Chương 5: Liệp Ưng
Edit: Ney"Không biết rốt cuộc là muốn bảo vệ y hay cảm xúc thèm độc chiếm quấy phá, Hưu Qua chỉ biết lúc này coi như Tiêu Nhiên muốn ăn thịt trên người hắn, thì hắn cũng có thể lập tức xẻ xuống ngay được."Hai con tuấn mã một đen một trắng sóng vai mà đi, Tiêu Nhiên ngồi ngay ngắn nắm hờ dây cương, Hưu Qua thỉnh thoảng với một tay tới trấn an con ngựa trắng dưới thân y. Cả hai con tuấn mã đều chưa bị thiến, vào mùa hè bản thân ngựa giống rất dễ động dục hay nóng nảy, nhất là con ngựa trắng mà Tiêu Nhiên chọn này, nó vẫn luôn nổi tiếng là kiêu căng, cáu kỉnh.
Tiêu Nhiên nghiêm túc làm theo lời dạy của Hưu Qua, học cách thả lỏng phần eo hông, hai chân không tiếp tục kẹp chặn bụng ngựa, bớt dùng lực từ vai xuống cổ tay và không động mạnh dây cương ngựa nữa. Vì đối với loại ngựa khôn hiểu ý người này, chỉ cần thoáng ra cái tín hiệu là được.
Tay chân Tiêu Nhiên phối hợp rất tốt, con ngựa trắng chạy chầm chậm ra xa mấy dặm. Thảo nguyên địa hình bằng phẳng thỉnh thoảng thì có vài gò dốc phẳng, Tiêu Nhiên cùng lắm chỉ xiêu vẹo người chút chút, chẳng đến nửa khắc sau đã có thể phi ngựa tiêu sái rồi.
Áo khoác có bó vừa người đến đâu thì trên ngựa vẫn sẽ vướng víu, thế là Tiêu Nhiên bèn cởi bỏ ngay lớp áo bên ngoài. Vạt áo lót màu đen hơi thấp, lại thêm không có áo khoác ngoài che đậy, nên xâu trang sức ở cần cổ và vết đỏ loang lổ trên xương quai xanh lẫn ngực đều lộ sạch sành sanh.
Tiêu Nhiên cưỡi ngựa nhìn về phía trời đất bao la mà mình chưa từng được thấy, y nhanh chóng nhìn thấy con ưng vừa nãy. Nó gần như đã bay đến độ cao sánh cùng mặt trời, mây trắng lững lờ trôi qua đôi cánh nó, cơn gió đìu hiu mang theo hơi nóng bị nó bỏ lại sau lưng.
Tiêu Nhiên gần như tập trung hết tinh thần nhìn chăm chú đuổi theo con ưng kia, ngay cả Hưu Qua vặn cao thơm tùy thân bôi lên người y y cũng không lập tức phát giác.
Cao thơm có mùi thuốc nhàn nhạt hòa lẫn hương cỏ xanh, lúc bôi lên da không có màu, nhưng mùi hương thì lại rất rõ. Tiêu Nhiên chớp chớp đôi mắt bị mỏi thôi không nhìn nữa. Hưu Qua rất tự nhiên bôi cao từ phần cổ y bôi xuống, đầu tiên là vén xâu vòng ra để lộ ngực, sau lại kéo tay phải y qua tỉ mỉ bôi lên phần mạch môn[1].
[1] Vùng gần gốc ngón tay cái trên mu bàn tay, ở đó có một huyệt vị lớn quan trọng của cơ thể.
Ngay ngày hè nhưng nhiệt độ đầu ngón tay hắn cũng không khiến người ta khó chịu, cảm giác mát lạnh của cao thơm vừa lúc trung hòa điểm này. Tiêu Nhiên thậm chí còn bôi xong tay phải liền chìa luôn tay trái ra một cách tự nhiên, không hề hỏi xem đây là thứ gì.
Dường như xuất phát từ một loại tín nhiệm trời sinh. Tiêu Nhiên theo Lăng Duệ nhiều năm như thế tuy không bị lây tật đa nghi, nhưng chung quy cũng phải có kiểu phản ứng ứng đối cảnh giác bất cứ lúc nào thế này. Y là người dò đường, thử độc thay cho Lăng Duệ, cho nên phàm là thứ gì mang theo mùi hương lạ cũng sẽ chú ý một cách bản năng.
Thuốc mỡ màu xanh xức cái là dính đều, mùi hương the mát chui thẳng vào mũi. Tiêu Nhiên giơ tay lên cúi đầu ngửi một hơi, mùi hương thấm ruột thấm gan không quá nồng mà cũng không hẳn nhạt phèo. Hưu Qua cong ngón tay lau một chút thuốc bị dính trên chóp mũi cho y, sự quen thuộc và chấp nhận dường như chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Tiêu Nhiên không những không né tránh, mà còn khá tò mò hỏi hắn đây là cái gì. Thế là Hưu Qua quăng cái bình nhỏ màu đen lì vào lồng ngực Tiêu Nhiên, rồi còn nhân cơ hội được voi đòi tiên nghiêng người hôn lên khóe mắt y.
“Thuốc đuổi muỗi, muỗi mùa hè độc lắm, bị đốt một cái chắc chắn sẽ tấy đỏ cả cục bự.”
Tiêu Nhiên thuận thế cúi đầu nhìn thử vùng ngực được bôi hương cao, trước khi bôi cao thì chỗ này cũng đã loang lổ vết đỏ rồi, y thầm nghĩ có muỗi trâu cũng không đốt được tới mức này! Tiêu Nhiên khẽ nheo đôi mắt trong trẻo, đẩy người đàn ông đang dựa cạnh mình ra, Hưu Qua cười hì hì ăn một cú cùi chỏ, rồi người xiêu vẹo quay đầu ngửa mặt lên, huýt một tiếng lanh lảnh vang dội về phía bầu trời.
Hùng ưng cường tráng rít lên bay đến, nhanh đến mức thảm cỏ còn không kịp ánh ra bóng nó, lông vũ nâu cắt vào không khí cuốn theo gió lốc, móng vuốt sắc bén cong như móc câu bay là là sát qua đỉnh đầu Hưu Qua.
Tiêu Nhiên chưa từng thấy loài chim nào nhanh đến vậy, bằng mắt thường thì chỉ có thể thấy một tia chớp màu nâu. Y căn bản không theo kịp tốc độ con liệp ưng này, chỉ biết nó đang bay tới phía Hưu Qua mà thôi.
[2] nguyên văn là linh dương Mông Cổ, là một loài linh dương sống ở các vùng thảo nguyên ở TQ, nhưng trong tình huống này mình chỉ để là linh dương thôi.
Từ lúc tung hoành chân trời đến lúc đậu xống khủy tay, chao liệng rồi hạ xuống chỉ trong tích tắc. Tiêu Nhiên đối diện với đôi mắt vô cùng sắc bén của liệp ưng, vương giả bầu trời cũng không có vẻ gì là bị thuần hóa. Nó ngẩng đầu thu cánh, gió thổi cỏ lay trong phạm vi mấy dặm xung quanh không thể thoát khỏi mắt nó, nó vẫn mang dáng vẻ sẵn sàng vút cánh đi săn thú bất cứ lúc nào, giữa nó và Hưu Qua không hề có dấu hiệu gì như chủ và tớ, ngược lại trông cứ như một đôi bạn lâu thân năm.
“Cách nói thuần ưng ấy chỉ là lời bịa đặt ở phía Nam thôi, trong bộ tộc của ta không có kiểu nói như vậy. Em có thể sờ nó, đây là người anh em của ta, ta lọt được vào mắt xanh của nó, cho nên nó vẫn luôn đi săn thú cùng ta.”
Hưu Qua vì giương người bạn tri kỷ khá nặng này lên mà chỉ có thể dùng một tay nắm cương, cũng may hắc mã bên dưới rất hiểu ý hắn, chủ động bước sát lại gần cạnh ngựa trắng.
Tiêu Nhiên vừa hiếu kỳ vừa cẩn thận sờ khẽ cánh liệp ưng, người anh em của Hưu Qua hiển nhiên có cho y chút thể diện, cánh vung vẩy trông qua có vẻ không quá thích thú, nhưng chung quy cũng không có quạt mặt mũi y mà bay mất.
Chính bản thân Hưu Qua cũng không tự ý thức được một tầng nghĩa bóng trong lời mình*, hắn chỉ là muốn nói về chuyện Bắc Nguyên với Tiêu Nhiên nhiều một chút, làm cho y hiểu thêm phần nào, “Ưng hay bất kỳ loài nào cũng thế, theo cách nói của chúng ta thì, mọi thứ đều là trời sinh, thuần hóa hay giam cầm hoặc khống chế đều không được, những người cao tuổi nói, làm vậy sẽ bị trời phạt…”
Tiếng liệp ưng tung cánh thay thế câu nói dang dở của Hưu Qua, hình như trong bụi cỏ ở đằng xa có gì đó, bàn tay mới sờ được nửa chừng của Tiêu Nhiên hẫng giữa không khí. Còn Hưu Qua thì dù cánh tay có thêm một vết cào nông cũng không để ý, ngược lại nắm ngay lấy dây cương trong tay Tiêu Nhiên điều khiển hai con ngựa đuổi theo mông liệp ưng, hoàn toàn không còn dáng dấp chín chắn như vừa rồi, trông hệt như một đứa nhóc tinh quái.
“Chạy thôi!!!!! Qua đó cướp của nó! Cướp được tôi nướng thỏ cho em!”
Liệp ưng thầm không phục tung cánh bay về lại phía chân trời, con thỏ sống sờ sờ bị nó bắt rồi quăng chết đã lọt vào tay Hưu Qua. Tiêu Nhiên mới vừa chìm trong cái hào hiệp uy vũ của hắn khi tiếp ưng, ấy thếquay đi quay lại mới qua nửa nén hương[1], thân là một quân vương đứng đầu một nước liền mặt dày mày dạn dụ dỗ lừa gạt đoạt mồi ăn với một con chim.
[1] Một nén hương chừng 5 phút, nửa nén là chừng hai phút rưỡi.
Hưu Qua quả là chẳng sợ xấu hổ, người Bắc Nguyên vốn đã quen nếp sống săn đâu ăn nấy. Lúc ra ngoài Tiêu Nhiên và hắn đều chưa ăn sáng, giờ đúng thật có hơi đói bụng, Hưu Qua dẫn hai con ngựa đi tìm một sườn dốc khá râm mát, rồi tùy tiện ngồi xuống đất khoanh chân bắt đầu thành thạo nhóm lửa lột da thỏ.
Tư thế xuống ngựa của Tiêu Nhiên vẫn còn hơi cứng nhắc, eo lưng y vẫn đau mỏi khó chịu như cũ, không cách nào ngồi thoải mái như Hưu Qua được. Thịt thỏ được lọc ra mới gác trên lửa chốc lát đã có tiếng tí tách, lần đầu tiên Tiêu Nhiên trải nghiệm kiểu ăn uống dã ngoại ngoài trời thế này, gió hè hiu hiu, và mùi thơm của món ăn dân dã thì hút chặt sự chú ý của y.
Hưu Qua lãng phí dùng hẳn con dao găm huyền thiết mạ vàng để lọc mảng lườn thỏ cuối cùng. Lưỡi dao không hề dính vệt máu nào, như nước hồ thu khúc xạ ánh mặt trời rực rỡ vào đáy mắt Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên dán mắt miếng thịt thỏ chín bắt đầu sẫm màu, xoắn xuýt mất một lúc, cuối cùng vẫn chẳng dời mắt khỏi tay Hưu Qua nổi.
Suy cho cùng y cũng mới chỉ là một thanh niên chưa tới hai lăm, có chững chạc chín chắn đi nữa cũng không địch lại mùi hương thịt nướng. Hưu Qua dùng ngón cái tỉ mỉ lau con dao còn không lem máu vài lần rồi chọn một miếng thịt chín đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên nhận lấy là cắn liền, mùi thịt nguyên chất hòa với mùi cháy nhàn nhạt bùng nổ trên mặt lưỡi. Mùi vị thô cuồng, hoang dại luôn có thể chạm đến bản tính thâm tâm trong nam nhi, y ăn ngấu ăn nghiến một tảng lớn, thậm chí việc nhai cũng bị bỏng đến không mấy liền mạch.
Váng dầu bóng loáng trên đầu ngón tay Tiêu Nhiên, vì thế mà mấy cái kén do luyện kiếm cũng mềm đi kha khá. Hưu Qua canh lửa, chín miếng nào là đưa y miếng đó, Tiêu Nhiên nhận hết cắm cúi ăn, bốn cái đùi thỏ nháy mắt đã chui sạch vào bụng y.
“Chậm lại chút, chậm lại chút, tôi không giành với em, của em cả mà.” Hưu Qua khẽ liếm mỡ trên dao găm, tuy khuôn mặt vẫn luôn là vẻ chiều chuộng xen lẫn ý cười, nhưng lòng lại thầm có chút ngờ vực và lo lắng bâng quơ.
Lúc trước hắn đã cảm thấy cơ thể Tiêu Nhiên có gì đó bất thường, mặc dù không gầy quá mức, nhưng ngoại trừ phần cơ bắp gần như căng cứng thì các chỗ còn lại hầu hết không có nổi mấy lạng thịt.
Thậm chí hắn chỉ dùng một tay cũng ôm được Tiêu Nhiên, đây tuyệt đối không phải cân nặng của một người đàn ông trưởng thành nên có, quả thật như trừ phần cơ bắp cần dùng để phát lực ra thì các chỗ còn lại đều da bọc xương. Tối qua hắn t*ng trùng ngập não nên quên không quan sát kỹ, giờ chỉ có thể đợi lần sau để ý tỉ mỉ một chút.
“Tôi lại đi bắt… Em ăn chậm một chút, sao cứ như chưa ăn thịt bao giờ hết vậy, chậm lại chút, chậm lại chút! Em nghe tôi xem nào, nghẹn thì em mới là người khó chịu.” Toàn thân từ tim ra đến ngoài Hưu Qua đều ngứa, tóc Tiêu Nhiên xõa ra, lúc vùi đầu gặm thịt thậm chí còn suýt nữa nhai cả tóc vào miệng, mà không biết rốt cuộc là muốn bảo vệ y hay cảm xúc thèm độc chiếm quấy phá, Hưu Qua chỉ biết lúc này coi như Tiêu Nhiên muốn ăn thịt trên người hắn, thì hắn cũng có thể lập tức xẻ xuống ngay được.
Hắn cắm con dao vào cạnh giày đứng lên vỗ nhẹ đỉnh đầu y, hơi giống một bà mẹ càm ràm y ăn chậm lại chút, thịt thú hoang nhiều mỡ, ăn mau ăn vội dễ khiến cho dạ dày trướng khó chịu, Hưu Qua nhích sang bên cạnh xuổi cỏ và đất vàng bám trên mông quần đi, hắn không cưỡi ngựa mà chỉ một thân một mình nhảy xuống sườn dốc chui vào thảo nguyên tươi tốt sum sê, lại giống như một con ưng chớp mắt đã mất tăm.
Ngược lại Tiêu Nhiên thật sự nuốt chậm hơn, hơi ấm Hưu Qua lưu lại trên đỉnh đầu y bị mặt trời nồng nhiệt hun đúc, lời nói đùa của Hưu Qua thật ra lại khá đúng, y rất ít khi ăn mấy loại thịt thà này, khi còn bé học võ thì cần che giấu khí tức và vóc dáng dẻo dai, vóc dáng thì có thể cao nhưng cân thì tuyệt không thể nặng, sau lại vì Lăng Duệ có bệnh sạch sẽ, lúc hoan ái sẽ nặng lời chuyện làm sạch, y bán mạng cho Lăng Duệ hơn mười năm, nhưng cơm canh ngày lễ ngày tết còn chẳng được bằng một kẻ phụ bếp.
Bên trên đống lửa còn duy nhất một miếng thịt thỏ, Tiêu Nhiên mới ăn lửng dạ, cả một đường y và Lăng Y từ kinh thành qua đây đều tính toán làm sao giúp nàng thoát thân, ban đêm lại còn phải canh gác, thật sự rất mệt mỏi.
Thịt thỏ hơi sém tỏa ra mùi thơm mê người, Tiêu Nhiên không có dao găm để cời, đành phải thò tay ra lấy, thịt thỏ nóng hôi hổi, y vừa thổi nguội vừa tung đổi giữa hai tay, đến lúc nguội rồi lại không nỡ cắn, thả về lại đống lửa thì nhất định sẽ cháy, thế là y cứ vậy bưng cẩn thận nó trong lòng bàn tay, muốn đợi Hưu Qua về để cho hắn.
Tiêu Nhiên nghiêm túc làm theo lời dạy của Hưu Qua, học cách thả lỏng phần eo hông, hai chân không tiếp tục kẹp chặn bụng ngựa, bớt dùng lực từ vai xuống cổ tay và không động mạnh dây cương ngựa nữa. Vì đối với loại ngựa khôn hiểu ý người này, chỉ cần thoáng ra cái tín hiệu là được.
Tay chân Tiêu Nhiên phối hợp rất tốt, con ngựa trắng chạy chầm chậm ra xa mấy dặm. Thảo nguyên địa hình bằng phẳng thỉnh thoảng thì có vài gò dốc phẳng, Tiêu Nhiên cùng lắm chỉ xiêu vẹo người chút chút, chẳng đến nửa khắc sau đã có thể phi ngựa tiêu sái rồi.
Áo khoác có bó vừa người đến đâu thì trên ngựa vẫn sẽ vướng víu, thế là Tiêu Nhiên bèn cởi bỏ ngay lớp áo bên ngoài. Vạt áo lót màu đen hơi thấp, lại thêm không có áo khoác ngoài che đậy, nên xâu trang sức ở cần cổ và vết đỏ loang lổ trên xương quai xanh lẫn ngực đều lộ sạch sành sanh.
Tiêu Nhiên cưỡi ngựa nhìn về phía trời đất bao la mà mình chưa từng được thấy, y nhanh chóng nhìn thấy con ưng vừa nãy. Nó gần như đã bay đến độ cao sánh cùng mặt trời, mây trắng lững lờ trôi qua đôi cánh nó, cơn gió đìu hiu mang theo hơi nóng bị nó bỏ lại sau lưng.
Tiêu Nhiên gần như tập trung hết tinh thần nhìn chăm chú đuổi theo con ưng kia, ngay cả Hưu Qua vặn cao thơm tùy thân bôi lên người y y cũng không lập tức phát giác.
Cao thơm có mùi thuốc nhàn nhạt hòa lẫn hương cỏ xanh, lúc bôi lên da không có màu, nhưng mùi hương thì lại rất rõ. Tiêu Nhiên chớp chớp đôi mắt bị mỏi thôi không nhìn nữa. Hưu Qua rất tự nhiên bôi cao từ phần cổ y bôi xuống, đầu tiên là vén xâu vòng ra để lộ ngực, sau lại kéo tay phải y qua tỉ mỉ bôi lên phần mạch môn[1].
[1] Vùng gần gốc ngón tay cái trên mu bàn tay, ở đó có một huyệt vị lớn quan trọng của cơ thể.
Ngay ngày hè nhưng nhiệt độ đầu ngón tay hắn cũng không khiến người ta khó chịu, cảm giác mát lạnh của cao thơm vừa lúc trung hòa điểm này. Tiêu Nhiên thậm chí còn bôi xong tay phải liền chìa luôn tay trái ra một cách tự nhiên, không hề hỏi xem đây là thứ gì.
Dường như xuất phát từ một loại tín nhiệm trời sinh. Tiêu Nhiên theo Lăng Duệ nhiều năm như thế tuy không bị lây tật đa nghi, nhưng chung quy cũng phải có kiểu phản ứng ứng đối cảnh giác bất cứ lúc nào thế này. Y là người dò đường, thử độc thay cho Lăng Duệ, cho nên phàm là thứ gì mang theo mùi hương lạ cũng sẽ chú ý một cách bản năng.
Thuốc mỡ màu xanh xức cái là dính đều, mùi hương the mát chui thẳng vào mũi. Tiêu Nhiên giơ tay lên cúi đầu ngửi một hơi, mùi hương thấm ruột thấm gan không quá nồng mà cũng không hẳn nhạt phèo. Hưu Qua cong ngón tay lau một chút thuốc bị dính trên chóp mũi cho y, sự quen thuộc và chấp nhận dường như chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Tiêu Nhiên không những không né tránh, mà còn khá tò mò hỏi hắn đây là cái gì. Thế là Hưu Qua quăng cái bình nhỏ màu đen lì vào lồng ngực Tiêu Nhiên, rồi còn nhân cơ hội được voi đòi tiên nghiêng người hôn lên khóe mắt y.
“Thuốc đuổi muỗi, muỗi mùa hè độc lắm, bị đốt một cái chắc chắn sẽ tấy đỏ cả cục bự.”
Tiêu Nhiên thuận thế cúi đầu nhìn thử vùng ngực được bôi hương cao, trước khi bôi cao thì chỗ này cũng đã loang lổ vết đỏ rồi, y thầm nghĩ có muỗi trâu cũng không đốt được tới mức này! Tiêu Nhiên khẽ nheo đôi mắt trong trẻo, đẩy người đàn ông đang dựa cạnh mình ra, Hưu Qua cười hì hì ăn một cú cùi chỏ, rồi người xiêu vẹo quay đầu ngửa mặt lên, huýt một tiếng lanh lảnh vang dội về phía bầu trời.
Hùng ưng cường tráng rít lên bay đến, nhanh đến mức thảm cỏ còn không kịp ánh ra bóng nó, lông vũ nâu cắt vào không khí cuốn theo gió lốc, móng vuốt sắc bén cong như móc câu bay là là sát qua đỉnh đầu Hưu Qua.
Tiêu Nhiên chưa từng thấy loài chim nào nhanh đến vậy, bằng mắt thường thì chỉ có thể thấy một tia chớp màu nâu. Y căn bản không theo kịp tốc độ con liệp ưng này, chỉ biết nó đang bay tới phía Hưu Qua mà thôi.
[2] nguyên văn là linh dương Mông Cổ, là một loài linh dương sống ở các vùng thảo nguyên ở TQ, nhưng trong tình huống này mình chỉ để là linh dương thôi.
Từ lúc tung hoành chân trời đến lúc đậu xống khủy tay, chao liệng rồi hạ xuống chỉ trong tích tắc. Tiêu Nhiên đối diện với đôi mắt vô cùng sắc bén của liệp ưng, vương giả bầu trời cũng không có vẻ gì là bị thuần hóa. Nó ngẩng đầu thu cánh, gió thổi cỏ lay trong phạm vi mấy dặm xung quanh không thể thoát khỏi mắt nó, nó vẫn mang dáng vẻ sẵn sàng vút cánh đi săn thú bất cứ lúc nào, giữa nó và Hưu Qua không hề có dấu hiệu gì như chủ và tớ, ngược lại trông cứ như một đôi bạn lâu thân năm.
“Cách nói thuần ưng ấy chỉ là lời bịa đặt ở phía Nam thôi, trong bộ tộc của ta không có kiểu nói như vậy. Em có thể sờ nó, đây là người anh em của ta, ta lọt được vào mắt xanh của nó, cho nên nó vẫn luôn đi săn thú cùng ta.”
Hưu Qua vì giương người bạn tri kỷ khá nặng này lên mà chỉ có thể dùng một tay nắm cương, cũng may hắc mã bên dưới rất hiểu ý hắn, chủ động bước sát lại gần cạnh ngựa trắng.
Tiêu Nhiên vừa hiếu kỳ vừa cẩn thận sờ khẽ cánh liệp ưng, người anh em của Hưu Qua hiển nhiên có cho y chút thể diện, cánh vung vẩy trông qua có vẻ không quá thích thú, nhưng chung quy cũng không có quạt mặt mũi y mà bay mất.
Chính bản thân Hưu Qua cũng không tự ý thức được một tầng nghĩa bóng trong lời mình*, hắn chỉ là muốn nói về chuyện Bắc Nguyên với Tiêu Nhiên nhiều một chút, làm cho y hiểu thêm phần nào, “Ưng hay bất kỳ loài nào cũng thế, theo cách nói của chúng ta thì, mọi thứ đều là trời sinh, thuần hóa hay giam cầm hoặc khống chế đều không được, những người cao tuổi nói, làm vậy sẽ bị trời phạt…”
Tiếng liệp ưng tung cánh thay thế câu nói dang dở của Hưu Qua, hình như trong bụi cỏ ở đằng xa có gì đó, bàn tay mới sờ được nửa chừng của Tiêu Nhiên hẫng giữa không khí. Còn Hưu Qua thì dù cánh tay có thêm một vết cào nông cũng không để ý, ngược lại nắm ngay lấy dây cương trong tay Tiêu Nhiên điều khiển hai con ngựa đuổi theo mông liệp ưng, hoàn toàn không còn dáng dấp chín chắn như vừa rồi, trông hệt như một đứa nhóc tinh quái.
“Chạy thôi!!!!! Qua đó cướp của nó! Cướp được tôi nướng thỏ cho em!”
Liệp ưng thầm không phục tung cánh bay về lại phía chân trời, con thỏ sống sờ sờ bị nó bắt rồi quăng chết đã lọt vào tay Hưu Qua. Tiêu Nhiên mới vừa chìm trong cái hào hiệp uy vũ của hắn khi tiếp ưng, ấy thếquay đi quay lại mới qua nửa nén hương[1], thân là một quân vương đứng đầu một nước liền mặt dày mày dạn dụ dỗ lừa gạt đoạt mồi ăn với một con chim.
[1] Một nén hương chừng 5 phút, nửa nén là chừng hai phút rưỡi.
Hưu Qua quả là chẳng sợ xấu hổ, người Bắc Nguyên vốn đã quen nếp sống săn đâu ăn nấy. Lúc ra ngoài Tiêu Nhiên và hắn đều chưa ăn sáng, giờ đúng thật có hơi đói bụng, Hưu Qua dẫn hai con ngựa đi tìm một sườn dốc khá râm mát, rồi tùy tiện ngồi xuống đất khoanh chân bắt đầu thành thạo nhóm lửa lột da thỏ.
Tư thế xuống ngựa của Tiêu Nhiên vẫn còn hơi cứng nhắc, eo lưng y vẫn đau mỏi khó chịu như cũ, không cách nào ngồi thoải mái như Hưu Qua được. Thịt thỏ được lọc ra mới gác trên lửa chốc lát đã có tiếng tí tách, lần đầu tiên Tiêu Nhiên trải nghiệm kiểu ăn uống dã ngoại ngoài trời thế này, gió hè hiu hiu, và mùi thơm của món ăn dân dã thì hút chặt sự chú ý của y.
Hưu Qua lãng phí dùng hẳn con dao găm huyền thiết mạ vàng để lọc mảng lườn thỏ cuối cùng. Lưỡi dao không hề dính vệt máu nào, như nước hồ thu khúc xạ ánh mặt trời rực rỡ vào đáy mắt Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên dán mắt miếng thịt thỏ chín bắt đầu sẫm màu, xoắn xuýt mất một lúc, cuối cùng vẫn chẳng dời mắt khỏi tay Hưu Qua nổi.
Suy cho cùng y cũng mới chỉ là một thanh niên chưa tới hai lăm, có chững chạc chín chắn đi nữa cũng không địch lại mùi hương thịt nướng. Hưu Qua dùng ngón cái tỉ mỉ lau con dao còn không lem máu vài lần rồi chọn một miếng thịt chín đưa cho Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên nhận lấy là cắn liền, mùi thịt nguyên chất hòa với mùi cháy nhàn nhạt bùng nổ trên mặt lưỡi. Mùi vị thô cuồng, hoang dại luôn có thể chạm đến bản tính thâm tâm trong nam nhi, y ăn ngấu ăn nghiến một tảng lớn, thậm chí việc nhai cũng bị bỏng đến không mấy liền mạch.
Váng dầu bóng loáng trên đầu ngón tay Tiêu Nhiên, vì thế mà mấy cái kén do luyện kiếm cũng mềm đi kha khá. Hưu Qua canh lửa, chín miếng nào là đưa y miếng đó, Tiêu Nhiên nhận hết cắm cúi ăn, bốn cái đùi thỏ nháy mắt đã chui sạch vào bụng y.
“Chậm lại chút, chậm lại chút, tôi không giành với em, của em cả mà.” Hưu Qua khẽ liếm mỡ trên dao găm, tuy khuôn mặt vẫn luôn là vẻ chiều chuộng xen lẫn ý cười, nhưng lòng lại thầm có chút ngờ vực và lo lắng bâng quơ.
Lúc trước hắn đã cảm thấy cơ thể Tiêu Nhiên có gì đó bất thường, mặc dù không gầy quá mức, nhưng ngoại trừ phần cơ bắp gần như căng cứng thì các chỗ còn lại hầu hết không có nổi mấy lạng thịt.
Thậm chí hắn chỉ dùng một tay cũng ôm được Tiêu Nhiên, đây tuyệt đối không phải cân nặng của một người đàn ông trưởng thành nên có, quả thật như trừ phần cơ bắp cần dùng để phát lực ra thì các chỗ còn lại đều da bọc xương. Tối qua hắn t*ng trùng ngập não nên quên không quan sát kỹ, giờ chỉ có thể đợi lần sau để ý tỉ mỉ một chút.
“Tôi lại đi bắt… Em ăn chậm một chút, sao cứ như chưa ăn thịt bao giờ hết vậy, chậm lại chút, chậm lại chút! Em nghe tôi xem nào, nghẹn thì em mới là người khó chịu.” Toàn thân từ tim ra đến ngoài Hưu Qua đều ngứa, tóc Tiêu Nhiên xõa ra, lúc vùi đầu gặm thịt thậm chí còn suýt nữa nhai cả tóc vào miệng, mà không biết rốt cuộc là muốn bảo vệ y hay cảm xúc thèm độc chiếm quấy phá, Hưu Qua chỉ biết lúc này coi như Tiêu Nhiên muốn ăn thịt trên người hắn, thì hắn cũng có thể lập tức xẻ xuống ngay được.
Hắn cắm con dao vào cạnh giày đứng lên vỗ nhẹ đỉnh đầu y, hơi giống một bà mẹ càm ràm y ăn chậm lại chút, thịt thú hoang nhiều mỡ, ăn mau ăn vội dễ khiến cho dạ dày trướng khó chịu, Hưu Qua nhích sang bên cạnh xuổi cỏ và đất vàng bám trên mông quần đi, hắn không cưỡi ngựa mà chỉ một thân một mình nhảy xuống sườn dốc chui vào thảo nguyên tươi tốt sum sê, lại giống như một con ưng chớp mắt đã mất tăm.
Ngược lại Tiêu Nhiên thật sự nuốt chậm hơn, hơi ấm Hưu Qua lưu lại trên đỉnh đầu y bị mặt trời nồng nhiệt hun đúc, lời nói đùa của Hưu Qua thật ra lại khá đúng, y rất ít khi ăn mấy loại thịt thà này, khi còn bé học võ thì cần che giấu khí tức và vóc dáng dẻo dai, vóc dáng thì có thể cao nhưng cân thì tuyệt không thể nặng, sau lại vì Lăng Duệ có bệnh sạch sẽ, lúc hoan ái sẽ nặng lời chuyện làm sạch, y bán mạng cho Lăng Duệ hơn mười năm, nhưng cơm canh ngày lễ ngày tết còn chẳng được bằng một kẻ phụ bếp.
Bên trên đống lửa còn duy nhất một miếng thịt thỏ, Tiêu Nhiên mới ăn lửng dạ, cả một đường y và Lăng Y từ kinh thành qua đây đều tính toán làm sao giúp nàng thoát thân, ban đêm lại còn phải canh gác, thật sự rất mệt mỏi.
Thịt thỏ hơi sém tỏa ra mùi thơm mê người, Tiêu Nhiên không có dao găm để cời, đành phải thò tay ra lấy, thịt thỏ nóng hôi hổi, y vừa thổi nguội vừa tung đổi giữa hai tay, đến lúc nguội rồi lại không nỡ cắn, thả về lại đống lửa thì nhất định sẽ cháy, thế là y cứ vậy bưng cẩn thận nó trong lòng bàn tay, muốn đợi Hưu Qua về để cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất