Chương 17: Quay về nhà
Ly Hận Thiên chỉ nhìn thấy tán cây bỗng dưng rung động kịch liệt rung động cả cây đại thụ như muốn bứng lên. Từ trên cây vô số hình dáng thi thể đều đang rơi, nghe được âm thanh ‘bùm bùm’ của vật nặng rớt xuống đất. Nhóm thị vệ bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy, tay bọn họ cầm vũ khí ngày càng siết chặt. Bất quá tình huống hôm nay làm người ta ngoài ý muốn. Bởi lũ giòi bọ này không có giống lần trước lại như hồng thủy ào ạt tràn xuống mãnh liệt đánh trả lại bọn họ. Mọi thứ vẫn như vậy.
Ly Hận Thiên nhìn không tới tán cây nên không tình tình trên đó ra sao. Y trong lòng vì Ly Lạc, căng thẳng lo sợ đến đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
Lại nhìn về phía bên kia trên tán cây, ‘thi thể’ kia vẫn đang rơi xuống phía dưới. Mái tóc vừa nãy còn bị mắc treo trên nhánh cây bây giờ đã liền thoải mái xả ra, những lọn tóc toán loạn tản đi khắp nơi. Làn da của kẻ này đang nhiễm xanh. Nhưng ngay lúc này trong nháy mắt, làn da ấy khôi phục màu sắc hồng hào nhìn không khác gì so với da của người bình thường. Kẻ này nhanh nhẹn né đi tránh được huyền kính phù của Ly Lạc đánh tới. Lũ giòi bọ đang bình thường đang bò trên người kẻ này và ở xung quanh bỗng bắn về phía người của Ly Lạc…
Ly Lạc ‘hừ’ lạnh một tiếng. Hắn vẫn ôn tồn đưa tay, động tác như hứng gì đó từ bàn tay đón lấy tiếp theo cử động bắn ra giọt gì đó như hạt mưa bay tới lũ giòi bọ. Bàn tay nhanh chóng thu lại, nhanh chóng lại đưa ra hai ngón tay, cấp tốc ở không trung vẽ nên một cái phù chú ngay lúc lũ giòi bọ ngày càng tới gần. Giữa không gian trống trải, hiện ra một vật gì đó lóe lên ánh sáng màu lam nhạt tiếp theo đột ngột từ đó mà mở ra trận pháp sáng bừng lên. Ánh sáng kia như hóa thành vũ khí sắc bén đem lũ giòi bọ đang lúc nhúc bò như bay đến, cắt thành trăm ngàn đoạn nhỏ, nháy mắt đống đoạn nhỏ ấy bị băm vằm hóa thành bột phấn li ti.
Nhân cơ hội này, kẻ giả ‘ thi thể ‘ nọ lập tức chui vào tán cây. Ly Lạc cũng không lơ là liền theo sát ngay sau. Mê cục vừa phá vỡ. Kẻ nọ chính vì không có thực lực chân chính. Vì thế, hắn ta không dám chính diện mà dùng cứng đối cứng cùng với Ly Lạc. Căn bản, hắn ta rõ ràng là tự biết thực lực của bản thân không ở cùng một cấp bậc với Ly Lạc.
Ly Hận Thiên đứng trên mặt đất ở phía dưới mà ngước mắt lên xem, cố gắng nhón người nhướng mắt nhìn vào bên trong tán cây. Thỉnh thoảng lại loé lên hào quang bắn ra, thật giống như ánh sáng phát ra từ một cái lồng đèn. Ánh sáng càng ngày càng hắt ra, càng không bị che lại, càng chiếu sáng rọi ra khắp nơi. Tán cây lại càng rung động ngày một dữ dội hơn. Cơ hồ các thi thể đều bị chấn động mà rơi rớt xuống dưới đất. Bây giờ, tâm Ly Hận Thiên liền hoảng hốt đã nhảy lên tới cổ họng. Ngay thời điểm này, mắt y nhìn thấy từ bên trong tán cây, mạnh mẽ bắn ra hai đạo hắc ảnh…
Một bàn tay mang hình dáng xương xẩu từ huyết ngưng tụ thành. Bàn tay từ trong giữa tán cây lập tức vươn ra tấn công thẳng tắp một đường tiến tới Ly Lạc. Hai cánh môi mỏng của Ly Lạc nhanh chóng mở ra khép lại như đang lẩm nhẩm gì đó. Hắn mang theo vẻ mặt trầm mặc mà niệm phù chú sau đó có cái gì đó nhảy vọt lên vụt thoáng qua. Đột ngột dưới chân kẻ nọ xuất hiện một trận pháp gọi là Trọng Lâu vũ tuyết. Bão tuyết như lốc xoáy nhanh chóng ở phía dưới xoay tròn. Đồng thời, những băng tuyết trĩu nặng liên tục từ trên không trung một đường thẳng rơi ngay xuống khiến kẻ nọ không thể di chuyển chỉ có thể bị đóng băng tại chỗ. Kẻ nọ chỉ có thể bị động mà thẳng nhập vào trong trận….
Kẻ nọ không nghĩ tới dưới chân lại đột nhiên có thể phát sinh sự cố lại biến hoá khôn lường. Kẻ nọ vẫn đang đứng tại trận pháp chính giữa. Từng khối băng tuyết từ trên rơi xuống nhưng vừa chạm đến trận pháp lại không rơi xuyên xuống phía dưới mà ngay lập tức biến mất. Nhưng khi rơi trúng kẻ nọ lại dính chặt vào thân thể biến thành sức nặng ngàn cân. Phía dưới nhìn lên, Ly Hận Thiên chỉ thấy hai chân của kẻ nọ đã mềm nhũn, đã trực tiếp ngã khụy liền quỳ xuống. Giây tiếp theo giây, thân thể kia cũng đã bị tuyết lớn vùi lấp.
Sương mù xung quanh trong nháy mắt đã biến mất. Liền xuất hiện lại cảnh vật trong thôn, trong vòng xung quanh đều là phòng ốc vẫn như trước. Ánh trăng không còn trắng bệch như hôm trước. Đám nữ nhân này hoàn toàn đã bị hôn mê ngất đi. Mỗi người ngất theo mỗi tư thế nằm khác nhau đều rải rác khắp trên đường. Có người nằm ngang nằm dọc, có kẻ nằm hình chữ bát dang tay dang chân có người lại nằm thẳng tắp.
Ly Lạc bật người mà nhẹ nhàng bay xuống đáp trên mặt đất. Lúc này lũ giòi bọ đều giống như hoàn toàn đã mất đi thị giác. Chúng nó không thấy được gì mà hỗn loạn va vào nhau lẫn đụng phải thân cây, âm thanh kia như điên cuồng mà vang lên khắp tán cây to rậm rạp. Mà lúc này, Ly Lạc mangmột điệu bộ tự nhiên mà thong thả bước về phía có một quả núi tuyết nhỏ kia.
– Bắt giữ, đưa đến quan phủ.
Ly Lạc lạnh giọng mệnh lệnh.
Nếu hôm qua không phải Ly Hận Thiên bị bắt, Ly Lạc cũng sẽ không phát giác ra một ‘thi thể’ này có vẻ khác thường. Bởi vì nếu là thi thể thật bị cắn xé, thì chỉ có một đám nhỏ giòi bọ bò qua trườn lại thay phiên nhau cắn ăn từng bên trong ra, chỉ có riêng kẻ giả ‘thi thể ‘ nọ trên thân người đầy giòi bọ lúc nhúc bò quanh người không khe hở.
Không phải do máu thịt của ‘thi thể ‘ nọ ăn ngon hơn những cái xác khác, mà lũ giòi bọ này là do bị mùi vị của kẻ giả ‘thi thể’ nọ hấp dẫn chúng nó vây quanh.
Lúc ấy, Ly Lạc lại không có lưu ý kĩ, Nhưng sau đó gặp phải sự cố tấn công bất ngờ kia, hắn mới suy xét lại mà bừng tỉnh đại ngộ. Hắn rốt cục biết, vì sao triều đình của nam triều phái người tới để diệt thôn này nhưng lại đều một đi không trở về được……
Hắn cũng từng nghĩ tới, kẻ đang khống chế cổ cố ý giấu mình ở trong thân cây này, lại không tưởng tượng được kẻ nọ lại đem chính bản thân cải trang thành thi thể treo trên cây nhởn nhơ trước mặt mọi người. Rồi sau đó, kẻ nọ chờ thời cơ mà ra tay điều khiển lũ giòi bọ phát động bất ngờ tấn công. Lần này nếu hắn cố ý công kích đại thụ, thì kết quả sẽ giống như lần trước lại không thể phát hiện được kẻ nọ chính là đang giả ‘thi thể’ ung dung mà điều khiển giòi bọ mà giết họ.
Những năm gần đây, đây có lẽ là nguyên nhân mà cao thủ nam triều không ngừng để mạng mình lại nơi diễm phụ thôn quỷ dị này.
Mê cục này cũng không phức tạp gì, mà là dạng ma trận đơn giản đến cực điểm. Kẻ nọ năng lực cũng không mạnh, Ly Lạc tùy tiện ra lệnh một thủ hạ ngay lập tức đã có thể dễ dàng không chế bắt giữ lại. Chỉ là kẻ nọ xảo trá lại biết lợi dụng lòng người dễ dàng bị lung lạc mê hoặc sắc dụ cho nên mới nhiều lần có thể đắc thắng như vậy.
Cả thân thể đều bị băng tuyết che lấp chỉ chừa lại đôi mắt. Sau khi trận pháp tan biến, tiếp theo qua thời gian không tới nửa nén nhang, tuyết trong nháy mắt liền hòa tan. Ly Hận Thiên nhìn thấy từ trên xuống dưới thân thể kẻ nọ trải dài phủ kín đầy các miệng vết thương lớn nhỏ không đồng nhất. Mà vết thương trọng yếu lại rõ ràng nhất là bị thương ở trên cổ, nơi đó vẽ ra một đường to bằng một ngón tay trên đó xếp từ những lỗ hổng to mà thành. Bất quá vết thương lại không sâu đến thương tổn động mạch, nhưng máu lại không ngừng phun ra. Kẻ nọ vẫn quỳ trên mặt đất mà liều mạng ho khan, máu theo khe hở bàn tay dùng để che miệng của kẻ nọ, ồ ồ trào ra chảy xuống thành cả vũng máu.
Xem ra, kẻ nọ đã bị thương không nhẹ, chỉ sợ không thể sống lâu.
– Lợi dụng tà thuật, khống chế cổ trùng, lại cố ý mượn do cổ trùng làm vật trung gian để cắn nuốt linh lực của người khác linh lực để ngươi tùy ý hưởng dụng. Nói như vậy, tà thuật mà ngươi đang luyện là thuần dương công. Vì vậy, cần linh lực của nam nhân để luyện công, cho nên mới dùng đám nữ nhân này làm mồi, để lừa đem nam nhân đến đây. Chính vì ngươi không thể trực tiếp cắn nuốt linh lực của người khác nên mới hạ loại cổ trùng này, để cổ trùng hấp thu thay ngươi. Sau đó, ngươi lại chỉ cần ăn những cổ trùng có sẵn linh lực bên trong này vào người liền chuyển linh lực về bản thân mà sử dụng. Quả nhiên là một kế đổi trắng thay đen hoàn hảo.
Có lẽ kẻ nọ có không nghĩ tới, Ly Lạc cứ như vậy dễ dàng đoán được mưu kế kia lại kể ra một cách chi tiết triệt để. Gương mặt kẻ nọ nâng lên nhìn về Ly Lạc mang theo biểu cảm kinh ngạc. Kẻ nọ bây giờ vẫn luôn luôn đang ho khan, căn bản nói không ra lời nào. Nhưng ánh mắt của kẻ nọ từ kinh ngạc đến bây giờ giống như đang hỏi, đến tột cùng người nam tử đnag đứng trước mặt từ tốn nói ra những lời kia, đến tột cùng là người phương nào.
– Ly Lạc.
Kẻ nọ cũng đã phạm phải tội tày trời cực ác độc, tất phải lấy chịu lấy hình phạt cực nặng không thể tha. Hiện tại Ly Lạc nói cho kẻ nọ biết được, người đã khiến kẻ nọ ngã ngựa đau đớn là ai. Điều này cũng tốt khiến cho kẻ nọ có chết cũng biết rõ được là bản thân mình đã bại dưới tay ai để không phải tức tưởi.
Kẻ nọ vừa nghe được cái tên kia, liền ngửa mặt hướng lên trời cười to. Kẻ nọ biết bản thân chính mình vận số đã hết. Hiện tại, kích hoàng đi đến chuẩn bị bắt giữ kẻ nọ. Trong nháy mắt, miệng của kẻ nọ lập tức niệm ác chú, lại giống như âm thanh ‘tư tư ‘ của lão thử mà vang lên vây quanh đỉnh đầu kẻ nọ. Ly Hận Thiên chỉ thấy đầu kẻ nọ bốc lên một màn khói nhẹ. Ly Lạc lập tức biến sắc, ra lệnh cho mọi người tránh xa kẻ nọ…
Đột nhiên, kẻ nọ ngẩng đầu, hai mắt sung huyết đối mắt vừa vặn cùng mắt Ly Hận Thiên đang nhìn….
Trong ánh mắt kia, tựa hồ như mang theo cái gì đó.
Tiếp theo chớp mắt một cái, đầu kẻ nọ giống như quả bóng bơm khí mà nhanh chóng càng ngày càng phình lên, nở to ra…
Phút chốc khắp nơi nơi đều dính đầy máu với thịt nát rơi rớt xuống. Ly Hận Thiên suýt chút nữa đã nôn phun tất cả những thứ trong dạ dày ra. Thi thể không đầu kia cũng không trụ được cũng đã ngã xuống, cái cổ bị đánh gãy nhanh chóng máu me thịt nát nhầy nhụa. Trong nháy mắt, thân thể kẻ nọ
hóa thành một vũng nước màu đen, tựa như bị ném vào dầu sulfate nồng độ mạnh mà bị ăn mòn da thịt xương cốt rồi hòa tan thành nước vậy.
Ly Hận Thiên lập tức dùng cánh tay ôm lấy bụng, tay y ấn mạnh vào bộ phận dạ dày đang quay cuồng. Cảnh tượng trước mắt y quá mức kinh tởm khiến y không kịp cân nhắc đến cái liếc mắt cuối cùng kia của kẻ nọ đến tột cùng là mang ý tứ gì. Cánh tay y đột nhiên bị tê rần. Nam nhân ngạc nhiên kéo ra xem xét quần áo đang mặc. Xem xét đến hai ống tay áo càng kĩ lưỡng. Tất cả từ trong ra ngoài, trên người y quả thật là không có bất cứ cái gì khác thường. Nhưng mà cảm giác vừa rồi rất chân thật, y giống như là vừa bị cái gì đó cắn một ngụm……
Y mang ánh mắt mơ hồ nghi hoặc mà nhìn cánh tay của chính mình. Y lại lật trái lật phải xem xét nhiều lần, cũng đều không phát hiện gì khác thường nên y đành buông tha nghi ngờ, chỉ nghĩ chắc bản thân chỉ là ảo giác.
……
Vào hừng đông của ngày hôm sau, đám nữ nhân này đều tự nhiên mà tỉnh lại như người bình thường. Có một số các nàng là người ở nơi khác vốn không phải là kẻ trong thôn này. Có người bị khống chế mà đi theo nhầm đội ngũ nào đó đi đến thôn này. Hiện tại thần trí của các nàng đã thanh tỉnh. Trí nhớ lúc trước bị ma chú làm quên đi bây giờ đã hiện lên lại. Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp nơi trong thôn đều vang lên tiếng kêu khóc thê lương của nữ nhân.
Ly Hận Thiên có thể hiểu được cảm giác mà sau khi các nàng đã được thanh tỉnh, nhớ lại chính bản thân khi bị khống chế đã có bao nhiêu hành động ác độc lẫn ti tiện nhiều ra sao không khỏi khiến cho các nàng buồn khổ. Nhưng Ly Hận Thiên lại không biết được một chuyện khác. Là do chính tay những nữ nhân này định kỳ mà đến chỗ thi thể đã hết sử dụng được nữa bên dưới tàng cây kia mà dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo là những thi thể bỏ ấy đưa đến chỗ ngọn núi nhỏ được chất đống bằng thi thể ở trong đường hầm trong hang động kia. Trong những thi thể đó, có lẽ còn có thân nhân của các nàng.
Ly Lạc không nghĩ sẽ phải quản chuyện của diễm phụ thôn. Nhưng hắn đã lỡ can thiệp quá sâu vào chuyện ở nơi đây, vì vậy kết quả đã xảy ra như vậy mà hắn mặc kệ lại càng không được.
Hắn lệnh cho thủ hạ sau khi chỉnh đốn tốt lại đội ngũ, bỏ lại xe ngựa mà chỉ mang theo ít hành lý đơn giản. Hắn cùng Ly Hận Thiên cưỡi cùng một con ngựa, nhanh chóng phi nước đại dùng thời gian ngắn nhất mà về tới đế đô.
Quay trở về nhà.
Ly Hận Thiên nhìn không tới tán cây nên không tình tình trên đó ra sao. Y trong lòng vì Ly Lạc, căng thẳng lo sợ đến đổ mồ hôi ngày càng nhiều.
Lại nhìn về phía bên kia trên tán cây, ‘thi thể’ kia vẫn đang rơi xuống phía dưới. Mái tóc vừa nãy còn bị mắc treo trên nhánh cây bây giờ đã liền thoải mái xả ra, những lọn tóc toán loạn tản đi khắp nơi. Làn da của kẻ này đang nhiễm xanh. Nhưng ngay lúc này trong nháy mắt, làn da ấy khôi phục màu sắc hồng hào nhìn không khác gì so với da của người bình thường. Kẻ này nhanh nhẹn né đi tránh được huyền kính phù của Ly Lạc đánh tới. Lũ giòi bọ đang bình thường đang bò trên người kẻ này và ở xung quanh bỗng bắn về phía người của Ly Lạc…
Ly Lạc ‘hừ’ lạnh một tiếng. Hắn vẫn ôn tồn đưa tay, động tác như hứng gì đó từ bàn tay đón lấy tiếp theo cử động bắn ra giọt gì đó như hạt mưa bay tới lũ giòi bọ. Bàn tay nhanh chóng thu lại, nhanh chóng lại đưa ra hai ngón tay, cấp tốc ở không trung vẽ nên một cái phù chú ngay lúc lũ giòi bọ ngày càng tới gần. Giữa không gian trống trải, hiện ra một vật gì đó lóe lên ánh sáng màu lam nhạt tiếp theo đột ngột từ đó mà mở ra trận pháp sáng bừng lên. Ánh sáng kia như hóa thành vũ khí sắc bén đem lũ giòi bọ đang lúc nhúc bò như bay đến, cắt thành trăm ngàn đoạn nhỏ, nháy mắt đống đoạn nhỏ ấy bị băm vằm hóa thành bột phấn li ti.
Nhân cơ hội này, kẻ giả ‘ thi thể ‘ nọ lập tức chui vào tán cây. Ly Lạc cũng không lơ là liền theo sát ngay sau. Mê cục vừa phá vỡ. Kẻ nọ chính vì không có thực lực chân chính. Vì thế, hắn ta không dám chính diện mà dùng cứng đối cứng cùng với Ly Lạc. Căn bản, hắn ta rõ ràng là tự biết thực lực của bản thân không ở cùng một cấp bậc với Ly Lạc.
Ly Hận Thiên đứng trên mặt đất ở phía dưới mà ngước mắt lên xem, cố gắng nhón người nhướng mắt nhìn vào bên trong tán cây. Thỉnh thoảng lại loé lên hào quang bắn ra, thật giống như ánh sáng phát ra từ một cái lồng đèn. Ánh sáng càng ngày càng hắt ra, càng không bị che lại, càng chiếu sáng rọi ra khắp nơi. Tán cây lại càng rung động ngày một dữ dội hơn. Cơ hồ các thi thể đều bị chấn động mà rơi rớt xuống dưới đất. Bây giờ, tâm Ly Hận Thiên liền hoảng hốt đã nhảy lên tới cổ họng. Ngay thời điểm này, mắt y nhìn thấy từ bên trong tán cây, mạnh mẽ bắn ra hai đạo hắc ảnh…
Một bàn tay mang hình dáng xương xẩu từ huyết ngưng tụ thành. Bàn tay từ trong giữa tán cây lập tức vươn ra tấn công thẳng tắp một đường tiến tới Ly Lạc. Hai cánh môi mỏng của Ly Lạc nhanh chóng mở ra khép lại như đang lẩm nhẩm gì đó. Hắn mang theo vẻ mặt trầm mặc mà niệm phù chú sau đó có cái gì đó nhảy vọt lên vụt thoáng qua. Đột ngột dưới chân kẻ nọ xuất hiện một trận pháp gọi là Trọng Lâu vũ tuyết. Bão tuyết như lốc xoáy nhanh chóng ở phía dưới xoay tròn. Đồng thời, những băng tuyết trĩu nặng liên tục từ trên không trung một đường thẳng rơi ngay xuống khiến kẻ nọ không thể di chuyển chỉ có thể bị đóng băng tại chỗ. Kẻ nọ chỉ có thể bị động mà thẳng nhập vào trong trận….
Kẻ nọ không nghĩ tới dưới chân lại đột nhiên có thể phát sinh sự cố lại biến hoá khôn lường. Kẻ nọ vẫn đang đứng tại trận pháp chính giữa. Từng khối băng tuyết từ trên rơi xuống nhưng vừa chạm đến trận pháp lại không rơi xuyên xuống phía dưới mà ngay lập tức biến mất. Nhưng khi rơi trúng kẻ nọ lại dính chặt vào thân thể biến thành sức nặng ngàn cân. Phía dưới nhìn lên, Ly Hận Thiên chỉ thấy hai chân của kẻ nọ đã mềm nhũn, đã trực tiếp ngã khụy liền quỳ xuống. Giây tiếp theo giây, thân thể kia cũng đã bị tuyết lớn vùi lấp.
Sương mù xung quanh trong nháy mắt đã biến mất. Liền xuất hiện lại cảnh vật trong thôn, trong vòng xung quanh đều là phòng ốc vẫn như trước. Ánh trăng không còn trắng bệch như hôm trước. Đám nữ nhân này hoàn toàn đã bị hôn mê ngất đi. Mỗi người ngất theo mỗi tư thế nằm khác nhau đều rải rác khắp trên đường. Có người nằm ngang nằm dọc, có kẻ nằm hình chữ bát dang tay dang chân có người lại nằm thẳng tắp.
Ly Lạc bật người mà nhẹ nhàng bay xuống đáp trên mặt đất. Lúc này lũ giòi bọ đều giống như hoàn toàn đã mất đi thị giác. Chúng nó không thấy được gì mà hỗn loạn va vào nhau lẫn đụng phải thân cây, âm thanh kia như điên cuồng mà vang lên khắp tán cây to rậm rạp. Mà lúc này, Ly Lạc mangmột điệu bộ tự nhiên mà thong thả bước về phía có một quả núi tuyết nhỏ kia.
– Bắt giữ, đưa đến quan phủ.
Ly Lạc lạnh giọng mệnh lệnh.
Nếu hôm qua không phải Ly Hận Thiên bị bắt, Ly Lạc cũng sẽ không phát giác ra một ‘thi thể’ này có vẻ khác thường. Bởi vì nếu là thi thể thật bị cắn xé, thì chỉ có một đám nhỏ giòi bọ bò qua trườn lại thay phiên nhau cắn ăn từng bên trong ra, chỉ có riêng kẻ giả ‘thi thể ‘ nọ trên thân người đầy giòi bọ lúc nhúc bò quanh người không khe hở.
Không phải do máu thịt của ‘thi thể ‘ nọ ăn ngon hơn những cái xác khác, mà lũ giòi bọ này là do bị mùi vị của kẻ giả ‘thi thể’ nọ hấp dẫn chúng nó vây quanh.
Lúc ấy, Ly Lạc lại không có lưu ý kĩ, Nhưng sau đó gặp phải sự cố tấn công bất ngờ kia, hắn mới suy xét lại mà bừng tỉnh đại ngộ. Hắn rốt cục biết, vì sao triều đình của nam triều phái người tới để diệt thôn này nhưng lại đều một đi không trở về được……
Hắn cũng từng nghĩ tới, kẻ đang khống chế cổ cố ý giấu mình ở trong thân cây này, lại không tưởng tượng được kẻ nọ lại đem chính bản thân cải trang thành thi thể treo trên cây nhởn nhơ trước mặt mọi người. Rồi sau đó, kẻ nọ chờ thời cơ mà ra tay điều khiển lũ giòi bọ phát động bất ngờ tấn công. Lần này nếu hắn cố ý công kích đại thụ, thì kết quả sẽ giống như lần trước lại không thể phát hiện được kẻ nọ chính là đang giả ‘thi thể’ ung dung mà điều khiển giòi bọ mà giết họ.
Những năm gần đây, đây có lẽ là nguyên nhân mà cao thủ nam triều không ngừng để mạng mình lại nơi diễm phụ thôn quỷ dị này.
Mê cục này cũng không phức tạp gì, mà là dạng ma trận đơn giản đến cực điểm. Kẻ nọ năng lực cũng không mạnh, Ly Lạc tùy tiện ra lệnh một thủ hạ ngay lập tức đã có thể dễ dàng không chế bắt giữ lại. Chỉ là kẻ nọ xảo trá lại biết lợi dụng lòng người dễ dàng bị lung lạc mê hoặc sắc dụ cho nên mới nhiều lần có thể đắc thắng như vậy.
Cả thân thể đều bị băng tuyết che lấp chỉ chừa lại đôi mắt. Sau khi trận pháp tan biến, tiếp theo qua thời gian không tới nửa nén nhang, tuyết trong nháy mắt liền hòa tan. Ly Hận Thiên nhìn thấy từ trên xuống dưới thân thể kẻ nọ trải dài phủ kín đầy các miệng vết thương lớn nhỏ không đồng nhất. Mà vết thương trọng yếu lại rõ ràng nhất là bị thương ở trên cổ, nơi đó vẽ ra một đường to bằng một ngón tay trên đó xếp từ những lỗ hổng to mà thành. Bất quá vết thương lại không sâu đến thương tổn động mạch, nhưng máu lại không ngừng phun ra. Kẻ nọ vẫn quỳ trên mặt đất mà liều mạng ho khan, máu theo khe hở bàn tay dùng để che miệng của kẻ nọ, ồ ồ trào ra chảy xuống thành cả vũng máu.
Xem ra, kẻ nọ đã bị thương không nhẹ, chỉ sợ không thể sống lâu.
– Lợi dụng tà thuật, khống chế cổ trùng, lại cố ý mượn do cổ trùng làm vật trung gian để cắn nuốt linh lực của người khác linh lực để ngươi tùy ý hưởng dụng. Nói như vậy, tà thuật mà ngươi đang luyện là thuần dương công. Vì vậy, cần linh lực của nam nhân để luyện công, cho nên mới dùng đám nữ nhân này làm mồi, để lừa đem nam nhân đến đây. Chính vì ngươi không thể trực tiếp cắn nuốt linh lực của người khác nên mới hạ loại cổ trùng này, để cổ trùng hấp thu thay ngươi. Sau đó, ngươi lại chỉ cần ăn những cổ trùng có sẵn linh lực bên trong này vào người liền chuyển linh lực về bản thân mà sử dụng. Quả nhiên là một kế đổi trắng thay đen hoàn hảo.
Có lẽ kẻ nọ có không nghĩ tới, Ly Lạc cứ như vậy dễ dàng đoán được mưu kế kia lại kể ra một cách chi tiết triệt để. Gương mặt kẻ nọ nâng lên nhìn về Ly Lạc mang theo biểu cảm kinh ngạc. Kẻ nọ bây giờ vẫn luôn luôn đang ho khan, căn bản nói không ra lời nào. Nhưng ánh mắt của kẻ nọ từ kinh ngạc đến bây giờ giống như đang hỏi, đến tột cùng người nam tử đnag đứng trước mặt từ tốn nói ra những lời kia, đến tột cùng là người phương nào.
– Ly Lạc.
Kẻ nọ cũng đã phạm phải tội tày trời cực ác độc, tất phải lấy chịu lấy hình phạt cực nặng không thể tha. Hiện tại Ly Lạc nói cho kẻ nọ biết được, người đã khiến kẻ nọ ngã ngựa đau đớn là ai. Điều này cũng tốt khiến cho kẻ nọ có chết cũng biết rõ được là bản thân mình đã bại dưới tay ai để không phải tức tưởi.
Kẻ nọ vừa nghe được cái tên kia, liền ngửa mặt hướng lên trời cười to. Kẻ nọ biết bản thân chính mình vận số đã hết. Hiện tại, kích hoàng đi đến chuẩn bị bắt giữ kẻ nọ. Trong nháy mắt, miệng của kẻ nọ lập tức niệm ác chú, lại giống như âm thanh ‘tư tư ‘ của lão thử mà vang lên vây quanh đỉnh đầu kẻ nọ. Ly Hận Thiên chỉ thấy đầu kẻ nọ bốc lên một màn khói nhẹ. Ly Lạc lập tức biến sắc, ra lệnh cho mọi người tránh xa kẻ nọ…
Đột nhiên, kẻ nọ ngẩng đầu, hai mắt sung huyết đối mắt vừa vặn cùng mắt Ly Hận Thiên đang nhìn….
Trong ánh mắt kia, tựa hồ như mang theo cái gì đó.
Tiếp theo chớp mắt một cái, đầu kẻ nọ giống như quả bóng bơm khí mà nhanh chóng càng ngày càng phình lên, nở to ra…
Phút chốc khắp nơi nơi đều dính đầy máu với thịt nát rơi rớt xuống. Ly Hận Thiên suýt chút nữa đã nôn phun tất cả những thứ trong dạ dày ra. Thi thể không đầu kia cũng không trụ được cũng đã ngã xuống, cái cổ bị đánh gãy nhanh chóng máu me thịt nát nhầy nhụa. Trong nháy mắt, thân thể kẻ nọ
hóa thành một vũng nước màu đen, tựa như bị ném vào dầu sulfate nồng độ mạnh mà bị ăn mòn da thịt xương cốt rồi hòa tan thành nước vậy.
Ly Hận Thiên lập tức dùng cánh tay ôm lấy bụng, tay y ấn mạnh vào bộ phận dạ dày đang quay cuồng. Cảnh tượng trước mắt y quá mức kinh tởm khiến y không kịp cân nhắc đến cái liếc mắt cuối cùng kia của kẻ nọ đến tột cùng là mang ý tứ gì. Cánh tay y đột nhiên bị tê rần. Nam nhân ngạc nhiên kéo ra xem xét quần áo đang mặc. Xem xét đến hai ống tay áo càng kĩ lưỡng. Tất cả từ trong ra ngoài, trên người y quả thật là không có bất cứ cái gì khác thường. Nhưng mà cảm giác vừa rồi rất chân thật, y giống như là vừa bị cái gì đó cắn một ngụm……
Y mang ánh mắt mơ hồ nghi hoặc mà nhìn cánh tay của chính mình. Y lại lật trái lật phải xem xét nhiều lần, cũng đều không phát hiện gì khác thường nên y đành buông tha nghi ngờ, chỉ nghĩ chắc bản thân chỉ là ảo giác.
……
Vào hừng đông của ngày hôm sau, đám nữ nhân này đều tự nhiên mà tỉnh lại như người bình thường. Có một số các nàng là người ở nơi khác vốn không phải là kẻ trong thôn này. Có người bị khống chế mà đi theo nhầm đội ngũ nào đó đi đến thôn này. Hiện tại thần trí của các nàng đã thanh tỉnh. Trí nhớ lúc trước bị ma chú làm quên đi bây giờ đã hiện lên lại. Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khắp nơi trong thôn đều vang lên tiếng kêu khóc thê lương của nữ nhân.
Ly Hận Thiên có thể hiểu được cảm giác mà sau khi các nàng đã được thanh tỉnh, nhớ lại chính bản thân khi bị khống chế đã có bao nhiêu hành động ác độc lẫn ti tiện nhiều ra sao không khỏi khiến cho các nàng buồn khổ. Nhưng Ly Hận Thiên lại không biết được một chuyện khác. Là do chính tay những nữ nhân này định kỳ mà đến chỗ thi thể đã hết sử dụng được nữa bên dưới tàng cây kia mà dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo là những thi thể bỏ ấy đưa đến chỗ ngọn núi nhỏ được chất đống bằng thi thể ở trong đường hầm trong hang động kia. Trong những thi thể đó, có lẽ còn có thân nhân của các nàng.
Ly Lạc không nghĩ sẽ phải quản chuyện của diễm phụ thôn. Nhưng hắn đã lỡ can thiệp quá sâu vào chuyện ở nơi đây, vì vậy kết quả đã xảy ra như vậy mà hắn mặc kệ lại càng không được.
Hắn lệnh cho thủ hạ sau khi chỉnh đốn tốt lại đội ngũ, bỏ lại xe ngựa mà chỉ mang theo ít hành lý đơn giản. Hắn cùng Ly Hận Thiên cưỡi cùng một con ngựa, nhanh chóng phi nước đại dùng thời gian ngắn nhất mà về tới đế đô.
Quay trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất