Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 4

Trước Sau
“Công tử, nước ngài yêu cầu đã có rồi đây.”

Tiểu nhị bưng chậu nước tiến vào, miệng tươi cười cung kính nói. Tần Sương Kích lạnh lùng ngồi ở trên giường, nhìn tên tiểu nhị đặt chậu nước lên bàn, liền ném cho hắn một thỏi ngân lượng. Tiểu nhi linh hoạt tiếp nhận, mặt mày hớn hở khom người lui dần ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Phía sau tấm màn, một đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay nhỏ bé tái nhợt đang nắm chặt lấy tay hắn. Tần Sương Kích khẽ nhíu mày, định rút tay ra, lại nghe phía sau bức màn vang lên tiếng khóc nho nhỏ, giống như một con mèo con đáng thương sợ bị bỏ rơi.

Tần Sương Kích thở dài, kéo cái tay áo nhét vào bàn tay nhỏ bé kia, quả nhiên cái tay ấy liền lập tức nắm chặt tay áo đó. Tần Sương Kích liền cởi áo ngoài ra, đứng lên đi đến trước bàn, đem chậu nước ấm đi đến trước giường.

Vén tấm màn lên, trên chiếc giường rộng thùng thình là một thân hình nho nhỏ đang nằm ngủ thật say sưa. Nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo ngủ bằng gấm, một thân thể nhỏ xinh hiện ra với đầy những vết xanh tím trên làn da trắng nõn.

Đột nhiên bị cái lạnh vây lấy, kia Tiểu Đông Tây run lên một cái, nắm tay càng chặt hơn. Tần Sương Kích lại lần nữa thở dài, ngồi xuống giường đem Tiểu Đông Tây kéo vào trong lòng ngực, một tay đặt sau lưng hắn truyền một luồng đạo lực, giúp hắn làm ấm thân thể, một tay kia cầm lấy chiếc khăn ướt, bắt đầu chà lau thân mình nho nhỏ kia.

Cảm nhận được sự ấm áp đang lan dần trên cơ thể, kia Tiểu Đông Tây bắt đầu mềm nhũn ra, tay vẫn nắm chặt lấy cái áo mà lúc nãy Tần Sương Kích vừa cởi ra, dựa sát vào trong lòng ngực hắn, còn thoải mái mà hừ hừ. Thật rất giống một con mèo nhỏ.

Khoé miệng Tần Sương Kích hơi nhếch lên, chiếc khăn ướt trong tay hắn chậm rãi tiến đến phía sau của Tiểu đông Tây, chỉ nghe Tiểu Đông Tây kêu lên một tiếng, toàn bộ thân mình vì đau đớn mà giật nảy lên. Hắn vẫn chưa tỉnh, chỉ biết vùi đầu vào trong áo, miệng bi thương không ngừng cầu xin: “Cha. . . . . . Phụ thân. . . . . . Đừng bỏ ta. . . . . “

Tần Sương Kích chưa bao giờ để ý đến tiểu hài tử, bình thường chỉ đứng ở xa nhìn thấy tiểu hài tử không phải khóc thì nháo, hắn đã thấy ghét rồi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một tiểu hài tử như thế này, không khóc không nháo, mặc dù rất đau cũng chỉ nhỏ giọng cầu xin. Thế nhưng trong lòng hắn lại cực kì khó chịu.

Một tay chụp lấy vai của Tiểu Đông Tây, tay kia thì nhẹ nhàng bên dưới thắt lưng của hắn mà mát xa, nhiều lần như thế, Tiểu Đông Tây liền yên tĩnh trở lại. Tần Sương Kích kéo y bào ra, nâng cái đầu nho nhỏ lên, liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.



Chắc chắn là rất đau, cả một đêm bị hắn “ra vào” liên tục như vậy, đối với thân thể nhỏ bé này mà nói, đúng là không có khả năng chịu nổi. Thế nhưng Tiểu Đông Tây lại rất quật cường, sốt cao ba ngày, ngay cả một tiếng rên cũng không, trừ phi quá đau mới nho nhỏ rên trong cổ họng nột chút, mà cũng không dám rên to. Đến khi quá mức chịu đựng thì liền cắn chặt răng chịu đựng, cứ như dù chết cũng không phát ra một chút thanh âm, giống như nhịn đau đã thành thói quen.

Tần Sương Kích nghĩ đến đây liền nhịn không được rất muốn giết người. Trên người Tiểu Đông Tây ngoại trừ vết hôn còn lưu lại của đêm đó, còn có rất nhiều vết roi mới cũ chồng chéo lên nhau. Hắn thoạt nhìn chính là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi nhưng dáng người so với những đứa cùng trang lứa lại thấp bé hơn rất nhiều. Dung mạo tiều tuỵ, tinh thần khủng hoảng, chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ cũng làm cho hắn hoảng hốt tới mức toàn thân phát run. Chỉ với việc trong lúc giúp hắn trị thương, phát hiện hắn đã nhiều ngày chưa được ăn cơm là đã làm Tần Sương Kích phẫn nộ rồi.

Nhìn xem này tiểu hài tử hôn mê ba ngày qua, trong miệng ngoài không ngừng gọi cha, thực xin lỗi ra thì đó là mẹ, đừng đánh ta. Không cần đoán cũng biết làm cho hắn ra nông nỗi này chính là cha mẹ thân sinh của hắn. Chỉ cần nghĩ đến lúc gặp được hai người đó, Tần Sương Kích hai tay đã nắm thật chặt.

Nếu không phải chính mình vì bất cẩn mà trúng phải xuân tình của ma nữ làm cho công lực mất hơn một nửa, phải chạy vào nơi thâm sơn thì chỉ sợ đứa nhỏ này đêm đó đã chết dưới nanh vuốt của bọn thú rừng hung mãnh. Đem con của mình vứt bỏ ở nơi không người lui tới, lại đầy rẫy bọn dã thú, cha mẹ của hắn đúng là nhẫn tâm đến tận cùng rồi. Thế nhưng chính mình cuối cùng cũng làm cho đứa nhỏ này một đêm đầy đau đớn. Nghĩ đến đây Tần Sương Kích nhịn không được xấu hổ ho khan vài tiếng.

Khụ, quên đi, dù sao chuyện không nên làm cũng đã làm rồi, chờ khi mình dưỡng cho thân thể hắn tốt lên, sẽ tìm cho hắn một người tốt mà nuôi dưỡng, từ nay về sau không cần ngày ngày phải lo lắng cơm ăn áo mặc, cũng coi như là bồi thường cho hắn.

Tần Sương Kích nhẹ nhàng nằm xuống, kéo Tiểu Đông Tây đang nắm lấy cái áo ngủ bằng gấm của hắn vào lòng ngực. Đây là thói quen ba ngày nay của hắn, Tiểu Đông Tây mặc dù thân thể gầy teo, nhưng khi ôm lấy lại cực kì thoải mái, mềm nhũn và thơm tho.

Đang định ôm lấy thân thể nhỏ bé ấy ngủ một giấc thật ngon thì cái thân thể ấy đột nhiên cử động.

Như là đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt thật to trợn lên, không có điểm sáng, vẻ mặt mờ mịt nhìn chung quanh. Rồi mới nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ vô ý thức mà cọ cọ vào ngực hắn, thoải mái nói thầm hai tiếng, lại tiếp tục buồn ngủ.

Sau đó toàn bộ thân thể đột nhiên cứng đờ, tựa hồ cuối cùng đã tỉnh hồn lại. Đem gương mặt đang chôn sâu vào ngực hắn ngửi một hơi, rồi lại ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn lấp bấp liên hồi, khuôn mặt chợt hồng lên mang theo một niềm vui sướng tột cùng đối Tần Sương Kích cười không ngừng: “Cha. . . . . . Phụ thân. . . . Ngươi không tức giận với Y Nhi. . . . . . ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau