Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 93: Đối với y rất tốt

Trước Sau
Ly Hận Thiên muốn đem Mộc Nhai từ trên người mình đá rớt xuống dưới. Nếu có thể, y càng muốn móc cả hai con mắt của hắn ra. Nhưng trên thực tế, tay chân của y đều đã bị Mộc Nhai đè lại. Ý định này chỉ là bọt nước mà thôi. Y đến cử động một chút cũng đều không động đậy nổi nữa là…

Mộc Nhai vẫn cúi đầu, Ly Hận Thiên không biết hắn đang nhìn cái gì. Bất quá theo phương hướng mà ánh mắt của Mộc Nhai đến nhìn, liền phân tích được một chút đi. Lúc này Ly Hận Thiên đã muốn đem hai chân kẹp chặt lại, nhưng Mộc Nhai vẫn còn đè lên y mà ghìm chặt, cái kia của y cũng không phải y chỉ cần kẹp chặt là liền nhìn không thấy được…

Y cũng không phải nữ nhân, y càng kẹp lại, nam căn của y lại càng lộ ra càng bị đẩy trồi lên chỉa thẳng, càng ngày lại càng rõ ràng…

Giống như là cố ý muốn để lộ ra cho Mộc Nhai xem vậy.

Tên kia quả nhiên “chậc chậc” hai tiếng. Hành động này của Ly Hận Thiên này, khiến Mộc Nhai đang tức giận do bị ăn hai bạt tay trong nháy mắt đã không còn nữa. Khuôn mặt của hắn mang theo hai bên má đang bị đỏ bừng, xấu xa cười, hắn hỏi Ly Hận Thiên,

– Chỉ là như vậy thôi, cũng liền làm ngươi cứng lên sao?

Ly Hận Thiên vừa định nói “ngươi mới cứng rắn”. Bất quá y nhất thời nghĩ tới lời này nói ra trong tình cảnh này lại không đúng, lấy tính cách của Mộc Nhai mà nói, y khẳng định hắn sẽ thừa nhận, tiếp theo lấy cái tính cách mặt dày không biết xấu hổ này của hắn, sẽ xảy ra cái gì đều có thể đoán được…

Cho nên nam nhân vẫn chỉ là trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói cho hắn biết, y lạnh.

Ngữ khí của y rất lạnh mạc, biểu tình cũng thực nghiêm túc, khiến cho Mộc Nhai đang nhìn chăm chú Ly Hận Thiên, vẻ mặt hạ lưu hỏi y “có muốn ta giúp ngươi ấm áp một chút hay không”…

Tâm của Ly Hận Thiên nói, tên Mộc Nhai hỗn đản này quả nhiên thiếu đánh. Bất quá y còn chưa kịp đem ý định này biến thành hành động, thì nghe thấy một trận tiếng đập cửa…

Ly Hận Thiên lập tức liền cứng người lại. Y vẫn không quên chỗ bản thân đang tá túc, ở đây là chỗ nào. Ngoại trừ Mộc Nhai, thì trong lúc này, ai cũng không khiến y tín nhiệm được cả. Tuy rằng Mộc Nhai mới vừa rồi làm chuyện vô liêm sỉ, nhưng nam nhân không phủ nhận. Sự tồn tại của Mộc Nhai khiến y an tâm không ít. Đương nhiên, nếu hắn đổi một loại phương thức khác để trấn an y, Ly Hận Thiên sẽ càng cảm kích hắn hơn nhiều.

Vừa nghe thấy âm thanh kia, trong nháy mắt, toàn bộ biểu tình trên mặt của Mộc Nhai liền chuyển thành nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói tiếng “tiến vào”. Trong chớp mắt cánh cửa liền bị mở ra, Mộc Nhai trực tiếp lủi lên trên giường, hắn đem mạn giường kéo ra, thuận thế ôm lấy nam nhân.

Ly Hận Thiên nghe thấy có người nói câu “đã quấy rầy rồi”, ngay từ đầu thần kinh của y đã được thả lỏng đã lập tức bị kéo căng ra. Y biết rõ âm thanh này là của ai, đây chính là giọng nói của tiểu nhị kia của ngày hôm qua, thấy Ly Hận Thiên căng thẳng. Mộc Nhai trấn an mà vỗ về bờ vai của y, nói cho y biết, “ban ngày là an toàn”.

Bọn họ chỉ khi tiến tới canh giờ bị giết, mới có thể khôi phục cái hình dạng thi thể máu chảy đầm đìa mà thôi. Còn thời gian khác, tuy rằng có chút kì quái, nhưng bọn họ vẫn giống như người bình thường vậy.

Lao động tay chân, trò chuyện nói cười.

Tiểu nhị kia liền nghe theo chỉ thị mà làm thị. Theo tiếng động mà y nghe được mà nói hình như là ngay lúc này người này đang nâng này nọ, leng keng cạch cạch trong chốc lát. Tiểu nhị nói liền lên tiếng nói câu ” mời đại gia thong thả dùng” liền dẫn người đi ra ngoài, chờ tiếng bước chân của bọn họ dọc theo trên hành lang đến cuối cùng mất hút. Mộc Nhai mới một lần nữa nhảy xuống giường, biểu tình lúc này so với sắc mặt meo meo khi nãy đã muốn thu liễm rất nhiều. Hắn cũng không để ý thấy thân thể trần trụi của nam nhân, ngược lại đem mạn giường kéo ra.

– Ngươi có thể tự bước đi sao?

Phía sau bình phong mặt sau, mơ hồ có thể nhìn thấy được mộc dũng được đặt ở trên mặt đất, bên trên đó còn có hơi nóng bay lên lượn lờ. Còn cái bọc vải đặt ở trên bàn kia là Mộc Nhai từ phòng của Ly Hận Thiên lấy đem về đây, nhìn thấy vài thứ này nọ bày ra kia. Y lại nhìn về phía Mộc Nhai, Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy, tâm tư của Mộc Nhai so với suy nghĩ của y thực ra tinh tế hơn rất nhiều…

Kỳ thật Mộc Nhai là biết quan tâm người khác, chính là bản thân hắn có muốn hay không mà thôi.

Từ tấm bình phong đến giường này có một khoảng cách nhất định, Ly Hận Thiên đang suy nghĩ kĩ xem y có nên bọc thân thể mình lại bằng quần áo bị dính đầy đã tinh dịch kia, hay là ở trước mặt của Mộc Nhai mà lỏa thân đi qua đó. Bất quá y cảm thấy, tuy quần này trước có chút khiến y ghê tởm, nhưng vẫn là vì an toàn, vì thân thể sau này nên có thể không cần suy xét quá. Bất quá khi y vừa định đi lấy quần áo, Mộc Nhai đột ngột vươn tay đem thân thể y ôm lấy kéo lên…

Hai tay ẵm cả thân thể y nâng lên, y được bế theo kiểu công chúa.



– Ta có thể đi.

Trên đỉnh đầu của nam nhân chảy xuống một đầu đầy hắc tuyến. Đúng là y bị làm đến thắt lưng đau mà lưng cũng đau. Nhưng mà thân thể chỉ đi vài bước thì vẫn sẽ không thành vấn đề gì đi.

– Nếu ngươi thích, quần áo của ta đây vẫn còn mới, muốn có quần áo bị dính thứ kia lên cũng không thiếu gì.

Mộc Nhai nói nghiêm trang, lúc này hai người họ đi tới sau bình phong, Mộc Nhai nhìn mộc dũng chứa đầy nước ấm mà hỏi Ly Hận Thiên,

– Ngươi thích như vậy, xác định là vẫn còn muốn tắm rửa sao?

Từng sợi dây thần kinh của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền đứt đoạn. Cái trán của y đột đột toát ra vài sợi gân xanh. Lúc này của Mộc Nhai cũng là bật cười lên tiếng âm trầm trắc trắc…

Nam nhân thầm kêu lên không ổn. Nhưng ngay trong cái chớp mắt tiếp theo, thân thể y đã bị Mộc Nhai ném vào trong mộc dũng. Không có một chút chuẩn bị nào, nên y liền bị uống mấy ngụm nước. Tuy rằng nước thật sạch sẽ, nhưng dù gì đây cũng là nước dùng để tắm rửa a…

Nam nhân phịch một cái liền từ trong nước đứng lên, giống như là con cá nhỏ vừa nhảy ra mặt nước. Ở trên mặt của nam nhân vẫn còn đang lưu lại một lớp nước mỏng, từng giọt từng giọt đang khắc hoạ mà men theo đường nét trên khuôn mặt y mà rất nhanh liền trượt dài nhỏ giọt rơi xuống. Ly Hận Thiên là muốn mắng Mộc Nhai, nhưng y chưa kịp đợi thấy rõ, đã bị Mộc Nhai ôm lấy…

Bụng của y liền va vào mép của mộc dũng. Thân thể của Mộc Nhai cũng để tiến vào mộc dũng, vải vóc trên người hắn liền thấm ướt một tầng nước ướt át mà dính dấp lên một quần áo sạch sẽ mà hắn mới vừa mặc vào lại bởi vì Ly Hận Thiên mà lại bị ướt lần nữa…

Nam nhân kinh ngạc nhìn Mộc Nhai đang ở khoảng cách rất gần. Hắn thừa dịp nam nhân còn đang phân tâm, giống như vừa rồi, ngón tay giữa của hắn liền sờ xuống men theo khe mông của y, xuống phía dưới liền dùng một chút lực, liền đem cả thân ngón tay đi vào…

– Ngô…

Nam nhân mềm nhũn “hừ” lên một tiếng. Đầu gối của y mềm nhũn kh khuỵu xuống dựa vào trên quần áo của Mộc Nhai. Cảm giác của ngón tay không giống với thứ nghiệt căn kia, không có bóng loáng, không thực nóng, cũng không bị nhồi vào đến trướng bạo mà sắp không chống đỡ nữa rồi. Cảm nhận được các khớp xương của ngón tay rất rõ ràng, bình thường thì không có gì, nhưng đến khi bị nhét vào trong thân thể thì đã có thể cảm giác được ngón tay này đặc biệt cứng rắn, sự tồn tại của khớp xương đặc biệt rõ ràng, giống như thành ruột bên trong đều cạ bị đến hỏng rồi.

Hai căn ngón tay linh hoạt tiến vào, mở rộng ra, lại xoay tròn, đào từng chút thứ gì đó ở bên trong từng chút đi ra. Nửa người dưới của nam nhân bị chìm ở trong nước, Mộc Nhai cứ như vậy mà cứ thong thả làm,nước ấm đều theo thân ngón tay mà tiến đi vào. Cảm giác nước đi vào trong thân thể thực đặc biệt, rất ấm áp, khiến bụng dưới của nam nhân hoàn toàn bị nóng lên…

Tuy rằng là muốn đào lấy ra cái này nọ, nhưng động tác của Mộc Nhai lại giống như khi khuếch trương vậy không có khác gì nhau. Hô hấp của nam nhân càng ngày càng nặng nề, theo khí tức phả ra xen kẽ phát ra chút âm thanh cũng càng ngày càng câu nhân…

Điều này tuyệt đối là đang khảo nghiệm ý chí lẫn lực nhẫn nại của Mộc Nhai. Hắn chỉ còn thiếu niệm thêm tĩnh tâm chú. Chỉ có trời mới biết, hắn chỉ thật muốn đem nam nhân lật qua bao nhiêu lượt, sau đó liền cứ như vậy mà lại đến làm qua một lần…

Người này, càng ngày càng giống yêu tinh, chỉ muốn hấp thụ đi tinh hoa của người khác, khiến nam giới vì y mà muốn ngừng cũng không thể được nữa.

Nhưng hoàn cảnh này đã không thể lại làm lần nữa, hơn nữa mấy tên gia hỏa kia đều có thể tùy thời mà sẽ trở về. Mặc dù có chút thất vọng, bất quá Mộc Nhai vẫn là nhịn xuống, liền đem môi mình hôn xuống, ngón tay xâm nhập lại tiếp tục xâm nhập, có ý đồ muốn tự an ủi lấy bản thân hắn…

Sau khi đều lấy đồ vật này nọ ra hết, hắn cũng không lập tức rút tay ra. Mộc Nhai vẫn dùng phương thức này, để mà giữ lấy nam nhân thật lâu trong vòng tay mình ở trong chốc lát nữa…

Chờ đến khi Mộc Nhai ép buộc xong, nước tắm cũng hoàn toàn nhanh chóng đã bị lạnh đi. Nam nhân qua loa tẩy rửa, sau khi đem vài thứ kia còn dính ở trên người mình tẩy rửa sạch sẽ cũng liền đi ra. Lúc này đã qua buổi chiều, tiểu nhị kia lại qua đây đưa đồ ăn lên, nhất thời liền nhớ lại hình ảnh kinh dị của tối hôm qua, biết đồ ăn này là do người chết sống lại mà làm ra. Ly Hận Thiên vốn đã không có khẩu vị, càng không có can đảm mà đem thức ăn này nuốt vào thật có xúc động muốn nôn ra hơn.

Khả Mộc Nhai nói cho y biết, mấy món đồ ăn thật sự là sạch sẽ. Dân chúng ở nơi này không biết rằng bản thân bọn họ đã chết, nên bọn họ vẫn còn tiếp tục trồng trọt chăn nuôi như thường ngày, ngoại trừ các loại đồ ăn có thịt ra, thì rau xanh ngũ cốc đều có thể ăn. Thương đội của Khâm Mặc cũng hay ghé qua nơi này, cũng có thể tu sửa xe, lại mua thêm chút món ăn chay như vậy mà ăn vào đỡ đói.

Ly Hận Thiên nghe xong lời thế này mới nhớ tới, ngày hôm qua món ăn mà bọn họ ăn, cũng đều là rau cải củ quả.



Dù thật sự là như vậy, thì Ly Hận Thiên cũng ăn không vô. Lúc này Mộc Nhai lại lần nữa mà mở miệng khuyên bảo một chút nữa, nam nhân mới miễn cưỡng mà ăn màn thầu, nhưng lại không đụng thêm bất kì món ăn nào nữa.

Ly Lạc bọn hắn đi tìm căn nguyên của linh lực này, vốn nghĩ rằng rất nhanh liền sẽ trở về. Nhưng một nhóm bọn hắn vẫn không có chút hồi âm nào. Buổi chiều Mộc Nhai ôm nam nhân ngủ trong chốc lát, đương nhiên người được ngủ là Ly Hận Thiên, còn Mộc Nhai thì làm lính gác a.

Ly Hận Thiên bị ép buộc quá độ. Nhưng dù sao vẫn có Mộc Nhai ở cạnh, y cũng yên tâm, vừa cảm giác được như vậy thân thể y liền thả lỏng mà ngủ một mạch thẳng đến khi trời tối, khi lần nữa mở to mắt, mặt trời đã sớm lặng về nhà nghỉ ngơi mà mất rồi.

Ngày trước Ly Hận Thiên không cảm thấy y sợ hãi buổi tối gì cả. Nhưng bây giờ, vài lần bản thân y đều trải qua những chuyện kinh dị mà cũng chỉ đều xảy ra vào buổi tối, mà ngay bây giờ y vẫn còn ở trong thành cổ này, nên trời vừa tối Ly Hận Thiên liền lập tức cảm giác được sự âm trầm.

Y thật hối hận bản thân mình không nên tỉnh sớm như vậy, nhung nhất thời nghĩ đến nếu không đứng dậy liền lại gặp phải người chết sống lại kia, y lại càng không thoải mái.

Cũng không phải là tất cả mọi người trong đội ngũ đều đi tìm căn nguyên của nguồn linh lực kia, vẫn còn có một ít người được phân chia để lưu lại trong khách điếm mà bảo vệ hai người họ. Ly Lạc bọn hắn đã đi trọn một ngày, mặc kệ là có tìm được hay không tìm được, lúc này mặt trời đã xuống núi thì cũng đều nên trở về tới đây rồi. Đây là thời hạn ước định cuối cùng.

Sau đó Ly Hận Thiên liền đi theo Mộc Nhai tới sảnh lớn mà đợi, tuy rằng tới đó sẽ càng thấy nhiều người chết sống lại kia, nhưng mà người của bọn họ cũng không thiếu, người sống lại tu tập nhiều ở cùng một chỗ, tổng thể thì vẫn an toàn hơn so với một mình y ở cùng với Mộc Nhai, chỉ có hai người ở một chỗ.

Mộc Nhai kêu một chút đồ ăn để nhắm rượu. Hai người bọn họ liền vừa một bên ăn, vừa một bên chờ. Nam nhân có điểm khô héo, y cái gì cũng chưa ăn, liền dựa sát vào Mộc Nhai mà gắt gao ngồi xuống. Mộc Nhai uống rượu. Tâm hắn nói, như vậy cũng không tệ, nam nhân này từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động thân cận qua lại với hắn, dựa vào hắn gần đến như vậy.

Trong lòng Mộc Nhai vui vẻ thỏa mãn vô cùng, hắn uống chút rượu, còn nắm lấy tay của nam nhân mà giữ lấy. Ly Hận Thiên cũng không phản đối, hắn muốn làm như thế nào thì liền làm như thế nấy đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tâm của Ly Hận Thiên cũng càng treo càng cao. Y nhìn sắc trời, mắt thấy đã sắp giờ sửu. Y thật gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, mấy tên gia hỏa kia vì sao vẫn còn chưa trở về a…

Ly Hận Thiên đang nghĩ tới đây. Tiểu nhị đột ngột mà chạy nhanh đến trước bàn của hai người họ. Kẻ nọ dùng bộ mặt cứng ngắc mặt mà đối với bọn họ, miễn cưỡng gợi lên khóe miệng. Kẻ nọ hỏi hai người họ, “hai vị đại gia đây, canh này đều đã bị lạnh, có muốn ta đi giúp hâm nóng lại hay không.”

Ly Hận Thiên không dám nhìn kẻ nọ. Lúc Mộc Nhai vừa ra bước ra khỏi cửa đã dặn y, ngàn vạn lần không được nói cho bọn họ biết rằng, bọn họ đã chết, cũng nhất định không thể ở trước mặt của bọn họ nói ra từ ‘chết’, hoặc là lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Nếu không một khi đã khiến cho bọn họ nhớ tới chuyện lúc bị giết đó, linh lực sẽ bị dị biến mà khiến cho bọn họ biến thành cương thi thật sự, đến lúc đó sẽ không dễ đối phó.

Cho nên Ly Hận Thiên rõ ràng không muốn tiếp xúc với bọn họ, y không nhìn đến, không nghe thấy, không nghĩ nữa, như vậy thì liền sẽ không dọa sợ đến bản thân y nữa rồi…

Nhưng y đang tự thôi miên mình trong suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng ‘bõm’, như là âm thanh cục đá bị ném vào nước vào vậy. Âm thanh này đang vang lên ở ngay tại trên bàn. Chờ đến khi nam nhân nói cho bản thân mình không nên nhìn tới, ánh mắt y đã nhìn đến chỗ phát ra âm thanh đó mất rồi…

Sau đó cổ họng y tựa như bị cái gì ngăn chặn đến nghẹn lại, khiến cho ngũ quan cũng hoàn toàn bị vặn vẹo theo….

Một nửa khuôn mặt của tiểu nhị kia, tiến đến trước mặt hắn lấy chén canh rau dưa đặt ở trên bàn…

Ánh mắt vẫn còn mở to, dùng con mắt đục ngầu kia mà gắt gao theo dõi y …

Trong chén canh rau dưa kia, bên trên còn có một lớp giống như mỡ bò lan ra toàn bộ nước canh, cùng máu đen trộn lẫn hỗn tạp ở cùng một chỗ, cảnh tượng kia đập vào mắt khiến cho dạ dày trong cơ thể toàn bộ đều bị bốc lên thẳng một mạch…

Nam nhân cứng ngắc ngẩng đầu. Y nhìn thấy tiểu nhị kia vẫn còn giữ nụ cười cứng ngắc, chỉ là theo huyệt thái dương bên trái, đến bộ phận phía dưới của tai phải cũng không thấy đâu, chỉ có một vết cắt chỉnh tề như lề sách…

Giống như bị ai đó dùng một đao mà chém rớt nửa đầu.

Nam nhân rốt cục nhịn không được nhất định phải thét lên chói tai ra tiếng, nhìn thấy biểu tình của Ly Hận Thiên, Mộc Nhai thầm kêu không ổn rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau