Chương 44: Khu rừng bóng tối (Phần 2)
Tôi bước từng bước chậm, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Tưởng chừng như mọi cơn gió, mọi tiếng côn trùng kêu đều tương tự như tiếng của những kẻ kia tìm đến.
Phần lưng tôi lúc này đau rát, máu trên cánh tay cũng đã khô lại phần nào, lưng cùng cánh tay tôi lúc này gần như tên rần, mất dần đi cảm giác đau đớn, điều này cũng không phải là tín hiệu tốt vì cơn đau đạt đến đỉnh điểm sẻ chuyển thành mất cảm giác, đây ắt hẳn là tình trạng mà tôi đang gập phải.
Thầm cảm thấy may mắn là đã ăn tối sớm chứ nếu ôm bụng đói + vết thương rỉ máu + đi bộ trong rừng như này tuyệt đối là đòi mạng tôi chắc luôn. Ánh sáng trên bầu trời ngày càng rõ, tôi đã thấp thoáng quan sát được hình ảnh trước mặt mình nhờ ánh sáng hất từ trên bầu trời xuống, thầm cảm ơn vấn nạn ô nhiễm ánh sáng của thành phố này.
Trong quá trình di chuyển tôi cũng thử phân tích phần nào tình hướng vừa diễn ra. Hai kẻ trong trung tâm thương mại đột nhiên tìm giết tôi, việc mất điện rõ ràng là cố ý, chắc hẳn chúng nắm rõ năng lực của tôi nên muốn hạn chế nó bằng cách cúp điện, không có điện thì những thiết bị dùng điện sẻ trờ thành vô dụng với tôi.
Nhưng vấn đề đặt ra, bọn chúng là ai. Dựa theo vụ việc xảy ra ở trung tâm thương mại thì chúng là phía hoàn toàn khác với tổ chức MIX, mà ngoài cái tổ chức này tôi dường như chẳng đắc tội đến ai cả. Chúng nói năng lực của tôi gây hại cho chúng, nhưng rốt cuộc là gây hại theo kiểu nào thì vẫn còn là câu đố mà tôi chưa thể lý giải được.
VÙ...VÙ...
Gió đang thổi mạnh dần lên, hơi nước trong gió khiến cả người tôi khẽ run rẩy vì lạnh. Vì từ trong nhà ra nên trên người tôi lúc này chỉ đang mặc một bộ đồ thun gồm áo ngắn tay cùng quần thể thao gọn nhẹ. Thêm vết thương trên lưng đã xé gần rách hết phần áo khiến tôi trong tình trạng mặc như không mặc.
Nhưng ánh sáng thành phố đã rọi đến vô cùng gần, tôi đã nhìn thấy ánh sáng từ đèn đường rọi lên những thân cây phía trước, ắt hẳn là đèn từ con đường từ thành phố dẫn lên chung cư trên ngọn đồi lớn này. Nếu may mắn đi nhờ xe thì tôi sẻ thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng chuyện tốt không bao giờ trùng hợp, khi tôi ra khỏi khu rừng quả nhiên là con đường mòn dẫn về thành phố. Nhưng trên con đường lúc này lại vắng tanh mặc dù theo như tôi ước lượng thì mới chỉ có 8h tối hơn.
Móc ra chiếc điện thoại trong túi quần, rất may là sau từng ấy va đập chiếc điện thoại vẫn may mắn không bị hư. Nhưng lạ ở chổ là ngay cả ở vị trí này mà trên cột sóng góc trái màn hình vẫn hiển thị mất sóng. Nếu trong chung cư mất sóng do cúp điện làm tắt mất tháp phát sóng thì có thể hiểu. Nhưng ngay cả ở đây mà vẫn không có sóng thì quả là kì lạ. Nên nhớ đây là thành phố chứ không phải sa mạc khô cằn, việc mất sóng như này là rất kì lạ.
Tôi không dám bước xuống đi trên đường lộ, ánh đèn sáng kia quá lộ liễu và dễ nhìn thấy. Tôi chọn cách đi dọc theo bìa rừng ngay sát con đường, nếu gặp xe thì sẻ lao xuống xin quá giang, hy vọng sẻ không bị hiểu lầm là sơn tặc.
Đi được một lúc thì cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chiếc xe 7 chổ đang đậu trên đường, hai người đàn ông trung niên đang thoải mái dựa lưng vào thành xe hút thuốc. Tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay khi chuẩn bị bước ra thì ở vị trí chiếc xe, một bản hiển thị xuất hiện khiến tôi phải thu lại thân mình vào trong bóng tối của khu rừng.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG]
Tại sao trên một chiếc xe thông thường lại xuất hiện loại thiết bị này, chặn sóng. Đây chắc hẳn là câu trả lời cho việc điện thoại tôi không hề có chút sóng nào. Hai kẻ này chắc hẳn là cùng phe với những kẻ trên kia, chúng biết rõ năng lực của tôi nên ắt hẳn cũng phần nào biết về những người khác. Chúng muốn chặn đi năng lực của tôi, ngăn tôi liên hệ cầu cứu những người ở bên ngoài.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN THẤT BẠI]
[XE HƠI – CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN THẤT BẠI]
Xung quanh cỗ máy này tựa như có một vách ngăn, khiến tôi không tài nào xâm nhập và điều khiển được nó lẫn những thiết bị xung quanh nó.
Tôi bỏ qua hai kẻ này, tiếp tục bước chậm đi dọc theo bìa rừng tiến về phía trước. Nhưng khi đến khúc cua của con đường tiến vào thành phố cũng có một chốt gác tương tự, lần này là một đám gần 10 tên với súng ống đứng canh gác.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 1 – ĐANG HOẠT ĐỘNG]
Mà ác nổi tới lúc này thì con đường đã không còn chạy dọc theo mép rừng nửa mà tách thành một lối đi duy nhất bắc qua một cây cầu lớn, cây cầu này cũng được xem là lối ra vào duy nhất giữa thành phố cùng chung cư. Chúng gác ở đây thì hoàn toàn chặn đứng hy vọng mò đến thành phố của tôi.
Tôi lui người vào sâu vài mét trong khu rừng, dựa vào một gốc cây thả người ngồi bệt trên mặt đất. Mặc dù là đi bộ nhưng quảng đường vừa rồi cũng khiến thể lực của tôi dần cạn kiệt. Chưa kể đến cảm giác hơi choáng cùng chóng mặt mà tôi đang thấp thoáng cảm nhận vào lúc này, đây chắc hẳn là do vết thương trên người tôi gây ra.
Nhìn màn hình trên điện thoại, hóa ra đã qua 10h đêm rồi, lo lắng đủ thứ khiến thời gian trôi mau một cách thần kỳ. Vậy có thể suy đoán là tôi đã lang thang trong khu rừng này gần 2 tiếng đồng hồ, rất may là khu rừng này không có thú dữ.
Sau vài phút nghĩ ngơi tôi đứng dậy, quyết định nên tránh xa trạm gác này vẫn tốt hơn, phòng trường hợp chạm mặt kẻ nào đó vui tính muốn thăm thú khu rừng.
Nhưng giờ tôi lại chẳng có một mục tiêu nào, nghe bảo phía sau khu rừng là khoảng đất trống do thiên thạch lúc trước gây ra khiến địa hình ở đó vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận xảy chân té gãy cổ chết thì quả thật là oan uổng sau khi đã trốn thoát khỏi tụi dị nhân đuổi giết vừa rồi.
XOẸT...
Một cơn gió hất mạnh bất thường vào người tôi, chẳng lẻ là tên xúc tu, nhưng hắn vốn đâu di chuyển nhanh đến vậy.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngàng thì một thân ảnh cao gầy xuất hiện như từ trong không khí biến ra ngay trước mắt tôi.
"Tìm ra rồi, trông cũng đủ thảm nhỉ?" Ý cười trong lời nói vang vọng bên tai khiến tôi phải ngước mặt lên nhìn và ánh sáng vẫn đủ để tôi nhìn ra đó là ai.
Việc may không đến việc xui rủ nhau, không gặp thì thôi đã gặp thì là liên tục luôn. Trước mặt tôi lại là người quen cũ, mà nói cho chính xác là kẻ thù cũ mới đúng, tên dị nhân tốc độ - Zec.
Tôi cảnh giác lùi lại mặc dù trong lòng rõ ràng biết khoảng cách này không thấm vào đâu với tốc độ của kẻ trước mặt mình.
"Đừng sợ, lần này tôi đến cứu cậu" Không đợi tôi kịp bỏ chạy thì Zec đã phun ra một câu mà cho dù trăm nghĩ ngàn nghĩ tôi cũng không ngờ lại nghe được nó từ miệng kẻ này.
"Cái gì?" Tôi cất giọng khàn khàn phát ra âm thanh hỏi, gần 5 tiếng tôi chưa uống ngụm nước nào, giờ cổ họng có phần khô rát khó chịu.
Zec bước hai bước lại gần tôi, chậm rãi nói: "Ờ, tôi đến cứu cậu ra khỏi đây! Không muốn hả?" Nói xong tên Zec còn nhướng mắt nhìn tôi
Sao tin được chứ, mới cách đây chưa đến mấy tháng tôi cùng hắn đánh nhau thừa sống thiếu chết. Có chó nó tin tên này muốn đến cứu tôi, hắn không thừa cơ đâm tôi một dao đã là thánh thiện lắm rồi
Tôi lại lùi thêm một bước ngắn đến khi lưng mình dán lên thân cây khiến tôi khẽ nghiến răng vì vết thương trên lưng ma sát vào thân cây.
"Tại sao?" Tôi cảnh giác hỏi
Ừ, tại sao hắn lại nói vậy. Mặc dù hắn cùng bọn đang đuổi giết tôi không cùng một phe nhưng tổ chức MIX cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Rơi vào tay chúng thì ai biết chúng sẽ làm gì lên tôi, vậy chẳng thà chết quách đi còn hơn. Mặc dù chết mà không được nhìn thấy người đó lần cuối khiến tôi có phần tiếc nuối, nhưng giờ bản thân tôi không còn do tôi quyết định nữa rồi.
"Chuyện dài lắm, nói ngắn gọn thì...giờ tôi không còn là người của tổ chức nửa" Zec nói, lúc nói xong câu này trong mắt hắn thoáng hiện vẻ suy tư cùng lạnh lùng
Nếu chưa từng chạm mặt ắt hẳn tôi sẻ nghĩ tên này có thù hận giết cha mẹ đoạt vợ con với tụi tổ chức không chừng. Nhưng rõ ràng hắn là người của tổ chức, lại còn là nhân vật quan trọng có máu mặt nửa là đằng khác.
Tôi im lặng không trả lời, vẫn chìm trong mớ suy nghĩ liên miên của bản thân. Nên tin hắn hay không, nên đi theo hắn hay không. Nếu không theo hắn thì tôi phải đối mặt với bọn dị nhân đang lục soát khắp khu rừng này tìm giết tôi. Còn nếu theo thì nhiều khả năng tôi lại rơi vào tay tổ chức, chưa biết chừng sẻ bị chúng phanh thây ra để nghiên cứu.
Nếu lúc này mà có Thành Tân hay anh Vũ Thần thì tốt rồi, ít ra tôi cũng có thêm người để mà lựa chọn và tôi sẻ không lưỡng lự mà chọn lấy những người mà tôi tin chắc sẻ không hãm hại mình.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Cứu cậu để đổi lấy sự giúp đỡ của EXP 2 mà thôi" Zec dường như đọc ra suy nghĩ của tôi, hắn giải đáp
Hắn tin chắc việc cứu tôi sẻ có thể sai khiến được anh Vũ Thần sao, ừ thì tôi cùng anh ấy cũng đã thân thiết ở một mức độ nào đó. Nhưng có phải người yêu hay gia đình đâu, chỉ mới là bạn bè đơn thuần. Chẳng lẽ tên này muốn anh Vũ Thần vì cái ân cứu tôi mà xông pha nguy hiểm cho chúng chắc
"Sao anh dám chắc EXP 2 sẽ chịu giúp anh" Tôi không biết chúng có biết tên thật của anh Vũ Thần hay không nên tốt nhất là dùng biệt danh của anh cho an toàn
"EXP 2 thì không chắc, nhưng tôi nghĩ...EXP 1 chắc chắn sẻ hồi đáp cái ân này" Zec ý vị nói
Lại thêm một sự khó hiểu nữa, chẳng lẽ tên này cho rằng tôi quan trọng với anh Nam Thành sao. Mặc dù tôi có một đoạn tình cảm phức tạp với anh, cũng vẫn chưa định hình rõ phần cảm xúc này của bản thân dành cho anh là như thế nào. Nhưng tôi không nghĩ người như anh Nam Thành sẻ nghe theo sai khiến của kẻ khác.
RÍT...RÍT...RÍT...RÍT...
Một âm thanh chói tai truyền thẳng vào tai khiến đầu óc tôi thoáng quay cuồng, cảm giác như ai đó vừa đặt thùng lo ngay cạnh tai tôi rồi bật nhạc rock mở max volume vậy.
Tôi đưa hai tay lên bịt tai nhưng cái âm thanh rít gào này chẳng giảm đi chút nào, cứ như nó có thể xuyên qua tay tôi mà chui vào trong màn nhĩ vậy.
Trong lúc còn choáng váng thì hai cánh tay đã ôm lấy người tôi từ đằng sau, lúc này tôi mới phát giác là Zec đang đứng trước mặt đã biến mất từ lúc nào.
Cảm giác cơ thể tôi nhẹ bẫng lên, tiếp sau đó là vô số những cơn gió đập mạnh vào người. Hay nói cho chính xác thì cơ thể tôi đang đập mạnh vào không khí khi di chuyển với tốc độ cực nhanh.
----------------------------------------
Ủng hộ BoLinhHong
Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
Phần lưng tôi lúc này đau rát, máu trên cánh tay cũng đã khô lại phần nào, lưng cùng cánh tay tôi lúc này gần như tên rần, mất dần đi cảm giác đau đớn, điều này cũng không phải là tín hiệu tốt vì cơn đau đạt đến đỉnh điểm sẻ chuyển thành mất cảm giác, đây ắt hẳn là tình trạng mà tôi đang gập phải.
Thầm cảm thấy may mắn là đã ăn tối sớm chứ nếu ôm bụng đói + vết thương rỉ máu + đi bộ trong rừng như này tuyệt đối là đòi mạng tôi chắc luôn. Ánh sáng trên bầu trời ngày càng rõ, tôi đã thấp thoáng quan sát được hình ảnh trước mặt mình nhờ ánh sáng hất từ trên bầu trời xuống, thầm cảm ơn vấn nạn ô nhiễm ánh sáng của thành phố này.
Trong quá trình di chuyển tôi cũng thử phân tích phần nào tình hướng vừa diễn ra. Hai kẻ trong trung tâm thương mại đột nhiên tìm giết tôi, việc mất điện rõ ràng là cố ý, chắc hẳn chúng nắm rõ năng lực của tôi nên muốn hạn chế nó bằng cách cúp điện, không có điện thì những thiết bị dùng điện sẻ trờ thành vô dụng với tôi.
Nhưng vấn đề đặt ra, bọn chúng là ai. Dựa theo vụ việc xảy ra ở trung tâm thương mại thì chúng là phía hoàn toàn khác với tổ chức MIX, mà ngoài cái tổ chức này tôi dường như chẳng đắc tội đến ai cả. Chúng nói năng lực của tôi gây hại cho chúng, nhưng rốt cuộc là gây hại theo kiểu nào thì vẫn còn là câu đố mà tôi chưa thể lý giải được.
VÙ...VÙ...
Gió đang thổi mạnh dần lên, hơi nước trong gió khiến cả người tôi khẽ run rẩy vì lạnh. Vì từ trong nhà ra nên trên người tôi lúc này chỉ đang mặc một bộ đồ thun gồm áo ngắn tay cùng quần thể thao gọn nhẹ. Thêm vết thương trên lưng đã xé gần rách hết phần áo khiến tôi trong tình trạng mặc như không mặc.
Nhưng ánh sáng thành phố đã rọi đến vô cùng gần, tôi đã nhìn thấy ánh sáng từ đèn đường rọi lên những thân cây phía trước, ắt hẳn là đèn từ con đường từ thành phố dẫn lên chung cư trên ngọn đồi lớn này. Nếu may mắn đi nhờ xe thì tôi sẻ thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng chuyện tốt không bao giờ trùng hợp, khi tôi ra khỏi khu rừng quả nhiên là con đường mòn dẫn về thành phố. Nhưng trên con đường lúc này lại vắng tanh mặc dù theo như tôi ước lượng thì mới chỉ có 8h tối hơn.
Móc ra chiếc điện thoại trong túi quần, rất may là sau từng ấy va đập chiếc điện thoại vẫn may mắn không bị hư. Nhưng lạ ở chổ là ngay cả ở vị trí này mà trên cột sóng góc trái màn hình vẫn hiển thị mất sóng. Nếu trong chung cư mất sóng do cúp điện làm tắt mất tháp phát sóng thì có thể hiểu. Nhưng ngay cả ở đây mà vẫn không có sóng thì quả là kì lạ. Nên nhớ đây là thành phố chứ không phải sa mạc khô cằn, việc mất sóng như này là rất kì lạ.
Tôi không dám bước xuống đi trên đường lộ, ánh đèn sáng kia quá lộ liễu và dễ nhìn thấy. Tôi chọn cách đi dọc theo bìa rừng ngay sát con đường, nếu gặp xe thì sẻ lao xuống xin quá giang, hy vọng sẻ không bị hiểu lầm là sơn tặc.
Đi được một lúc thì cuối cùng tôi cũng tìm thấy một chiếc xe 7 chổ đang đậu trên đường, hai người đàn ông trung niên đang thoải mái dựa lưng vào thành xe hút thuốc. Tôi thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng ngay khi chuẩn bị bước ra thì ở vị trí chiếc xe, một bản hiển thị xuất hiện khiến tôi phải thu lại thân mình vào trong bóng tối của khu rừng.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG]
Tại sao trên một chiếc xe thông thường lại xuất hiện loại thiết bị này, chặn sóng. Đây chắc hẳn là câu trả lời cho việc điện thoại tôi không hề có chút sóng nào. Hai kẻ này chắc hẳn là cùng phe với những kẻ trên kia, chúng biết rõ năng lực của tôi nên ắt hẳn cũng phần nào biết về những người khác. Chúng muốn chặn đi năng lực của tôi, ngăn tôi liên hệ cầu cứu những người ở bên ngoài.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN]
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 3 – ĐANG HOẠT ĐỘNG à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN THẤT BẠI]
[XE HƠI – CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN à CHIẾM QUYỀN ĐIỀU KHIỂN THẤT BẠI]
Xung quanh cỗ máy này tựa như có một vách ngăn, khiến tôi không tài nào xâm nhập và điều khiển được nó lẫn những thiết bị xung quanh nó.
Tôi bỏ qua hai kẻ này, tiếp tục bước chậm đi dọc theo bìa rừng tiến về phía trước. Nhưng khi đến khúc cua của con đường tiến vào thành phố cũng có một chốt gác tương tự, lần này là một đám gần 10 tên với súng ống đứng canh gác.
[THIẾT BỊ CHẶN SÓNG TÍN HIỆU 1 – ĐANG HOẠT ĐỘNG]
Mà ác nổi tới lúc này thì con đường đã không còn chạy dọc theo mép rừng nửa mà tách thành một lối đi duy nhất bắc qua một cây cầu lớn, cây cầu này cũng được xem là lối ra vào duy nhất giữa thành phố cùng chung cư. Chúng gác ở đây thì hoàn toàn chặn đứng hy vọng mò đến thành phố của tôi.
Tôi lui người vào sâu vài mét trong khu rừng, dựa vào một gốc cây thả người ngồi bệt trên mặt đất. Mặc dù là đi bộ nhưng quảng đường vừa rồi cũng khiến thể lực của tôi dần cạn kiệt. Chưa kể đến cảm giác hơi choáng cùng chóng mặt mà tôi đang thấp thoáng cảm nhận vào lúc này, đây chắc hẳn là do vết thương trên người tôi gây ra.
Nhìn màn hình trên điện thoại, hóa ra đã qua 10h đêm rồi, lo lắng đủ thứ khiến thời gian trôi mau một cách thần kỳ. Vậy có thể suy đoán là tôi đã lang thang trong khu rừng này gần 2 tiếng đồng hồ, rất may là khu rừng này không có thú dữ.
Sau vài phút nghĩ ngơi tôi đứng dậy, quyết định nên tránh xa trạm gác này vẫn tốt hơn, phòng trường hợp chạm mặt kẻ nào đó vui tính muốn thăm thú khu rừng.
Nhưng giờ tôi lại chẳng có một mục tiêu nào, nghe bảo phía sau khu rừng là khoảng đất trống do thiên thạch lúc trước gây ra khiến địa hình ở đó vô cùng nguy hiểm. Không cẩn thận xảy chân té gãy cổ chết thì quả thật là oan uổng sau khi đã trốn thoát khỏi tụi dị nhân đuổi giết vừa rồi.
XOẸT...
Một cơn gió hất mạnh bất thường vào người tôi, chẳng lẻ là tên xúc tu, nhưng hắn vốn đâu di chuyển nhanh đến vậy.
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngàng thì một thân ảnh cao gầy xuất hiện như từ trong không khí biến ra ngay trước mắt tôi.
"Tìm ra rồi, trông cũng đủ thảm nhỉ?" Ý cười trong lời nói vang vọng bên tai khiến tôi phải ngước mặt lên nhìn và ánh sáng vẫn đủ để tôi nhìn ra đó là ai.
Việc may không đến việc xui rủ nhau, không gặp thì thôi đã gặp thì là liên tục luôn. Trước mặt tôi lại là người quen cũ, mà nói cho chính xác là kẻ thù cũ mới đúng, tên dị nhân tốc độ - Zec.
Tôi cảnh giác lùi lại mặc dù trong lòng rõ ràng biết khoảng cách này không thấm vào đâu với tốc độ của kẻ trước mặt mình.
"Đừng sợ, lần này tôi đến cứu cậu" Không đợi tôi kịp bỏ chạy thì Zec đã phun ra một câu mà cho dù trăm nghĩ ngàn nghĩ tôi cũng không ngờ lại nghe được nó từ miệng kẻ này.
"Cái gì?" Tôi cất giọng khàn khàn phát ra âm thanh hỏi, gần 5 tiếng tôi chưa uống ngụm nước nào, giờ cổ họng có phần khô rát khó chịu.
Zec bước hai bước lại gần tôi, chậm rãi nói: "Ờ, tôi đến cứu cậu ra khỏi đây! Không muốn hả?" Nói xong tên Zec còn nhướng mắt nhìn tôi
Sao tin được chứ, mới cách đây chưa đến mấy tháng tôi cùng hắn đánh nhau thừa sống thiếu chết. Có chó nó tin tên này muốn đến cứu tôi, hắn không thừa cơ đâm tôi một dao đã là thánh thiện lắm rồi
Tôi lại lùi thêm một bước ngắn đến khi lưng mình dán lên thân cây khiến tôi khẽ nghiến răng vì vết thương trên lưng ma sát vào thân cây.
"Tại sao?" Tôi cảnh giác hỏi
Ừ, tại sao hắn lại nói vậy. Mặc dù hắn cùng bọn đang đuổi giết tôi không cùng một phe nhưng tổ chức MIX cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Rơi vào tay chúng thì ai biết chúng sẽ làm gì lên tôi, vậy chẳng thà chết quách đi còn hơn. Mặc dù chết mà không được nhìn thấy người đó lần cuối khiến tôi có phần tiếc nuối, nhưng giờ bản thân tôi không còn do tôi quyết định nữa rồi.
"Chuyện dài lắm, nói ngắn gọn thì...giờ tôi không còn là người của tổ chức nửa" Zec nói, lúc nói xong câu này trong mắt hắn thoáng hiện vẻ suy tư cùng lạnh lùng
Nếu chưa từng chạm mặt ắt hẳn tôi sẻ nghĩ tên này có thù hận giết cha mẹ đoạt vợ con với tụi tổ chức không chừng. Nhưng rõ ràng hắn là người của tổ chức, lại còn là nhân vật quan trọng có máu mặt nửa là đằng khác.
Tôi im lặng không trả lời, vẫn chìm trong mớ suy nghĩ liên miên của bản thân. Nên tin hắn hay không, nên đi theo hắn hay không. Nếu không theo hắn thì tôi phải đối mặt với bọn dị nhân đang lục soát khắp khu rừng này tìm giết tôi. Còn nếu theo thì nhiều khả năng tôi lại rơi vào tay tổ chức, chưa biết chừng sẻ bị chúng phanh thây ra để nghiên cứu.
Nếu lúc này mà có Thành Tân hay anh Vũ Thần thì tốt rồi, ít ra tôi cũng có thêm người để mà lựa chọn và tôi sẻ không lưỡng lự mà chọn lấy những người mà tôi tin chắc sẻ không hãm hại mình.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Cứu cậu để đổi lấy sự giúp đỡ của EXP 2 mà thôi" Zec dường như đọc ra suy nghĩ của tôi, hắn giải đáp
Hắn tin chắc việc cứu tôi sẻ có thể sai khiến được anh Vũ Thần sao, ừ thì tôi cùng anh ấy cũng đã thân thiết ở một mức độ nào đó. Nhưng có phải người yêu hay gia đình đâu, chỉ mới là bạn bè đơn thuần. Chẳng lẽ tên này muốn anh Vũ Thần vì cái ân cứu tôi mà xông pha nguy hiểm cho chúng chắc
"Sao anh dám chắc EXP 2 sẽ chịu giúp anh" Tôi không biết chúng có biết tên thật của anh Vũ Thần hay không nên tốt nhất là dùng biệt danh của anh cho an toàn
"EXP 2 thì không chắc, nhưng tôi nghĩ...EXP 1 chắc chắn sẻ hồi đáp cái ân này" Zec ý vị nói
Lại thêm một sự khó hiểu nữa, chẳng lẽ tên này cho rằng tôi quan trọng với anh Nam Thành sao. Mặc dù tôi có một đoạn tình cảm phức tạp với anh, cũng vẫn chưa định hình rõ phần cảm xúc này của bản thân dành cho anh là như thế nào. Nhưng tôi không nghĩ người như anh Nam Thành sẻ nghe theo sai khiến của kẻ khác.
RÍT...RÍT...RÍT...RÍT...
Một âm thanh chói tai truyền thẳng vào tai khiến đầu óc tôi thoáng quay cuồng, cảm giác như ai đó vừa đặt thùng lo ngay cạnh tai tôi rồi bật nhạc rock mở max volume vậy.
Tôi đưa hai tay lên bịt tai nhưng cái âm thanh rít gào này chẳng giảm đi chút nào, cứ như nó có thể xuyên qua tay tôi mà chui vào trong màn nhĩ vậy.
Trong lúc còn choáng váng thì hai cánh tay đã ôm lấy người tôi từ đằng sau, lúc này tôi mới phát giác là Zec đang đứng trước mặt đã biến mất từ lúc nào.
Cảm giác cơ thể tôi nhẹ bẫng lên, tiếp sau đó là vô số những cơn gió đập mạnh vào người. Hay nói cho chính xác thì cơ thể tôi đang đập mạnh vào không khí khi di chuyển với tốc độ cực nhanh.
----------------------------------------
Ủng hộ BoLinhHong
Tài khoản Ngân Hàng Vietinbank
Người nhận: Hoàng Bảo Linh
Mã số tài khoản: 108006424771
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất