Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 43: Khu rừng bóng tối (Phần 1)

Trước Sau
*GÓC NHÌN THỨ BA*

[NÉ TRÁNH TRONG 2...1...]

ẦM

Một bản hiển thị đỏ nhấp nháy ngay lập tức trước mặt Trường Vũ, cậu có hơi bất ngờ nên khi cậu nghiêng người tránh thoát khiến bản thân té lăn kềnh ra mặt đất, bên vai cậu ẩn ẩn đau, một dòng máu đỏ chậm rãi theo vết cắt bén nhọn trên áo cậu thấm ướt.

Ám khí từ lòng bàn tay kẻ trước mặt va chạm vào bức tường sau lưng làm phát ra âm thanh to lớn. Tiếp sau đó là tiếng la hét của hàng chục người đang vây xem vang lên, Mọi người nháo nhào chạy sau vào bên trong chung cư, một số thì chạy qua hai bên trái phải nhầm tránh xa hai kẻ lạ mặt này. Chỉ có một vài người trẻ tuổi gan dạ không bị phụ huynh kéo đi là núp sau những bức tường lén lút ngó xem.

« Không ngờ đến, phản xạ tốt đấy » X8 ngạc nhiên khen ngợi « Nhưng không cần tốn sức phản kháng như vậy đâu, có trách thì trách bản thân sở hữu thứ năng lực mà kẻ khác không thích thôi »

[ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG – MẤT TÍN HIỆU --> KÍCH HOẠT TỰ HỦY]

BỤP

Chiếc điện thoại X8 đang cầm trên tay lập tức lóe lên tia lửa, sau đó phát ra một tiếng nổ nhỏ.

« Mẹ nó » X8 bị bỏng quăng chiếc điện thoại xuống đất, huơ tay vào không khí nhầm giảm bớt cảm giác bỏng rát này

Trường Vũ sau khi phát tín hiệu cho chiếc điện thoại thì bật người chạy đi, đây không phải là lúc để cậu đứng yên chờ chết, mạng mình phải do mình nắm bắt, đó là suy nghĩ mà cậu đúc kết sau từng ấy thời gian lăn lộn trong thời gian vừa qua.

Nhưng chưa chạy được mấy bước thì Trường Vũ té úp người xuống đất, nguyên nhân là ở cổ chân cậu đang bị giữ lại. Trường Vũ xoay người nhìn, một chiếc xúc tua dài từ sau lưng gã to lớn kia đang tóm lấy cổ chân cậu lúc này.

« Đừng ỷ y, tên nhóc này dù sao cũng là dị nhân đó » X7 nói, tháo xuống chiếc mũ trùm để lộ ra cái đầu tròn đầy sẹo của mình, hắn đang nhìn Trường Vũ như nhìn một con gà con vịt bị mình nắm trong lòng bàn tay.

Trường Vũ đưa tay xuống toang gỡ cái xúc tu ở cổ chân nhưng không có tác dụng, thứ này đang quấn lấy cậu vô cùng chặt.

« Hừ, không có tín hiệu thì nó cũng chỉ có thể vùng vẫy như vậy mà thôi » X8 không cho là đúng đáp lại

« Để lâu sinh biến, hạ thủ đi »

« Được » X8 giơ tay lên

PẰNG...PẰNG...PẰNG...

Trường Vũ nhìn cánh tay giơ lên kia thầm nghĩ không ổn, giờ cậu không tài nào di chuyển cơ thể, có khác nào một tấm bia tập bắn to lớn dễ dàng chứ.

Nhưng ngay lúc đó tiếng súng vang lên.

« Mẹ nó » X7 thu lại xúc tu đang bám trụ cổ chân Trường Vũ, trên xúc tu ẩn hiện những vết đạn bắn.

PẰNG...PẰNG...

Đạn tiếp tục được bắn ra, lúc này Trường Vũ nhìn ra được hướng đạn bắn là vuông góc với mặt đất. Người bắn đang ở trên bắn xuống đấy.

Cậu nhìn lên tầng 10, tầng cao nhất của chung cư nhận ra thấp thoáng trong bóng tối một bóng người cao lớn, màu da đen ngâm gần như hòa quyện cùng bóng tối đen kịt trên cao.

PẰNG...PẰNG...

Lần này mục tiêu nhắm bắn là tên phóng ám khí – X8, nhưng hắn dễ dàng tránh thoát, sau đó hắn vung tay, những ám thí bén nhọn từ trong người hắn phóng mạnh về phía người trên lầu.

Trường Vũ nhận ra người trên kia, da đen, dáng người cao lớn, bắn súng. Còn ai khác ngoài hàng xóm mới của cậu – Văn Hùng, người cậu quen biết và trải qua hành trình trong sa mạc vừa rồi.

« Chạy mau » Tiếng hét lớn từ trên vọng xuống quen thuộc càng giúp cậu khẳng định suy nghĩ của mình.



Không đợi Văn Hùng hét lên thì Trường Vũ đã lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, cậu lao thẳng vào khu rừng tối đen trước mặt mình.

VỤT...VỤT...

[NGUY HIỂM – NGHIÊNG QUA TRÁI TRONG 3...2...]

[NGUY HIỂM – KHOM NGƯỜI TRONG 5...4...3...]

[NGUY HIỂM – CÓ TRƯỚNG NGẠI TRƯỚC MẶT TRONG 3...2...]

Những bảng hiển thị màu đỏ liên tục nhấp nháy trước mặt cậu, thay phiên nhau đếm ngược. Trường Vũ nghiêng người né tránh ám khí từ sau lưng nhắm đến cậu.

Bóng tối đen đặt khiến cậu chẳng hề nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân mà không đâm sầm một thân cây nào đó.

ẦM...ẦM...ẦM...ẦM...ẦM...

Những tiếng nổ to lớn vang lên liên tiếp, Trường Vũ xoay đầu thì thấy trên tầng 10, vị trí Văn Hùng đứng khi nãy đã bị vô số ám khí của tên kia tấn công đến đổ nát, phần ban công ở đó biến thành đá vụn mà rơi xuống dưới.

Không biết Văn Hùng có tránh thoát được pha tấn công vừa rồi không nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì được vì cậu vừa thoáng thấy một vật thể đang lao nhanh về phía mình, một thân người được rất nhiều xúc tu chìa ra, bám trên những cành cây di chuyển về phía này.

Tên xúc tu đang đuổi theo sát cậu, Trường Vũ xoay người tiếp tục chạy đi. Cậu cũng chẳng biết sẻ phải chạy đi đâu, chỉ có thể cố hết sức mà cắt đuôi tên phía sau mình. Rõ ràng lần này bọn chúng muốn giết cậu, cậu chính là mục tiêu trăm phần trăm của những kẻ nguy hiểm này.

Trường Vũ vấp chân té vào một cành cây mọc cao trên mặt đất, mặc dù có bảng hiển thị thông báo chướng ngại nhưng phản ứng của bản thân cậu lại không theo kịp địa hình gồ ghề của khu rừng này.

Trường Vũ vội đứng dậy thì sau lưng cậu nhói đâu, một chiếc xúc tu như roi da đánh lên lưng khiến cậu lại một lần nữa té nhào trên nền đất đầy lá cây của khu rừng.

"Chạy đâu hả?" Giọng tên xúc tu vang lên sau lưng, hắn phàn nàn "Mẹ nó tối quá"

Cơn đau rát bỏng lưng khiến Trường Vũ phát ra tiếng rên rỉ, lúc này quả thật xung quanh cậu là bóng tối đen kịt, chỉ có thể thấp thoáng thấy ánh đèn thành phố đằng xa khi nhìn lên bầu trời cao.

[NGUY HIỂM – TRÁNH QUA PHẢI TRONG 2...1...]

Bảng cảnh báo lập tức nhảy ra trước mắt cậu, quá gấp nên Trường Vũ vẫn chưa đứng lên vững, cậu chỉ có thể cuối người lăn sang phải. Lưng cậu ma sát với mặt đất khiến cậu đau muốn tắt thở.

RẦM

Thân cây gần chổ cậu ngã bị xúc tu đập trúng phát ra tiếng vang khắp khu rừng, lá cây rơi rụng lên người cậu từng tầng từng tầng như tuyết vậy.

"Mày trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn chịu chết đi" Tên xúc tu lớn tiếng uy hiếp

Trường Vũ không biết tên kia có thấy cậu hay chưa, cậu nằm trong đống lá khô, đưa một tay lên che đi miệng cùng mũi mình. Tay còn lại quơ trúng một viên đá gần đó. Không chần chừ, Trường Vũ dùng sức ném viên đá về một hướng xa.

LỘC...CỘC...

Viên đá phát ra âm thanh không lớn nhưng đủ để nghe trong khu rừng yên ắng lúc này.



Một thứ gì đó xẹt qua đầu cậu phóng nhanh về phía viên đá vừa rơi

ẦM

Xúc tu lại một lần nửa không đánh trúng mục tiêu, Trường Vũ thấp thoáng thấy một thân ảnh đang đu bám trên các cành cây di chuyển xẹt qua trên đầu mình, phóng về phía viên đá.



Không gian xung quanh cậu bổng chốc trở nên yên tĩnh hẳn, chỉ có nghe thấy âm thanh cành lây xôn xao ở phía xa đang ngày càng nhỏ. Để chắc ăn không bị trúng kế quay lại kiểm tra, cậu quyết định vẫn nằm im như vậy trong đống lá cây, mặc cho có vài con côn trùng đã bị mùi máu trên lưng cùng cánh tay cậu thu hút mà bu lại lúc này.

XOẠT...XOẠT...

Không ngoài dự đoán, chỉ vài phút sau một thân ảnh cùng xúc tu trở lại. Phát hiện ra không có bất thường tên xúc tu phát ra tiếng chửi rủa phóng người đi tìm cậu ở chổ khác.

Có thể đuổi một hồi mà không thấy gì nên hắn đoán có thể cậu núp ở đây nên quay lại kiểm tra. Nếu hắn không chơi trò đu bám mà di chuyển trên mặt đất thì sẻ dễ dàng nhìn ra thân ảnh đang nầm sấp của cậu lúc này khi quay lại rồi. Vị trí trên cao cùng bóng tối đã vô tình tạo cho cậu một lớp ngụy trang hoàn hảo trong khu rừng này.

Trường Vũ chống tay đỡ người rời khỏi mặt đất, mặc dù không nhìn thấy nhưng cậu biết chắc quần áo mình mặc lúc này đã dơ hầy rồi. Dựa người nghiêng vào một thân cây, tránh không để phần lưng bị thương tiếp xúc nhưng vẫn khiến cậu đau đớn. Trường Vũ nghiến răng cố không phát ra âm thanh vào lúc này, cậu cẩn thận nhìn ngó xung quanh nhưng dĩ nhiên là trong bóng tối này thì chẳng có mấy tầm nhìn, chỉ có thể kiểm tra xem có bóng ai di chuyển hay không thôi.

Thở ra vài hơi thì cậu dần quen với cảm giác đau rát. Trường Vũ suy nghĩ xem giờ cậu phải làm gì, chung cư dĩ nhiên là không thể quay lại. Mặc dù lo cho Văn Hùng nhưng hiện tại cậu lực bất tòng tâm nên có quay lại cũng chỉ tạo thêm gánh nặng mà thôi. Hy vọng anh ta thoát khỏi pha tấn công của tên kia, nếu may mắn hơn thì thoát khỏi truy đuổi của bọn chúng.

Nhìn ánh sáng vàng từ đèn đường phía thành phố rọi trên nền trời, Trường Vũ quyết định cậu sẻ đi vào thành phố, ít ra ở nơi đông người sẻ khiến những kẻ này do dự phần nào khi tấn công cậu.

Trường Vũ chống tay vào thân cây đứng dậy, việc cử động khiến phần lưng cậu phải chuyển động, kéo theo đó là cơn đau rát truyền đến, xém chút khiến cậu té ngồi xuống lại mặt đất.

Trường Vũ cắn răng chống chọi với cơn đau, cẩn thận bước từng bước chậm về phía ánh sáng.

----------------------------------

"Tên nhóc đâu?" X8 hỏi khi thấy X7 quay lại, xúc tu vừa thả hắn treo leo trên cây xuống mặt đất

"Mẹ nó, chẳng biết nó lủi đi đường nào" X7 chửi thề, hắn chạy một mạch ra khỏi khu rừng rồi lại trở vào lục xoát một hồi nhưng tựa như ngoài hắn thì trong khu rừng này chẳng còn ai khác vậy.

Cả hai người đang đứng ở bìa rừng ngay sát chung cư, lúc này đã xuất hiện thêm rất nhiều người mặc quần áo quân đội trang bị súng ống đầy đủ đang bao vây chung cư. Người dân trong chung cư bị chúng cưỡng ép tập trung lại ở phần đất trống ngay phía trước chung cư. Ở trên cao, từng ngôi nhà một bị chúng tiến hành lục soát.

"Hừ, yếu kém" Một giọng nói thứ ba vang lên từ một người trùm trong áo đen đi lại gần hai người

"Nói gì hả?" X7 đang bực bội vì mất dấu nổi điên hét lên

"Biết rõ đối tượng là người mà chủ nhân chỉ đích danh muốn giết mà lại khinh thường đối phương, trách ai được chứ" Tên lạ mặt nói

"Đừng tưởng mình giỏi X9 à, nếu không phải nhiệm vụ này phù hợp với năng lực của ngươi thì làm gì đến lượt ngươi xuất hiện ở đây" X7 lạnh giọng nói

X9 mở áo trùm lộ ra khuôn mặt nhọn hoắc tựa chuột của mình, người đối diện dễ dàng nhìn ra vẻ nham hiểm không thể ẩn giấu trên khuôn mặt dị dạng này của hắn.

"Đúng, mạnh chưa chắc hữu dụng, yếu nhưng chưa chắc vô dụng, giờ đã thấy rõ ta có tác dụng quan trọng ra sao chưa hả?" X9 cười lộ ra hàm răng nham nhở không đều, tự hào đáp

"Đừng nói nhiều, có giỏi thì giết được tên nhóc kia đi hẳn huênh hoang với bọn này" X7 lười đôi co cùng kè này, nói nhanh

"Được, đợi đó đi" X9 nói xong thì áo trùng đang mặc trên người cũng được hắn cởi ra hết, để lộ phần thân trên không mặc áo của hắn. Tiếp đó da của X9 dần biến đổi, phần da ở hai bên hông hắn như bị kéo dãn ra, dính chặt vào hai cánh tay gầy khẳng khiu. Những ngón tay ngón chân của hắn cũng biến dạng, chúng thu nhỏ lại chỉ còn cỡ bàn tay của một đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt hắn thì dài nhọn dần ra giống y một con chuột.

Chỉ sau vài giây, X9 từ một con người biến thành một nửa người nửa dơi với phần cánh là da từ hai bên hông gắn thẳng vào hai cánh tay.

X9 vung mạnh tay cánh của mình, hắn phóng người lao thẳng lên bầu trời, bay về phía khu rừng.

----------------------------------------

Ủng hộ BoLinhHong

Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank

Người nhận: Hoàng Bảo Linh

Mã số tài khoản: 108006424771

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau