Chương 223: Nảy sinh sự thay đổi
– Một đao chém chết vật kia cho lão tử!
Từ phía sau tầng tầng lớp lớp địa tinh kị binh, Mộc Nhai rống giận vang vọng khắp kim loan bảo điện, hắn cầm trong tay phá không trường kiếm, miệng vết thương ở trên người đã được băng bó lại một lần nữa, gắt gao buộc chặt lấy miệng vết thương còn đang thấm máu, bề mặt đã thoa lên thuốc trị thương tốt nhất, có thể duy trì bao lâu thì Mộc Nhai cũng không quá rõ ràng, nhưng mà hắn khẳng định không thể ngã xuống ngay bây giờ.
Vẻ mặt của Mộc Nhai đỏ bừng, không phải là đang mang cảm xúc hưng trí, mà là hắn đang bắt đầu sốt cao, thể trạng đều không phải là đang ở trong trạng thái tốt nhất. Nhưng mà tinh thần của Mộc Nhai lại dị thường tỉnh táo, ở trong nháy mắt, đôi mắt trợn trừng kia xuất hiện, hắn liền phát hiện ra sự tồn tại của nó. Hắn không thể không bội phục Vô Huyên, đến loại linh thú có đôi mắt trợn trừng này đều có thể triệu hồi ra.
Mộc Nhai là võ tướng, đối với Cửu Minh tộc, tự nhiên là có chút hiểu biết, huống chi trên gia phổ của Ly gia cũng có ghi lại đại khái. Ngày ấy, khi giao chiến khi Vô Huyên triệu hồi ra hắc báo cũng đã là linh thú thượng thừa, kẻ phải có tu vi nhất định, mới có thể triệu hồi ra nổi, cũng không nghĩ ra, Vô Huyên có thể triệu hồi ra cả Nhai Tí.
Con vật này, hẳn là linh thú được triệu hồi vô cùng cao cấp đi.
Không kịp suy nghĩ sâu xa, mục tiêu của Nhai Tí chính là Hoàng Thượng, Mộc Nhai nhắc nhở mọi người. Đồng thời, đã phóng kiếm đâm tới, hắn đang động đến Nhai Tí đang trợn trừng mắt nhe ra răng nanh sắc bén, đang muốn cắn xé đầu của Hoàng Thượng ở khoảng cách gần, ngay thời điểm này, kiếm của Mộc Nhai, trực tiếp chém tới trên ngực của nó….
Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt ở bên trong, từ cổ đi xuống, kéo dài một đường thẳng tắp. Nhai Tí này chỉ là linh thú được triệu hồi, cũng không có thực thể chân chính. Một kiếm này của Mộc Nhai, là chém vào trên người nó, nhưng trên thực tế, cũng là chém vào cùng kẻ đã dùng linh lực tương giao suy nghĩ với Nhai Tí, chính là ở trên người Vô Huyên….
Ở trong kịch chiến, động tác của Vô Huyên đột ngột dừng lại, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, linh thú đang cùng đám người Ly Lạc triền đấu cũng đột ngột biến mất, mới một khắc trước thân thể cự đại còn đang vươn trảo công kích, chớp mắt tiếp theo, liền không thấy bóng dáng. Thương lôi của Ly Lạc bổ xuống mặt đất, để lại một cái hố vừa to lại thật sâu. Nhưng đối tượng ban đầu bị hắn nhắm vào, cũng đã tự nhiên không thấy nữa…
Trận chiến đang kịch liệt, ở trong nháy mắt liền đình trệ, tầm mắt của mọi người, đều tụ về hướng ở trên thân Vô Huyên. Ly Hận Thiên không chú ý đến linh thú bị biến mất, nhưng thông qua phản ứng của bọn hắn, cũng phát hiện ra gì đó không đúng……
Vô Huyên vẫn duy trì cùng một tư thế, thân thể biểu thị cứng ngắc rõ rệt, hắn vẫn hoàn toàn không có động đậy, lại chậm chạp cúi đầu, khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ hạ mặt, tràn ngập biểu tình không thể nào tin được…
Đến đôi mắt, cũng đều hoàn toàn trợn tròn lên.
Ban ngày, Vô Huyên vừa mới đi chiến trường, trên đường trở về cũng là vội vã chạy đến mà báo tin Mộc Nhai “đã chết trận” với nam nhân. Hắn vẫn chưa kịp thay quần áo, bộ đồ hắn đang mặc, vẫn là quần áo khi đi ra ngoài vào buổi sáng, vạt áo dài màu tím đậm…
Màu sắc quần áo này rất đậm, từ bên ngoài nhìn tới, là nhìn không ra có sự khác thường nào, nhưng sau khi hào quang tán đi, Ly Hận Thiên đột ngột phát hiện ra, vạt áo của Vô Huyên rất sáng…
Trên lồng ngực kia, đang phản xạ lại hào quang.
Y sửng sốt một chút, vạt áo của Vô Huyên, giống như là đang bị âm ướt vậy…
Nhưng mà trời không có mưa.
Lại cúi đầu nhìn kĩ xuống, dưới chân Vô Huyên, đã muốn có một dòng chất lỏng tí tách nhiễu xuống, rất chậm, từng giọt một rơi xuống. Tuy rằng là trời tối, nhưng mà Ly Hận Thiên cũng từ trên quần áo đó nhận ra chất lỏng dính dấp kia, có thể Vô Huyên, đang chảy máu…
Hắn là khi nào thì đã bị thương?
Ly Hận Thiên cũng không nhìn thấy có cái gì chạm qua thân thể hắn.
Y không biết rằng linh thú kia tương thông với linh thể của Vô Huyên. Y cũng không biết Vô Huyên đã làm ra cái gì. Nhưng mà những người khác, lại biết rất rõ ràng, Vô Huyên đã lén lút làm ra cái gì, mà mục tiêu của hắn, thực sự là Hoàng Thượng ở phía sau bọn họ, bên trong Kim Loan điện….
Kẻ này, quả nhiên vô cùng âm ngoan.
Tên Mộc Nhai kia, cư nhiên còn chưa có chết, cư nhiên còn có thể ngăn cản được linh thú của hắn…
Linh thú mà hắn thả ra, lại là Nhai Tí mang hình thái tối cao.
Âm thầm cắn chặt răng, Vô Huyên ở trong lòng mắng chửi.
Cảm thấy Mộc Nhai chính là khắc tinh của hắn…
Đều ở khắp nơi gây phiền phức cho hắn…
Trừng mắt nhìn vết thương vô vỡ cùng dữ tợn đột ngột xuất hiện ở trên ngực, nhưng vết thương này đối với linh thú cũng như là trang sức mà thôi, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến nọ, trái lại là Vô Huyên ở bên ngoài, động tác lại trì hoãn hơn một chút…
Lần này Mộc Nhai, nếu trực tiếp chém vào trên người của Vô Huyên trên người, chỉ sợ là hắn trực tiếp sẽ đổ gục xuống, may mà ở trước mắt của Mộc Nhai, là Nhai Tí.
Trên người của Vô Huyên, ở vị trí như nhau, để lại một miệng vết thương giống nhau như đúc, chỉ là vết thương kia vốn không có sâu như ở trên thân Nhai Tí mà thôi. Thân thể linh mẫn giữa hai người tương thông, Nhai Tí liền có thể giúp hắn gánh chịu một chút thương tổn. Thụ thương làm cho động tác của Nhai Tí chậm lại, năng lực công phòng cũng không còn như trước. Bất quá phần lớn ảnh hưởng tuyệt đối, vẫn đang ở trên người của Vô Huyên.
Vô Huyên đánh lén, phải nói là ổn định đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Người hiểu biết về Cửu Minh tộc ở trên thế gian này, biết rõ hắn có thể tùy ý khống chế, triệu hồi linh thú xuất hiện ở bất cứ chỗ nào hắn muốn, cũng đã không nhiều nữa rồi, hoặc nên nói là, đã không còn có ai nữa đi…
Tên Mộc Nhai đáng chết này.
Vô Huyên cố ý vẫn chưa giết chết Mộc Nhai. Là do hắn muốn cgo Mộc Nhai giữa lại chút hơi tàn, bởi hắn chuẩn bị khiến cho Mộc Nhai tận mắt thấy, cảnh tượng mà toàn bộ tất cả những thứ Mộc Nhai đã tự mình dốc sức bảo hộ đều sẽ hoàn toàn bị chôn vùi ở trong tay hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ ra, đã bị thương thành như vậy, mà Mộc Nhai vẫn còn có thể tái chiến…
Vô Huyên đã thật sự coi thường Mộc Nhai rồi.
Trong Kim Loan điện, thân thể rắn chắc của Nhai Tí đã trúng một kiếm, có ba thân thể lớn nhỏ ở trong nháy mắt bị quăng thẳng lên nóc nhà. Trong Kim Loan điện, tạm thời không có cung thủ, mặc dù là có pháp tu giả, nhưng cũng không dám tùy tiện công kích, dù sao đây cũng là ở trong đại điện, cuối cùng kẻ bị hại đến cũng chính là Hoàng Thượng, thì không phải là chuyện thường nữa rồi….
Nhai Tí trừng đôi mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Nhai. Nhai Tí nhất thời ngửa đầu, lại không phát ra bất cứ âm thanh gì, nháy mắt tiếp theo, thân thể kia liền bật người phóng thẳng như một mũi tên vậy, bắn tới Mộc Nhai. Vô Huyên tựa hồ như là, muốn cho Mộc Nhai, triệt để tắt thở vậy….
Nhai Tí vừa há to giương ra hai hàm răng sắc bén, thân thể đang bay tới đáp xuống, lần này binh lính ở xung quanh đã làm tốt sự chuẩn bị, binh khí đều nắm chắc trong tay nhắm ngay Nhai Tí, chỉ cần nó tùy tiện rơi xuống, chưa kịp né tránh, thì ở trong nháy mắt đó, thân thể của nó sẽ bị xé nát thành thịt vụn…
Hoặc nên nói là, Vô Huyên sẽ lập tức chết.
Mộc Nhai không biết Vô Huyên là đang ôm cái mục đích gì mà tiến đến công kích hắn. Có lẽ là thẹn quá hoá giận. Một tay nắm phá thiên trường kiếm, hắn hạ trán của mình xuống gần bả vai, dùng lực vươn vai tới chùi lớp mồ hôi đọng ở trên trán một chút. Nhiệt độ cơ thể của hắn đã rất cao, ngay cả bản thân hắn, cũng đều cảm thấy nóng nực….
Bất quá không liên quan gì, hắn không chết được, hắn cũng sẽ không bị loại vết thương nhỏ này,mà để cho Vô Huyên đả bại áp đảo được. Mộc Nhai lộ ra nụ cười ngạo mạn như cũ, đan chân đạp lên mặt đất trực tiếp chống lại Nhai Tí. Hắn muốn nhất là một kích này khiến cho nó bị mất mạng, ngày hôm nay sẽ khiến cho tên Vô Huyên kia, không còn có thể kiêu ngạo nổi được được nữa…
Khuỷu tay luôn ở phía sau, mũi kiếm nhắm vào ngay giữa trái tim đang đập của Nhai Tí, linh khí màu vàng bốc lên, chuyển động vây xung quanh phá thiên trường kiếm, Nhai Tí kia lại không có ý trốn tránh dù chỉ là một chút, liền bật người phóng tới nơi của Mộc Nhai…
Như là rất muốn, quyết chiến sinh tử vậy.
Mộc Nhai bật người nhảy lên cao, cao hơn cả đỉnh đầu của binh lính, Nhai Tí giương miệng tới há to ra, cắn đến yết hầu của Mộc Nhai. Song phương đều cược, được ăn cả ngã về không, không có trốn tránh, cũng không có nhát gan, hướng về điểm trí mạng của đối phương mà tấn công tới…
Quyết chiến.
Tốc độ của Mộc Nhai, lại nhanh hơn một chút.
Ngay trước khi miệng của Nhai Tí đụng tới hắn, mũi kiếm kia lập tức chuẩn xác không có lầm, đâm thẳng vào lồng ngực của Nhai Tí. Mộc Nhai câu môi mỉm cười, hắn đã thắng.
Nhưng lúc này Mộc Nhai tùy cơ ứng biến liền phát hiện ra có việc không đúng…
Thân thể của Nhai Tí liền tiêu thất.
Ngay ở trong nháy mắt, khi kiếm của hắn vừa mới cắm vào trong thân thể của nó.
Không phải là do phép thuật của Vô Huyên bị gián đoạn, mà là ở trong một khắc đó, Vô Huyên đã thu hồi lại Nhai Tí.
Thân thể của Mộc Nhai chưa kịp rơi xuống mặt đất, hắn đột ngột quay đầu lại, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía vị trí Hoàng Thượng vẫn đang được binh lính vây quanh bảo hộ …
Nháy mắt tiếp theo, Nhai Tí kia lại xuất hiện lần nữa, long bào màu vàng kim, trong nháy mắt đã bị xé nát thành vô số mảnh nhỏ…
Hoàng Thượng liền ở trước mắt của Mộc Nhai, bị giết chết.
Vẫn là dùng phương thức tứ phân ngũ liệt này…
Đến một tiếng nức nở cũng chưa thể phát ra…
Kinh hô, tiếng kêu thảm thiết, trong lúc nhất thời, ở bên trong Kim Loan, tiếng rên rỉ nổi lên bốn phía. Lúc này Mộc Nhai rơi xuống mặt đất, thân hình nhoáng lên một cái. Hắn thiếu chút nữa là đã ngã xuống đất rồi. Nhưng phá thiên trường kiếm chống đỡ ở thân thể lung lay sắp đổ của hắn. Trong đôi mắt anh tuấn của Mộc Nhai viết lên hàng chữ ‘không thể tin được’, còn có cả sự phẫn nộ ngập trời…
Tên hỗn đản này, dám ở trước mặt hắn, cả gan giết chết Hoàng Thượng.
Hắn không phải không muốn mang Hoàng Thượng bảo vệ ở nơi khác, nhưng mà tên Quỷ Vương kia là loại người ra sao thì ai cũng biết. Hắn mang Hoàng Thượng đi giấu, có lẽ không phải là bảo hộ, mà là đưa người lọt vào trong tay của Minh U…
Cho nên Mộc Nhai lựa chọn phương thức này……
Bảo hộ Hoàng Thượng ở tại bên người hắn.
Lại không nghĩ rằng, hắn đã dùng mọi cách phòng bị, thiên tân vạn khổ bố trí phòng ngự, liền cứ dễ dàng như vậy, đã bị Vô Huyên phá hủy….
Hoàng Thượng đã chết.
Nhưng mà trận chiến này lại vẫn đang tiếp tục.
Mộc Nhai rống lên tiếng ” ồn ào quá”, liền trực tiếp kéo binh lính ra khỏi cửa Kim Loan…
Nhìn thấy Mộc Nhai xuất hiện, tất cả mọi người đều đã hiểu được, nguyên nhân vì sao, vừa rồi có tiếng tê rống ở bên trong điện…
Quỷ Vương mang một thân hỗn loạn, không thấy vẻ tiêu sái ngày xưa đâu nữa, khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc dốc toàn lực để chiến đấu, nhưng mà vừa nhìn thấy Mộc Nhai, tiếu ý biếng nhác lại lần nữa trở lại trên mặt của gã, chiết phiến, cũng không tự chủ được mà phẩy hai cái…
Chiến đấu, đình chỉ.
Thiên Tà đặt kính nhiễm kiếm ra phía sau, gã nhìn, không phải là Mộc Nhai, mà là bầu không trung ở trên đỉnh đầu…
Phong Vô ở bên cạnh Ly Hận Thiên, cũng nhìn cùng một phương hướng…
Ly Hận Thiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Mộc Nhai đã xuất hiện lại, khiến tâm tình treo cao của y cũng dần dần thả lỏng xuống. Thoạt nhìn bộ dáng của Mộc Nhai không được tốt lắm, nhưng mà không phải, yếu ớt, không xong đến mức giống như theo lời Vô Huyên đã nói, Mộc Nhai phải chết là việc không thể nghi ngờ gì nữa…
Nhưng mà tâm nam nhân, cũng chỉ có thể an ổn được một khắc thôi…
Từ sau khai hỏa chiến tranh, thì đây sẽ là một lần duy nhất, y có thể thả lỏng, nhưng rất nhanh, lại quay trở lại nhịp độ khẩn trương như trước, hoặc nên nói là, càng thêm nghiêm trọng…
Bầu trời ở trên không trung, sắp sửa tảng sáng, màu sắc kia, đã không tối đen giống như đêm khuya nữa rồi, mà là đang nhạt dần, còn có thể nhìn thấy tầng mấy lớn màu hồng…
Ly Hận Thiên chính là chỉ lo chuyên chú nhìn Mộc Nhai, lại nghe thấy giọng nói của Phong Vô ở bên tai vang lên, giọng điệu thanh thanh đạm đạm, nhưng nội dung này, lại là vô cùng trầm trọng…
– Vô Huyên làm đủ mọi tội nghiệt, đã đến lúc thiên phạt giáng xuống.
Ly Hận Thiên mạnh mẽ hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này y mới phát hiện ra. Bầu trời trên không trung, phía trên đỉnh đầu, có chút không quá giống với ngày thường, thay đổi biến hóa, hơn nữa là, càng thêm rõ ràng…
Y hoảng sợ nhìn về phía Vô Huyên, hắn cũng không có phát hiện ra dị trạng ở trên thiên không, trái lại là Yêu Hoàng kia, nhìn không chuyển mắt về nơi đó…
Gió, bắt đầu thổi lên, cuốn theo máu tanh đầy trời, cũng khiến cho mái tóc nâu dài của Thiên Tà tung bay loà xoà…
Từ phía sau tầng tầng lớp lớp địa tinh kị binh, Mộc Nhai rống giận vang vọng khắp kim loan bảo điện, hắn cầm trong tay phá không trường kiếm, miệng vết thương ở trên người đã được băng bó lại một lần nữa, gắt gao buộc chặt lấy miệng vết thương còn đang thấm máu, bề mặt đã thoa lên thuốc trị thương tốt nhất, có thể duy trì bao lâu thì Mộc Nhai cũng không quá rõ ràng, nhưng mà hắn khẳng định không thể ngã xuống ngay bây giờ.
Vẻ mặt của Mộc Nhai đỏ bừng, không phải là đang mang cảm xúc hưng trí, mà là hắn đang bắt đầu sốt cao, thể trạng đều không phải là đang ở trong trạng thái tốt nhất. Nhưng mà tinh thần của Mộc Nhai lại dị thường tỉnh táo, ở trong nháy mắt, đôi mắt trợn trừng kia xuất hiện, hắn liền phát hiện ra sự tồn tại của nó. Hắn không thể không bội phục Vô Huyên, đến loại linh thú có đôi mắt trợn trừng này đều có thể triệu hồi ra.
Mộc Nhai là võ tướng, đối với Cửu Minh tộc, tự nhiên là có chút hiểu biết, huống chi trên gia phổ của Ly gia cũng có ghi lại đại khái. Ngày ấy, khi giao chiến khi Vô Huyên triệu hồi ra hắc báo cũng đã là linh thú thượng thừa, kẻ phải có tu vi nhất định, mới có thể triệu hồi ra nổi, cũng không nghĩ ra, Vô Huyên có thể triệu hồi ra cả Nhai Tí.
Con vật này, hẳn là linh thú được triệu hồi vô cùng cao cấp đi.
Không kịp suy nghĩ sâu xa, mục tiêu của Nhai Tí chính là Hoàng Thượng, Mộc Nhai nhắc nhở mọi người. Đồng thời, đã phóng kiếm đâm tới, hắn đang động đến Nhai Tí đang trợn trừng mắt nhe ra răng nanh sắc bén, đang muốn cắn xé đầu của Hoàng Thượng ở khoảng cách gần, ngay thời điểm này, kiếm của Mộc Nhai, trực tiếp chém tới trên ngực của nó….
Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt ở bên trong, từ cổ đi xuống, kéo dài một đường thẳng tắp. Nhai Tí này chỉ là linh thú được triệu hồi, cũng không có thực thể chân chính. Một kiếm này của Mộc Nhai, là chém vào trên người nó, nhưng trên thực tế, cũng là chém vào cùng kẻ đã dùng linh lực tương giao suy nghĩ với Nhai Tí, chính là ở trên người Vô Huyên….
Ở trong kịch chiến, động tác của Vô Huyên đột ngột dừng lại, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ, linh thú đang cùng đám người Ly Lạc triền đấu cũng đột ngột biến mất, mới một khắc trước thân thể cự đại còn đang vươn trảo công kích, chớp mắt tiếp theo, liền không thấy bóng dáng. Thương lôi của Ly Lạc bổ xuống mặt đất, để lại một cái hố vừa to lại thật sâu. Nhưng đối tượng ban đầu bị hắn nhắm vào, cũng đã tự nhiên không thấy nữa…
Trận chiến đang kịch liệt, ở trong nháy mắt liền đình trệ, tầm mắt của mọi người, đều tụ về hướng ở trên thân Vô Huyên. Ly Hận Thiên không chú ý đến linh thú bị biến mất, nhưng thông qua phản ứng của bọn hắn, cũng phát hiện ra gì đó không đúng……
Vô Huyên vẫn duy trì cùng một tư thế, thân thể biểu thị cứng ngắc rõ rệt, hắn vẫn hoàn toàn không có động đậy, lại chậm chạp cúi đầu, khuôn mặt ở dưới lớp mặt nạ hạ mặt, tràn ngập biểu tình không thể nào tin được…
Đến đôi mắt, cũng đều hoàn toàn trợn tròn lên.
Ban ngày, Vô Huyên vừa mới đi chiến trường, trên đường trở về cũng là vội vã chạy đến mà báo tin Mộc Nhai “đã chết trận” với nam nhân. Hắn vẫn chưa kịp thay quần áo, bộ đồ hắn đang mặc, vẫn là quần áo khi đi ra ngoài vào buổi sáng, vạt áo dài màu tím đậm…
Màu sắc quần áo này rất đậm, từ bên ngoài nhìn tới, là nhìn không ra có sự khác thường nào, nhưng sau khi hào quang tán đi, Ly Hận Thiên đột ngột phát hiện ra, vạt áo của Vô Huyên rất sáng…
Trên lồng ngực kia, đang phản xạ lại hào quang.
Y sửng sốt một chút, vạt áo của Vô Huyên, giống như là đang bị âm ướt vậy…
Nhưng mà trời không có mưa.
Lại cúi đầu nhìn kĩ xuống, dưới chân Vô Huyên, đã muốn có một dòng chất lỏng tí tách nhiễu xuống, rất chậm, từng giọt một rơi xuống. Tuy rằng là trời tối, nhưng mà Ly Hận Thiên cũng từ trên quần áo đó nhận ra chất lỏng dính dấp kia, có thể Vô Huyên, đang chảy máu…
Hắn là khi nào thì đã bị thương?
Ly Hận Thiên cũng không nhìn thấy có cái gì chạm qua thân thể hắn.
Y không biết rằng linh thú kia tương thông với linh thể của Vô Huyên. Y cũng không biết Vô Huyên đã làm ra cái gì. Nhưng mà những người khác, lại biết rất rõ ràng, Vô Huyên đã lén lút làm ra cái gì, mà mục tiêu của hắn, thực sự là Hoàng Thượng ở phía sau bọn họ, bên trong Kim Loan điện….
Kẻ này, quả nhiên vô cùng âm ngoan.
Tên Mộc Nhai kia, cư nhiên còn chưa có chết, cư nhiên còn có thể ngăn cản được linh thú của hắn…
Linh thú mà hắn thả ra, lại là Nhai Tí mang hình thái tối cao.
Âm thầm cắn chặt răng, Vô Huyên ở trong lòng mắng chửi.
Cảm thấy Mộc Nhai chính là khắc tinh của hắn…
Đều ở khắp nơi gây phiền phức cho hắn…
Trừng mắt nhìn vết thương vô vỡ cùng dữ tợn đột ngột xuất hiện ở trên ngực, nhưng vết thương này đối với linh thú cũng như là trang sức mà thôi, không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến nọ, trái lại là Vô Huyên ở bên ngoài, động tác lại trì hoãn hơn một chút…
Lần này Mộc Nhai, nếu trực tiếp chém vào trên người của Vô Huyên trên người, chỉ sợ là hắn trực tiếp sẽ đổ gục xuống, may mà ở trước mắt của Mộc Nhai, là Nhai Tí.
Trên người của Vô Huyên, ở vị trí như nhau, để lại một miệng vết thương giống nhau như đúc, chỉ là vết thương kia vốn không có sâu như ở trên thân Nhai Tí mà thôi. Thân thể linh mẫn giữa hai người tương thông, Nhai Tí liền có thể giúp hắn gánh chịu một chút thương tổn. Thụ thương làm cho động tác của Nhai Tí chậm lại, năng lực công phòng cũng không còn như trước. Bất quá phần lớn ảnh hưởng tuyệt đối, vẫn đang ở trên người của Vô Huyên.
Vô Huyên đánh lén, phải nói là ổn định đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Người hiểu biết về Cửu Minh tộc ở trên thế gian này, biết rõ hắn có thể tùy ý khống chế, triệu hồi linh thú xuất hiện ở bất cứ chỗ nào hắn muốn, cũng đã không nhiều nữa rồi, hoặc nên nói là, đã không còn có ai nữa đi…
Tên Mộc Nhai đáng chết này.
Vô Huyên cố ý vẫn chưa giết chết Mộc Nhai. Là do hắn muốn cgo Mộc Nhai giữa lại chút hơi tàn, bởi hắn chuẩn bị khiến cho Mộc Nhai tận mắt thấy, cảnh tượng mà toàn bộ tất cả những thứ Mộc Nhai đã tự mình dốc sức bảo hộ đều sẽ hoàn toàn bị chôn vùi ở trong tay hắn. Nhưng hắn lại không nghĩ ra, đã bị thương thành như vậy, mà Mộc Nhai vẫn còn có thể tái chiến…
Vô Huyên đã thật sự coi thường Mộc Nhai rồi.
Trong Kim Loan điện, thân thể rắn chắc của Nhai Tí đã trúng một kiếm, có ba thân thể lớn nhỏ ở trong nháy mắt bị quăng thẳng lên nóc nhà. Trong Kim Loan điện, tạm thời không có cung thủ, mặc dù là có pháp tu giả, nhưng cũng không dám tùy tiện công kích, dù sao đây cũng là ở trong đại điện, cuối cùng kẻ bị hại đến cũng chính là Hoàng Thượng, thì không phải là chuyện thường nữa rồi….
Nhai Tí trừng đôi mắt hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Nhai. Nhai Tí nhất thời ngửa đầu, lại không phát ra bất cứ âm thanh gì, nháy mắt tiếp theo, thân thể kia liền bật người phóng thẳng như một mũi tên vậy, bắn tới Mộc Nhai. Vô Huyên tựa hồ như là, muốn cho Mộc Nhai, triệt để tắt thở vậy….
Nhai Tí vừa há to giương ra hai hàm răng sắc bén, thân thể đang bay tới đáp xuống, lần này binh lính ở xung quanh đã làm tốt sự chuẩn bị, binh khí đều nắm chắc trong tay nhắm ngay Nhai Tí, chỉ cần nó tùy tiện rơi xuống, chưa kịp né tránh, thì ở trong nháy mắt đó, thân thể của nó sẽ bị xé nát thành thịt vụn…
Hoặc nên nói là, Vô Huyên sẽ lập tức chết.
Mộc Nhai không biết Vô Huyên là đang ôm cái mục đích gì mà tiến đến công kích hắn. Có lẽ là thẹn quá hoá giận. Một tay nắm phá thiên trường kiếm, hắn hạ trán của mình xuống gần bả vai, dùng lực vươn vai tới chùi lớp mồ hôi đọng ở trên trán một chút. Nhiệt độ cơ thể của hắn đã rất cao, ngay cả bản thân hắn, cũng đều cảm thấy nóng nực….
Bất quá không liên quan gì, hắn không chết được, hắn cũng sẽ không bị loại vết thương nhỏ này,mà để cho Vô Huyên đả bại áp đảo được. Mộc Nhai lộ ra nụ cười ngạo mạn như cũ, đan chân đạp lên mặt đất trực tiếp chống lại Nhai Tí. Hắn muốn nhất là một kích này khiến cho nó bị mất mạng, ngày hôm nay sẽ khiến cho tên Vô Huyên kia, không còn có thể kiêu ngạo nổi được được nữa…
Khuỷu tay luôn ở phía sau, mũi kiếm nhắm vào ngay giữa trái tim đang đập của Nhai Tí, linh khí màu vàng bốc lên, chuyển động vây xung quanh phá thiên trường kiếm, Nhai Tí kia lại không có ý trốn tránh dù chỉ là một chút, liền bật người phóng tới nơi của Mộc Nhai…
Như là rất muốn, quyết chiến sinh tử vậy.
Mộc Nhai bật người nhảy lên cao, cao hơn cả đỉnh đầu của binh lính, Nhai Tí giương miệng tới há to ra, cắn đến yết hầu của Mộc Nhai. Song phương đều cược, được ăn cả ngã về không, không có trốn tránh, cũng không có nhát gan, hướng về điểm trí mạng của đối phương mà tấn công tới…
Quyết chiến.
Tốc độ của Mộc Nhai, lại nhanh hơn một chút.
Ngay trước khi miệng của Nhai Tí đụng tới hắn, mũi kiếm kia lập tức chuẩn xác không có lầm, đâm thẳng vào lồng ngực của Nhai Tí. Mộc Nhai câu môi mỉm cười, hắn đã thắng.
Nhưng lúc này Mộc Nhai tùy cơ ứng biến liền phát hiện ra có việc không đúng…
Thân thể của Nhai Tí liền tiêu thất.
Ngay ở trong nháy mắt, khi kiếm của hắn vừa mới cắm vào trong thân thể của nó.
Không phải là do phép thuật của Vô Huyên bị gián đoạn, mà là ở trong một khắc đó, Vô Huyên đã thu hồi lại Nhai Tí.
Thân thể của Mộc Nhai chưa kịp rơi xuống mặt đất, hắn đột ngột quay đầu lại, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía vị trí Hoàng Thượng vẫn đang được binh lính vây quanh bảo hộ …
Nháy mắt tiếp theo, Nhai Tí kia lại xuất hiện lần nữa, long bào màu vàng kim, trong nháy mắt đã bị xé nát thành vô số mảnh nhỏ…
Hoàng Thượng liền ở trước mắt của Mộc Nhai, bị giết chết.
Vẫn là dùng phương thức tứ phân ngũ liệt này…
Đến một tiếng nức nở cũng chưa thể phát ra…
Kinh hô, tiếng kêu thảm thiết, trong lúc nhất thời, ở bên trong Kim Loan, tiếng rên rỉ nổi lên bốn phía. Lúc này Mộc Nhai rơi xuống mặt đất, thân hình nhoáng lên một cái. Hắn thiếu chút nữa là đã ngã xuống đất rồi. Nhưng phá thiên trường kiếm chống đỡ ở thân thể lung lay sắp đổ của hắn. Trong đôi mắt anh tuấn của Mộc Nhai viết lên hàng chữ ‘không thể tin được’, còn có cả sự phẫn nộ ngập trời…
Tên hỗn đản này, dám ở trước mặt hắn, cả gan giết chết Hoàng Thượng.
Hắn không phải không muốn mang Hoàng Thượng bảo vệ ở nơi khác, nhưng mà tên Quỷ Vương kia là loại người ra sao thì ai cũng biết. Hắn mang Hoàng Thượng đi giấu, có lẽ không phải là bảo hộ, mà là đưa người lọt vào trong tay của Minh U…
Cho nên Mộc Nhai lựa chọn phương thức này……
Bảo hộ Hoàng Thượng ở tại bên người hắn.
Lại không nghĩ rằng, hắn đã dùng mọi cách phòng bị, thiên tân vạn khổ bố trí phòng ngự, liền cứ dễ dàng như vậy, đã bị Vô Huyên phá hủy….
Hoàng Thượng đã chết.
Nhưng mà trận chiến này lại vẫn đang tiếp tục.
Mộc Nhai rống lên tiếng ” ồn ào quá”, liền trực tiếp kéo binh lính ra khỏi cửa Kim Loan…
Nhìn thấy Mộc Nhai xuất hiện, tất cả mọi người đều đã hiểu được, nguyên nhân vì sao, vừa rồi có tiếng tê rống ở bên trong điện…
Quỷ Vương mang một thân hỗn loạn, không thấy vẻ tiêu sái ngày xưa đâu nữa, khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm túc dốc toàn lực để chiến đấu, nhưng mà vừa nhìn thấy Mộc Nhai, tiếu ý biếng nhác lại lần nữa trở lại trên mặt của gã, chiết phiến, cũng không tự chủ được mà phẩy hai cái…
Chiến đấu, đình chỉ.
Thiên Tà đặt kính nhiễm kiếm ra phía sau, gã nhìn, không phải là Mộc Nhai, mà là bầu không trung ở trên đỉnh đầu…
Phong Vô ở bên cạnh Ly Hận Thiên, cũng nhìn cùng một phương hướng…
Ly Hận Thiên không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Mộc Nhai đã xuất hiện lại, khiến tâm tình treo cao của y cũng dần dần thả lỏng xuống. Thoạt nhìn bộ dáng của Mộc Nhai không được tốt lắm, nhưng mà không phải, yếu ớt, không xong đến mức giống như theo lời Vô Huyên đã nói, Mộc Nhai phải chết là việc không thể nghi ngờ gì nữa…
Nhưng mà tâm nam nhân, cũng chỉ có thể an ổn được một khắc thôi…
Từ sau khai hỏa chiến tranh, thì đây sẽ là một lần duy nhất, y có thể thả lỏng, nhưng rất nhanh, lại quay trở lại nhịp độ khẩn trương như trước, hoặc nên nói là, càng thêm nghiêm trọng…
Bầu trời ở trên không trung, sắp sửa tảng sáng, màu sắc kia, đã không tối đen giống như đêm khuya nữa rồi, mà là đang nhạt dần, còn có thể nhìn thấy tầng mấy lớn màu hồng…
Ly Hận Thiên chính là chỉ lo chuyên chú nhìn Mộc Nhai, lại nghe thấy giọng nói của Phong Vô ở bên tai vang lên, giọng điệu thanh thanh đạm đạm, nhưng nội dung này, lại là vô cùng trầm trọng…
– Vô Huyên làm đủ mọi tội nghiệt, đã đến lúc thiên phạt giáng xuống.
Ly Hận Thiên mạnh mẽ hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này y mới phát hiện ra. Bầu trời trên không trung, phía trên đỉnh đầu, có chút không quá giống với ngày thường, thay đổi biến hóa, hơn nữa là, càng thêm rõ ràng…
Y hoảng sợ nhìn về phía Vô Huyên, hắn cũng không có phát hiện ra dị trạng ở trên thiên không, trái lại là Yêu Hoàng kia, nhìn không chuyển mắt về nơi đó…
Gió, bắt đầu thổi lên, cuốn theo máu tanh đầy trời, cũng khiến cho mái tóc nâu dài của Thiên Tà tung bay loà xoà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất