Chương 133: Phân thắng bại
– Ngươi nên buông tha bọn họ!
Động tác thô bạo của Thiết Lặc rất nhanh liền đã để lại ấn kí xanh tím ở trên người y. Lúc này Ly Hận Thiên đã cố không thể chịu đựng được hơn nữa. Đau đớn, khuất nhục đều quên. Y giãy dụa mà nhìn về phía bên ngoài giường. Y nhìn thấy Thanh Nhiên bị mấy kẻ kia dùng trượng dài mà đè xuống đất. Vũ Quả đang bị một kẻ vạm vỡ lôi ra cửa, tiếng khóc của nàng khiến cho nam nhân đau đến tê tâm phế liệt …
Còn có Thất, thân thể của hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, máu kia, càng chảy càng nhiều…
– Ngươi muốn làm thế nào cũng được. Ta cầu xin ngươi, ngươi buông tha bọn họ đi. Thiết Lặc, việc hỗn đản này, tất cả việc này vốn một chút cũng không liên quan đến bọn họ. Bọn họ là người của ta, cho nên nghe theo mệnh lệnh của ta vốn không có sai. Bọn họ làm việc gì cũng đều là do ta phân phó. Kẻ phản bội ngươi hay là người của ngươi cũng đều là ta. Ngươi chỉ cần trút giận lên một mình ta là đủ rồi. Ngươi không nên liên lụy đến người vô tội!
Động tác của Thiết Lặc bởi vì lời của Ly Hận Thiên nói mà dừng lại một chút. Gã thô lỗ bắt lấy cằm của nam nhân khiến y nhìn về phía gã. Gã lạnh lùng cười, gã nói cho Ly Hận Thiên nghe,
– Nguyên nhân cũng chính bởi vì bọn họ là người của ngươi, cho nên bọn họ mới phải chết. Chuyện này đúng là không liên quan đến việc bọn họ làm ra cái gì. Chỉ là ta muốn cho ngươi biết rõ một điều. Đây là kết cục cho kẻ nào dám ngỗ nghịch lại ý muốn của ta. Còn có, thông qua việc này khiến cho ngươi triệt để mà hoàn toàn hiểu rõ mà kĩ càng tính cách của của ta.
Ta không phải là kẻ mà các ngươi có thể tùy tiện trêu chọc hay uy hiếp được.
Gã muốn cho bọn họ một ít giáo huấn tầm thường mà thôi.
Ly Hận Thiên còn muốn cố gắng cầu xin cho bọn họ. Nhưng khi nghe xong lời này của Thiết Lặc, y đột ngột câm nín. Y còn có thể nói được cái gì sao. ‘Ngươi không thể làm như vậy, không cần làm như vậy’, sao?
Thiết Lặc sẽ không để ý tới lời y nói. Gã đã nói cho y biết. Gã muốn làm cái gì, thì liền làm cái đó.
– Ly Hận Thiên. Ngươi cho là, ngươi còn có tư cách để thương lượng điều kiện với ta sao? Bọn họ khẳng định sẽ chết. Từ nay về sau, ở trong thế giới của ngươi, chỉ còn lại mỗi một mình ngươi. Ta sẽ không cho phép, bất kì người nào tới gần ngươi. Càng sẽ không cho phép, bất cứ một kẻ nào giúp ngươi. Là cô độc, là bất lực, hay là hối hận cùng thống khổ. Ở trong tư vị này, ngươi cứ chậm rãi mà thưởng thức.
Về sau, ở trong thế giới của Ly Hận Thiên, chỉ có mỗi một Thiết Lặc là gã đây. Thân nhân, bằng hữu, ngay ở trong một khắc này, đều sẽ biến thành mây khói tan biến mất.
Ở một bên khác, Vũ Quả đã bị kéo ra khỏi cánh cửa. Thanh Nhiên bị chú khóa yêu hoàn toàn trói buộc, không thể động đậy. Ngay khi có kẻ muốn đem Thất kéo ra ngoài, Thanh Nhiên vẫn đang luôn luôn gầm nhẹ, đột ngột phát ra một tiếng kêu quái dị…
Không phải là dạng khàn giọng kêu to, mà là một loại âm thanh cực kỳ đặc biệt, kêu thẳng đến khi trên người nghe nổi lên một thân da gà…
Ở bên trong bức rèm che, Thiết Lặc cũng bị tiếng kêu kì dị này ảnh hưởng mà dừng lại động tác. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, do Thanh Nhiên tận mắt chứng kiến việc Thất bị đâm chết nên bị kích thích đến mức phát điên. Nhưng y nhìn thấy, Thanh Nhiên quỳ ở trên mặt đất, quanh thân đang phát ra sương mù màu đen nồng đậm đang tản ra. Đám người xung quanh đều trở nên rất sợ hãi. Xem ra sự biến hía của Thanh Nhiên khiến cho đám người đó vô cùng sợ hãi…
Thanh Nhiên tựa hồ như đang dùng loại phép thuật nào đó, hắn vẫn chưa mất đi lý trí.
Mái tóc sẫm màu thiên thanh của Thanh Nhiên tung bay ở trong đám sương màu đen lại giống nhu viên ngọc bình thường mà càng thêm biến thẫm màu. Hắn cúi thấp đầu, trên mặt ẩn ẩn lộ ra hồng quang, chú khóa yêu ở trên thân thể của Thanh Nhiên lại biến hóa từng chút liền trở nên thực không ổn định, chữ ở trên đó giống như chữ quốc ngữ của Myanmar mà như ẩn như hiện, như là đèn điện bị hư chớp tắt liên tục, đều có tùy thời mà nổ tung…
Đúng lúc này, Ly Hận Thiên nhìn thấy, đám người thị vệ từ đầu đến giờ đều vây quanh đó, đột ngột mà rối loạn vung vũ khí lên bắt đầu chém lung tung. Vẻ mặt của đám người đó đều hiện lên sự hoảng sợ, thậm chí còn có kẻ bắt đầu niệm chú thuật loạn thất bát tao gì đó nữa…
– Trấn định, đó là thuật gây ra ảo giác.
Thiết Lặc vừa nói xong. Ly Hận Thiên liền nghe thấy âm thanh quen thuộc của Thanh Nhiên lại không mang theo chút tình cảm nào mà nói ra cái gì đó. Y nghe lại không hiểu Thanh Nhiên đang nói gì. Y chỉ cảm thấy Thanh Nhiên niệm khiến y thực không thoải mái…
Thanh Nhiên trực tiếp mà nhận được yêu lực thuần khiết từ Yêu Hoàng nên yêu lực của hắn lúc xưa đâu bằng ngày nay. Từ đầu đến giờ hắn vẫn còn khống chế tốt yêu lực này. Nhưng ngay sau khi Thất bị thương, tiềm năng của hắn ở trong nháy mắt liền bị kích phát. Sức mạnh của Yêu Hoàng rốt cục bị hắn hấp thu hết, ngay trong lúc hắn đang phóng thích yêu lực, Ly Hận Thiên nghe thấy ở bên ngoài như là có tiếng kêu đáp lại âm thanh của Thanh Nhiên, vang lên tiếng kêu réo kì quái liên tục của động vật…
Sau đó, đầu óc của nam nhân ở trong nháy mắt trở nên hỗn độn.
Sức mạnh của Thanh Nhiên, tựa hồ như cùng ở bên trong người y nổi lên cảm ứng nào đó.
Trong thân thể giống như cái gì đó va chạm mạnh mẽ mà tràn ra bên ngoài muốn thoát ra khỏi vỏ bọc này vậy…
Khống chế không được. Ly Hận Thiên thầm nghĩ muốn đâm thủng màng tai, muốn dùng cả móng tay mà cấu xé thân xác để cho cái gì đó được giải phóng ra ngoài…
Rất thống khổ.
Đầu đau đến mức muốn nứt, cả thân thể của y cũng muốn tứ phân ngũ liệt…
Mồ hôi lạnh cơ hồ là ở trong nháy mắt liền hoàn toàn đổ ra. Sắc mặt của Ly Hận Thiên vốn đã trắng bệch. Thiết Lặc ở trên người y, chính chuyên chú mà nhìn tình huống ở bên ngoài. Gã căn bản không phát hiện ra sự thay đổi của Ly Hận Thiên…
Mắt thấy thủ hạ của gã đã bị thuật gây ảo giác khống chế, Thiết Lặc cũng không biết là, hiện tại đám người đó có thể nhìn thấy cái gì. Gã chỉ biết là muốn phá giải phép thuật này chỉ có thể đánh đúng vào kẻ đang thi phép này. Gã ngưng tụ linh khí, cũng bất chấp Ly Hận Thiên đang dưới thân, mà trực tiếp thả ngũ linh nhận ra ngoài…
Đầu Thanh Nhiên cũng không ngước lên, ngay khi ngũ linh nhận bay đến trước mặt hắn, bàn tay ở bên hông liền bắt đầu nhúc nhích, một đoàn sương khói mang màu xanh nọ trực tiếp từ bàn tay phun ra, lập tức bao vây lấy ngũ linh nhận. Thiết Lặc liền biết tình huống này thật không đúng, vội vàng đem ngũ linh nhận thu hồi, nhưng mà sau khi ngũ linh nhận hóa thành linh lực lại một lần nữa trở lại vào trong thân thể, gã liền trực tiếp phát hiện ra Thanh Nhiên cư nhiên đã phóng độc…
Ngũ linh nhận không phải là linh lực mà biến thành kiếm. Nó vốn là một thứ vũ khí vô hình, cho nên Thiết Lặc đã bị trúng độc.
Bất quá may mà độc của diệp thanh xà vốn không mạnh, chút độc đó đối với Thiết Lặc vốn không gây nên nguy hiểm trí mạng, chỉ là khiến gã phải thống khổ trong chốc lát mà thôi. Nhưng Thiết Lặc vẫn bảo trì mỉm cười, rốt cục ở ngay một khắc, triệt để bị đóng băng…
Gã thiên tính vạn tính, lại thiếu mất tính toán về sức mạnh của Thanh Nhiên.
Gã đã sớm biết rằng Thất vốn chính là một tuần xà giả, cũng hiểu rõ thân thủ của hắn. Đồng dạng, gã cũng biết ở bên người Ly Hận Thiên vốn có xà yêu. Nhưng sức mạnh của xà yêu kia lại không mạnh, chỉ cần là kẻ hàng yêu bình thường cũng có thể thu phục được nó, nhưng mà gã lại không nghĩ tới…
Lần này đến Nam Triều, người mang theo cũng không tính là nhiều. Người có sức mạnh khu quỷ hàng ma càng hiếm, thiếu lại càng thêm thiếu, lấy trình độ hiện tại của bọn hắn, căn bản không phải là đối thủ của Thanh Nhiên…
Khuôn mặt của Thiết Lặc bình tĩnh xuống vẫn luôn nhìn Thanh Nhiên thi triển phép thuật, thủ hạ của gã vẫn đang bị phép thuật gây ảo giác mà thao túng, đã bắt đầu ở trong trong trông phòng mà tự động thủ mà chém giết lẫn nhau. Thiết Lặc đang muốn triệu tập thêm càng nhiều người đến, nhưng trong đêm nay lại là lần thứ hai, có thứ gì đó lạnh lẽo như băng mà đang đặt ở trên cổ gã…
Lần này, không phải rắn của Thất, mà thật sự là chủy thủ.
– Ta đã từng nói, không có kẻ nào có thể bắt buộc y làm việc mà bản thân y vốn không muốn. Ta cũng từng nói qua, ta không ngại vì Bắc Chiêu mà đổi lại cho một tân minh chủ khác.
Giọng nói đạm mạc của Ly Lạc mang theo ngữ khí ngoan lệ ở phía sau chiếc gáy của Thiết Lặc mà vang lên. Hắn vốn không thích làm loại hành động thô lỗ này, dùng đao mà bức kẻ khác cũng chỉ có là cái loại người thô tục như Mộc Nhai mới có thể làm ra được. Ly Lạc cảm thấy, Thiết Lặc sống qua một đời này cũng đã đáng lắm rồi. Bởi vì gã là kẻ đầu tiên có thể khiến Ly Lạc hắn đây phải dùng đao mà kề cổ uy hiếp.
Ly Lạc vẫn còn mặc bộ quần áo khi dự gia yến vào buổi tối vừa rồi, chỉ là áo ngoài đã sớm không biết đi đâu mất rồi. Hắn chỉ mặc một lớp miên bào đơn bạc, vạt áo còn nhét vào bên trong đai lưng, đến cổ tay áo cũng hoàn toàn đều dùng một mảnh vải cùng chất liệu làm ra đai lưng kia mà buộc chặt lại.
Có thể thấy được hắn hoàn toàn vội vàng đến mức nào.
Không còn là Ly Lạc phong độ ngày nào nữa rồi.
Thiết Lặc không nhúc nhích. Đêm nay có rất nhiều việc phát sinh ra ngoài dự liệu của gã. Nếu vừa nãy, thì gã vốn đã nắm chắc một nửa phần lớn hành động của việc lần này đều được nắm giữ ở trong lòng bàn tay của gã, nhưng một nửa chuyện còn lại phát sinh lại là việc gã hoàn toàn không thể khống chế được.
Ở trên bàn tiệc lúc tối, gã đã đắc thắng mà bày trò trả đũa, diễn trò với Ly Hận Thiên trước mặt mọi người, gã đã thắng được một ván. Chỉ là gã đã xem nhẹ thực lực của Thanh Nhiên, cũng không nghĩ ra cái kẻ vốn nên bị Hoàng Thượng kéo đi để ‘thức trắng đêm dài mà bàn bạc’ là Ly Lạc đây, sẽ có thể xuất hiện ở trong này.
– Ngươi nhất định nghĩ rằng, khẳng định ta đã bị Hoàng Thượng giữ chân lại đi. Bất quá thật đáng tiếc, kẻ bị hoài nghi ám sát Ngự Vương Văn Thừa Sử lại chưa bị bắt giam, nên ta đây cũng không cần phải ở trong cung.
Nghe thấy lời mà Ly Lạc nói, Thiết Lặc lạnh lùng phát ra một tiếng “hừ”. Gã vốn là không nghĩ tới, Ly Lạc dám mạo hiểm phạm vào tội chém đầu mà tiến vào chỗ ở của gã.
Buổi tiệc tối này, là một màn kịch mà Thiết Lặc đã sớm có dự mưu rất tốt rồi, gã vốn đã chuẩn bị tốt hết tất cả, chỉ còn chờ đợi thời cơ.
Lúc này, thân đệ đệ của Hoàng Thượng là Ngự Vương sẽ vào mười lăm này mà đi tới Phục Long tự ở Bắc Pha vì việc cầu phúc mà chuẩn bị trước. Thiết Lặc chính là chờ thời cơ này mà liền phái người đi đánh lén, Ngự Vương đã bị trọng thương, sống chết không rõ, mà gã lưu lại manh mối, trực tiếp chỉ ra Ly Lạc.
Chuyện này không phải là nhỏ. Thân là Võ Uy sử Mộc Nhai liên quan mật thiết đến an toàn của Đế Đô này nên hắn phải đi tra rõ việc này. Mà Ly Lạc lại là đối tượng tình nghi quan trọng nhất. Đêm nay hoặc là ở trong vòng vài ngày tới đều sẽ phải sống ở trong hoàng cung.
Nếu Mộc Nhai không phải là kẻ vô dụng mà nói, thì Ly Lạc rất nhanh liền sẽ được chứng minh sự trong sạch. Còn nếu như bằng không, thì Thiết Lặc thật vui sướng mà nhìn thấy Ly Lạc thành công mà bị gã hãm hại, bị rơi xuống ngựa tuột xuống thế hạ phong.
Thiết Lặc làm như vậy, không phải sợ bọn hắn xuất hiện sẽ làm hỏng chuyện của gã. Mà là gã muốn cho bọn hắn hiểu được một cái đạo lý. Ly Hận Thiên là người của gã. Gã muốn như thế nào liền làm như thế đó. Về phần bản chất kiêu ngạo ương ngạnh của bọn hắn, thì ở chỗ của gã, cũng không dám làm ra cái gì quá phận.
Một vở kịch diễn ở trên buổi tiệc tối hồi tối kia, Thiết Lặc cao giọng mà cố ý thả ra tin tức. Đêm nay gã nhất định sẽ đối phó Ly Hận Thiên.
Bọn hắn đều có chuẩn bị nên có để hành động. Đáng tiếc bọn hắn đã bị người khác giữ chân lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn việc này phát sinh.
Gã là đế vương, bọn hắn là kẻ làm thần tử, liền tính gã có cố kị của mình, thì bọn hắn cũng có rất nhiều áp lực.
Mặc kệ dù là mạnh đến mức nào đi nữa, thì đã mang thân phận gì, cũng chắc chắn đã định đoạt được hết tất cả.
Thiết Lặc là đang dự trù mà chiều ngày ấy mới mời Ly Tiêu Sơn, thời gian thực sát sao. Gã biết Mộc Nhai và Ly Lạc thực lo lắng cho tình trạng của Ly Hận Thiên, cho nên bọn họ khẳng định sẽ nhận lời mời này, hơn nữa ở trong thời gian ngắn như vậy, bọn hắn cũng không kịp chuẩn bị cái gì.
Liền tính toán nếu có chuẩn bị đi nữa, cũng không thể tính đến việc Ngự Vương sẽ xảy ra chuyện, càng không nghĩ ra bọn hắn sẽ bị vướng lại mà bị giữ chân.
Bữa tiệc tối nay, chính là một màn phản kích kéo léo của Thiết Lặc.
Ly Lạc bị tình nghi là hung thủ, Mộc Nhai cần phải tra án. Đêm nay bọn hắn đều là thân bất do kỷ. Liền tính nếu biết gã muốn làm cái gì đi nữa, cũng không thể tới được. Nhưng mà, Ly Lạc cư nhiên lại xuất hiện ở trong này …
Hắn đã phá hủy hết tất cả kế hoạch hoàn hảo này.
– Bản quân vốn là không nghĩ tới. Ngươi vì y, đến mạng sống cũng không cần. Bản quân nên cho là các ngươi ‘phụ tử tình thâm’ tiếp theo sẽ vỗ tay khen ngợi, hay nên cho là, vì ‘bối đức chi luyến’ của các ngươi mà thổn thức đây?
Ly Lạc túm lấy cổ áo Thiết Lặc mà kéo gần lại mình, lôi gã từ trên người của nam nhân mà đứng lên. Đối với lời châm chọc của Thiết Lặc, Ly Lạc chỉ luôn mắt điếc tai ngơ. Hắn chỉ là nói cho Thiết Lặc biết,
– Ta đã có cách vào tận chỗ này. Ta vẫn còn có cách để giải quyết gọn gàng việc này. Văn Thừa Sử không có lên diện kiến. Có lẽ, bởi vì có chuyện lớn đã xảy ra ở trong phủ trạch của Quốc Quân Bắc Chiêu, đe doạ đến tánh mạng của Quân Chủ Bắc Chiêu cùng với quan quân nơi đây, nên Ly Lạc vốn không dám chậm trễ. Quốc Quân, ngươi cảm thấy chủ ý này của Ly Lạc có được hay không?
Ly Lạc vừa nói xong, liền đem chủy thủ thu vào, hắn không có chuẩn bị làm thương tổn đến Thiết Lặc. Ít nhất là vào lúc này, còn chưa phải là lúc để cho gã phải chết. Hắn hiểu rõ tính cách của Thiết Lặc. Nếu ngày hôm nay nhất định mà xé rách mặt nhau ra, thì từ đây về sau khẳng định gã sẽ có cừu oán sẽ tất báo. Bất quá xem gã có cái năng lực này không đã, bày ra một thế trận khác đi ra từng nước cờ như thế nào đây…
Hắn sẽ chờ gã.
Bất quá ván cờ lúc này, Thiết Lặc đã hoàn toàn thua.
– Ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, dám tự một mình đơn thân độc mã mà tiến vào phủ trạch của ta.
Thiết Lặc vẫn không nhúc nhích. Bây giờ đã có một Ly Lạc, lại thêm một tên Thanh Nhiên, gã vốn không phải là đối thủ của hai người hắn. Huống chi gã vẫn còn trúng độc, gã là bậc đế vương. Gã vốn hiểu được nặng nhẹ.
Gã có thể cho thị vệ đến đây vây bắt bọn họ, nhưng này đối với chuyện đêm nay mà nói, sẽ chỉ khiến gã thua càng thêm khó coi.
Hơn nữa quậy đến ồn ào ra, gã liền thật sự mất hết mặt mũi.
Đúng là bởi vì cố kị việc này, cho nên Ly Hận Thiên bị bắt đi, gã chỉ có thể âm thầm đi tìm y, mà không phải quang minh chính đại mà đi lùng bắt. Trong đám thủ hạ của gã, chỉ có một ít kẻ là biết được việc Ly Hận Thiên không có ở trong phủ.
Vẫn là câu nói kia, còn nhiều thời gian…
Việc sỉ nhục lúc này, về sau gã sẽ làm đòi bằng hết.
Ly Lạc cũng tốt, mà Ly Hận Thiên cũng thế…
– Ly Lạc cũng không làm việc mà không có chừng mực. Những lời nên nói, ta đã nói xong. Bất đắc dĩ, mới phải uy hiếp Quốc Quân với lại đã khiến Quốc Quân hao tổn một phen tâm tư. Nếu đã như vậy, việc này thì Ly Lạc không cần lại tiếp tục lãng phí miệng lưỡi nữa. Ly Lạc hoan nghênh Quốc Quân tiếp tục khiêu chiến, ta cũng thật chờ mong. Bất quá cha ta, thì hôm nay ta liền nhất định phải mang đi. Về sau, y cũng sẽ không quay trở về. Dù sao Quốc Quân, cũng đã không muốn y nữa rồi.
Ly Lạc vừa nói xong, thì đi ôm lấy Ly Hận Thiên quần áo xốc xếch. Hắn nhất thời cúi đầu liền phát hiện ra tình trạng của nam nhân không ổn. Mặt của y trắng bệch đến mức giống như tờ giấy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lớp vải quần áo. Ly Lạc cảm giác đầu tiên, chính là Thiết Lặc đã làm ra cái gì bất lợi với y. Bất quá hắn lập tức đánh mất ý nghĩ này, bởi vì khi Thiết Lặc nhìn thấy Ly Hận Thiên mang bộ dạng này, cũng lộ ra kinh ngạc.
Bộ dáng này cũng không phải là giả bộ, mà là Thiết Lặc cũng không nghĩ tới.
Ly Lạc không cần phải nhiều lời nữa. Hắn ôm lấy Ly Hận Thiên liền rời đi. Trước khi đi, hắn gọi Thanh Nhiên, mang theo Thất và Vũ Quả rời khỏi.
Thanh Nhiên muốn giết sạch những kẻ ở nơi này. Nhưng nghe thấy lời của Ly Lạc nói, hắn đột ngột thu lại yêu lực, ngồi xuống mà ôm lấy Thất đuổi theo bước chân của Ly Lạc. Về phần Vũ Quả, kẻ bắt lấy nàng cũng đã sớm bị Thanh Nhiên giết. Tuy rằng đang còn kinh hồn chưa định, nhưng nàng vẫn còn có thể đi theo bọn họ, rời đi chỗ kinh khủng này…
Bọn họ phải về phủ.
Nhưng, tình trạng của nam nhân, nhìn chung lại không được lạc quan lắm.
Động tác thô bạo của Thiết Lặc rất nhanh liền đã để lại ấn kí xanh tím ở trên người y. Lúc này Ly Hận Thiên đã cố không thể chịu đựng được hơn nữa. Đau đớn, khuất nhục đều quên. Y giãy dụa mà nhìn về phía bên ngoài giường. Y nhìn thấy Thanh Nhiên bị mấy kẻ kia dùng trượng dài mà đè xuống đất. Vũ Quả đang bị một kẻ vạm vỡ lôi ra cửa, tiếng khóc của nàng khiến cho nam nhân đau đến tê tâm phế liệt …
Còn có Thất, thân thể của hắn vẫn nằm đó không nhúc nhích, máu kia, càng chảy càng nhiều…
– Ngươi muốn làm thế nào cũng được. Ta cầu xin ngươi, ngươi buông tha bọn họ đi. Thiết Lặc, việc hỗn đản này, tất cả việc này vốn một chút cũng không liên quan đến bọn họ. Bọn họ là người của ta, cho nên nghe theo mệnh lệnh của ta vốn không có sai. Bọn họ làm việc gì cũng đều là do ta phân phó. Kẻ phản bội ngươi hay là người của ngươi cũng đều là ta. Ngươi chỉ cần trút giận lên một mình ta là đủ rồi. Ngươi không nên liên lụy đến người vô tội!
Động tác của Thiết Lặc bởi vì lời của Ly Hận Thiên nói mà dừng lại một chút. Gã thô lỗ bắt lấy cằm của nam nhân khiến y nhìn về phía gã. Gã lạnh lùng cười, gã nói cho Ly Hận Thiên nghe,
– Nguyên nhân cũng chính bởi vì bọn họ là người của ngươi, cho nên bọn họ mới phải chết. Chuyện này đúng là không liên quan đến việc bọn họ làm ra cái gì. Chỉ là ta muốn cho ngươi biết rõ một điều. Đây là kết cục cho kẻ nào dám ngỗ nghịch lại ý muốn của ta. Còn có, thông qua việc này khiến cho ngươi triệt để mà hoàn toàn hiểu rõ mà kĩ càng tính cách của của ta.
Ta không phải là kẻ mà các ngươi có thể tùy tiện trêu chọc hay uy hiếp được.
Gã muốn cho bọn họ một ít giáo huấn tầm thường mà thôi.
Ly Hận Thiên còn muốn cố gắng cầu xin cho bọn họ. Nhưng khi nghe xong lời này của Thiết Lặc, y đột ngột câm nín. Y còn có thể nói được cái gì sao. ‘Ngươi không thể làm như vậy, không cần làm như vậy’, sao?
Thiết Lặc sẽ không để ý tới lời y nói. Gã đã nói cho y biết. Gã muốn làm cái gì, thì liền làm cái đó.
– Ly Hận Thiên. Ngươi cho là, ngươi còn có tư cách để thương lượng điều kiện với ta sao? Bọn họ khẳng định sẽ chết. Từ nay về sau, ở trong thế giới của ngươi, chỉ còn lại mỗi một mình ngươi. Ta sẽ không cho phép, bất kì người nào tới gần ngươi. Càng sẽ không cho phép, bất cứ một kẻ nào giúp ngươi. Là cô độc, là bất lực, hay là hối hận cùng thống khổ. Ở trong tư vị này, ngươi cứ chậm rãi mà thưởng thức.
Về sau, ở trong thế giới của Ly Hận Thiên, chỉ có mỗi một Thiết Lặc là gã đây. Thân nhân, bằng hữu, ngay ở trong một khắc này, đều sẽ biến thành mây khói tan biến mất.
Ở một bên khác, Vũ Quả đã bị kéo ra khỏi cánh cửa. Thanh Nhiên bị chú khóa yêu hoàn toàn trói buộc, không thể động đậy. Ngay khi có kẻ muốn đem Thất kéo ra ngoài, Thanh Nhiên vẫn đang luôn luôn gầm nhẹ, đột ngột phát ra một tiếng kêu quái dị…
Không phải là dạng khàn giọng kêu to, mà là một loại âm thanh cực kỳ đặc biệt, kêu thẳng đến khi trên người nghe nổi lên một thân da gà…
Ở bên trong bức rèm che, Thiết Lặc cũng bị tiếng kêu kì dị này ảnh hưởng mà dừng lại động tác. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, do Thanh Nhiên tận mắt chứng kiến việc Thất bị đâm chết nên bị kích thích đến mức phát điên. Nhưng y nhìn thấy, Thanh Nhiên quỳ ở trên mặt đất, quanh thân đang phát ra sương mù màu đen nồng đậm đang tản ra. Đám người xung quanh đều trở nên rất sợ hãi. Xem ra sự biến hía của Thanh Nhiên khiến cho đám người đó vô cùng sợ hãi…
Thanh Nhiên tựa hồ như đang dùng loại phép thuật nào đó, hắn vẫn chưa mất đi lý trí.
Mái tóc sẫm màu thiên thanh của Thanh Nhiên tung bay ở trong đám sương màu đen lại giống nhu viên ngọc bình thường mà càng thêm biến thẫm màu. Hắn cúi thấp đầu, trên mặt ẩn ẩn lộ ra hồng quang, chú khóa yêu ở trên thân thể của Thanh Nhiên lại biến hóa từng chút liền trở nên thực không ổn định, chữ ở trên đó giống như chữ quốc ngữ của Myanmar mà như ẩn như hiện, như là đèn điện bị hư chớp tắt liên tục, đều có tùy thời mà nổ tung…
Đúng lúc này, Ly Hận Thiên nhìn thấy, đám người thị vệ từ đầu đến giờ đều vây quanh đó, đột ngột mà rối loạn vung vũ khí lên bắt đầu chém lung tung. Vẻ mặt của đám người đó đều hiện lên sự hoảng sợ, thậm chí còn có kẻ bắt đầu niệm chú thuật loạn thất bát tao gì đó nữa…
– Trấn định, đó là thuật gây ra ảo giác.
Thiết Lặc vừa nói xong. Ly Hận Thiên liền nghe thấy âm thanh quen thuộc của Thanh Nhiên lại không mang theo chút tình cảm nào mà nói ra cái gì đó. Y nghe lại không hiểu Thanh Nhiên đang nói gì. Y chỉ cảm thấy Thanh Nhiên niệm khiến y thực không thoải mái…
Thanh Nhiên trực tiếp mà nhận được yêu lực thuần khiết từ Yêu Hoàng nên yêu lực của hắn lúc xưa đâu bằng ngày nay. Từ đầu đến giờ hắn vẫn còn khống chế tốt yêu lực này. Nhưng ngay sau khi Thất bị thương, tiềm năng của hắn ở trong nháy mắt liền bị kích phát. Sức mạnh của Yêu Hoàng rốt cục bị hắn hấp thu hết, ngay trong lúc hắn đang phóng thích yêu lực, Ly Hận Thiên nghe thấy ở bên ngoài như là có tiếng kêu đáp lại âm thanh của Thanh Nhiên, vang lên tiếng kêu réo kì quái liên tục của động vật…
Sau đó, đầu óc của nam nhân ở trong nháy mắt trở nên hỗn độn.
Sức mạnh của Thanh Nhiên, tựa hồ như cùng ở bên trong người y nổi lên cảm ứng nào đó.
Trong thân thể giống như cái gì đó va chạm mạnh mẽ mà tràn ra bên ngoài muốn thoát ra khỏi vỏ bọc này vậy…
Khống chế không được. Ly Hận Thiên thầm nghĩ muốn đâm thủng màng tai, muốn dùng cả móng tay mà cấu xé thân xác để cho cái gì đó được giải phóng ra ngoài…
Rất thống khổ.
Đầu đau đến mức muốn nứt, cả thân thể của y cũng muốn tứ phân ngũ liệt…
Mồ hôi lạnh cơ hồ là ở trong nháy mắt liền hoàn toàn đổ ra. Sắc mặt của Ly Hận Thiên vốn đã trắng bệch. Thiết Lặc ở trên người y, chính chuyên chú mà nhìn tình huống ở bên ngoài. Gã căn bản không phát hiện ra sự thay đổi của Ly Hận Thiên…
Mắt thấy thủ hạ của gã đã bị thuật gây ảo giác khống chế, Thiết Lặc cũng không biết là, hiện tại đám người đó có thể nhìn thấy cái gì. Gã chỉ biết là muốn phá giải phép thuật này chỉ có thể đánh đúng vào kẻ đang thi phép này. Gã ngưng tụ linh khí, cũng bất chấp Ly Hận Thiên đang dưới thân, mà trực tiếp thả ngũ linh nhận ra ngoài…
Đầu Thanh Nhiên cũng không ngước lên, ngay khi ngũ linh nhận bay đến trước mặt hắn, bàn tay ở bên hông liền bắt đầu nhúc nhích, một đoàn sương khói mang màu xanh nọ trực tiếp từ bàn tay phun ra, lập tức bao vây lấy ngũ linh nhận. Thiết Lặc liền biết tình huống này thật không đúng, vội vàng đem ngũ linh nhận thu hồi, nhưng mà sau khi ngũ linh nhận hóa thành linh lực lại một lần nữa trở lại vào trong thân thể, gã liền trực tiếp phát hiện ra Thanh Nhiên cư nhiên đã phóng độc…
Ngũ linh nhận không phải là linh lực mà biến thành kiếm. Nó vốn là một thứ vũ khí vô hình, cho nên Thiết Lặc đã bị trúng độc.
Bất quá may mà độc của diệp thanh xà vốn không mạnh, chút độc đó đối với Thiết Lặc vốn không gây nên nguy hiểm trí mạng, chỉ là khiến gã phải thống khổ trong chốc lát mà thôi. Nhưng Thiết Lặc vẫn bảo trì mỉm cười, rốt cục ở ngay một khắc, triệt để bị đóng băng…
Gã thiên tính vạn tính, lại thiếu mất tính toán về sức mạnh của Thanh Nhiên.
Gã đã sớm biết rằng Thất vốn chính là một tuần xà giả, cũng hiểu rõ thân thủ của hắn. Đồng dạng, gã cũng biết ở bên người Ly Hận Thiên vốn có xà yêu. Nhưng sức mạnh của xà yêu kia lại không mạnh, chỉ cần là kẻ hàng yêu bình thường cũng có thể thu phục được nó, nhưng mà gã lại không nghĩ tới…
Lần này đến Nam Triều, người mang theo cũng không tính là nhiều. Người có sức mạnh khu quỷ hàng ma càng hiếm, thiếu lại càng thêm thiếu, lấy trình độ hiện tại của bọn hắn, căn bản không phải là đối thủ của Thanh Nhiên…
Khuôn mặt của Thiết Lặc bình tĩnh xuống vẫn luôn nhìn Thanh Nhiên thi triển phép thuật, thủ hạ của gã vẫn đang bị phép thuật gây ảo giác mà thao túng, đã bắt đầu ở trong trong trông phòng mà tự động thủ mà chém giết lẫn nhau. Thiết Lặc đang muốn triệu tập thêm càng nhiều người đến, nhưng trong đêm nay lại là lần thứ hai, có thứ gì đó lạnh lẽo như băng mà đang đặt ở trên cổ gã…
Lần này, không phải rắn của Thất, mà thật sự là chủy thủ.
– Ta đã từng nói, không có kẻ nào có thể bắt buộc y làm việc mà bản thân y vốn không muốn. Ta cũng từng nói qua, ta không ngại vì Bắc Chiêu mà đổi lại cho một tân minh chủ khác.
Giọng nói đạm mạc của Ly Lạc mang theo ngữ khí ngoan lệ ở phía sau chiếc gáy của Thiết Lặc mà vang lên. Hắn vốn không thích làm loại hành động thô lỗ này, dùng đao mà bức kẻ khác cũng chỉ có là cái loại người thô tục như Mộc Nhai mới có thể làm ra được. Ly Lạc cảm thấy, Thiết Lặc sống qua một đời này cũng đã đáng lắm rồi. Bởi vì gã là kẻ đầu tiên có thể khiến Ly Lạc hắn đây phải dùng đao mà kề cổ uy hiếp.
Ly Lạc vẫn còn mặc bộ quần áo khi dự gia yến vào buổi tối vừa rồi, chỉ là áo ngoài đã sớm không biết đi đâu mất rồi. Hắn chỉ mặc một lớp miên bào đơn bạc, vạt áo còn nhét vào bên trong đai lưng, đến cổ tay áo cũng hoàn toàn đều dùng một mảnh vải cùng chất liệu làm ra đai lưng kia mà buộc chặt lại.
Có thể thấy được hắn hoàn toàn vội vàng đến mức nào.
Không còn là Ly Lạc phong độ ngày nào nữa rồi.
Thiết Lặc không nhúc nhích. Đêm nay có rất nhiều việc phát sinh ra ngoài dự liệu của gã. Nếu vừa nãy, thì gã vốn đã nắm chắc một nửa phần lớn hành động của việc lần này đều được nắm giữ ở trong lòng bàn tay của gã, nhưng một nửa chuyện còn lại phát sinh lại là việc gã hoàn toàn không thể khống chế được.
Ở trên bàn tiệc lúc tối, gã đã đắc thắng mà bày trò trả đũa, diễn trò với Ly Hận Thiên trước mặt mọi người, gã đã thắng được một ván. Chỉ là gã đã xem nhẹ thực lực của Thanh Nhiên, cũng không nghĩ ra cái kẻ vốn nên bị Hoàng Thượng kéo đi để ‘thức trắng đêm dài mà bàn bạc’ là Ly Lạc đây, sẽ có thể xuất hiện ở trong này.
– Ngươi nhất định nghĩ rằng, khẳng định ta đã bị Hoàng Thượng giữ chân lại đi. Bất quá thật đáng tiếc, kẻ bị hoài nghi ám sát Ngự Vương Văn Thừa Sử lại chưa bị bắt giam, nên ta đây cũng không cần phải ở trong cung.
Nghe thấy lời mà Ly Lạc nói, Thiết Lặc lạnh lùng phát ra một tiếng “hừ”. Gã vốn là không nghĩ tới, Ly Lạc dám mạo hiểm phạm vào tội chém đầu mà tiến vào chỗ ở của gã.
Buổi tiệc tối này, là một màn kịch mà Thiết Lặc đã sớm có dự mưu rất tốt rồi, gã vốn đã chuẩn bị tốt hết tất cả, chỉ còn chờ đợi thời cơ.
Lúc này, thân đệ đệ của Hoàng Thượng là Ngự Vương sẽ vào mười lăm này mà đi tới Phục Long tự ở Bắc Pha vì việc cầu phúc mà chuẩn bị trước. Thiết Lặc chính là chờ thời cơ này mà liền phái người đi đánh lén, Ngự Vương đã bị trọng thương, sống chết không rõ, mà gã lưu lại manh mối, trực tiếp chỉ ra Ly Lạc.
Chuyện này không phải là nhỏ. Thân là Võ Uy sử Mộc Nhai liên quan mật thiết đến an toàn của Đế Đô này nên hắn phải đi tra rõ việc này. Mà Ly Lạc lại là đối tượng tình nghi quan trọng nhất. Đêm nay hoặc là ở trong vòng vài ngày tới đều sẽ phải sống ở trong hoàng cung.
Nếu Mộc Nhai không phải là kẻ vô dụng mà nói, thì Ly Lạc rất nhanh liền sẽ được chứng minh sự trong sạch. Còn nếu như bằng không, thì Thiết Lặc thật vui sướng mà nhìn thấy Ly Lạc thành công mà bị gã hãm hại, bị rơi xuống ngựa tuột xuống thế hạ phong.
Thiết Lặc làm như vậy, không phải sợ bọn hắn xuất hiện sẽ làm hỏng chuyện của gã. Mà là gã muốn cho bọn hắn hiểu được một cái đạo lý. Ly Hận Thiên là người của gã. Gã muốn như thế nào liền làm như thế đó. Về phần bản chất kiêu ngạo ương ngạnh của bọn hắn, thì ở chỗ của gã, cũng không dám làm ra cái gì quá phận.
Một vở kịch diễn ở trên buổi tiệc tối hồi tối kia, Thiết Lặc cao giọng mà cố ý thả ra tin tức. Đêm nay gã nhất định sẽ đối phó Ly Hận Thiên.
Bọn hắn đều có chuẩn bị nên có để hành động. Đáng tiếc bọn hắn đã bị người khác giữ chân lại, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn việc này phát sinh.
Gã là đế vương, bọn hắn là kẻ làm thần tử, liền tính gã có cố kị của mình, thì bọn hắn cũng có rất nhiều áp lực.
Mặc kệ dù là mạnh đến mức nào đi nữa, thì đã mang thân phận gì, cũng chắc chắn đã định đoạt được hết tất cả.
Thiết Lặc là đang dự trù mà chiều ngày ấy mới mời Ly Tiêu Sơn, thời gian thực sát sao. Gã biết Mộc Nhai và Ly Lạc thực lo lắng cho tình trạng của Ly Hận Thiên, cho nên bọn họ khẳng định sẽ nhận lời mời này, hơn nữa ở trong thời gian ngắn như vậy, bọn hắn cũng không kịp chuẩn bị cái gì.
Liền tính toán nếu có chuẩn bị đi nữa, cũng không thể tính đến việc Ngự Vương sẽ xảy ra chuyện, càng không nghĩ ra bọn hắn sẽ bị vướng lại mà bị giữ chân.
Bữa tiệc tối nay, chính là một màn phản kích kéo léo của Thiết Lặc.
Ly Lạc bị tình nghi là hung thủ, Mộc Nhai cần phải tra án. Đêm nay bọn hắn đều là thân bất do kỷ. Liền tính nếu biết gã muốn làm cái gì đi nữa, cũng không thể tới được. Nhưng mà, Ly Lạc cư nhiên lại xuất hiện ở trong này …
Hắn đã phá hủy hết tất cả kế hoạch hoàn hảo này.
– Bản quân vốn là không nghĩ tới. Ngươi vì y, đến mạng sống cũng không cần. Bản quân nên cho là các ngươi ‘phụ tử tình thâm’ tiếp theo sẽ vỗ tay khen ngợi, hay nên cho là, vì ‘bối đức chi luyến’ của các ngươi mà thổn thức đây?
Ly Lạc túm lấy cổ áo Thiết Lặc mà kéo gần lại mình, lôi gã từ trên người của nam nhân mà đứng lên. Đối với lời châm chọc của Thiết Lặc, Ly Lạc chỉ luôn mắt điếc tai ngơ. Hắn chỉ là nói cho Thiết Lặc biết,
– Ta đã có cách vào tận chỗ này. Ta vẫn còn có cách để giải quyết gọn gàng việc này. Văn Thừa Sử không có lên diện kiến. Có lẽ, bởi vì có chuyện lớn đã xảy ra ở trong phủ trạch của Quốc Quân Bắc Chiêu, đe doạ đến tánh mạng của Quân Chủ Bắc Chiêu cùng với quan quân nơi đây, nên Ly Lạc vốn không dám chậm trễ. Quốc Quân, ngươi cảm thấy chủ ý này của Ly Lạc có được hay không?
Ly Lạc vừa nói xong, liền đem chủy thủ thu vào, hắn không có chuẩn bị làm thương tổn đến Thiết Lặc. Ít nhất là vào lúc này, còn chưa phải là lúc để cho gã phải chết. Hắn hiểu rõ tính cách của Thiết Lặc. Nếu ngày hôm nay nhất định mà xé rách mặt nhau ra, thì từ đây về sau khẳng định gã sẽ có cừu oán sẽ tất báo. Bất quá xem gã có cái năng lực này không đã, bày ra một thế trận khác đi ra từng nước cờ như thế nào đây…
Hắn sẽ chờ gã.
Bất quá ván cờ lúc này, Thiết Lặc đã hoàn toàn thua.
– Ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, dám tự một mình đơn thân độc mã mà tiến vào phủ trạch của ta.
Thiết Lặc vẫn không nhúc nhích. Bây giờ đã có một Ly Lạc, lại thêm một tên Thanh Nhiên, gã vốn không phải là đối thủ của hai người hắn. Huống chi gã vẫn còn trúng độc, gã là bậc đế vương. Gã vốn hiểu được nặng nhẹ.
Gã có thể cho thị vệ đến đây vây bắt bọn họ, nhưng này đối với chuyện đêm nay mà nói, sẽ chỉ khiến gã thua càng thêm khó coi.
Hơn nữa quậy đến ồn ào ra, gã liền thật sự mất hết mặt mũi.
Đúng là bởi vì cố kị việc này, cho nên Ly Hận Thiên bị bắt đi, gã chỉ có thể âm thầm đi tìm y, mà không phải quang minh chính đại mà đi lùng bắt. Trong đám thủ hạ của gã, chỉ có một ít kẻ là biết được việc Ly Hận Thiên không có ở trong phủ.
Vẫn là câu nói kia, còn nhiều thời gian…
Việc sỉ nhục lúc này, về sau gã sẽ làm đòi bằng hết.
Ly Lạc cũng tốt, mà Ly Hận Thiên cũng thế…
– Ly Lạc cũng không làm việc mà không có chừng mực. Những lời nên nói, ta đã nói xong. Bất đắc dĩ, mới phải uy hiếp Quốc Quân với lại đã khiến Quốc Quân hao tổn một phen tâm tư. Nếu đã như vậy, việc này thì Ly Lạc không cần lại tiếp tục lãng phí miệng lưỡi nữa. Ly Lạc hoan nghênh Quốc Quân tiếp tục khiêu chiến, ta cũng thật chờ mong. Bất quá cha ta, thì hôm nay ta liền nhất định phải mang đi. Về sau, y cũng sẽ không quay trở về. Dù sao Quốc Quân, cũng đã không muốn y nữa rồi.
Ly Lạc vừa nói xong, thì đi ôm lấy Ly Hận Thiên quần áo xốc xếch. Hắn nhất thời cúi đầu liền phát hiện ra tình trạng của nam nhân không ổn. Mặt của y trắng bệch đến mức giống như tờ giấy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lớp vải quần áo. Ly Lạc cảm giác đầu tiên, chính là Thiết Lặc đã làm ra cái gì bất lợi với y. Bất quá hắn lập tức đánh mất ý nghĩ này, bởi vì khi Thiết Lặc nhìn thấy Ly Hận Thiên mang bộ dạng này, cũng lộ ra kinh ngạc.
Bộ dáng này cũng không phải là giả bộ, mà là Thiết Lặc cũng không nghĩ tới.
Ly Lạc không cần phải nhiều lời nữa. Hắn ôm lấy Ly Hận Thiên liền rời đi. Trước khi đi, hắn gọi Thanh Nhiên, mang theo Thất và Vũ Quả rời khỏi.
Thanh Nhiên muốn giết sạch những kẻ ở nơi này. Nhưng nghe thấy lời của Ly Lạc nói, hắn đột ngột thu lại yêu lực, ngồi xuống mà ôm lấy Thất đuổi theo bước chân của Ly Lạc. Về phần Vũ Quả, kẻ bắt lấy nàng cũng đã sớm bị Thanh Nhiên giết. Tuy rằng đang còn kinh hồn chưa định, nhưng nàng vẫn còn có thể đi theo bọn họ, rời đi chỗ kinh khủng này…
Bọn họ phải về phủ.
Nhưng, tình trạng của nam nhân, nhìn chung lại không được lạc quan lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất