Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 32: Ăn quá no

Trước Sau
Điểm tâm được bày trên bàn ngày một thiếu đi từng chút, ý thức của Ly Hận Thiên cũng từng chút một bay xa.

Qua một lúc lâu sau đó, y còn không biết vì sao bản thân mình chỉ là muốn ăn điểm tâm, nhưng lại lần nữa cùng với Ly Lạc mà hôn môi…

Điểm tâm ở nơi đầu lưỡi giao nhau liền hoá nhuyễn mà tan ra. Hương vị được đưa vào, bị thấm ướt mà dung hợp cùng nước miếng lan ra khắp khoang miệng.

Nụ hôn của Ly Lạc vẫn  cường thế như trước. Ly Hận Thiên bị một tay của hắn bị giữ chặt không cựa quậy được, tuy lúc ban đầu chưa thích ứng được, nhưng đến một lúc sau lại chậm rãi mà đã theo kịp nhịp độ nụ hôn này…

Hôn môi cùng nam nhân, Ly Hận Thiên không có cách nào làm chủ giống như khi y hôn môi cùng nữ nhân mà lại có thể hôn giỏi như hắn được. Y hoàn toàn ở thế bị động, luôn ở trạng thái bị hắn vây hãm. Nhưng trong lúc hôn, có đôi khi theo phản xạ có điều kiện, y thỉnh thoảng cũng đưa lưỡi đến mà ngây ngô đáp lại…

Đối với việc này, Ly Lạc cũng không có bất cứ biểu hiện nào khác, hắn chỉ là biến hóa góc độ khác, tiếp tục đùa giỡn trong khoang miệng của nam nhân. Sau khi ăn xong một khối điểm tâm, bốn phiến môi lại hơi rời ra một chút vừa đủ để chêm vào một khối bánh tiếp theo, nên cứ một lần rồi lại một lần đem từng khối điểm tâm đưa vào bên trong miệng của hai người…

Thời gian hôn môi lần này so với lần hôn trước, dài lâu hơn rất nhiều. Lúc lại kịch liệt, lúc thì triền miên; lúc lại dồn dập, lúc thì thong thả. Sau khi miệng Ly Hận Thiên  một lần nữa được tự do, thì áo choàng của y vốn từ trên người y đã rơi xuống, một dãy vải thâm sắc rớt trên mặt đất vẽ ra một nửa vòng tròn, nội sam của y cũng bị kéo xuống đến khuỷu tay…

Ly Hận Thiên không có cách nào để nhanh chóng mà rời khỏi Ly Lạc, bởi đầu của y vẫn đang tựa vào trên vai của Ly Lạc. Y cố gắng hô hấp để điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn của chính mình, còn có có chút thiếu dưỡng khí đưa lên não bộ a. Tuy là đã vào hạ, nhưng ban đêm vẫn có chút gió lạnh thổi qua, đặc biệt là ở nơi phía trước quần áo của Ly Hận Thiên còn bị nước trà thấm ướt khi nãy.

Không mất quá nhiều thời gian, một thân của Ly Hận Thiên liền nổi lên một tầng da gà. Lúc này, y mới phát hiện ra tình trạng của hai người họ hiện tại…

Tiếp theo, nam nhân khẩn trương mà tay chân luống cuống từ trên người Ly Lạc muốn trượt xuống, chân tìm cách muốn đáp xuống mặt đất.

Bàn tay của Ly Lạc chỉ là khoát hờ lên người của Ly Hận Thiên, thấy y định rời khỏi, hắn cũng không có động tác gì ngăn cản. Chỉ là trong nháy mắt nam nhân đang muốn đem chân thả xuống, bàn chân vừa chạm trên mặt đất, hắn thản nhiên hỏi một câu,

– Chân không nhuyễn?

Động tác đang thực hiện của Ly Hận Thiên lập tức dừng lại, cả người cứng đơ.

Giây lát sau, nam nhân lại cọ trở về.

Y nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt lúng túng khó xử mà bắt đầu chỉnh lại quần áo. Vẻ mặt Ly Hận Thiên túng quẫn, tự thầm mắng chính mình sao bản thân lại quá vô dụng như vậy, chỉ là hôn môi mà thôi, y cư nhiên liền…

Kích thích như vậy, hưng phấn như vậy.

Hơn nữa, đối tượng hôn môi, một lần nữa lại là một người nam nhân, còn là nhi tử của y nha…

– Ăn no rồi sao?

Thanh âm lạnh nhạt kia của Ly Lạc ở trên đỉnh đầu lại vang lên, y biết hắn vốn là đang hỏi cái gì. Ly Hận Thiên theo bản năng đi sờ bụng mình kiểm tra, tròn vo a, như là thực sự ăn rất no nha…



Y ở trong lòng âm thầm đáp lại một câu, no rồi.

Từ đầu đến bây giờ, Ly Hận Thiên không biết chính mình đã ăn bao nhiêu bánh rồi. Y liếc mắt một cái, cẩn thận nhìn đến trên mặt bàn đá kia. Y phát hiện ra cũng đã nhìn thấy rõ, từng khối bánh điểm tâm trên dĩa đã không cánh mà bay rồi a…

Không thể nào là kiệt tác của kẻ trộm được nha, Ly Hận Thiên rất rõ ràng, về mấy khối điểm tâm này đều bị hai người họ ăn sạch …

Trách không được, y lại ăn no như vậy.

Cứ như mỗi lần ăn kiểu như vậy, đều phá lệ ăn rất no đi…

Đột nhiên, y nhớ tới nước sự kiện miếng…

Giống như là nước miếng của Ly Lạc, thật sự đút y ăn đến thực no bụng…

Ly Hận Thiên đang ngơ người suy nghĩ lại nhớ đến nụ hôn lần trước với hắn, khó khăn bối rối mà ngừng suy nghĩ lại.

– Là cháo ăn ngon, hay là điểm tâm ăn ngon hơn?

Quả nhiên, Ly Lạc nhớ đến nụ hôn lần trước.

Trong nháy mắt, cảnh tượng tại diễm phụ thôn ngày ấy lại xuất hiện rõ mồn một trước mắt, y nhớ đến vô cùng rõ ràng từng chi tiết. Suốt đời này, có lẽ y không thể nào mà quên được. Hai người họ chính là dùng cùng một phương thức này mà trước đây uống sạch sẽ một chén cháo…

– Hoặc là, nước miếng của ta ăn ngon hơn.

Lúc này đây, là câu khẳng định.

– Ta xem ngươi ăn đến thập phần nhập tâm lại rất say mê, cũng thực hưởng thụ.

Ly Hận Thiên nhất thời toàn thân run rẩy. Đầu của y cúi xuống theo xu hướng càng ngày càng thấp, không có ngẩng đầu lên lại. Động tác tự nhiên này kéo theo cần cổ phía sau từ trong cổ áo lộ ra, sâu xuống hai phân. Sau khi Ly Lạc  nhìn thấy hình ảnh đó, trên cổ nam nhân vẫn còn lưu dấu vết của Mộc Nhai…

Xem ra ngày đó, Mộc Nhai có vẻ đã rất mạnh tay…

– Ba cái này, ngươi thích cái nào?

Đột nhiên, Ly Lạc tiến đến dựa sát vào, trước khi nam nhân kịp phản ứng, liền rất nhanh lại bỏ thêm một câu,

– Nếu, ngươi thích cái thứ ba, thì mỗi ngày ta đều làm như vậy mà đút ngươi ăn, hoặc là ngay bây giờ lại đút ngươi ăn thêm một lần, ngươi nói được không…



Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy một cỗ luồng nhiệt mãnh liệt theo đầu ngón chân mà len lỏi đánh thẳng một đường lên đến đỉnh đầu. Y liền bất chấp hai chân đã mềm nhũn đến đứng không vững kia, tiếp theo lập tức trực tiếp từ trên người của Ly Lạc mà nhảy xuống, hai chân vừa chạm đất. Nam nhân nhất thời lảo đảo, bất quá y vẫn là cứng cỏi mà cố đứng vững vàng. Điều này đương nhiên có liên quan đến việc y được nghỉ ngơi trong chốc lát vừa nãy.

Sau đó, mặc kệ tấm áo choàng đang nằm ở dưới chân Ly Lạc, nam nhân cố sức bước đi nhanh gần như chạy trốn ra khỏi đình. Y chạy rất gấp gáp, thực bối rối, ngay khi tới cổng ra vào của đình kia còn thiếu chút nữa loạng choạng, chân này đá chân kia mà tự bản thân khiến chính mình bị vấp té, bất quá cuối cùng y vẫn là thành công đào thoát…

Tuy rằng chạy trối chết, cái cảnh tượng này mà bị bắt gặp thì không được tốt lắm.

Ly Hận Thiên còn chưa kịp cảm thán rằng bản thân đã may mắn. Bởi ngay lúc này, thanh âm hờ hững kia của Ly Lạc liền từ phía sau mà truyền đến. Y không dám hồi đầu, y sợ chỉ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ly Lạc ngay bây giờ xuất hiện ở ngay phía sau y. Bất quá, thanh âm mà y nghe được có vẻ đang từ một khoảng cách xa mà truyền đến, Ly Lạc hẳn vẫn còn ở tại đình lý…

Y không nên tự mình mà dọa chính mình a.

– Ngươi một mình, quay trở về sao?

Sau đó.

– Hay là ta ôm ngươi trở về.

Tiếp theo sau đó nữa.

– Ngươi cũng có thể đi đến nơi ta ở, ta còn muốn nhìn bộ dáng chủ động của ngươi…

Lại sau của sau đó nữa.

– Ta còn chưa thấy được.

Thanh âm của Ly Lạc càng lúc càng xa, nhưng ở khoảng cách như vậy những lời nói kia vẫn còn vang vọng trong đầu y. Lúc này, Ly Hận Thiên không giữ chút hình tượng nào mà lảo đảo cố sức mà chạy xa thêm vài bước. Nội sam* mang màu trắng như tuyết kia, còn có một đầu tóc đen dài kia cũng bị y vò đến hỗn độn. Khi y đang đi ngang qua ngã rẽ của hành lang, càng vì khẩn trương vội vã mà tư thế thân thể có chút nghiêng ngả lảo đảo kì quái…

Cửa phòng đang hiện ra ở trước mắt, rốt cuộc Ly Hận Thiên chút khí lực khẩn trương còn lại của y cũng buông xuống.

Cả người thả lỏng mà ngay khi y muốn bước tới nơi khiến y cảm thấy toàn thân lẫn tinh thần được đảm bảo an toàn kia, thì ngay lúc này thân thể của y đột ngột bay lên không trung…

Tâm của nam nhân tâm cả kinh. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu y chính là Ly Lạc đã đuổi theo tới. Nhưng ngay tức khắc, y lập tức liền cảm giác được có gì đó không đúng, hương thơm trên thân người này thực xa lạ…

Không phải Ly Lạc!

Cũng không phải Mộc Nhai!

Đang lúc Ly Hận Thiên sau khi phát giác ra được vấn đề, y đã bị người ta ôm lên mà nhảy ra khỏi tường viện của Ly phủ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau