Chương 226: Không nên chết
Trong hoàng cung, giữa nơi chiến hỏa tràn ngập khói thuốc súng, từ bầu không khí trang nghiêm nhã nhặn ngày trước, nay đã bị biến thành nơi tịch mịch, sinh linh đồ thán.
Lang Đại Bảo tiến vào cung, hắn biết nơi kim loan điện đang ở đâu, nhưng xung quanh đều là binh lính đang giao chiến, đao kiếm vốn không có mắt. Hắn không dám tùy tiện xông thẳng vào, thẳng đến khi thiên không phát sinh biến hóa, tiếng chém giết ở trong một khắc đó liền đình chỉ, người đang ở trong kịch chiến tựa hồ như đều đã quên là đang phải chiến đấu. Tất cả đều ngửa đầu lên nhìn bầu trời, Lang Đại Bảo mới có thể tiến vào.
Không chỉ có là binh lính, ngay cả đám yêu vật này cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Chờ đến khi hắn chạy tới trước kim loạn điện, dĩ nhiên là đã thở hồng hộc mất rồi. Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, chờ đến lúc đó hắn tới, chỉ kịp nghe thấy Thiên Tà nói xong mấy câu kia.
Cái bạch y tiên giả, muốn giết chết Vô Huyên.
Từ sau khi bị Quỷ Vương cướp đi, Lang Đại Bảo vẫn là lần đầu tiên, gặp mặt Vô Huyên. Đứa trẻ mềm mại phấn nộn lúc mới sinh ngày xưa, nay đã khỏe mạnh trưởng thành, bộ dáng cũng ra giống với mấy tên nhi tử còn lại vậy, cũng cường đại lại nổi bật….
Lang Đại Bảo đã, đang luôn đợi hắn.
Vô Huyên bị Quỷ Vương cướp đi, hắn hẳn là đã sớm biết thân thế của bản thân. Lang Đại Bảo chờ hắn tìm mình đến lấy lại quốc tỉ.
Hắn muốn gặp Vô Huyên, chứ không phải muốn quốc tỉ trả về nguyên chủ, mà là hy vọng, Vô Huyên sẽ không đi trên con đường kia…
Con đường báo thù.
Hắn đã đáp ứng với Khâm Nguyệt Uyển phải bảo vệ an toàn cho hài tử này, hắn không muốn cho Vô Huyên phải chết, nhưng mà, hắn lại đến chậm một bước…
Hắn không thể là kẻ đầu tiên được gặp lại Vô Huyên. Dù không muốn, nhưng Vô Huyên vẫn có cùng ý nghĩ với hắn, chỉ là ngược lại hoàn toàn mà thôi.
Kỳ thật, thứ mà Lang Đại Bảo chờ đợi rất đơn giản, hắn muốn cho Vô Huyên, một cuộc sống giống như người bình thường vậy, không bị Nam Triều đuổi giết, cũng không có gánh nặng của Cửu Minh tộc. Cả đời này của hắn, đã sống dưới áp lực cũng đã đủ vất vả rồi, nguyên nhân là bởi vì đã từng trải qua, cho nên mới có thể hiểu được.
Nên hắn càng không muốn để Vô Huyên đi lại con đường xưa của hắn đã đi qua nữa.
Nếu liều chết để bảo toàn Vô Huyên, sẽ có thể giúp Vô Huyên được sống lâu hơn nữa, thì thế này mới xem như chân chính hoàn thành nguyện vọng của Khâm Nguyệt Uyển.
Hơn nữa, hắn cũng thành công thấy được bộ dáng trưởng thành của nhi tử đã thất lạc nhiều năm của mình…
Hắn cũng đã không uổng công gửi hồn vào người khác sống lại một hồi.
Tâm nguyện bao lâu nay của Lang Đại Bảo, cũng đã liền đã được hiểu rõ.
Hắn làm phế vật cả đời, luôn phải chịu nhục, luôn bị kẻ khác xem thường, chịu đựng bị mắng là phế vật. Nay, hắn đã không có chuyện gì để phải ăn năn nữa, hắn không cần phải lại sống như vậy nữa…
Nhưng còn một chuyện duy nhất, đó chính là Vô Huyên.
Vô Huyên không thể chết được.
Hơn nữa, nếu Vô Huyên đã có năng lực đảo điên Nam Triều, vậy thì tự sẽ có sức mạnh để tự bảo vệ mình, hắn không cần, lại lo lắng tiếp nữa…
Vô Huyên có thể tự bảo hộ bản thân mình.
Hắn yên tâm.
Ở trong mắt của Lang Đại Bảo, chỉ có thanh niên mang theo mặt nạ kia, hắn không có chần chờ, sau khi Thiên Tà chiếm được đáp án của Thủy Ngân, hắn đã liền lững thững bước đến Vô Huyên, mỗi một bước, đều là vững vàng đến như vậy.
Không có ai phát hiện ra Lang Đại Bảo tồn tại, thẳng đến hắn tới gần Vô Huyên.
Sự xuất hiện của hắn, lập tức trở thành tiêu điểm, Ly Hận Thiên trợn tròn đôi mắt. Tầm mắt ban đầu nhìn Thủy Ngân của Thương Khung, càng ở trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, liền trơ mắt nhìn Lang Đại Bảo đi tới bên người Vô Huyên…
Cái tên gia hỏa nguy hiểm kia.
Thương Khung vẫn chưa kịp ngăn cản.
– Ly Huyên, nhìn thấy ngươi còn sống, lại khỏe mạnh trưởng thành, ta thực vui mừng.
Lang Đại Bảo chỉ có một khuôn mặt bình phàm, nhưng không xấu, mang theo hương vị nam nhân mười phần. Nay, lại còn nở nụ cười nhàn nhạt, không chỉ có lộ ra vẻ trầm ổn, còn có biểu hiện từ ái của người làm cha đối với con của mình.
Hắn muốn nhìn một chút, khuôn mặt thật của Vô Huyên dưới lớp mặt nạ này, đến tột cùng là giống hắn nhiều hơn một chút, hay là giống Khâm Nguyệt Uyển, hoặc là, có khuôn mặt giống y như đúc ra với mặt của Khâm Mặc, bởi vì hai hai người bọn hắn vốn là huynh đệ song sinh….
Nhưng mà Lang Đại Bảo không có nhiều thời gian mà yêu cầu như vậy. Dung mạo đối với hắn mà nói, vốn không quan trọng, trước mắt, hắn có chuyện qua trọng hơn rất nhiều….
Hắn có rất nhiều lời lẽ chưa kịp nói với Vô Huyên. Nhưng mà hiện tại, đã không có cơ hội nữa rồi, hắn chỉ có thể đem một bụng đầy lời lẽ này, giảm bớt chỉ còn còn chừa lại những ý chính mà thôi.
– Ta đã hứa với… Phải bảo vệ ngươi, để cho ngươi sống sót. Ngươi bị Quỷ Vương cướp mang đi. Đây là nỗi tiếc nuối suốt cả đời của ta. Năng lực của ta lại hữu hạn, ta không có cách nào tìm được ngươi về. Ta chỉ có thể mang theo quốc tỉ, chờ đợi ngươi trở về tìm ta. Quốc tỉ kia, cũng chỉ là một củ khoai lang nóng phỏng tay mà thôi. Nó cũng không phải chất chứa quyền lực to lớn gì, cũng không phải có được một thế lực rộng lớn nào cả. Trái lại, nó chỉ là một công cụ để lấy mạng. Ta đã muốn hủy nó đi. Thật đáng tiếc, ta không thể thành công. Nên ta đã cất giấu nó đi rồi, vốn là không muốn ngươi tìm được, không muốn ngươi đi làm chuyện điên rồ. Ly Huyên, Cửu Minh tộc đã không còn tồn tại nữa rồi. Mà ngươi cũng là một con người còn sống, so với nỗi cừu hận này vốn không thuộc về trách nhiệm của ngươi. Ly Huyên, ngươi nên đối xử tử tế bản thân mình.
Lang Đại Bảo mấy câu nói đó, Ly Hận Thiên nghe rất rõ ràng, không giả tạo ngụy trang, cũng không làm ra vẻ, là phát ra từ nội tâm, là tấm lòng yêu thương cùng quan tâm của một phụ thân, đối với nhi tử của mình…
Lang Đại Bảo mới là phụ thân thật sự của bọn hắn. Chỉ có kẻ nọ mới có tư cách bảo hộ bọn hắn, lo lắng bọn hắn…
So sánh tiếp nữa, y liền có vẻ như là kẻ chẳng ra gì cả ….
Y là giả, nói dễ nghe một chút, y là hàng hạ cấp, chỉ là hàng thay thế mà thôi…
Tốt mã giẻ cùi.(*)
Y không phải Ly Hận Thiên chân chính…
Tuy rằng vẫn muốn sắm tốt vai này, muốn làm một phụ thân tốt, nhưng chung quy y vẫn vốn là không phải…
Nhớ tới trước khi đi, y cùng Vô Huyên nói chuyện một lần duy nhất với nhau. Cái câu, “bởi vì các ngươi đều là con của ta”, bây giờ nghĩ lại, Ly Hận Thiên cảm thấy, vô cùng châm chọc…
Kỳ thật, có lẽ y không nên tới đây. Nơi này, nào có chừa lại được đường nào cho y dược tham dự vào nữa. Đây là khoảnh khắc phụ tử bọn họ đoàn tụ. Mà y, chỉ là một mặt hàng giả, hẳn là nên xám xịt cụp đuôi mà chạy trốn mới đúng..
Ly Hận Thiên cười khổ, nhìn về phía Phong Vô bị bóng tối che khuất dạng….
Phong Vô đã hy vọng phụ thân của Vô Huyên, sẽ hóa giải được cừu hận ở trong lòng của hắn. Ly Hận Thiên lại gánh không nổi trọng trách này. Y là không có cách nào làm được. Nhưng mà, Lang Đại Bảo thì có thể, có lẽ, hắn sẽ thực hiện được nguyện vọng của Phong Vô…
Bởi vì, hắn mới thật sự là cha ruột của bọn hắn.
Như vậy, mới chính là kết cục đại đoàn viên tốt đẹp nhất. Phụ tử bọn họ, buông bỏ khúc mắc, tiêu tan tiền ngại. Người một nhà hòa hợp ấm áp. Không cần thiết lưu lại một vị trí nào cho y…
– Đồng ý với ta, không cần chết, hảo hảo mà sống cho tốt vào. Chuyện của Cửu Minh tộc, ngươi nên buông tay thôi. Kết thúc tất cả, không nhận ta là phụ thân cũng không sao cả. Ta cũng không vọng tưởng, ngươi sẽ vì ta mà thay đổi cái gì. Nhưng vì mẹ ngươi trước khi chết đi, nàng vẫn muốn ngươi được sống. Nàng là vì sinh ra các ngươi nên mới chết đi. Các ngươi chính là dùng sinh mạng của chính nàng để đổi lại được. Ngươi không nên lại lãng phí như thế, thay nàng mà sống tiếp, thay nàng mà đi qua từng quãng đường đời mà nàng chưa kịp đi qua. Hơn nữa, Ly Huyên, ta còn muốn nhìn thấy con dâu dịu dàng, cháu chắt của ta …
Khi Lang Đại Bảo nói chuyện, Vô Huyên liền lẳng lặng nghe. Hắn không biết kẻ nọ, nhưng từ trong ý tứ của lời nói này, hắn nghe ra, kẻ này là phụ thân chân chính của hắn, chính là Ly Hận Thiên thật sự ngày xưa…
Kẻ đã tách ra, mang hắn đi, thậm chí còn muốn vứt bỏ hắn.
Nam nhân này bị hắn bắt đi đã từng nói qua, phụ thân của hắn chưa từng muốn cho hắn chết, chẳng qua, đây chỉ là một hồi hiểu lầm.
Nhưng dù là hiểu lầm, cũng đã không có đường nào để vãn hồi nữa rồi.
Tất cả tội ác kia, đều là do hắn tự mình phạm phải, hắn đã không còn có đường để rút lui nữa, chỉ có thể liều chết mà phản kháng…
Nếu hắn không biết thân thế của hắn, thì có lẽ sẽ có một cuộc sống giống như Lang Đại Bảo hy vọng vậy. Sau khi lớn lên, toàn bộ chuyện này, có thể sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với hắn.
Nhưng mà, vốn không phải.
Từ nhỏ hắn đã được mưa dầm thấm đất, ở trong chuyện xưa do Minh U kể mà lớn lên. Từ khi bắt đầu hiểu chuyển, ở trên lưng của hắn liền đeo lên thâm thù đại hận, cả mồ hôi và máu do tu luyện cực khổ. Ngay cả khi nằm mộng, cũng đều luôn muốn là làm sao để thu phục lấy giang sơn của Nam Triều….
Ý nghĩ này, đã sớm thâm căn cố đế.
Hắn không bỏ xuống được.
Hơn nữa, hiện tại nói mấy lời lẽ này, cũng đã trễ rồi…
Vô Huyên nhìn về phía Thủy Ngân đang đứng ở phía trên Kim Loan điện. Hắn sẽ không thay đổi ước muốn ban đầu. Nếu hắn đã muốn đi đến một bước này rồi, thì hắn càng không có lý nào thu hồi lại được. Hắn phải đạt được mục đích của chính mình. Bằng không, hắn đã sống chưa qua nửa đời người, không phải là đã sống uổng phí rồi sao…
Ước muốn này, chính là tín niệm duy nhất của hắn.
– Tiên giả, ta chính là phụ thân của Vô Huyên. Thân là phụ thân, lại biết cách dạy con, khiến hắn phạm phải tội lớn ngập trời này. Ta biết rõ nghiệp chướng này nặng nề. Nhưng kẻ làm phụ thân này, ta khó có thể giải bày khuyên can. Cho nên thiên phạt của Vô Huyên, ta nguyện thay hắn, mà gánh chịu lấy.
Xoay người, khuôn mặt của Lang Đại Bảo hướng về phía Thủy Ngân, mở ra hai bàn tay, đẩy Vô Huyên bảo vệ ở phía sau người, ánh mắt của hắn vừa kiên định, lại thành khẩn cầu xin.
Một màn này của Lang Đại Bảo, thật là vượt ra ngoài dự kiến của mọi ngườ. Đôi mắt dưới mặt nạ của Vô Huyên bắt đầu trừng lên, kẻ nọ muốn thay hắn nhận lấy thiên phạt…
Chỉ với thân thể phàm nhân bình thường…
Cho nên, kẻ nọ mới dặn dò hắn phải sống tốt.
Kẻ nọ chuẩn bị, thay hắn chết sao….
Vô Huyên cảm thấy thật đáng cười…
Hành vi này của Lang Đại Bảo, đã quá ngây thơ rồi.
Sai lầm là hắn phạm phải, đối tượng bị phạt là hắn vốn không thể thay thế được, dù cho là phụ thân đi nữa, cũng không thể chịu thay được…
Hơn nữa, hắn vốn cũng không cần.
Kẻ nọ cũng không cần thiết phải thay hắn chết. Hiện tại, hắn đã hiểu được, thật ra Lang Đại Bảo không có bỏ rơi hắn. Cái này thôi cũng đã đủ rồi. Chỉ cần nghi vấn ở trong lòng chiếm được đáp án vốn có, trừ cái đó ra, hắn không còn có cái cảm giác nào nữa. Có lẽ còn có một chút khiếp sợ, nhưng này chỉ là một chút mà thôi…
Lời lẽ này Lang Đại Bảo vừa nói ra, khiến Ly Hận Thiên cứng rắn hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh. Y đã sớm từng nói qua, nam nhân nọ không phải không thích bọn hắn, mà là không hiểu được cách biểu đạt mà thôi. Cái này, mấy tên gia hỏa kia, có lẽ, hẳn là bây giờ đều đã hiểu được…
Phụ thân của bọn hắn, không phải là không hề để ý qua bọn hắn.
Y muốn nhìn một chút biểu tình lúc này của bọn họ, nhưng lại nghe thấy ở phía xa xa, truyền đến một tiếng mắng….
Một chiến trường nhưng phân ra làm hai. Một là ở bên trong cung điện, hai là ở trước cửa điện. Do có năng lực hung thuật chỉ là phụ tá cho chiến đấu, cho nên Thương Khung tự nhiên sẽ cùng với Khâm Mặc ở tại hậu phương cuối cùng. Từ phía sau của cả đám người này, một tiếng mắng không tính lớn, nhưng lại phát ra ở tại đây dưới loại hoàn cảnh cực kỳ im ắng này, có vẻ phá lệ rõ ràng…
Giọng nói này, cũng khiến cho Lang Đại Bảo phục hồi lại tinh thần…
Hắn đã thấy được Thương Khung, hô hấp mạnh mẽ bị đình trệ…
Tâm nguyện của Lang Đại Bảo đều đã được thực hiện, nên bỏ xuống cũng đã đều buông. Quá khứ, hắn đã từng sống đến mệt chết đi được. Nhưng hiện tại, hắn rốt cục có thể giải thoát. Hắn không sợ chết, đối với với hắn mà nói, chết đi là cách giải tỏa tốt nhất….
Hắn vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng mà…
Vừa mới nhìn thấy Vô Huyên, hắn quên mất, bây giờ, hắn là Lang Đại Bảo. Hắn lại tự nghĩ bản thân mình trở thành Ly Hận Thiên…
Hắn đã quyết định buông xuống, không hề bị quá khứ khổ sở ràng buộc tiếp, tất cả đều đã không có vấn đề gì liên quan đến hắn nữa. Bao gồm cả, sự biến hoá của thế gian này, còn có Vô Huyên, cùng với mấy nhi tử còn lại…
Hắn là Lang Đại Bảo, toàn bộ chuyện này, đều không có liên quan đến hắn….
Hắn đã đồng ý với Thương Khung, cả hai đều sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, những cái khác, đều sẽ hoàn toàn không để ý nữa.
Nay, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt tức giận của Thương Khung, thân thể của hắn không tự chủ được mà run lên.
Đến đầu ngón tay, hoàn toàn không nhịn được mà run rẩy theo.
Thương Khung đang ở đó, không tiếng động hỏi hắn, hắn đã chọn đám nhi tử đó, mà bỏ lại Thương Khung hay sao……
Hắn thay Vô Huyên đi nhận lấy cái chết, còn Thương Khung hắn ở lại đây, thì làm sao đây…
Lang Đại Bảo không nói gì để đáp lại, biểu tình thoải mái ban đầu, ở trong nháy nháy mắt, trở nên tái nhợt vô cùng, hắn không sợ chết, nhưng mà, hắn phải thực xin lỗi Thương Khung…
Lang Đại Bảo cả đời này, cô phụ quá nhiều người của hắn rồi, chẳng lẽ đến thời khắc cuối cùng này, hắn cũng bắt buộc phải phụ cả Thương Khung luôn đối xử với hắn tốt nhất sao…
– Được rồi, đừng có lải nhải nữa, ngươi đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ta rồi, tránh ra đi.
Vô Huyên duỗi tay ra, liền đẩy ra người vừa rồi vẫn che ở trước mặt của mình.
– CHÚ THÍCH:
(*) Tốt mã giẻ cùi: là nói, chim giẻ cùi tốt mã dài lông, bên ngoài hào nhoáng xinh đẹp, bên trong lại không ra gì.
Lang Đại Bảo tiến vào cung, hắn biết nơi kim loan điện đang ở đâu, nhưng xung quanh đều là binh lính đang giao chiến, đao kiếm vốn không có mắt. Hắn không dám tùy tiện xông thẳng vào, thẳng đến khi thiên không phát sinh biến hóa, tiếng chém giết ở trong một khắc đó liền đình chỉ, người đang ở trong kịch chiến tựa hồ như đều đã quên là đang phải chiến đấu. Tất cả đều ngửa đầu lên nhìn bầu trời, Lang Đại Bảo mới có thể tiến vào.
Không chỉ có là binh lính, ngay cả đám yêu vật này cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Chờ đến khi hắn chạy tới trước kim loạn điện, dĩ nhiên là đã thở hồng hộc mất rồi. Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi, chờ đến lúc đó hắn tới, chỉ kịp nghe thấy Thiên Tà nói xong mấy câu kia.
Cái bạch y tiên giả, muốn giết chết Vô Huyên.
Từ sau khi bị Quỷ Vương cướp đi, Lang Đại Bảo vẫn là lần đầu tiên, gặp mặt Vô Huyên. Đứa trẻ mềm mại phấn nộn lúc mới sinh ngày xưa, nay đã khỏe mạnh trưởng thành, bộ dáng cũng ra giống với mấy tên nhi tử còn lại vậy, cũng cường đại lại nổi bật….
Lang Đại Bảo đã, đang luôn đợi hắn.
Vô Huyên bị Quỷ Vương cướp đi, hắn hẳn là đã sớm biết thân thế của bản thân. Lang Đại Bảo chờ hắn tìm mình đến lấy lại quốc tỉ.
Hắn muốn gặp Vô Huyên, chứ không phải muốn quốc tỉ trả về nguyên chủ, mà là hy vọng, Vô Huyên sẽ không đi trên con đường kia…
Con đường báo thù.
Hắn đã đáp ứng với Khâm Nguyệt Uyển phải bảo vệ an toàn cho hài tử này, hắn không muốn cho Vô Huyên phải chết, nhưng mà, hắn lại đến chậm một bước…
Hắn không thể là kẻ đầu tiên được gặp lại Vô Huyên. Dù không muốn, nhưng Vô Huyên vẫn có cùng ý nghĩ với hắn, chỉ là ngược lại hoàn toàn mà thôi.
Kỳ thật, thứ mà Lang Đại Bảo chờ đợi rất đơn giản, hắn muốn cho Vô Huyên, một cuộc sống giống như người bình thường vậy, không bị Nam Triều đuổi giết, cũng không có gánh nặng của Cửu Minh tộc. Cả đời này của hắn, đã sống dưới áp lực cũng đã đủ vất vả rồi, nguyên nhân là bởi vì đã từng trải qua, cho nên mới có thể hiểu được.
Nên hắn càng không muốn để Vô Huyên đi lại con đường xưa của hắn đã đi qua nữa.
Nếu liều chết để bảo toàn Vô Huyên, sẽ có thể giúp Vô Huyên được sống lâu hơn nữa, thì thế này mới xem như chân chính hoàn thành nguyện vọng của Khâm Nguyệt Uyển.
Hơn nữa, hắn cũng thành công thấy được bộ dáng trưởng thành của nhi tử đã thất lạc nhiều năm của mình…
Hắn cũng đã không uổng công gửi hồn vào người khác sống lại một hồi.
Tâm nguyện bao lâu nay của Lang Đại Bảo, cũng đã liền đã được hiểu rõ.
Hắn làm phế vật cả đời, luôn phải chịu nhục, luôn bị kẻ khác xem thường, chịu đựng bị mắng là phế vật. Nay, hắn đã không có chuyện gì để phải ăn năn nữa, hắn không cần phải lại sống như vậy nữa…
Nhưng còn một chuyện duy nhất, đó chính là Vô Huyên.
Vô Huyên không thể chết được.
Hơn nữa, nếu Vô Huyên đã có năng lực đảo điên Nam Triều, vậy thì tự sẽ có sức mạnh để tự bảo vệ mình, hắn không cần, lại lo lắng tiếp nữa…
Vô Huyên có thể tự bảo hộ bản thân mình.
Hắn yên tâm.
Ở trong mắt của Lang Đại Bảo, chỉ có thanh niên mang theo mặt nạ kia, hắn không có chần chờ, sau khi Thiên Tà chiếm được đáp án của Thủy Ngân, hắn đã liền lững thững bước đến Vô Huyên, mỗi một bước, đều là vững vàng đến như vậy.
Không có ai phát hiện ra Lang Đại Bảo tồn tại, thẳng đến hắn tới gần Vô Huyên.
Sự xuất hiện của hắn, lập tức trở thành tiêu điểm, Ly Hận Thiên trợn tròn đôi mắt. Tầm mắt ban đầu nhìn Thủy Ngân của Thương Khung, càng ở trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, liền trơ mắt nhìn Lang Đại Bảo đi tới bên người Vô Huyên…
Cái tên gia hỏa nguy hiểm kia.
Thương Khung vẫn chưa kịp ngăn cản.
– Ly Huyên, nhìn thấy ngươi còn sống, lại khỏe mạnh trưởng thành, ta thực vui mừng.
Lang Đại Bảo chỉ có một khuôn mặt bình phàm, nhưng không xấu, mang theo hương vị nam nhân mười phần. Nay, lại còn nở nụ cười nhàn nhạt, không chỉ có lộ ra vẻ trầm ổn, còn có biểu hiện từ ái của người làm cha đối với con của mình.
Hắn muốn nhìn một chút, khuôn mặt thật của Vô Huyên dưới lớp mặt nạ này, đến tột cùng là giống hắn nhiều hơn một chút, hay là giống Khâm Nguyệt Uyển, hoặc là, có khuôn mặt giống y như đúc ra với mặt của Khâm Mặc, bởi vì hai hai người bọn hắn vốn là huynh đệ song sinh….
Nhưng mà Lang Đại Bảo không có nhiều thời gian mà yêu cầu như vậy. Dung mạo đối với hắn mà nói, vốn không quan trọng, trước mắt, hắn có chuyện qua trọng hơn rất nhiều….
Hắn có rất nhiều lời lẽ chưa kịp nói với Vô Huyên. Nhưng mà hiện tại, đã không có cơ hội nữa rồi, hắn chỉ có thể đem một bụng đầy lời lẽ này, giảm bớt chỉ còn còn chừa lại những ý chính mà thôi.
– Ta đã hứa với… Phải bảo vệ ngươi, để cho ngươi sống sót. Ngươi bị Quỷ Vương cướp mang đi. Đây là nỗi tiếc nuối suốt cả đời của ta. Năng lực của ta lại hữu hạn, ta không có cách nào tìm được ngươi về. Ta chỉ có thể mang theo quốc tỉ, chờ đợi ngươi trở về tìm ta. Quốc tỉ kia, cũng chỉ là một củ khoai lang nóng phỏng tay mà thôi. Nó cũng không phải chất chứa quyền lực to lớn gì, cũng không phải có được một thế lực rộng lớn nào cả. Trái lại, nó chỉ là một công cụ để lấy mạng. Ta đã muốn hủy nó đi. Thật đáng tiếc, ta không thể thành công. Nên ta đã cất giấu nó đi rồi, vốn là không muốn ngươi tìm được, không muốn ngươi đi làm chuyện điên rồ. Ly Huyên, Cửu Minh tộc đã không còn tồn tại nữa rồi. Mà ngươi cũng là một con người còn sống, so với nỗi cừu hận này vốn không thuộc về trách nhiệm của ngươi. Ly Huyên, ngươi nên đối xử tử tế bản thân mình.
Lang Đại Bảo mấy câu nói đó, Ly Hận Thiên nghe rất rõ ràng, không giả tạo ngụy trang, cũng không làm ra vẻ, là phát ra từ nội tâm, là tấm lòng yêu thương cùng quan tâm của một phụ thân, đối với nhi tử của mình…
Lang Đại Bảo mới là phụ thân thật sự của bọn hắn. Chỉ có kẻ nọ mới có tư cách bảo hộ bọn hắn, lo lắng bọn hắn…
So sánh tiếp nữa, y liền có vẻ như là kẻ chẳng ra gì cả ….
Y là giả, nói dễ nghe một chút, y là hàng hạ cấp, chỉ là hàng thay thế mà thôi…
Tốt mã giẻ cùi.(*)
Y không phải Ly Hận Thiên chân chính…
Tuy rằng vẫn muốn sắm tốt vai này, muốn làm một phụ thân tốt, nhưng chung quy y vẫn vốn là không phải…
Nhớ tới trước khi đi, y cùng Vô Huyên nói chuyện một lần duy nhất với nhau. Cái câu, “bởi vì các ngươi đều là con của ta”, bây giờ nghĩ lại, Ly Hận Thiên cảm thấy, vô cùng châm chọc…
Kỳ thật, có lẽ y không nên tới đây. Nơi này, nào có chừa lại được đường nào cho y dược tham dự vào nữa. Đây là khoảnh khắc phụ tử bọn họ đoàn tụ. Mà y, chỉ là một mặt hàng giả, hẳn là nên xám xịt cụp đuôi mà chạy trốn mới đúng..
Ly Hận Thiên cười khổ, nhìn về phía Phong Vô bị bóng tối che khuất dạng….
Phong Vô đã hy vọng phụ thân của Vô Huyên, sẽ hóa giải được cừu hận ở trong lòng của hắn. Ly Hận Thiên lại gánh không nổi trọng trách này. Y là không có cách nào làm được. Nhưng mà, Lang Đại Bảo thì có thể, có lẽ, hắn sẽ thực hiện được nguyện vọng của Phong Vô…
Bởi vì, hắn mới thật sự là cha ruột của bọn hắn.
Như vậy, mới chính là kết cục đại đoàn viên tốt đẹp nhất. Phụ tử bọn họ, buông bỏ khúc mắc, tiêu tan tiền ngại. Người một nhà hòa hợp ấm áp. Không cần thiết lưu lại một vị trí nào cho y…
– Đồng ý với ta, không cần chết, hảo hảo mà sống cho tốt vào. Chuyện của Cửu Minh tộc, ngươi nên buông tay thôi. Kết thúc tất cả, không nhận ta là phụ thân cũng không sao cả. Ta cũng không vọng tưởng, ngươi sẽ vì ta mà thay đổi cái gì. Nhưng vì mẹ ngươi trước khi chết đi, nàng vẫn muốn ngươi được sống. Nàng là vì sinh ra các ngươi nên mới chết đi. Các ngươi chính là dùng sinh mạng của chính nàng để đổi lại được. Ngươi không nên lại lãng phí như thế, thay nàng mà sống tiếp, thay nàng mà đi qua từng quãng đường đời mà nàng chưa kịp đi qua. Hơn nữa, Ly Huyên, ta còn muốn nhìn thấy con dâu dịu dàng, cháu chắt của ta …
Khi Lang Đại Bảo nói chuyện, Vô Huyên liền lẳng lặng nghe. Hắn không biết kẻ nọ, nhưng từ trong ý tứ của lời nói này, hắn nghe ra, kẻ này là phụ thân chân chính của hắn, chính là Ly Hận Thiên thật sự ngày xưa…
Kẻ đã tách ra, mang hắn đi, thậm chí còn muốn vứt bỏ hắn.
Nam nhân này bị hắn bắt đi đã từng nói qua, phụ thân của hắn chưa từng muốn cho hắn chết, chẳng qua, đây chỉ là một hồi hiểu lầm.
Nhưng dù là hiểu lầm, cũng đã không có đường nào để vãn hồi nữa rồi.
Tất cả tội ác kia, đều là do hắn tự mình phạm phải, hắn đã không còn có đường để rút lui nữa, chỉ có thể liều chết mà phản kháng…
Nếu hắn không biết thân thế của hắn, thì có lẽ sẽ có một cuộc sống giống như Lang Đại Bảo hy vọng vậy. Sau khi lớn lên, toàn bộ chuyện này, có thể sẽ không tạo thành cái ảnh hưởng gì đối với hắn.
Nhưng mà, vốn không phải.
Từ nhỏ hắn đã được mưa dầm thấm đất, ở trong chuyện xưa do Minh U kể mà lớn lên. Từ khi bắt đầu hiểu chuyển, ở trên lưng của hắn liền đeo lên thâm thù đại hận, cả mồ hôi và máu do tu luyện cực khổ. Ngay cả khi nằm mộng, cũng đều luôn muốn là làm sao để thu phục lấy giang sơn của Nam Triều….
Ý nghĩ này, đã sớm thâm căn cố đế.
Hắn không bỏ xuống được.
Hơn nữa, hiện tại nói mấy lời lẽ này, cũng đã trễ rồi…
Vô Huyên nhìn về phía Thủy Ngân đang đứng ở phía trên Kim Loan điện. Hắn sẽ không thay đổi ước muốn ban đầu. Nếu hắn đã muốn đi đến một bước này rồi, thì hắn càng không có lý nào thu hồi lại được. Hắn phải đạt được mục đích của chính mình. Bằng không, hắn đã sống chưa qua nửa đời người, không phải là đã sống uổng phí rồi sao…
Ước muốn này, chính là tín niệm duy nhất của hắn.
– Tiên giả, ta chính là phụ thân của Vô Huyên. Thân là phụ thân, lại biết cách dạy con, khiến hắn phạm phải tội lớn ngập trời này. Ta biết rõ nghiệp chướng này nặng nề. Nhưng kẻ làm phụ thân này, ta khó có thể giải bày khuyên can. Cho nên thiên phạt của Vô Huyên, ta nguyện thay hắn, mà gánh chịu lấy.
Xoay người, khuôn mặt của Lang Đại Bảo hướng về phía Thủy Ngân, mở ra hai bàn tay, đẩy Vô Huyên bảo vệ ở phía sau người, ánh mắt của hắn vừa kiên định, lại thành khẩn cầu xin.
Một màn này của Lang Đại Bảo, thật là vượt ra ngoài dự kiến của mọi ngườ. Đôi mắt dưới mặt nạ của Vô Huyên bắt đầu trừng lên, kẻ nọ muốn thay hắn nhận lấy thiên phạt…
Chỉ với thân thể phàm nhân bình thường…
Cho nên, kẻ nọ mới dặn dò hắn phải sống tốt.
Kẻ nọ chuẩn bị, thay hắn chết sao….
Vô Huyên cảm thấy thật đáng cười…
Hành vi này của Lang Đại Bảo, đã quá ngây thơ rồi.
Sai lầm là hắn phạm phải, đối tượng bị phạt là hắn vốn không thể thay thế được, dù cho là phụ thân đi nữa, cũng không thể chịu thay được…
Hơn nữa, hắn vốn cũng không cần.
Kẻ nọ cũng không cần thiết phải thay hắn chết. Hiện tại, hắn đã hiểu được, thật ra Lang Đại Bảo không có bỏ rơi hắn. Cái này thôi cũng đã đủ rồi. Chỉ cần nghi vấn ở trong lòng chiếm được đáp án vốn có, trừ cái đó ra, hắn không còn có cái cảm giác nào nữa. Có lẽ còn có một chút khiếp sợ, nhưng này chỉ là một chút mà thôi…
Lời lẽ này Lang Đại Bảo vừa nói ra, khiến Ly Hận Thiên cứng rắn hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh. Y đã sớm từng nói qua, nam nhân nọ không phải không thích bọn hắn, mà là không hiểu được cách biểu đạt mà thôi. Cái này, mấy tên gia hỏa kia, có lẽ, hẳn là bây giờ đều đã hiểu được…
Phụ thân của bọn hắn, không phải là không hề để ý qua bọn hắn.
Y muốn nhìn một chút biểu tình lúc này của bọn họ, nhưng lại nghe thấy ở phía xa xa, truyền đến một tiếng mắng….
Một chiến trường nhưng phân ra làm hai. Một là ở bên trong cung điện, hai là ở trước cửa điện. Do có năng lực hung thuật chỉ là phụ tá cho chiến đấu, cho nên Thương Khung tự nhiên sẽ cùng với Khâm Mặc ở tại hậu phương cuối cùng. Từ phía sau của cả đám người này, một tiếng mắng không tính lớn, nhưng lại phát ra ở tại đây dưới loại hoàn cảnh cực kỳ im ắng này, có vẻ phá lệ rõ ràng…
Giọng nói này, cũng khiến cho Lang Đại Bảo phục hồi lại tinh thần…
Hắn đã thấy được Thương Khung, hô hấp mạnh mẽ bị đình trệ…
Tâm nguyện của Lang Đại Bảo đều đã được thực hiện, nên bỏ xuống cũng đã đều buông. Quá khứ, hắn đã từng sống đến mệt chết đi được. Nhưng hiện tại, hắn rốt cục có thể giải thoát. Hắn không sợ chết, đối với với hắn mà nói, chết đi là cách giải tỏa tốt nhất….
Hắn vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng mà…
Vừa mới nhìn thấy Vô Huyên, hắn quên mất, bây giờ, hắn là Lang Đại Bảo. Hắn lại tự nghĩ bản thân mình trở thành Ly Hận Thiên…
Hắn đã quyết định buông xuống, không hề bị quá khứ khổ sở ràng buộc tiếp, tất cả đều đã không có vấn đề gì liên quan đến hắn nữa. Bao gồm cả, sự biến hoá của thế gian này, còn có Vô Huyên, cùng với mấy nhi tử còn lại…
Hắn là Lang Đại Bảo, toàn bộ chuyện này, đều không có liên quan đến hắn….
Hắn đã đồng ý với Thương Khung, cả hai đều sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, những cái khác, đều sẽ hoàn toàn không để ý nữa.
Nay, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt tức giận của Thương Khung, thân thể của hắn không tự chủ được mà run lên.
Đến đầu ngón tay, hoàn toàn không nhịn được mà run rẩy theo.
Thương Khung đang ở đó, không tiếng động hỏi hắn, hắn đã chọn đám nhi tử đó, mà bỏ lại Thương Khung hay sao……
Hắn thay Vô Huyên đi nhận lấy cái chết, còn Thương Khung hắn ở lại đây, thì làm sao đây…
Lang Đại Bảo không nói gì để đáp lại, biểu tình thoải mái ban đầu, ở trong nháy nháy mắt, trở nên tái nhợt vô cùng, hắn không sợ chết, nhưng mà, hắn phải thực xin lỗi Thương Khung…
Lang Đại Bảo cả đời này, cô phụ quá nhiều người của hắn rồi, chẳng lẽ đến thời khắc cuối cùng này, hắn cũng bắt buộc phải phụ cả Thương Khung luôn đối xử với hắn tốt nhất sao…
– Được rồi, đừng có lải nhải nữa, ngươi đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ta rồi, tránh ra đi.
Vô Huyên duỗi tay ra, liền đẩy ra người vừa rồi vẫn che ở trước mặt của mình.
– CHÚ THÍCH:
(*) Tốt mã giẻ cùi: là nói, chim giẻ cùi tốt mã dài lông, bên ngoài hào nhoáng xinh đẹp, bên trong lại không ra gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất