻ không đáng lo: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được tà sùng đi." Thời gian kéo dài càng lâu, tà sùng ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, đối phó với tà sùng càng ít nắm chắc phần thắng.
Đột nhiên bên rừng trúc gian truyền đến một tiếng gầm nhẹ, lại thấy bóng đen hiện lên, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tức tốc vọt người đuổi theo, đám người Kim Quang Dao cũng lập tức đề cao cảnh giác. Một trận cuồng phong thổi qua, trong rừng trúc đồng thời vang lên tiếng tiêu cùng tiếng đàn, đúng là Liệt Băng và Vong Cơ cầm hợp tấu.
Tiếng nhạc của Lam thị song bích đột nhiên im bặt, Kim Quang Dao trong lòng căng thẳng, vừa định cất bước đi, nháy mắt lại cảm thấy có một vật lạnh lẽo cuốn lấy mắt cá chân hắn rồi từ từ bò lên trên, Kim Quang Dao nhanh chóng rút Hận Sinh ra lại vẫn chậm, một con bộ xương bàn tay không biết từ đâu lao đến bóp chặt cổ hắn. Kim Quang Dao nháy mắt cảm thấy ngạt thở, Hận Sinh bị quấn chặt, thân thể cũng không thể động đậy.
"Bảo vệ tông chủ!" Tu sĩ Kim gia lập tức rút kiếm, dưới mắt đất bỗng điên cuồng chui ra những tà vật như rắn, nhanh chóng quấn lên tu sĩ Kim gia, mặc kệ tu sĩ đâm chém thế nào cũng quấn chặt lấy, thẳng tắp bóp nghẹt yết hầu bọn hỏ.
Kim Quang Dao đang muốn dùng ý niệm khống chế Hận Sinh phá tan trói buộc của mình, chợt một tiếng sáo quen thuộc từ từ vang lên, tiếp theo tà vật liền như chuột chạy mưa rào nhao nhao chui vào trong đất biến mất. Kim Quang Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ngụy Vô Tiện?!" Có người vừa nghe thấy tiếng sáo kia độc đáo liền kinh hô lên. Tiếp theo liền thấy một người mặc quần áo màu đen cười tủm tỉm từ trên đầu cành trúc nhảy xuống, tua đỏ trên Trần Tình lay động theo động tác của hắn.
"Liễm Phương Tôn, tình cờ thật, sao ngươi lại tới đây?" Ngụy Vô Tiện xoay chuyển Trần Tình trong tay, đứng yên trước mặt Kim Quang Dao.
"Ngụy công tử sao lại ở đây?" Kim Quang Dao hỏi lại.
"Ta nhớ Thiên Tử Tiếu của Cô Tô, cùng Ôn Ninh đến Cô Tô mua rượu, ai ngờ nửa đường gặp phải tà sùng khó chơi. Ta vừa bắt được tà sùng hiện thân liền thấy Liễm Phương Tôn và mọi người." Ngụy Vô Tiện duỗi duỗi người: "Sớm biết Liễm Phương Tôn tới đây, ta cũng không cần tốn nhiều thời gian với chúng ở chỗ này như vậy."
"Vẫn phải đa tạ Ngụy công tử." Kim Quang Dao nói xong liền xoay người: "Còn có chút việc, tạm thời không phụng bồi."
"Ấy, đừng nóng vội." Ngụy Vô Tiện đè vai Kim Quang Dao lại: "Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân chỉ nhận nhầm Ôn Ninh mà thôi, không có việc gì đâu. Ngươi xem, bọn họ tới kìa đúng không?" Nói xong hếch hếch cằm về phía rừng trúc.
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ từ trong rừng trúc ra, còn có hung thi Ôn Ninh đi theo phía sau. Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần không sao cũng yên tâm, ngược lại Lam Hi Thần nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Kim Quang Dao "kề vai sát cánh" với nhau liền có chút căng thẳng.
"Chính sự nói sau nhé!" Ngụy Vô Tiện dán sát vào tai Kim Quang Dao thì thầm, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đồng thời nhíu mày.
Kim Quang Dao khụ một tiếng hất bay tay Ngụy Vô Tiện đang đáp trên vai hắn: "Ngụy công tử quả thực như lời người khác nói, cử chỉ tuỳ tiện."
Nhưng mà hai người vẫn hiểu ám chỉ của đối phương. Ngụy Vô Tiện cười ha hả chuẩn bị kéo Ôn Ninh đi trước, lại bị Kim Quang Dao đè bả vai lại: "Nếu Ngụy công tử không vội, thì ở lại cùng diệt trừ tà sùng xong rồi hẵng đi mua Thiên Tử Tiếu đi."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện hơi cứng đờ, thầm mắng Kim Quang Dao đúng là cáo già, xảo quyệt thật sự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất