Chương 259: Níu kéo không ngừng
Nếu biết, mang Ly Hận Thiên đi Phục Long tự sẽ có kết quả này, đánh chết bọn hắn, cũng sẽ không trăm phương nghìn kế mà tìm được bài tử đàn hương kia.
Bọn hắn không phải đang tự mình chuốc lấy cực khổ sao…
Nhưng mà…
Giục ngựa giơ roi, cuốn lên một đường bụi đất, lưu lại một chuỗi tiếng thét chói tai, không biết mang một tâm tình ra sao đã đi tới Phục Long tự, nhanh chóng nhảy xuống ngựa. Vạn cân sức nặng đều đặt ở đầu vai, ở trong nháy mắt, như là trực tiếp rơi vào vực sâu thăm thẳm…
Con đường này từng cho bọn hắn sự khoái hoạt ngắn ngủi. Nay, lại như là lối đi gắn liền với Địa Ngục, đáng sợ, lại gập ghềnh…
Nhưng mà, lại không thể không đi.
Khi nhận được tin tức Ly Hận Thiên đang ở Phục Long tự, bọn hắn cũng không cùng một chỗ, cho nên là từ khắp nơi chạy tới nơi. Bọn hắn cơ hồ như ở cùng một lúc vừa tới Phục Long tự, nhìn thấy sự xuất hiện của nhau, cũng không có người nào ngoài ý muốn, cũng không có người còn muốn tranh đoạt cái gì, liếc mắt một cái nhìn nhau. Mấy tên này liền bước nhanh đi vào trong Phục Long tự tràn ngập nỗi sợ không biết tên.
Chờ đợi bọn hắn là cái gì, bọn hắn đều đã lường trước được.
Sau khi hoạt động cầu phúc kết thúc, bên trong Phục Long khôi phục bộ dáng như ngày xưa vô cùng yên tĩnh. Nhóm tăng lữ đã bận rộn làm việc, cùng nhau làm không phát ra bất cứ tiếng nói nào. Sự yên tĩnh của bọn họ cùng với việc đột ngột xâm nhập của mấy tên này như là sáng tối đối lập…
Nhìn thấy khách vào hành hương, nhón tăng lữ tay làm Phật tế. Nhưng lễ này còn chưa làm xong, mấy người này liền đã biến mất khỏi tầm mắt đi vào bên trong, chỉ lưu lại vài cái bóng dáng vội vàng…
Bên trong Từ Hàng điện, ở trước mặt Từ Ninh phương trượng, chính là nam nhân đang quỳ mặc một thân tăng bào màu xám.
Mái tóc dài của y hoàn toàn được buông xuống tản ra, mượt mà rũ xuống ở phía sau. Y quỳ chỉnh tề, chỉ chừa cho lại cho bọn hắn, một tấm lưng thẳng tắp, ngoại trừ bóng dáng này ra, bọn hắn cái gì cũng đều nhìn không thấy…
Bộ dáng của y, vẻ mặt của y…
Nhưng mà bọn hắn biết, người kia vốn là ai.
Ly Hận Thiên lại ăn mặc như vậy, là vì sao, thì bọn hắn cũng biết rất rõ ràng.
Hoặc nên nói là, vừa nghe thấy y đang ở trong Phục Long tự, bọn hắn cũng đã đoán ra được quyết định của nam nhân.
Nếu nói, ngày đó Ly Hận Thiên cự tuyệt bọn hắn, là đã ngoài ý liệu. Thì chuyện này, sớm đã vượt qua phạm vi có thể thừa nhận của bọn hắn rồi đi…
Đừng nói nhìn thấy, chính là tưởng tượng ra thôi, cũng chưa có cách nào có thể tiếp nhận nổi nữa là.
Y muốn xuất gia.
Bọn hắn làm sao có thể cho phép cái loại chuyện này phát sinh được chứ…
Nhìn thấy dao cạo ở trong tay của Từ Ninh phương trượng, phản ứng đầu tiên của Mộc Nhai chính là hắn tính cả dao cạo cùng cánh tay của lão gia cùng bị bẻ gãy. Nhưng hắn vừa tiến lên một bước, võ tăng đứng phòng vệ ở một bên liền chặn đường đi của hắn. Đến nhìn cũng chưa nhìn, Mộc Nhai giương tay lên định sẽ lấy đi tánh mạng của đám hòa thượng này, nhưng ở ngay trước khi hắn động thủ, người đang đưa lưng về phía bọn hắn, mở miệng …
– Không cần hồ nháo.
Ánh mắt của Mộc Nhai, ở trong phút chốc lập tức đỏ lên, giống như một đầu dã thú phát cuồng vậy.
Đôi mắt của h ắn trừng chết tấm lưng kia. Nếu tầm mắt đó có lực sát thương, thì trên thân thể của Ly Hận Thiên sớm đã bị thiêu ra vài cái lỗ thủng rồi đi…
– Rốt cuộc là ai đang hồ nháo hả?!
Mộc Nhai cơ hồ như là rít gào.
– Ta là đã trải qua một hồi tự suy nghĩ kĩ càng, không phải hành động theo cảm tính. Ta vốn không thuộc về thế giới này, có được tất cả vốn cũng không phải là thứ chân chính thuộc về ta. Đã sống ở trong cảnh tượng giả dối này đã lâu như vậy, cũng đủ rồi. Nơi này, mới là chỗ chân chính thích hợp với ta, nơi ta thuộc về.
Ban đầu, Ly Hận Thiên đã bị tổn thương quá nhiều, liền mang thân thương tổn đó rời khỏi Ly phủ. Nhưng mà thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ để y dung thân. Y không muốn lén lút, che giấu trốn chui trốn lủi để sống cả đời như vậy. Y quá mệt mỏi rồi. Nhưng mấy ngày ở Phục Long tự, đã để cho y tìm được nơi mà y chân chính nên đi đến rồi.
Y lén đi tìm Từ Ninh phương trượng, tự bày tỏ ý tứ của bản thân mình. Người sau không có đồng ý, cũng không có khuyên nhủ ngăn cản. Chỉ là vào tối hôm qua, khi nhìn thấy y quỳ trước mặt lão, lão chỉ buông xuống một câu, “vận mệnh đã như vậy…”
Ly Hận Thiên tin rằng, Từ Ninh phương trượng đã sớm đoán trước được kết quả này. Đây là số mệnh của y, mặc kệ đã từng trải qua qua cái gì đi nữa, cuối cùng sẽ vẫn trở lại nơi này.
Số mệnh đã quyết định, không thể thay đổi được nữa rồi.
– Tâm của ta đã nguyện, cũng đã hiểu rõ tất cả, đối với hồng trần thế tục cũng đã không còn quyến luyến gì nữa. Ta đã tĩnh tâm buông xuống tất cả. Năm tháng còn lại, chỉ muốn thanh đăng cổ Phật, cả đời này.
Tâm nguyện của y đã hiểu rõ…
Hai mắt của Mộc Nhai mở to mà nhìn. Khâm Mặc ở phía sau, cũng là thổi “phù” một tiếng lại bật cười. Chỉ là trong nụ cười không có chút vui sướng nào, cũng là hiện ra ý nghĩa khó nhịn….
Trách không được, y cực lực tác hợp tình cảm cho huynh đệ bọn hắn, khiến cho mối quan hệ giữa bọn hắn được hàn gắn lại, còn nghĩ cách tìm đến Lang Đại Bảo đã sớm không hề còn quan hệ gì với bọn hắn nữa mời ra, còn nói ra một đống lời lẽ như vậy…
Giống như di ngôn vậy.
Lúc trước Khâm Mặc liền cảm thấy không thích hợp, lại không nghĩ rằng, Ly Hận Thiên muốn làm ra cái chủ ý này…
Muốn phải triệt để thoát khỏi bọn hắn.
Người sắp chết chỉ muốn nói rồi làm ra những điều tốt đẹp cuối cùng, Ly Hận Thiên lúc trước, có lẽ chính là ôm cái thái độ này…
Rất, khốn kiếp.
Không thể tin được, bọn hắn đã cố gắng làm nhiều như vậy, trả giá cũng rất nhiều, liền tính là ý chí sắt đá, cũng nên có một chút cảm động, nhưng mà nam nhân này, lại một chút cũng chưa bị đả động…
Y vẫn còn kiên trì quyết định ban đầu.
Y buông bỏ bọn hắn, còn có cả tất cả tình cảm này nữa.
– Ngươi thật sự có thể dễ dàng mà buông xuống sao? Bọn ta đây, ngươi cũng thật sự không để ý tới sao? Dù là người ngươi đã từng thích lẫn để ý, mà ngươi dùng cả tính mạng để bảo hộ, ngươi cũng không cần nữa sao?
Gằn từng tiếng, Khâm Mặc là đang chất vấn, trong giọng nói còn mang theo run rẩy, hắn cũng không biết, thì ra, hắn cũng sẽ có loại thời điểm, sợ hãi, đến run rẩy như thế này.
– Ân.
Không cần nói ra quá nhiều lời, cũng chưa từng có do dự, Ly Hận Thiên trực tiếp cho bọn hắn một câu trả lời ngắn gọn thẳng thắn.
– Nhưng mà ta không bỏ xuống được. Bọn ta không có một ai có thể buông xuống được cả!
– Xin lỗi,
Đối với bộ dạng Khâm Mặc mất đi phong độ đang gầm rú. Ly Hận Thiên chỉ có thể trả lời như thế,
– Tựa như chấp niệm của Vô Huyên lúc trước, không có gì chuyện là không bỏ xuống được cả, cũng không có gì là quá khó khăn. Các ngươi còn trẻ, về sau, cưới vợ sinh con, xây dựng gia đình hạnh phúc, mới chính là nhân sinh chân chính của các ngươi. Không cần phải khăng khăng một mực cố chấp như vậy, nên dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ.
Đây là lời lẽ đường hoàng đến mức nào, còn chưa xuống tóc quy y, mà y liền đã bày ra thân là người của Phật gia mà giáo huấn bọn hắn rồi.
Mấy câu nói đó, khiến cho bọn hắn thương tâm muốn chết, bọn hắn đã một lần nếm qua tư vị phải mất đi rồi. Cái loại cảm giác này, là tai ương giáng xuống ngập đầu, là thống khổ. Bọn hắn, không ai muốn lại thử thêm một lần nào nữa. Nhưng mà Ly Hận Thiên, lại lần nữa ép bọn hắn làm sao mà nhấm nháp tiếp tư vị này nữa đây…
– Ly Hận Thiên, rượu giao bôi hai ta cũng đã đều uống qua, động phòng cũng vào rồi. Ngươi chính là thê tử của ta. Ngươi lại muốn ta lại phải đi cưới ai nữa đây hả?
Tuy rằng ngày trước, từng gọi y là nương tử, là muốn châm chọc cùng nhục nhã Ly Hận Thiên, nhưng không biết từ khi nào thì, hai chữ này, đã mang theo tình cảm, cũng lại là quý giá đến vậy.
Ngày ấy thành thân, Vô Huyên đã thay Thiết Lặc tiến hành tiếp chuyện lúc sau. Hắn cũng đã thay thế Thiết Lặc, chân chính cưới nam nhân này. Cho nên, y chính là thê tử của hắn, cả đời đều là vậy.
Hắn không thể nào lại đi cưới người khác được nữa, vị trí thê tử này, cũng chỉ có một mình nam nhân này mới xứng được…
– A Di Đà Phật.
Bốn chữ này, đại biểu, cho sự tuyệt nhiên.
– Đi mẹ A Di Đà Phật ngươi đi!
Ở ngay tại thánh địa Phật gia, lại nói ra lời nhục nhã thần Phật, đây là Mộc Nhai đại bất kính, là muốn bị báo ứng, võ tăng ngăn ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ sẽ phải đuổi hắn đi ra ngoài. Mộc Nhai lại một cước đạp bay một võ tăng cách hắn gần nhất,
– Con mẹ nó, ít trêu vào lão tử đi. Thoạt nhìn một đám các ngươi nhân khuông nhân dạng đều xem lão tử thành con lừa ngốc hết hả. Được thôi, rất tốt. Nếu ai dám chạm vào y một chút mảy may tổn thất nào, thì lão tử lập tức sẽ hủy đi cái miếu rách nát này của các ngươi! Đừng có mà con mẹ nó lấy cái danh quốc tự đến áp ta, chọc tới lão tử, đến Kim Loan điện đi nữa, lão tử cũng không coi ra gì đi!
Lần này, Mộc Nhai là triệt để phát hỏa.
Mộc Nhai không phải nói đùa. Đúng là y cũng có cái năng lực này, nhưng mà…
– Dù cho ngươi có dỡ bỏ toàn bộ tất cả cả miếu thờ chùa tự ở trong thiên hạ này, cũng vô pháp dỡ bỏ được tòa chùa ở trong lòng ta. Không có miếu thờ chùa tự, ta cũng vẫn có thể tụng kinh niệm Phật. Điều này, Võ Uy sử vốn là không thể dỡ bỏ được đi.
Mộc Nhai thiếu chút nữa, bị Ly Hận Thiên làm nghẹn khí mà tức chết đi, hai bàn cuộn lại thành nắm đấm càng siết càng chặt. Nếu có thể, hắn thật muốn trực tiếp đánh chết cái tên nam nhân này, nhưng mà hắn luyến tiếc, cũng không thể gặp lại được nữa…
Thấy Mộc Nhai động võ, nhóm võ tăng liền bao vây quanh hắn. Đang trong tình cảnh này, Mộc Nhai đang khai hỏa công tâm, nào còn có tâm tư đấu đá với bọn họ nữa. Hắn vừa tiến lên phía trước, nhóm võ tăng lại hướng đến chắn lại đuổi hắn đi. Trong lúc nhất thời, trước Từ Hàng điện rối loạn thành một đoàn.
Thừa dịp hỗn loạn, Ly Lạc bước đi đến trước tượng Phật, một phen kéo lấy cánh tay, hai tay đang chấp lại ở trước ngực của nam nhân, kiên cố chân thành đối với tượng Phật…
Bốn mắt tương giao…
Trên người của Ly Hận Thiên, vẫn còn đang mang theo mùi hương thản nhiên thơm ngát. Đây là mùi thơm chỉ có sau khi tắm rửa mới có, xem ra y thật sự sớm đã có sự chuẩn bị, mà không phải là do lâm thời mới quyết định, nguyên nhân là vì như thế, mới càng khiến cho Ly Lạc càng thêm phẫn nộ…
Nói vậy, lúc trước vừa đi vào Phục Long tự không lâu, y liền đã tự làm ra quyết định này rồi, nhưng mà, y cư nhiên lại vẫn luôn gạt bọn hắn, lâu như vậy…
Mọi sự cố gắng của bọn hắn đều trở thành trò cười, nhớ lại lúc trước, bọn hắn luôn khắc khẩu cùng tranh thủ, Ly Lạc cũng đã phẫn nộ giống như Mộc Nhai rồi, thật muốn đánh người……
– Cùng ta trở về.
Kéo lấy tay nam nhân, Ly Lạc đè thấp giọng xuống mà nói,
– Chúng ta trở về rồi nói sau.
– Sẽ không trở về.
Ly Hận Thiên cũng không có giãy dụa, nhìn Ly Lạc, lạnh nhạt đáp lại.
– Trở về.
Ly Lạc định phải đem y kéo lên.
– Ly Lạc, sống hay chết, ngươi thay ta quyết định.
Ngay trước khi đầu gối rời khỏi bồ đoàn, Ly Hận Thiên thản nhiên nói, y tà mắt liếc một cái cái đến dao cạo ở trong tay của Từ Ninh, lại nhìn Ly Lạc,
– Là cắt tóc của ta, hay là để mạng của ta lưu lại nơi này.
Nếu hắn cố ý dẫn y rời đi, thì Ly Hận Thiên, sẽ dùng dao cạo dự định ban đầu là để cắt tóc kia, mà tự chấm dứt đi sinh mạng của mình.
Y không phải nói đùa.
Y đã sớm quyết định.
Bắt đầu từ một khắc sau khi thừa nhận thiên phạt kia…
Hô hấp của Ly Lạc bị kiềm hãm, Ly Hận Thiên dùng mạng của y để uy hiếp hắn…
Mối quan hệ giữa hai người họ, cư nhiên đã nghiêm trọng đến nước này.
Vì tránh né hắn, thậm chí không tiếc dùng tánh mạng của bản thân y làm lợi thế để uy hiếp áp chế hắn…
Tình, dĩ nhiên đã không còn nữa rồi.
Bàn tay của hắn đang nắm lấy cánh tay y, liền run lên một chút, Ly Hận Thiên lại thừa dịp cơ hội này, giãy ra, một lần nữa quỳ xuống, nhắm mắt…
– Xem như ngươi ngoan tuyệt.
Lời này của Ly Lạc, nói ra mà đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cái người, lại không đồng ý liếc mắt nhìn hắn một cái nào,
– Hảo, ngươi muốn xuất gia chứ gì. Ta sẽ ở đây nhìn xem ngươi quy y, tựa như ngày trước ngươi phải gả gấp cho Thiết Lặc vậy. Ta sẽ lại nhìn ngươi ra đi một lần nữa. Lần trước, là ngươi muốn tiến vào lòng của một tên nam nhân khác. Lúc này đây, là ngươi với Phật tổ.
Ly Lạc phất tay áo, trở lại vị trí ở trước cửa, lời mà Ly Hận Thiên vừa rồi nói ra, mấy tên còn lại cũng nghe thấy, nếu còn ngăn cản tiếp, thì nam nhân này sẽ tìm đến cái chết…
Chủ ý của y đã quyết, yvcăn bản không cho bọn hắn có cơ hội để thay đổi…
Mộc Nhai ở bên kia, cũng không nảy sinh ra bạo lực xung đột nào. Hắn tuyệt vọng nhìn bóng dáng quật cường trước mắt, sau một lúc lâu, mấp máy môi mỏng, dùng giọng nói khàn khàn hỏi,
– Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Ngươi, thật sự đã muốn buông xuống hết rồi sao?
– A Di Đà Phật.
– Cái gì cũng không để ý, cũng không lưu luyến đến sao? Ngươi có bao nhiêu quan trọng đối với ta. Ngươi so với ta còn hiểu rõ ràng hơn. Mặc dù đã biết là vậy, không có ngươi vốn cũng sẽ không có ta, ngươi cũng muốn tiếp tục buông xuống hay sao?
Ly Hận Thiên là mục tiêu duy nhất của Vô Huyên. Hắn cái gì cũng không cần không muốn, chỉ cần y, so với việc muốn chiếm lấy toàn bộ thế giới này, điều này hẳn là càng dễ dàng một ít. Nhưng mà Vô Huyên lại không chiếm được, con đường này, từng bước đi lại gian nan đến vậy.
So với thiên hạ này, còn khó có thể có được hơn rất nhiều.
– A Di Đà Phật.
– Ngươi, quả thật, có thể tuyệt tình đến thế này sao?
Những gì bọn hắn có thể nói, đều đã nói hết, có thể làm, cũng đều đã làm hết. Khâm Mặc không biết hắn còn có thể nói cái gì tiếp nữa. Dù có là thay đổi vận mệnh, thay đổi kết cục đã định của của thiên hạ này, đối với bọn hắn đều hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Nhưng, bọn hắn lại không có cách nào, thay đổi được tâm ý của nam nhân này.
– Vậy bọn ta sẽ không bức ngươi, ngươi muốn như thế nào vậy thì liền sẽ được như thế đó. Ngươi không thích bọn ta. Bọn ta có thể buông xuống hết tất cả. Bọn ta cũng có thể cách ngươi đi rất xa, sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa, cho ngươi sống một cuộc đời mà ngươi muốn. Cho dù là rời khỏi Đế Đô, hay đi đến bất cứ một chỗ nào. Nếu như vậy, ngươi vẫn còn muốn xuất gia sao?
– A Di Đà Phật.
Muốn đi, cũng đã đi rất xa, hoàn toàn chặt đứt đi tất cả mọi đường lui.
Đáp án của y, thẳng thắn trực tiếp
Không có ai, có thể ngăn cản được nữa.
Từ Ninh phương trượng giơ dao cạo lên. Từng sợi tóc đen nhánh, như tơ lụa, mềm mượt đen bóng, từng khiến cho bọn hắn yêu thích không buông tay, bây giờ, đang ở dưới bàn tay già nua của Từ Ninh phương trượng, rất nhanh, sẽ quy về cát bụi, không thể làm gì được nữa…
Đau lòng, toàn tâm đều đau.
Tận mắt thấy mọi chuyện diễn ra, lại cái gì cũng đều không làm được, tựa như thiên phạt lần đó, Ly Hận Thiên lại một lần nữa, không cho bọn hắn có con đường cứu chuộc nào nữa…
Quyết tuyệt, cũng quyết định hết tất cả.
– Ngươi đã quyết ý quy y nơi cửa Phật của ta thật hay không đây?
Trước khi hạ xuống nhát dao đầu tiên, Từ Ninh phương trượng hỏi, lão là cho Ly Hận Thiên một cơ hội để hối hận, cũng xác nhận lại quyết định cuối cùng của y.
– Ân.
Một đáp án khẳng định, không có do dự, lại một lần nữa, làm cho bọn hắn tiêu tan mọi kì vọng.
Từ Ninh phương trượng không cần phải nhiều lời nữa, dao cạo đặt ở ngạch gian của nam nhân, khi lão vừa định ấn xuống đoạn tóc, thì Văn Diệu thở hổn hển chạy vào….
Hắn là chạy vội tới, hai gò má phi thường hồng, thở hổn hển như trâu…
Tấm áo kia, đều đã bị mồ hôi thấm ướt sũng….
Bọn hắn không phải đang tự mình chuốc lấy cực khổ sao…
Nhưng mà…
Giục ngựa giơ roi, cuốn lên một đường bụi đất, lưu lại một chuỗi tiếng thét chói tai, không biết mang một tâm tình ra sao đã đi tới Phục Long tự, nhanh chóng nhảy xuống ngựa. Vạn cân sức nặng đều đặt ở đầu vai, ở trong nháy mắt, như là trực tiếp rơi vào vực sâu thăm thẳm…
Con đường này từng cho bọn hắn sự khoái hoạt ngắn ngủi. Nay, lại như là lối đi gắn liền với Địa Ngục, đáng sợ, lại gập ghềnh…
Nhưng mà, lại không thể không đi.
Khi nhận được tin tức Ly Hận Thiên đang ở Phục Long tự, bọn hắn cũng không cùng một chỗ, cho nên là từ khắp nơi chạy tới nơi. Bọn hắn cơ hồ như ở cùng một lúc vừa tới Phục Long tự, nhìn thấy sự xuất hiện của nhau, cũng không có người nào ngoài ý muốn, cũng không có người còn muốn tranh đoạt cái gì, liếc mắt một cái nhìn nhau. Mấy tên này liền bước nhanh đi vào trong Phục Long tự tràn ngập nỗi sợ không biết tên.
Chờ đợi bọn hắn là cái gì, bọn hắn đều đã lường trước được.
Sau khi hoạt động cầu phúc kết thúc, bên trong Phục Long khôi phục bộ dáng như ngày xưa vô cùng yên tĩnh. Nhóm tăng lữ đã bận rộn làm việc, cùng nhau làm không phát ra bất cứ tiếng nói nào. Sự yên tĩnh của bọn họ cùng với việc đột ngột xâm nhập của mấy tên này như là sáng tối đối lập…
Nhìn thấy khách vào hành hương, nhón tăng lữ tay làm Phật tế. Nhưng lễ này còn chưa làm xong, mấy người này liền đã biến mất khỏi tầm mắt đi vào bên trong, chỉ lưu lại vài cái bóng dáng vội vàng…
Bên trong Từ Hàng điện, ở trước mặt Từ Ninh phương trượng, chính là nam nhân đang quỳ mặc một thân tăng bào màu xám.
Mái tóc dài của y hoàn toàn được buông xuống tản ra, mượt mà rũ xuống ở phía sau. Y quỳ chỉnh tề, chỉ chừa cho lại cho bọn hắn, một tấm lưng thẳng tắp, ngoại trừ bóng dáng này ra, bọn hắn cái gì cũng đều nhìn không thấy…
Bộ dáng của y, vẻ mặt của y…
Nhưng mà bọn hắn biết, người kia vốn là ai.
Ly Hận Thiên lại ăn mặc như vậy, là vì sao, thì bọn hắn cũng biết rất rõ ràng.
Hoặc nên nói là, vừa nghe thấy y đang ở trong Phục Long tự, bọn hắn cũng đã đoán ra được quyết định của nam nhân.
Nếu nói, ngày đó Ly Hận Thiên cự tuyệt bọn hắn, là đã ngoài ý liệu. Thì chuyện này, sớm đã vượt qua phạm vi có thể thừa nhận của bọn hắn rồi đi…
Đừng nói nhìn thấy, chính là tưởng tượng ra thôi, cũng chưa có cách nào có thể tiếp nhận nổi nữa là.
Y muốn xuất gia.
Bọn hắn làm sao có thể cho phép cái loại chuyện này phát sinh được chứ…
Nhìn thấy dao cạo ở trong tay của Từ Ninh phương trượng, phản ứng đầu tiên của Mộc Nhai chính là hắn tính cả dao cạo cùng cánh tay của lão gia cùng bị bẻ gãy. Nhưng hắn vừa tiến lên một bước, võ tăng đứng phòng vệ ở một bên liền chặn đường đi của hắn. Đến nhìn cũng chưa nhìn, Mộc Nhai giương tay lên định sẽ lấy đi tánh mạng của đám hòa thượng này, nhưng ở ngay trước khi hắn động thủ, người đang đưa lưng về phía bọn hắn, mở miệng …
– Không cần hồ nháo.
Ánh mắt của Mộc Nhai, ở trong phút chốc lập tức đỏ lên, giống như một đầu dã thú phát cuồng vậy.
Đôi mắt của h ắn trừng chết tấm lưng kia. Nếu tầm mắt đó có lực sát thương, thì trên thân thể của Ly Hận Thiên sớm đã bị thiêu ra vài cái lỗ thủng rồi đi…
– Rốt cuộc là ai đang hồ nháo hả?!
Mộc Nhai cơ hồ như là rít gào.
– Ta là đã trải qua một hồi tự suy nghĩ kĩ càng, không phải hành động theo cảm tính. Ta vốn không thuộc về thế giới này, có được tất cả vốn cũng không phải là thứ chân chính thuộc về ta. Đã sống ở trong cảnh tượng giả dối này đã lâu như vậy, cũng đủ rồi. Nơi này, mới là chỗ chân chính thích hợp với ta, nơi ta thuộc về.
Ban đầu, Ly Hận Thiên đã bị tổn thương quá nhiều, liền mang thân thương tổn đó rời khỏi Ly phủ. Nhưng mà thiên hạ rộng lớn, lại không có chỗ để y dung thân. Y không muốn lén lút, che giấu trốn chui trốn lủi để sống cả đời như vậy. Y quá mệt mỏi rồi. Nhưng mấy ngày ở Phục Long tự, đã để cho y tìm được nơi mà y chân chính nên đi đến rồi.
Y lén đi tìm Từ Ninh phương trượng, tự bày tỏ ý tứ của bản thân mình. Người sau không có đồng ý, cũng không có khuyên nhủ ngăn cản. Chỉ là vào tối hôm qua, khi nhìn thấy y quỳ trước mặt lão, lão chỉ buông xuống một câu, “vận mệnh đã như vậy…”
Ly Hận Thiên tin rằng, Từ Ninh phương trượng đã sớm đoán trước được kết quả này. Đây là số mệnh của y, mặc kệ đã từng trải qua qua cái gì đi nữa, cuối cùng sẽ vẫn trở lại nơi này.
Số mệnh đã quyết định, không thể thay đổi được nữa rồi.
– Tâm của ta đã nguyện, cũng đã hiểu rõ tất cả, đối với hồng trần thế tục cũng đã không còn quyến luyến gì nữa. Ta đã tĩnh tâm buông xuống tất cả. Năm tháng còn lại, chỉ muốn thanh đăng cổ Phật, cả đời này.
Tâm nguyện của y đã hiểu rõ…
Hai mắt của Mộc Nhai mở to mà nhìn. Khâm Mặc ở phía sau, cũng là thổi “phù” một tiếng lại bật cười. Chỉ là trong nụ cười không có chút vui sướng nào, cũng là hiện ra ý nghĩa khó nhịn….
Trách không được, y cực lực tác hợp tình cảm cho huynh đệ bọn hắn, khiến cho mối quan hệ giữa bọn hắn được hàn gắn lại, còn nghĩ cách tìm đến Lang Đại Bảo đã sớm không hề còn quan hệ gì với bọn hắn nữa mời ra, còn nói ra một đống lời lẽ như vậy…
Giống như di ngôn vậy.
Lúc trước Khâm Mặc liền cảm thấy không thích hợp, lại không nghĩ rằng, Ly Hận Thiên muốn làm ra cái chủ ý này…
Muốn phải triệt để thoát khỏi bọn hắn.
Người sắp chết chỉ muốn nói rồi làm ra những điều tốt đẹp cuối cùng, Ly Hận Thiên lúc trước, có lẽ chính là ôm cái thái độ này…
Rất, khốn kiếp.
Không thể tin được, bọn hắn đã cố gắng làm nhiều như vậy, trả giá cũng rất nhiều, liền tính là ý chí sắt đá, cũng nên có một chút cảm động, nhưng mà nam nhân này, lại một chút cũng chưa bị đả động…
Y vẫn còn kiên trì quyết định ban đầu.
Y buông bỏ bọn hắn, còn có cả tất cả tình cảm này nữa.
– Ngươi thật sự có thể dễ dàng mà buông xuống sao? Bọn ta đây, ngươi cũng thật sự không để ý tới sao? Dù là người ngươi đã từng thích lẫn để ý, mà ngươi dùng cả tính mạng để bảo hộ, ngươi cũng không cần nữa sao?
Gằn từng tiếng, Khâm Mặc là đang chất vấn, trong giọng nói còn mang theo run rẩy, hắn cũng không biết, thì ra, hắn cũng sẽ có loại thời điểm, sợ hãi, đến run rẩy như thế này.
– Ân.
Không cần nói ra quá nhiều lời, cũng chưa từng có do dự, Ly Hận Thiên trực tiếp cho bọn hắn một câu trả lời ngắn gọn thẳng thắn.
– Nhưng mà ta không bỏ xuống được. Bọn ta không có một ai có thể buông xuống được cả!
– Xin lỗi,
Đối với bộ dạng Khâm Mặc mất đi phong độ đang gầm rú. Ly Hận Thiên chỉ có thể trả lời như thế,
– Tựa như chấp niệm của Vô Huyên lúc trước, không có gì chuyện là không bỏ xuống được cả, cũng không có gì là quá khó khăn. Các ngươi còn trẻ, về sau, cưới vợ sinh con, xây dựng gia đình hạnh phúc, mới chính là nhân sinh chân chính của các ngươi. Không cần phải khăng khăng một mực cố chấp như vậy, nên dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ.
Đây là lời lẽ đường hoàng đến mức nào, còn chưa xuống tóc quy y, mà y liền đã bày ra thân là người của Phật gia mà giáo huấn bọn hắn rồi.
Mấy câu nói đó, khiến cho bọn hắn thương tâm muốn chết, bọn hắn đã một lần nếm qua tư vị phải mất đi rồi. Cái loại cảm giác này, là tai ương giáng xuống ngập đầu, là thống khổ. Bọn hắn, không ai muốn lại thử thêm một lần nào nữa. Nhưng mà Ly Hận Thiên, lại lần nữa ép bọn hắn làm sao mà nhấm nháp tiếp tư vị này nữa đây…
– Ly Hận Thiên, rượu giao bôi hai ta cũng đã đều uống qua, động phòng cũng vào rồi. Ngươi chính là thê tử của ta. Ngươi lại muốn ta lại phải đi cưới ai nữa đây hả?
Tuy rằng ngày trước, từng gọi y là nương tử, là muốn châm chọc cùng nhục nhã Ly Hận Thiên, nhưng không biết từ khi nào thì, hai chữ này, đã mang theo tình cảm, cũng lại là quý giá đến vậy.
Ngày ấy thành thân, Vô Huyên đã thay Thiết Lặc tiến hành tiếp chuyện lúc sau. Hắn cũng đã thay thế Thiết Lặc, chân chính cưới nam nhân này. Cho nên, y chính là thê tử của hắn, cả đời đều là vậy.
Hắn không thể nào lại đi cưới người khác được nữa, vị trí thê tử này, cũng chỉ có một mình nam nhân này mới xứng được…
– A Di Đà Phật.
Bốn chữ này, đại biểu, cho sự tuyệt nhiên.
– Đi mẹ A Di Đà Phật ngươi đi!
Ở ngay tại thánh địa Phật gia, lại nói ra lời nhục nhã thần Phật, đây là Mộc Nhai đại bất kính, là muốn bị báo ứng, võ tăng ngăn ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ sẽ phải đuổi hắn đi ra ngoài. Mộc Nhai lại một cước đạp bay một võ tăng cách hắn gần nhất,
– Con mẹ nó, ít trêu vào lão tử đi. Thoạt nhìn một đám các ngươi nhân khuông nhân dạng đều xem lão tử thành con lừa ngốc hết hả. Được thôi, rất tốt. Nếu ai dám chạm vào y một chút mảy may tổn thất nào, thì lão tử lập tức sẽ hủy đi cái miếu rách nát này của các ngươi! Đừng có mà con mẹ nó lấy cái danh quốc tự đến áp ta, chọc tới lão tử, đến Kim Loan điện đi nữa, lão tử cũng không coi ra gì đi!
Lần này, Mộc Nhai là triệt để phát hỏa.
Mộc Nhai không phải nói đùa. Đúng là y cũng có cái năng lực này, nhưng mà…
– Dù cho ngươi có dỡ bỏ toàn bộ tất cả cả miếu thờ chùa tự ở trong thiên hạ này, cũng vô pháp dỡ bỏ được tòa chùa ở trong lòng ta. Không có miếu thờ chùa tự, ta cũng vẫn có thể tụng kinh niệm Phật. Điều này, Võ Uy sử vốn là không thể dỡ bỏ được đi.
Mộc Nhai thiếu chút nữa, bị Ly Hận Thiên làm nghẹn khí mà tức chết đi, hai bàn cuộn lại thành nắm đấm càng siết càng chặt. Nếu có thể, hắn thật muốn trực tiếp đánh chết cái tên nam nhân này, nhưng mà hắn luyến tiếc, cũng không thể gặp lại được nữa…
Thấy Mộc Nhai động võ, nhóm võ tăng liền bao vây quanh hắn. Đang trong tình cảnh này, Mộc Nhai đang khai hỏa công tâm, nào còn có tâm tư đấu đá với bọn họ nữa. Hắn vừa tiến lên phía trước, nhóm võ tăng lại hướng đến chắn lại đuổi hắn đi. Trong lúc nhất thời, trước Từ Hàng điện rối loạn thành một đoàn.
Thừa dịp hỗn loạn, Ly Lạc bước đi đến trước tượng Phật, một phen kéo lấy cánh tay, hai tay đang chấp lại ở trước ngực của nam nhân, kiên cố chân thành đối với tượng Phật…
Bốn mắt tương giao…
Trên người của Ly Hận Thiên, vẫn còn đang mang theo mùi hương thản nhiên thơm ngát. Đây là mùi thơm chỉ có sau khi tắm rửa mới có, xem ra y thật sự sớm đã có sự chuẩn bị, mà không phải là do lâm thời mới quyết định, nguyên nhân là vì như thế, mới càng khiến cho Ly Lạc càng thêm phẫn nộ…
Nói vậy, lúc trước vừa đi vào Phục Long tự không lâu, y liền đã tự làm ra quyết định này rồi, nhưng mà, y cư nhiên lại vẫn luôn gạt bọn hắn, lâu như vậy…
Mọi sự cố gắng của bọn hắn đều trở thành trò cười, nhớ lại lúc trước, bọn hắn luôn khắc khẩu cùng tranh thủ, Ly Lạc cũng đã phẫn nộ giống như Mộc Nhai rồi, thật muốn đánh người……
– Cùng ta trở về.
Kéo lấy tay nam nhân, Ly Lạc đè thấp giọng xuống mà nói,
– Chúng ta trở về rồi nói sau.
– Sẽ không trở về.
Ly Hận Thiên cũng không có giãy dụa, nhìn Ly Lạc, lạnh nhạt đáp lại.
– Trở về.
Ly Lạc định phải đem y kéo lên.
– Ly Lạc, sống hay chết, ngươi thay ta quyết định.
Ngay trước khi đầu gối rời khỏi bồ đoàn, Ly Hận Thiên thản nhiên nói, y tà mắt liếc một cái cái đến dao cạo ở trong tay của Từ Ninh, lại nhìn Ly Lạc,
– Là cắt tóc của ta, hay là để mạng của ta lưu lại nơi này.
Nếu hắn cố ý dẫn y rời đi, thì Ly Hận Thiên, sẽ dùng dao cạo dự định ban đầu là để cắt tóc kia, mà tự chấm dứt đi sinh mạng của mình.
Y không phải nói đùa.
Y đã sớm quyết định.
Bắt đầu từ một khắc sau khi thừa nhận thiên phạt kia…
Hô hấp của Ly Lạc bị kiềm hãm, Ly Hận Thiên dùng mạng của y để uy hiếp hắn…
Mối quan hệ giữa hai người họ, cư nhiên đã nghiêm trọng đến nước này.
Vì tránh né hắn, thậm chí không tiếc dùng tánh mạng của bản thân y làm lợi thế để uy hiếp áp chế hắn…
Tình, dĩ nhiên đã không còn nữa rồi.
Bàn tay của hắn đang nắm lấy cánh tay y, liền run lên một chút, Ly Hận Thiên lại thừa dịp cơ hội này, giãy ra, một lần nữa quỳ xuống, nhắm mắt…
– Xem như ngươi ngoan tuyệt.
Lời này của Ly Lạc, nói ra mà đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cái người, lại không đồng ý liếc mắt nhìn hắn một cái nào,
– Hảo, ngươi muốn xuất gia chứ gì. Ta sẽ ở đây nhìn xem ngươi quy y, tựa như ngày trước ngươi phải gả gấp cho Thiết Lặc vậy. Ta sẽ lại nhìn ngươi ra đi một lần nữa. Lần trước, là ngươi muốn tiến vào lòng của một tên nam nhân khác. Lúc này đây, là ngươi với Phật tổ.
Ly Lạc phất tay áo, trở lại vị trí ở trước cửa, lời mà Ly Hận Thiên vừa rồi nói ra, mấy tên còn lại cũng nghe thấy, nếu còn ngăn cản tiếp, thì nam nhân này sẽ tìm đến cái chết…
Chủ ý của y đã quyết, yvcăn bản không cho bọn hắn có cơ hội để thay đổi…
Mộc Nhai ở bên kia, cũng không nảy sinh ra bạo lực xung đột nào. Hắn tuyệt vọng nhìn bóng dáng quật cường trước mắt, sau một lúc lâu, mấp máy môi mỏng, dùng giọng nói khàn khàn hỏi,
– Ta hỏi lại ngươi một lần nữa. Ngươi, thật sự đã muốn buông xuống hết rồi sao?
– A Di Đà Phật.
– Cái gì cũng không để ý, cũng không lưu luyến đến sao? Ngươi có bao nhiêu quan trọng đối với ta. Ngươi so với ta còn hiểu rõ ràng hơn. Mặc dù đã biết là vậy, không có ngươi vốn cũng sẽ không có ta, ngươi cũng muốn tiếp tục buông xuống hay sao?
Ly Hận Thiên là mục tiêu duy nhất của Vô Huyên. Hắn cái gì cũng không cần không muốn, chỉ cần y, so với việc muốn chiếm lấy toàn bộ thế giới này, điều này hẳn là càng dễ dàng một ít. Nhưng mà Vô Huyên lại không chiếm được, con đường này, từng bước đi lại gian nan đến vậy.
So với thiên hạ này, còn khó có thể có được hơn rất nhiều.
– A Di Đà Phật.
– Ngươi, quả thật, có thể tuyệt tình đến thế này sao?
Những gì bọn hắn có thể nói, đều đã nói hết, có thể làm, cũng đều đã làm hết. Khâm Mặc không biết hắn còn có thể nói cái gì tiếp nữa. Dù có là thay đổi vận mệnh, thay đổi kết cục đã định của của thiên hạ này, đối với bọn hắn đều hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Nhưng, bọn hắn lại không có cách nào, thay đổi được tâm ý của nam nhân này.
– Vậy bọn ta sẽ không bức ngươi, ngươi muốn như thế nào vậy thì liền sẽ được như thế đó. Ngươi không thích bọn ta. Bọn ta có thể buông xuống hết tất cả. Bọn ta cũng có thể cách ngươi đi rất xa, sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa, cho ngươi sống một cuộc đời mà ngươi muốn. Cho dù là rời khỏi Đế Đô, hay đi đến bất cứ một chỗ nào. Nếu như vậy, ngươi vẫn còn muốn xuất gia sao?
– A Di Đà Phật.
Muốn đi, cũng đã đi rất xa, hoàn toàn chặt đứt đi tất cả mọi đường lui.
Đáp án của y, thẳng thắn trực tiếp
Không có ai, có thể ngăn cản được nữa.
Từ Ninh phương trượng giơ dao cạo lên. Từng sợi tóc đen nhánh, như tơ lụa, mềm mượt đen bóng, từng khiến cho bọn hắn yêu thích không buông tay, bây giờ, đang ở dưới bàn tay già nua của Từ Ninh phương trượng, rất nhanh, sẽ quy về cát bụi, không thể làm gì được nữa…
Đau lòng, toàn tâm đều đau.
Tận mắt thấy mọi chuyện diễn ra, lại cái gì cũng đều không làm được, tựa như thiên phạt lần đó, Ly Hận Thiên lại một lần nữa, không cho bọn hắn có con đường cứu chuộc nào nữa…
Quyết tuyệt, cũng quyết định hết tất cả.
– Ngươi đã quyết ý quy y nơi cửa Phật của ta thật hay không đây?
Trước khi hạ xuống nhát dao đầu tiên, Từ Ninh phương trượng hỏi, lão là cho Ly Hận Thiên một cơ hội để hối hận, cũng xác nhận lại quyết định cuối cùng của y.
– Ân.
Một đáp án khẳng định, không có do dự, lại một lần nữa, làm cho bọn hắn tiêu tan mọi kì vọng.
Từ Ninh phương trượng không cần phải nhiều lời nữa, dao cạo đặt ở ngạch gian của nam nhân, khi lão vừa định ấn xuống đoạn tóc, thì Văn Diệu thở hổn hển chạy vào….
Hắn là chạy vội tới, hai gò má phi thường hồng, thở hổn hển như trâu…
Tấm áo kia, đều đã bị mồ hôi thấm ướt sũng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất