Sủng Lên Hot Search

Chương 6

Trước Sau
Edit: Halex

Beta: Yuri

Tên "đầu sỏ" nhìn Uông Bình bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, hơn nữa, ngay giây sau đó núi băng Quý Tẩu trong truyền thuyết bỗng cười rộ lên.

Nụ cười ngây ngô để lộ tám cái răng tiêu chuẩn cùng với đôi mắt híp lại, ấm áp đến nỗi có thể hòa tan cả băng tuyết.

"Anh Uông Bình!" Quý Tẩu cười cười đi đến trước mặt Uông Bình: "Rốt cuộc anh cũng tới! Em đợi anh lâu lắm rồi!"

Uông Bình nhìn Quý Tẩu rồi nhìn Kỷ Trạch Dương rồi lại nhìn Quý Tẩu, lúc này mới phản ứng kịp. Địu! Lại bị đám người Turn On lừa nữa rồi! Lạnh lùng! Bọn họ dám bảo Quý Tẩu lạnh lùng!

Quý Tẩu dù có hơi cao thật nhưng trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp, không hề lạnh lùng tí nào luôn đó hiểu hông? Anh cùng Uông Bình ngồi xe về đoàn phim, cả một đoạn đường luôn dùng gương mặt ôn hòa, còn giới thiệu tỉ mỉ về kết cấu của phim trường điện ảnh và truyền hình cho hai người nữa.

Khi Kỷ Trạch Dương và Uông Bình hỏi gì thì anh đều đáp nấy, không hề mất kiên nhẫn chút nào. Lúc xuống xe, anh còn chủ động xách hành lý giúp Uông Bình, tự mình đẩy vali đi trước khiến trợ lý mở cửa mà chân tay cũng luống cuống.

Uông Bình càng nghĩ càng giận, đám người Turn On bịa hay dễ sợ! Cái gì mà "lạnh lùng"?! Cái gì mà "xa cách ngàn dặm"?! Vậy mà cậu còn tin, còn mất ngủ tận hai ngày mới ghê! Là Uông Bình cậu ngu hay mấy người Turn On ngu!

Sáu người bọn họ băng qua sáu cột phân cách của tòa nhà, tiến vào sảnh lớn. Quý Tẩu đang cười nói với Uông Bình về buffet bữa sáng trên tầng hai thì chợt liếc mắt, thấy trưởng ban hậu cần và nhân viên mặt cứng đơ đứng ở gần đó.

Trưởng ban hậu cần vốn đang chất vấn nhân viên tại sao chưa ra đón Uông Bình thì đã nghe thấy Quý Tẩu đi rồi. Chưa kịp mắng nhân viên một trận tơi bời thì lại thấy Quý Tẩu dẫn Uông Bình vào cửa.

Nụ cười ấy như làn gió mát, như hơi thở mùa xuân ngập tràn.

Quý Tẩu đã tới mấy ngày rồi mà trưởng ban hậu cần chưa bao thấy anh cười ấm áp đến như thế.

Khoảnh khắc đó, ông cảm thấy nhân sinh quan của bản thân vỡ toang rồi.

Nhưng mà so với cái nhân sinh quan dù có vỡ hay không đó, thì trưởng ban hậu cần có chuyện quan trọng hơn phải lo lắng. Ông túm lấy hai nhân viên hậu cần, cẩn thận đi về phía Quý Tẩu và Uông Bình.

Kỷ Trạch Dương thấy trưởng ban hậu cần thì dừng lại.

"Chào anh." Kỷ Trạch Dương hòa nhã nói, "Hóa ra là trưởng ban Lưu, rất vui được gặp anh."

"Hân hạnh, hân hạnh." Trưởng ban Lưu nơm nớp lo sợ mà bắt tay với Kỷ Trạch Dương, "Xin lỗi mọi người, thật sơ suất quá! Ban nãy tôi bận chút việc nên bảo nhân viên ra đón tiếp mọi người, không ngờ lại..."

Trưởng ban Lưu toát mồ hôi hột, ông sợ Kỷ Trạch Dương nổi giận. Mấy người quản lí của sao lớn đều như nhau cả, chỉ một xíu bất cẩn đạp trúng bãi mìn của bọn họ thôi là nổi trận lôi đình. Mà huống chi tình hình hôm nay chả phải lỗi nhỏ nhoi gì, người của ông không ra sân bay thì thôi, lại còn để một ngôi sao đi đón một ngôi sao khác về nữa chứ.

Nhưng mà nói tới nói lui...

Trưởng ban Lưu nhìn Quý Tẩu, trong lòng oan ức vô cùng. Ông có việc bận, không phải là do... Quý Tẩu muốn ông đi làm sao!

"À đúng rồi, trưởng ban Lưu." Quý Tẩu buông vali của Uông Bình ra, cẩn thận đưa cho nhân viên rồi đi tới kế bên trưởng ban Lưu, "Chuyện ban nãy sao rồi?"

Quý Tẩu vừa nói vừa dẫn ông đi sang phía khác để ông không tiết lộ được bất kì thông tin nào.

Đi được mấy bước thì Quý Tẩu quay đầu lại cười với Uông Bình một cái, vẫy vẫy tay. Uông Bình vốn đang nhìn chằm chằm bóng lưng ấy nên cũng lập tức đưa tay lên, vẫy vẫy tay rồi cười nói: "Tí nữa gặp lại."

...

Nửa cái đại sảnh ai cũng nghe thấy câu này của Uông Bình bèn hướng mắt qua, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng đó.

Quý Tẩu gật đầu, quay đầu lại nở nụ cười tươi rói.

Trưởng ban Lưu hoảng hốt nhìn anh cười.

Kỷ Trạch Dương nhìn bóng lưng của Quý Tẩu rồi đăm chiêu. Một lúc sau, khi Uông Bình vỗ anh một cái, hai người mới đi về phòng ở tầng trên.

Chỗ hai người ở là nơi vừa được sửa sang sau khi đoàn phim xây dựng xong, cũng không có mấy căn phòng màu mè hoa lá hẹ gì. Phòng tốt nhất là căn phòng có kiểu studio, bên ngoài bày một bộ salon và bàn trà, bên trong có cái giường lớn tựa vào cửa sổ.

Mấy người trợ lý vừa vào phòng đã giúp Uông Bình sắp xếp đồ đạc, Kỷ Trạch Dương thì kiểm tra lại mấy món quà để tặng mọi người trong đoàn phim. Còn Uông Bình nằm trên salon lật kịch bản ra xem.

Kỷ Trạch Dương lấy đồ tặng cho tổ ánh sáng ra để qua một bên trước, lại hỏi vu vơ: "Em thấy Quý Tẩu thế nào?"

"Siêu tốt." Uông Bình đổi tư thế, lấy tay chống đầu chăm chú nhìn kịch bản, "Dịu dàng, dễ nói chuyện, không hề giống với miêu tả của đám người Turn On."

"Tốt thế nào? Cụ thể hơn đi."

"Cụ thể thì..." Uông Bình nằm ngửa ra, kịch bản để lên ngực, hai mắt nhìn trần nhà, "Thì người ta là ngôi sao lớn, khi biết đoàn phim nhân lực không đủ thì tự chạy ra sân bay giúp đỡ, không tốt chứ là gì?"

Kỷ Trạch Dương nghĩ tới khung cảnh khi nãy ở đại sảnh thì bật cười, không lên tiếng, tiếp tục xếp đồ.

Uông Bình thấy được nụ cười của Kỷ Trạch Dương thì nổi hết cả da gà: "Anh... Anh bị gì mà cười ghê vậy?"

"Anh thấy là..." Kỷ Trạch Dương vốn tính nói thẳng ra là anh nghĩ Uông Bình sắp bị bán còn giúp người ta đếm tiền đến nơi rồi, nhưng nhớ lại thành tích của mấy vụ kiểu "Uông Bình tôn vinh văn hóa dân tộc!" thì...

*Bị bán còn giúp người ta đếm tiền: Bị lợi dụng/bị lừa mà không hay biết

Kỷ Trạch Dương vỗ chân Uông Bình, xúc động nói: "Anh cảm thấy tỉ lệ phần trăm chú em bị người ta lừa còn thấp chán."

Uông Bình: "...Gì cơ?"

Nhất thời, Uông Bình cũng không biết Kỷ Trạch Dương đang khen cậu hay chê cậu nữa...

Uông Bình xoay người ngồi dậy, nghịch nghịch quyển kịch bản, chuẩn bị nói chuyện tiếp với Kỷ Trạch Dương thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trong phòng ai cũng đang bận tay nên Uông Bình cẩn thận đặt kịch bản lên bàn trà xong thì đứng lên, vừa la to "ra ngay", vừa đi ra cửa.



Đi mấy bước, Uông Bình mở cửa ra.

Cái cửa này là dạng kéo vào trong, vừa kéo một phát, hương hoa thanh mát theo cơn gió lạnh đã phả ngay vào mặt Uông Bình.

Uông Bình còn để tay trên tay nắm cửa, ngơ ngác nhìn bó hoa mai siêu to khổng lồ trước mặt, tuy không được cắt tỉa tươm tất, nhưng lại mang một vẻ đẹp ban sơ tự nhiên. Mấy nụ hoa đa số còn chưa hé, đọng chút tuyết chưa kịp tan.

Quý Tẩu ôm bó hoa, gương mặt lấp ló đằng sau những nhành mai kia cười với Uông Bình một cái, trịnh trọng đưa hoa tới trước mặt cậu.

"Anh Uông Bình." Quý Tẩu cười nói, "Hồi nãy em thấy ở dưới lầu có bán... Em thấy đẹp quá nên muốn mua tặng anh."

"Anh thích không?"

...

Trời về chiều, tuyết rơi, vô tình thấy được một bó hoa, liền muốn tặng anh.

Kỷ Trạch Dương nghe thấy hành trình mua hoa thì cũng ngượng ngùng dùm, nếu trí nhớ anh còn tốt thì đây là lần đầu có người tặng hoa cho Uông Bình đó.

Kỷ Trạch Dương bỏ đồ trên tay xuống, nhìn về phía Uông Bình với một tâm thế nhiều chuyện.

"Ôi, thơm quá." Uông Bình nhận lấy bó hoa trong tay Quý Tẩu, tỏ ý cậu phải vào trong, "À đúng rồi, tôi cũng có quà cho cậu, tí nữa là quên béng mất."

Uông Bình ôm hoa đi được mấy bước thì thấy một bình hoa, bèn để luôn nguyên bó hoa vào, vô cùng tùy tiện. Nếu Quý Tẩu có ý với cậu... chắc là sẽ đau khổ chết mất.

Haizz, Kỷ Trạch Dương thầm than. Đúng là không nên mong chờ gì ở cái loại người chỉ biết "tôn vinh văn hóa dân tộc" như cậu ta mà. Ủa khoan! Anh đang mong đợi cái khỉ gì chứ!!!

Kỷ Trạch Dương vừa nhìn sự nhiều chuyện trong lòng mãi vẫn không chết, vừa lặng lẽ liếc mắt sang Quý Tẩu: Người ta lại không có phản ứng gì, chỉ mỉm cười rồi nghiêm túc đứng ngoài cửa chờ Uông Bình lấy quà.

Kỷ Trạch Dương chăm chú quan sát Quý Tẩu một lúc, chợt nghĩ hay là tặng hoa... cũng không phải là có ý gì... đâu nhỉ?

Có khi nào chỉ là vì phép lịch sự thôi? Kỷ Trạch Dương vừa băn khoăn vừa đưa hộp quà bản thân đã chuẩn bị xong cho Uông Bình. Trong đó là ví tiền và cà vạt Aurora sẽ phát hành vào mấy tháng nữa, ngoài ra còn có nút cài tay áo và kẹp cà vạt bằng vàng ròng, dù là giá trị hay giá tiền thì đều phải gọi là chu toàn hoàn hảo.

Uông Bình đi ngang qua hộp quà của Kỷ Trạch Dương mà không hề nhìn một cái, chỉ bước nhanh tới một cái vali nọ, đẩy xuống đất cái bẹp rồi mở ra.

Bên trong vali to bự là một đống đồ ngổn ngang, nhìn là biết đây là cái do Uông Bình tự xếp. Uông Bình từ đống hằm bà lằng đó móc ra một cái hộp giấy, mở ra thì bên trong lại có một đám mút xốp.

Uông Bình bỏ hết mút xốp đi thì bên trong lộ ra một cái bình hoa có hai tay cầm bằng gốm được làm hết sức vụng về.

Uông Bình cầm bình hoa đi ra, xồng xộc xồng xộc đến trước mặt Uông Bình, trịnh trọng đưa cho anh.

"Đây là cái bình hoa tôi làm lúc tham gia gameshow." Uông Bình giải thích, "Tôi có khắc một con cá voi nhỏ ở bên trên, nhưng mà... hình như... hơi xấu nhỉ?

Uông Bình lúc mới ra vô cùng tự tin, nhưng khi đưa cho Quý Tẩu thì càng nhìn càng thấy cái bình hoa này xấu không tả nồi. Cái thứ này tay cầm thì méo, phần thân thì móp, cá voi thì ú na ú nú, nói chung là không có chỗ nào đẹp hết.

Uông Bình vừa tính mở miệng đổi món khác thì đột nhiên bàn tay đã trống không, nhìn sang thì mới thấy bình hoa đã nằm trong tay Quý Tẩu.

"Không xấu mà." Quý Tẩu ôm chặt bình hoa, chân thành bảo, "Cám ơn anh Uông Bình, có thể nhận được đồ anh tự tay làm... em thích lắm!"

Quý Tẩu vừa nói xong đã đưa bình hoa lên săm soi cẩn thận: "Anh xem này, hai cái tay cầm của cái bình này làm người ta thấy được nét đẹp phá vỡ quy chuẩn. Thêm với phần bụng phẳng như một cú tát thẳng vào quy ước truyền thống nữa quả là hợp. Còn con cá voi này, nó chắc hẳn rất hạnh phúc nên mới mập mạp như thế. Anh nói đúng không nào?"

Hả?

Nghe những lời nói như vậy, Uông Bình chợt thấy cái bình này có vẻ đẹp vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường luôn rồi.

Trước giờ nhìn không ra, không ngờ bản thân cậu cũng có tiềm năng làm nhà nghệ thuật sao?

"Cậu thích là được." Uông Bình vung tay, "Lần sau tôi làm rồi lại đưa cho."

"Thật sao?!"

"Tôi gạt cậu làm gì." Đầu Uông Bình chợt lóe lên, cậu bước nhanh đến bên bó hoa mai ban nãy, bứt một nhành mai cắm vào bình gốm, "Đó, đẹp lại thêm đẹp."

Nhành mai bị bẻ một cách tùy tiện kết hợp với bình hoa bị làm một cách vụng về, không ngờ thật sự lại mang một vẻ đẹp hoang dã.

Uông Bình lại càng cảm thấy bản thân có thiên phú nghệ thuật siêu phàm!

Uông Bình chăm chú thưởng thức lọ hoa, còn Quý Tẩu lại chăm chú thưởng thức Uông Bình, với một sự kiềm chế lòng tham không hề nhẹ trong ánh mắt. Nếu không phải bây giờ có quá nhiều người ở đâu, có lẽ anh đã muốn một táp ăn luôn Uông Bình vào bụng rồi.

Hai người tặng nhau quà xong thì Uông Bình vẫn còn một đống thứ phải dọn dẹp nên Quý Tẩu đành tạm biệt.

Uông Bình tiễn Quý Tẩu xong thì lại về bám lấy cái salon yêu dấu, đắc ý hất cằm với Kỷ Trạch Dương

"Anh thấy sao?" Uông Bình hỏi.

"Thấy sao là thấy sao?" Kỷ Trạch Dương còn đang hồi tưởng tới ánh mắt vừa nãy của Quý Tẩu, lại không kiềm được mà hoảng hốt. Anh chợt nhớ ra rằng trước khi Uông Bình vào đoàn phim, anh có gọi cho văn phòng của Quý Tẩu cuộc điện thoại kia.

"Thì thiên phú nghệ thuật của em chứ sao!" Uông Bình nói, "Anh nói coi, em có phải là một nhà nghệ thật lớn không!"

Kỷ Trạch Dương: "..."

Haizz... Nếu bông hoa lài Quý Tẩu vẫn muốn tự cắm vào bãi c*t trâu này thì...

Cậu ta đúng là đáng thương quá mà...

Kỷ Trạch Dương vỗ bãi c*t trâu nhà mình, lắc đầu: "Uông Bình à, cậu mở mắt to ra giùm anh cái."



Uông Bình: "..."

Tự nhiên nói thế là có ý gì? "Mở mắt to ra"? Cmn chứ mắt cậu chưa đủ to à? Tấu hài gì đây chứ?! Uông Bình cũng lười tấu hài lại luôn.

Đại quản lí Kỷ nói xong thì không để ý đến cậu nữa. Cầm hộp quà khi nãy đã chuẩn bị xong cho Quý Tẩu, vừa nghĩ nên thăm dò Quý Tẩu thế nào vừa bước ra ngoài.

Kỷ Trạch Dương đóng cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Quý Tẩu đứng ngoài hành lang.

Quý Tẩu dựa vào bức tường đối diện cửa phòng Uông Bình, cầm trong tay bình gốm Uông Bình đưa anh. Anh cúi đầu, ngón tay khẽ miết cái bụng phệ của con cá voi kia, miệng nở một nụ cười dịu dàng...

Dưới ánh sáng tối tăm của hành lang thì nụ cười ấy như một một ánh sáng.

Nhưng mà

Kỷ Trạch Dương chỉ thấy được trong một cái chớp mắt mà thôi.

Vì ngay khi cửa mở ra thì Quý Tẩu đã thu ngay nụ cười đó lại, đứng thẳng người lên. Chớp mắt, một nụ cười xã giao đã xuất hiện: "Anh Trạch Dương đó á?"

Kỷ Trạch Dương: "..."

Hoa mắt chóng mặt à?

"Sao cậu lại đứng đây?" Kỷ Trạch Dương tay cầm quà, tay đóng cửa, "Chưa về phòng à?"

"Em ra hít thở không khí một chút, trong phòng hơi chán." Quý Tẩu cười cười giải thích.

"Phòng cậu... chắc là phòng này nhỉ?" Kỷ Trạch Dương chỉ chỉ căn phòng đối diện cửa phòng Uông Bình.

"À." Quý Tẩu đáp, "Đúng rồi."

"Thì ra là thế."

Trong lúc đang nói chuyện thì Kỷ Trạch Dương đã đi đến trước mặt Quý Tẩu. Anh không nói tới chuyện phòng ốc nữa mà đưa hộp quà ra để giữa hai người: "Xin lỗi cậu... Nghệ sĩ của tôi khá là... ừm... hoạt bát vô tư, đáng ra đây mới là quà mà chúng tôi chuẩn bị cho cậu."

Quý Tẩu nhìn logo Aurora trên cái hộp rồi đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn anh Trạch Dương, anh khách sáo quá."

"Chỗ nào chứ.... À đúng rồi, cái bình hoa kia, cậu còn thích không?" Kỷ Trạch Dương "vô tình" hỏi.

Quý Tẩu: "..."

Quý Tẩu: "Ừm, thích chứ ạ."

"Vậy thì tốt quá." Kỷ Trạch Dương cười nói: "Cậu bình dị gần gũi thật đấy. Trước kia tôi nghe người ta nói cậu là nam thần băng giá lạnh lùng lắm, còn lo là không chung sống hòa bình với nhau được nữa. À mà cậu đừng để ý nha, tôi thuận miệng nói thôi à."

Thuận miệng nói thôi à?

Sự thuận miệng này, chắc chỉ có câu vừa rồi là có thôi. Chứ mấy câu khác, từng câu từng câu đều đang thăm dò.

Quý Tẩu cúi đầu nhìn logo Aurora, ngẩng đầu lên lại thì gương mặt lại có chút khó xử.

Kỷ Trạch Dương sắc bén nhận ra, bèn hỏi: "Sao vậy?"

"...Chuyện là vầy" Quý Tẩu khó khăn mở lời, "Chuyện là... em nghe người ta nói Uông Bình là đại diện thương hiệu toàn cầu của Aurora đúng không?"

"À, đúng vậy"

"Em vô cùng muốn mượn đồ xa xỉ của Aurora nhưng lại không có mối quan hệ nào. Nên, có thể nhờ mọi người bắc hộ em cái cầu được không?"

Kỷ Trạch Dương chợt hiểu ra! Hóa ra là ý này, vốn dĩ là muốn mượn quần áo chứ không phải nhìn trúng nghệ sĩ nhà anh.

Quý Tẩu thấy bả vai Kỷ Trạch Dương thoáng thả lỏng nhưng vẫn giữ nét do dự kia, ngượng ngùng mở miệng. Đúng là trong ngoài bất đồng.

Quần áo xa xỉ của Aurora?

Quý Tẩu không hề hứng thú chút nào.

Nhưng mà đối với vị đại diện thương hiệu toàn cầu kia của Aurora thì có.

Kỷ Trạch Dương vừa thả lỏng đang tính nói tiếp thì điện thoại chợt réo lên nên anh đành làm một tư thế xin lỗi với Quý Tẩu. Vừa nghe điện thoại được đôi ba câu, anh đổi giọng.

"Cái gì cơ?" Kỷ Trạch Dương cau mày, giọng nghiêm túc, "Ai lại dám bắt nạt nghệ sĩ dưới trướng của tôi vậy?"

"Chờ chút, tôi lập tức book vé về ngay. Kêu Bách Dịch An đợi tí, tôi không nhân nhượng nữa."

Kỷ Trạch Dương dặn dò mấy câu nữa thì cúp điện thoại.

"Anh bận việc gì à?" Quý Tẩu hỏi

"Ừ... Có chút việc... nhưng mà Uông Bình ở lại bên này..."

Chuyện này thật không đúng dịp, Uông Bình mới quay phim lần đầu, mai là lễ khai máy. Anh muốn ít nhất cũng phải qua cái lễ đã, nhưng mà bây giờ...

"Anh yên tâm đi." Quý Tẩu cầm chặt quai của chiếc bình hoa, ôn hòa nói, "Đoàn phim này em quen thuộc lắm, để em thay anh... chăm sóc anh Uông Bình vậy."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tẩu: "Không ngờ trên đời này lại có chuyện tốt đến vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau