Chương 37: Nhìn thấy quỷ
Ngày ngày bình thản mà trôi qua, dù gì vẫn cần dùng một ít đồ dùng sinh hoạt.
Mấy ngày nay Văn Diệu không có việc gì bận rộn, liền đi ra ngoài dạo một vòng mua một ít loạn thất bát tao gì đó, hữu dụng hay vô dụng hắn đều mua. Ly Hận Thiên nhìn không gian trong phòng ngày một nhỏ đi từng chút, y cũng không biết nên hiện ra cái biểu tình gì nữa…
Văn Diệu không biết từ nơi nào tìm ra ngăn tủ cũ, ngăn tủ kia rất lớn, cơ hồ chiếm gần nửa phòng ở. Hai người họ lôi kéo nửa ngày mới đem ngăn tủ nhét vào trong phòng ở. Nhưng vào thì vào, lại không có gì để dùng vào, hai người họ căn bản chỉ có vài bộ quần áo, ngăn tủ kia mua đem về công dụng duy nhất chỉ là chiếm chỗ mà thôi.
Nhưng không mà dễ dàng lôi kéo đưa được nó đi vào, ai trong hai người họ cũng không có tâm tình cùng hơi sức mà lại đem cái ngăn tủ này lần nữa lôi kéo mang ra ngoài. Vướng víu chiếm chỗ liền vướng víu chiếm chỗ đi. Hai kẻ phụ tử kia đều nhất trí mà đồng thời cùng lựa chọn liền xem nhẹ mà mặc kệ nó đi, từ đó ai cũng không có nhắc lại nữa.
Văn Diệu cũng thay luôn cả chiếc bàn, trái lại chiếc bàn này lại là mới, nhưng chỉ là nó quá lớn. Điều này khiến cho trong lòng Ly Hận Thiên khó tránh khỏi cảm thấy Văn Diệu thật giống kiểu như nhà giàu mới nổi, đều thích cái gì cũng phải lớn…
Chiếc bàn mới chân chính vừa xuất hiện mới tinh nổi bật trong không gian cũ kĩ, từ ngoài nhìn vào phòng lập tức liền chiếm hết ánh nhìn, trực tiếp khiến cho cái phòng vốn đã nhỏ liền về sau càng khó di chuyển hơn, chỉ có thể nghiêng thân thể mà đi. Bất quá việc này cũng không sao, hai người họ có thể trực tiếp ngồi ở trên giường mà ăn cơm. Không cần lại giống như mấy ngày hôm trước, ăn cơm chủ yếu là bưng bát trên tay đứng ở trước chiếc bàn cũ. Bàn đã rất cũ kĩ lung la lung lay, bọn họ cũng không dám đụng vào, chỉ sợ chạm nhẹ một cái liền vỡ vụn ra, chỉ có thể đem đồ ăn đặt ở mặt trên, khi đặt xuống cũng phải cực kì cẩn thận.
Tâm tư của Văn Diệu tỉ mỉ, hắn mua đồ ăn cùng nồi niêu mới trở về. Ly Hận Thiên là người của xã hội hiện đại, y chưa từng nấu đồ ăn nhiều, cũng chưa từng dùng qua bếp lò đốt bằng củi kia.
Văn Diệu cũng là một công tử thiếu gia điển hình, càng chưa bao giờ tiếp xúc qua loại việc nặng này. Phụ tử hai người cân nhắc suy tư nửa ngày, củi cũng đã mua rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị tốt.
Văn Diệu chuẩn bị tất cả các nguyên liệu rất tốt, so với tửu lâu còn muốn chu toàn hơn. Vạn sự đều đã chuẩn bị trọn vẹn. Tất cả điều này chỉ còn thiếu việc đốt lửa bắc bếp lò mà thôi.
Hai phụ tử đều mang tâm tư giống nhau đến hoàn mĩ. Hai người họ đều nghĩ tới, hai người họ thông minh như vậy, bất quá chỉ là việc nhỏ nhặt nhóm lửa nấu cơm mà thôi, chẳng lẽ bọn họ lại làm không được sao…
Mà sau khi mặt của hai người nghiêm túc mà đen lại cùng với khói đặc cuồn cuộn từ trong phòng bay ra, bây giờ y đang nhóm lửa mới hiểu ra được một cái đạo lý, thường thường tưởng tượng đều là dễ dàng lại tốt đẹp.
Đương nhiên, bây giờ tất cả đồ dùng trong nhà bếp này đều liền biến thành vật phẩm chỉ để trưng bày không thể dùng được. Ly Hận Thiên đen mặt, thật sự y vẫn là không biết dùng bếp lò đốt củi a, lại càng không biết dùng rốt cục đã không có lửa để nhóm bếp lò còn khiến cho trong phòng đầy hơi nước.
Đương thiên, hai người họ ở trong sân đợi cho qua một ngày. Hai người họ xem xét trông mong chờ cho khói bụi đen đặc kia lặng yên mà tiêu tán sạch sẽ.
Thẳng đến khói đã tản hết màu đen chỉ còn lại mùi hôi lượn lờ trong không gian. Hai người họ mới dám bước vào nhà. Bất quá chỗ nào ở trong phòng cũng đều là vị khói than lãng đãng, còn có trôi nổi khói bụi trong không khí. Người ở căn bản không có cách nào để ở lại. Phòng này rất đơn sơ, đến cửa sổ cũng không có, vì giác ngủ buổi tối mà suy nghĩ. Văn Diệu chỉ có thể dùng cách Ly Hận Thiên bày ra, cùng nhau dùng quạt giấy mà chăm chỉ quạt để đem chút khói bụi còn trong phòng thổi đi ra ngoài. Chờ bọn hắn ép buộc làm xong, cũng đã nửa đêm, hai phụ tử quá mệt mỏi, không thể cố gắng hơn nữa. Mặc kệ dư vị khói bụi khó ngửi kia, lập tức ngã vào trên giường liền ngủ.
Ngủ một giấc thực thành thật.
Ngày hôm sau trên người vẫn còn dư vị mùi củi lửa, tất cả đồ dùng bằng vải dệt ở trong phòng đều được Văn Diệu thay đổi hết, chăn cũng ném. Đồng dạng, một thân Ly Hận Thiên cũng vương đầy vị củi lửa, trên đầu tóc vẫn còn dính đầy khói bụi, mặt trên y phục còn bị vẽ ra các đường cong màu đen do việc nhóm lửa hôm qua khói bụi bám vào, nhìn hắn cực nhọc mà dọn dẹp phòng.
Y còn ở trong lòng thực độc ác mà nói, Văn Diệu bị như vậy xứng đáng, khiến y cũng bị liên lụy theo…
Lúc này, Ly Hận Thiên đã hoàn toàn quên ngày hôm qua khi Văn Diệu đem đồ dùng nhà bếp cầm lại đây, y thật sảng khoái hiện ra một bộ dáng nóng lòng muốn thử…
Văn Diệu đã mua rất nhiều đồ vật này nọ, nhưng lại làm Ly Hận Thiên không hiểu rõ lắm, hắn vì sao lại không đổi cái giường nhỏ này đi…
Giường kia trong phòng quá nhỏ, hai thân người của đại nam nhân cùng nhau nằm ngủ thực chật chội, chật mức đến mỗi ngày đều Văn Diệu đều phải ôm y mới đủ chỗ nằm cho hai người…
Y rất không thích, nhưng Văn Diệu không ôm y, ngủ ở phía bên ngoài, nửa đêm khi liền khẳng định trở mình một chút liền lăn rớt xuống đất.
Y cũng có hỏi qua Văn Diệu, Văn Diệu nói vì phòng quá nhỏ, thật sự không đổi giường lớn hơn được…
Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bị tên này ôm ngủ, bất quá khi ngủ y cũng không khó chịu gì là được.
Văn Diệu thực dính y, nhưng vẫn không có làm ra hành vi gì quá đáng khiến cho Ly Hận Thiên phải bất mãn, càng không có ‘đánh lén’ y. Bất quá tâm tư của Văn Diệu, Ly Hận Thiên vẫn là hiểu được.
Đối với loại tình huống này, Ly Hận Thiên quả thực đau đầu. Một kẻ cũng như thế này, hai kẻ cũng muốn như vậy. Ba kẻ bọn họ hoàn toàn không nhìn tới thân phận của y. Một tên thì đối với cự tuyệt của y càng làm một bộ ngoảnh mặt làm ngơ. Y thuyết giáo, lúc này hai tên kia nghe vào trong tai lại càng như là y đang cười nói. Quả thật về điểm ấy mà nói, cử chỉ của ba người họ thật đúng là có điểm giống huynh đệ mà…
Tới gần tháng tám, thời tiết càng ngày càng nóng. Văn Diệu bắt đầu suy xét đến việc đổi một chiếc giường lớn hơn.
Ăn đậu hủ là một chuyện, không thoải mái lại là một chuyện khác. Chuyện quan trọng lúc này, hắn không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dáng nóng nực khó chịu của nam nhân.
Mỗi đêm Ly Hận Thiên đều ngủ không ngon giấc, khiến cho y ban ngày đều lười biếng không có chút tinh thần nào, Văn Diệu không thích y như vậy.
Đặc biệt khi đến buổi tối, lúc này Ly Hận Thiên lại tận lực mà kéo dài thời gian đi ngủ. Y tình nguyện ở trong sân làm thức ăn cho muỗi, cũng không muốn quay lại cái phòng hầm nóng kia đâu, cũng không phải là y sợ Văn Diệu làm gì đối với y. Chỉ là phòng ở kia nhỏ như vậy, lại còn không có cái cửa sổ để thông gió nào hết, thật giống hệt cái lồng hấp, quả thực khó chịu đến muốn đòi mạng.
– Nóng đến như vậy sao?
Văn Diệu nhìn quần áo trên người y. Áo thì gần như mở rộng, quần thì càng kéo càng thấp, còn kém một cái là trực tiếp mà cởi bỏ mà quăng xuống đất thôi.
Quần áo của Ly Hận Thiên gần như đã cởi ra phân nửa. Quả thực hình ảnh này chính là mĩ cảnh của nhân gian. Một bên Văn Diệu thưởng thức, một bên hắn lại cảm thấy đau lòng. Hắn đem trà lạnh trà mà đẩy về hướng bên kia,nơi nam nhân đang ngồi, ý bảo y nên uống một ít.
Ly Hận Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái liền để đó không định uống nữa. Cây quạt giấy trên tay đang xòe ra lập tức lại không ngừng động tác quạt mát, tần suất quạt dao động lại ngày càng nhanh một một chút. Lần đầu tiên y cảm giác được thế giới cổ đại cùng hiện đại lại có sự khác biệt xa như vậy, không có không khí lạnh từ máy lạnh phả ra, không có đồ uống lạnh, không có bia lạnh, không có thịt nướng hằng ngày để ăn, thật sự không biết người phải làm sao để sống tiếp đây a…
Ly Hận Thiên sờ sờ cái bụng no đến phát trướng của bản thân. Y không nghĩ lại phải uống tiếp trà lạnh. Hôm nay đã uống nhiều quá rồi, trong bụng tràn đầy đều là nước trà, trong thân thể vô cùng lạnh lẽo a. Nhiệt độ ở trong cơ thể thì vừa vặn nhưng nhiệt độ bên ngoài lại không có giảm đi một chút nào cả, cái loại cảm giác này càng khiến y khó chịu.
Hơn nữa mấy ngày dạo gần đây nhất lại nóng lên vài độ, những lúc đó y liền uống trà lạnh. Bây giờ nhớ tới, y đều có chút khó chịu, chỉ dựa vào thứ này để thử tiêu trừ nóng bức muốn hạ chút nhiệt độ xuống, căn bản không phải cách lâu dài.
Thời tiết như vậy, Văn Diệu vẫn như trước mà mặc nhiều lớp quần áo, so với y hơn rất nhiều, ngược lại hắn đến một giọt mồ hộ cũng không chảy ra. Văn Diệu ngẩng đầu quan sát bầu trời phía trên đỉnh đầu, lại nhìn nhìn vạt áo đang bị buộc gọn túm lại với nhau của nam nhân, y đang với tay chơi đùa nghịch chén trà không, hắn liền cầm lấy một phát ném đi, liền lôi kéo nam nhân đi theo ra sân.
Ở lại lâu như vậy, Ly Hận Thiên vẫn là lần đầu tiên mà chân chính đi ra khỏi viện này. Y nhớ rõ, có một lần y cũng từng bước ra đây dạo quanh. Nhưng đến cánh cửa ra vào ở đâu, y cũng chưa từng tiến đến liền cứ như vậy mà đi quanh quẩn thôi…
Sau lần duy nhất kia, từ đó y đều ở cùng Văn Diệu một chỗ sinh hoạt đều nhẹ nhàng như vậy. Sau đó, y đem việc này hoàn toàn quên đi.
Văn Diệu đối với nơi này rất quen thuộc. Lúc này hắn mang theo Ly Hận Thiên đi quanh quẩn trong ngõ nhỏ tối đen ngõ nhỏ. Ly Hận Thiên nhìn ra, có lẽ là hắn đang đi đường tắt.
– Phía đông cách không xa ở ngoài cửa thành, có sông nhỏ, ngươi có thể đến đó để được mát mẻ một lúc.
Ly Hận Thiên liếc mắt nhìn Văn Diệu một cái. Nửa canh giờ trước, cửa thành đã sớm đóng. Tuy có tin tức tốt là y có thể được tắm nước sông mát mẻ giải nhiệt. Nhưng vấn đề chủ yếu là hai người họ phải làm sao để đi ra ngoài được đây…
Bất quá, nếu Văn Diệu đã nói như vậy, hắn nhất định đã có cách đem y mang đi ra ngoài, cho nên y cũng lười hỏi.
Trong đầu óc của nam nhân liền tưởng tượng cái khác thỏa mãn một chút, nước sông kia vừa sạch sẽ lại trong mát, khiến y có chút gấp gáp muốn thử.
Đột nhiên Ly Hận Thiên cảm thấy, hôm nay hình như càng ngày càng buồn tiểu…
Bước đi của y, cũng khó tránh khỏi đi nhanh hơn, thậm chí đã vượt qua Văn Diệu.
Đúng lúc này, Văn Diệu đột nhiên ôm lấy y, Ly Hận Thiên vừa muốn mắng chửi, chân kia liền bay lên không …
Văn Diệu mang theo nam nhân nhanh chóng xoay người. Ở phía sau hai người họ chính là một gốc cây cổ thụ to lớn rậm rạp, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy đáy mắt xẹt qua một chút màu xanh, giây tiếp theo, thân thể hai người liền bị lá cây xanh um tươi tốt che khuất …
Không phải muốn đi tắm sao, như thế nào bây giờ lại ngồi trên cây?
Ly Hận Thiên rất muốn hỏi Văn Diệu có phải muốn nuốt lời không muốn dắt y đi tắm sông đúng không, như vậy cũng không sao, bởi việc quan trọng bây giờ nhất của y là y muốn đi tiểu a. Y vừa định mở miệng. Văn Diệu liền làm động tác kêu y, đừng nên lên tiếng. Y không nghĩ là hắn đang nói đùa, lúc này cũng không giống như là đang đùa giỡn nam nhân. Vẻ mặt của Văn Diệu rất nghiêm túc, khiến Ly Hận Thiên cũng từ từ thấy căng thẳng theo…
Văn Diệu chỉ vào một chỗ hắn ra hiệu, không tiếng động mang ý nói, nhìn về chỗ đó mà xem.
Ly Hận Thiên không biết Văn Diệu nhìn thấy gì. Sau khi y mang vẻ mặt hồ nghi theo Văn Diệu ngón tay chỉ mà nhìn thoáng qua. Mặt nam nhân nháy mắt trắng bệch, con ngươi đồng thời giãn nở ra mà phóng đại vài lần. Y giương to miệng, thét một tiếng chói tai đầy sinh động. Bất quá Văn Diệu vẫn là nhanh tay hơn, ngay trước khi nam nhân kịp kêu ra tiếng, liền bịt miệng của y lại, ngăn cho tiếng hét thoát ra ngoài.
Văn Diệu tựa vào trên cây, từ phía sau mà ôm lấy Ly Hận Thiên. Tay hắn gắt gao mà che lại miệng nam nhân, không để cho y lọt ra một chút âm thanh nào.
Nam nhân cứ như vậy mang theo đôi mắt mở lớn mà trừng mắt nhìn về phía đó, xem đến hình ảnh kia lập tức khiến cho da đầu y đều run lên từng đợt, cái gì đó ngày càng từng một chút mà tới gần…
Cách đó không xa trong không gian hôn ám đen tối, hai luồng sương trắng đang trôi nổi lơ lửng hiện diện rất rõ ràng…
Trăng sáng đã nhô lên cao, vừa mới qua giờ Tuất. Giờ này còn sớm như vậy, chắc hẳn không phải là sương mù bình thường vào khuya khoắt mà xuất hiện bay lượn lờ như vậy, càng không khiến cho Ly Hận Thiên nhìn thấy rõ luồng khói trắng lượn lờ kia. Nó rất nhẹ cứ yên tĩnh mà trôi nổi, cũng thực nhợt nhạt, giống như là sương khói phun ra, yên lặng không tiếng động mà từ từ tràn ra kéo dài liên miên không ngừng lấp đầy…
Sương khói tràn ngập toàn bộ từ đầu đường kéo dài đến đây, trong sương khói, xuất hiện hai luồng sương mù càng thêm rõ rệt đặc biệt dễ dàng mà thấy được…
Hô hấp của Ly Hận Thiên càng thêm dồn dập, sắc mặt cũng là càng ngày càng thêm khó coi. Hai luồng khói kia căn bản không phải sương mù gì vả, mà là hai người…
Càng nói đúng hơn, hình ảnh hiện ra trước mắt, đó là hai luồng linh thể.
Ly Hận Thiên nhìn thấy rất rõ ràng. Chúng nó không có chân, chúng nó đang bay lượn ở trong đám sương thực nhạt kia…
Đỉnh đầu còn có tóc, tóc kia ướt sũng bết dính vào nhau, giống như là mới từ trong nước bay ra. Chúng nó luôn cúi đầu, tóc đen dài hoàn toàn che khuất đi khuôn mặt của chúng. Lúc này Ly Hận Thiên đang ở bên cạnh, y cũng không nhìn thấy mặt chúng nó.
Y thực căng thẳng, y không dám nhìn.
Nhưng ánh mắt lại giống như bị cái gì đó hấp dẫn, chính là y cứ nhìn mà không chuyển mắt được, đến chớp mắt mấy lần cũng không dám…
Y sợ phải chết. Y sợ chúng nó phát hiện ra y cùng Văn Diệu. Y càng sợ chúng nó vừa ngước đầu lên. Y sẽ nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo đến ghê tởm hoặc là không có khuôn mặt nào cả. Nhưng y càng sợ hãi, càng hiếu kì muốn xem bộ dáng của chúng nó…
Y tự mắng bản thân mình. Y muốn ngăn lại ý nghĩ của bản thân. Nhưng ánh mắt của y, chính là vẫn không ngừng nghĩ cách mà cứ nhìn chăm chăm về phía trên mặt mà nhìn chúng nó…
Ở giữa hai luồng quỷ ảnh, còn có một nữ nhân. Lúc bắt đầu, Ly Hận Thiên cũng không có chú ý tới, mà khi chúng nó từng một chút mà tới gần. Quần áo trên người nữ nhân kia đỏ như máu, khiến y muốn nhìn như không thấy đều không được…
Nữ nhân kia rất quái dị. Nàng cũng như vậy, mà bay lượn ở trong không trung. Thân thể nàng cứng lại nằm thẳng người, hình dáng này lại không giống như con người mà có thể duỗi thân ra như vậy. Nàng vẫn không nhúc nhích. Ly Hận Thiên không nhìn thấy được mặt của nàng. Y lại có thể nhìn thấy búi tóc được bới cao lên kia, cùng phục sức hoa lệ trên người. Nàng không phải là người nữ nhân bình thường. Ăn mặc như vậy quá mức rườm rà, quá mức nổi bật. Quần áo trên người nàng còn có đeo một đại hồng*. Điều này khiến cho Ly Hận Thiên thầm nghĩ đến có hai loại khả năng…
Một là đi dự tiệc, hoặc, hai là làm đại hôn.
Chúng nó di chuyển đến cái cây hai người họ đang núp càng ngày càng gần. Mặt của Ly Hận Thiên mặt bắt đầu xanh xao dần lên. Hô hấp của y càng lúc càng nhanh. Nếu không phải Văn Diệu đang ôm y, che chở cho y mà bịt miệng y lại. Y nhất định sẽ thét chói tai tiếp theo là từ trên cây ngã xuống…
Khi y nhìn thấy vây quanh đầu của nữ nhân kia xuất hiện một hàng hoả cầu màu lục cháy rực rỡ. Y cơ hồ có thể xác định được mà đoán ra…
Y không muốn thừa nhận. Nhưng mà y đã nhìn thấy quỷ a.
CHÚ THÍCH:
*Đại Hồng: là một đóa hoa lớn được làm bằng vải đỏ hay được dùng trong ở đám cưới truyền thống bên Trung.

Mấy ngày nay Văn Diệu không có việc gì bận rộn, liền đi ra ngoài dạo một vòng mua một ít loạn thất bát tao gì đó, hữu dụng hay vô dụng hắn đều mua. Ly Hận Thiên nhìn không gian trong phòng ngày một nhỏ đi từng chút, y cũng không biết nên hiện ra cái biểu tình gì nữa…
Văn Diệu không biết từ nơi nào tìm ra ngăn tủ cũ, ngăn tủ kia rất lớn, cơ hồ chiếm gần nửa phòng ở. Hai người họ lôi kéo nửa ngày mới đem ngăn tủ nhét vào trong phòng ở. Nhưng vào thì vào, lại không có gì để dùng vào, hai người họ căn bản chỉ có vài bộ quần áo, ngăn tủ kia mua đem về công dụng duy nhất chỉ là chiếm chỗ mà thôi.
Nhưng không mà dễ dàng lôi kéo đưa được nó đi vào, ai trong hai người họ cũng không có tâm tình cùng hơi sức mà lại đem cái ngăn tủ này lần nữa lôi kéo mang ra ngoài. Vướng víu chiếm chỗ liền vướng víu chiếm chỗ đi. Hai kẻ phụ tử kia đều nhất trí mà đồng thời cùng lựa chọn liền xem nhẹ mà mặc kệ nó đi, từ đó ai cũng không có nhắc lại nữa.
Văn Diệu cũng thay luôn cả chiếc bàn, trái lại chiếc bàn này lại là mới, nhưng chỉ là nó quá lớn. Điều này khiến cho trong lòng Ly Hận Thiên khó tránh khỏi cảm thấy Văn Diệu thật giống kiểu như nhà giàu mới nổi, đều thích cái gì cũng phải lớn…
Chiếc bàn mới chân chính vừa xuất hiện mới tinh nổi bật trong không gian cũ kĩ, từ ngoài nhìn vào phòng lập tức liền chiếm hết ánh nhìn, trực tiếp khiến cho cái phòng vốn đã nhỏ liền về sau càng khó di chuyển hơn, chỉ có thể nghiêng thân thể mà đi. Bất quá việc này cũng không sao, hai người họ có thể trực tiếp ngồi ở trên giường mà ăn cơm. Không cần lại giống như mấy ngày hôm trước, ăn cơm chủ yếu là bưng bát trên tay đứng ở trước chiếc bàn cũ. Bàn đã rất cũ kĩ lung la lung lay, bọn họ cũng không dám đụng vào, chỉ sợ chạm nhẹ một cái liền vỡ vụn ra, chỉ có thể đem đồ ăn đặt ở mặt trên, khi đặt xuống cũng phải cực kì cẩn thận.
Tâm tư của Văn Diệu tỉ mỉ, hắn mua đồ ăn cùng nồi niêu mới trở về. Ly Hận Thiên là người của xã hội hiện đại, y chưa từng nấu đồ ăn nhiều, cũng chưa từng dùng qua bếp lò đốt bằng củi kia.
Văn Diệu cũng là một công tử thiếu gia điển hình, càng chưa bao giờ tiếp xúc qua loại việc nặng này. Phụ tử hai người cân nhắc suy tư nửa ngày, củi cũng đã mua rồi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị tốt.
Văn Diệu chuẩn bị tất cả các nguyên liệu rất tốt, so với tửu lâu còn muốn chu toàn hơn. Vạn sự đều đã chuẩn bị trọn vẹn. Tất cả điều này chỉ còn thiếu việc đốt lửa bắc bếp lò mà thôi.
Hai phụ tử đều mang tâm tư giống nhau đến hoàn mĩ. Hai người họ đều nghĩ tới, hai người họ thông minh như vậy, bất quá chỉ là việc nhỏ nhặt nhóm lửa nấu cơm mà thôi, chẳng lẽ bọn họ lại làm không được sao…
Mà sau khi mặt của hai người nghiêm túc mà đen lại cùng với khói đặc cuồn cuộn từ trong phòng bay ra, bây giờ y đang nhóm lửa mới hiểu ra được một cái đạo lý, thường thường tưởng tượng đều là dễ dàng lại tốt đẹp.
Đương nhiên, bây giờ tất cả đồ dùng trong nhà bếp này đều liền biến thành vật phẩm chỉ để trưng bày không thể dùng được. Ly Hận Thiên đen mặt, thật sự y vẫn là không biết dùng bếp lò đốt củi a, lại càng không biết dùng rốt cục đã không có lửa để nhóm bếp lò còn khiến cho trong phòng đầy hơi nước.
Đương thiên, hai người họ ở trong sân đợi cho qua một ngày. Hai người họ xem xét trông mong chờ cho khói bụi đen đặc kia lặng yên mà tiêu tán sạch sẽ.
Thẳng đến khói đã tản hết màu đen chỉ còn lại mùi hôi lượn lờ trong không gian. Hai người họ mới dám bước vào nhà. Bất quá chỗ nào ở trong phòng cũng đều là vị khói than lãng đãng, còn có trôi nổi khói bụi trong không khí. Người ở căn bản không có cách nào để ở lại. Phòng này rất đơn sơ, đến cửa sổ cũng không có, vì giác ngủ buổi tối mà suy nghĩ. Văn Diệu chỉ có thể dùng cách Ly Hận Thiên bày ra, cùng nhau dùng quạt giấy mà chăm chỉ quạt để đem chút khói bụi còn trong phòng thổi đi ra ngoài. Chờ bọn hắn ép buộc làm xong, cũng đã nửa đêm, hai phụ tử quá mệt mỏi, không thể cố gắng hơn nữa. Mặc kệ dư vị khói bụi khó ngửi kia, lập tức ngã vào trên giường liền ngủ.
Ngủ một giấc thực thành thật.
Ngày hôm sau trên người vẫn còn dư vị mùi củi lửa, tất cả đồ dùng bằng vải dệt ở trong phòng đều được Văn Diệu thay đổi hết, chăn cũng ném. Đồng dạng, một thân Ly Hận Thiên cũng vương đầy vị củi lửa, trên đầu tóc vẫn còn dính đầy khói bụi, mặt trên y phục còn bị vẽ ra các đường cong màu đen do việc nhóm lửa hôm qua khói bụi bám vào, nhìn hắn cực nhọc mà dọn dẹp phòng.
Y còn ở trong lòng thực độc ác mà nói, Văn Diệu bị như vậy xứng đáng, khiến y cũng bị liên lụy theo…
Lúc này, Ly Hận Thiên đã hoàn toàn quên ngày hôm qua khi Văn Diệu đem đồ dùng nhà bếp cầm lại đây, y thật sảng khoái hiện ra một bộ dáng nóng lòng muốn thử…
Văn Diệu đã mua rất nhiều đồ vật này nọ, nhưng lại làm Ly Hận Thiên không hiểu rõ lắm, hắn vì sao lại không đổi cái giường nhỏ này đi…
Giường kia trong phòng quá nhỏ, hai thân người của đại nam nhân cùng nhau nằm ngủ thực chật chội, chật mức đến mỗi ngày đều Văn Diệu đều phải ôm y mới đủ chỗ nằm cho hai người…
Y rất không thích, nhưng Văn Diệu không ôm y, ngủ ở phía bên ngoài, nửa đêm khi liền khẳng định trở mình một chút liền lăn rớt xuống đất.
Y cũng có hỏi qua Văn Diệu, Văn Diệu nói vì phòng quá nhỏ, thật sự không đổi giường lớn hơn được…
Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bị tên này ôm ngủ, bất quá khi ngủ y cũng không khó chịu gì là được.
Văn Diệu thực dính y, nhưng vẫn không có làm ra hành vi gì quá đáng khiến cho Ly Hận Thiên phải bất mãn, càng không có ‘đánh lén’ y. Bất quá tâm tư của Văn Diệu, Ly Hận Thiên vẫn là hiểu được.
Đối với loại tình huống này, Ly Hận Thiên quả thực đau đầu. Một kẻ cũng như thế này, hai kẻ cũng muốn như vậy. Ba kẻ bọn họ hoàn toàn không nhìn tới thân phận của y. Một tên thì đối với cự tuyệt của y càng làm một bộ ngoảnh mặt làm ngơ. Y thuyết giáo, lúc này hai tên kia nghe vào trong tai lại càng như là y đang cười nói. Quả thật về điểm ấy mà nói, cử chỉ của ba người họ thật đúng là có điểm giống huynh đệ mà…
Tới gần tháng tám, thời tiết càng ngày càng nóng. Văn Diệu bắt đầu suy xét đến việc đổi một chiếc giường lớn hơn.
Ăn đậu hủ là một chuyện, không thoải mái lại là một chuyện khác. Chuyện quan trọng lúc này, hắn không nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dáng nóng nực khó chịu của nam nhân.
Mỗi đêm Ly Hận Thiên đều ngủ không ngon giấc, khiến cho y ban ngày đều lười biếng không có chút tinh thần nào, Văn Diệu không thích y như vậy.
Đặc biệt khi đến buổi tối, lúc này Ly Hận Thiên lại tận lực mà kéo dài thời gian đi ngủ. Y tình nguyện ở trong sân làm thức ăn cho muỗi, cũng không muốn quay lại cái phòng hầm nóng kia đâu, cũng không phải là y sợ Văn Diệu làm gì đối với y. Chỉ là phòng ở kia nhỏ như vậy, lại còn không có cái cửa sổ để thông gió nào hết, thật giống hệt cái lồng hấp, quả thực khó chịu đến muốn đòi mạng.
– Nóng đến như vậy sao?
Văn Diệu nhìn quần áo trên người y. Áo thì gần như mở rộng, quần thì càng kéo càng thấp, còn kém một cái là trực tiếp mà cởi bỏ mà quăng xuống đất thôi.
Quần áo của Ly Hận Thiên gần như đã cởi ra phân nửa. Quả thực hình ảnh này chính là mĩ cảnh của nhân gian. Một bên Văn Diệu thưởng thức, một bên hắn lại cảm thấy đau lòng. Hắn đem trà lạnh trà mà đẩy về hướng bên kia,nơi nam nhân đang ngồi, ý bảo y nên uống một ít.
Ly Hận Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái liền để đó không định uống nữa. Cây quạt giấy trên tay đang xòe ra lập tức lại không ngừng động tác quạt mát, tần suất quạt dao động lại ngày càng nhanh một một chút. Lần đầu tiên y cảm giác được thế giới cổ đại cùng hiện đại lại có sự khác biệt xa như vậy, không có không khí lạnh từ máy lạnh phả ra, không có đồ uống lạnh, không có bia lạnh, không có thịt nướng hằng ngày để ăn, thật sự không biết người phải làm sao để sống tiếp đây a…
Ly Hận Thiên sờ sờ cái bụng no đến phát trướng của bản thân. Y không nghĩ lại phải uống tiếp trà lạnh. Hôm nay đã uống nhiều quá rồi, trong bụng tràn đầy đều là nước trà, trong thân thể vô cùng lạnh lẽo a. Nhiệt độ ở trong cơ thể thì vừa vặn nhưng nhiệt độ bên ngoài lại không có giảm đi một chút nào cả, cái loại cảm giác này càng khiến y khó chịu.
Hơn nữa mấy ngày dạo gần đây nhất lại nóng lên vài độ, những lúc đó y liền uống trà lạnh. Bây giờ nhớ tới, y đều có chút khó chịu, chỉ dựa vào thứ này để thử tiêu trừ nóng bức muốn hạ chút nhiệt độ xuống, căn bản không phải cách lâu dài.
Thời tiết như vậy, Văn Diệu vẫn như trước mà mặc nhiều lớp quần áo, so với y hơn rất nhiều, ngược lại hắn đến một giọt mồ hộ cũng không chảy ra. Văn Diệu ngẩng đầu quan sát bầu trời phía trên đỉnh đầu, lại nhìn nhìn vạt áo đang bị buộc gọn túm lại với nhau của nam nhân, y đang với tay chơi đùa nghịch chén trà không, hắn liền cầm lấy một phát ném đi, liền lôi kéo nam nhân đi theo ra sân.
Ở lại lâu như vậy, Ly Hận Thiên vẫn là lần đầu tiên mà chân chính đi ra khỏi viện này. Y nhớ rõ, có một lần y cũng từng bước ra đây dạo quanh. Nhưng đến cánh cửa ra vào ở đâu, y cũng chưa từng tiến đến liền cứ như vậy mà đi quanh quẩn thôi…
Sau lần duy nhất kia, từ đó y đều ở cùng Văn Diệu một chỗ sinh hoạt đều nhẹ nhàng như vậy. Sau đó, y đem việc này hoàn toàn quên đi.
Văn Diệu đối với nơi này rất quen thuộc. Lúc này hắn mang theo Ly Hận Thiên đi quanh quẩn trong ngõ nhỏ tối đen ngõ nhỏ. Ly Hận Thiên nhìn ra, có lẽ là hắn đang đi đường tắt.
– Phía đông cách không xa ở ngoài cửa thành, có sông nhỏ, ngươi có thể đến đó để được mát mẻ một lúc.
Ly Hận Thiên liếc mắt nhìn Văn Diệu một cái. Nửa canh giờ trước, cửa thành đã sớm đóng. Tuy có tin tức tốt là y có thể được tắm nước sông mát mẻ giải nhiệt. Nhưng vấn đề chủ yếu là hai người họ phải làm sao để đi ra ngoài được đây…
Bất quá, nếu Văn Diệu đã nói như vậy, hắn nhất định đã có cách đem y mang đi ra ngoài, cho nên y cũng lười hỏi.
Trong đầu óc của nam nhân liền tưởng tượng cái khác thỏa mãn một chút, nước sông kia vừa sạch sẽ lại trong mát, khiến y có chút gấp gáp muốn thử.
Đột nhiên Ly Hận Thiên cảm thấy, hôm nay hình như càng ngày càng buồn tiểu…
Bước đi của y, cũng khó tránh khỏi đi nhanh hơn, thậm chí đã vượt qua Văn Diệu.
Đúng lúc này, Văn Diệu đột nhiên ôm lấy y, Ly Hận Thiên vừa muốn mắng chửi, chân kia liền bay lên không …
Văn Diệu mang theo nam nhân nhanh chóng xoay người. Ở phía sau hai người họ chính là một gốc cây cổ thụ to lớn rậm rạp, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy đáy mắt xẹt qua một chút màu xanh, giây tiếp theo, thân thể hai người liền bị lá cây xanh um tươi tốt che khuất …
Không phải muốn đi tắm sao, như thế nào bây giờ lại ngồi trên cây?
Ly Hận Thiên rất muốn hỏi Văn Diệu có phải muốn nuốt lời không muốn dắt y đi tắm sông đúng không, như vậy cũng không sao, bởi việc quan trọng bây giờ nhất của y là y muốn đi tiểu a. Y vừa định mở miệng. Văn Diệu liền làm động tác kêu y, đừng nên lên tiếng. Y không nghĩ là hắn đang nói đùa, lúc này cũng không giống như là đang đùa giỡn nam nhân. Vẻ mặt của Văn Diệu rất nghiêm túc, khiến Ly Hận Thiên cũng từ từ thấy căng thẳng theo…
Văn Diệu chỉ vào một chỗ hắn ra hiệu, không tiếng động mang ý nói, nhìn về chỗ đó mà xem.
Ly Hận Thiên không biết Văn Diệu nhìn thấy gì. Sau khi y mang vẻ mặt hồ nghi theo Văn Diệu ngón tay chỉ mà nhìn thoáng qua. Mặt nam nhân nháy mắt trắng bệch, con ngươi đồng thời giãn nở ra mà phóng đại vài lần. Y giương to miệng, thét một tiếng chói tai đầy sinh động. Bất quá Văn Diệu vẫn là nhanh tay hơn, ngay trước khi nam nhân kịp kêu ra tiếng, liền bịt miệng của y lại, ngăn cho tiếng hét thoát ra ngoài.
Văn Diệu tựa vào trên cây, từ phía sau mà ôm lấy Ly Hận Thiên. Tay hắn gắt gao mà che lại miệng nam nhân, không để cho y lọt ra một chút âm thanh nào.
Nam nhân cứ như vậy mang theo đôi mắt mở lớn mà trừng mắt nhìn về phía đó, xem đến hình ảnh kia lập tức khiến cho da đầu y đều run lên từng đợt, cái gì đó ngày càng từng một chút mà tới gần…
Cách đó không xa trong không gian hôn ám đen tối, hai luồng sương trắng đang trôi nổi lơ lửng hiện diện rất rõ ràng…
Trăng sáng đã nhô lên cao, vừa mới qua giờ Tuất. Giờ này còn sớm như vậy, chắc hẳn không phải là sương mù bình thường vào khuya khoắt mà xuất hiện bay lượn lờ như vậy, càng không khiến cho Ly Hận Thiên nhìn thấy rõ luồng khói trắng lượn lờ kia. Nó rất nhẹ cứ yên tĩnh mà trôi nổi, cũng thực nhợt nhạt, giống như là sương khói phun ra, yên lặng không tiếng động mà từ từ tràn ra kéo dài liên miên không ngừng lấp đầy…
Sương khói tràn ngập toàn bộ từ đầu đường kéo dài đến đây, trong sương khói, xuất hiện hai luồng sương mù càng thêm rõ rệt đặc biệt dễ dàng mà thấy được…
Hô hấp của Ly Hận Thiên càng thêm dồn dập, sắc mặt cũng là càng ngày càng thêm khó coi. Hai luồng khói kia căn bản không phải sương mù gì vả, mà là hai người…
Càng nói đúng hơn, hình ảnh hiện ra trước mắt, đó là hai luồng linh thể.
Ly Hận Thiên nhìn thấy rất rõ ràng. Chúng nó không có chân, chúng nó đang bay lượn ở trong đám sương thực nhạt kia…
Đỉnh đầu còn có tóc, tóc kia ướt sũng bết dính vào nhau, giống như là mới từ trong nước bay ra. Chúng nó luôn cúi đầu, tóc đen dài hoàn toàn che khuất đi khuôn mặt của chúng. Lúc này Ly Hận Thiên đang ở bên cạnh, y cũng không nhìn thấy mặt chúng nó.
Y thực căng thẳng, y không dám nhìn.
Nhưng ánh mắt lại giống như bị cái gì đó hấp dẫn, chính là y cứ nhìn mà không chuyển mắt được, đến chớp mắt mấy lần cũng không dám…
Y sợ phải chết. Y sợ chúng nó phát hiện ra y cùng Văn Diệu. Y càng sợ chúng nó vừa ngước đầu lên. Y sẽ nhìn thấy một khuôn mặt vặn vẹo đến ghê tởm hoặc là không có khuôn mặt nào cả. Nhưng y càng sợ hãi, càng hiếu kì muốn xem bộ dáng của chúng nó…
Y tự mắng bản thân mình. Y muốn ngăn lại ý nghĩ của bản thân. Nhưng ánh mắt của y, chính là vẫn không ngừng nghĩ cách mà cứ nhìn chăm chăm về phía trên mặt mà nhìn chúng nó…
Ở giữa hai luồng quỷ ảnh, còn có một nữ nhân. Lúc bắt đầu, Ly Hận Thiên cũng không có chú ý tới, mà khi chúng nó từng một chút mà tới gần. Quần áo trên người nữ nhân kia đỏ như máu, khiến y muốn nhìn như không thấy đều không được…
Nữ nhân kia rất quái dị. Nàng cũng như vậy, mà bay lượn ở trong không trung. Thân thể nàng cứng lại nằm thẳng người, hình dáng này lại không giống như con người mà có thể duỗi thân ra như vậy. Nàng vẫn không nhúc nhích. Ly Hận Thiên không nhìn thấy được mặt của nàng. Y lại có thể nhìn thấy búi tóc được bới cao lên kia, cùng phục sức hoa lệ trên người. Nàng không phải là người nữ nhân bình thường. Ăn mặc như vậy quá mức rườm rà, quá mức nổi bật. Quần áo trên người nàng còn có đeo một đại hồng*. Điều này khiến cho Ly Hận Thiên thầm nghĩ đến có hai loại khả năng…
Một là đi dự tiệc, hoặc, hai là làm đại hôn.
Chúng nó di chuyển đến cái cây hai người họ đang núp càng ngày càng gần. Mặt của Ly Hận Thiên mặt bắt đầu xanh xao dần lên. Hô hấp của y càng lúc càng nhanh. Nếu không phải Văn Diệu đang ôm y, che chở cho y mà bịt miệng y lại. Y nhất định sẽ thét chói tai tiếp theo là từ trên cây ngã xuống…
Khi y nhìn thấy vây quanh đầu của nữ nhân kia xuất hiện một hàng hoả cầu màu lục cháy rực rỡ. Y cơ hồ có thể xác định được mà đoán ra…
Y không muốn thừa nhận. Nhưng mà y đã nhìn thấy quỷ a.
CHÚ THÍCH:
*Đại Hồng: là một đóa hoa lớn được làm bằng vải đỏ hay được dùng trong ở đám cưới truyền thống bên Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất