Sủng Phi Đông Bắc Của Bạo Quân
Chương 1: Mi ngó cái gì?
Tác giả: Nhất Chích Đại Nhạn.
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu.
Cậu bệnh nặng trợn mắt, đã thành Thị quân Vân Dương bị nữ chủ trong sách làm chủ mưu đẩy xuống hồ Nịch Vong, còn chưa hiểu gì đã bị trói buộc với một cái hệ thống thiện cảm, mỗi khi độ thiện cảm của các nhân vật chính trong sách biến đổi, cậu đều có thể nhìn thấy chỉ số tăng giảm thay đổi từ trên người bọn họ.
Thí dụ như bây giờ.
Diệp Dương mới được vớt lên từ trong hồ đang nằm trên giường, chóp mũi ngửi được một mùi huân hương cực nhạt, quay đầu nhìn thấy bạo quân Phong Loan đang khoan thai chậm rãi đi đến trước mặt, cùng với độ thiện cảm cao tới 71 mà Phong Loan dành cho cậu, lâm vào trầm tư.
Cậu còn nhớ rõ hướng dẫn sử dụng của hệ thống hiện lên lúc đầu.
Nếu độ thiện cảm của bạo quân cao hơn 100, bạo quân chắc chắn sẽ yêu cậu.
Nếu độ thiện cảm của bạo quân thấp hơn 0, bạo quân rất có thể sẽ giết cậu.
Bất kể là loại nào, đều là tương lai Diệp Dương không muốn nhìn thấy.
Cậu phải khống chế độ thiện cảm của Phong Loan trong một phạm vi không cao không thấp, giữ tròn mạng nhỏ lẫn trinh tiết, rời xa hết thảy những tranh đấu trong cung.
71 quá cao, phải giảm.
Diệp Dương quyết định giả bộ mất trí nhớ.
Trong sách nói Phong Loan tàn bạo ngoan lệ, lại chú ý đến những mỹ nhân dịu dàng yêu kiều lại yếu đuối bệnh tật, mà tiểu công tử Vân Dương nhà Vân Thừa tướng văn nhã tĩnh mịch, thanh dật như tiên, đúng với khẩu vị của Phong Loan.
Nhưng Diệp Dương lại không giống.
Cậu chính là đại lão gia Đông Bắc chính gốc, từ tiểu học đã là vận động viên thường trú của Đại hội thể dục thể thao, ném bóng tuyết luôn thắng giải nhất, Vân Dương yếu đuối bệnh tật, cậu lại có thể bứng cả cây liễu, mà may là mẫu thân kia của Vân Dương là người quan ngoại [1], cậu có thể mượn cớ này để "vẽ" thêm.
([1] quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)
Phong Loan trước mắt vẻ mặt lạnh lẽo, cử chỉ đoan túc*, tựa như chẳng sợ chuyện Vân Dương gần chết đuối trong cung hôm nay, đối với hắn mà nói chẳng qua là một chuyện râu ria, giọng điệu hắn lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống mở miệng hỏi: "Vân thị quân, sao lại thế này?"
(*đoan túc: đoan chính + nghiêm túc.)
Diệp Dương trừng mắt nhìn với hắn.
Phong Loan không hiểu ý của cậu, nhăn mi lại, hình như cũng theo bản năng trừng mắt nhìn theo.
Khuôn mặt hắn âm trầm đoan túc, vẻ mặt như thế xuất hiện trên mặt hắn, hình như có chút kỳ quái, Diệp Dương không nhịn được cong cong khóe môi, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy mấy con số nhảy ra từ trên người Phong Loan.
[Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 72]
Diệp Dương: "..."
Gì? Chuyện gì xảy ra dzậy? Cười một cái đã tăng thiện cảm là sao?
Diệp Dương hoang mang một hồi, mồm không chọn được từ, buột miệng thốt ra.
"Mi là ai?" Vân Dương - đệ nhất mỹ nhân hậu cung mở miệng lớn tiếng, "Mi ngó cái gì mà ngó, ngứa da hả?"
Phong Loan: "..."
Phong Loan sai người tìm ma ma giáo tập, quyết định cho Diệp Dương học tập lễ nghi cung đình lần nữa.
...
Trước chuyện triều chính bận rộn, Phong Loan không muốn ở lâu nơi này, vậy nên đứng dậy rời đi, hiển nhiên chưa từng để chuyện Vân Dương rơi xuống nước trong lòng, mà Diệp Dương lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đợi người hồi lâu, ma ma giáo tập Phong Loan phái đến đã tới.
Lí ma ma nhìn qua đã gần hơn bốn mươi tuổi, lưng đeo một cái bọc nhỏ căng phồng, vừa thấy Diệp Dương đã tranh mở miệng trước, nói: "Vân thị quân, nơi này lắm người nhiều miệng, nếu phải tu tập lễ nghi trong cung, chỉ sợ không thuận tiện cho lắm."
Diệp Dương: "..."
Cậu nghĩ Lí ma ma có lẽ muốn nói chuyện riêng tư với chính mình, liền sai cung nhân lui ra, đợi đến lúc tất cả mọi người đã rời đi, Lí ma ma mới hít sâu một hơi, mắt rưng rưng lệ, nhìn về phía Diệp Dương
"Tiểu công tử, ngài chịu khổ rồi." Lí ma ma nắm chặt khăn tay nhỏ lau đi nước mắt, "Nô tì đã sớm nói qua với Vân đại nhân, trong cung này chính là hang ổ ăn thịt người, có người nào có thể được chết già."
Diệp Dương: "...Ế?"
Từ từ, này là chuyện gì? Lí ma ma còn có quan hệ với Vân gia á?
Lí ma ma trước khi đến đã nghe chuyện Vân Dương rơi xuống nước bị hoảng sợ mà mất trí nhớ, nhưng bà không nóng nảy, loại chuyện mất trí nhớ này, không bao lâu sẽ nhớ lại, chuyện quan trọng nhất ngay sau đó là, phải duy trì được thánh sủng của Vân Dương.
Bà tự nhận quen biết với Vân Dương, trực tiếp cắt bỏ khuôn mẫu lên lớp, mở miệng nhân tiện nói: "Tiểu công tử, những thứ ngày trước nô tì dạy người, người cũng không nhớ rõ."
Diệp Dương trong lòng dại ra, không biết tình hình trước mắt rốt cuộc là như thế nào, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
"Không lo!" Lí ma ma nói, "Trong chữ "Vân" có chữ "Thác" ở trước [2], nô tì chắc chắn sẽ giúp tiểu công tử giành được thịnh sủng.!"
([2] câu này có ý là trong tên của nguyên chủ Vân Dương, trước "vân" 云 có từ "thác" 托 (này thì tui không biết, tiếng Trung bổ đôi tui cũng không biết mà), luôn chảy xuôi chiều, nhìn thoáng ra nghĩa là cuộc đời của Vân Dương sẽ luôn xuôi chiều, gặp dữ hóa lành.)
Nghe thấy hai chữ thịnh sủng, Diệp Dương không khỏi cứng đờ cả người, hết sức gượng gạo, Lí ma ma cũng mỉm cười với cậu, tháo tay nải trên thắt lưng xuống giơ lên cao, khí thế dẫn giọng hùng vĩ.
"Xin ------- thưa --------- bảo bối bí mật chốn khuê phòng!"
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương đơ luôn rồi.
Này không phải là tiết lễ nghi sao?
Thả tui ra! Này không phải guồng học lễ nghi nữa rồi!
Lí ma ma hạ giọng, còn nói: "Hoàng thượng chăm chỉ với chính sự, không có cách phân thân, vậy nên tẻ nhạt chuyện phòng the...Theo nô tì thấy, việc này vẫn ít nhiều cần sử dụng chút tâm kế."
Diệp Dương vội vàng từ chối, nói: "Bà không cần nói nữa..."
Lí ma ma: "Tiểu công tử khỏi phải mắc cỡ, loại chuyện này, cũng cần phải rèn luyện!"
Lí ma ma quay đầu cầm lấy "bảo bối bí mật chốn khuê phòng" trên bàn, mở cái túi to kia ra, từ trong đó lấy ra một vật, nói: "Tiểu công tử, người xem -----"
Diệp Dương ngó lơ.
Cậu một tay che mặt, mặt hơi đỏ bừng, đang muốn mở miệng từ chối, lại bỗng nhiên nghe thấy cung nhân bên ngoài cao giọng thông báo.
"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Sở phi nương nương!"
Diệp Dương sợ tới mức cả người run lên.
Sở phi nương nương chính là nữ chủ Sở Liên trong truyện gốc hại Vân Dương rơi xuống nước, còn bạo quân kia không phải hồi cung rồi sao? Sao hắn lại trở về!
Hắn còn đi chung với Sở Liên nữa!
Sở Liên cũng không phải đèn cạn dầu, hiện giờ Vân Dương vẫn là cái gai trong mắt nàng ta, nếu bị nàng ta nhìn thấy thứ trong tay Lí ma ma, vậy thì gần như sẽ tự mình đưa đao vào tay nàng, nói không chừng sẽ chụp một cái mũ làm rối loạn hậu cung cho Vân Dương.
Cậu thò tay gạt đi thứ đồ chơi nhỏ trong tay Lí ma ma, nhưng không ngờ Lí ma ma ngược lại lại bị hành động của cậu dọa sợ, nhất thời trượt tay, thứ đồ trong tay trượt ra, xoay tròn trên mặt đất, vừa vặn lăn tới dưới chân Diệp Dương.
Cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài.
Diệp Dương vội nói: "...Ma ma à bà cũng thật là, khi không lại cho ta cái chày cán bột làm gì, ta chẳng phải có ngự thiện phòng sao ----"
Ngọc thế [3] kia được chế tạo bằng ngọc thượng hạng, ấm áp lại trơn nhẵn, Diệp Dương dùng sức lớn, một cước đá ngọc thế kia văng thật xa, vừa lúc lại lăn đến bên chân Phong Loan đang bước vào trong phòng.
([3] ngọc thế: cách gọi ciu giả của người xưa, đa phần ciu giả thời này làm bằng ngọc, những người giàu có mới có thể sử dụng được.)
Diệp Dương sượng trân đứng tại chỗ, hết sức xấu hổ miễn cưỡng nói hết nửa câu sau của mình: "Ma ma nếu thật sự muốn nếm thử tay nghề của ta, ta...ta cũng không thể cán bột trong phòng ngủ đâu."
Diệp Dương: "..."
Lí ma ma: "..."
Phong Loan: "..."
Sở Liên vô cùng đoan trang, bước vào trong phòng, hỏi một câu: "Cán bột gì thế?"
Nàng đi sau Phong Loan vài bước, hiển nhiên không thấy được cảnh tượng kịch liệt trong phòng lúc nãy, mà Diệp Dương đã gần như chết máy đăng xuất ngay tại chỗ, rũ mắt quay đầu, quyết định nhận tội.
Phong Loan giẫm lên cái ngọc thế kia, quần áo của hắn phức tạp, vạt áo gần như chấm đất, nếu không cẩn thận nhìn chăm chú, hiển nhiên rất khó nhìn ra dưới chân hắn còn giẫm thứ đồ không thể nói tên nào đó, nhưng Diệp Dương lại thấy rõ rõ ràng ràng, cậu nhất thời không tránh khỏi mà giật mình, chẳng hiểu tại sao Phong Loan phải làm như vậy.
Cậu chỉ có thể nhìn con số điên cuồng nhảy bên người Phong Loan.
Thiện cảm của Phong Loan -1 -1 -1 -1...
Độ thiện cảm của Phong Loan hiện tại: 50
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương tâm như tro tàn.
Rốt cuộc đây là hiện trường chết nhục tới cỡ nào chứ...Cậu phải thế nào mới làm tròn chuyện này đây?!
Sở Liên hoàn toàn chưa từng nhìn về phía dưới chân Phong Loan, nàng chỉ cười yêu kiều, nói: "Thì ra Vân thị quân còn biết trù nghệ."
Diệp Dương xấu hổ: "...Khách khí quá, biết sơ sơ thôi."
Cậu vẫn lúng ta lúng túng, Lí ma ma cũng đã bị dọa cho choáng váng, nhưng Phong Loan nếu đã giúp cậu che dấu, dù sao cũng không thể nhìn cậu đi chịu chết ở đây, mà Phong Loan quả thật hơi hơi giương mắt, lại vẫn vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Sở phi, nàng không phải còn muốn đi chơi cờ chung với Trầm phi sao?"
Sơ Liên ngẩn ra, nàng hiển nhiên không hiểu vì sao Phong Loan lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp lại, nói: "Vâng."
Phong Loan: "Vậy nàng còn ở nơi này làm gì."
Sở Liên: "Thiếp..."
Phong Loan: "An Khang, đưa Sở phi về."
Sở Liên: "..."
Nội thị [4] An Khang mang Sở Liên cùng Lí ma ma đang dại ra đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng đã chỉ còn lại hai người Phong Loan với Diệp Dương.
Không tốt, Diệp Dương cảm thấy tình hình trước mắt này rất không tốt.
Tâm trạng cậu khẩn trương nói không nên lời, tạm thời không biết bản thân nên làm thế nào mới đúng, cậu chỉ có thể cười ngượng ngùng với Phong Loan, chưa kịp mở miệng, đã nghe Phong Loan chậm rãi mà nói: "Vân gia dòng dõi thư hương, Vân Tương sẽ dạy ngươi mấy thứ này?"
Diệp Dương bất chấp nguy hiểm nói: "...Việc này không liên quan đến cha ta."
Phong Loan chỉ làm như chưa từng nghe thấy.
Thần sắc hắn lạnh nhạt, chút ánh sáng trong con ngươi đen kịt, trầm như đầm lạnh, chẳng thấy tí ti ý yêu mến thương tiếc thịnh sủng Thị quân trong lời đồn nào, thấy Diệp Dương căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, cũng chỉ hơi hơi giương cằm lên, vô cùng xa cách lạnh lẽo.
"Quỳ xuống." Hắn lạnh nhạt nói, "Tự mình nhặt lên đi."
==========
Bổ sung chú thích:
[4] Nội thị: là tên gọi để chỉ hoạn quan, người do khiếm khuyết ở bộ phận sinh dục nên không thể có gia đình riêng, được đưa vào cung kín vua chúa để hầu hạ những việc cẩn mật. Họ có thể là bẩm sinh có nhưng không có, hoặc không có cả dương v*t lẫn dịch hoàn, hoặc mất đi do việc hủy hoại hay làm tổn thương đến bộ phận sinh dục.
=============
Editor: Nay đào hố mới, truyện ít chữ hơn, tiến độ sẽ nhanh hơn, nhưng đây là lần đầu tiên tui edit truyện cổ đại, nên nếu có sai sót gì dù là nhỏ nhặt cũng góp ý với tui nhá~
Bé thụ khi xưng hô với công nếu theo tiếng Đông Bắc thì ta – mi, theo lễ nghi thì ta – người, hơn nữa là ngài, còn khi nói tiếng lòng thì là tui nhé~
Chữ "vậy" chỗ tui kêu là "dậy", mà sợ đồng âm với "dậy" trong "dậy sớm", "thức dậy"..., nên tui sẽ để là "zậy" nghen. Vốn định đăng bức ảnh miêu tả cụ thể từng gân của ngọc thế lên, nhưng sợ ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục nên thôi, ha hả~
Editor: wingwy.
==========
Diệp Dương xuyên vào một cuốn tiểu thuyết cung đấu.
Cậu bệnh nặng trợn mắt, đã thành Thị quân Vân Dương bị nữ chủ trong sách làm chủ mưu đẩy xuống hồ Nịch Vong, còn chưa hiểu gì đã bị trói buộc với một cái hệ thống thiện cảm, mỗi khi độ thiện cảm của các nhân vật chính trong sách biến đổi, cậu đều có thể nhìn thấy chỉ số tăng giảm thay đổi từ trên người bọn họ.
Thí dụ như bây giờ.
Diệp Dương mới được vớt lên từ trong hồ đang nằm trên giường, chóp mũi ngửi được một mùi huân hương cực nhạt, quay đầu nhìn thấy bạo quân Phong Loan đang khoan thai chậm rãi đi đến trước mặt, cùng với độ thiện cảm cao tới 71 mà Phong Loan dành cho cậu, lâm vào trầm tư.
Cậu còn nhớ rõ hướng dẫn sử dụng của hệ thống hiện lên lúc đầu.
Nếu độ thiện cảm của bạo quân cao hơn 100, bạo quân chắc chắn sẽ yêu cậu.
Nếu độ thiện cảm của bạo quân thấp hơn 0, bạo quân rất có thể sẽ giết cậu.
Bất kể là loại nào, đều là tương lai Diệp Dương không muốn nhìn thấy.
Cậu phải khống chế độ thiện cảm của Phong Loan trong một phạm vi không cao không thấp, giữ tròn mạng nhỏ lẫn trinh tiết, rời xa hết thảy những tranh đấu trong cung.
71 quá cao, phải giảm.
Diệp Dương quyết định giả bộ mất trí nhớ.
Trong sách nói Phong Loan tàn bạo ngoan lệ, lại chú ý đến những mỹ nhân dịu dàng yêu kiều lại yếu đuối bệnh tật, mà tiểu công tử Vân Dương nhà Vân Thừa tướng văn nhã tĩnh mịch, thanh dật như tiên, đúng với khẩu vị của Phong Loan.
Nhưng Diệp Dương lại không giống.
Cậu chính là đại lão gia Đông Bắc chính gốc, từ tiểu học đã là vận động viên thường trú của Đại hội thể dục thể thao, ném bóng tuyết luôn thắng giải nhất, Vân Dương yếu đuối bệnh tật, cậu lại có thể bứng cả cây liễu, mà may là mẫu thân kia của Vân Dương là người quan ngoại [1], cậu có thể mượn cớ này để "vẽ" thêm.
([1] quan ngoại: vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc)
Phong Loan trước mắt vẻ mặt lạnh lẽo, cử chỉ đoan túc*, tựa như chẳng sợ chuyện Vân Dương gần chết đuối trong cung hôm nay, đối với hắn mà nói chẳng qua là một chuyện râu ria, giọng điệu hắn lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống mở miệng hỏi: "Vân thị quân, sao lại thế này?"
(*đoan túc: đoan chính + nghiêm túc.)
Diệp Dương trừng mắt nhìn với hắn.
Phong Loan không hiểu ý của cậu, nhăn mi lại, hình như cũng theo bản năng trừng mắt nhìn theo.
Khuôn mặt hắn âm trầm đoan túc, vẻ mặt như thế xuất hiện trên mặt hắn, hình như có chút kỳ quái, Diệp Dương không nhịn được cong cong khóe môi, còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy mấy con số nhảy ra từ trên người Phong Loan.
[Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 72]
Diệp Dương: "..."
Gì? Chuyện gì xảy ra dzậy? Cười một cái đã tăng thiện cảm là sao?
Diệp Dương hoang mang một hồi, mồm không chọn được từ, buột miệng thốt ra.
"Mi là ai?" Vân Dương - đệ nhất mỹ nhân hậu cung mở miệng lớn tiếng, "Mi ngó cái gì mà ngó, ngứa da hả?"
Phong Loan: "..."
Phong Loan sai người tìm ma ma giáo tập, quyết định cho Diệp Dương học tập lễ nghi cung đình lần nữa.
...
Trước chuyện triều chính bận rộn, Phong Loan không muốn ở lâu nơi này, vậy nên đứng dậy rời đi, hiển nhiên chưa từng để chuyện Vân Dương rơi xuống nước trong lòng, mà Diệp Dương lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đợi người hồi lâu, ma ma giáo tập Phong Loan phái đến đã tới.
Lí ma ma nhìn qua đã gần hơn bốn mươi tuổi, lưng đeo một cái bọc nhỏ căng phồng, vừa thấy Diệp Dương đã tranh mở miệng trước, nói: "Vân thị quân, nơi này lắm người nhiều miệng, nếu phải tu tập lễ nghi trong cung, chỉ sợ không thuận tiện cho lắm."
Diệp Dương: "..."
Cậu nghĩ Lí ma ma có lẽ muốn nói chuyện riêng tư với chính mình, liền sai cung nhân lui ra, đợi đến lúc tất cả mọi người đã rời đi, Lí ma ma mới hít sâu một hơi, mắt rưng rưng lệ, nhìn về phía Diệp Dương
"Tiểu công tử, ngài chịu khổ rồi." Lí ma ma nắm chặt khăn tay nhỏ lau đi nước mắt, "Nô tì đã sớm nói qua với Vân đại nhân, trong cung này chính là hang ổ ăn thịt người, có người nào có thể được chết già."
Diệp Dương: "...Ế?"
Từ từ, này là chuyện gì? Lí ma ma còn có quan hệ với Vân gia á?
Lí ma ma trước khi đến đã nghe chuyện Vân Dương rơi xuống nước bị hoảng sợ mà mất trí nhớ, nhưng bà không nóng nảy, loại chuyện mất trí nhớ này, không bao lâu sẽ nhớ lại, chuyện quan trọng nhất ngay sau đó là, phải duy trì được thánh sủng của Vân Dương.
Bà tự nhận quen biết với Vân Dương, trực tiếp cắt bỏ khuôn mẫu lên lớp, mở miệng nhân tiện nói: "Tiểu công tử, những thứ ngày trước nô tì dạy người, người cũng không nhớ rõ."
Diệp Dương trong lòng dại ra, không biết tình hình trước mắt rốt cuộc là như thế nào, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
"Không lo!" Lí ma ma nói, "Trong chữ "Vân" có chữ "Thác" ở trước [2], nô tì chắc chắn sẽ giúp tiểu công tử giành được thịnh sủng.!"
([2] câu này có ý là trong tên của nguyên chủ Vân Dương, trước "vân" 云 có từ "thác" 托 (này thì tui không biết, tiếng Trung bổ đôi tui cũng không biết mà), luôn chảy xuôi chiều, nhìn thoáng ra nghĩa là cuộc đời của Vân Dương sẽ luôn xuôi chiều, gặp dữ hóa lành.)
Nghe thấy hai chữ thịnh sủng, Diệp Dương không khỏi cứng đờ cả người, hết sức gượng gạo, Lí ma ma cũng mỉm cười với cậu, tháo tay nải trên thắt lưng xuống giơ lên cao, khí thế dẫn giọng hùng vĩ.
"Xin ------- thưa --------- bảo bối bí mật chốn khuê phòng!"
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương đơ luôn rồi.
Này không phải là tiết lễ nghi sao?
Thả tui ra! Này không phải guồng học lễ nghi nữa rồi!
Lí ma ma hạ giọng, còn nói: "Hoàng thượng chăm chỉ với chính sự, không có cách phân thân, vậy nên tẻ nhạt chuyện phòng the...Theo nô tì thấy, việc này vẫn ít nhiều cần sử dụng chút tâm kế."
Diệp Dương vội vàng từ chối, nói: "Bà không cần nói nữa..."
Lí ma ma: "Tiểu công tử khỏi phải mắc cỡ, loại chuyện này, cũng cần phải rèn luyện!"
Lí ma ma quay đầu cầm lấy "bảo bối bí mật chốn khuê phòng" trên bàn, mở cái túi to kia ra, từ trong đó lấy ra một vật, nói: "Tiểu công tử, người xem -----"
Diệp Dương ngó lơ.
Cậu một tay che mặt, mặt hơi đỏ bừng, đang muốn mở miệng từ chối, lại bỗng nhiên nghe thấy cung nhân bên ngoài cao giọng thông báo.
"Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Sở phi nương nương!"
Diệp Dương sợ tới mức cả người run lên.
Sở phi nương nương chính là nữ chủ Sở Liên trong truyện gốc hại Vân Dương rơi xuống nước, còn bạo quân kia không phải hồi cung rồi sao? Sao hắn lại trở về!
Hắn còn đi chung với Sở Liên nữa!
Sở Liên cũng không phải đèn cạn dầu, hiện giờ Vân Dương vẫn là cái gai trong mắt nàng ta, nếu bị nàng ta nhìn thấy thứ trong tay Lí ma ma, vậy thì gần như sẽ tự mình đưa đao vào tay nàng, nói không chừng sẽ chụp một cái mũ làm rối loạn hậu cung cho Vân Dương.
Cậu thò tay gạt đi thứ đồ chơi nhỏ trong tay Lí ma ma, nhưng không ngờ Lí ma ma ngược lại lại bị hành động của cậu dọa sợ, nhất thời trượt tay, thứ đồ trong tay trượt ra, xoay tròn trên mặt đất, vừa vặn lăn tới dưới chân Diệp Dương.
Cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài.
Diệp Dương vội nói: "...Ma ma à bà cũng thật là, khi không lại cho ta cái chày cán bột làm gì, ta chẳng phải có ngự thiện phòng sao ----"
Ngọc thế [3] kia được chế tạo bằng ngọc thượng hạng, ấm áp lại trơn nhẵn, Diệp Dương dùng sức lớn, một cước đá ngọc thế kia văng thật xa, vừa lúc lại lăn đến bên chân Phong Loan đang bước vào trong phòng.
([3] ngọc thế: cách gọi ciu giả của người xưa, đa phần ciu giả thời này làm bằng ngọc, những người giàu có mới có thể sử dụng được.)
Diệp Dương sượng trân đứng tại chỗ, hết sức xấu hổ miễn cưỡng nói hết nửa câu sau của mình: "Ma ma nếu thật sự muốn nếm thử tay nghề của ta, ta...ta cũng không thể cán bột trong phòng ngủ đâu."
Diệp Dương: "..."
Lí ma ma: "..."
Phong Loan: "..."
Sở Liên vô cùng đoan trang, bước vào trong phòng, hỏi một câu: "Cán bột gì thế?"
Nàng đi sau Phong Loan vài bước, hiển nhiên không thấy được cảnh tượng kịch liệt trong phòng lúc nãy, mà Diệp Dương đã gần như chết máy đăng xuất ngay tại chỗ, rũ mắt quay đầu, quyết định nhận tội.
Phong Loan giẫm lên cái ngọc thế kia, quần áo của hắn phức tạp, vạt áo gần như chấm đất, nếu không cẩn thận nhìn chăm chú, hiển nhiên rất khó nhìn ra dưới chân hắn còn giẫm thứ đồ không thể nói tên nào đó, nhưng Diệp Dương lại thấy rõ rõ ràng ràng, cậu nhất thời không tránh khỏi mà giật mình, chẳng hiểu tại sao Phong Loan phải làm như vậy.
Cậu chỉ có thể nhìn con số điên cuồng nhảy bên người Phong Loan.
Thiện cảm của Phong Loan -1 -1 -1 -1...
Độ thiện cảm của Phong Loan hiện tại: 50
Diệp Dương: "..."
Diệp Dương tâm như tro tàn.
Rốt cuộc đây là hiện trường chết nhục tới cỡ nào chứ...Cậu phải thế nào mới làm tròn chuyện này đây?!
Sở Liên hoàn toàn chưa từng nhìn về phía dưới chân Phong Loan, nàng chỉ cười yêu kiều, nói: "Thì ra Vân thị quân còn biết trù nghệ."
Diệp Dương xấu hổ: "...Khách khí quá, biết sơ sơ thôi."
Cậu vẫn lúng ta lúng túng, Lí ma ma cũng đã bị dọa cho choáng váng, nhưng Phong Loan nếu đã giúp cậu che dấu, dù sao cũng không thể nhìn cậu đi chịu chết ở đây, mà Phong Loan quả thật hơi hơi giương mắt, lại vẫn vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Sở phi, nàng không phải còn muốn đi chơi cờ chung với Trầm phi sao?"
Sơ Liên ngẩn ra, nàng hiển nhiên không hiểu vì sao Phong Loan lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp lại, nói: "Vâng."
Phong Loan: "Vậy nàng còn ở nơi này làm gì."
Sở Liên: "Thiếp..."
Phong Loan: "An Khang, đưa Sở phi về."
Sở Liên: "..."
Nội thị [4] An Khang mang Sở Liên cùng Lí ma ma đang dại ra đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng đã chỉ còn lại hai người Phong Loan với Diệp Dương.
Không tốt, Diệp Dương cảm thấy tình hình trước mắt này rất không tốt.
Tâm trạng cậu khẩn trương nói không nên lời, tạm thời không biết bản thân nên làm thế nào mới đúng, cậu chỉ có thể cười ngượng ngùng với Phong Loan, chưa kịp mở miệng, đã nghe Phong Loan chậm rãi mà nói: "Vân gia dòng dõi thư hương, Vân Tương sẽ dạy ngươi mấy thứ này?"
Diệp Dương bất chấp nguy hiểm nói: "...Việc này không liên quan đến cha ta."
Phong Loan chỉ làm như chưa từng nghe thấy.
Thần sắc hắn lạnh nhạt, chút ánh sáng trong con ngươi đen kịt, trầm như đầm lạnh, chẳng thấy tí ti ý yêu mến thương tiếc thịnh sủng Thị quân trong lời đồn nào, thấy Diệp Dương căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, cũng chỉ hơi hơi giương cằm lên, vô cùng xa cách lạnh lẽo.
"Quỳ xuống." Hắn lạnh nhạt nói, "Tự mình nhặt lên đi."
==========
Bổ sung chú thích:
[4] Nội thị: là tên gọi để chỉ hoạn quan, người do khiếm khuyết ở bộ phận sinh dục nên không thể có gia đình riêng, được đưa vào cung kín vua chúa để hầu hạ những việc cẩn mật. Họ có thể là bẩm sinh có nhưng không có, hoặc không có cả dương v*t lẫn dịch hoàn, hoặc mất đi do việc hủy hoại hay làm tổn thương đến bộ phận sinh dục.
=============
Editor: Nay đào hố mới, truyện ít chữ hơn, tiến độ sẽ nhanh hơn, nhưng đây là lần đầu tiên tui edit truyện cổ đại, nên nếu có sai sót gì dù là nhỏ nhặt cũng góp ý với tui nhá~
Bé thụ khi xưng hô với công nếu theo tiếng Đông Bắc thì ta – mi, theo lễ nghi thì ta – người, hơn nữa là ngài, còn khi nói tiếng lòng thì là tui nhé~
Chữ "vậy" chỗ tui kêu là "dậy", mà sợ đồng âm với "dậy" trong "dậy sớm", "thức dậy"..., nên tui sẽ để là "zậy" nghen. Vốn định đăng bức ảnh miêu tả cụ thể từng gân của ngọc thế lên, nhưng sợ ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục nên thôi, ha hả~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất