Sửa Kiếp

Chương 47

Trước Sau
Mọi chuyện lại quay về gió yên biển lặng, Kim Quang Dao khó được một buổi trưa nhàn rỗi nằm ghế lắc trong điện Phương Phỉ nghỉ ngơi, Tô Thiệp thay Kim Quang Dao xử lý xong xuôi một vài việc liên quan đến Âm Hổ Phù liền đi vào điện Phương Phỉ, tình cờ chạm mặt Lam Hi Thần tới chơi.

Đối với sự xuất hiện của Lam Hi Thần, Tô Thiệp đã tập mãi thành quen, quy củ hành lễ, liền nghe Lam Hi Thần nói: "Liễm Phương Tôn đang nghỉ trưa, có chuyện gì đợi lát nữa hẵng bẩm báo." Tô Thiệp ít nhiều cũng biết Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn đã trở thành đạo lữ, cũng không đi vào nhà.

Kim Quang Dao mơ màng ngửi thấy mùi đàn hương, duỗi tay bắt lấy lại chạm vào một tấm vải mềm mại, tức khắc mở bừng mắt tỉnh dậy. Lam Hi Thần vốn định đắp thêm áo cho Kim Quang Dao, thấy người đang ngủ đột nhiên kéo lấy quần áo, động tác cứng đờ giữa chừng. Kim Quang Dao vô tội chớp chớp mắt, ngay sau đó buông tay.

Lam Hi Thần cầm áo khoác đắp lên người Kim Quang Dao: "A Dao mấy ngày gần đây qua lại bôn ba Bất Tịnh Thế và Liên Hoa Ổ, còn phải chu toàn với những tiên gia khác, không nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả."

"Chẳng lẽ nhị ca không chia sẻ với đệ sao? Nhị ca mới vừa về Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa bao lâu... Đệ thật không biết nên cảm kích nhị ca thế nào." Hắn dựa vào ghế lắc ngửa đầu nhìn Lam Hi Thần vòng ra phía sau mình. Lúc Kim Quang Dao không đội mũ ô sa luôn thêm vài phần lười biếng cùng dịu dàng ngoan ngoãn hơn hẳn ngày thường, chớp chớp hàng mi cong dày, còn bày ra vẻ mặt vô tội, Lam Hi Thần nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.

Lam Hi Thần cong lưng duỗi tay giúp Kim Quang Dao xoa bóp vai, nói ra lời không chút phù hợp với hình tượng quy phạm Lam gia: "A Dao lấy thân báo đáp là được."

Kim Quang Dao bị chọc cười: "Nhị ca nói lời này, cứ như công tử nhà giàu đùa giỡn cô nương trên phố vậy!" Nói xong thấy vành tai Lam Hi Thần đỏ ửng.

"Mấy ngày nay cũng coi như bận rộn xong rồi, trước có Tử Hiên huynh và tẩu tử an bài sự vụ Kim gia, sau có Mẫn Thiện xử lý việc vặt vãnh, tiên đốc muốn làm biếng một hồi." Kim Quang Dao được xoa bóp thoải mái, nhắm mắt lại hoàn toàn thả lỏng bả vai.

"Nếu vậy A Dao tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đi?" Trong mắt Lam Hi Thần cất giấu vài phần chờ mong: "Lần trước thúc phụ nhận những tư liệu đó xong, cũng nói với ta muốn gặp mặt A Dao." Tỉnh lược bớt chuyện y đã thẳng thắn với Lam Khải Nhân mình và Kim Quang Dao trở thành đạo lữ.

Lúc ấy Lam Khải Nhân nghe xong, sắc mặt quả thật không tốt, chỉ thiếu điều viết trên mặt mấy chữ: "Ta không đồng ý!", "Ngươi là huynh trưởng của hắn, sao có thể như thế!", "Ngươi như vậy không làm Lam gia thất vọng sao?" vân vân.

Lam Hi Thần cũng kiên nhẫn giải thích với Lam Khải Nhân mấy phen, cuối cùng Lam Khải Nhân thỏa hiệp thở dài: "Thôi! Người Lam gia chúng ta, đã quyết định chuyện gì thì không thể hối hận hay quay đầu lại. Có rảnh thì đưa thằng bé kia tới gặp ta đi, ta có mấy lời muốn nói với nó."

Lam Khải Nhân không gọi "Liễm Phương Tôn" mà là "thằng bé kia", xem như chấp nhận quan hệ giữa Kim Quang Dao và Lam Hi Thần. Lam Khải Nhân đối với "Liễm Phương Tôn" là khách khí và xa cách, mà đối với "thằng bé" là dùng thái độ của người nhà.

Kim Quang Dao cũng có ý định lấy thân phận "Kim Quang Dao" đi gặp trưởng bối Lam gia, nghĩ thầm vừa lúc có thể mượn cơ hội này thẳng thắn với trưởng bối Lam gia quan hệ giữa hắn và Lam Hi Thần. Mà Kim Quang Dao luôn luôn làm việc thỏa đáng, biết đối với người nào thì phải đưa quà tặng gì.

Lam gia chú trọng thuần khiết, cho nên quà tặng đương nhiên không thể quá hoa lệ lại không thể thiếu cấp bậc, hơn nữa mục đích đi gặp trưởng bối lần này không giống trước kia, Kim Quang Dao có thể nói là dụng tâm trong dùng tâm, châm chước cân nhắc hết lần này đến lần khác mới quyết định danh sách quà tặng.



Lúc sau hắn phân phó Tô Thiệp đi chuẩn bị quà tặng muốn mang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Hi Thần làm sao không biết Kim Quang Dao để tâm, thậm chí nhìn vào danh mục quà tặng kia liền đoán ra chút tâm tư của Kim Quang Dao, trong lòng cười trộm, nhưng vẫn giúp Kim Quang Dao chọn kiểu ngọc bội để đeo.

Hai ngày sau Kim Quang Dao thu thập đồ đạc thường dùng, mang quà tặng theo Lam Hi Thần đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ai ngờ bọn họ vừa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Khải Nhân đã thu được đệ tử Lam gia mật báo.

Lam Khải Nhân đang ngồi ngay ngắn trước án thư, nghe xong chỉ lãnh đạm ừ một tiếng. Đệ tử Lam gia không rõ ý tứ của Lam lão tiên sinh, yên tĩnh chờ ngoài Lan Thất không dám lui xuống.

Gần một năm không tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Kim Quang Dao cảm khái gia quy Lam gia lại thêm mấy điều rồi. Hắn và Lam Hi Thần cùng đến Lan Thất gặp Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân nói vài câu với Lam Hi Thần xong liền tống cổ y đi, giữ lại Kim Quang Dao nói chuyện với mình mấy câu.

Kim Quang Dao dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Hi Thần về Hàn Thất trước, Lam Hi Thần nhìn sắc mặt Lam Khải Nhân không tính là quá tốt, trong lòng liền có chút căng thẳng lo lắng, nhưng vẫn nghe theo Kim Quang Dao về Hàn Thất.

Trong Lan Thất, từ khi Lam Hi Thần rời khỏi Lam Khải Nhân vẫn luôn trầm mặc, Kim Quang Dao cũng không vội. Hai người an tĩnh ngồi đối diện nhau gần nửa nén hương, Lam Khải Nhân mới vươn tay gõ gõ trên án thư. Kim Quang Dao nhìn về phía án thư, Lam Khải Nhân đang gõ chính là gia quy Lam gia.

"Tin rằng trước đó Liễm Phương Tôn hoặc nhiều hoặc ít cũng có hiểu về gia quy Lam gia." Lam Khải Nhân chậm rãi nói: "Về sau càng phải nghiêm cẩn tuân thủ gia quy Lam gia. Hi Thần quản không được, nhưng ta sẽ đối đãi bình đẳng, nên phạt vẫn nghiêm phạt."

Lời nói đến nước này, Kim Quang Dao cũng đoán ra Lam Khải Nhân đã biết quan hệ chân chính giữa hắn và Lam Hi Thần, hơn nữa cũng âm thầm chấp thuận bọn họ. Hắn gật đầu đáp "Vâng", tiếp đó lại nghe Lam Khải Nhân có chút gian nan mở miệng: "Việc Âm Hổ Phù tái hiện đã xử lý xong rồi, những tư liệu đó... hắn còn nói gì không?"

"Hắn" ở đây là chỉ Lam Thừa Yến, hay là Kim Trạch Húc, hay thậm chí là Ôn Nhược Hàn, Lam Khải Nhân không nói rõ. Kim Quang Dao nhanh chóng hồi ức lại, cuối cùng trả lời: "Không có. Chỉ hy vọng Lam lão tiên sinh châm chước xử lý những tư liệu này."

Lam Khải Nhân muốn nở nụ cười, cuối cùng vẫn thất bại. Ông nhắm chặt mắt lại trầm mặc, hồi lâu mới nói ra một chữ: "Được." Cảnh còn người mất, có những thứ hỏi cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa. Lam Khải Nhân cũng không rối rắm với suy nghĩ trong lòng, để Kim Quang Dao trở về nghỉ ngơi.

Kim Quang Dao giương mắt nhìn vẫn cứ Lam Khải Nhân nhắm hai mắt. Sắc mặt Lam Khải Nhân tuy không có gì biến đổi, nhưng lại làm người ta cảm thấy có một loại cô đơn, rối rắm, thậm chí là hối hận.

Kim Quang Dao rũ mi rời khỏi Lan thất, đứng lặng ở hành lang thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài. Hắn không biết mình đang cảm thán cho Ôn Nhược Hàn và Lam Khải Nhân, hay là đang cảm thán cho chính mình và Lam Hi Thần ở miếu Quan Âm.

Đệ tử Lam gia nhìn thấy Kim Quang Dao đều quy củ hành lễ xong lại tiếp tục công việc, Kim Quang Dao cảm thấy mình nên trở về Hàn Thất miễn cho Lam Hi Thần lo lắng, liền quen cửa quen nẻo hướng tới Hàn Thất mà đi. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong Hàn Thất một mảnh yên tĩnh, lại phát hiện hành lý mình mang đến đã bày biện từng cái ở vị trí thích hợp.

Đi đường mỏi mệt, Kim Quang Dao ngồi bên giường có chút buồn ngủ, cúi đầu thấy trên giường có tấm chăn màu lam nhạt, đang định đắp lên nằm xuống nghỉ ngơi một chút, duỗi tay sờ xuống dưới chăn lại thấy có gì khác thường, nghi hoặc vén chăn lên xem, sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau