Chương 291: Ở tại văn phủ
– Văn Diệu, ngươi dọa ông ngoại của ngươi sợ chết mất.
Chờ đến khi không còn ai nữa, rốt cuộc, Ly Hận Thiên mới có cơ hội trách cứ Văn Diệu, nhớ lại bộ dạng lung lay sắp đổ vừa rồi của ông ngoại Văn gia, y đều hoàn toàn cảm thấy đau lòng.
Người đã lớn tuổi già cả như vậy rồi thật sự chịu không nổi loại kích thích này a.
– Sớm hay muộn gì thì người cũng đều phải biết, có lừa gạt cũng vô dụng mà thôi.
Cả hai sẽ ở lại Văn phủ một đoạn thời gian. Trí nhớ của Văn lão gia tử lại không tốt, cũng sẽ bỗng nhiên nhớ tới lại nói ra, mà ban đầu, Văn Diệu cũng không định giấu diếm,
– Ngươi không cần để ý đến ông ngoại của ta. Người đã mặc kệ ta. Người cũng đã sớm biết rằng, nguyên nhân vì sao mà ta lại nỗ lực đến thế. Lúc trước, người đã không có ngăn cản ta. Hiện tại, lại càng sẽ không cản trở gì được cả. Hơn nữa, ta không hy vọng ông ngoại tìm đến ngươi gây phiền toái.
Lúc trước, khi Văn Diệu vừa trở lại Văn phủ. Chuyện thứ nhất, chính là đi tìm lão gia tử đại đương gia của Văn gia lúc ấy, hắn có dã tâm, cũng có tự tin, hắn muốn cái người cường đại nhất ở Văn gia này làm chỗ dựa cho mình. Đồng thời, hắn cũng đáp ứng Văn lão gia tử, hắn sẽ vực dậy khiến Văn gia trở thành Ly gia thứ hai, hoặc là càng ngày càng cường thêm.
Văn lão gia tử thích kẻ cường đại, Văn Diệu lại chính là con trai do chính nữ nhi của lão sinh ra. Tuy hắn không tính là huyết mạch chân chính của Văn gia, nhưng lão gia tử mặc kệ, vị trí này của lão, chỉ dành cho người nào có đủ tư cách mới ngồi được nó mà thôi.
Hơn nữa, Văn Diệu không phải cũng là họ Văn sao.
Dù cho động cơ của hắn là gì đi nữa, thì lão gia tử càng không để bụng, cái lão muốn nhất, chính là xây dựng cho Văn gia càng thêm lớn mạnh, không để ý đến Văn Diệu là vì lý do gì. Chỉ cần Văn gia cường đại, còn mọi cái khác đều là vô nghĩa.
– Lời nói thế này…
Ly Hận Thiên cau mày, sau một lúc lâu lại, thở ra một hơi thật dài. Y cảm thấy không ổn, nhưng lại càng không có cách nào khác tốt hơn nữa. Ai kêu, thân phận của y lại đặc biệt, là hại chết nữ nhi nhà người ta. Mà Văn Diệu không nhắc tới trước, trực tiếp nói rõ trước, vạn nhất ngày nào đó, lão gia tử lại nhớ ra rồi, lại chơi cái trò ám sát gì đó, liền không dễ ứng phó rồi đi…
Nhưng thật ra, y cũng không sợ, chỉ là không muốn khiến cho Văn Diệu trở mặt với ông ngoại của hắn thôi. Lão gia tử này, vẫn rất khiến cho người nhìn liền thích.
Cương trực, công bằng, còn có cả sự si tình đến vậy.
Nhớ đến, lúc Văn Diệu hỏi lão, nếu có kẻ khi dễ hắn bà ngoại của hắn thì lão sẽ làm sao, biểu tình ngay khi đó của lão gia tử, Ly Hận Thiên liền cảm thấy thú vị…
– Thay vì luôn ở đây mà đi suy nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt vô dụng này. Cha, ngươi không định tắm rửa một cái trước sao? Vừa rồi, ta chỉ mới giúp ngươi lau chùi sơ sài thôi nha.
Văn Diệu đột ngột kề sát vào người của nam nhân, ở bên tai y nói thầm hai câu này. Người sau lập tức đỏ mặt, liếc trắng mắt, tức giận mắng Văn Diệu thêm vài lần. Văn Diệu cũng không tức giận, xoa xoa bờ vai của y mà cười khúc khích. Hai người dựa vào nhau rất gần, khi nói chuyện cả hai khuôn mặt cơ hồ như muốn dán vào nhau…
Cả một đường này, gặp được không ít hạ nhân, nhưng một màn này quá mức chấn động. Thế cho nên một đám hạ nhân này đã quên mất công việc ở trong tay, đã quên luôn cả sẽ có nguy hiểm tùy thời đều sẽ đe dọa đến tánh mạng của mình, liền ngu người mà ngơ ngác nhìn…
Một đám hạ nhân này còn chưa từng gặp qua, chủ tử nhà mình bày ra cái dạng này…
Văn Diệu đang làm nũng.
Văn Diệu có sự uy nghiêm vốn có của một người làm gia chủ của hắn Văn gia, cả thủ đoạn hung ác của hắn, mọi người cũng đều biết. Thoạt nhìn Văn Diệu rất hòa nhã, nhưng lại đều hoàn toàn khó có thể thân cận hơn so với bất luận kẻ nào khác, là sự tồn tại xa xôi không thể với tới.
Nhưng, Văn Diệu ở trước mặt của nam nhân này, cũng chỉ là một người thường…
Cũng sẽ giống như mọi người, cũng có thể tới gần. Cũng sẽ cười, sẽ biết làm nũng, cũng sẽ dính người…
Đám hạ nhân này đối với Văn Diệu, là kính sợ, chứ không phải chỉ là sợ hãi thôi.
Đám người này tin phục Văn Diệu, cho nên mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Hiện giờ, nhìn thấy chủ tử nhà mình tự tìm được hạnh phúc của riêng hắn, bọn họ đều cao hứng theo. Một đường đi này, Văn Diệu cũng cảm nhận được không ít tầm mắt kinh ngạc, nhưng tâm tình của hắn đang rất tốt, lại hận không thể cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người họ. Cho nên, Văn Diệu liền mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như không nhìn thấy được gì cả.
Hai người vui đùa ầm ĩ về tới phòng ngủ của Văn Diệu, rốt cuộc cũng chờ đến chỉ còn mỗi hai người riêng tư, Ly Hận Thiên lại là ôm lấy Văn Diệu…
Tự kéo hắn dựa vào trong ngực của mình, thở dài nói,
– Vất vả cho ngươi rồi.
Cuộc sống trong mấy năm nay của Văn Diệu, vốn trải qua không quá tốt, hắn có thể có được vị trị như ngày hôm nay, đúng là không dễ gì, nhìn thấy một đám người nhà Văn gia ăn nói quá phận vừa rồi, Ly Hận Thiên đau lòng thay cho Văn Diệu…
Nghị lực của đứa nhỏ này, thật sự là to lớn mạnh mẽ đến mức người khác cũng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Văn Diệu cũng không nói chuyện gì cả, lại là chôn cả khuôn mặt vào trong lồng ngực của Ly Hận Thiên, cứ liền giữ tư thế như vậy, vẫn luôn dựa vào y….
Văn Diệu vốn vẫn luôn thực kiên cường. Nhưng ở tại đây, trước mặt của nam nhân này, hắn không thèm để ý đến bản thân mình tự lộ ra dáng vẻ yếu ớt.
……
Cuối cùng, Văn Diệu cũng đã dẫn Ly Hận Thiên về Văn phủ. Tâm nguyện nhiều năm, rốt cuộc cũng đã đạt thành.
Hắn có rất nhiều kế hoạch cùng lý tưởng. Bất quá hiện tại, mọi chuyện còn lại đã có chút không giống với dự định lúc ban đầu nữa rồi…
Ly Hận Thiên sẽ không cùng hắn ở nơi này vĩnh viễn. Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng Văn Diệu cũng biết đã đủ lắm rồi. Cho nên, hắn phải hảo hảo lợi dụng trong khoảng thời gian này, biến tất cả mọi ý định của hắn ở quá khứ thành hiện thực.
Chỉ là…
Một giấc mộng đẹp của Văn Diệu mà thôi. Chỉ vừa làm đến việc trước tiên là, dắt y về đến nơi đây, thì mọi dự định liền đã kết thúc.
Hắn tự cho rằng hắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để bồi Ly Hận Thiên, chỉ là do hắn đã để đọng lại quá nhiều công việc dồn xuống dưới. Thế cho nên từ khi trở lại vẫn phủ, hắn liền không thể rỗi rãnh nhàn hạ nổi nữa rồi.
Không chỉ có xử lý chuyện ở Văn gia, còn phải đi gặp Đại vương Đông Vạn. Tuy hắn không phải là quan viên, nhưng lại lại có mối liên hệ chặt chẽ thường xuyên lui tới với hoàng tộc. Lần liên hôn này của Đông Vạn cùng với Nam Triều, chính là do một tay của hắn thúc đẩy, cho nên, hắn rất bận rộn, có quá nhiều việc phải đi làm…
Văn Diệu không thể phân thân được, liền vắng vẻ Ly Hận Thiên. Hắn vội vàng đến mức sứt đầu mẻ trán, lại càng không thể chậm trễ than vãn. Hắn thật sự là chỉ ước gì có cách phân thân ra thôi.
Cõi lòng của hắn đầy áy náy đối với Ly Hận Thiên. Còn, Ly Hận Thiên lại ước gì, Văn Diệu càng vội càng bận bịu hơn một ít, thì y liền có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi nha, trải qua hai ngày nghỉ ngơi đầy thảnh thơi a…
Vốn dĩ, Ly Hận Thiên tới đây là để nghỉ phép nha.
Đương nhiên, lời này của y không thể nói ra cho Văn Diệu biết được. Y không thể làm lòng tự trọng của Văn Diệu bị thương…
Vì vậy, y liền dặn dò Văn Diệu hảo hảo công tác, không cần lo lắng cho y. Thời gian về sau còn dài, hơn nữa, nơi này vừa được ăn ngon, ngủ say, chơi cũng vui.
Y thực vừa lòng…
Phàm là không có chuyện gì quá tuyệt đối, cho nên, những ngày lành của Ly Hận Thiên, cũng không trải qua bao lâu, liền giống như kế hoạch của Văn Diệu, đều bị trời hại a…
Bên ngoài phòng ngủ của Văn Diệu, được bao bọc bởi một cái sân vườn nhỏ, không khác gì căn phòng nhỏ mà hai người họ đã từng sống ở Đế Đô, chỉ là hơi lớn hơn một ít mà thôi. Nếu không có được sự cho phép, thì hạ nhân cũng sẽ không đi tới đây. Đây chính là sự an tĩnh cùng tự do mà Ly Hận Thiên muốn.
Mỗi buổi tối, y đều nằm ở trên ghế kỉ*, vừa ở một bên uống trà lạnh, vừa ở một bên ngắm sao. Tâm trạng thản nhiên tự đắc lại cộng thêm thích ý đến muốn hét lên nha.
Mấy ngày này, Văn Diệu cũng chưa có trở về. Nói lời thật lòng, thì y cũng có chút nhớ thương, nhưng cũng chỉ là nhớ thương mà thôi. Văn Diệu vừa về tới liền lăn lộn y một hồi, mỗi lần đều sẽ đem mấy ngày tích lũy làm xong ở trong một ngày. Cho nên Ly Hận Thiên không phải mong muốn nhìn thấy hắn quá mức a…
Thậm chí, y còn có mong muốn ác rằng, hắn tạm thời đều không cần phải xuất hiện nữa nha.
Bận bịu đến chết hắn đi.
Chiếc ghế kỉ lắc lư chậm rãi với tốc độ đều đều, nam nhân có chút mơ màng sắp ngủ. Lý trí nói cho y biết không thể ngủ ở bên ngoài. Nhưng, hai mí mắt đều đã hoàn toàn nặng nề sụp xuống giống như bị rót chì vậy, y chỉ có thể đi sờ chung trà, muốn uống một ngụm trà lạnh để thanh tỉnh lại một chút…
Vừa sờ đến chung trà, cùng lúc đó, cổ tay của y cũng bị người ta nắm lại.
Trong nháy mắt tiếp theo, đối phương nắm lấy cổ tay của y, tự đưa chung trà này đến bên miệng của y, cho y tự uống một ngụm…
Toàn bộ quá trình này của Ly Hận Thiên cũng chưa mở mắt ra nhìn, y đều đã sớm đoán thân phận của đối phương, ngoại trừ Văn Diệu ra, cũng không lại còn có kẻ khác nữa.
Chỉ là y đã đoán sai rồi…
– Ngươi về… Ngô!
Nói còn chưa dứt lời, trên người đột ngột bị trầm xuống, cùng một lúc, cái cằm của y cũng đã bị người bắt lấy nâng lên, lần này ở tròn khoang miệng không chỉ có mỗi dòng nước trà mát lạnh, chảy xuôi theo đó, còn có cả đầu lưỡi xâm nhập ngang ngược nữa…
Chung trà kia ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ngã ở trên bàn lùn ở bên cạnh, phần nước trà ở bên trong liền bị đổ ra một bàn tràn khắp nơi, nhiễu xuống rơi vãi khắp mặt đất…
Chung trà không hề bị rơi khỏi tay của Ly Hận Thiên, nhưng người của y lại bị gắt gao đè ở trên ghế kỉ, không thể động đậy. Bởi vì khoảng cách quá mức gần kề, ánh sáng lại không rõ, Ly Hận Thiên không thấy được người che khuất đỉnh đầu của y là ai. Nhưng y lại có thể khẳng định, người này vốn không phải là Văn Diệu…
Bất quá, đối phương hôn y có một chút cảm xúc quen thuộc…
Giờ phút này, y nào còn có tâm tư cân nhắc xem thân phận của đối phương là ai, khi đối phương có ý đồ muốn hôn môi y, chung trà vốn đang được nắm chặt ở trong tay, liền trực tiếp đập tới cái gáy của người nọ. Lần này cũng không phải là đùa giỡn, y cũng đã sử dụng đủ sức, lại rót vào linh lực đưa vào bên trong. Lần này mà đối phương bị đập trúng, không phải bị y đập đến đầu nở hoa, thì cũng sẽ đầu rơi máu chảy…
Tựa hồ như đoán được ý định của Ly Hận Thiên, chân của người nọ dùng sức vừa giẫm mạnh lên trên mặt đất, thể trọng ban đầu của hai người đều bị đè xuống ghế kỉ khiến nó ‘kẽo kẹt’ rung động, lại không thể lại động đậy cái ghế kỉ nữa, ở trong nháy mắt, người đè lên y nhích người ra, chiếc ghế bị mất đi cân bằng, trực tiếp xoay về phía bên cạnh, người còn lại nằm ở trên ghế, tự nhiên không cách nào may mắn mà thoát nạn được, cũng bị rớt theo xuống dưới, Ly Hận Thiên không đập đến người, lại tự khiến mình sắp bị quăng ngã sấp mặt giống như cẩu – ăn – phân a…
Bất quá, người nọ tựa hồ như không định khiến y bị té chật vật đến vậy, ở trong nháy mắt, ngay khi thân thể của y va chạm với mặt đất, thì Ly Hận Thiên đã bị ôm vào người, lăn một vòng, chung trà không biết đã bị ném mất tới đâu rồi đi. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó, y lại một lần nữa nhìn đến bầu trời đầy sao sáng nha…
Còn có cả, khuôn mặt của Vô Huyên nữa.
Ly Hận Thiên sửng sốt.
Vô Huyên…
Y là đang nằm mơ đi phải không?
– Thật bạo lực a, ngươi là muốn đập chết tướng công của ngươi là ta sao?
Vô Huyên làm như thật mà bắt lấy hai cổ tay của Ly Hận Thiên ấn lên trên đỉnh đầu, giống như là thật sợ y tùy thời đều sẽ nhào lên muốn đoạt mạng của hắn vậy. Hắn lười biếng mỉm cười, trong ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng, bộ dáng của hắn cũng nhìn thấy không phải quá mức rõ ràng, nhưng chu sa giữa cặp chân mày, lại là rõ ràng đến vậy…
Có chút buồn cười, nhìn thấy Vô Huyên, ở trong đầu của Ly Hận Thiên nhảy ra, phản xạ đầu tiên là ngây ngốc, tiếp theo lại nghiêm trang tự nói với mình…
Đã qua một lúc lâu không thấy, giống như là Vô Huyên lại soái thêm một chút đi.
Ly Hận Thiên mờ mịt thành thật, ngắm nhìn qua một lúc lâu sau, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh lại, y tự giật mình một cái, liền mở to hai mắt mà nhìn, sau đó, mới hậu tri hậu giác cất cao âm lượng,
– Vô Huyên?!
Mẹ -, Vô Huyên tới đây?!
Vô Huyên đã tới Đông Vạn rồi sao?!
Y rất muốn vỗ vỗ mặt của hắn thử, nghiệm chứng tính chân thật của việc này, Vô Huyên vốn đang ở xa đến vạn dặm xa xôi đến tận trời, cư nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của y!
Quá thần kì!
Sớm đã quen với tính chậm tiêu của Ly Hận Thiên, Vô Huyên không ngại y vừa mới gặp được hắn liền lâm vào tình trạng này, cũng không ngại việc bây giờ, y mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Hắn xoa xoa mái tóc đã dài không ít của nam nhân, nam nhân vẫn lâm vào trạng thái dù chỉ là gặp phải chút chuyện nhỏ cũng đã cực kì kinh ngạc, lười biếng sửa cho đúng lại,
– Là tướng công.
Tướng công cái rắm a!
Ly Hận Thiên nào còn có tâm tư chơi cùng hắn cái loại trò đoán chữ này nữa. Đây là y đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi nha. Vô Huyên đang ở trên người y, y lại sợ đụng đầu, nên không dám bật ngồi dậy, lại nhớ tới, đây là chỗ của Văn Diệu, chỉ có thể đè nén xuống dục vọng muốn rít gào, đôi mắt trợn lên trừng hắn,
– Ngươi tới chỗ này để làm gì?!
Không an ổn đợi ở Nam Triều đi, còn chạy loạn tới tận Đông Vạn này làm cái gì hả?
Vấn đề này, đối với Vô Huyên mà nói, giống như có chút khó khăn, hắn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang cau mày tự hỏi, trong giây lát, liền hiểu rõ, bật cười lên, trực tiếp liền bế Ly Hận Thiên vẫn còn đang nằm ở trên mặt đất lên…
– Tới, làm, ngươi.
Đây là đáp án của Vô Huyên.
Cánh cửa phòng ngủ của Văn Diệu, ‘rầm’ một tiếng liền bị đóng lại, ngăn cách một cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra ở bên trong. Trong tiểu viện tử yên tĩnh này, không có một kẻ nào biết một chuyện đang diễn ra khí thế ngất trời…
Ở một bên khác, Văn Diệu vẫn còn đang bận rộn.
Từ trên bàn ngẩng đầu lên, Văn Diệu nhìn thấy ánh nến lập lòe chớp tắt, nhớ lại dáng vẻ ngon miệng của nam nhân này, tiếp theo, hắn thở ra thật mạnh một hơi dài. Tâm nói, nhanh chóng xử lí tốt một đống công việc vụn vặt linh ta linh tinh này, sau đó có thể an ổn thống khoái mà bồi y mấy ngày a, phải biết rằng hắn có được một kỳ nghỉ cũng không phải quá dài…
Khó khăn lắm, mới thoát ra khỏi mấy tên gia hỏa còn lại, càng không thể lãng phí a.
Văn Diệu tự ấp ủ một cái âm mưu nho nhỏ của mình, lại không biết là, buổi tối hôm nay, cái giường ở trong phòng mình, đã bị kẻ khác bò lên, cái người mà hắn ngày đêm tương tư, cũng đã có người khác yêu thương thay hắn rồi a…
Cứ như vậy, Vô Huyên lặng yên không một tiếng động đi tới Đông Vạn, dưới tình huống im hơi lặng tiếng không kinh động đến bất cứ kẻ nào, tiếp tục ở lại nơi này của Văn Diệu.
– CHÚ THÍCH:
* Ghế kỉ: là ghế nằm dài làm bằng gỗ, như ghế bố. Nhưng lắc lư được, không phải là ghế quý phi đâu nạ.

Chờ đến khi không còn ai nữa, rốt cuộc, Ly Hận Thiên mới có cơ hội trách cứ Văn Diệu, nhớ lại bộ dạng lung lay sắp đổ vừa rồi của ông ngoại Văn gia, y đều hoàn toàn cảm thấy đau lòng.
Người đã lớn tuổi già cả như vậy rồi thật sự chịu không nổi loại kích thích này a.
– Sớm hay muộn gì thì người cũng đều phải biết, có lừa gạt cũng vô dụng mà thôi.
Cả hai sẽ ở lại Văn phủ một đoạn thời gian. Trí nhớ của Văn lão gia tử lại không tốt, cũng sẽ bỗng nhiên nhớ tới lại nói ra, mà ban đầu, Văn Diệu cũng không định giấu diếm,
– Ngươi không cần để ý đến ông ngoại của ta. Người đã mặc kệ ta. Người cũng đã sớm biết rằng, nguyên nhân vì sao mà ta lại nỗ lực đến thế. Lúc trước, người đã không có ngăn cản ta. Hiện tại, lại càng sẽ không cản trở gì được cả. Hơn nữa, ta không hy vọng ông ngoại tìm đến ngươi gây phiền toái.
Lúc trước, khi Văn Diệu vừa trở lại Văn phủ. Chuyện thứ nhất, chính là đi tìm lão gia tử đại đương gia của Văn gia lúc ấy, hắn có dã tâm, cũng có tự tin, hắn muốn cái người cường đại nhất ở Văn gia này làm chỗ dựa cho mình. Đồng thời, hắn cũng đáp ứng Văn lão gia tử, hắn sẽ vực dậy khiến Văn gia trở thành Ly gia thứ hai, hoặc là càng ngày càng cường thêm.
Văn lão gia tử thích kẻ cường đại, Văn Diệu lại chính là con trai do chính nữ nhi của lão sinh ra. Tuy hắn không tính là huyết mạch chân chính của Văn gia, nhưng lão gia tử mặc kệ, vị trí này của lão, chỉ dành cho người nào có đủ tư cách mới ngồi được nó mà thôi.
Hơn nữa, Văn Diệu không phải cũng là họ Văn sao.
Dù cho động cơ của hắn là gì đi nữa, thì lão gia tử càng không để bụng, cái lão muốn nhất, chính là xây dựng cho Văn gia càng thêm lớn mạnh, không để ý đến Văn Diệu là vì lý do gì. Chỉ cần Văn gia cường đại, còn mọi cái khác đều là vô nghĩa.
– Lời nói thế này…
Ly Hận Thiên cau mày, sau một lúc lâu lại, thở ra một hơi thật dài. Y cảm thấy không ổn, nhưng lại càng không có cách nào khác tốt hơn nữa. Ai kêu, thân phận của y lại đặc biệt, là hại chết nữ nhi nhà người ta. Mà Văn Diệu không nhắc tới trước, trực tiếp nói rõ trước, vạn nhất ngày nào đó, lão gia tử lại nhớ ra rồi, lại chơi cái trò ám sát gì đó, liền không dễ ứng phó rồi đi…
Nhưng thật ra, y cũng không sợ, chỉ là không muốn khiến cho Văn Diệu trở mặt với ông ngoại của hắn thôi. Lão gia tử này, vẫn rất khiến cho người nhìn liền thích.
Cương trực, công bằng, còn có cả sự si tình đến vậy.
Nhớ đến, lúc Văn Diệu hỏi lão, nếu có kẻ khi dễ hắn bà ngoại của hắn thì lão sẽ làm sao, biểu tình ngay khi đó của lão gia tử, Ly Hận Thiên liền cảm thấy thú vị…
– Thay vì luôn ở đây mà đi suy nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt vô dụng này. Cha, ngươi không định tắm rửa một cái trước sao? Vừa rồi, ta chỉ mới giúp ngươi lau chùi sơ sài thôi nha.
Văn Diệu đột ngột kề sát vào người của nam nhân, ở bên tai y nói thầm hai câu này. Người sau lập tức đỏ mặt, liếc trắng mắt, tức giận mắng Văn Diệu thêm vài lần. Văn Diệu cũng không tức giận, xoa xoa bờ vai của y mà cười khúc khích. Hai người dựa vào nhau rất gần, khi nói chuyện cả hai khuôn mặt cơ hồ như muốn dán vào nhau…
Cả một đường này, gặp được không ít hạ nhân, nhưng một màn này quá mức chấn động. Thế cho nên một đám hạ nhân này đã quên mất công việc ở trong tay, đã quên luôn cả sẽ có nguy hiểm tùy thời đều sẽ đe dọa đến tánh mạng của mình, liền ngu người mà ngơ ngác nhìn…
Một đám hạ nhân này còn chưa từng gặp qua, chủ tử nhà mình bày ra cái dạng này…
Văn Diệu đang làm nũng.
Văn Diệu có sự uy nghiêm vốn có của một người làm gia chủ của hắn Văn gia, cả thủ đoạn hung ác của hắn, mọi người cũng đều biết. Thoạt nhìn Văn Diệu rất hòa nhã, nhưng lại đều hoàn toàn khó có thể thân cận hơn so với bất luận kẻ nào khác, là sự tồn tại xa xôi không thể với tới.
Nhưng, Văn Diệu ở trước mặt của nam nhân này, cũng chỉ là một người thường…
Cũng sẽ giống như mọi người, cũng có thể tới gần. Cũng sẽ cười, sẽ biết làm nũng, cũng sẽ dính người…
Đám hạ nhân này đối với Văn Diệu, là kính sợ, chứ không phải chỉ là sợ hãi thôi.
Đám người này tin phục Văn Diệu, cho nên mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Hiện giờ, nhìn thấy chủ tử nhà mình tự tìm được hạnh phúc của riêng hắn, bọn họ đều cao hứng theo. Một đường đi này, Văn Diệu cũng cảm nhận được không ít tầm mắt kinh ngạc, nhưng tâm tình của hắn đang rất tốt, lại hận không thể cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ ân ái của hai người họ. Cho nên, Văn Diệu liền mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như không nhìn thấy được gì cả.
Hai người vui đùa ầm ĩ về tới phòng ngủ của Văn Diệu, rốt cuộc cũng chờ đến chỉ còn mỗi hai người riêng tư, Ly Hận Thiên lại là ôm lấy Văn Diệu…
Tự kéo hắn dựa vào trong ngực của mình, thở dài nói,
– Vất vả cho ngươi rồi.
Cuộc sống trong mấy năm nay của Văn Diệu, vốn trải qua không quá tốt, hắn có thể có được vị trị như ngày hôm nay, đúng là không dễ gì, nhìn thấy một đám người nhà Văn gia ăn nói quá phận vừa rồi, Ly Hận Thiên đau lòng thay cho Văn Diệu…
Nghị lực của đứa nhỏ này, thật sự là to lớn mạnh mẽ đến mức người khác cũng không có cách nào tưởng tượng nổi.
Văn Diệu cũng không nói chuyện gì cả, lại là chôn cả khuôn mặt vào trong lồng ngực của Ly Hận Thiên, cứ liền giữ tư thế như vậy, vẫn luôn dựa vào y….
Văn Diệu vốn vẫn luôn thực kiên cường. Nhưng ở tại đây, trước mặt của nam nhân này, hắn không thèm để ý đến bản thân mình tự lộ ra dáng vẻ yếu ớt.
……
Cuối cùng, Văn Diệu cũng đã dẫn Ly Hận Thiên về Văn phủ. Tâm nguyện nhiều năm, rốt cuộc cũng đã đạt thành.
Hắn có rất nhiều kế hoạch cùng lý tưởng. Bất quá hiện tại, mọi chuyện còn lại đã có chút không giống với dự định lúc ban đầu nữa rồi…
Ly Hận Thiên sẽ không cùng hắn ở nơi này vĩnh viễn. Tuy rằng ngắn ngủi, nhưng Văn Diệu cũng biết đã đủ lắm rồi. Cho nên, hắn phải hảo hảo lợi dụng trong khoảng thời gian này, biến tất cả mọi ý định của hắn ở quá khứ thành hiện thực.
Chỉ là…
Một giấc mộng đẹp của Văn Diệu mà thôi. Chỉ vừa làm đến việc trước tiên là, dắt y về đến nơi đây, thì mọi dự định liền đã kết thúc.
Hắn tự cho rằng hắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi để bồi Ly Hận Thiên, chỉ là do hắn đã để đọng lại quá nhiều công việc dồn xuống dưới. Thế cho nên từ khi trở lại vẫn phủ, hắn liền không thể rỗi rãnh nhàn hạ nổi nữa rồi.
Không chỉ có xử lý chuyện ở Văn gia, còn phải đi gặp Đại vương Đông Vạn. Tuy hắn không phải là quan viên, nhưng lại lại có mối liên hệ chặt chẽ thường xuyên lui tới với hoàng tộc. Lần liên hôn này của Đông Vạn cùng với Nam Triều, chính là do một tay của hắn thúc đẩy, cho nên, hắn rất bận rộn, có quá nhiều việc phải đi làm…
Văn Diệu không thể phân thân được, liền vắng vẻ Ly Hận Thiên. Hắn vội vàng đến mức sứt đầu mẻ trán, lại càng không thể chậm trễ than vãn. Hắn thật sự là chỉ ước gì có cách phân thân ra thôi.
Cõi lòng của hắn đầy áy náy đối với Ly Hận Thiên. Còn, Ly Hận Thiên lại ước gì, Văn Diệu càng vội càng bận bịu hơn một ít, thì y liền có thêm nhiều thời gian để nghỉ ngơi nha, trải qua hai ngày nghỉ ngơi đầy thảnh thơi a…
Vốn dĩ, Ly Hận Thiên tới đây là để nghỉ phép nha.
Đương nhiên, lời này của y không thể nói ra cho Văn Diệu biết được. Y không thể làm lòng tự trọng của Văn Diệu bị thương…
Vì vậy, y liền dặn dò Văn Diệu hảo hảo công tác, không cần lo lắng cho y. Thời gian về sau còn dài, hơn nữa, nơi này vừa được ăn ngon, ngủ say, chơi cũng vui.
Y thực vừa lòng…
Phàm là không có chuyện gì quá tuyệt đối, cho nên, những ngày lành của Ly Hận Thiên, cũng không trải qua bao lâu, liền giống như kế hoạch của Văn Diệu, đều bị trời hại a…
Bên ngoài phòng ngủ của Văn Diệu, được bao bọc bởi một cái sân vườn nhỏ, không khác gì căn phòng nhỏ mà hai người họ đã từng sống ở Đế Đô, chỉ là hơi lớn hơn một ít mà thôi. Nếu không có được sự cho phép, thì hạ nhân cũng sẽ không đi tới đây. Đây chính là sự an tĩnh cùng tự do mà Ly Hận Thiên muốn.
Mỗi buổi tối, y đều nằm ở trên ghế kỉ*, vừa ở một bên uống trà lạnh, vừa ở một bên ngắm sao. Tâm trạng thản nhiên tự đắc lại cộng thêm thích ý đến muốn hét lên nha.
Mấy ngày này, Văn Diệu cũng chưa có trở về. Nói lời thật lòng, thì y cũng có chút nhớ thương, nhưng cũng chỉ là nhớ thương mà thôi. Văn Diệu vừa về tới liền lăn lộn y một hồi, mỗi lần đều sẽ đem mấy ngày tích lũy làm xong ở trong một ngày. Cho nên Ly Hận Thiên không phải mong muốn nhìn thấy hắn quá mức a…
Thậm chí, y còn có mong muốn ác rằng, hắn tạm thời đều không cần phải xuất hiện nữa nha.
Bận bịu đến chết hắn đi.
Chiếc ghế kỉ lắc lư chậm rãi với tốc độ đều đều, nam nhân có chút mơ màng sắp ngủ. Lý trí nói cho y biết không thể ngủ ở bên ngoài. Nhưng, hai mí mắt đều đã hoàn toàn nặng nề sụp xuống giống như bị rót chì vậy, y chỉ có thể đi sờ chung trà, muốn uống một ngụm trà lạnh để thanh tỉnh lại một chút…
Vừa sờ đến chung trà, cùng lúc đó, cổ tay của y cũng bị người ta nắm lại.
Trong nháy mắt tiếp theo, đối phương nắm lấy cổ tay của y, tự đưa chung trà này đến bên miệng của y, cho y tự uống một ngụm…
Toàn bộ quá trình này của Ly Hận Thiên cũng chưa mở mắt ra nhìn, y đều đã sớm đoán thân phận của đối phương, ngoại trừ Văn Diệu ra, cũng không lại còn có kẻ khác nữa.
Chỉ là y đã đoán sai rồi…
– Ngươi về… Ngô!
Nói còn chưa dứt lời, trên người đột ngột bị trầm xuống, cùng một lúc, cái cằm của y cũng đã bị người bắt lấy nâng lên, lần này ở tròn khoang miệng không chỉ có mỗi dòng nước trà mát lạnh, chảy xuôi theo đó, còn có cả đầu lưỡi xâm nhập ngang ngược nữa…
Chung trà kia ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ngã ở trên bàn lùn ở bên cạnh, phần nước trà ở bên trong liền bị đổ ra một bàn tràn khắp nơi, nhiễu xuống rơi vãi khắp mặt đất…
Chung trà không hề bị rơi khỏi tay của Ly Hận Thiên, nhưng người của y lại bị gắt gao đè ở trên ghế kỉ, không thể động đậy. Bởi vì khoảng cách quá mức gần kề, ánh sáng lại không rõ, Ly Hận Thiên không thấy được người che khuất đỉnh đầu của y là ai. Nhưng y lại có thể khẳng định, người này vốn không phải là Văn Diệu…
Bất quá, đối phương hôn y có một chút cảm xúc quen thuộc…
Giờ phút này, y nào còn có tâm tư cân nhắc xem thân phận của đối phương là ai, khi đối phương có ý đồ muốn hôn môi y, chung trà vốn đang được nắm chặt ở trong tay, liền trực tiếp đập tới cái gáy của người nọ. Lần này cũng không phải là đùa giỡn, y cũng đã sử dụng đủ sức, lại rót vào linh lực đưa vào bên trong. Lần này mà đối phương bị đập trúng, không phải bị y đập đến đầu nở hoa, thì cũng sẽ đầu rơi máu chảy…
Tựa hồ như đoán được ý định của Ly Hận Thiên, chân của người nọ dùng sức vừa giẫm mạnh lên trên mặt đất, thể trọng ban đầu của hai người đều bị đè xuống ghế kỉ khiến nó ‘kẽo kẹt’ rung động, lại không thể lại động đậy cái ghế kỉ nữa, ở trong nháy mắt, người đè lên y nhích người ra, chiếc ghế bị mất đi cân bằng, trực tiếp xoay về phía bên cạnh, người còn lại nằm ở trên ghế, tự nhiên không cách nào may mắn mà thoát nạn được, cũng bị rớt theo xuống dưới, Ly Hận Thiên không đập đến người, lại tự khiến mình sắp bị quăng ngã sấp mặt giống như cẩu – ăn – phân a…
Bất quá, người nọ tựa hồ như không định khiến y bị té chật vật đến vậy, ở trong nháy mắt, ngay khi thân thể của y va chạm với mặt đất, thì Ly Hận Thiên đã bị ôm vào người, lăn một vòng, chung trà không biết đã bị ném mất tới đâu rồi đi. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó, y lại một lần nữa nhìn đến bầu trời đầy sao sáng nha…
Còn có cả, khuôn mặt của Vô Huyên nữa.
Ly Hận Thiên sửng sốt.
Vô Huyên…
Y là đang nằm mơ đi phải không?
– Thật bạo lực a, ngươi là muốn đập chết tướng công của ngươi là ta sao?
Vô Huyên làm như thật mà bắt lấy hai cổ tay của Ly Hận Thiên ấn lên trên đỉnh đầu, giống như là thật sợ y tùy thời đều sẽ nhào lên muốn đoạt mạng của hắn vậy. Hắn lười biếng mỉm cười, trong ánh sáng nhàn nhạt của mặt trăng, bộ dáng của hắn cũng nhìn thấy không phải quá mức rõ ràng, nhưng chu sa giữa cặp chân mày, lại là rõ ràng đến vậy…
Có chút buồn cười, nhìn thấy Vô Huyên, ở trong đầu của Ly Hận Thiên nhảy ra, phản xạ đầu tiên là ngây ngốc, tiếp theo lại nghiêm trang tự nói với mình…
Đã qua một lúc lâu không thấy, giống như là Vô Huyên lại soái thêm một chút đi.
Ly Hận Thiên mờ mịt thành thật, ngắm nhìn qua một lúc lâu sau, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh lại, y tự giật mình một cái, liền mở to hai mắt mà nhìn, sau đó, mới hậu tri hậu giác cất cao âm lượng,
– Vô Huyên?!
Mẹ -, Vô Huyên tới đây?!
Vô Huyên đã tới Đông Vạn rồi sao?!
Y rất muốn vỗ vỗ mặt của hắn thử, nghiệm chứng tính chân thật của việc này, Vô Huyên vốn đang ở xa đến vạn dặm xa xôi đến tận trời, cư nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của y!
Quá thần kì!
Sớm đã quen với tính chậm tiêu của Ly Hận Thiên, Vô Huyên không ngại y vừa mới gặp được hắn liền lâm vào tình trạng này, cũng không ngại việc bây giờ, y mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Hắn xoa xoa mái tóc đã dài không ít của nam nhân, nam nhân vẫn lâm vào trạng thái dù chỉ là gặp phải chút chuyện nhỏ cũng đã cực kì kinh ngạc, lười biếng sửa cho đúng lại,
– Là tướng công.
Tướng công cái rắm a!
Ly Hận Thiên nào còn có tâm tư chơi cùng hắn cái loại trò đoán chữ này nữa. Đây là y đã hoàn toàn tỉnh táo lại rồi nha. Vô Huyên đang ở trên người y, y lại sợ đụng đầu, nên không dám bật ngồi dậy, lại nhớ tới, đây là chỗ của Văn Diệu, chỉ có thể đè nén xuống dục vọng muốn rít gào, đôi mắt trợn lên trừng hắn,
– Ngươi tới chỗ này để làm gì?!
Không an ổn đợi ở Nam Triều đi, còn chạy loạn tới tận Đông Vạn này làm cái gì hả?
Vấn đề này, đối với Vô Huyên mà nói, giống như có chút khó khăn, hắn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang cau mày tự hỏi, trong giây lát, liền hiểu rõ, bật cười lên, trực tiếp liền bế Ly Hận Thiên vẫn còn đang nằm ở trên mặt đất lên…
– Tới, làm, ngươi.
Đây là đáp án của Vô Huyên.
Cánh cửa phòng ngủ của Văn Diệu, ‘rầm’ một tiếng liền bị đóng lại, ngăn cách một cảnh tượng kiều diễm đang diễn ra ở bên trong. Trong tiểu viện tử yên tĩnh này, không có một kẻ nào biết một chuyện đang diễn ra khí thế ngất trời…
Ở một bên khác, Văn Diệu vẫn còn đang bận rộn.
Từ trên bàn ngẩng đầu lên, Văn Diệu nhìn thấy ánh nến lập lòe chớp tắt, nhớ lại dáng vẻ ngon miệng của nam nhân này, tiếp theo, hắn thở ra thật mạnh một hơi dài. Tâm nói, nhanh chóng xử lí tốt một đống công việc vụn vặt linh ta linh tinh này, sau đó có thể an ổn thống khoái mà bồi y mấy ngày a, phải biết rằng hắn có được một kỳ nghỉ cũng không phải quá dài…
Khó khăn lắm, mới thoát ra khỏi mấy tên gia hỏa còn lại, càng không thể lãng phí a.
Văn Diệu tự ấp ủ một cái âm mưu nho nhỏ của mình, lại không biết là, buổi tối hôm nay, cái giường ở trong phòng mình, đã bị kẻ khác bò lên, cái người mà hắn ngày đêm tương tư, cũng đã có người khác yêu thương thay hắn rồi a…
Cứ như vậy, Vô Huyên lặng yên không một tiếng động đi tới Đông Vạn, dưới tình huống im hơi lặng tiếng không kinh động đến bất cứ kẻ nào, tiếp tục ở lại nơi này của Văn Diệu.
– CHÚ THÍCH:
* Ghế kỉ: là ghế nằm dài làm bằng gỗ, như ghế bố. Nhưng lắc lư được, không phải là ghế quý phi đâu nạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất