Chương 179: Mới biết yêu
Bị làm đến bắn ra.
Nam nhân muốn xấu hổ đến không còn mặt mũi nào gặp người được nữa. Nhưng mà Mộc Nhai cũng rất nhanh liền tăng thêm dục hỏa, cũng khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Việc này chứng minh, nam nhân là chân chính hưởng thụ hắn làm y mà cao trào đến.
Ngày trước, y bắn, đều là do Mộc Nhai bán ép buộc. Không giống như bây giờ, là chứng minh y bị hắn làm đến sung sướng thoải mái, thân thể lẫn y cũng là toàn tâm toàn ý phối hợp với hắn.
Mộc Nhai làm sao lại sẽ mất hứng được chứ. Hắn hoàn toàn không cách nào để hình dung lên tâm tình của mình bây giờ cả.
Hưng phấn đến muốn hét lên, lại càng thêm muốn dùng sức, dùng một loại phương thức khác, mà cùng với y hòa hợp thành một thể.
Mộc Nhai ôm nam nhân lên cách xa ra khỏi chỗ đã bị bắn làm dơ, tiếp tục mà điên cuồng giao hoan yêu đương…
Hai người họ làm qua rất nhiều tư thế, trong phòng tu luyện này ở mỗi một góc, đều để lại bóng dáng làm tình nóng bỏng của hai người họ….
Trên tường, ở trên mặt đất, thậm chí là ở trên bàn phía trên…
Hai thân thể cùng hóng túng dâm đãng, hai nơi ở phía dưới thân vẫn luôn kết hợp dính chặt với nhau gần như chưa từng rời khỏi. Thể lực của Mộc Nhai rất tốt, bắn rồi cũng rất nhanh liền có thể khôi phục. Đương nhiên cũng cần một đoạn thời gian để cứng lên hoàn toàn, chứ không phải lập tức liền có thể cứng rắn lên ngay được, này trong lúc. Mộc Nhai cũng sẽ không buông tha y. Hắn sẽ trêu chọc y, luôn tiếp tục luân phiên mà trêu chọc, dùng cái miệng của hắn, bàn tay của hắn…
Ngón tay dài của Mộc Nhai ở bên trong miệng nhỏ của nam nhân tiến vao trong trong thân thể y mà khuấy động. Khi Mộc Nhai nghỉ ngơi, thường tay để kích thích y. Hắn không cho nam nhân có cơ hội mà nghỉ ngơi nào cả. Hắn muốn phải luôn giữ y ở trong trạng thái hưng phấn, tùy thời đều có thể nghênh đón hắn tiến vào…
Hôn môi nóng bỏng ướt át, đầu lưỡi quấn quít với nhau. Hai thân thể dán lên nhau chuyển động ma sát. Mộc Nhai thực biết cách khống chế tiết tấu của một cuộc làm tình. Hắn sẽ không để nam nhân bắn ra quá nhanh, trừ phi là y đã nhẫn nhịn không được nữa, mới để cho y bắn ra.
Nam nhân đã có tuổi rồi, bắn nhiều quá thực dễ dàng sẽ bị mệt. Hắn muốn Ly Hận Thiên phải cùng bồi với hắn đến cuối cùng. Hắn không cho y có cơ hội đã ra trận đánh được nửa chừng rồi rút lui được…
Bắn ra quá nhanh, tên kia sẽ lại thẹn thùng. Mộc Nhai không để y bắn. Y lại sẽ khó nhịn cầu xin tha, thậm chí sẽ tự động mà lấy tay tự sờ lên cái của mình. Mộc Nhai cảm thấy, Ly Hận Thiên chính là yêu vật. Năng lực của y, chính là khiến cho nam nhân khác đều phải chết trên người của y…
Chết rồi, tiếp theo sẽ có thêm tre già thì măng mọc, từng người từng người đều sẽ luân phiên mà chết dưới người y.
Ly Hận Thiên chủ động, so với ngày trước hắn hung bạo đoạt lấy thì vốn thoải mái hơn rất nhiều, ngày trước, hắn đã hoàn toàn bỏ lỡ…
Hối hận, lại kinh hỉ.
Bây giờ, Mộc Nhai đã hiểu một chuyện. Trách không được, Khâm Mặc hoàn toàn đã bị mệt thành như vậy, còn mạnh miệng thà chết chứ không chịu buông ra. Hắn tình nguyện để bị hao tổn linh lực, cũng sẽ không buông tha cho việc cùng nam nhân triền miên…
Ly Hận Thiên thật là một miếng ngọc tốt bị vùi trong đất, đã được gọt giũa qua, lại khiến cho người cầm được lại không muốn đặt xuống.
Liền tính không có được mài giũa tinh tế đi nữa, cảm giác thuần phác của thiên nhiên, cũng là mang một hình dạng khiến cho người nhìn phải kinh hỉ cùng lưu luyến.
Mộc Nhai ôm lấy y, ở mỗi một góc độ, ở mỗi một vị trí đều phải thử qua một lần.
Trên mặt tường bóng loáng, hoặc là Mộc Nhai ôm hắn, hai chân vòng qua ôm lấy thắt lưng phía sau của Mộc Nhai, leo lên hắn, thừa nhận đến từ phía dưới thế công, hoặc là y vịn vào tường, Mộc Nhai nâng lên một chân của y, từ phía sau mà vào, từ bên cạnh, thậm chí là ở ngay phía trước, mặt đối mặt mà tiến vào…
Không cho y dừng lại ở nơi nào quá lâu, Mộc Nhai liền ôm y đi tới đi lui, Mộc Nhai cũng không động, việc bước đi đường tạo ra xóc nảy khiến cho vật kia đang ở bên trong thân thể của nam nhân nhúc nhích mà cố ý trêu chọc y…
Không tính là lớn, lại rất kích thích, thân thể của hai người hoàn toàn dính chặt hợp nhất, bao gồm ở nơi sâu tận cùng bên trong.
Mộc Nhai cũng sẽ cố ý để cho y nhìn thấy bộ dạng của y khi bị hắn tiến vào. Hắn đặt y ở trên mặt bàn, ôm lấy eo y, khiến y tự giữ lấy chân của mình, lúc này thân thể của Ly Hận Thiên đã bị hắn ấn sâu xuống, cả thân thể uốn cong thành một vòng tròn. Ở trước mặt y, mà hắn cứ tự nhiên mà ra ra vào vào, màu sắc trạng thái gì đó từ tốn mà xâm nhập thật sâu vào bên trong. Lúc cái ấy đi ra lại kéo theo một tầng vách thịt mỏng từ trong nam nhân ra bên ngoài, màu sắc phấn hồng, khiến cho người nhìn phải xấu hổ không thôi…
Từ góc độ này, nam nhân cũng có thể rõ ràng nhìn thấy cái miệng nhỏ sưng đỏ phía dưới của bản thân mình mấp máy mà từ từ nuốt vào cái thô to gì đó. Mộc Nhai liền cười xấu xa, hỏi y có muốn nếm mùi vị của chính y hay không…
Hậu quả sau khi bị làm rất nhiều lần, đó chính là vòng eo của Ly Hận Thiên mềm dẻo xuống rất nhiều. Nếu cứ để tư thế như vậy mà ép thân mình đi xuống, thì nam căn của y, có lẽ sẽ thật sự chạm vào môi của chính y …
Hình ảnh này, đã không thể dùng từ vô liêm sỉ mà hình dung được nữa rồi, nam nhân thật không dám tưởng tượng tiếp, nhưng mà thân thể lại bởi vì cảnh tượng được vẽ ra ở trong đầu mà khiến cho hưng phấn không thôi…
Mộc Nhai thực thích nói ra mấy lời lẽ thuộc cái loại đầy sắc tình này, thô tục phóng đãng đến vậy, nhưng mà nam nhân lại chán ghét không nổi…
Y sẽ vì lời lẽ của Mộc Nhai nói ra, mà càng thêm Mẫn – cảm, cũng kích động…
Dây dưa triền miên quấn quít lấy nhau, hai người họ trong phòng tu luyện giằng co hết trọn một ngày. Chờ đến sau khi Mộc Nhai thật sự dừng lại, hai chân của nam nhân, đã mềm nhũn rũ xuống, đừng nói là muốn đứng lên, chỉ là nằm thôi, dùng ánh mắt nhìn đều có thể nhìn thấy được mức độ run rẩy của đôi chân y.
Lần này, giằng co làm đến cũng quá lợi hại.
Mạng già cũng muốn toi mất luôn rồi.
Thân thể giống như bị một xé ra thành hai nửa, ở giữa khe mông vẫn đều cảm nhận có một cỗ nóng bỏng cứng rắn, giống như Mộc Nhai vẫn còn chưa có rời đi vậy.
Nam căn lấp đầy chiếm giữ bên trong thân thể y đã bị rút ra, có một chút hư không, chỉ còn lưu lại càng nhiều một đống nhớp nháp gì đó…
Tràn đầy.
Y vừa động đậy, sẽ tự động chảy ra một ít.
Khiến cho Ly Hận Thiên chỉ có thể trực tiếp ghé dựa vào một chỗ mà nằm nghỉ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bàn tay của Mộc Nhai vẫn còn đặt ở trên người y, lúc có lúc không mà vuốt ve tấm lưng trần trụi của y. Hôm nay Mộc Nhai thật là đã hưởng thụ đến mĩ mãn đầy đủ. Hắn đã sớm muốn làm như vậy. Mộc Nhai chưa từng bao giờ bị cấm quá dục, tuyệt đối không hề nói khoa trương. Đừng nói là đã bị nam nhân kích thích mà lên, ngay cả sáng sớm nổi lên phản ứng, tiểu gia hỏa nghiệt căn kia đều hoàn toàn bị trướng đến muốn nứt ra rồi…
Nếu không xoa dịu giảm bớt đi một chút, thì Mộc Nhai cảm thấy, có thể từ đây trở về sau đều sẽ có để lại ảnh hưởng cho sinh hoạt tình dục ở mai sau a, bất quá bây giờ đã hoàn hảo rồi…
Hắn nhẫn nại lâu như vậy, dục vọng âm thầm tích tụ bấy lâu nay khiến hắn hôm nay đã được giải phóng mà đại bùng nổ, hắn sảng khoái, nhưng lại làm khổ cho nam nhân…
Mệt muốn chết đi được.
Y đến khí lực nói chuyện cũng vẫn chưa có lại.
Việc này so với quá trình tu luyện, còn phải tốn sức lao lực mệt hơn rất nhiều.
Thấy y như vậy, tên Mộc Nhai hỗn đản kia, còn vô tâm vô phế mà nói, về sau sẽ giúp cho y tăng thêm huấn luyện thể năng, mới có như vậy mà y đã chịu không nổi rồi…
Nam nhân ở trong lòng mắng chửi Mộc Nhai đến máu chó văng đầu đầu. Y muốn tu luyện, cũng không phải là vì loại chuyện này. Về phần huấn luyện thể năng kia, y thật sự bắt đầu hoài nghi dụng tâm của Mộc Nhai…
Thể lực của y quả thật là tốt hơn so với lúc trước. Nếu ngày trước mà bị ép buộc như hôm nay mà nói, thì khẳng định y đã toi mất nửa cái mạng già…
Y thật không biết, là nên cảm tạ Mộc Nhai, hay là đập hắn một trận đây.
– Mộc Nhai…
Dịu đi trong chốc lát, nam nhân mới mở miệng phát ra giọng nói đã sắp bị khàn. Y đã sớm lường trước được, vốn sẽ có loại hậu quả này a. Nhưng mà lần này, Vũ Quả sẽ không chuẩn bị cho y ăn hầu đường thông cổ. Bởi vì đầu tiên là phòng tu luyện này ít có hạ nhân đi qua thì không nói, thứ hai là tường cách âm lại siêu cấp tốt. Vốn không có ai biết, hai người họ đã làm cái gì ở trong đây. Bất quá lấy việc này mà nói, có lợi tất có hại,
– Ta hỏi ngươi, trong chốc lát nữa, hai ta phải làm sao để trở về đây…
Nghe thấy câu hỏi của nam nhân, Mộc Nhai cười đầy ái muội, hắn bắt lấy mấy lọn tóc của nam nhân, mà đùa nghịch ở trong tay,
– Nếu là ngươi không đi được, thì ta có thể ôm ngươi trở về.
Nghe vậy, trái lại Ly Hận Thiên lại “hừ” một tiếng, y không ngẩng đầu, tiếp tục ghé vào nơi đó. Y lười nhìn tới Mộc Nhai, giọng nói lạnh nhạt nặng nề không rõ truyền ra,
– Ta là hỏi, hai ta mặc cái gì để trở về đây, quần áo đang mặc trên người, đều đã bị ngươi xé nát cả…
Vị trí của phòng tu luyện thực hẻo lánh, đúng là hoàn cảnh tốt để tạo thành nơi để thích hợp làm chuyện yêu đương mờ ám. Đồng thời, hai người họ muốn tìm một hạ nhân đi ngang qua để kêu mang quần áo đến thì cũng hoàn toàn không có một ai đi ngang qua đây…
Bây giờ hai người họ gặp phải một vấn đề nan giải là, quần áo không có, làm sao để trở về phòng đây.
Cuối cùng…
Vào buổi tối ngày hôm nay, trời vừa sẩm tối, khi Ly phủ vẫn còn chưa có thắp sáng đèn lồng, hạ nhân ở trong Mạt Nhai cư, tất cả đều nhìn thấy chủ tử nhà bọn họ thân thể xích – lỏa, ở bên hông chỉ vây quanh một miếng vải bố, từ trong phòng tu luyện, đi ngang qua toàn bộ khắp nơi trong Mạt Nhai cư, mặt không chút thay đổi mà thong thả quay về phòng ngủ…
Con đường này, Mộc Nhai đi vô cùng tự nhiên, không khác gì so với ngày thường, một chút cũng đều hoàn toàn không có tự giác để ý tới rằng thân thể của mình đang trần trụi. Nhưng ở trong Mạt Nhai cư, mặc kệ là nha hoàn hay là tiểu tư, cũng không hẹn mà đồng loạt đều hiện lên một ý nghĩ mới mẻ, Nhị gia của nhà bọn họ, dáng người thì không tệ…
Bề ngoài rất thú vị.
……
Sau hôm nay, dưới sự yêu cầu của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên liền dọn đến ở trong phòng ngủ của hắn, hai người họ ở cùng một chỗ.
Ban ngày, hai người họ vẫn giống như trước, cùng nhau tu luyện. Mộc Nhai còn là thầy tốt bạn hiền của y. Buổi tối, tên kia sẽ biến thành mãnh thú sơn dã. Ban đêm yên tĩnh trống trải, khiến cho dục vọng của Mộc Nhai vĩnh viễn liền không có chừng mực. Ly Hận Thiên cảm thấy, chỉ cần mạn giường bị kéo phủ xuống giường, đôi mắt của Mộc Nhai sẽ hồng lên …
Trở thành một dã thú thuần chủng.
Y bắt đầu hối hận, tự mình làm ra quyết định này, là hành vi đúng đắn hay không đây.
Bất quá may mắn là, Mộc Nhai vẫn chưa đến nỗi hoang dâm vô độ đến mặc kệ sự sống chết của y. Ban ngày tu luyện thì chăm sóc lo lắng cho y. Buổi tối, Mộc Nhai chỉ làm một lần, nhưng ở ngay lúc nam nhân đã thật sự quá vất vả mỏi mệt, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn mà chịu đựng. Một Mộc Nhai như vậy, khiến cho người ta phải thụ sủng nhược kinh, cũng khiến cho người ta không thể tin được…
Ngày trước, đánh chết Ly Hận Thiên cũng sẽ không tin nổi, sẽ có một ngày nào đó, y sẽ ở cùng với Mộc Nhai ở chung như vậy.
Giống như nằm mơ vậy, thực không có cảm giác chân thật. Mấy ngày nay, Ly Hận Thiên quả thật sống rất vui vẻ thoải mái. Vô luận là tu luyện, hay là sinh hoạt, thì quả thật Mộc Nhai là một tình nhân không tệ, không có dính người, cũng sẽ không có cố ý làm ra vài việc ghen tuông nhàm chán gọi là thêm gia vị cho tình yêu này nọ, nhưng lại cho y cảm nhận được một cảm xúc thực kiên định.
Điều quan trọng chính là, không có gánh nặng, có thể cảm giác được thực nhẹ nhàng.
Hai người ở cùng một chỗ, lúc thì cãi nhau ầm ĩ, lại vẫn có thể ân ân ái ái mà yêu đương.
Trước đó, ý muốn của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên không phải không hiểu rõ. Nhưng mà, y không có cách nào tiếp nhận được nữa. Chuyện với Ly Lạc cũng được, hay là sự ảnh hưởng của Văn Diệu gây ra cho y cũng thế. Tóm lại y không còn có dũng khí nào để lại tiếp tục nghênh đón một phần tình cảm mới nào nữa.
Nguyên nhân mà y tiếp nhận, đó chính là, y đã bị Mộc Nhai đả động.
Vô luận là khi lễ tế hội trăm hoa đăng trôi nổi trên sông, bộ dáng Mộc Nhai nâng lên vòng hoa đưa cho y, còn có khi hắn bá đạo biểu thị muốn công khai y chỉ thuộc về riêng của hắn, còn có cả một đoạn ngắn cả bầu trời sao trải dài nhiều kéo dài tít tắp nơi chân trời….
Khi tu luyện vừa mở to mắt, vĩnh viễn đều sẽ có thể nhìn thấy đôi mắt hữu thần chất chứa đầy tình cảm của Mộc Nhai luôn dõi theo y. Còn có trong khi đang giao đấu thực tiễn, mạt mỉm cười kiêu ngạo cùng động viên của Mộc Nhai dành cho. Có câu ‘lâu ngày sinh tình’, từ trước đến giờ Ly Hận Thiên đều không tin, hiện tại, lại hoàn toàn đã hiểu rõ rồi…
Huống chi, y đối với Mộc Nhai cũng không phải là hoàn toàn không có một chút tình cảm.
Y là có tình.
Cho nên, y đã bị Mộc Nhai làm cho cảm động, lại bị hấp dẫn cuốn theo.
Ngày hôm đó, Mộc Nhai thả ra chiêu thức công kích, ngay khi kiếm khí kia biến thành đầu rồng, lần đầu nhìn thấy nên nam nhân bị sửng sốt một chút.
Nếu là ở trên chiến trường, chỉ một giây phân thần sẽ mang đến một hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng. Chính Ly Hận Thiên cũng biết, bởi vì một ý nghĩ bất chợt, cũng liền có thể người ma vĩnh viễn cách biệt…
Nhưng ở ngay khoảnh khắc cuối cùng, nam nhân không muốn để cho Mộc Nhai, cũng không để bản thân mình phải thất vọng.
Bất quá, y thật sự là thiếu chút nữa, liền đi đời nhà ma.
Y cũng sợ hãi, sắc mặt không tốt, nhưng mà sắc mặt của Mộc Nhai, còn khó coi hơn so với y….
Có thể có một người, quan tâm đến y, luôn bên cạnh y. Khi sống ở cùng nhau, y có thể cùng với hắn vui vẻ thoải mái. Ở ngay khi y chết đi, lại vì y mà đau lòng rơi lệ.
Cả đời này chỉ cần duy nhất một người như vậy, là đủ, cũng đã rất đáng giá rồi…
Y không dám tiếp nhận tình cảm của Mộc Nhai, nhưng mà khi đó, Ly Hận Thiên lại không tìm được lí do nào để đẩy Mộc Nhai ra nữa…
Cho nên y mặc kệ, lại tiếp nhận mất rồi.
Nếu nói, với Ly Lạc, là y chủ động mà trả giá cho tình cảm đó. Còn bây giờ, với Mộc Nhai, chính là bị thành ý của Mộc Nhai lay động.
Hắn hoàn toàn sẽ không cho Ly Hận Thiên có con đường khác để cự tuyệt, toàn bộ tất cả, đều đã được Mộc Nhai bày ra rất tốt rồi, phá hủy tất cả các đường lui của y.
Lưu lại một con đường, nam nhân chỉ có thể lựa chọn, đó chính là chỉ có thể chấp nhận hắn.
Kí ức khi ở với Mộc Nhai cùng một chỗ, chỉ có vui vẻ hạnh phúc và thoải mái, còn không cần phải mang theo bất cứ gánh nặng nào. Đó chính là một cuộc sống bình thường. Nơi này không có gì là thay đổi quá nhanh, cũng không có phập phồng căng thẳng lên xuống. Nhưng so với mỗi một lần ở ngày trước, đều khiến cho người ta đều cảm nhận được cái gì gọi là khắc cốt minh tâm.
Nhưng mà….
Với một kẻ luôn xui xẻo kéo đến một đống lớn phiền toái như y, thì Ly Hận Thiên biết, mỗi ngày sinh hoạt của y, vĩnh viễn sẽ không thể thái bình như vậy.
Vào ở Mạt Nhai cư đã đến tháng thứ tư, xem như nam nhân đang đắm chìm ở trong cuộc sống đơn giản bình thường giống như trong mơ ước của y, thì y đã nhận được một chuyện tốt đối với kẻ khác tới, nhưng lại là tin dữ đối với y…
Tin này, đã giáng một đòn lên mộng đẹp của y, lại lần nữa bị đánh cho tan nát, liền tính không muốn tỉnh lại, cũng phải bắt buộc y đối diện với hiện thực.
Mộc Nhai, muốn nạp thiếp.
Nam nhân muốn xấu hổ đến không còn mặt mũi nào gặp người được nữa. Nhưng mà Mộc Nhai cũng rất nhanh liền tăng thêm dục hỏa, cũng khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Việc này chứng minh, nam nhân là chân chính hưởng thụ hắn làm y mà cao trào đến.
Ngày trước, y bắn, đều là do Mộc Nhai bán ép buộc. Không giống như bây giờ, là chứng minh y bị hắn làm đến sung sướng thoải mái, thân thể lẫn y cũng là toàn tâm toàn ý phối hợp với hắn.
Mộc Nhai làm sao lại sẽ mất hứng được chứ. Hắn hoàn toàn không cách nào để hình dung lên tâm tình của mình bây giờ cả.
Hưng phấn đến muốn hét lên, lại càng thêm muốn dùng sức, dùng một loại phương thức khác, mà cùng với y hòa hợp thành một thể.
Mộc Nhai ôm nam nhân lên cách xa ra khỏi chỗ đã bị bắn làm dơ, tiếp tục mà điên cuồng giao hoan yêu đương…
Hai người họ làm qua rất nhiều tư thế, trong phòng tu luyện này ở mỗi một góc, đều để lại bóng dáng làm tình nóng bỏng của hai người họ….
Trên tường, ở trên mặt đất, thậm chí là ở trên bàn phía trên…
Hai thân thể cùng hóng túng dâm đãng, hai nơi ở phía dưới thân vẫn luôn kết hợp dính chặt với nhau gần như chưa từng rời khỏi. Thể lực của Mộc Nhai rất tốt, bắn rồi cũng rất nhanh liền có thể khôi phục. Đương nhiên cũng cần một đoạn thời gian để cứng lên hoàn toàn, chứ không phải lập tức liền có thể cứng rắn lên ngay được, này trong lúc. Mộc Nhai cũng sẽ không buông tha y. Hắn sẽ trêu chọc y, luôn tiếp tục luân phiên mà trêu chọc, dùng cái miệng của hắn, bàn tay của hắn…
Ngón tay dài của Mộc Nhai ở bên trong miệng nhỏ của nam nhân tiến vao trong trong thân thể y mà khuấy động. Khi Mộc Nhai nghỉ ngơi, thường tay để kích thích y. Hắn không cho nam nhân có cơ hội mà nghỉ ngơi nào cả. Hắn muốn phải luôn giữ y ở trong trạng thái hưng phấn, tùy thời đều có thể nghênh đón hắn tiến vào…
Hôn môi nóng bỏng ướt át, đầu lưỡi quấn quít với nhau. Hai thân thể dán lên nhau chuyển động ma sát. Mộc Nhai thực biết cách khống chế tiết tấu của một cuộc làm tình. Hắn sẽ không để nam nhân bắn ra quá nhanh, trừ phi là y đã nhẫn nhịn không được nữa, mới để cho y bắn ra.
Nam nhân đã có tuổi rồi, bắn nhiều quá thực dễ dàng sẽ bị mệt. Hắn muốn Ly Hận Thiên phải cùng bồi với hắn đến cuối cùng. Hắn không cho y có cơ hội đã ra trận đánh được nửa chừng rồi rút lui được…
Bắn ra quá nhanh, tên kia sẽ lại thẹn thùng. Mộc Nhai không để y bắn. Y lại sẽ khó nhịn cầu xin tha, thậm chí sẽ tự động mà lấy tay tự sờ lên cái của mình. Mộc Nhai cảm thấy, Ly Hận Thiên chính là yêu vật. Năng lực của y, chính là khiến cho nam nhân khác đều phải chết trên người của y…
Chết rồi, tiếp theo sẽ có thêm tre già thì măng mọc, từng người từng người đều sẽ luân phiên mà chết dưới người y.
Ly Hận Thiên chủ động, so với ngày trước hắn hung bạo đoạt lấy thì vốn thoải mái hơn rất nhiều, ngày trước, hắn đã hoàn toàn bỏ lỡ…
Hối hận, lại kinh hỉ.
Bây giờ, Mộc Nhai đã hiểu một chuyện. Trách không được, Khâm Mặc hoàn toàn đã bị mệt thành như vậy, còn mạnh miệng thà chết chứ không chịu buông ra. Hắn tình nguyện để bị hao tổn linh lực, cũng sẽ không buông tha cho việc cùng nam nhân triền miên…
Ly Hận Thiên thật là một miếng ngọc tốt bị vùi trong đất, đã được gọt giũa qua, lại khiến cho người cầm được lại không muốn đặt xuống.
Liền tính không có được mài giũa tinh tế đi nữa, cảm giác thuần phác của thiên nhiên, cũng là mang một hình dạng khiến cho người nhìn phải kinh hỉ cùng lưu luyến.
Mộc Nhai ôm lấy y, ở mỗi một góc độ, ở mỗi một vị trí đều phải thử qua một lần.
Trên mặt tường bóng loáng, hoặc là Mộc Nhai ôm hắn, hai chân vòng qua ôm lấy thắt lưng phía sau của Mộc Nhai, leo lên hắn, thừa nhận đến từ phía dưới thế công, hoặc là y vịn vào tường, Mộc Nhai nâng lên một chân của y, từ phía sau mà vào, từ bên cạnh, thậm chí là ở ngay phía trước, mặt đối mặt mà tiến vào…
Không cho y dừng lại ở nơi nào quá lâu, Mộc Nhai liền ôm y đi tới đi lui, Mộc Nhai cũng không động, việc bước đi đường tạo ra xóc nảy khiến cho vật kia đang ở bên trong thân thể của nam nhân nhúc nhích mà cố ý trêu chọc y…
Không tính là lớn, lại rất kích thích, thân thể của hai người hoàn toàn dính chặt hợp nhất, bao gồm ở nơi sâu tận cùng bên trong.
Mộc Nhai cũng sẽ cố ý để cho y nhìn thấy bộ dạng của y khi bị hắn tiến vào. Hắn đặt y ở trên mặt bàn, ôm lấy eo y, khiến y tự giữ lấy chân của mình, lúc này thân thể của Ly Hận Thiên đã bị hắn ấn sâu xuống, cả thân thể uốn cong thành một vòng tròn. Ở trước mặt y, mà hắn cứ tự nhiên mà ra ra vào vào, màu sắc trạng thái gì đó từ tốn mà xâm nhập thật sâu vào bên trong. Lúc cái ấy đi ra lại kéo theo một tầng vách thịt mỏng từ trong nam nhân ra bên ngoài, màu sắc phấn hồng, khiến cho người nhìn phải xấu hổ không thôi…
Từ góc độ này, nam nhân cũng có thể rõ ràng nhìn thấy cái miệng nhỏ sưng đỏ phía dưới của bản thân mình mấp máy mà từ từ nuốt vào cái thô to gì đó. Mộc Nhai liền cười xấu xa, hỏi y có muốn nếm mùi vị của chính y hay không…
Hậu quả sau khi bị làm rất nhiều lần, đó chính là vòng eo của Ly Hận Thiên mềm dẻo xuống rất nhiều. Nếu cứ để tư thế như vậy mà ép thân mình đi xuống, thì nam căn của y, có lẽ sẽ thật sự chạm vào môi của chính y …
Hình ảnh này, đã không thể dùng từ vô liêm sỉ mà hình dung được nữa rồi, nam nhân thật không dám tưởng tượng tiếp, nhưng mà thân thể lại bởi vì cảnh tượng được vẽ ra ở trong đầu mà khiến cho hưng phấn không thôi…
Mộc Nhai thực thích nói ra mấy lời lẽ thuộc cái loại đầy sắc tình này, thô tục phóng đãng đến vậy, nhưng mà nam nhân lại chán ghét không nổi…
Y sẽ vì lời lẽ của Mộc Nhai nói ra, mà càng thêm Mẫn – cảm, cũng kích động…
Dây dưa triền miên quấn quít lấy nhau, hai người họ trong phòng tu luyện giằng co hết trọn một ngày. Chờ đến sau khi Mộc Nhai thật sự dừng lại, hai chân của nam nhân, đã mềm nhũn rũ xuống, đừng nói là muốn đứng lên, chỉ là nằm thôi, dùng ánh mắt nhìn đều có thể nhìn thấy được mức độ run rẩy của đôi chân y.
Lần này, giằng co làm đến cũng quá lợi hại.
Mạng già cũng muốn toi mất luôn rồi.
Thân thể giống như bị một xé ra thành hai nửa, ở giữa khe mông vẫn đều cảm nhận có một cỗ nóng bỏng cứng rắn, giống như Mộc Nhai vẫn còn chưa có rời đi vậy.
Nam căn lấp đầy chiếm giữ bên trong thân thể y đã bị rút ra, có một chút hư không, chỉ còn lưu lại càng nhiều một đống nhớp nháp gì đó…
Tràn đầy.
Y vừa động đậy, sẽ tự động chảy ra một ít.
Khiến cho Ly Hận Thiên chỉ có thể trực tiếp ghé dựa vào một chỗ mà nằm nghỉ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bàn tay của Mộc Nhai vẫn còn đặt ở trên người y, lúc có lúc không mà vuốt ve tấm lưng trần trụi của y. Hôm nay Mộc Nhai thật là đã hưởng thụ đến mĩ mãn đầy đủ. Hắn đã sớm muốn làm như vậy. Mộc Nhai chưa từng bao giờ bị cấm quá dục, tuyệt đối không hề nói khoa trương. Đừng nói là đã bị nam nhân kích thích mà lên, ngay cả sáng sớm nổi lên phản ứng, tiểu gia hỏa nghiệt căn kia đều hoàn toàn bị trướng đến muốn nứt ra rồi…
Nếu không xoa dịu giảm bớt đi một chút, thì Mộc Nhai cảm thấy, có thể từ đây trở về sau đều sẽ có để lại ảnh hưởng cho sinh hoạt tình dục ở mai sau a, bất quá bây giờ đã hoàn hảo rồi…
Hắn nhẫn nại lâu như vậy, dục vọng âm thầm tích tụ bấy lâu nay khiến hắn hôm nay đã được giải phóng mà đại bùng nổ, hắn sảng khoái, nhưng lại làm khổ cho nam nhân…
Mệt muốn chết đi được.
Y đến khí lực nói chuyện cũng vẫn chưa có lại.
Việc này so với quá trình tu luyện, còn phải tốn sức lao lực mệt hơn rất nhiều.
Thấy y như vậy, tên Mộc Nhai hỗn đản kia, còn vô tâm vô phế mà nói, về sau sẽ giúp cho y tăng thêm huấn luyện thể năng, mới có như vậy mà y đã chịu không nổi rồi…
Nam nhân ở trong lòng mắng chửi Mộc Nhai đến máu chó văng đầu đầu. Y muốn tu luyện, cũng không phải là vì loại chuyện này. Về phần huấn luyện thể năng kia, y thật sự bắt đầu hoài nghi dụng tâm của Mộc Nhai…
Thể lực của y quả thật là tốt hơn so với lúc trước. Nếu ngày trước mà bị ép buộc như hôm nay mà nói, thì khẳng định y đã toi mất nửa cái mạng già…
Y thật không biết, là nên cảm tạ Mộc Nhai, hay là đập hắn một trận đây.
– Mộc Nhai…
Dịu đi trong chốc lát, nam nhân mới mở miệng phát ra giọng nói đã sắp bị khàn. Y đã sớm lường trước được, vốn sẽ có loại hậu quả này a. Nhưng mà lần này, Vũ Quả sẽ không chuẩn bị cho y ăn hầu đường thông cổ. Bởi vì đầu tiên là phòng tu luyện này ít có hạ nhân đi qua thì không nói, thứ hai là tường cách âm lại siêu cấp tốt. Vốn không có ai biết, hai người họ đã làm cái gì ở trong đây. Bất quá lấy việc này mà nói, có lợi tất có hại,
– Ta hỏi ngươi, trong chốc lát nữa, hai ta phải làm sao để trở về đây…
Nghe thấy câu hỏi của nam nhân, Mộc Nhai cười đầy ái muội, hắn bắt lấy mấy lọn tóc của nam nhân, mà đùa nghịch ở trong tay,
– Nếu là ngươi không đi được, thì ta có thể ôm ngươi trở về.
Nghe vậy, trái lại Ly Hận Thiên lại “hừ” một tiếng, y không ngẩng đầu, tiếp tục ghé vào nơi đó. Y lười nhìn tới Mộc Nhai, giọng nói lạnh nhạt nặng nề không rõ truyền ra,
– Ta là hỏi, hai ta mặc cái gì để trở về đây, quần áo đang mặc trên người, đều đã bị ngươi xé nát cả…
Vị trí của phòng tu luyện thực hẻo lánh, đúng là hoàn cảnh tốt để tạo thành nơi để thích hợp làm chuyện yêu đương mờ ám. Đồng thời, hai người họ muốn tìm một hạ nhân đi ngang qua để kêu mang quần áo đến thì cũng hoàn toàn không có một ai đi ngang qua đây…
Bây giờ hai người họ gặp phải một vấn đề nan giải là, quần áo không có, làm sao để trở về phòng đây.
Cuối cùng…
Vào buổi tối ngày hôm nay, trời vừa sẩm tối, khi Ly phủ vẫn còn chưa có thắp sáng đèn lồng, hạ nhân ở trong Mạt Nhai cư, tất cả đều nhìn thấy chủ tử nhà bọn họ thân thể xích – lỏa, ở bên hông chỉ vây quanh một miếng vải bố, từ trong phòng tu luyện, đi ngang qua toàn bộ khắp nơi trong Mạt Nhai cư, mặt không chút thay đổi mà thong thả quay về phòng ngủ…
Con đường này, Mộc Nhai đi vô cùng tự nhiên, không khác gì so với ngày thường, một chút cũng đều hoàn toàn không có tự giác để ý tới rằng thân thể của mình đang trần trụi. Nhưng ở trong Mạt Nhai cư, mặc kệ là nha hoàn hay là tiểu tư, cũng không hẹn mà đồng loạt đều hiện lên một ý nghĩ mới mẻ, Nhị gia của nhà bọn họ, dáng người thì không tệ…
Bề ngoài rất thú vị.
……
Sau hôm nay, dưới sự yêu cầu của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên liền dọn đến ở trong phòng ngủ của hắn, hai người họ ở cùng một chỗ.
Ban ngày, hai người họ vẫn giống như trước, cùng nhau tu luyện. Mộc Nhai còn là thầy tốt bạn hiền của y. Buổi tối, tên kia sẽ biến thành mãnh thú sơn dã. Ban đêm yên tĩnh trống trải, khiến cho dục vọng của Mộc Nhai vĩnh viễn liền không có chừng mực. Ly Hận Thiên cảm thấy, chỉ cần mạn giường bị kéo phủ xuống giường, đôi mắt của Mộc Nhai sẽ hồng lên …
Trở thành một dã thú thuần chủng.
Y bắt đầu hối hận, tự mình làm ra quyết định này, là hành vi đúng đắn hay không đây.
Bất quá may mắn là, Mộc Nhai vẫn chưa đến nỗi hoang dâm vô độ đến mặc kệ sự sống chết của y. Ban ngày tu luyện thì chăm sóc lo lắng cho y. Buổi tối, Mộc Nhai chỉ làm một lần, nhưng ở ngay lúc nam nhân đã thật sự quá vất vả mỏi mệt, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn mà chịu đựng. Một Mộc Nhai như vậy, khiến cho người ta phải thụ sủng nhược kinh, cũng khiến cho người ta không thể tin được…
Ngày trước, đánh chết Ly Hận Thiên cũng sẽ không tin nổi, sẽ có một ngày nào đó, y sẽ ở cùng với Mộc Nhai ở chung như vậy.
Giống như nằm mơ vậy, thực không có cảm giác chân thật. Mấy ngày nay, Ly Hận Thiên quả thật sống rất vui vẻ thoải mái. Vô luận là tu luyện, hay là sinh hoạt, thì quả thật Mộc Nhai là một tình nhân không tệ, không có dính người, cũng sẽ không có cố ý làm ra vài việc ghen tuông nhàm chán gọi là thêm gia vị cho tình yêu này nọ, nhưng lại cho y cảm nhận được một cảm xúc thực kiên định.
Điều quan trọng chính là, không có gánh nặng, có thể cảm giác được thực nhẹ nhàng.
Hai người ở cùng một chỗ, lúc thì cãi nhau ầm ĩ, lại vẫn có thể ân ân ái ái mà yêu đương.
Trước đó, ý muốn của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên không phải không hiểu rõ. Nhưng mà, y không có cách nào tiếp nhận được nữa. Chuyện với Ly Lạc cũng được, hay là sự ảnh hưởng của Văn Diệu gây ra cho y cũng thế. Tóm lại y không còn có dũng khí nào để lại tiếp tục nghênh đón một phần tình cảm mới nào nữa.
Nguyên nhân mà y tiếp nhận, đó chính là, y đã bị Mộc Nhai đả động.
Vô luận là khi lễ tế hội trăm hoa đăng trôi nổi trên sông, bộ dáng Mộc Nhai nâng lên vòng hoa đưa cho y, còn có khi hắn bá đạo biểu thị muốn công khai y chỉ thuộc về riêng của hắn, còn có cả một đoạn ngắn cả bầu trời sao trải dài nhiều kéo dài tít tắp nơi chân trời….
Khi tu luyện vừa mở to mắt, vĩnh viễn đều sẽ có thể nhìn thấy đôi mắt hữu thần chất chứa đầy tình cảm của Mộc Nhai luôn dõi theo y. Còn có trong khi đang giao đấu thực tiễn, mạt mỉm cười kiêu ngạo cùng động viên của Mộc Nhai dành cho. Có câu ‘lâu ngày sinh tình’, từ trước đến giờ Ly Hận Thiên đều không tin, hiện tại, lại hoàn toàn đã hiểu rõ rồi…
Huống chi, y đối với Mộc Nhai cũng không phải là hoàn toàn không có một chút tình cảm.
Y là có tình.
Cho nên, y đã bị Mộc Nhai làm cho cảm động, lại bị hấp dẫn cuốn theo.
Ngày hôm đó, Mộc Nhai thả ra chiêu thức công kích, ngay khi kiếm khí kia biến thành đầu rồng, lần đầu nhìn thấy nên nam nhân bị sửng sốt một chút.
Nếu là ở trên chiến trường, chỉ một giây phân thần sẽ mang đến một hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng. Chính Ly Hận Thiên cũng biết, bởi vì một ý nghĩ bất chợt, cũng liền có thể người ma vĩnh viễn cách biệt…
Nhưng ở ngay khoảnh khắc cuối cùng, nam nhân không muốn để cho Mộc Nhai, cũng không để bản thân mình phải thất vọng.
Bất quá, y thật sự là thiếu chút nữa, liền đi đời nhà ma.
Y cũng sợ hãi, sắc mặt không tốt, nhưng mà sắc mặt của Mộc Nhai, còn khó coi hơn so với y….
Có thể có một người, quan tâm đến y, luôn bên cạnh y. Khi sống ở cùng nhau, y có thể cùng với hắn vui vẻ thoải mái. Ở ngay khi y chết đi, lại vì y mà đau lòng rơi lệ.
Cả đời này chỉ cần duy nhất một người như vậy, là đủ, cũng đã rất đáng giá rồi…
Y không dám tiếp nhận tình cảm của Mộc Nhai, nhưng mà khi đó, Ly Hận Thiên lại không tìm được lí do nào để đẩy Mộc Nhai ra nữa…
Cho nên y mặc kệ, lại tiếp nhận mất rồi.
Nếu nói, với Ly Lạc, là y chủ động mà trả giá cho tình cảm đó. Còn bây giờ, với Mộc Nhai, chính là bị thành ý của Mộc Nhai lay động.
Hắn hoàn toàn sẽ không cho Ly Hận Thiên có con đường khác để cự tuyệt, toàn bộ tất cả, đều đã được Mộc Nhai bày ra rất tốt rồi, phá hủy tất cả các đường lui của y.
Lưu lại một con đường, nam nhân chỉ có thể lựa chọn, đó chính là chỉ có thể chấp nhận hắn.
Kí ức khi ở với Mộc Nhai cùng một chỗ, chỉ có vui vẻ hạnh phúc và thoải mái, còn không cần phải mang theo bất cứ gánh nặng nào. Đó chính là một cuộc sống bình thường. Nơi này không có gì là thay đổi quá nhanh, cũng không có phập phồng căng thẳng lên xuống. Nhưng so với mỗi một lần ở ngày trước, đều khiến cho người ta đều cảm nhận được cái gì gọi là khắc cốt minh tâm.
Nhưng mà….
Với một kẻ luôn xui xẻo kéo đến một đống lớn phiền toái như y, thì Ly Hận Thiên biết, mỗi ngày sinh hoạt của y, vĩnh viễn sẽ không thể thái bình như vậy.
Vào ở Mạt Nhai cư đã đến tháng thứ tư, xem như nam nhân đang đắm chìm ở trong cuộc sống đơn giản bình thường giống như trong mơ ước của y, thì y đã nhận được một chuyện tốt đối với kẻ khác tới, nhưng lại là tin dữ đối với y…
Tin này, đã giáng một đòn lên mộng đẹp của y, lại lần nữa bị đánh cho tan nát, liền tính không muốn tỉnh lại, cũng phải bắt buộc y đối diện với hiện thực.
Mộc Nhai, muốn nạp thiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất