Chương 89: Muốn đi
Cửa mở, tiếp theo lại bị kẻ khác đóng lại. Theo lý thuyết, nếu có ai đó tới có ý định hành hung, hẳn là sẽ không đã bước vào rồi còn nhớ cẩn thận đóng cửa như vậy. Nếu thật là quỷ, hẳn là không cần mở cửa đi…
Y đang nghĩ tới đó, thì đã nghe thấy tiếng bước chân rất nặng nề mà liên tiếp vang lên, từ âm thanh đó phán đoán ra, kẻ vào hẳn là con người, hơn nữa là chỉ có một mình.
Người nọ đi đường rất là dùng sức, tựa hồ mỗi một bước chân đều hung hăng mà đạp xuống dưới. Nhưng mỗi cái nhấc chân đều không có dứt khoát, mà lại kéo lê dài ra trên mặt đất, giống như là nâng chân không lên nổi vậy.
Âm thanh này rất kỳ quái. Theo lý thuyết, nếu đã đạp chân xuống lại dùng sức như vậy, hẳn là lúc nhấc chân lên phải nâng rất cao mới đúng. Vì sao lại có cái loại âm thanh này phát ra như vậy?
Ly Hận Thiên nhịn không được hiếu kì muốn hồi đầu mà nhìn xem. Nhưng nhất thời nhớ lại lời dặn khi nãy của Mộc Nhai, còn có bàn tay của hắn vẫn như cũ mà đặt lên trên đỉnh đầu của y mà giữ chặt lại. Ly Hận Thiên liền mạnh mẽ mà đem này loại ý muốn này áp chế xuống.
Âm thanh kia rất nhanh liền đến giữa phòng, Ly Hận Thiên nghe được ân thanh chiếc bàn bị đụng đến lệch vị trí. Bàn chân đó ma sát trên mặt đất cứng rắn. Âm thanh chói tai kia khiến người nghe thấy thực không thoải mái, đặc biệt là khi phát ra dưới tình cảnh như vậy.
Mộc Nhai bên người, đến hô hấp cũng đều bị đè nén xuống rất thấp. Cả thân thể hắn hoàn toàn bị vây trong tình thế chuẩn bị tùy thời mà đều có thể chiến đấu. Ly Hận Thiên tận lực chôn mặt vào trên người của Mộc Nhai. Y tận lực như xem cái gì cũng đều không có. Nếu thật sự bắt đầu đánh nhau, y đã không giúp được gì không nói. Nhưng không thể làm Mộc Nhai vướng bận để không mắc phải sai lầm, điểm ấy y vẫn là tự mình phải hiểu lấy.
Ngay từ đầu, Mộc Nhai đã hết sức nhìn chăm chú dõi theo vị khách không mời mà đến kia. Nên, Ly Hận Thiên cũng không dám động đậy gì cả. Hắn lại đem tầm mắt chuyển tới đỉnh đầu đang dựa vào trên đầu vai kia của mình đang giống như mèo nhỏ mà lay động rung rinh…
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn bắt đầu nảy sinh ý muốn xoa xoa tóc của nam nhân…
Nếu không phải không phải đang ở trong tình cảnh này mà nói…
Tiếp theo, cánh tay Mộc Nhai đang ôm lấy tay y, càng thêm dùng sức.
Ly Hận Thiên vẫn đang nhắm mắt lại, nhìn không thấy phản ứng của Mộc Nhai. Ngay sau khi thị giác bị mất đi, thính giác cùng khứu giác liền trở nên cực kỳ nhạy bén. Ly Hận Thiên đột ngột ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi. Ban đầu có chút thực đạm, nhưng càng về sau mùi này càng ngày càng nồng, cuối cùng là tràn ngập hoàn toàn khắp ở trong phòng…
Mùi này rất giống với mùi máu, phần lớn là mùi tanh của máu. Nhưng máu này giống như không phải là còn mới nữa, có cỗ mùi chết chóc thối rữa ở bên trong nữa. Mùi này khiến cho người ngửi được liền muốn buồn nôn. Ly Hận Thiên nhịn không được nhíu nhíu mày…
Rốt cuộc thứ đang đi vào là cái gì, làm sao lại có một mùi khó ngửi như vậy…
Y đem lực chú ý toàn bộ chuyển qua trên lỗ tai. Y nghe được âm thanh tấm chăn được vuốt phẳng. Tên kia có thể là muốn lên trên giường đi lên. Nam nhân nghĩ như vậy, liền kinh hãi nhịn không được mà ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu đêm nay Mộc Nhai không đến, thì không phải là y sẽ phải đối mặt cùng với cái thứ này hay sao…
Đêm khuya dài đăng đẵng người đều yên lặng ngủ say. Nếu thứ này nọ rất quái dị, y không bị đối phương giết cũng sẽ bị hù chết.
Ly Hận Thiên nghe nghe, lại phát hiện có cái gì đó không thích hợp. Nam nhân cẩn thận nhất thời phát hiện ra, tìm ra căn nguyên của mọi hiện tượng kỳ quái đang diễn ra này, bởi trong phòng này, chỉ có tiếng hô hấp của hai người…
Là y cùng Mộc Nhai.
Theo lý thuyết, trong phòng yên tĩnh như vậy, mặc kệ đối phương là cái gì đi nữa, hẳn là sẽ phải có chút âm thanh, trừ phi tên kia không phải là người, đến yêu quái cũng không phải nữa là…
Không có sự sống.
Chẳng lẽ, y lại gặp được quỷ?
Đang nghĩ tới đây, thì từ phía rất xa ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh phu canh, bây giờ là đang giờ sửu.
Cửa sổ không có đóng lại, Mộc Nhai tựa vào trên khung cửa sổ. Cửa sổ này bị hắn dựa vào, hai cánh cửa sổ có hơi hơi mở ra một cái khe hở. Có lẽ là muốn phân tán lực chú ý. Nam nhân liền theo khe hở kia mà nhìn ra bên ngoài. Lúc này âm thanh của phu canh kia càng ngày càng gần, lập tức sắp đi ngang qua bên dưới cửa sổ …
Nam nhân rất hiếu kì mà nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thì không có việc gì. Vừa nhìn tới, trong nháy mắt máu đang chảy trong người y liền ngưng kết. Y chỉ cảm thấy thấy một tia hàn ý vô cùng lạnh lẽo đột ngột bắt đầu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên toàn thân, cả người y hoàn toàn cứng ngắc…
Y rốt cục cũng đã biết, âm thanh kì lạ lẫn mùi hôi thối đang diễn ra trong phòng này là chuyện gì đang xảy ra rồi…
Mặt của Ly Hận Thiên so với màu sắc của mặt đất còn muốn xanh xao hơn rất nhiều.
Phu canh kia không đốt đèn lồng, trong tay chỉ mang theo đồng la cùng dùi trống. Kẻ này bước đi vô cùng thong thả. Mỗi bước, chân nâng lên cũng không cao, nhưng bước đi lại thực nặng nề. Bởi vì các cơ bắp cùng các đốt ngón tay đều vô cùng cứng ngắc, cử động ngắc ngứ giống như người máy vậy. Mỗi lần khi đặt chân rơi xuống đất, thân thể kẻ này đều tầng tầng mà bị nghiên lệch qua bên cạnh…
Nguyên nhân khiến kẻ nọ như vậy, là vì trên thân thể đó, từ bả vai đến chỗ xương hông có một cái lỗ hổng rất lớn. Quần áo được mặc trên đó, cùng với cả thân thể này toàn bộ đều bị chém bổ ra. Vải trên quần áo đều rách nát cùng da thịt đều bong róc ra bên ngoài, đem vải của quần áo trên người đều cuốn vào bên trong da thịt bị lở loét kia. Bởi vì miệng vết thương này là ở trên thân phía trước, cho nên bụng của kẻ này cũng bị mở ra hoàn toàn rõ rệt.
Ly Hận Thiên là đang ở lầu hai, nên khoảng cách từ y đến phu canh này cũng không tính là xa. Y có thể nhìn thấy từ trong vết đao trên thân thể kia, ẩn ẩn lộ ra nội tạng đã biến màu đen, còn bày ra từng đoạn xương trắng…
Càng khiến cho da đầu của y run lên là, ruột của kẻ này đều lồi ra, giống như dây lạp xưởng kéo dài bị vắt lên trên lưng. Dây ruột kia đã khô héo lại, nhưng ở dưới ánh trăng còn có thể phiếm quang. Theo biên độ động tác quá lớn của kẻ này dẫn theo đoạn ruột kéo dài kia lay động. Ở phía sau lưng kẻ này lại mang dấu vết gì đó tạo thành một vệt dài màu đen uốn lượn theo chuyển động. Ly Hận Thiên tập trung nhìn kĩ mới phát hiện, dấu vết kia không phải là cái gì khác, mà là từ trong phần bụng bị mở bung ra của kẻ này, chảy ra nước màu đen…
Nếu không có miệng vết thương trên thân thể kia, phu canh này cùng với người bình thường không khác nhau là mấy. Chỉ là cả mặt của kẻ này đều đã phát xanh, trên mặt dại ra không có một chút biểu tình. Kẻ này cũng không có chớp mắt, con mắt luôn không hề nhúc nhích, tay gõ mõ cầm canh, âm thanh đều cứng ngắc mà từ miệng truyền ra. Ly Hận Thiên cảm thấy, có thể kẻ này đến đầu lưỡi cũng chưa từng động…
Đêm khuya khoắc mọi người đều yên tĩnh say ngủ. Một người lại kéo lê trên đường mang theo loại có miệng vết thương lớn như vậy mà di chuyển chậm chạp. Cái cảnh này so với việc y nhìn thấy quỷ còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều…
Một thân của Ly Hận Thiên đều hoàn toàn nổi lên tầng tầng da gà, đến da đầu cũng đều dựng đứng lên.
Âm thanh báo canh vừa rồi vốn nghe được, coi như bình thường. Bây giờ liền cảm thấy rất thê lương, Ly Hận Thiên cứng ngắc nhìn phu canh này từ phía trước đi ngang qua tầm mắt của y. Ngay sau khi thân thể kẻ này đang máy móc di chuyển đi qua bị cánh cửa sổ che khuất, Ly Hận Thiên đột ngột nhớ tới, kẻ đang tiến vào trong phòng này gây nên âm thanh quái dị…
Nhất thời, nam nhân liền cảm thấy ở phía sau lưng như là có cái gì đó đang chộp lấy y. Thân thể liền báo nguy rồi, thậm chí y còn cảm thấy cái gì đó còn đang dựa vào ở trên vai y, sẽ chờ y hồi đầu lại…
Dùng một đôi mắt song nhãn gắt gao mà nhìn chằm chằm theo dõi y, thậm chí bộ mặt cứng ngắc kia đang dồn sức mà vẽ nên đường cong, đối với y mà lộ ra nụ cười quỷ dị…
Đáy lòng của Ly Hận Thiên càng ngày càng run rẩy. Cả người của y cũng bắt đầu phát lạnh lẽo lại đổ ra mồ hôi lạnh. Y đến Mộc Nhai đang ở bên người người mình cũng hoàn toàn quên mất, còn có lời dặn dò của hắn…
Nam nhân có ý muốn áp chế đáy lòng xao động lại. Nhưng mà tâm của y chính là vẫn không thể nào mà bình tĩnh nổi. Bây giờ ở trong đầu óc của y hoàn toàn đều là tràn đầy hình ảnh bộ dáng của phu canh vừa nãy. Cuối cùng Ly Hận Thiên rốt cục chịu không nổi nội tâm dày vò nữa, mà trực tiếp tránh đi muốn rời khỏi người của Mộc Nhai liền muốn xoay người lại …
Động tác của y rất đột ngột, ngay từ đầu Mộc Nhai còn chưa kịp làm ra phản ứng. Chờ khi hắn muốn che đi tầm mắt của nam nhân, Ly Hận Thiên đã mở miệng ra…
Tay của Mộc Nhai chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đem âm thanh kinh hô của nam nhân bịt kín lại…
Bộ dáng của kẻ đang ở mép giường kia, cùng với tình cảnh của phu canh khi nãy liền không khác bao nhiêu. Bất quá miệng của vết thương lại vị trí bất đồng, từ cổ kéo dài mãi cho đến bụng. Miệng vết thương cũng không phải chỉ ở phía trước, mà là đã chém thân thể của kẻ nọ hoàn toàn bị bổ ra, chỉ thiếu một chút nữa, thì thân thể kẻ nọ liền bị chia làm hai phần. Có thể tưởng tượng như này, Ly Hận Thiên nhìn xuyên thấu qua vết thương trên thân thể của kẻ nọ mà nhìn thấy bài trí ở trong phòng phía sau kẻ nọ. Cái loại trường hợp này khiến cho lòng người run rẩy, hoặc nói là đã quá mức đáng sợ…
Miệng của Ly Hận Thiên vẫn mở to, nhưng mà y đến thét chói tai cũng hoàn toàn không phát ra được. Y liền trợn trừng đôi mắt, xem kẻ nọ vẫn đang mang vết thương bị bổ ra đôi ra kia, đang dùng bàn tay thực cứng ngắc mà lại xả chăn…
Kẻ là đang vuốt ve, cũng như là đang thử xúc cảm của vải chăn xúc. Kẻ nọ liền giữ tư thế như vậy mà vuốt, tùy ý đem máu đen kia nhỏ lên thấm vào trong vải chăn, bị làm cho nhiễm bẩn…
Lúc này Ly Hận Thiên đột ngột phát hiện ra, y cũng vừa mới ngủ ở trên giường kia, chăn kia đã sớm bị huyết thẩm thấm vào, màu máu kia còn rất mới, như là vừa mới nhỏ lên trên, liên tưởng đến hình cảnh vừa rồi, y vẫn còn đang ở trên đó ngủ, mà trên đó lại như có như không coa chút mùi…
Lúc này Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy dạ dày của y quay cuồng, thiếu chút nữa liền nôn đi ra.
Mộc Nhai thấy y thật sự chịu không nổi, lại dùng một tay còn lại mà bưng kín ánh mắt của nam nhân. Hắn không nhìn tới nhưng cũng thấy được, cũng đại khái hiểu ra, liền xoay thân nam nhân cùng nhau mà chuyển qua nơi khác. Bất quá lần này y không đối diện với cửa sổ nữa, mà là giống như là bị phạt úp mặt vào tường vậy, Ly Hận Thiên và hắn cùng nhau đối diện với bức tường.
Cứ như vậy, hai người vẫn ở trong không khí trầm mặc mà trải qua qua khoảng thời gian này, thẳng đến khi trên bầu trời đã tảng sáng.
Tiếng gà gáy thê lương vang vọng từ phía chân trời.
Không biết từ khi nào thì kẻ nọ đã rời đi, chờ đến khi Ly Hận Thiên hồi đầu lại, vết máu kéo dài ở trong phòng cùng với chiếc chăn bị máu nhiễm hồng tràn đầy cũng không thấy đâu nữa. Phòng này lại trơn nhẵn sạch sẽ như lúc ban đầu. Chăn kia cũng như buổi tối hôm qua mà nằm yên ở trên giường kia, chỉ là máu ở trên mặt vải giống như là đã bị hút khô đi vậy…
Một giọt cũng đều không có để sót lại, vẫn thật sạch sẽ.
Phòng này vẫn giống như ngày hôm qua như đúc, đến chiếc bàn bị đụng lệch vị trí cũng đều được điều chỉnh về lúc ban đầu, chỉ như là một hồi ác mộng. Nhưng mà Ly Hận Thiên biết không phải mà mộng, y cùng với Mộc Nhai đều thấy được.
Nơi này dù là một giây y cũng không muốn ở lại, chỉ nhìn thôi, cũng liền cảm thấy buồn nôn…
Mộc Nhai biết nam nhân bị dọa sợ. Hắn than nhẹ một tiếng liền mang Ly Hận Thiên đưa về phòng của hắn. Chuyện này bọn hắn không nói cho nam nhân biết. Ngoại trừ Ly Hận Thiên và Vũ Quả, tất cả mọi người biết.
Lo nam nhân sợ hãi, không dám vào thành, cho nên bọn hắn mới gạt y. Nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt ở nhất thời mà thôi, không thể lừa được vĩnh viễn. Nam nhân vẫn sẽ phát hiện ra, còn không bằng nên sớm nói cho y biết, còn để cho y có chút chuẩn bị. Một màn vừa xảy ra ngày hôm qua đến chính Mộc Nhai chứng kiến mà còn giật nảy mình, đừng nói là Ly Hận Thiên không có chút chuẩn bị tinh thần nào cũng đều không có.
Mộc Nhai có chút hối hận.
Đến phòng của Mộc Nhai, hắn liền cầm một vò rượu mà đưa cho nam nhân. Rượu kia rất thơm thuần, vừa thấy liền đã biết rượu ngon đã lâu năm. Mộc Nhai không có dùng chén, để nam nhân uống trực tiếp mấy ngụm.
Ánh mắt Ly Hận Thiên thẳng thắn mà uống vào máy ngụm rượu. Rượu kia vừa đổ vào vào miệng nhất thời giống như nước trắng mà bị y nhanh chóng nuốt xuống. Y giống như là không có thưởng thức hương vị, cả người vẫn còn ở cái loại trạng thái khẩn trương hề hề. Thẳng đến khi bầu trời hoàn toàn sáng, Ly Hận Thiên mới từ trong một màn đáng sợ của tối hôm qua mà phục hồi tinh thần lại…
Biểu hiện của y cũng không giống giông như ý nghĩ của Mộc Nhai mà sẽ cuồng loạn lên như vậy, không sảo cũng không nháo. Y chính là hai mắt đỏ bừng mà nhìn Mộc Nhai. Sắc mặt của nam nhân rất không tốt, nhưng có thể xem là trấn định. Y đối với Mộc Nhai nói câu đầu tiên nói là, “chúng ta đã quên Vũ Quả.”
Y là một đại nam nhân còn hoàn toàn bị dọa thành một bộ dạng như vậy. Đừng nói là Vũ Quả, tiểu nha đầu kia nhìn thấy một màn như vậy, không ở ngay tại hiện trường bị dọa đến chết ngất hôn mê mới là lạ.
Bất quá Mộc Nhai nói cho y biết, ngày hôm qua Khâm Mặc đã động tay động chân một chút giúp Vũ Quả rồi. Tiểu nha đầu bây giờ vẫn còn đang ngủ say, trừ phi Khâm Mặc kêu nàng tỉnh lại. Nếu không đến trời sập xuống, cũng sẽ không tỉnh lại.
Ly Hận Thiên nghe xong lúc này mới yên tâm. Có một số việc, không biết ngược lại cũng là một chuyện tốt, vẫn là nên cho Vũ Quả ngủ đi.
Y thật sự không thể tưởng tượng nổi. Y không dám đoán nổi. Nếu tối hôm qua, Vũ Quả còn thanh tỉnh ở trong phòng mà giữa khuya kẻ nọ lại tiến vào, tiếp theo xảy ra cùng một màn như tối qua y vừa thấy, thật sự là không biết có việc gì nữa…
Mộc Nhai thấy nam nhân như vậy. Trong tâm hắn nói, không bằng tối hôm qua cũng để Khâm Mặc giúp Ly Hận Thiên thôi miên. Nhưng mà để Ly Hận Thiên hồn nhiên không biết bản thân đang ở cùng vài thứ này kia ở trong một cái phòng mà nghỉ ngơi một đêm. Trong lòng bọn hắn lại càng không thoải mái.
Khó có thể lựa chọn, rất là mâu thuẫn.
Cho nên đến cuối cùng, bọn hắn lựa chọn để cho nam nhân thanh tỉnh. Sau khi bắt đầu phân công nhau hành động, Mộc Nhai sẽ tìm nam nhân, hắn là đến bảo hộ y, đồng thời tận lực khiến cho nỗi sợ hãi của nam nhân giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng kết quả, vẫn là vô cùng đúng ý người đi.
Ly Hận Thiên không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua. Y rõ ràng liền giả một bộ dạng ra vẻ như không có việc gì xảy ra. Y hỏi Mộc Nhai có phải bây giờ lập tức đi hay không, nhưng mà Mộc Nhai lại đối với y lắc đầu, cũng lộ ra biểu tình xin lỗi…
– Vốn nghĩ là sáng sớm hôm nay sẽ rời khỏi nơi này đi tiếp, nhưng mà bọn ta quyết định ở lại đây vài ngày, đem việc này tìm hiểu rõ ràng.
Tất cả toàn bộ mọi chuyện về này tòa thành cổ này.
Biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền suy sụp ngay, không còn muốn tiếp tục giả vờ nữa…
Y nhớ tới vì sao y lại cảm thấy quái dị. Bởi vì người ở trong thành, bao gồm cả tiểu nhị ki, biểu tình đều thập phần cứng ngắc cùng chất phác, cùng với bộ mặt xuất hiện vào tối hôm qua, cũng tương tự như vậy. Dù tiểu nhị kia có kể việc gì có cỡ nào cao hứng phấn chấn, thì vẻ mặt của kẻ này vẫn mang cùng một biểu cảm giống nhau…
Bọn họ không giống với mặt than của Ly Lạc, không có biểu tình, mà là, bọn họ không có cách nào tác động cơ thịt trên bộ mặt…
Khuôn mặt của bọn họ hoàn toàn bị buộc chặt, cảm giác như là đem nhựa cao su mà thoa lên trên mặt bị khô cứng lại…
Con ngươi trong mắt của bọn họ đều đã mất đi độ sáng lạn, tan rã không có chút tiêu cự nào, ánh mắt đục ngầu không chịu nổi…
Chỉ có người đã chết thật lâu mới có thể trở nên như vậy.
Hơn nữa, vào bữa cơm ngày hôm qua khi tiểu nhị đang bày ra đồ ăn ở trên bàn cho họ, y có nhìn thấy trên cổ tay của tiểu nhị, có hai chấm nhỏ rõ ràng ban thi…
Y đang nghĩ tới đó, thì đã nghe thấy tiếng bước chân rất nặng nề mà liên tiếp vang lên, từ âm thanh đó phán đoán ra, kẻ vào hẳn là con người, hơn nữa là chỉ có một mình.
Người nọ đi đường rất là dùng sức, tựa hồ mỗi một bước chân đều hung hăng mà đạp xuống dưới. Nhưng mỗi cái nhấc chân đều không có dứt khoát, mà lại kéo lê dài ra trên mặt đất, giống như là nâng chân không lên nổi vậy.
Âm thanh này rất kỳ quái. Theo lý thuyết, nếu đã đạp chân xuống lại dùng sức như vậy, hẳn là lúc nhấc chân lên phải nâng rất cao mới đúng. Vì sao lại có cái loại âm thanh này phát ra như vậy?
Ly Hận Thiên nhịn không được hiếu kì muốn hồi đầu mà nhìn xem. Nhưng nhất thời nhớ lại lời dặn khi nãy của Mộc Nhai, còn có bàn tay của hắn vẫn như cũ mà đặt lên trên đỉnh đầu của y mà giữ chặt lại. Ly Hận Thiên liền mạnh mẽ mà đem này loại ý muốn này áp chế xuống.
Âm thanh kia rất nhanh liền đến giữa phòng, Ly Hận Thiên nghe được ân thanh chiếc bàn bị đụng đến lệch vị trí. Bàn chân đó ma sát trên mặt đất cứng rắn. Âm thanh chói tai kia khiến người nghe thấy thực không thoải mái, đặc biệt là khi phát ra dưới tình cảnh như vậy.
Mộc Nhai bên người, đến hô hấp cũng đều bị đè nén xuống rất thấp. Cả thân thể hắn hoàn toàn bị vây trong tình thế chuẩn bị tùy thời mà đều có thể chiến đấu. Ly Hận Thiên tận lực chôn mặt vào trên người của Mộc Nhai. Y tận lực như xem cái gì cũng đều không có. Nếu thật sự bắt đầu đánh nhau, y đã không giúp được gì không nói. Nhưng không thể làm Mộc Nhai vướng bận để không mắc phải sai lầm, điểm ấy y vẫn là tự mình phải hiểu lấy.
Ngay từ đầu, Mộc Nhai đã hết sức nhìn chăm chú dõi theo vị khách không mời mà đến kia. Nên, Ly Hận Thiên cũng không dám động đậy gì cả. Hắn lại đem tầm mắt chuyển tới đỉnh đầu đang dựa vào trên đầu vai kia của mình đang giống như mèo nhỏ mà lay động rung rinh…
Không biết vì sao, bỗng nhiên hắn bắt đầu nảy sinh ý muốn xoa xoa tóc của nam nhân…
Nếu không phải không phải đang ở trong tình cảnh này mà nói…
Tiếp theo, cánh tay Mộc Nhai đang ôm lấy tay y, càng thêm dùng sức.
Ly Hận Thiên vẫn đang nhắm mắt lại, nhìn không thấy phản ứng của Mộc Nhai. Ngay sau khi thị giác bị mất đi, thính giác cùng khứu giác liền trở nên cực kỳ nhạy bén. Ly Hận Thiên đột ngột ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi. Ban đầu có chút thực đạm, nhưng càng về sau mùi này càng ngày càng nồng, cuối cùng là tràn ngập hoàn toàn khắp ở trong phòng…
Mùi này rất giống với mùi máu, phần lớn là mùi tanh của máu. Nhưng máu này giống như không phải là còn mới nữa, có cỗ mùi chết chóc thối rữa ở bên trong nữa. Mùi này khiến cho người ngửi được liền muốn buồn nôn. Ly Hận Thiên nhịn không được nhíu nhíu mày…
Rốt cuộc thứ đang đi vào là cái gì, làm sao lại có một mùi khó ngửi như vậy…
Y đem lực chú ý toàn bộ chuyển qua trên lỗ tai. Y nghe được âm thanh tấm chăn được vuốt phẳng. Tên kia có thể là muốn lên trên giường đi lên. Nam nhân nghĩ như vậy, liền kinh hãi nhịn không được mà ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu đêm nay Mộc Nhai không đến, thì không phải là y sẽ phải đối mặt cùng với cái thứ này hay sao…
Đêm khuya dài đăng đẵng người đều yên lặng ngủ say. Nếu thứ này nọ rất quái dị, y không bị đối phương giết cũng sẽ bị hù chết.
Ly Hận Thiên nghe nghe, lại phát hiện có cái gì đó không thích hợp. Nam nhân cẩn thận nhất thời phát hiện ra, tìm ra căn nguyên của mọi hiện tượng kỳ quái đang diễn ra này, bởi trong phòng này, chỉ có tiếng hô hấp của hai người…
Là y cùng Mộc Nhai.
Theo lý thuyết, trong phòng yên tĩnh như vậy, mặc kệ đối phương là cái gì đi nữa, hẳn là sẽ phải có chút âm thanh, trừ phi tên kia không phải là người, đến yêu quái cũng không phải nữa là…
Không có sự sống.
Chẳng lẽ, y lại gặp được quỷ?
Đang nghĩ tới đây, thì từ phía rất xa ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh phu canh, bây giờ là đang giờ sửu.
Cửa sổ không có đóng lại, Mộc Nhai tựa vào trên khung cửa sổ. Cửa sổ này bị hắn dựa vào, hai cánh cửa sổ có hơi hơi mở ra một cái khe hở. Có lẽ là muốn phân tán lực chú ý. Nam nhân liền theo khe hở kia mà nhìn ra bên ngoài. Lúc này âm thanh của phu canh kia càng ngày càng gần, lập tức sắp đi ngang qua bên dưới cửa sổ …
Nam nhân rất hiếu kì mà nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thì không có việc gì. Vừa nhìn tới, trong nháy mắt máu đang chảy trong người y liền ngưng kết. Y chỉ cảm thấy thấy một tia hàn ý vô cùng lạnh lẽo đột ngột bắt đầu từ lòng bàn chân chạy thẳng lên toàn thân, cả người y hoàn toàn cứng ngắc…
Y rốt cục cũng đã biết, âm thanh kì lạ lẫn mùi hôi thối đang diễn ra trong phòng này là chuyện gì đang xảy ra rồi…
Mặt của Ly Hận Thiên so với màu sắc của mặt đất còn muốn xanh xao hơn rất nhiều.
Phu canh kia không đốt đèn lồng, trong tay chỉ mang theo đồng la cùng dùi trống. Kẻ này bước đi vô cùng thong thả. Mỗi bước, chân nâng lên cũng không cao, nhưng bước đi lại thực nặng nề. Bởi vì các cơ bắp cùng các đốt ngón tay đều vô cùng cứng ngắc, cử động ngắc ngứ giống như người máy vậy. Mỗi lần khi đặt chân rơi xuống đất, thân thể kẻ này đều tầng tầng mà bị nghiên lệch qua bên cạnh…
Nguyên nhân khiến kẻ nọ như vậy, là vì trên thân thể đó, từ bả vai đến chỗ xương hông có một cái lỗ hổng rất lớn. Quần áo được mặc trên đó, cùng với cả thân thể này toàn bộ đều bị chém bổ ra. Vải trên quần áo đều rách nát cùng da thịt đều bong róc ra bên ngoài, đem vải của quần áo trên người đều cuốn vào bên trong da thịt bị lở loét kia. Bởi vì miệng vết thương này là ở trên thân phía trước, cho nên bụng của kẻ này cũng bị mở ra hoàn toàn rõ rệt.
Ly Hận Thiên là đang ở lầu hai, nên khoảng cách từ y đến phu canh này cũng không tính là xa. Y có thể nhìn thấy từ trong vết đao trên thân thể kia, ẩn ẩn lộ ra nội tạng đã biến màu đen, còn bày ra từng đoạn xương trắng…
Càng khiến cho da đầu của y run lên là, ruột của kẻ này đều lồi ra, giống như dây lạp xưởng kéo dài bị vắt lên trên lưng. Dây ruột kia đã khô héo lại, nhưng ở dưới ánh trăng còn có thể phiếm quang. Theo biên độ động tác quá lớn của kẻ này dẫn theo đoạn ruột kéo dài kia lay động. Ở phía sau lưng kẻ này lại mang dấu vết gì đó tạo thành một vệt dài màu đen uốn lượn theo chuyển động. Ly Hận Thiên tập trung nhìn kĩ mới phát hiện, dấu vết kia không phải là cái gì khác, mà là từ trong phần bụng bị mở bung ra của kẻ này, chảy ra nước màu đen…
Nếu không có miệng vết thương trên thân thể kia, phu canh này cùng với người bình thường không khác nhau là mấy. Chỉ là cả mặt của kẻ này đều đã phát xanh, trên mặt dại ra không có một chút biểu tình. Kẻ này cũng không có chớp mắt, con mắt luôn không hề nhúc nhích, tay gõ mõ cầm canh, âm thanh đều cứng ngắc mà từ miệng truyền ra. Ly Hận Thiên cảm thấy, có thể kẻ này đến đầu lưỡi cũng chưa từng động…
Đêm khuya khoắc mọi người đều yên tĩnh say ngủ. Một người lại kéo lê trên đường mang theo loại có miệng vết thương lớn như vậy mà di chuyển chậm chạp. Cái cảnh này so với việc y nhìn thấy quỷ còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều…
Một thân của Ly Hận Thiên đều hoàn toàn nổi lên tầng tầng da gà, đến da đầu cũng đều dựng đứng lên.
Âm thanh báo canh vừa rồi vốn nghe được, coi như bình thường. Bây giờ liền cảm thấy rất thê lương, Ly Hận Thiên cứng ngắc nhìn phu canh này từ phía trước đi ngang qua tầm mắt của y. Ngay sau khi thân thể kẻ này đang máy móc di chuyển đi qua bị cánh cửa sổ che khuất, Ly Hận Thiên đột ngột nhớ tới, kẻ đang tiến vào trong phòng này gây nên âm thanh quái dị…
Nhất thời, nam nhân liền cảm thấy ở phía sau lưng như là có cái gì đó đang chộp lấy y. Thân thể liền báo nguy rồi, thậm chí y còn cảm thấy cái gì đó còn đang dựa vào ở trên vai y, sẽ chờ y hồi đầu lại…
Dùng một đôi mắt song nhãn gắt gao mà nhìn chằm chằm theo dõi y, thậm chí bộ mặt cứng ngắc kia đang dồn sức mà vẽ nên đường cong, đối với y mà lộ ra nụ cười quỷ dị…
Đáy lòng của Ly Hận Thiên càng ngày càng run rẩy. Cả người của y cũng bắt đầu phát lạnh lẽo lại đổ ra mồ hôi lạnh. Y đến Mộc Nhai đang ở bên người người mình cũng hoàn toàn quên mất, còn có lời dặn dò của hắn…
Nam nhân có ý muốn áp chế đáy lòng xao động lại. Nhưng mà tâm của y chính là vẫn không thể nào mà bình tĩnh nổi. Bây giờ ở trong đầu óc của y hoàn toàn đều là tràn đầy hình ảnh bộ dáng của phu canh vừa nãy. Cuối cùng Ly Hận Thiên rốt cục chịu không nổi nội tâm dày vò nữa, mà trực tiếp tránh đi muốn rời khỏi người của Mộc Nhai liền muốn xoay người lại …
Động tác của y rất đột ngột, ngay từ đầu Mộc Nhai còn chưa kịp làm ra phản ứng. Chờ khi hắn muốn che đi tầm mắt của nam nhân, Ly Hận Thiên đã mở miệng ra…
Tay của Mộc Nhai chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đem âm thanh kinh hô của nam nhân bịt kín lại…
Bộ dáng của kẻ đang ở mép giường kia, cùng với tình cảnh của phu canh khi nãy liền không khác bao nhiêu. Bất quá miệng của vết thương lại vị trí bất đồng, từ cổ kéo dài mãi cho đến bụng. Miệng vết thương cũng không phải chỉ ở phía trước, mà là đã chém thân thể của kẻ nọ hoàn toàn bị bổ ra, chỉ thiếu một chút nữa, thì thân thể kẻ nọ liền bị chia làm hai phần. Có thể tưởng tượng như này, Ly Hận Thiên nhìn xuyên thấu qua vết thương trên thân thể của kẻ nọ mà nhìn thấy bài trí ở trong phòng phía sau kẻ nọ. Cái loại trường hợp này khiến cho lòng người run rẩy, hoặc nói là đã quá mức đáng sợ…
Miệng của Ly Hận Thiên vẫn mở to, nhưng mà y đến thét chói tai cũng hoàn toàn không phát ra được. Y liền trợn trừng đôi mắt, xem kẻ nọ vẫn đang mang vết thương bị bổ ra đôi ra kia, đang dùng bàn tay thực cứng ngắc mà lại xả chăn…
Kẻ là đang vuốt ve, cũng như là đang thử xúc cảm của vải chăn xúc. Kẻ nọ liền giữ tư thế như vậy mà vuốt, tùy ý đem máu đen kia nhỏ lên thấm vào trong vải chăn, bị làm cho nhiễm bẩn…
Lúc này Ly Hận Thiên đột ngột phát hiện ra, y cũng vừa mới ngủ ở trên giường kia, chăn kia đã sớm bị huyết thẩm thấm vào, màu máu kia còn rất mới, như là vừa mới nhỏ lên trên, liên tưởng đến hình cảnh vừa rồi, y vẫn còn đang ở trên đó ngủ, mà trên đó lại như có như không coa chút mùi…
Lúc này Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy dạ dày của y quay cuồng, thiếu chút nữa liền nôn đi ra.
Mộc Nhai thấy y thật sự chịu không nổi, lại dùng một tay còn lại mà bưng kín ánh mắt của nam nhân. Hắn không nhìn tới nhưng cũng thấy được, cũng đại khái hiểu ra, liền xoay thân nam nhân cùng nhau mà chuyển qua nơi khác. Bất quá lần này y không đối diện với cửa sổ nữa, mà là giống như là bị phạt úp mặt vào tường vậy, Ly Hận Thiên và hắn cùng nhau đối diện với bức tường.
Cứ như vậy, hai người vẫn ở trong không khí trầm mặc mà trải qua qua khoảng thời gian này, thẳng đến khi trên bầu trời đã tảng sáng.
Tiếng gà gáy thê lương vang vọng từ phía chân trời.
Không biết từ khi nào thì kẻ nọ đã rời đi, chờ đến khi Ly Hận Thiên hồi đầu lại, vết máu kéo dài ở trong phòng cùng với chiếc chăn bị máu nhiễm hồng tràn đầy cũng không thấy đâu nữa. Phòng này lại trơn nhẵn sạch sẽ như lúc ban đầu. Chăn kia cũng như buổi tối hôm qua mà nằm yên ở trên giường kia, chỉ là máu ở trên mặt vải giống như là đã bị hút khô đi vậy…
Một giọt cũng đều không có để sót lại, vẫn thật sạch sẽ.
Phòng này vẫn giống như ngày hôm qua như đúc, đến chiếc bàn bị đụng lệch vị trí cũng đều được điều chỉnh về lúc ban đầu, chỉ như là một hồi ác mộng. Nhưng mà Ly Hận Thiên biết không phải mà mộng, y cùng với Mộc Nhai đều thấy được.
Nơi này dù là một giây y cũng không muốn ở lại, chỉ nhìn thôi, cũng liền cảm thấy buồn nôn…
Mộc Nhai biết nam nhân bị dọa sợ. Hắn than nhẹ một tiếng liền mang Ly Hận Thiên đưa về phòng của hắn. Chuyện này bọn hắn không nói cho nam nhân biết. Ngoại trừ Ly Hận Thiên và Vũ Quả, tất cả mọi người biết.
Lo nam nhân sợ hãi, không dám vào thành, cho nên bọn hắn mới gạt y. Nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt ở nhất thời mà thôi, không thể lừa được vĩnh viễn. Nam nhân vẫn sẽ phát hiện ra, còn không bằng nên sớm nói cho y biết, còn để cho y có chút chuẩn bị. Một màn vừa xảy ra ngày hôm qua đến chính Mộc Nhai chứng kiến mà còn giật nảy mình, đừng nói là Ly Hận Thiên không có chút chuẩn bị tinh thần nào cũng đều không có.
Mộc Nhai có chút hối hận.
Đến phòng của Mộc Nhai, hắn liền cầm một vò rượu mà đưa cho nam nhân. Rượu kia rất thơm thuần, vừa thấy liền đã biết rượu ngon đã lâu năm. Mộc Nhai không có dùng chén, để nam nhân uống trực tiếp mấy ngụm.
Ánh mắt Ly Hận Thiên thẳng thắn mà uống vào máy ngụm rượu. Rượu kia vừa đổ vào vào miệng nhất thời giống như nước trắng mà bị y nhanh chóng nuốt xuống. Y giống như là không có thưởng thức hương vị, cả người vẫn còn ở cái loại trạng thái khẩn trương hề hề. Thẳng đến khi bầu trời hoàn toàn sáng, Ly Hận Thiên mới từ trong một màn đáng sợ của tối hôm qua mà phục hồi tinh thần lại…
Biểu hiện của y cũng không giống giông như ý nghĩ của Mộc Nhai mà sẽ cuồng loạn lên như vậy, không sảo cũng không nháo. Y chính là hai mắt đỏ bừng mà nhìn Mộc Nhai. Sắc mặt của nam nhân rất không tốt, nhưng có thể xem là trấn định. Y đối với Mộc Nhai nói câu đầu tiên nói là, “chúng ta đã quên Vũ Quả.”
Y là một đại nam nhân còn hoàn toàn bị dọa thành một bộ dạng như vậy. Đừng nói là Vũ Quả, tiểu nha đầu kia nhìn thấy một màn như vậy, không ở ngay tại hiện trường bị dọa đến chết ngất hôn mê mới là lạ.
Bất quá Mộc Nhai nói cho y biết, ngày hôm qua Khâm Mặc đã động tay động chân một chút giúp Vũ Quả rồi. Tiểu nha đầu bây giờ vẫn còn đang ngủ say, trừ phi Khâm Mặc kêu nàng tỉnh lại. Nếu không đến trời sập xuống, cũng sẽ không tỉnh lại.
Ly Hận Thiên nghe xong lúc này mới yên tâm. Có một số việc, không biết ngược lại cũng là một chuyện tốt, vẫn là nên cho Vũ Quả ngủ đi.
Y thật sự không thể tưởng tượng nổi. Y không dám đoán nổi. Nếu tối hôm qua, Vũ Quả còn thanh tỉnh ở trong phòng mà giữa khuya kẻ nọ lại tiến vào, tiếp theo xảy ra cùng một màn như tối qua y vừa thấy, thật sự là không biết có việc gì nữa…
Mộc Nhai thấy nam nhân như vậy. Trong tâm hắn nói, không bằng tối hôm qua cũng để Khâm Mặc giúp Ly Hận Thiên thôi miên. Nhưng mà để Ly Hận Thiên hồn nhiên không biết bản thân đang ở cùng vài thứ này kia ở trong một cái phòng mà nghỉ ngơi một đêm. Trong lòng bọn hắn lại càng không thoải mái.
Khó có thể lựa chọn, rất là mâu thuẫn.
Cho nên đến cuối cùng, bọn hắn lựa chọn để cho nam nhân thanh tỉnh. Sau khi bắt đầu phân công nhau hành động, Mộc Nhai sẽ tìm nam nhân, hắn là đến bảo hộ y, đồng thời tận lực khiến cho nỗi sợ hãi của nam nhân giảm xuống mức thấp nhất. Nhưng kết quả, vẫn là vô cùng đúng ý người đi.
Ly Hận Thiên không muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua. Y rõ ràng liền giả một bộ dạng ra vẻ như không có việc gì xảy ra. Y hỏi Mộc Nhai có phải bây giờ lập tức đi hay không, nhưng mà Mộc Nhai lại đối với y lắc đầu, cũng lộ ra biểu tình xin lỗi…
– Vốn nghĩ là sáng sớm hôm nay sẽ rời khỏi nơi này đi tiếp, nhưng mà bọn ta quyết định ở lại đây vài ngày, đem việc này tìm hiểu rõ ràng.
Tất cả toàn bộ mọi chuyện về này tòa thành cổ này.
Biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền suy sụp ngay, không còn muốn tiếp tục giả vờ nữa…
Y nhớ tới vì sao y lại cảm thấy quái dị. Bởi vì người ở trong thành, bao gồm cả tiểu nhị ki, biểu tình đều thập phần cứng ngắc cùng chất phác, cùng với bộ mặt xuất hiện vào tối hôm qua, cũng tương tự như vậy. Dù tiểu nhị kia có kể việc gì có cỡ nào cao hứng phấn chấn, thì vẻ mặt của kẻ này vẫn mang cùng một biểu cảm giống nhau…
Bọn họ không giống với mặt than của Ly Lạc, không có biểu tình, mà là, bọn họ không có cách nào tác động cơ thịt trên bộ mặt…
Khuôn mặt của bọn họ hoàn toàn bị buộc chặt, cảm giác như là đem nhựa cao su mà thoa lên trên mặt bị khô cứng lại…
Con ngươi trong mắt của bọn họ đều đã mất đi độ sáng lạn, tan rã không có chút tiêu cự nào, ánh mắt đục ngầu không chịu nổi…
Chỉ có người đã chết thật lâu mới có thể trở nên như vậy.
Hơn nữa, vào bữa cơm ngày hôm qua khi tiểu nhị đang bày ra đồ ăn ở trên bàn cho họ, y có nhìn thấy trên cổ tay của tiểu nhị, có hai chấm nhỏ rõ ràng ban thi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất