Chương 147: Ai đã trở lại
Người luôn mang mặt nạ kia, luôn luôn hỏi y, “chẳng lẽ, ngươi không biết ta là ai sao…”
Vấn đề này, từng được y nghĩ đến. Hắn là muốn y đoán ra khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ kia là ai. Thực chất là, người kia cũng là đang hỏi, y có còn nhớ rõ hắn hay không…
Hắn cũng là con y, nhưng mà hai người họ chỉ gặp mặt được một lần.
Bắt đầu từ một khắc được sinh ra kia, hắn đã bị từ bỏ.
Quỷ Vương kia không biết là đã kể về thân thế của hắn ra sao. Nhưng, ở ngay thời khắc mà Thương Nhất Hoành chuẩn bị đau lòng mà xuống tay sát hại liền đã bị gã cướp hắn mang đi. Quỷ Vương khẳng định sẽ không nói, thời điểm gã đi cướp người, mà khẳng định nói bọn họ vui mừng đến mức ca hát vui vẻ…
Hắn đối với Ly Hận Thiên, khẳng định là đã mang theo oán hận…
Điểm ấy, qua vài lần gặp mặt y đều biết.
Ly Hận Thiên có năm đứa nhi tử. Y lo lắng đến tất cả bọn hắn, quan tâm bọn hắn, để ý bọn hắn. Nhưng mà, chỉ có một mình hắn đã bị lưu lạc ở bên ngoài. Chẳng những y không thay hắn mà lo lắng, trái lại, còn quên mất hắn…
Hắn không chỉ oán hận Ly Hận Thiên, liên lụy đến vài kẻ đều được Ly Hận Thiên quan tâm, hắn nhất định cũng yên lặng mà oán hận.
Đều có phụ thân như nhau, chỉ có hắn, lại không chiếm được bất kì yêu thương nào từ cha mình…
Hắn nghĩ rằng hắn vừa xuất hiện. Ly Hận Thiên sẽ nhòa hắn là ai. Cho dù là chột dạ thét chói tai, hoặc là hoảng sợ cả người run rẩy…
Nhưng mà…
Cho nên, khi lần đầu tiên gặp mặt, tính tình của hắn đột ngột bị nghịch chuyển lớn đến như vậy…
Lập tức liền phát ra lửa giận, bởi vì Ly Hận Thiên không biết hắn là ai.
Hắn là phẫn nộ, nhưng lại không cam lòng, hắn đã đáp trả, gợi ý cho Ly Hận Thiên rất nhiều lần.
Ngày đó ở chỗ ở của Khâm Mặc, hắn nghĩ rằng nam nhân giả vờ không nổi nữa, rốt cục sẽ phải thừa nhận. Đáng cười là, cái câu hỏi kia, hắn vẫn không đợi được câu trả lời…
“Ngươi là, hài tử của ta đã bị Quỷ Vương cướp đi sao…”
Hắn lần lượt kỳ vọng rồi để toàn bộ đều bị thất vọng…
Ly Hận Thiên lo lắng, chỉ có vài tên nhi tử kia, y thật sự đã nghĩ xem như hắn đã chết rồi, đến muốn nhớ rõ cũng không nguyện ý để nhớ.
Nhưng hắn không biết, Ly Hận Thiên không phải là quên hắn. Mà là, y thật sự không biết hắn…
Ngày ấy, trong sơn động tối đen, hắn để y chạm vào hắn…
Sự đụng chạm thực ngắn ngủi, cũng là một lần hy vọng cuối cùng của hắn, lại không cam lòng mà đã cho thêm rất nhiều gợi ý…
Hắn lại còn không được tự nhiên mà chờ đợi.
Nhưng là đâu…
Ly Hận Thiên không biết là bản thân đã thở dài lần thứ mấy rồi. Đã kí thác hi vọng sai người rồi. Chủ nhân ban đầu của thân thể này, còn chưa kịp đợi đến giờ khắc này, mà người kia, đang chờ đợi y nhận ra hắn, cũng không thể đợi được.
Hai phương chờ đợi lặng im không bệnh mà chết.
May mắn, là còn có một Thương Nhất Hoành. Nếu không, hiểu lầm này, thật sự khẳng định là sẽ vĩnh viễn mà tiếp tục…
Y có thể lý giải tâm tình của hắn, tiểu hài tử không có cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ đáng thương nhất …
Y biết bản thân không nên mang tâm ra mà đồng tình lan tràn. Bởi lúc trước người kia đã từng uy hiếp qua y, còn làm ra cái loại việc không bằng cầm thú này nữa. Nhưng khi nghe ra nguyên do là thế này, y vẫn là vì hắn mà bi ai…
Đồng thời y cũng bắt đầu muốn nói một câu, với người kia…
Một khi y ‘nhớ ra’, chính là thời điểm trò chơi này chấm dứt. Hiện tại, đã giết chết nhiều người đến như vậy, Quỷ Vương cũng đã thu thập đủ oán khí, Yêu Hoàng cũng trọng sinh thành công. Hắn ở bên kia, hẳn là đã chuẩn bị ổn thỏa. Hắn chỉ cần giơ ống tay áo phất lên, thì một mảng đại lục này, lại một lần nữa khiến cho sinh linh đồ thán…
Đây là cái kết quả mà Ly Hận Thiên lúc trước muốn nhìn thấy sao?
Làm cho bọn hắn cốt nhục tương tàn.
Y không biết. Y chỉ biết là, tội lỗi này trong đó y cũng có phần, bởi vì y đã lỡ ‘quên’ hắn.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng. Bởi quốc tỉ kia còn không biết đã được giấu ở nơi nào. Mặc dù là Quỷ Vương và Yêu Hoàng lại xuất hiện nhân gian, hắn không có quốc tỉ, thì vốn không thể chỉ huy ra lệnh hai gã kia. Thương Nhất Hoành nói, hai gã đó chỉ chấp nhận nhìn thấy quốc tỉ mới nhận lệnh. Lúc trước cướp đi hài tử kia, có lẽ không phải vì giúp Cửu Minh tộc giữ lại huyết mạch, mà là đã suy nghĩ qua mà thông suốt. Cửu Minh tộc còn sót lại huyết mạch này, muốn tìm được một ít cái gì đó…
Vật mà hai gã đó muốn, Ly Hận Thiên và Thương Nhất Hoành đều biết rõ, vốn chính là quốc tỉ kia.
Quốc tỉ ki hẳn là có cái bí mật gì đó, vốn sẽ tạo thành uy hiếp đối với hai gã đó. Về điểm này hẳn là điều mà Quỷ Vương hòa Yêu Hoàng đều kiêng kị. Cửu Minh tộc hoàn toàn đã bị diệt vong. Manh mối về quốc tỉ kia cũng sẽ vô tật mà chết. Hai gã đó hẳn là không muốn để cho cái loại việc phát sinh, cho nên liền ở thời điểm cuối cùng mà ra tay.
Về phần hai gã đó vì sao không tự mình đi tìm quốc tỉ. Rất đơn giản, hai gã đó đã tìm nhưng không thấy, hoặc là tìm được rồi cũng không có cách nào làm ra được chút cái gì.
Hai gã đó vốn là loài yêu vật, sẽ không thể nào nói đến nhân tình cùng trung thành. Hai gã đó làm như vậy, chỉ có thể là vì chính bản thân hai gã đó mà thôi.
Bao gồm cả việc Quỷ Vương cứu Yêu Hoàng ra.
Bất quá nói đến chỗ này…
Nam nhân đang tựa ở trên giường tháp đột ngột ngồi thẳng lại. Y bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu hơn việc này…
Tên Ly Hận Thiên ban đầu kia, hắn tạo ra cái nghiệt lớn như vậy lại chết mất tiêu, hay nói cách khác hắn đã vỗ vỗ mông cúp đuôi mà chạy mất. Cục diện rối rắm này, để lại muốn có kẻ thu thập là y có phải không?!
Y còn ở đây mà ngốc ngốc hồ hồ vì bọn hắn mà thở ngắn thở dài. Bản thân y bị bán đi cũng chưa cảm giác được đi!
Y đã nói mà, y thực xui xẻo. Nửa đời sau xui xẻo này vốn là của tên Ly Hận Thiên kia, nhưng hắn thì đã được giải thoát rồi a, vậy bản thân y thì phải làm sao đây?!
Y còn có hơn phân nửa cả đời này còn chưa trải qua. Hắn tổng không thể để kẻ xuyên việt không chuyên nghiệp để nhập vào thân thể này đến đây để giúp hắn thu thập tàn cục đi?!
Y không cần phải xúi quẩy đến vậy chứ a!
Y cảm thấy, đầu y đã bắt đầu đau nữa rồi …
Nhi tử này, y liền ăn không tiêu. Còn có vừa nghe thấy nhiều bí mật lớn như vậy nhồi vào não bộ…
Ly Hận Thiên thật muốn chửi “má nó.”
Bất quá y vẫn chưa kịp mắng, Vũ Quả đã rất nhanh chạy trở về. Đầu tiên là gõ gõ cửa, đượcLy Hận Thiên cho phép, nàng mới ngẩng đầu chen vào. Tiếp theo tiểu nha đầu quỷ nhỏ kia lại dùng đôi mắt quỷ dị linh hoạt mà quét qua nhìn trong phòng một vòng, sau khi phát hiện Thương Nhất Hoành không ở, mới ‘bình bình bịch bịch’ chạy vào trong, không có người ngoài, Vũ Quả tuyệt không câu nệ…
– Gia!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Quả đỏ bừng, hiển nhiên là một đường chạy về đến đây. Nàng tựa hồ như không chú ý tớ bộ dáng sầu mi khổ kiếm của Ly Hận Thiên. Nàng trực tiếp chạy tới bên mép giường, chắp tay sau lưng vươn qua hỏi y.
– Ngài đoán xem ai đã trở lại nè?
Ly Hận Thiên nào còn có tâm tình cùng nàng vui vẻ chơi trò chơi đoán già đoán non. Nhưng y vừa nghe nói có người trở về, thì người mà y phản ứng liền suy nghĩ đến chính là Ly Lạc. Nam nhân vừa nghe được thì hai mắt liền phát sáng,thì đã biết được tin tức này quan trọng đến mức nào. Chuyện này với y mà nói, tuyệt đối đủ để khiến tinh thần y lâm vào chấn động. Y còn thiếu chút nữa cao hứng đến mức bật dậy. Y kéo lấy tay áo của Vũ Quả, thực kích động hỏi câu,
– Ly Lạc đã trở lại sao?!
– Cha, ở trong đầu ngươi, chỉ có Ly Lạc thôi sao?
Vũ Quả còn chưa kịp trả lờ. Cánh cửa phòng đang khép hờ đã bị người đẩy ra, người vào khoác áo choàng còn chưa kịp cởi bỏ, hơi thở còn mang theo phong trần mệt mỏi vào phòng. Trên thân hắn còn có mùi bùn đất, còn có loại cảm xúc ẩm ướt lành lạnh vào đầu mùa xuân…
Ấm áp trong phòng bị hàn ý xông vào. Nhưng lúc này đây Ly Hận Thiên, lại quên cả lạnh…
Văn Diệu mỉm cười ôn nhu, giống như ánh dương quang ấm áp lan tràn…
Trong nháy mắt kia, phảng phất như trong phòng này, hào quang vạn trượng.
Khi hắn cười thì đôi mắt liền bán mị, còn có ngữ khí của hắn còn cố ý ra vẻ thương cảm, đều khiến nam nhân cảm thấy vô cùng hoài niệm…
Lại không thể không kích động.
Y thiếu chút nữa, đã chạy qua mà ôm lấy Văn Diệu.
Nguyên lai cảm giác, cửu biệt được gặp lại, thật sự khiến cho người ta mừng như điên.
– Nghe nói ngươi sinh bệnh, ta thực lo lắng.
Văn Diệu không để nam nhân bước xuống giường. Hắn biết y sợ lạnh, liền thay nam nhân đắp thảm lên một lần nữa mà vỗ về, tiếp theo tự nhiên vươn tay mà kéo lấy bàn tay của nam nhân, để tay hắn, bao phủ giữ lấy tay y.
Đầu mùa xuân, thời tiết cũng chưa ấm áp lắm, do mu bàn tay vung roi thúc ngựa của Văn Diệu bị gió quật tới thổi trúng nên thực lạnh. Nhưng lòng bàn tay, cũng là dị thường ấm áp.
Văn Diệu xuất hiện, khiến cho y quên luôn cả việc không vui vừa nãy. Bây giờ chỉ có kìm nén kích động không ngừng, y không giống như lúc trước mà trách cứ Văn Diệu đối với y liền động thủ động cước. Trái lại càng nhích gần thêm một ít, ngay cả bản thân y cũng chưa phát hiện ra. Y thiếu chút nữa đã dán dính lên người Văn Diệu,
– Thời gian dài như vậy, ngươi vì sao đến thư từ nhi cũng không gửi cho ta một bức? Ngươi biết rõ ta sẽ rất lo lắng cho ngươi!
– Xin lỗi,
Văn Diệu ôn nhu cười, hắn thuận thế ôm lấy nam nhân, cởi bỏ áo choàng ở cùng một lúc đánh rơi xuống mặt đất. Vũ Quả không tiếng động mà nhặt lên, tiếp theo biết điều mà lui lại đứng ở một bên,
– Vốn nghĩ sẽ mau chóng trở về, chưa từng nghĩ lại bị giữ chân lâu đến như vậy. Khiến cho ngươi lo lắng là do ta sai. Ngươi muốn trách phạt ta ra sao. Văn Diệu đều sẽ nghe theo mà chịu, không trách cứ.
– Trách phạt cái gì?
Ly Hận Thiên nhíu mày, dạy bảo nói,
– Lần sau nhớ rõ phải viết thư báo cho ta biết là được rồi, để cho ta biết ngươi vẫn tốt vẫn bình an. Việc Thanh Long thạc nháo ra lớn đến như vậy, một mình ngươi lại ở Đông Vạn, ta làm sao lại có thể yên ttâm được đây.
Ly Hận Thiên nói một câu, Văn Diệu liền gật đầu nghe một câu. Thái độ hối lỗi của hắn vô cùng tốt. Ngay sau khi nam nhân vừa nói xong, hắn vẫn cười ha hả mà nhìn, thẳng đến khi Ly Hận Thiên oán giận xong rồi, mới vô cùng thân thiết ôm lấy y, bắt đầu dùng cái trán mà dụi lên trên mặt y…
– Ta rất nhớ ngươi.
Bộ dáng giống như một chú chó to mà làm ra động tác làm nũng vậy, còn có chỉ với bốn chữ đơn giản kia. Lại có thể khiến cho Ly Hận Thiên vừa rồi còn đang mang một bụng bất mãn cùng trách móc mà nói, liền tan thành mây khói. Thủ nhi đại chi là, trong lòng giống như bị cái gì đột ngột lấp đến tràn đầy…
Thật sự rất trướng.
Chiếc mũi của Ly Hận Thiên hít nhẹ vào, nghẹn ngào, nói sao cũng không thể nói nên lời được. Y trắng mắt liếc Văn Diệu một cái, than thở một câu “ngươi tự lo tốt cho thân mình…”
Biểu tình này của nam nhân, Văn Diệu quả thực yêu chết. Hắn nâng mặt nam nhân kéo qua, dùng sức ở trên cái miệng nhỏ của y mà hạ xuống nụ hôn, âm thanh thanh thúy vang dội khiến cho sắc mặt không tốt của nam nhân lập tức nhuộm hồng lên hoàn toàn. Y chụp lại tay của Văn Diệu mà đẩy ra, lại nói “không cần nháo”, nhưng Văn Diệu lại giống như rắn mà quấn lấy y…
– Cha, nghe nói ngươi mắc phải căn bệnh thực hi hữu, phải làm cái loại chuyện này, mới không bị lạnh…
Văn Diệu vừa nói xong, liền đẩy y lên trên giường, nhận ra được ý đồ của hắn. Nam nhân còn chưa kịp mở miệng giải thích, tay đã vội vàng ngăn lại. Nhưng tay chân của Văn Diệu lại lanh lẹ mà chiếm được nơi có lợi, phủ lên người nam nhân chặt chẽ mà ngăn chặn …
Khí lực của hắn không lớn, lại không để nam nhân chạy ra được.
– Ngươi biết rõ, Văn Diệu nhất định sẽ vô cùng đau lòng vì ngươi, lại không thể nhìn ngươi chịu một chút đau đớn nào. Cho nên cha, Văn Diệu cho ngươi ấm áp, có được không…
Ly Hận Thiên trợn trắng mắt nhìn trời xanh a. Y bị căn bệnh đã được chứng thực là do bị hạ cổ, hơn nữa lại là vào buổi tối mới không thoải mái. Lức, này y vốn không cần Văn Diệu…
Lại nói tiếp, linh lực của Văn Diệu có cho y thì y cũng không dùng được.
Nhưng mà Văn Diệu mặc kệ…
Hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo …
Hắn liền mặc kệ Ly Hận Thiên giãy dụa ra sao, mà vừa đấm vừa xoa liền chế phục y …
Tiếp theo, dùng mĩ kỳ danh viết là nói cái gì mà, muốn giúp y chữa bệnh…
Còn nói muốn để y hút chết hắn…
Hôm nay hắn không thể không chết ở trên người của y…
Cái này khiến cho Ly Hận Thiên thật sự là khóc không ra nước mắt …
Linh lực hao tổn quá nhiều là sẽ biến thành phế nhân. Vì sao bọn hắn còn một đám bày rồi đến một bọn tiến tới, ngày đó Mộc Nhai cũng từng nói qua lời lẽ như vậy rồi đi…
Chẳng lẽ Khâm Mặc không nói cho bọn hắn biết, linh lực của bọn hắn vốn không thích hợp với y sao?
Bất quá những lời này, đều bị mạn giường lay động nào đó, đã che khuất lại.
Về phần Vũ Quả, rất biết điều mà chạy đến bên ngoài canh chừng, thuận tiện ở khe hở trên cửa phòng mà miễn phí xem trình diễn cái gì đó…
Nàng xem chủ tử nhà nàng hôn các vị thiếu gia rất nhiều lần. Nhưng súng thật đạn thật thì dù là một lần cũng vẫn chưa từng thấy được, lần này Tứ gia lại buông xuống mạn giường. Vũ Quả âm thầm quyết định, sáng mai đem mạn giường của chủ tử nhà nàng đổi thành trong suốt …
Nàng hiển nhiên quên, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu……
Hai người bên trong kia, có một người vốn là chủ tử nhà nàng…
Vũ Quả chỉ biết là, nhìn thấy chủ tử nhà nàng ở cùng một chỗ với các vị thiếu gia, thật sự là vô cùng đẹp mắt…
Đó chính là một tập tranh vẽ vô cùng hài hòa nhất ở trên đời này.
Văn Diệu trở về, Ly Hận Thiên thật vui mừng. Nhưng y lại không biết, Văn Diệu mang về một tin tức khiến y vừa nghe xong, đến dùng hai từ ‘ khiếp sợ’ và ‘rung động’ đều không thể hình dung được hết tính chất của việc này
Việc này, nam nhân một khi biết được, chỉ sợ…
Vấn đề này, từng được y nghĩ đến. Hắn là muốn y đoán ra khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ kia là ai. Thực chất là, người kia cũng là đang hỏi, y có còn nhớ rõ hắn hay không…
Hắn cũng là con y, nhưng mà hai người họ chỉ gặp mặt được một lần.
Bắt đầu từ một khắc được sinh ra kia, hắn đã bị từ bỏ.
Quỷ Vương kia không biết là đã kể về thân thế của hắn ra sao. Nhưng, ở ngay thời khắc mà Thương Nhất Hoành chuẩn bị đau lòng mà xuống tay sát hại liền đã bị gã cướp hắn mang đi. Quỷ Vương khẳng định sẽ không nói, thời điểm gã đi cướp người, mà khẳng định nói bọn họ vui mừng đến mức ca hát vui vẻ…
Hắn đối với Ly Hận Thiên, khẳng định là đã mang theo oán hận…
Điểm ấy, qua vài lần gặp mặt y đều biết.
Ly Hận Thiên có năm đứa nhi tử. Y lo lắng đến tất cả bọn hắn, quan tâm bọn hắn, để ý bọn hắn. Nhưng mà, chỉ có một mình hắn đã bị lưu lạc ở bên ngoài. Chẳng những y không thay hắn mà lo lắng, trái lại, còn quên mất hắn…
Hắn không chỉ oán hận Ly Hận Thiên, liên lụy đến vài kẻ đều được Ly Hận Thiên quan tâm, hắn nhất định cũng yên lặng mà oán hận.
Đều có phụ thân như nhau, chỉ có hắn, lại không chiếm được bất kì yêu thương nào từ cha mình…
Hắn nghĩ rằng hắn vừa xuất hiện. Ly Hận Thiên sẽ nhòa hắn là ai. Cho dù là chột dạ thét chói tai, hoặc là hoảng sợ cả người run rẩy…
Nhưng mà…
Cho nên, khi lần đầu tiên gặp mặt, tính tình của hắn đột ngột bị nghịch chuyển lớn đến như vậy…
Lập tức liền phát ra lửa giận, bởi vì Ly Hận Thiên không biết hắn là ai.
Hắn là phẫn nộ, nhưng lại không cam lòng, hắn đã đáp trả, gợi ý cho Ly Hận Thiên rất nhiều lần.
Ngày đó ở chỗ ở của Khâm Mặc, hắn nghĩ rằng nam nhân giả vờ không nổi nữa, rốt cục sẽ phải thừa nhận. Đáng cười là, cái câu hỏi kia, hắn vẫn không đợi được câu trả lời…
“Ngươi là, hài tử của ta đã bị Quỷ Vương cướp đi sao…”
Hắn lần lượt kỳ vọng rồi để toàn bộ đều bị thất vọng…
Ly Hận Thiên lo lắng, chỉ có vài tên nhi tử kia, y thật sự đã nghĩ xem như hắn đã chết rồi, đến muốn nhớ rõ cũng không nguyện ý để nhớ.
Nhưng hắn không biết, Ly Hận Thiên không phải là quên hắn. Mà là, y thật sự không biết hắn…
Ngày ấy, trong sơn động tối đen, hắn để y chạm vào hắn…
Sự đụng chạm thực ngắn ngủi, cũng là một lần hy vọng cuối cùng của hắn, lại không cam lòng mà đã cho thêm rất nhiều gợi ý…
Hắn lại còn không được tự nhiên mà chờ đợi.
Nhưng là đâu…
Ly Hận Thiên không biết là bản thân đã thở dài lần thứ mấy rồi. Đã kí thác hi vọng sai người rồi. Chủ nhân ban đầu của thân thể này, còn chưa kịp đợi đến giờ khắc này, mà người kia, đang chờ đợi y nhận ra hắn, cũng không thể đợi được.
Hai phương chờ đợi lặng im không bệnh mà chết.
May mắn, là còn có một Thương Nhất Hoành. Nếu không, hiểu lầm này, thật sự khẳng định là sẽ vĩnh viễn mà tiếp tục…
Y có thể lý giải tâm tình của hắn, tiểu hài tử không có cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ đáng thương nhất …
Y biết bản thân không nên mang tâm ra mà đồng tình lan tràn. Bởi lúc trước người kia đã từng uy hiếp qua y, còn làm ra cái loại việc không bằng cầm thú này nữa. Nhưng khi nghe ra nguyên do là thế này, y vẫn là vì hắn mà bi ai…
Đồng thời y cũng bắt đầu muốn nói một câu, với người kia…
Một khi y ‘nhớ ra’, chính là thời điểm trò chơi này chấm dứt. Hiện tại, đã giết chết nhiều người đến như vậy, Quỷ Vương cũng đã thu thập đủ oán khí, Yêu Hoàng cũng trọng sinh thành công. Hắn ở bên kia, hẳn là đã chuẩn bị ổn thỏa. Hắn chỉ cần giơ ống tay áo phất lên, thì một mảng đại lục này, lại một lần nữa khiến cho sinh linh đồ thán…
Đây là cái kết quả mà Ly Hận Thiên lúc trước muốn nhìn thấy sao?
Làm cho bọn hắn cốt nhục tương tàn.
Y không biết. Y chỉ biết là, tội lỗi này trong đó y cũng có phần, bởi vì y đã lỡ ‘quên’ hắn.
Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng. Bởi quốc tỉ kia còn không biết đã được giấu ở nơi nào. Mặc dù là Quỷ Vương và Yêu Hoàng lại xuất hiện nhân gian, hắn không có quốc tỉ, thì vốn không thể chỉ huy ra lệnh hai gã kia. Thương Nhất Hoành nói, hai gã đó chỉ chấp nhận nhìn thấy quốc tỉ mới nhận lệnh. Lúc trước cướp đi hài tử kia, có lẽ không phải vì giúp Cửu Minh tộc giữ lại huyết mạch, mà là đã suy nghĩ qua mà thông suốt. Cửu Minh tộc còn sót lại huyết mạch này, muốn tìm được một ít cái gì đó…
Vật mà hai gã đó muốn, Ly Hận Thiên và Thương Nhất Hoành đều biết rõ, vốn chính là quốc tỉ kia.
Quốc tỉ ki hẳn là có cái bí mật gì đó, vốn sẽ tạo thành uy hiếp đối với hai gã đó. Về điểm này hẳn là điều mà Quỷ Vương hòa Yêu Hoàng đều kiêng kị. Cửu Minh tộc hoàn toàn đã bị diệt vong. Manh mối về quốc tỉ kia cũng sẽ vô tật mà chết. Hai gã đó hẳn là không muốn để cho cái loại việc phát sinh, cho nên liền ở thời điểm cuối cùng mà ra tay.
Về phần hai gã đó vì sao không tự mình đi tìm quốc tỉ. Rất đơn giản, hai gã đó đã tìm nhưng không thấy, hoặc là tìm được rồi cũng không có cách nào làm ra được chút cái gì.
Hai gã đó vốn là loài yêu vật, sẽ không thể nào nói đến nhân tình cùng trung thành. Hai gã đó làm như vậy, chỉ có thể là vì chính bản thân hai gã đó mà thôi.
Bao gồm cả việc Quỷ Vương cứu Yêu Hoàng ra.
Bất quá nói đến chỗ này…
Nam nhân đang tựa ở trên giường tháp đột ngột ngồi thẳng lại. Y bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu hơn việc này…
Tên Ly Hận Thiên ban đầu kia, hắn tạo ra cái nghiệt lớn như vậy lại chết mất tiêu, hay nói cách khác hắn đã vỗ vỗ mông cúp đuôi mà chạy mất. Cục diện rối rắm này, để lại muốn có kẻ thu thập là y có phải không?!
Y còn ở đây mà ngốc ngốc hồ hồ vì bọn hắn mà thở ngắn thở dài. Bản thân y bị bán đi cũng chưa cảm giác được đi!
Y đã nói mà, y thực xui xẻo. Nửa đời sau xui xẻo này vốn là của tên Ly Hận Thiên kia, nhưng hắn thì đã được giải thoát rồi a, vậy bản thân y thì phải làm sao đây?!
Y còn có hơn phân nửa cả đời này còn chưa trải qua. Hắn tổng không thể để kẻ xuyên việt không chuyên nghiệp để nhập vào thân thể này đến đây để giúp hắn thu thập tàn cục đi?!
Y không cần phải xúi quẩy đến vậy chứ a!
Y cảm thấy, đầu y đã bắt đầu đau nữa rồi …
Nhi tử này, y liền ăn không tiêu. Còn có vừa nghe thấy nhiều bí mật lớn như vậy nhồi vào não bộ…
Ly Hận Thiên thật muốn chửi “má nó.”
Bất quá y vẫn chưa kịp mắng, Vũ Quả đã rất nhanh chạy trở về. Đầu tiên là gõ gõ cửa, đượcLy Hận Thiên cho phép, nàng mới ngẩng đầu chen vào. Tiếp theo tiểu nha đầu quỷ nhỏ kia lại dùng đôi mắt quỷ dị linh hoạt mà quét qua nhìn trong phòng một vòng, sau khi phát hiện Thương Nhất Hoành không ở, mới ‘bình bình bịch bịch’ chạy vào trong, không có người ngoài, Vũ Quả tuyệt không câu nệ…
– Gia!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Quả đỏ bừng, hiển nhiên là một đường chạy về đến đây. Nàng tựa hồ như không chú ý tớ bộ dáng sầu mi khổ kiếm của Ly Hận Thiên. Nàng trực tiếp chạy tới bên mép giường, chắp tay sau lưng vươn qua hỏi y.
– Ngài đoán xem ai đã trở lại nè?
Ly Hận Thiên nào còn có tâm tình cùng nàng vui vẻ chơi trò chơi đoán già đoán non. Nhưng y vừa nghe nói có người trở về, thì người mà y phản ứng liền suy nghĩ đến chính là Ly Lạc. Nam nhân vừa nghe được thì hai mắt liền phát sáng,thì đã biết được tin tức này quan trọng đến mức nào. Chuyện này với y mà nói, tuyệt đối đủ để khiến tinh thần y lâm vào chấn động. Y còn thiếu chút nữa cao hứng đến mức bật dậy. Y kéo lấy tay áo của Vũ Quả, thực kích động hỏi câu,
– Ly Lạc đã trở lại sao?!
– Cha, ở trong đầu ngươi, chỉ có Ly Lạc thôi sao?
Vũ Quả còn chưa kịp trả lờ. Cánh cửa phòng đang khép hờ đã bị người đẩy ra, người vào khoác áo choàng còn chưa kịp cởi bỏ, hơi thở còn mang theo phong trần mệt mỏi vào phòng. Trên thân hắn còn có mùi bùn đất, còn có loại cảm xúc ẩm ướt lành lạnh vào đầu mùa xuân…
Ấm áp trong phòng bị hàn ý xông vào. Nhưng lúc này đây Ly Hận Thiên, lại quên cả lạnh…
Văn Diệu mỉm cười ôn nhu, giống như ánh dương quang ấm áp lan tràn…
Trong nháy mắt kia, phảng phất như trong phòng này, hào quang vạn trượng.
Khi hắn cười thì đôi mắt liền bán mị, còn có ngữ khí của hắn còn cố ý ra vẻ thương cảm, đều khiến nam nhân cảm thấy vô cùng hoài niệm…
Lại không thể không kích động.
Y thiếu chút nữa, đã chạy qua mà ôm lấy Văn Diệu.
Nguyên lai cảm giác, cửu biệt được gặp lại, thật sự khiến cho người ta mừng như điên.
– Nghe nói ngươi sinh bệnh, ta thực lo lắng.
Văn Diệu không để nam nhân bước xuống giường. Hắn biết y sợ lạnh, liền thay nam nhân đắp thảm lên một lần nữa mà vỗ về, tiếp theo tự nhiên vươn tay mà kéo lấy bàn tay của nam nhân, để tay hắn, bao phủ giữ lấy tay y.
Đầu mùa xuân, thời tiết cũng chưa ấm áp lắm, do mu bàn tay vung roi thúc ngựa của Văn Diệu bị gió quật tới thổi trúng nên thực lạnh. Nhưng lòng bàn tay, cũng là dị thường ấm áp.
Văn Diệu xuất hiện, khiến cho y quên luôn cả việc không vui vừa nãy. Bây giờ chỉ có kìm nén kích động không ngừng, y không giống như lúc trước mà trách cứ Văn Diệu đối với y liền động thủ động cước. Trái lại càng nhích gần thêm một ít, ngay cả bản thân y cũng chưa phát hiện ra. Y thiếu chút nữa đã dán dính lên người Văn Diệu,
– Thời gian dài như vậy, ngươi vì sao đến thư từ nhi cũng không gửi cho ta một bức? Ngươi biết rõ ta sẽ rất lo lắng cho ngươi!
– Xin lỗi,
Văn Diệu ôn nhu cười, hắn thuận thế ôm lấy nam nhân, cởi bỏ áo choàng ở cùng một lúc đánh rơi xuống mặt đất. Vũ Quả không tiếng động mà nhặt lên, tiếp theo biết điều mà lui lại đứng ở một bên,
– Vốn nghĩ sẽ mau chóng trở về, chưa từng nghĩ lại bị giữ chân lâu đến như vậy. Khiến cho ngươi lo lắng là do ta sai. Ngươi muốn trách phạt ta ra sao. Văn Diệu đều sẽ nghe theo mà chịu, không trách cứ.
– Trách phạt cái gì?
Ly Hận Thiên nhíu mày, dạy bảo nói,
– Lần sau nhớ rõ phải viết thư báo cho ta biết là được rồi, để cho ta biết ngươi vẫn tốt vẫn bình an. Việc Thanh Long thạc nháo ra lớn đến như vậy, một mình ngươi lại ở Đông Vạn, ta làm sao lại có thể yên ttâm được đây.
Ly Hận Thiên nói một câu, Văn Diệu liền gật đầu nghe một câu. Thái độ hối lỗi của hắn vô cùng tốt. Ngay sau khi nam nhân vừa nói xong, hắn vẫn cười ha hả mà nhìn, thẳng đến khi Ly Hận Thiên oán giận xong rồi, mới vô cùng thân thiết ôm lấy y, bắt đầu dùng cái trán mà dụi lên trên mặt y…
– Ta rất nhớ ngươi.
Bộ dáng giống như một chú chó to mà làm ra động tác làm nũng vậy, còn có chỉ với bốn chữ đơn giản kia. Lại có thể khiến cho Ly Hận Thiên vừa rồi còn đang mang một bụng bất mãn cùng trách móc mà nói, liền tan thành mây khói. Thủ nhi đại chi là, trong lòng giống như bị cái gì đột ngột lấp đến tràn đầy…
Thật sự rất trướng.
Chiếc mũi của Ly Hận Thiên hít nhẹ vào, nghẹn ngào, nói sao cũng không thể nói nên lời được. Y trắng mắt liếc Văn Diệu một cái, than thở một câu “ngươi tự lo tốt cho thân mình…”
Biểu tình này của nam nhân, Văn Diệu quả thực yêu chết. Hắn nâng mặt nam nhân kéo qua, dùng sức ở trên cái miệng nhỏ của y mà hạ xuống nụ hôn, âm thanh thanh thúy vang dội khiến cho sắc mặt không tốt của nam nhân lập tức nhuộm hồng lên hoàn toàn. Y chụp lại tay của Văn Diệu mà đẩy ra, lại nói “không cần nháo”, nhưng Văn Diệu lại giống như rắn mà quấn lấy y…
– Cha, nghe nói ngươi mắc phải căn bệnh thực hi hữu, phải làm cái loại chuyện này, mới không bị lạnh…
Văn Diệu vừa nói xong, liền đẩy y lên trên giường, nhận ra được ý đồ của hắn. Nam nhân còn chưa kịp mở miệng giải thích, tay đã vội vàng ngăn lại. Nhưng tay chân của Văn Diệu lại lanh lẹ mà chiếm được nơi có lợi, phủ lên người nam nhân chặt chẽ mà ngăn chặn …
Khí lực của hắn không lớn, lại không để nam nhân chạy ra được.
– Ngươi biết rõ, Văn Diệu nhất định sẽ vô cùng đau lòng vì ngươi, lại không thể nhìn ngươi chịu một chút đau đớn nào. Cho nên cha, Văn Diệu cho ngươi ấm áp, có được không…
Ly Hận Thiên trợn trắng mắt nhìn trời xanh a. Y bị căn bệnh đã được chứng thực là do bị hạ cổ, hơn nữa lại là vào buổi tối mới không thoải mái. Lức, này y vốn không cần Văn Diệu…
Lại nói tiếp, linh lực của Văn Diệu có cho y thì y cũng không dùng được.
Nhưng mà Văn Diệu mặc kệ…
Hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo …
Hắn liền mặc kệ Ly Hận Thiên giãy dụa ra sao, mà vừa đấm vừa xoa liền chế phục y …
Tiếp theo, dùng mĩ kỳ danh viết là nói cái gì mà, muốn giúp y chữa bệnh…
Còn nói muốn để y hút chết hắn…
Hôm nay hắn không thể không chết ở trên người của y…
Cái này khiến cho Ly Hận Thiên thật sự là khóc không ra nước mắt …
Linh lực hao tổn quá nhiều là sẽ biến thành phế nhân. Vì sao bọn hắn còn một đám bày rồi đến một bọn tiến tới, ngày đó Mộc Nhai cũng từng nói qua lời lẽ như vậy rồi đi…
Chẳng lẽ Khâm Mặc không nói cho bọn hắn biết, linh lực của bọn hắn vốn không thích hợp với y sao?
Bất quá những lời này, đều bị mạn giường lay động nào đó, đã che khuất lại.
Về phần Vũ Quả, rất biết điều mà chạy đến bên ngoài canh chừng, thuận tiện ở khe hở trên cửa phòng mà miễn phí xem trình diễn cái gì đó…
Nàng xem chủ tử nhà nàng hôn các vị thiếu gia rất nhiều lần. Nhưng súng thật đạn thật thì dù là một lần cũng vẫn chưa từng thấy được, lần này Tứ gia lại buông xuống mạn giường. Vũ Quả âm thầm quyết định, sáng mai đem mạn giường của chủ tử nhà nàng đổi thành trong suốt …
Nàng hiển nhiên quên, nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu……
Hai người bên trong kia, có một người vốn là chủ tử nhà nàng…
Vũ Quả chỉ biết là, nhìn thấy chủ tử nhà nàng ở cùng một chỗ với các vị thiếu gia, thật sự là vô cùng đẹp mắt…
Đó chính là một tập tranh vẽ vô cùng hài hòa nhất ở trên đời này.
Văn Diệu trở về, Ly Hận Thiên thật vui mừng. Nhưng y lại không biết, Văn Diệu mang về một tin tức khiến y vừa nghe xong, đến dùng hai từ ‘ khiếp sợ’ và ‘rung động’ đều không thể hình dung được hết tính chất của việc này
Việc này, nam nhân một khi biết được, chỉ sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất