Chương 224: Thiên phạt giáng xuống
Thiên phạt…
Y cuống quít theo tầm mắt của Phong Vô nhìn về phía trước. Bầu trời vẫn u ám như cũ, không có tỏa ra linh lực làm cho mọi thứ nổi bật lên, tầng mây kia cũng không phải thực quá rõ ràng, chỉ có thể đại khái nhìn thấy từng đoàn bóng tối. Y vốn không hiểu cái gì gọi là thiên phạt. Ngày trước, khi Phong Vô nhắc đến, cũng chỉ là khái quát đơn giản. Ly Hận Thiên đến không gian để kịp tưởng tượng cũng đều hoàn toàn không có.
Nay, lại vừa nghe thấy này hai chữ này, trong đầu liền nhảy ra, cư nhiên là hình ảnh Ngộ Không bị yêu tinh áp đảo chém giết ở trên đài, bị đao bổ búa chặt, lửa thiêu sấm sét đánh xuống. Thậm chí y đã nghĩ rằng, sẽ nhìn thấy thác tháp, bảo tháp của thiên vương từ ở trên trời giáng xuống, thu Vô Huyên trấn áp vào ở trong đó…
Nhưng mà không có.
Vô Huyên đã hại chết rất nhiều người, đánh vỡ an ổn hòa bình, khiến cho liên lụy cả dân chúng vô tội nếm trải nỗi thống của chiến tranh. Nghiệp chướng của hắn đã quá nặng nề, nên phải có trừng phạt ứng với điều đó. Lúc trước, Ly Hận Thiên hận không thể tự tay mình giết chết hắn, kể cả ý nghĩ đồng vu quy tận đều có. Nhưng mà, sau khi trải qua nỗi xúc động lúc đó, Ly Hận Thiên lại không muốn để hắn chết.
Đứng ở lập trường của Vô Huyên, thì hắn vốn không có sai.
Y cũng không có cách nào, trơ mắt, nhìn Vô Huyên đi tìm đến cái chết.
Muốn cứu giúp hắn hay không, Ly Hận Thiên không nói rõ được, nghe thấy Vô Huyên sắp sẽ bị thiên phạt. Y cảm giác được không phải là thoải mái hoặc là tiếc hận, mà là không muốn bỏ mặc…
Thiên không cũng không có sấm chớp lôi nổ vang, lại có thể nhìn thấy tầng mây biến hoá rõ ràng, càng áp xuống càng thấp. Ngay sau khi Phong Vô nói xong câu nói qua không lâu, cũng chỉ là không đến thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ. Trời, nhanh chóng sáng loá lên. Từ trong đêm tối, trực tiếp biến thành ban ngày.
Giống như một dãy đèn điện đồng loạt bị bật sáng vậy.
Không có mặt trời, chỉ là màu sắc thiên không biến nhạt mà thôi.
Tầng mây quá thấp, chỉ thấy giống như mây khói chuyển động cuồn cuộn ngày thường, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ quay cuồng đó. Nếu không phải chính mắt y thấy nó từ trên thiên không đáp xuống, thì Ly Hận Thiên đã thật sự cảm thấy, như là sau khi cái gì đó nào bị bạo tạc, mới có thể xuất hiện cảnh tượng ở trước mắt này…
Nhưng mà, đám mây này không phải chỉ là một khối, mà là toàn bộ thiên không, mây đều là ánh vàng lên tản mác ra…
– Quả nhiên là hắn.
Nhìn lên bầu trời chỉ có tầng mây đó, Phong Vô thì thào tự nói. Hắn như là xem thấy cái gì vậy, nhưng mà thị lực của Ly Hận Thiên chỉ có thể thấy được mỗi tầng mây quỷ dị này mà thôi.
Dị trạng ở trên thiên không, không chỉ có khiến cho mọi người ở trong nơi chiến trường kịch liệt này dừng lại động tác, ngay cả mọi người khác ở trong Đế Đô thành, cũng đều hoàn toàn dừng lại, nhìn lên bầu trời đang nổi lên biến hóa…
Cái gọi là tinh tượng dị biến, chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không có người nào biết được chi tiết cụ thể, chỉ duy nhất biết rằng, chính là dị biến này sẽ làm cho nhân gian rung chuyển, kéo theo nhân giới sẽ gặp phải một hồi hạo kiếp…
Nay, nhìn thấy thiên không kỳ quái này, khiến cho bọn họ đột nhiên nhớ tới cái truyền thuyết kia, có phải mang theo ý nghĩa kiếp nạn sẽ giáng xuống hay không…
Nỗi hoảng sợ, lập tức bao phủ lên nhân gian.
Dân chúng trong Đế Đô thành, không dám ra khỏi cửa, lại quỳ xuống khấn vái lạy lục, cầu xin được cuộc sống yên ổn, mong thần linh phù hộ. Bọn họ lại không biết, một khi thiên phạt chấm dứt, không chỉ là nhân giới, mà cả tam giới đều hoàn toàn sẽ lâm vào một mảng hỗn độn.
Ngay bên dưới đám mây cuồn cuộn càng ngày càng hạ xuống thấp, càng làm nổi bật lên Kim Loan điện càng có vẻ phá lệ hùng vĩ, tầng mây cuồn cuộn quay cuồng nhanh chóng, lại nhất thời ở nơi gần sát đây, liền đình chỉ yên ắng…
Như là vừa bị ấn nút tạm dừng vậy. Mây, cũng không động đậy.
Phong Vô cúi đầu, Ly Hận Thiên lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi đến từ nơi khác…
– Nhìn xem, trên kia có một người đang đứng!
Ban đầu, Ly Hận Thiên nhìn Phong Vô không chuyển mắt. Y muốn từ chỗ của hắn thám thính được tin tức hữu dụng, lại nghe thấy âm thanh kêu to, không cần tìm kiếm, y liền phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn lên nóc nhà.
Y là đang đứng ở dưới mái hiên, nên y vốn không biết bọn họ đang nhìn cái gì, cho nên nam nhân vội vàng chạy xuống cầu thang, chờ đến khi ra khỏi mái hiên, khung cảnh ở trước mắt từng chút một hiện ra, y thấy được bầu trời đầy sao ở trên nóc nhà chính của Kim Loan điện, có một người đang đứng…
Hoặc nên nói là, trôi nổi ở trên không trung.
Kẻ nọ là đột ngột xuất hiện từ nơi trống trải, nóc nhà ban đầu vốn không có bất cứ một vật gì, đột ngột liền nhiều ra thêm một người, ở ngay đây dưới bầu không khí căng thẳng này. Sự xuất hiện của kẻ nọ, cơ hồ như là lập tức liền khiến cho người khác chú ý đến ngay.
Đó là một người mang bộ dáng của thiếu niên.
Kẻ nọ mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thiên thanh, ống tay dài rộng rãi rũ xuống, vạt áo trực tiếp buông xuôi kéo đến chấm đất. Bất quá hắn là đang đứng ở trong một tầng cụm mây mỏng manh, mà bay trên mặt đất, vạt áo như hòa vào trong mây, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đôi hài màu xanh nhạt cùng ở phía dưới chân. Bộ dạng kẻ nọ thanh tú, đôi con ngươi sáng như sao trong mắt thoạt nhìn hiện ra thần thái sáng láng. Nhưng giữa ánh mắt vốn không có nhã khí của một thiếu niên nên có, mà là khiến người ta sinh ra cảm giác thật trầm ổn.
Làn da của thiếu niên trắng nõn, môi hồng răng trắng. Nhìn qua quanh sinh ra sự khiêm tốn, còn mặc là một thân thanh sam, càng có vẻ tô nên thêm cảm giác siêu phàm thoát tục, dưới sự phụ trợ của loại màu sắc nhàn nhạt này, một đầu ô ti càng thêm phá lệ bắt mắt.
Một cái phát quan đơn giản mà sạch sẽ búi lên tóc vào bên trong, còn lại đều thả xuống ở phía sau lưng. Một tay của hắn càm lấy phất trần hướng về phía sau, còn một tay khác nhất thời chắn ở trước bụng, hắn hơi hơi rũ mí mắt xuống, như là kim cơ điện hạ phủ xuống trần gian, nhìn xuống mọi người đang đứng trên mặt đất hỗn độn không chịu nổi…
Bày ra cảm giác coi rẻ chúng sinh bàn.
Ly Hận Thiên cảm thấy, bộ dạng này của thiếu niên, cùng với Phong Vô đều cho ra hiệu quả cảm giác như nhau…
Cảm giác giữa hai người họ, cũng là tương tự như nhau.
Tiên tư ngọc chất, phiêu nhiên xuất trần.
Tản ra linh khí, tuyệt nhiên với thế tục…
Nghĩ đến, lúc mới nãy, Phong Vô mới thì thầm ra câu nói kia, nam nhân đột ngột mở to hai mắt nhìn, kẻ này, hay chính là…
– Cửu Minh suy tàn diệt vong, là vì số mệnh đã định sẵn. Ngươi còn không tự biết hối cải, lại còn tiếp tục làm náo loạn tam giới an bình của chúng ta. Làm nên chuyện nghịch thiên, gây ra tai họa cùng với sinh linh đồ thán, tội nghiệt ngập trời. Trời thật không thể không phẫn nộ. Ngươi lại càng không buông tha cho chúng sinh. Tự mình cho là đúng, tự đắc ngạo mạn có quyền tru sát mọi sinh linh. Ngươi còn không biết ngừng tay, càng làm ác càng hung hăng hơn nữa. Nay, trời xanh giáng tội xuống, thì không nên oán trách cũng đừng nên hồ đồ phẫn nộ.
Thiếu niên thanh tú kia, nhất thời mở miệng, liền liệt kê ra đủ loại việc làm đại hung đại ác, mà chỉ trong mấy câu ngắn gọn kia. Ly Hận Thiên vừa nghe xong liền kinh sợ. Hắn là vì Vô Huyên phạm phải tội cấm mà đến. Hắn là vì, giết chết Vô Huyên mà đến…
Cổ họng đột ngột giống như là bị ai đó bóp chặt lại, âm thanh gì cũng không phát ra được. Đây là thiên phạt, là quyết định của trời xanh đối với Vô Huyên. Y chỉ là một kẻ phàm nhân ở trên thế gian này mà thôi. Nhưng y lại không muốn để Vô Huyên chết, nhưng mà, y lại không có cách nào, thay đổi được quyết định này của trời cao được nữa….
Y muốn giúp Vô Huyên, cũng muốn cùng hắn vượt qua kiếp nạn này, nhưng, y nào có bản lĩnh tài giỏi đến vậy chứ…
Thiếu niên thanh tú kia không chừa cho người khác có thời gian để tự hỏi, hắn vừa nói xong, liền giơ lên phất trần để vắt ở phía sau, rất xa Ly Hận Thiên chỉ có thể nhìn đến một thiết côn trạng gì đó, mặt trên tựa hồ có rối rắm văn tự hoặc là hoa văn, nhưng này khoảng cách, Ly Hận Thiên thấy không rõ lắm….
Hắn giương lên hai ngón tay, không tiếng động bắt đầu niệm chú thuật, từ dưới ngón tay lên đến tít trên cao, vuốt lên vật thần trên có hàng chữ, ngón tay vừa đi qua chỗ nào, ánh sáng màu vàng liền hiện ra, hào quang kia lại hội tụ thành văn tự, ánh sáng phản xạ đến phía chân trời…
Văn tự vẽ ra, mỗi một tội mà Vô Huyên phạm phải. Mỗi một điều, đều được bày ra chỉnh tề. Lúc này, mọi người mới từ trong một màn kinh ngạc này, liền phục hồi lại tinh thần.
Không nghe được thiếu niên kia đang niệm cái gì, xung quanh yên tĩnh quỷ dị, nhịn không được, có người chuyển tầm mắt về hướng Vô Huyên, sau một lát, tất cả mọi người đang nhìn tới hắn…
Vô Huyên đang thụ thương, sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng hắn chỉ kịp trừng mắt, vết thương cũng không quá sâu, nhưng máu vẫn luôn chảy ra không ngừng. Ở dưới chân của hắn đã tụ thành một vũng máu đọng, đôi mắt dưới lớp mặt nạ nhìn lên trên Kim Loan điện về phía một người….
Đây là vận mệnh của hắn sao…
Làm việc ác quá nhiều, khiến cho người người oán trách, cuối cùng, lại chỉ có thể đổi được kết cục là hắn phải chết, hay là cảm thấy may mắn vì đi sớm mà không cần phải đợi đến già mới chết đi.
Sợ là sẽ rơi vào Địa Ngục tăm tối u lãnh, vĩnh viễn không được luân hồi chuyển sinh…
Vô Huyên cười lạnh. Mạng của hắn, chỉ có thể được nắm giữ ở trong lòng bàn tay của chính hắn. Hắn không cho phép, bất luận kẻ nào tự tiện định đoạt, cùng an bài…
Ngay trong khi vật thần tiên đang sáng lên đến một nửa, Vô Huyên cũng niệm lên chú thuật. Tiên giả thì sao, bất quá là kẻ có năng lực so với phàm nhân trác tuyệt hơn mà thôi. Ở trong mắt của Vô Huyên, kẻ nọ cũng chỉ là đối thủ của hắn, là một chướng ngại vật cản trở con đường tiến tới thành công của hắn thôi. Không có một ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù là thần tiên đi nữa, hắn cũng giết chết không tha…
Nhưng mà Vô Huyên còn chưa kịp thả ra linh thú đã được triệu hồi. Thiên Tà thả người nhảy lên, thân ảnh thoăn thoắt ở trong nháy mắt, liền xuất hiện ở trước mặt thiếu niên kia…
– Thủy Ngân, hoặc là, ta nên gọi ngươi một tiếng, tịnh lệnh tôn giả.
Kính nhiễm kiếm ở trong tay, bị Thiên Tà tùy ý giơ lên, rút lại biểu tình hung hãn cùng nghiêm nghị khi chiến đấu. Bây giờ lại, bày ra vài phần ý tứ trêu đùa ý tứ sâu xa, câu môi cười, tỏa ra tia tà nịnh, khiến cho người nhìn tim đập thình thịch.
Thiên Tà vừa xuất hiện, ngăn cản lại động tác của Thủy Ngân, cũng khiến Vô Huyên đang niệm chú thuật ngừng lại.
Thủy Ngân chỉ để ý việc của nhân giới, đối với việc làm của Yêu Hoàng cùng Quỷ Vương, hắn không thể nhúng tay vào, như là làm theo phép thường. Sau khi thiên phạt Vô Huyên kết thúc, hắn sẽ phải lập tức chạy về Tiên Giới phục mệnh. Cho nên bắt đầu từ khi xuất hiện, trong mắt của Thủy Ngân, chỉ có Vô Huyên vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt, hắn nhìn đến không chớp mắt. Mặc dù biết Thiên Tà đang ở phía dưới, cũng không có cố ý đi tìm…
Nay, Thiên Tà đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, Thủy Ngân khó tránh khỏi ngưng lại một chút, theo bản năng, gọi ra tên của Yêu Hoàng,
– Thiên Tà…
Đối với hành vi vô ý thức này của Thủy Ngân, Thiên Tà chỉ là thản nhiên cười, gã nhìn Thủy Ngân, giống như đang nghiêng đầu hướng về phía Vô Huyên đứng ở phía dưới, đến một câu hàn huyên cũng đều không có, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề,
– Giết hắn, tam giới sẽ đại loạn.
Thủy Ngân hiểu rõ. Nhưng Vô Huyên tội nghiệt đã quá nhiều. Thần Giới không thể nào lại mặc kệ cho hắn tiếp tục làm điều ác được nữa. Hôm nay phạt, tất nhiên phải có kết quả. Rồi tiếp theo sẽ dẫn đến phát sinh ra cái gì, Thủy Ngân cũng vô lực ngăn cản…
Nhiệm vụ của Thủy Ngân hắn, chỉ là đến diệt trừ cái ác mà thôi.
Mặc dù đã biết trước, tam giới sẽ đại loạn, hắn cũng không còn có cách nào khả thi hơn nữa cả.
– Tịnh lệnh tôn giả đắc đạo thành tiên. Thiên Tà vẫn còn chưa kịp tới chúc mừng. Hiện tại có chúc mừng cũng không tính là quá trễ đi. Chỉ là tịnh lệnh tôn giả đây, có nhớ tới, vì sao ngươi lại có được công đức viên mãn, lại được tu luyện thành tiên hay không đây?
Lời này Thiên Tà vừa nói xong, khiến cho Thủy Ngân nghẹn lời. Hắn có thể có được tu vi này, không tránh khỏi việc phải liên quan đến Thiên Tà. Nếu Thiên Tà không có thả tà khí ra, thì Vô Ưu cốc cùng hắn cũng sẽ không thể nào thành công đánh lén gã, bằng phẳng thuận lợi mà phong ấn gã.
Ít nhiều gì, hắn cũng là đã lợi dụng tình cảm Thiên Tà được có được thành quả như hôm nay.
Thiên Tà không muốn nhìn thấy Thủy Ngân phải lộ ra biểu tình áy náy hoặc là chột dạ. Đương nhiên, Thủy Ngân cũng sẽ không biểu hiện ra như vậy. Nếu trong lòng hắn đối với gã là có áy náy, thì Thủy Ngân, cũng sẽ không thuận lợi thành tiên, trở thành tịnh lệnh tôn giả.
Gã tìm đến hắn, không phải truy đuổi trái đắng tình ái gì đó. Bởi, năm đó, gã đã đưa cho Thủy Ngân, tình cảm của gã dành cho hắn, cùng đều bị phong ấn ở trong luyện yêu thạch, nhưng ở ngay một khắc, Thủy Ngân lại ném nó xuống dưới đáy giếng kia, Thiên Tà đã đối với hắn, liền hoàn toàn không có cảm giác.
Hắn là tiên, gã là yêu, hai đường thẳng song song, không thể cùng đường.
– Thân thế của ngươi là thanh liêm, lại sạch sẽ. Nhưng hôm nay nhân giới bị thương tổn, lại chỉ đổ tội lên mỗi sự chấp niệm của hắn. Thì, không bằng nói là, đây là nghiệt căn do năm đó ngươi lưu lại vậy.
Y cuống quít theo tầm mắt của Phong Vô nhìn về phía trước. Bầu trời vẫn u ám như cũ, không có tỏa ra linh lực làm cho mọi thứ nổi bật lên, tầng mây kia cũng không phải thực quá rõ ràng, chỉ có thể đại khái nhìn thấy từng đoàn bóng tối. Y vốn không hiểu cái gì gọi là thiên phạt. Ngày trước, khi Phong Vô nhắc đến, cũng chỉ là khái quát đơn giản. Ly Hận Thiên đến không gian để kịp tưởng tượng cũng đều hoàn toàn không có.
Nay, lại vừa nghe thấy này hai chữ này, trong đầu liền nhảy ra, cư nhiên là hình ảnh Ngộ Không bị yêu tinh áp đảo chém giết ở trên đài, bị đao bổ búa chặt, lửa thiêu sấm sét đánh xuống. Thậm chí y đã nghĩ rằng, sẽ nhìn thấy thác tháp, bảo tháp của thiên vương từ ở trên trời giáng xuống, thu Vô Huyên trấn áp vào ở trong đó…
Nhưng mà không có.
Vô Huyên đã hại chết rất nhiều người, đánh vỡ an ổn hòa bình, khiến cho liên lụy cả dân chúng vô tội nếm trải nỗi thống của chiến tranh. Nghiệp chướng của hắn đã quá nặng nề, nên phải có trừng phạt ứng với điều đó. Lúc trước, Ly Hận Thiên hận không thể tự tay mình giết chết hắn, kể cả ý nghĩ đồng vu quy tận đều có. Nhưng mà, sau khi trải qua nỗi xúc động lúc đó, Ly Hận Thiên lại không muốn để hắn chết.
Đứng ở lập trường của Vô Huyên, thì hắn vốn không có sai.
Y cũng không có cách nào, trơ mắt, nhìn Vô Huyên đi tìm đến cái chết.
Muốn cứu giúp hắn hay không, Ly Hận Thiên không nói rõ được, nghe thấy Vô Huyên sắp sẽ bị thiên phạt. Y cảm giác được không phải là thoải mái hoặc là tiếc hận, mà là không muốn bỏ mặc…
Thiên không cũng không có sấm chớp lôi nổ vang, lại có thể nhìn thấy tầng mây biến hoá rõ ràng, càng áp xuống càng thấp. Ngay sau khi Phong Vô nói xong câu nói qua không lâu, cũng chỉ là không đến thời gian uống hết nửa chén trà nhỏ. Trời, nhanh chóng sáng loá lên. Từ trong đêm tối, trực tiếp biến thành ban ngày.
Giống như một dãy đèn điện đồng loạt bị bật sáng vậy.
Không có mặt trời, chỉ là màu sắc thiên không biến nhạt mà thôi.
Tầng mây quá thấp, chỉ thấy giống như mây khói chuyển động cuồn cuộn ngày thường, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ quay cuồng đó. Nếu không phải chính mắt y thấy nó từ trên thiên không đáp xuống, thì Ly Hận Thiên đã thật sự cảm thấy, như là sau khi cái gì đó nào bị bạo tạc, mới có thể xuất hiện cảnh tượng ở trước mắt này…
Nhưng mà, đám mây này không phải chỉ là một khối, mà là toàn bộ thiên không, mây đều là ánh vàng lên tản mác ra…
– Quả nhiên là hắn.
Nhìn lên bầu trời chỉ có tầng mây đó, Phong Vô thì thào tự nói. Hắn như là xem thấy cái gì vậy, nhưng mà thị lực của Ly Hận Thiên chỉ có thể thấy được mỗi tầng mây quỷ dị này mà thôi.
Dị trạng ở trên thiên không, không chỉ có khiến cho mọi người ở trong nơi chiến trường kịch liệt này dừng lại động tác, ngay cả mọi người khác ở trong Đế Đô thành, cũng đều hoàn toàn dừng lại, nhìn lên bầu trời đang nổi lên biến hóa…
Cái gọi là tinh tượng dị biến, chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không có người nào biết được chi tiết cụ thể, chỉ duy nhất biết rằng, chính là dị biến này sẽ làm cho nhân gian rung chuyển, kéo theo nhân giới sẽ gặp phải một hồi hạo kiếp…
Nay, nhìn thấy thiên không kỳ quái này, khiến cho bọn họ đột nhiên nhớ tới cái truyền thuyết kia, có phải mang theo ý nghĩa kiếp nạn sẽ giáng xuống hay không…
Nỗi hoảng sợ, lập tức bao phủ lên nhân gian.
Dân chúng trong Đế Đô thành, không dám ra khỏi cửa, lại quỳ xuống khấn vái lạy lục, cầu xin được cuộc sống yên ổn, mong thần linh phù hộ. Bọn họ lại không biết, một khi thiên phạt chấm dứt, không chỉ là nhân giới, mà cả tam giới đều hoàn toàn sẽ lâm vào một mảng hỗn độn.
Ngay bên dưới đám mây cuồn cuộn càng ngày càng hạ xuống thấp, càng làm nổi bật lên Kim Loan điện càng có vẻ phá lệ hùng vĩ, tầng mây cuồn cuộn quay cuồng nhanh chóng, lại nhất thời ở nơi gần sát đây, liền đình chỉ yên ắng…
Như là vừa bị ấn nút tạm dừng vậy. Mây, cũng không động đậy.
Phong Vô cúi đầu, Ly Hận Thiên lại nghe thấy một tiếng thét kinh hãi đến từ nơi khác…
– Nhìn xem, trên kia có một người đang đứng!
Ban đầu, Ly Hận Thiên nhìn Phong Vô không chuyển mắt. Y muốn từ chỗ của hắn thám thính được tin tức hữu dụng, lại nghe thấy âm thanh kêu to, không cần tìm kiếm, y liền phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn lên nóc nhà.
Y là đang đứng ở dưới mái hiên, nên y vốn không biết bọn họ đang nhìn cái gì, cho nên nam nhân vội vàng chạy xuống cầu thang, chờ đến khi ra khỏi mái hiên, khung cảnh ở trước mắt từng chút một hiện ra, y thấy được bầu trời đầy sao ở trên nóc nhà chính của Kim Loan điện, có một người đang đứng…
Hoặc nên nói là, trôi nổi ở trên không trung.
Kẻ nọ là đột ngột xuất hiện từ nơi trống trải, nóc nhà ban đầu vốn không có bất cứ một vật gì, đột ngột liền nhiều ra thêm một người, ở ngay đây dưới bầu không khí căng thẳng này. Sự xuất hiện của kẻ nọ, cơ hồ như là lập tức liền khiến cho người khác chú ý đến ngay.
Đó là một người mang bộ dáng của thiếu niên.
Kẻ nọ mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thiên thanh, ống tay dài rộng rãi rũ xuống, vạt áo trực tiếp buông xuôi kéo đến chấm đất. Bất quá hắn là đang đứng ở trong một tầng cụm mây mỏng manh, mà bay trên mặt đất, vạt áo như hòa vào trong mây, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đôi hài màu xanh nhạt cùng ở phía dưới chân. Bộ dạng kẻ nọ thanh tú, đôi con ngươi sáng như sao trong mắt thoạt nhìn hiện ra thần thái sáng láng. Nhưng giữa ánh mắt vốn không có nhã khí của một thiếu niên nên có, mà là khiến người ta sinh ra cảm giác thật trầm ổn.
Làn da của thiếu niên trắng nõn, môi hồng răng trắng. Nhìn qua quanh sinh ra sự khiêm tốn, còn mặc là một thân thanh sam, càng có vẻ tô nên thêm cảm giác siêu phàm thoát tục, dưới sự phụ trợ của loại màu sắc nhàn nhạt này, một đầu ô ti càng thêm phá lệ bắt mắt.
Một cái phát quan đơn giản mà sạch sẽ búi lên tóc vào bên trong, còn lại đều thả xuống ở phía sau lưng. Một tay của hắn càm lấy phất trần hướng về phía sau, còn một tay khác nhất thời chắn ở trước bụng, hắn hơi hơi rũ mí mắt xuống, như là kim cơ điện hạ phủ xuống trần gian, nhìn xuống mọi người đang đứng trên mặt đất hỗn độn không chịu nổi…
Bày ra cảm giác coi rẻ chúng sinh bàn.
Ly Hận Thiên cảm thấy, bộ dạng này của thiếu niên, cùng với Phong Vô đều cho ra hiệu quả cảm giác như nhau…
Cảm giác giữa hai người họ, cũng là tương tự như nhau.
Tiên tư ngọc chất, phiêu nhiên xuất trần.
Tản ra linh khí, tuyệt nhiên với thế tục…
Nghĩ đến, lúc mới nãy, Phong Vô mới thì thầm ra câu nói kia, nam nhân đột ngột mở to hai mắt nhìn, kẻ này, hay chính là…
– Cửu Minh suy tàn diệt vong, là vì số mệnh đã định sẵn. Ngươi còn không tự biết hối cải, lại còn tiếp tục làm náo loạn tam giới an bình của chúng ta. Làm nên chuyện nghịch thiên, gây ra tai họa cùng với sinh linh đồ thán, tội nghiệt ngập trời. Trời thật không thể không phẫn nộ. Ngươi lại càng không buông tha cho chúng sinh. Tự mình cho là đúng, tự đắc ngạo mạn có quyền tru sát mọi sinh linh. Ngươi còn không biết ngừng tay, càng làm ác càng hung hăng hơn nữa. Nay, trời xanh giáng tội xuống, thì không nên oán trách cũng đừng nên hồ đồ phẫn nộ.
Thiếu niên thanh tú kia, nhất thời mở miệng, liền liệt kê ra đủ loại việc làm đại hung đại ác, mà chỉ trong mấy câu ngắn gọn kia. Ly Hận Thiên vừa nghe xong liền kinh sợ. Hắn là vì Vô Huyên phạm phải tội cấm mà đến. Hắn là vì, giết chết Vô Huyên mà đến…
Cổ họng đột ngột giống như là bị ai đó bóp chặt lại, âm thanh gì cũng không phát ra được. Đây là thiên phạt, là quyết định của trời xanh đối với Vô Huyên. Y chỉ là một kẻ phàm nhân ở trên thế gian này mà thôi. Nhưng y lại không muốn để Vô Huyên chết, nhưng mà, y lại không có cách nào, thay đổi được quyết định này của trời cao được nữa….
Y muốn giúp Vô Huyên, cũng muốn cùng hắn vượt qua kiếp nạn này, nhưng, y nào có bản lĩnh tài giỏi đến vậy chứ…
Thiếu niên thanh tú kia không chừa cho người khác có thời gian để tự hỏi, hắn vừa nói xong, liền giơ lên phất trần để vắt ở phía sau, rất xa Ly Hận Thiên chỉ có thể nhìn đến một thiết côn trạng gì đó, mặt trên tựa hồ có rối rắm văn tự hoặc là hoa văn, nhưng này khoảng cách, Ly Hận Thiên thấy không rõ lắm….
Hắn giương lên hai ngón tay, không tiếng động bắt đầu niệm chú thuật, từ dưới ngón tay lên đến tít trên cao, vuốt lên vật thần trên có hàng chữ, ngón tay vừa đi qua chỗ nào, ánh sáng màu vàng liền hiện ra, hào quang kia lại hội tụ thành văn tự, ánh sáng phản xạ đến phía chân trời…
Văn tự vẽ ra, mỗi một tội mà Vô Huyên phạm phải. Mỗi một điều, đều được bày ra chỉnh tề. Lúc này, mọi người mới từ trong một màn kinh ngạc này, liền phục hồi lại tinh thần.
Không nghe được thiếu niên kia đang niệm cái gì, xung quanh yên tĩnh quỷ dị, nhịn không được, có người chuyển tầm mắt về hướng Vô Huyên, sau một lát, tất cả mọi người đang nhìn tới hắn…
Vô Huyên đang thụ thương, sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng hắn chỉ kịp trừng mắt, vết thương cũng không quá sâu, nhưng máu vẫn luôn chảy ra không ngừng. Ở dưới chân của hắn đã tụ thành một vũng máu đọng, đôi mắt dưới lớp mặt nạ nhìn lên trên Kim Loan điện về phía một người….
Đây là vận mệnh của hắn sao…
Làm việc ác quá nhiều, khiến cho người người oán trách, cuối cùng, lại chỉ có thể đổi được kết cục là hắn phải chết, hay là cảm thấy may mắn vì đi sớm mà không cần phải đợi đến già mới chết đi.
Sợ là sẽ rơi vào Địa Ngục tăm tối u lãnh, vĩnh viễn không được luân hồi chuyển sinh…
Vô Huyên cười lạnh. Mạng của hắn, chỉ có thể được nắm giữ ở trong lòng bàn tay của chính hắn. Hắn không cho phép, bất luận kẻ nào tự tiện định đoạt, cùng an bài…
Ngay trong khi vật thần tiên đang sáng lên đến một nửa, Vô Huyên cũng niệm lên chú thuật. Tiên giả thì sao, bất quá là kẻ có năng lực so với phàm nhân trác tuyệt hơn mà thôi. Ở trong mắt của Vô Huyên, kẻ nọ cũng chỉ là đối thủ của hắn, là một chướng ngại vật cản trở con đường tiến tới thành công của hắn thôi. Không có một ai có thể ngăn cản được hắn, cho dù là thần tiên đi nữa, hắn cũng giết chết không tha…
Nhưng mà Vô Huyên còn chưa kịp thả ra linh thú đã được triệu hồi. Thiên Tà thả người nhảy lên, thân ảnh thoăn thoắt ở trong nháy mắt, liền xuất hiện ở trước mặt thiếu niên kia…
– Thủy Ngân, hoặc là, ta nên gọi ngươi một tiếng, tịnh lệnh tôn giả.
Kính nhiễm kiếm ở trong tay, bị Thiên Tà tùy ý giơ lên, rút lại biểu tình hung hãn cùng nghiêm nghị khi chiến đấu. Bây giờ lại, bày ra vài phần ý tứ trêu đùa ý tứ sâu xa, câu môi cười, tỏa ra tia tà nịnh, khiến cho người nhìn tim đập thình thịch.
Thiên Tà vừa xuất hiện, ngăn cản lại động tác của Thủy Ngân, cũng khiến Vô Huyên đang niệm chú thuật ngừng lại.
Thủy Ngân chỉ để ý việc của nhân giới, đối với việc làm của Yêu Hoàng cùng Quỷ Vương, hắn không thể nhúng tay vào, như là làm theo phép thường. Sau khi thiên phạt Vô Huyên kết thúc, hắn sẽ phải lập tức chạy về Tiên Giới phục mệnh. Cho nên bắt đầu từ khi xuất hiện, trong mắt của Thủy Ngân, chỉ có Vô Huyên vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt, hắn nhìn đến không chớp mắt. Mặc dù biết Thiên Tà đang ở phía dưới, cũng không có cố ý đi tìm…
Nay, Thiên Tà đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn, Thủy Ngân khó tránh khỏi ngưng lại một chút, theo bản năng, gọi ra tên của Yêu Hoàng,
– Thiên Tà…
Đối với hành vi vô ý thức này của Thủy Ngân, Thiên Tà chỉ là thản nhiên cười, gã nhìn Thủy Ngân, giống như đang nghiêng đầu hướng về phía Vô Huyên đứng ở phía dưới, đến một câu hàn huyên cũng đều không có, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề,
– Giết hắn, tam giới sẽ đại loạn.
Thủy Ngân hiểu rõ. Nhưng Vô Huyên tội nghiệt đã quá nhiều. Thần Giới không thể nào lại mặc kệ cho hắn tiếp tục làm điều ác được nữa. Hôm nay phạt, tất nhiên phải có kết quả. Rồi tiếp theo sẽ dẫn đến phát sinh ra cái gì, Thủy Ngân cũng vô lực ngăn cản…
Nhiệm vụ của Thủy Ngân hắn, chỉ là đến diệt trừ cái ác mà thôi.
Mặc dù đã biết trước, tam giới sẽ đại loạn, hắn cũng không còn có cách nào khả thi hơn nữa cả.
– Tịnh lệnh tôn giả đắc đạo thành tiên. Thiên Tà vẫn còn chưa kịp tới chúc mừng. Hiện tại có chúc mừng cũng không tính là quá trễ đi. Chỉ là tịnh lệnh tôn giả đây, có nhớ tới, vì sao ngươi lại có được công đức viên mãn, lại được tu luyện thành tiên hay không đây?
Lời này Thiên Tà vừa nói xong, khiến cho Thủy Ngân nghẹn lời. Hắn có thể có được tu vi này, không tránh khỏi việc phải liên quan đến Thiên Tà. Nếu Thiên Tà không có thả tà khí ra, thì Vô Ưu cốc cùng hắn cũng sẽ không thể nào thành công đánh lén gã, bằng phẳng thuận lợi mà phong ấn gã.
Ít nhiều gì, hắn cũng là đã lợi dụng tình cảm Thiên Tà được có được thành quả như hôm nay.
Thiên Tà không muốn nhìn thấy Thủy Ngân phải lộ ra biểu tình áy náy hoặc là chột dạ. Đương nhiên, Thủy Ngân cũng sẽ không biểu hiện ra như vậy. Nếu trong lòng hắn đối với gã là có áy náy, thì Thủy Ngân, cũng sẽ không thuận lợi thành tiên, trở thành tịnh lệnh tôn giả.
Gã tìm đến hắn, không phải truy đuổi trái đắng tình ái gì đó. Bởi, năm đó, gã đã đưa cho Thủy Ngân, tình cảm của gã dành cho hắn, cùng đều bị phong ấn ở trong luyện yêu thạch, nhưng ở ngay một khắc, Thủy Ngân lại ném nó xuống dưới đáy giếng kia, Thiên Tà đã đối với hắn, liền hoàn toàn không có cảm giác.
Hắn là tiên, gã là yêu, hai đường thẳng song song, không thể cùng đường.
– Thân thế của ngươi là thanh liêm, lại sạch sẽ. Nhưng hôm nay nhân giới bị thương tổn, lại chỉ đổ tội lên mỗi sự chấp niệm của hắn. Thì, không bằng nói là, đây là nghiệt căn do năm đó ngươi lưu lại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất