Chương 94: Có thói quen
Mộc Nhai thấy thế, lập tức kéo lấy cổ áo của nam nhân liền hôn lên môi y. Ly Hận Thiên đã muốn bật thốt lên tiếng hét chói tai, trong nháy mắt lại biến thành nức nở…
Chỉ là đôi mắt còn trừng lên chứa đầy nước mắt, bên trong còn nhồi đầy sự sợ hãi.
Mộc Nhai ôm lấy mặt y, không để y nhìn về phía tiểu nhị bên kia nữa. Lúc mới bắt đầu chỉ là muốn ngăn cản nam nhân định hô ra tiếng, nhưng loại hôn có lệ này căn bản sẽ không làm nên chuyện gì. Tâm tư của nam nhân căn bản đã không đặt tại thân thể của y ở nơi này. Vì vậy, nếu lúc này mà hắn buông ra, Ly Hận Thiên cũng vẫn sẽ lại kêu lên. Mộc Nhai bất đắc dĩ liền hít vào một hơi, theo khe hở giữa hai cánh môi đang hé ra của nam nhân, mà trực tiếp liền đem đầu lưỡi trườn thân vói vào.
Hắn muốn làm cho nam nhân quên hết tất cả.
Hắn hôn rất sâu, cơ hồ liếm đến từng tấc lưỡi của nam nhân. Hắn quấn lấy đầu lưỡi của nam nhân cuốn theo tiết tấu của nụ hôn, thay đổi trên từng góc độ mà liếm láp khắp khoang miệng của y, mỗi tấc mỗi một chỗ cũng đều không bỏ sót. Mộc Nhai hôn cũng không nóng vội, nhưng rất có kỹ xảo, lại có hương vị mê hoặc, dù cho nam nhân không tình nguyện, thì cũng rất nhanh đã bị hắn tiến công mà chìm đắm theo…
Hai mắt của Mộc Nhai nhắm nghiền. Sau khi hắn nâng nam nhân lên hôn, hắn hôn y không ngừng biến hóa từng mỗi góc độ khác nhau, đem tốc độ của nụ hôn này lần nữa gia tăng lên. Sau đó nữa, Ly Hận Thiên hoàn toàn không phân rõ được nữa, bây giờ thì trong hai người họ thì đang là ai đang hôn ai. Y không biết có phải do bị Mộc Nhai xui khiến hay không. Y cũng học theo bộ dáng của hắn mà mút liếm đầu lưỡi đang tham tiến vào trong khoang miệng của y. Y mút thực say sưa, như là có mỹ vị cái gì đó vô cùng ngon ngọt…
Môi của hai người họ hoàn toàn dán lại cùng nhau tại một chỗ. Ngay cả vị trí biến hôn luôn giữ tốc độ đều đều như vậy, chỉ là xuất hiện một cái khe hở nho nhỏ, từ khe hở kia liền có thể nhìn thấy đầu lưỡi của hai người họ quấn quýt lại ở cùng một chỗ, khắng khít đến khó có thể phân ra…
Trước nay chưa từng có nụ hôn kích thích như vậy, trong đầu của Ly Hận Thiên bây giờ chỉ còn có nụ hôn này và đầu lưỡi của Mộc Nhai mà thôi…
Yết hầu của y thỉnh thoảng liền trượt xuống làm ra một động tác nuốt vào, ngoại trừ cánh môi là bị ma sát với ướt át ra, thì hai người bọn họ đến một giọt nước miếng cũng chưa bị lãng phí qua. Chỗ hỗn hợp nước miếng giao thoa ở cùng một chỗ kia đều là của hai người, cũng hoàn toàn bị Mộc Nhai dẫn dắt mà đem vào yết hầu của nam nhân…
Hai người hôn nhau vô cùng kịch liệt. Thân thể vốn đang ngồi thẳng lưng bây giờ đã muốn nghiêng đến sắp ngã xuống cả ghế đang ngồi. Quá trình mà hai người họ hôn nhau nhiệt tình đến mức, như là tùy thời đều sẽ có thể xé bỏ lớp vải quần áo của đối phương mà biểu diễn ra một hồi hình ảnh hạn chế độ tuổi trên mười tám tuổi mới được xem a. Biểu hiện của những người trong thương đội còn lưu lại bảo vệ ở tại khách điếm cũng đang có mặt ở tại đây, đối với việc này cũng thực bình thản. Thậm chí bọn họ đến một cái liếc mắt nhìn qua cũng chưa thèm nhìn đến. Nhưng chắc chắn là chuyện này sẽ không im ắng được bao lâu, khẳng định vẫn sẽ tự động âm thầm mà truyền đến tận tai của mỗi chủ tử bọn họ mà thôi.
Tuy rằng bộ dạng của tiểu nhị kia ‘hoàn toàn thay đổi’, nhưng mà do nguồn linh lực kia cho phép, cho nên từ đầu đến cuối kẻ nọ vẫn không biết bản thân mình đã chết. Kẻ nọ chỉ là làm hết công việc có trong tay mà luôn đúng với phận sự làm tiểu nhị của mình nên làm mà thôi. Kẻ nọ vốn là muốn hỏi hai người họ có muốn đem chén canh rau dưa này hâm nóng lại hay không thôi. Nhưng hai người này không biết vì sao liền hôn nhau đến bừng bừng khí thế, còn càng hôn càng kịch liệt, hình như không có chút ý định ‘ đúng lúc mà nên dừng lại’…
Tiểu nhị kia đợi trong chốc lát cũng không thấy hai vị đại gia trước mặt mình tách ra. Kẻ nọ có chút ngượng ngùng vung bố khăn đã bị máu nhiễm đỏ, nói tiếng ‘ đã quấy rầy đại gia rồi’, liền che đi khuôn mặt không trọn vẹn kia của mình mà rời đi…
Tiểu nhị kia là đang cười trộm, chỉ là khóe miệng cứng ngắc kia cùng với vẻ mặt dữ tợn kia khiến cho người nhìn thấy, ngoài trừ không rét mà chính là run sợ đến hết hồn, còn có bộ dáng tràn đầy máu tươi đầm đìa kia là bị máu đen đang chảy ra thấm ướt nửa thân mình của kẻ nọ…
Khi tiểu nhị kia xoay người, biểu tình kia vừa vặn lại rơi vào đáy mắt của nam nhân, tâm của Ly Hận Thiên vốn vẫn đang mang theo sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy cái người chết sống lại này ở trước mặt y lộ ra cái loại vẻ mặt ‘ngượng ngùng’ kia, y đột nhiên lại không thấy sợ…
Kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì bọn họ chính là có bộ dạng ‘khó coi’ một chút mà thôi. Y cùng lắm thì không nhìn đến mặt bọn họ nữa thì không phải là xong rồi sao…
Hơn nữa, Mộc Nhai cũng nói, bọn họ kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm, y không tất yếu phải bị dọa thành như vậy…
Ly Hận Thiên bỗng nhiên đã nghĩ thông rồi.
Mắt thấy người ở trong lòng đã khôi phục, Mộc Nhai mới lưu luyến mà buông y ra. Hắn nói, nguyên lai nam nhân sợ hãi lại thú vị như vậy. Hắn lại có thể chiếm được không ít tiện nghi không nói, Ly Hận Thiên còn có thể phối hợp với hắn, còn thực chủ động nha…
Đáng tiếc duy nhất chính là, y vĩnh viễn là luôn khôi phục nhanh đến như vậy.
Nếu có cơ hội, Mộc Nhai hy vọng nam nhân vẫn sợ, vì như vậy hắn mới có thể nhân dịp này mà muốn làm gì thì làm…
Ước muốn ban đầu của Mộc Nhai đã được thỏa mãn rất tốt rồi, nhưng trải qua một màn hôn nóng bỏng hòa chung nước miếng một chỗ như vậy. Thì hắn nào còn có thể giữ vẻ mặt đứng đắn tiếp được nữa, hắn sớm đều đã tâm viên ý mã rạo rực không thôi…
Quần áo ở phía trước của Ly Hận Thiên đã bị hắn lôi kéo mà mở ra. Sau khi đã ngừng nụ hôn môi này lại, tay của hắn còn ở trên ngực của nam nhân mà xoa nắn, hắn cũng không có ý định chuẩn bị muốn rút tay lại, hắn còn chưa có hưởng thụ đủ a.
Cánh tay dài của hắn liền vươn đến bắt lấy nam nhân, liền đem thân thể y kéo vào ngồi ở trong lòng hắn. Hắn cảm thấy tòa thành cổ này thật sự là cực kì tuyệt vời, khắp nơi đều là người chết sống lại a. Lá gan của Ly Hận Thiên nhỏ như vậy, y chỉ có thể kề cận hắn, ôm lấy hắn mà thôi…
Hãy khiến cho những thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ gì đó, càng đến càng nhiều càng ầm ĩ một chút đi!
Mộc Nhai ở một bên sờ, một bên lại nghĩ, nam nhân này thật sự thực thượng phẩm a. Làn da kia non mịn, co dãn như vậy, thật sự là khiến người khác yêu thích không buông tay…
Hơn nữa, bộ dáng y được yêu thương nhung nhớ cũng đã thực sự khắc vào trong pháp nhãn của Mộc Nhai hắn đây.
Nghĩ vậy a, Mộc Nhai còn rầu rĩ cười ra hai tiếng. Hắn vẫn một bên xoa ngực của nam nhân, một bên lại vừa nốc vào một chén rượu. Hắn vô cùng thích ý. Hình ảnh tạo nên vào lúc này giống như là đi uống rượu hoa, ôm cô nương…
Bất quá hai mắt của Ly Hận Thiên kinh ngạc mà nhìn bàn tay đặt ở trên ngực của y vẫn đang tàn sát bừa bãi, rất là hăng say đi để lại cả dấu tay, không phải bao lấy toàn bộ khuôn ngực mà vuốt ve, chính là giống như động tác xoa nắn nữ nhân mà bóp nắn, có đôi khi ngắt nhẹ lên trên hai cái một chút, khiến cho người ta không thể nhịn nổi nữa là, nơi hắn ngắt kia chính là nơi ở trên giữa đó đang lộ ra ngoài không khí, dùng hai ngón tay trỏ mà bắt lấy, coi y như tồn tại mà thong thả tiếp tục đùa bỡn…
Một tiếng gọi to vang lên.
Biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền chuyển đổi âm trầm. Y cười gằn hai tiếng mà ngẩng đầu nhìn Mộc Nhai. Tên kia lại toàn vô cảm giác, vẫn như cũ mà làm tiếp một bộ dạng bừa bãi hưởng thụ. Khóe miệng của nam nhân nhất thời câu lên, âm thanh đè nén mà kêu lên một tiếng “Mộc Nhai…”
Ly Hận Thiên là đang cực lực mà đè nén lửa giận, nhưng nghe vào trong tai của Mộc Nhai, cố ý lại là âm thanh mềm mại câu nhân, hắn cười dài chuyển hướng nhìn về Ly Hận Thiên, khuôn mặt của hắn vẫn còn mang theo đắc ý tươi cười…
– Ba —
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Nhai trong nháy mắt liền để lại rõ ràng năm dấu ngón tay rõ rệt. Bây giờ tình trạng thân thể của Ly Hận Thiên rất tốt, cho nên sức đánh của một bạt tay này rất lớn hơn so với hai cái buổi chiều vừa rồi cũng rất nhiều…
Mái tóc của Mộc Nhai được chải gọn đều đã bị hỗn loạn, tóc mai bên thái dương liền theo hướng hắn bị đánh mà rơi rớt xuống vài lọn. Đáy mắt của Mộc Nhai hiện lên vẻ kinh ngạc, khiến cho bộ dáng của hắn lúc này càng có vẻ có chút buồn cười…
Y đánh hắn là đánh đến nghiện đến không chữa được sao? Mới qua vài cái canh giờ ngắn ngủn, y liền đánh hắn mấy bạt tay…
Lần này lại là ngay tại sảnh chính, ở trước mặt mọi người.
Mộc Nhai thật sự không thể không nhịn nổi nữa.
Mộc Nhai bị đánh đến đỏ một bên mặt, chậm rãi chuyển đầu lại đây, hắn tươi cười vô cùng dữ tợn,
– Cha, ta đã nói rồi, ngươi lại đánh ta, ta liền cắn ngươi.
Mộc Nhai nói xong, liền hướng về phía nam nhân xông đến. Hai người họ ngồi đang ngồi ở trên cùng một chiếc ghế dài, khoảng cách giữa hai người lại rất là gần, nhưng dù là như vậy, Mộc Nhai vẫn là làm một động tác tiêu chuẩn nhanh như hổ đói vồ mồi, hướng đến Ly Hận Thiên vốn hôm nay luôn phản ứng châm tiêu nhưng không biết vì sao, động tác tránh né bây giờ lại thần kỳ mau lẹ. Dù eo y còn đang rất xót, nhưng ngay trong nháy mắt khi Mộc Nhai vừa chạm tới y, nam nhân liền đứng lên…
Chiếc ghế dài liền ‘bang đương’ phát ra một tiếng, cùng với âm thanh chói tai này vang lên, Mộc Nhai cười lạnh mà nhìn đến nam nhân. Ly Hận Thiên người này nhất định là đang thử điểm giới hạn của hắn đây. Mộc Nhai cảm thấy, nhẫn nhịn của hắn đã thật sự tiêu tan hết rồi, không thể là dừng lại được nữa…
– Thật đúng là náo nhiệt.
Không đợi đến lúc Mộc Nhai bùng nổ, phía sau nam nhân, bỗng nhiên truyền ra một đạo thanh âm, Mộc Nhai vẫn còn ghé vào trên chiếc ghế dài cùng với Ly Hận Thiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kia. Ở trước cửa khách điếm, ba kẻ đã mang theo người khác ở trong thương đội để đi tìm kiếm căn nguyên của nguồn linh lực kia, đã biến mất tròn một ngày nay đã cùng nhau xuất hiện ở chỗ đó.
Dưới ánh trăng trắng bệch, bọn họ xuất hiện như vậy có vẻ phá lệ thân thiết.
– Các ngươi đã trở lại!
Ly Hận Thiên khó nén được hưng phấn. Tuy rằng bọn hắn thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nhưng trạng thái rất tốt, ít nhất là lông tóc vô thương.
– Ân.
Văn Diệu đi đường vòng đến trước bàn, cũng chưa kịp rửa tay, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp lên màn thầu. Một ngày này bọn hắn vẫn chưa ăn gì cả. Thật đói bụng, Văn Diệu không nói ra kết quả tìm kiếm của bọn hắn, ngược lại là ở một bên ăn màn thầu, một bên lại đối với nam nhân chớp chớp ánh mắt, lời ít ý nhiều mà hàm hồ nói,
– Cha, làm rất tốt a.
Ý tứ của Văn Diệu chỉ là, chuyện Ly Hận Thiên đánh Mộc Nhai, bọn hắn vừa ở bên ngoài khách điếm đều nghe được tất cả.
Mộc Nhai vừa nghe thấy lời này, lông mi đều nhướng thẳng lên. Hắn vẫn chưa dạy dỗ xong Ly Hận Thiên. Văn Diệu lại ở đây mỉa mai hắn không dạy dỗ được y sao. Mặt mũi của Mộc Nhai thật coi như liền cứ để vậy mà mất hết sao. Nhưng hắn lại vẫn chưa kịp đánh trả, thì Khâm Mặc liền tiến đến bên cạnh hắn. Khâm Mặc thì có thể so với Văn Diệu vẫn nhã nhặn hơn một chút. Hắn chậm rãi dùng khăn lụa lau chùi tay, cũng không ngẩng đầu lên mà cất tiếng giống như là đang chào hỏi Mộc Nhai một câu,
– Nhị ca, mặt của ngươi là bị làm sao vậy?
Khâm Mặc biết rõ lại còn cố hỏi.
Mộc Nhai lập tức trợn mắt lên trừng Khâm Mặc. Lúc này người này lại bổ sung thêm một câu,
– Mặt hồng như vậy, chẳng lẽ là muốn cô nương ở phòng nào hay sao?
Câu này của Khâm Mặc xem như là cho Mộc Nhai một bậc thang để đi xuống. Sắc mặt của Mộc Nhai thoáng có dịu đi đôi chút.
– Bất quá Nhị ca a, mặt ngươi đỏ đến vậy, chứng tỏ làm còn chưa có đủ kỹ xảo nha.
Văn Diệu ở bên kia thiếu chút nữa liền phun ra, hắn ho khan vài tiếng mới miễn cưỡng không bị sặc dẫn đến bi kịch. Tên Khâm Mặc này nhất định là cố ý, lúc này là hắn đang chế nhạo Mộc Nhai…
Bây giờ là quang minh chính đại mà ở ngay tại đây đùa giỡn Mộc Nhai, còn khiến cho hắn đến tìm lối thoát để trả đũa lại cũng không có.
Thật đúng là cao tay…
Vài câu đối thoại này lại khiến cho tâm tình của nam nhân trở nên vô cùng tốt. Đem nỗi sợ hãi gì đó đều tạm thời bị quăng ra đến sau đầ, Ly Lạc bên kia, ngược lại là một chút bị ảnh hưởng cũng đều không có. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, mặt của hắn cũng vô biểu tình mà cắn màn thầu…
Mộc Nhai chán nản, nhưng lại không có chỗ phát tiết. Nơi này không phải là Đế Đô, nơi này cũng không thích hợp để cho hắn phát giận. Mộc Nhai vỗ bàn, chén bát va chạm lay động vang lên, loạn thành một đoàn. Bất quá không có người sợ hắn, Mộc Nhai cũng không phải là muốn hù dọa người khác, hắn kêu tiểu nhị chỉ mang theo nửa khuôn mặt kia mang thêm đến đây vài cái màn thầu.
Tiểu nhị kia vừa xuất hiện,khiến cho động tác của mấy người kia đều hoàn toàn khựng lại một chút, ai cũng đều không có phản ứng gì, cũng không lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ vẫn tiếp tục ăn, chính là không khí ở trên bàn ăn, trong nháy mắt lạnh đi không ít.
Ly Hận Thiên nhìn một màn thế này mới nhớ tới, ở trong chén canh kia vẫn còn có nửa khuôn mặt. Bộ phận của mặt kia còn nổi lơ lửng ở bên trên, con mắt ở trong đó còn nhìn chăm chú vào từng người trong bọn họ. Cảnh tượng thực khủng bố. Nhưng Ly Hận Thiên đã bất chấp nỗi sợ hãi, y cũng thực bội phục mấy tên nhi tử này của y, nhìn trên bề mặt canh kia lềnh bềnh nổi cái kia đặt ở trước mặt như vậy, mà còn có ăn đến đến như thơm ngon như vậy…
Tiểu nhị kia vừa đi. Bốn người bọn hắn cũng liền khôi phục bộ dáng nghiêm túc. Mộc Nhai hỏi tình huống tìm kiếm của bọn hắn suốt một ngày này có manh mối gì không, thì tất cả mọi người đều lắc đầu đáp lại. Bọn hắn không chỉ có bọn hắn không thu hoạch được gì, mà người cùng đi cũng như thế.
Bọn hắn đã nhiều lần lật tung toàn bộ cổ thành này, dùng hết cách, cũng không cảm ứng được nơi căn nguyên của linh lực, ngay cả thiên sư chuyên dụng dùng tụ linh nha tìm kiếm linh lực cũng ra kết quả là như thế, căn bản vẫn là không tìm được phương hướng vị trí, chỉ có thể ở tại chỗ mà xoay quanh…
Xem ra, cuối cùng bọn hắn chỉ có thể buông tay thôi.
Lãng phí thời gian, còn vô công tốn sức.
Bọn hắn cũng đã hết đường để xoay xở tìm kiếm, khi nói đến đây, thì Thất đột ngột từ phía sau Ly Lạc mà đi tới. Từ đầu đến cuối kẻ này vẫn được an bài mà canh giữ ở bên trong khách điếm. Bởi vì kẻ này là tuần xà giả, linh lực của hắn hoàn toàn chỉ có tác dụng đối phó và khống chế, điều khiển được rắn, nhiệm vụ này cũng không thích hợp với hắn.
– Chủ tử,
Thất cúi người, đến liếc mắt nhìn đến trên bàn một cái cũng không có, hắn cung kính nói xong,
– Chuyện tìm kiếm căn nguyên của linh lực, có lẽ Thất có thể giúp được người tìm kiếm được một chút manh mối.
Bao gồm cả Ly Hận Thiên ở bên trong, tầm mắt mọi người trong nháy mắt chuyển hướng nhìn về Thất, Ly Lạc động tác đang xé màn thầu của hắn, cũng dừng lại.
Chỉ là đôi mắt còn trừng lên chứa đầy nước mắt, bên trong còn nhồi đầy sự sợ hãi.
Mộc Nhai ôm lấy mặt y, không để y nhìn về phía tiểu nhị bên kia nữa. Lúc mới bắt đầu chỉ là muốn ngăn cản nam nhân định hô ra tiếng, nhưng loại hôn có lệ này căn bản sẽ không làm nên chuyện gì. Tâm tư của nam nhân căn bản đã không đặt tại thân thể của y ở nơi này. Vì vậy, nếu lúc này mà hắn buông ra, Ly Hận Thiên cũng vẫn sẽ lại kêu lên. Mộc Nhai bất đắc dĩ liền hít vào một hơi, theo khe hở giữa hai cánh môi đang hé ra của nam nhân, mà trực tiếp liền đem đầu lưỡi trườn thân vói vào.
Hắn muốn làm cho nam nhân quên hết tất cả.
Hắn hôn rất sâu, cơ hồ liếm đến từng tấc lưỡi của nam nhân. Hắn quấn lấy đầu lưỡi của nam nhân cuốn theo tiết tấu của nụ hôn, thay đổi trên từng góc độ mà liếm láp khắp khoang miệng của y, mỗi tấc mỗi một chỗ cũng đều không bỏ sót. Mộc Nhai hôn cũng không nóng vội, nhưng rất có kỹ xảo, lại có hương vị mê hoặc, dù cho nam nhân không tình nguyện, thì cũng rất nhanh đã bị hắn tiến công mà chìm đắm theo…
Hai mắt của Mộc Nhai nhắm nghiền. Sau khi hắn nâng nam nhân lên hôn, hắn hôn y không ngừng biến hóa từng mỗi góc độ khác nhau, đem tốc độ của nụ hôn này lần nữa gia tăng lên. Sau đó nữa, Ly Hận Thiên hoàn toàn không phân rõ được nữa, bây giờ thì trong hai người họ thì đang là ai đang hôn ai. Y không biết có phải do bị Mộc Nhai xui khiến hay không. Y cũng học theo bộ dáng của hắn mà mút liếm đầu lưỡi đang tham tiến vào trong khoang miệng của y. Y mút thực say sưa, như là có mỹ vị cái gì đó vô cùng ngon ngọt…
Môi của hai người họ hoàn toàn dán lại cùng nhau tại một chỗ. Ngay cả vị trí biến hôn luôn giữ tốc độ đều đều như vậy, chỉ là xuất hiện một cái khe hở nho nhỏ, từ khe hở kia liền có thể nhìn thấy đầu lưỡi của hai người họ quấn quýt lại ở cùng một chỗ, khắng khít đến khó có thể phân ra…
Trước nay chưa từng có nụ hôn kích thích như vậy, trong đầu của Ly Hận Thiên bây giờ chỉ còn có nụ hôn này và đầu lưỡi của Mộc Nhai mà thôi…
Yết hầu của y thỉnh thoảng liền trượt xuống làm ra một động tác nuốt vào, ngoại trừ cánh môi là bị ma sát với ướt át ra, thì hai người bọn họ đến một giọt nước miếng cũng chưa bị lãng phí qua. Chỗ hỗn hợp nước miếng giao thoa ở cùng một chỗ kia đều là của hai người, cũng hoàn toàn bị Mộc Nhai dẫn dắt mà đem vào yết hầu của nam nhân…
Hai người hôn nhau vô cùng kịch liệt. Thân thể vốn đang ngồi thẳng lưng bây giờ đã muốn nghiêng đến sắp ngã xuống cả ghế đang ngồi. Quá trình mà hai người họ hôn nhau nhiệt tình đến mức, như là tùy thời đều sẽ có thể xé bỏ lớp vải quần áo của đối phương mà biểu diễn ra một hồi hình ảnh hạn chế độ tuổi trên mười tám tuổi mới được xem a. Biểu hiện của những người trong thương đội còn lưu lại bảo vệ ở tại khách điếm cũng đang có mặt ở tại đây, đối với việc này cũng thực bình thản. Thậm chí bọn họ đến một cái liếc mắt nhìn qua cũng chưa thèm nhìn đến. Nhưng chắc chắn là chuyện này sẽ không im ắng được bao lâu, khẳng định vẫn sẽ tự động âm thầm mà truyền đến tận tai của mỗi chủ tử bọn họ mà thôi.
Tuy rằng bộ dạng của tiểu nhị kia ‘hoàn toàn thay đổi’, nhưng mà do nguồn linh lực kia cho phép, cho nên từ đầu đến cuối kẻ nọ vẫn không biết bản thân mình đã chết. Kẻ nọ chỉ là làm hết công việc có trong tay mà luôn đúng với phận sự làm tiểu nhị của mình nên làm mà thôi. Kẻ nọ vốn là muốn hỏi hai người họ có muốn đem chén canh rau dưa này hâm nóng lại hay không thôi. Nhưng hai người này không biết vì sao liền hôn nhau đến bừng bừng khí thế, còn càng hôn càng kịch liệt, hình như không có chút ý định ‘ đúng lúc mà nên dừng lại’…
Tiểu nhị kia đợi trong chốc lát cũng không thấy hai vị đại gia trước mặt mình tách ra. Kẻ nọ có chút ngượng ngùng vung bố khăn đã bị máu nhiễm đỏ, nói tiếng ‘ đã quấy rầy đại gia rồi’, liền che đi khuôn mặt không trọn vẹn kia của mình mà rời đi…
Tiểu nhị kia là đang cười trộm, chỉ là khóe miệng cứng ngắc kia cùng với vẻ mặt dữ tợn kia khiến cho người nhìn thấy, ngoài trừ không rét mà chính là run sợ đến hết hồn, còn có bộ dáng tràn đầy máu tươi đầm đìa kia là bị máu đen đang chảy ra thấm ướt nửa thân mình của kẻ nọ…
Khi tiểu nhị kia xoay người, biểu tình kia vừa vặn lại rơi vào đáy mắt của nam nhân, tâm của Ly Hận Thiên vốn vẫn đang mang theo sợ hãi. Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy cái người chết sống lại này ở trước mặt y lộ ra cái loại vẻ mặt ‘ngượng ngùng’ kia, y đột nhiên lại không thấy sợ…
Kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì bọn họ chính là có bộ dạng ‘khó coi’ một chút mà thôi. Y cùng lắm thì không nhìn đến mặt bọn họ nữa thì không phải là xong rồi sao…
Hơn nữa, Mộc Nhai cũng nói, bọn họ kỳ thật cũng không có gì nguy hiểm, y không tất yếu phải bị dọa thành như vậy…
Ly Hận Thiên bỗng nhiên đã nghĩ thông rồi.
Mắt thấy người ở trong lòng đã khôi phục, Mộc Nhai mới lưu luyến mà buông y ra. Hắn nói, nguyên lai nam nhân sợ hãi lại thú vị như vậy. Hắn lại có thể chiếm được không ít tiện nghi không nói, Ly Hận Thiên còn có thể phối hợp với hắn, còn thực chủ động nha…
Đáng tiếc duy nhất chính là, y vĩnh viễn là luôn khôi phục nhanh đến như vậy.
Nếu có cơ hội, Mộc Nhai hy vọng nam nhân vẫn sợ, vì như vậy hắn mới có thể nhân dịp này mà muốn làm gì thì làm…
Ước muốn ban đầu của Mộc Nhai đã được thỏa mãn rất tốt rồi, nhưng trải qua một màn hôn nóng bỏng hòa chung nước miếng một chỗ như vậy. Thì hắn nào còn có thể giữ vẻ mặt đứng đắn tiếp được nữa, hắn sớm đều đã tâm viên ý mã rạo rực không thôi…
Quần áo ở phía trước của Ly Hận Thiên đã bị hắn lôi kéo mà mở ra. Sau khi đã ngừng nụ hôn môi này lại, tay của hắn còn ở trên ngực của nam nhân mà xoa nắn, hắn cũng không có ý định chuẩn bị muốn rút tay lại, hắn còn chưa có hưởng thụ đủ a.
Cánh tay dài của hắn liền vươn đến bắt lấy nam nhân, liền đem thân thể y kéo vào ngồi ở trong lòng hắn. Hắn cảm thấy tòa thành cổ này thật sự là cực kì tuyệt vời, khắp nơi đều là người chết sống lại a. Lá gan của Ly Hận Thiên nhỏ như vậy, y chỉ có thể kề cận hắn, ôm lấy hắn mà thôi…
Hãy khiến cho những thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ gì đó, càng đến càng nhiều càng ầm ĩ một chút đi!
Mộc Nhai ở một bên sờ, một bên lại nghĩ, nam nhân này thật sự thực thượng phẩm a. Làn da kia non mịn, co dãn như vậy, thật sự là khiến người khác yêu thích không buông tay…
Hơn nữa, bộ dáng y được yêu thương nhung nhớ cũng đã thực sự khắc vào trong pháp nhãn của Mộc Nhai hắn đây.
Nghĩ vậy a, Mộc Nhai còn rầu rĩ cười ra hai tiếng. Hắn vẫn một bên xoa ngực của nam nhân, một bên lại vừa nốc vào một chén rượu. Hắn vô cùng thích ý. Hình ảnh tạo nên vào lúc này giống như là đi uống rượu hoa, ôm cô nương…
Bất quá hai mắt của Ly Hận Thiên kinh ngạc mà nhìn bàn tay đặt ở trên ngực của y vẫn đang tàn sát bừa bãi, rất là hăng say đi để lại cả dấu tay, không phải bao lấy toàn bộ khuôn ngực mà vuốt ve, chính là giống như động tác xoa nắn nữ nhân mà bóp nắn, có đôi khi ngắt nhẹ lên trên hai cái một chút, khiến cho người ta không thể nhịn nổi nữa là, nơi hắn ngắt kia chính là nơi ở trên giữa đó đang lộ ra ngoài không khí, dùng hai ngón tay trỏ mà bắt lấy, coi y như tồn tại mà thong thả tiếp tục đùa bỡn…
Một tiếng gọi to vang lên.
Biểu tình của Ly Hận Thiên trong nháy mắt liền chuyển đổi âm trầm. Y cười gằn hai tiếng mà ngẩng đầu nhìn Mộc Nhai. Tên kia lại toàn vô cảm giác, vẫn như cũ mà làm tiếp một bộ dạng bừa bãi hưởng thụ. Khóe miệng của nam nhân nhất thời câu lên, âm thanh đè nén mà kêu lên một tiếng “Mộc Nhai…”
Ly Hận Thiên là đang cực lực mà đè nén lửa giận, nhưng nghe vào trong tai của Mộc Nhai, cố ý lại là âm thanh mềm mại câu nhân, hắn cười dài chuyển hướng nhìn về Ly Hận Thiên, khuôn mặt của hắn vẫn còn mang theo đắc ý tươi cười…
– Ba —
Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Nhai trong nháy mắt liền để lại rõ ràng năm dấu ngón tay rõ rệt. Bây giờ tình trạng thân thể của Ly Hận Thiên rất tốt, cho nên sức đánh của một bạt tay này rất lớn hơn so với hai cái buổi chiều vừa rồi cũng rất nhiều…
Mái tóc của Mộc Nhai được chải gọn đều đã bị hỗn loạn, tóc mai bên thái dương liền theo hướng hắn bị đánh mà rơi rớt xuống vài lọn. Đáy mắt của Mộc Nhai hiện lên vẻ kinh ngạc, khiến cho bộ dáng của hắn lúc này càng có vẻ có chút buồn cười…
Y đánh hắn là đánh đến nghiện đến không chữa được sao? Mới qua vài cái canh giờ ngắn ngủn, y liền đánh hắn mấy bạt tay…
Lần này lại là ngay tại sảnh chính, ở trước mặt mọi người.
Mộc Nhai thật sự không thể không nhịn nổi nữa.
Mộc Nhai bị đánh đến đỏ một bên mặt, chậm rãi chuyển đầu lại đây, hắn tươi cười vô cùng dữ tợn,
– Cha, ta đã nói rồi, ngươi lại đánh ta, ta liền cắn ngươi.
Mộc Nhai nói xong, liền hướng về phía nam nhân xông đến. Hai người họ ngồi đang ngồi ở trên cùng một chiếc ghế dài, khoảng cách giữa hai người lại rất là gần, nhưng dù là như vậy, Mộc Nhai vẫn là làm một động tác tiêu chuẩn nhanh như hổ đói vồ mồi, hướng đến Ly Hận Thiên vốn hôm nay luôn phản ứng châm tiêu nhưng không biết vì sao, động tác tránh né bây giờ lại thần kỳ mau lẹ. Dù eo y còn đang rất xót, nhưng ngay trong nháy mắt khi Mộc Nhai vừa chạm tới y, nam nhân liền đứng lên…
Chiếc ghế dài liền ‘bang đương’ phát ra một tiếng, cùng với âm thanh chói tai này vang lên, Mộc Nhai cười lạnh mà nhìn đến nam nhân. Ly Hận Thiên người này nhất định là đang thử điểm giới hạn của hắn đây. Mộc Nhai cảm thấy, nhẫn nhịn của hắn đã thật sự tiêu tan hết rồi, không thể là dừng lại được nữa…
– Thật đúng là náo nhiệt.
Không đợi đến lúc Mộc Nhai bùng nổ, phía sau nam nhân, bỗng nhiên truyền ra một đạo thanh âm, Mộc Nhai vẫn còn ghé vào trên chiếc ghế dài cùng với Ly Hận Thiên nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kia. Ở trước cửa khách điếm, ba kẻ đã mang theo người khác ở trong thương đội để đi tìm kiếm căn nguyên của nguồn linh lực kia, đã biến mất tròn một ngày nay đã cùng nhau xuất hiện ở chỗ đó.
Dưới ánh trăng trắng bệch, bọn họ xuất hiện như vậy có vẻ phá lệ thân thiết.
– Các ngươi đã trở lại!
Ly Hận Thiên khó nén được hưng phấn. Tuy rằng bọn hắn thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nhưng trạng thái rất tốt, ít nhất là lông tóc vô thương.
– Ân.
Văn Diệu đi đường vòng đến trước bàn, cũng chưa kịp rửa tay, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp lên màn thầu. Một ngày này bọn hắn vẫn chưa ăn gì cả. Thật đói bụng, Văn Diệu không nói ra kết quả tìm kiếm của bọn hắn, ngược lại là ở một bên ăn màn thầu, một bên lại đối với nam nhân chớp chớp ánh mắt, lời ít ý nhiều mà hàm hồ nói,
– Cha, làm rất tốt a.
Ý tứ của Văn Diệu chỉ là, chuyện Ly Hận Thiên đánh Mộc Nhai, bọn hắn vừa ở bên ngoài khách điếm đều nghe được tất cả.
Mộc Nhai vừa nghe thấy lời này, lông mi đều nhướng thẳng lên. Hắn vẫn chưa dạy dỗ xong Ly Hận Thiên. Văn Diệu lại ở đây mỉa mai hắn không dạy dỗ được y sao. Mặt mũi của Mộc Nhai thật coi như liền cứ để vậy mà mất hết sao. Nhưng hắn lại vẫn chưa kịp đánh trả, thì Khâm Mặc liền tiến đến bên cạnh hắn. Khâm Mặc thì có thể so với Văn Diệu vẫn nhã nhặn hơn một chút. Hắn chậm rãi dùng khăn lụa lau chùi tay, cũng không ngẩng đầu lên mà cất tiếng giống như là đang chào hỏi Mộc Nhai một câu,
– Nhị ca, mặt của ngươi là bị làm sao vậy?
Khâm Mặc biết rõ lại còn cố hỏi.
Mộc Nhai lập tức trợn mắt lên trừng Khâm Mặc. Lúc này người này lại bổ sung thêm một câu,
– Mặt hồng như vậy, chẳng lẽ là muốn cô nương ở phòng nào hay sao?
Câu này của Khâm Mặc xem như là cho Mộc Nhai một bậc thang để đi xuống. Sắc mặt của Mộc Nhai thoáng có dịu đi đôi chút.
– Bất quá Nhị ca a, mặt ngươi đỏ đến vậy, chứng tỏ làm còn chưa có đủ kỹ xảo nha.
Văn Diệu ở bên kia thiếu chút nữa liền phun ra, hắn ho khan vài tiếng mới miễn cưỡng không bị sặc dẫn đến bi kịch. Tên Khâm Mặc này nhất định là cố ý, lúc này là hắn đang chế nhạo Mộc Nhai…
Bây giờ là quang minh chính đại mà ở ngay tại đây đùa giỡn Mộc Nhai, còn khiến cho hắn đến tìm lối thoát để trả đũa lại cũng không có.
Thật đúng là cao tay…
Vài câu đối thoại này lại khiến cho tâm tình của nam nhân trở nên vô cùng tốt. Đem nỗi sợ hãi gì đó đều tạm thời bị quăng ra đến sau đầ, Ly Lạc bên kia, ngược lại là một chút bị ảnh hưởng cũng đều không có. Mặc kệ bọn họ nói cái gì, mặt của hắn cũng vô biểu tình mà cắn màn thầu…
Mộc Nhai chán nản, nhưng lại không có chỗ phát tiết. Nơi này không phải là Đế Đô, nơi này cũng không thích hợp để cho hắn phát giận. Mộc Nhai vỗ bàn, chén bát va chạm lay động vang lên, loạn thành một đoàn. Bất quá không có người sợ hắn, Mộc Nhai cũng không phải là muốn hù dọa người khác, hắn kêu tiểu nhị chỉ mang theo nửa khuôn mặt kia mang thêm đến đây vài cái màn thầu.
Tiểu nhị kia vừa xuất hiện,khiến cho động tác của mấy người kia đều hoàn toàn khựng lại một chút, ai cũng đều không có phản ứng gì, cũng không lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bọn họ vẫn tiếp tục ăn, chính là không khí ở trên bàn ăn, trong nháy mắt lạnh đi không ít.
Ly Hận Thiên nhìn một màn thế này mới nhớ tới, ở trong chén canh kia vẫn còn có nửa khuôn mặt. Bộ phận của mặt kia còn nổi lơ lửng ở bên trên, con mắt ở trong đó còn nhìn chăm chú vào từng người trong bọn họ. Cảnh tượng thực khủng bố. Nhưng Ly Hận Thiên đã bất chấp nỗi sợ hãi, y cũng thực bội phục mấy tên nhi tử này của y, nhìn trên bề mặt canh kia lềnh bềnh nổi cái kia đặt ở trước mặt như vậy, mà còn có ăn đến đến như thơm ngon như vậy…
Tiểu nhị kia vừa đi. Bốn người bọn hắn cũng liền khôi phục bộ dáng nghiêm túc. Mộc Nhai hỏi tình huống tìm kiếm của bọn hắn suốt một ngày này có manh mối gì không, thì tất cả mọi người đều lắc đầu đáp lại. Bọn hắn không chỉ có bọn hắn không thu hoạch được gì, mà người cùng đi cũng như thế.
Bọn hắn đã nhiều lần lật tung toàn bộ cổ thành này, dùng hết cách, cũng không cảm ứng được nơi căn nguyên của linh lực, ngay cả thiên sư chuyên dụng dùng tụ linh nha tìm kiếm linh lực cũng ra kết quả là như thế, căn bản vẫn là không tìm được phương hướng vị trí, chỉ có thể ở tại chỗ mà xoay quanh…
Xem ra, cuối cùng bọn hắn chỉ có thể buông tay thôi.
Lãng phí thời gian, còn vô công tốn sức.
Bọn hắn cũng đã hết đường để xoay xở tìm kiếm, khi nói đến đây, thì Thất đột ngột từ phía sau Ly Lạc mà đi tới. Từ đầu đến cuối kẻ này vẫn được an bài mà canh giữ ở bên trong khách điếm. Bởi vì kẻ này là tuần xà giả, linh lực của hắn hoàn toàn chỉ có tác dụng đối phó và khống chế, điều khiển được rắn, nhiệm vụ này cũng không thích hợp với hắn.
– Chủ tử,
Thất cúi người, đến liếc mắt nhìn đến trên bàn một cái cũng không có, hắn cung kính nói xong,
– Chuyện tìm kiếm căn nguyên của linh lực, có lẽ Thất có thể giúp được người tìm kiếm được một chút manh mối.
Bao gồm cả Ly Hận Thiên ở bên trong, tầm mắt mọi người trong nháy mắt chuyển hướng nhìn về Thất, Ly Lạc động tác đang xé màn thầu của hắn, cũng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất