Sủng Phi Omega Của Đế Vương

Chương 8: Ngủ

Trước Sau
Trong điện quá mức an tĩnh, không một tiếng động, làm cho bầu không khí có chút quỷ dị.

Văn Ngọc Minh cúi đầu, vắt óc suy nghĩ xem mình phải nói chuyện gì đó. Vừa phải tránh đi những điều làm bạo quân dễ nổi giận, cũng phải tránh những điều làm bạo quân cảm thấy không thú vị dẫn tới muốn chém đầu hắn.

Hắn cảm thấy sống lưng mình lành lạnh, đầu óc xoay chuyển, ở trong lòng nảy ra một cái chủ ý, ngẩng đầu đang muốn mở miệng. "Bệ...."

Mới vừa phun ra được một chữ, câu nói kế tiếp đều bị hắn nuốt trở về.

Bở vì.... hắn nhìn thấy bạo quân tay chống cằm, nhắm mắt....ngủ rồi.

Như thế nào đột nhiên liền ngủ?

Văn Ngọc Minh đột nhiên có chút ngoài ý muốn, trong lòng cũng thoáng buông lỏng. Ngủ rồi thật tốt, vậy không cần phải đối mặt với ánh mắt đáng sợ kia nữa, không cần phải vắt óc để ứng phó nữa.

Thuận tay vuốt vuốt trước ngực thuận khí cho chính mình hai ba cái. Trách không được có câu gần vua như gần cọp. Đối mặt với hoàng đế, áp lực tâm lý là vô cùng lớn nha, tuy không bị giết chết thì sớm muộn cũng bị dọa tới mức còn trẻ mà chét sớm.



Hắn ngồi yên trên ghế, một lát sau lại nhìn Mục Trạm len lén liếc nhìn bạo quân. Bạo quân hình như ngủ rất ngon! Kia, hắn có thể hay không.... có thể đi về rồi? Dù sao cũng không thể quấy rầy giấc ngủ của hoàng đế bệ hạ phải không?

Văn Ngọc Minh do dự vài giây, cuối cùng vẫn là chậm rãi đứng lên, động tác vô cùng cẩn thận như sợ mình phát ra chút động tĩnh gì sẽ đánh thức bạo quân dậy vậy.

Lúc ngồi còn chưa có cảm giác gì, nhưng khi đứng lên chân liền mềm xuống giống như sợi mì đã nấu chín. Thiếu chút nữa thôi không cẩn thận hắn sẽ trực tiếp cắm mặt xuống đất. May mà lúc đó hắn đứng lên một cách chậm rãi, có thời gian phản ứng nên không làm ra động tĩnh gì quá lớn. Nhưng hắn vẫn theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại nhìn Mục Trạm xem hắn có hay không đang nhìn chằm chằm mình.

May thay không có gì nguy hiểm cả.

Văn Ngọc Minh thở nhẹ một tiếng, xoay người hướng cửa điện mà đi tới. Động tác chầm chậm như ông già 80 tuổi bước đi chậm rì rì vì đôi chân không tiện hoạt động.

Mắt thấy mình cách cánh cửa ngày càng gần, vầng sáng hi vọng tỏa ra gần ngay trước mắt....

Phía sau, một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên.

" Muốn đi đâu? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau