Chương 17
Tạ Lâm Khê bình tĩnh liếc mắt nhìn Tề Tĩnh Uyên, mà Tề Tĩnh Uyên cũng không thay đổi sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Vô Song, ngươi là người hiểu rõ bản vương nhất, bản vương tín nhiệm ngươi, chắc chắn sẽ không bởi vì người khác thuận miệng gây xích mích ly gián mà có lòng nghi ngờ. Bản vương vẫn luôn thật cao hứng, ngươi cũng như vậy, biết rõ bản vương tín nhiệm bản vương. Trong hoàng cung to lớn này, bên người có thể có một người như vậy, bản vương thật sự rất vui vẻ."
Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại, nói: "Vi thần đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, biết rõ Vương gia là người như thế nào. Vi thần có mắt của chính mình, sẽ biết nhìn, có lỗi tai của chính mình, cũng sẽ biết nghe. Người khác suy nghĩ gì nói cái gì thì liên quan gì đến vi thần."
Tề Tĩnh Uyên vì lời của hắn mà cười ra tiếng trầm thấp, y vốn vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười như thế thật sự là đẹp quá mức rồi.
Tạ Lâm Khê cứ như vậy yên tĩnh nhìn y, mi mục như họa, ôn nhuận tuấn nhã.
Qua một lát, Tề Tĩnh Uyên im lặng lại, y nhếch lên khóe miệng, đôi mắt óng ánh, đang định mở miệng nói gì đó đã thấy Kim Nhất trở về phục mệnh.
Khóe mắt khóe miệng của Tề Tĩnh Uyên vương chút không cao hứng, chỉ là công sự ở trước mặt, Cảnh Hoa điện này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vì thế y đè lại những lời muốn nói, giương giọng để Kim Nhất tiến vào.
Kim Nhất nhanh chóng đến Càn Thần điện cũng nhanh chóng trở về, vốn còn nghĩ mình làm việc này cũng khá lắm, kết quả vừa nghe giọng điệu này của Tề Tĩnh Uyên liền biết có hỏa khí.
Trong lòng Kim Nhất thử suy nghĩ xem chính mình lúc nào kiến vị đại gia không dễ chọc này phật ý rồi, mặt khác lại nghĩ, cũng may Tạ thống lĩnh ở đây, cho dù Vương gia thật sự có vạn phần hỏa khí, chỉ cần Tạ thống lĩnh nói một câu an ủi, hỏa khí kia cũng sẽ lập tức tắt ngấm.
Nghĩ tới chuyện này, Kim Nhất liền an tâm.
Sau khi vào trong điện, hắn đem ý tứ của tiểu hoàng đế nói lại với Tề Tĩnh Uyên một phen.
Ý của tiểu hoàng đế là hắn và thái hậu bị Tả Mẫn lừa gạt, không nghĩ tới sự tình lại là như vậy, may là Tề Tĩnh Uyên phát hiện đúng lúc, mới không tạo thành sai lầm lớn.
Nếu là trước đây, tiểu hoàng đế nói như vậy thì chính là kết thúc. Bản thân hắn nói chuyện chỉ là đi ngang qua, còn lại nguyên do sự việc đều là Tề Tĩnh Uyên suy nghĩ cân nhắc mức hình phạt xử trí.
Chỉ là lần này, tiểu hoàng đế còn nói thêm vài câu.
Lúc đó hắn là nói như nàyy : "Tả Mẫn thân là triều thần ăn hối lộ trái pháp luật thì thôi đi, còn cố ý lừa gạt trẫm cùng mẫu hậu, thật sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ, ác thần như vậy không giết không đủ bất bình cho dân."
Ý tứ chính là, Tả Mẫn phải chết.
Kim Nhất miêu tả cảnh này rất sống động, rất dễ dàng khiến người cảm nhận được dáng vẻ phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi của tiểu hoàng đế.
Tề Tĩnh Uyên nghe xong bình tĩnh nói câu biết rồi, Kim Nhất thấy chính mình không còn chuyện gì, liền khom người lui xuống.
Cửa điện dày trịch lần nữa được nhẹ nhàng đóng lại, trong mắt Tề Tĩnh Uyên lơ lửng tia sáng trào phúng, y ngậm lấy ánh mắt châm biếm, sâu xa nói: "Vận mệnh của con cờ bị bỏ rơi, biết bao đáng thương. Chỉ là Tả Mẫn ít nhất còn có thể lưu lại toàn thây, đến lúc đó bản vương sợ còn không bằng hắn đâu."
"Vương gia sao lại nói lời ấy." Trong lòng Tạ Lâm Khê rất căng thẳng, nhíu chặt mi phong hẹp dài tuấn khí.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía hắn vội nói: "Vô Song chớ giận, bản vương chính là nhất thời cảm khái trong lòng mà thôi."
Tạ Lâm Khê nhíu mày lẫm nhiên nói: "Vương gia những năm này đối với đại Tề lao tâm lao lực, đối với hoàng thượng tận tâm tận trách, nếu như vậy mà còn trở thành con cờ bị bỏ rơi thì thật sự là quá buồn cười, thiên hạ này còn có công lý sao? Vi thần không có bản lĩnh gì, nhưng ở thời khắc nguy hiểm, chắc chắn sẽ dùng kiếm của mình che chở Vương gia đi tới cuối cùng..."
"Đừng nói nữa." Tề Tĩnh Uyên tiến lên lấy tay bưng miệng của hắn, thấp giọng mắng.
Tạ Lâm Khê nói không xong liền kẹt ở trong cổ họng, Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn lần thứ hai thất thố, nói: "Là bản vương không đúng, không nên nghĩ bậy nghĩ bạ. Ngươi yên tâm, bên người bản vương có ngươi, chắc chắn sẽ không rơi xuống thảm cảnh kia đâu."
Lời nói cuối cùng vang dội mạnh mẽ, tràn đầy sát cơ.
Tạ Lâm Khê vươn tay cầm lấy tay của Tề Tĩnh Uyên, sau đó hắn gằn từng chữ: "Vương gia, vi thần biết con đường của Nhiếp chính vương không dễ đi. Nhưng bất kể thế nào, vi thần đều sẽ bồi tiếp Vương gia."
"Bản vương biết mà." Tề Tĩnh Uyên vờ như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt cười lên cong cong, nói: " Bên người bản vương ngoại trừ Vô Song, cũng sẽ không lại có thêm người khác."
Tạ Lâm Khê lần thứ hai trầm mặc.
Hắn đột nhiên nghe thấy y vô lực bi thương nói như vậy, trong lòng rất rất tức giận.
Sau khi bị Tề Tĩnh Uyên ngăn cản hắn cảm nhận được quanh thân Tề Tĩnh Uyên tràn ngập thê lương, lời nói tự đáy lòng đột nhiên nhảy ra.
Chờ khi tất cả yên tĩnh lại, sẽ cảm thấy quá mức đường đột.
Cụp mắt xuống thật thấp, mới phát hiện mình còn đang nắm tay của Tề Tĩnh Uyên, hắn vội buông ra thỉnh tội: "Vương gia thứ tội, thần thất lễ."
"Có cái gì mà thất lễ." Tề Tĩnh Uyên liền nắm chặt tay hắn quơ quơ cười nói: "Trước khi ta trở thành Nhiếp chính vương, chúng ta ở vương phủ còn kề vai sát cánh uống rượu đấy. Sau khi trở thành Nhiếp chính vương rồi, giữa ngươi và ta xa lạ đi không ít, lời nói tri tâm cũng chưa nói được mấy lần. Bản vương còn nhớ, lúc đó bản vương có hứa, nếu như ngươi muốn thành thân, bản vương nhất định sẽ tìm cho ngươi người đẹp nhất, nếu như ngươi muốn mặt trăng dưới chân trời, bản vương cũng sẽ tìm người bắc thang hái cho ngươi."
Nói tới chỗ này, Tề Tĩnh Uyên vui vẻ hớn hở cười ra tiếng.
Tạ Lâm Khê thuận lời của y hồi tưởng lại ngày xưa, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khe khẽ.
Ngày đó tiên hoàng đưa cho Tề Tĩnh Uyên rất nhiều bức tranh tú nữ, hỏi trong này có người nào y thích hay không. Lúc đó Tề Tĩnh Uyên thân là đệ đệ được tiên hoàng sủng tín nhất, lại có một tướng mạo đẹp đến chói mắt, vô số nữ nhi của trâm anh thế gia đều mong ước đến hậu viện của y.
Tề Tĩnh Uyên tùy ý lật lật mấy bức tranh, liền ném tất cả vào trong đống lửa nói, đều tốt, chính là không có người mà ta yêu thích, sau đó đuổi đi toàn bộ người do tiên hoàng phái tới.
Đêm đó có lẽ là do tâm tình phiền muộn, y lôi kéo Tạ Lâm Khê uống rượu, hai người uống đủ 3 bàn.
Tề Tĩnh Uyên uống có chút say, ôm cổ Tạ Lâm Khê, hỏi hắn yêu thích người như thế nào.
Tạ Lâm Khê hơi híp hai mắt, ngà ngà say mà nhìn mặt trăng tròn phía chân trời nói: "Ta yêu thích mặt trăng như vậy."
Sau đó Tề Tĩnh Uyên lăn vào lồng ngực của hắn, trợn mắt lên nhìn mặt trăng bên chân trời, lẩm bẩm nói đồng ý.
Nghĩ đến chuyện cũ phủ đầy bụi từ lâu, hai người đều vui vẻ lên.
Mấy năm trôi qua như thế, Tề Tĩnh Uyên rốt cuộc không còn nhận được bức tranh tú nữ nữa. Nhiếp chính vương cùng Vương gia được sủng ái không giống nhau, Nhiếp chính vương tương đối nguy hiểm, thế gia kinh thành hơi hơi có chút mặt mũi đều không nguyện ý đẩy nữ nhi nhà mình vào trong đống lửa này.
Về phần Tạ Lâm Khê, thiếu chút nữa đem Thiên Ngục Tư xem là nhà của mình, lại bị người lén lút gọi là ác quỷ ăn thịt người, ai dám dây vào hắn nửa phần đây. Cho dù mặt trăng bên chân trời thật sự rơi xuống hậu viện nhà hắn, hắn cũng không biết.
Ý cười nhập sâu vào hai người tận lực không muốn nhắc đến chuyện vừa nãy.
Một người không muốn nói, một người không biết nên nói cái gì, bầu không khí nhất thời tương đối hòa hợp.
Sau đó Tề Tĩnh Uyên bắt đầu suy nghĩ về việc xử trí Tả Mẫn, Tạ Lâm Khê ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Thời điểm Tạ Lâm Khê xuất cung, sắc trời còn sớm.
Hắn xuất cung trực tiếp về Thiên Ngục Tư.
Hỏi đến Tả Mẫn, Trình Soái nói Tả Mẫn đã sớm tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, người đoán chừng là chịu kinh hách, núp ở trong phòng giam không động đậy .
Tạ Lâm Khê đến liếc mắt nhìn, Tả Mẫn vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, trên người tràn đầy khí tức chán chường.
Một chút khí thế lúc nãy đều không còn.
Đóng lại cửa sổ, cả người Tả Mẫn run lên một chút, nhưng vẫn nhất quyết đem đầu chôn trên đất không nhúc nhích.
"Hắn tỉnh lại liền như vậy, ty chức dựa theo dặn dò của thống lĩnh không cho phép bất luận người nào tiếp xúc hắn, cũng nói cho hắn biết nếu có cái gì muốn nói hiện tại có thể nói." Thời điểm đi ra ngoài, Trình Soái thấp giọng nói với Tạ Lâm Khê: "Đoán chừng là biết mình phải chết, thứ như dũng khí sợ là đã dùng hết cho thời điểm khích bác ly gián rồi."
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn hắn.
Trình Soái không khỏi sờ sờ mặt của mình, nói: "Thống lĩnh, trên mặt ta có cái gì sao?"
"Không có gì." Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại nói: "Người sắp chết mà thôi, tùy theo hắn đi."
Trình Soái vâng một tiếng.
Ra khỏi địa lao, Tạ Lâm Khê để Trình Soái trong coi Thiên Ngục Tư, hắn thì lại về Tạ trạch đi.
Đêm nay, Trương bá của Tạ trạch rốt cục cũng được toại nguyện để nữ trù sư làm một bàn lớn toàn thức ăn ngon, để Tạ Lâm Khê bồi bổ thân thể.
Ngày mai khi lên triều, Tề Tĩnh Uyên tuyên bố phán quyết đối với Tả Mẫn.
Tả Mẫn tội chết, trực tiếp xử chém.
Toàn bộ gia quyến đi lưu đày đến Vấn An Tây Bắc.
Đồng thời Tề Tĩnh Uyên cũng sửa lại án xử sai cho Công bộ thị lang Vương Ngộ, đưa chút bạc cho Vương gia, còn cho phép nhi tử độc nhất vừa năm tròn mười lăm tuổi của Vương Ngộ, Vương Trùng vào học ở Quốc tử giám.
Những năm này, vô luận Tề Tĩnh Uyên ra quyết định như nào, đều tránh không được khiến người nghị luận sôi nổi.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Có người cảm thấy phán quyết đối với Tả gia quá nặng, thậm chí còn có thành phần cho là đang chèn ép Hạ Quốc công phủ cùng tiểu hoàng đế.
Có người cảm thấy phán quyết khá phù hợp, Tả Mẫn tri pháp phạm pháp, nếu không phải Tả gia có liên quan đến Hạ Quốc công phủ, dựa theo lý còn cần phải chịu hình phạt liên lụy.
Đối với việc mọi người nghị luận ầm ĩ, Tề Tĩnh Uyên không nói một lời.
Sau đó y nhìn về phía tiểu hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, tiểu hoàng đế liếc mắt nhìn y một cái, nhếch miệng nói: "Trẫm cảm thấy hoàng thúc xử trí không thể thích hợp hơn."
Tiểu hoàng đế hiếm khi mở miệng nói ra quan điểm của chính mình, hiện tại hắn vừa mở miệng, các vị triều thần cũng không nói gì nữa.
Trong lòng đều có một ý nghĩ, tiểu hoàng đế bị Tả Mẫn lợi dụng, tiểu hoàng đế hẳn là đang tức giận.
Triều thần di chuyển tầm mắt từ trên người Tề Tĩnh Uyên đến trên người tiểu hoàng đế, trong lòng từng người có tính toán cùng ý nghĩ của chính mình.
Về phần Vương Ngộ, không có ai nhắc đến.
Trong mắt của rất nhiều người, một người đã chết đi không có cách nào làm việc được nữa, căn bản không đáng được nhắc đến.
Những ngày sau đó, trời càng ngày càng lạnh, Thánh Lân đài vẫn tiếp tục xây dựng.
Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại, nói: "Vi thần đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, biết rõ Vương gia là người như thế nào. Vi thần có mắt của chính mình, sẽ biết nhìn, có lỗi tai của chính mình, cũng sẽ biết nghe. Người khác suy nghĩ gì nói cái gì thì liên quan gì đến vi thần."
Tề Tĩnh Uyên vì lời của hắn mà cười ra tiếng trầm thấp, y vốn vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười như thế thật sự là đẹp quá mức rồi.
Tạ Lâm Khê cứ như vậy yên tĩnh nhìn y, mi mục như họa, ôn nhuận tuấn nhã.
Qua một lát, Tề Tĩnh Uyên im lặng lại, y nhếch lên khóe miệng, đôi mắt óng ánh, đang định mở miệng nói gì đó đã thấy Kim Nhất trở về phục mệnh.
Khóe mắt khóe miệng của Tề Tĩnh Uyên vương chút không cao hứng, chỉ là công sự ở trước mặt, Cảnh Hoa điện này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vì thế y đè lại những lời muốn nói, giương giọng để Kim Nhất tiến vào.
Kim Nhất nhanh chóng đến Càn Thần điện cũng nhanh chóng trở về, vốn còn nghĩ mình làm việc này cũng khá lắm, kết quả vừa nghe giọng điệu này của Tề Tĩnh Uyên liền biết có hỏa khí.
Trong lòng Kim Nhất thử suy nghĩ xem chính mình lúc nào kiến vị đại gia không dễ chọc này phật ý rồi, mặt khác lại nghĩ, cũng may Tạ thống lĩnh ở đây, cho dù Vương gia thật sự có vạn phần hỏa khí, chỉ cần Tạ thống lĩnh nói một câu an ủi, hỏa khí kia cũng sẽ lập tức tắt ngấm.
Nghĩ tới chuyện này, Kim Nhất liền an tâm.
Sau khi vào trong điện, hắn đem ý tứ của tiểu hoàng đế nói lại với Tề Tĩnh Uyên một phen.
Ý của tiểu hoàng đế là hắn và thái hậu bị Tả Mẫn lừa gạt, không nghĩ tới sự tình lại là như vậy, may là Tề Tĩnh Uyên phát hiện đúng lúc, mới không tạo thành sai lầm lớn.
Nếu là trước đây, tiểu hoàng đế nói như vậy thì chính là kết thúc. Bản thân hắn nói chuyện chỉ là đi ngang qua, còn lại nguyên do sự việc đều là Tề Tĩnh Uyên suy nghĩ cân nhắc mức hình phạt xử trí.
Chỉ là lần này, tiểu hoàng đế còn nói thêm vài câu.
Lúc đó hắn là nói như nàyy : "Tả Mẫn thân là triều thần ăn hối lộ trái pháp luật thì thôi đi, còn cố ý lừa gạt trẫm cùng mẫu hậu, thật sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ, ác thần như vậy không giết không đủ bất bình cho dân."
Ý tứ chính là, Tả Mẫn phải chết.
Kim Nhất miêu tả cảnh này rất sống động, rất dễ dàng khiến người cảm nhận được dáng vẻ phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi của tiểu hoàng đế.
Tề Tĩnh Uyên nghe xong bình tĩnh nói câu biết rồi, Kim Nhất thấy chính mình không còn chuyện gì, liền khom người lui xuống.
Cửa điện dày trịch lần nữa được nhẹ nhàng đóng lại, trong mắt Tề Tĩnh Uyên lơ lửng tia sáng trào phúng, y ngậm lấy ánh mắt châm biếm, sâu xa nói: "Vận mệnh của con cờ bị bỏ rơi, biết bao đáng thương. Chỉ là Tả Mẫn ít nhất còn có thể lưu lại toàn thây, đến lúc đó bản vương sợ còn không bằng hắn đâu."
"Vương gia sao lại nói lời ấy." Trong lòng Tạ Lâm Khê rất căng thẳng, nhíu chặt mi phong hẹp dài tuấn khí.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía hắn vội nói: "Vô Song chớ giận, bản vương chính là nhất thời cảm khái trong lòng mà thôi."
Tạ Lâm Khê nhíu mày lẫm nhiên nói: "Vương gia những năm này đối với đại Tề lao tâm lao lực, đối với hoàng thượng tận tâm tận trách, nếu như vậy mà còn trở thành con cờ bị bỏ rơi thì thật sự là quá buồn cười, thiên hạ này còn có công lý sao? Vi thần không có bản lĩnh gì, nhưng ở thời khắc nguy hiểm, chắc chắn sẽ dùng kiếm của mình che chở Vương gia đi tới cuối cùng..."
"Đừng nói nữa." Tề Tĩnh Uyên tiến lên lấy tay bưng miệng của hắn, thấp giọng mắng.
Tạ Lâm Khê nói không xong liền kẹt ở trong cổ họng, Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn lần thứ hai thất thố, nói: "Là bản vương không đúng, không nên nghĩ bậy nghĩ bạ. Ngươi yên tâm, bên người bản vương có ngươi, chắc chắn sẽ không rơi xuống thảm cảnh kia đâu."
Lời nói cuối cùng vang dội mạnh mẽ, tràn đầy sát cơ.
Tạ Lâm Khê vươn tay cầm lấy tay của Tề Tĩnh Uyên, sau đó hắn gằn từng chữ: "Vương gia, vi thần biết con đường của Nhiếp chính vương không dễ đi. Nhưng bất kể thế nào, vi thần đều sẽ bồi tiếp Vương gia."
"Bản vương biết mà." Tề Tĩnh Uyên vờ như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt cười lên cong cong, nói: " Bên người bản vương ngoại trừ Vô Song, cũng sẽ không lại có thêm người khác."
Tạ Lâm Khê lần thứ hai trầm mặc.
Hắn đột nhiên nghe thấy y vô lực bi thương nói như vậy, trong lòng rất rất tức giận.
Sau khi bị Tề Tĩnh Uyên ngăn cản hắn cảm nhận được quanh thân Tề Tĩnh Uyên tràn ngập thê lương, lời nói tự đáy lòng đột nhiên nhảy ra.
Chờ khi tất cả yên tĩnh lại, sẽ cảm thấy quá mức đường đột.
Cụp mắt xuống thật thấp, mới phát hiện mình còn đang nắm tay của Tề Tĩnh Uyên, hắn vội buông ra thỉnh tội: "Vương gia thứ tội, thần thất lễ."
"Có cái gì mà thất lễ." Tề Tĩnh Uyên liền nắm chặt tay hắn quơ quơ cười nói: "Trước khi ta trở thành Nhiếp chính vương, chúng ta ở vương phủ còn kề vai sát cánh uống rượu đấy. Sau khi trở thành Nhiếp chính vương rồi, giữa ngươi và ta xa lạ đi không ít, lời nói tri tâm cũng chưa nói được mấy lần. Bản vương còn nhớ, lúc đó bản vương có hứa, nếu như ngươi muốn thành thân, bản vương nhất định sẽ tìm cho ngươi người đẹp nhất, nếu như ngươi muốn mặt trăng dưới chân trời, bản vương cũng sẽ tìm người bắc thang hái cho ngươi."
Nói tới chỗ này, Tề Tĩnh Uyên vui vẻ hớn hở cười ra tiếng.
Tạ Lâm Khê thuận lời của y hồi tưởng lại ngày xưa, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khe khẽ.
Ngày đó tiên hoàng đưa cho Tề Tĩnh Uyên rất nhiều bức tranh tú nữ, hỏi trong này có người nào y thích hay không. Lúc đó Tề Tĩnh Uyên thân là đệ đệ được tiên hoàng sủng tín nhất, lại có một tướng mạo đẹp đến chói mắt, vô số nữ nhi của trâm anh thế gia đều mong ước đến hậu viện của y.
Tề Tĩnh Uyên tùy ý lật lật mấy bức tranh, liền ném tất cả vào trong đống lửa nói, đều tốt, chính là không có người mà ta yêu thích, sau đó đuổi đi toàn bộ người do tiên hoàng phái tới.
Đêm đó có lẽ là do tâm tình phiền muộn, y lôi kéo Tạ Lâm Khê uống rượu, hai người uống đủ 3 bàn.
Tề Tĩnh Uyên uống có chút say, ôm cổ Tạ Lâm Khê, hỏi hắn yêu thích người như thế nào.
Tạ Lâm Khê hơi híp hai mắt, ngà ngà say mà nhìn mặt trăng tròn phía chân trời nói: "Ta yêu thích mặt trăng như vậy."
Sau đó Tề Tĩnh Uyên lăn vào lồng ngực của hắn, trợn mắt lên nhìn mặt trăng bên chân trời, lẩm bẩm nói đồng ý.
Nghĩ đến chuyện cũ phủ đầy bụi từ lâu, hai người đều vui vẻ lên.
Mấy năm trôi qua như thế, Tề Tĩnh Uyên rốt cuộc không còn nhận được bức tranh tú nữ nữa. Nhiếp chính vương cùng Vương gia được sủng ái không giống nhau, Nhiếp chính vương tương đối nguy hiểm, thế gia kinh thành hơi hơi có chút mặt mũi đều không nguyện ý đẩy nữ nhi nhà mình vào trong đống lửa này.
Về phần Tạ Lâm Khê, thiếu chút nữa đem Thiên Ngục Tư xem là nhà của mình, lại bị người lén lút gọi là ác quỷ ăn thịt người, ai dám dây vào hắn nửa phần đây. Cho dù mặt trăng bên chân trời thật sự rơi xuống hậu viện nhà hắn, hắn cũng không biết.
Ý cười nhập sâu vào hai người tận lực không muốn nhắc đến chuyện vừa nãy.
Một người không muốn nói, một người không biết nên nói cái gì, bầu không khí nhất thời tương đối hòa hợp.
Sau đó Tề Tĩnh Uyên bắt đầu suy nghĩ về việc xử trí Tả Mẫn, Tạ Lâm Khê ở bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
Thời điểm Tạ Lâm Khê xuất cung, sắc trời còn sớm.
Hắn xuất cung trực tiếp về Thiên Ngục Tư.
Hỏi đến Tả Mẫn, Trình Soái nói Tả Mẫn đã sớm tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, người đoán chừng là chịu kinh hách, núp ở trong phòng giam không động đậy .
Tạ Lâm Khê đến liếc mắt nhìn, Tả Mẫn vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, trên người tràn đầy khí tức chán chường.
Một chút khí thế lúc nãy đều không còn.
Đóng lại cửa sổ, cả người Tả Mẫn run lên một chút, nhưng vẫn nhất quyết đem đầu chôn trên đất không nhúc nhích.
"Hắn tỉnh lại liền như vậy, ty chức dựa theo dặn dò của thống lĩnh không cho phép bất luận người nào tiếp xúc hắn, cũng nói cho hắn biết nếu có cái gì muốn nói hiện tại có thể nói." Thời điểm đi ra ngoài, Trình Soái thấp giọng nói với Tạ Lâm Khê: "Đoán chừng là biết mình phải chết, thứ như dũng khí sợ là đã dùng hết cho thời điểm khích bác ly gián rồi."
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn hắn.
Trình Soái không khỏi sờ sờ mặt của mình, nói: "Thống lĩnh, trên mặt ta có cái gì sao?"
"Không có gì." Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại nói: "Người sắp chết mà thôi, tùy theo hắn đi."
Trình Soái vâng một tiếng.
Ra khỏi địa lao, Tạ Lâm Khê để Trình Soái trong coi Thiên Ngục Tư, hắn thì lại về Tạ trạch đi.
Đêm nay, Trương bá của Tạ trạch rốt cục cũng được toại nguyện để nữ trù sư làm một bàn lớn toàn thức ăn ngon, để Tạ Lâm Khê bồi bổ thân thể.
Ngày mai khi lên triều, Tề Tĩnh Uyên tuyên bố phán quyết đối với Tả Mẫn.
Tả Mẫn tội chết, trực tiếp xử chém.
Toàn bộ gia quyến đi lưu đày đến Vấn An Tây Bắc.
Đồng thời Tề Tĩnh Uyên cũng sửa lại án xử sai cho Công bộ thị lang Vương Ngộ, đưa chút bạc cho Vương gia, còn cho phép nhi tử độc nhất vừa năm tròn mười lăm tuổi của Vương Ngộ, Vương Trùng vào học ở Quốc tử giám.
Những năm này, vô luận Tề Tĩnh Uyên ra quyết định như nào, đều tránh không được khiến người nghị luận sôi nổi.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Có người cảm thấy phán quyết đối với Tả gia quá nặng, thậm chí còn có thành phần cho là đang chèn ép Hạ Quốc công phủ cùng tiểu hoàng đế.
Có người cảm thấy phán quyết khá phù hợp, Tả Mẫn tri pháp phạm pháp, nếu không phải Tả gia có liên quan đến Hạ Quốc công phủ, dựa theo lý còn cần phải chịu hình phạt liên lụy.
Đối với việc mọi người nghị luận ầm ĩ, Tề Tĩnh Uyên không nói một lời.
Sau đó y nhìn về phía tiểu hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, tiểu hoàng đế liếc mắt nhìn y một cái, nhếch miệng nói: "Trẫm cảm thấy hoàng thúc xử trí không thể thích hợp hơn."
Tiểu hoàng đế hiếm khi mở miệng nói ra quan điểm của chính mình, hiện tại hắn vừa mở miệng, các vị triều thần cũng không nói gì nữa.
Trong lòng đều có một ý nghĩ, tiểu hoàng đế bị Tả Mẫn lợi dụng, tiểu hoàng đế hẳn là đang tức giận.
Triều thần di chuyển tầm mắt từ trên người Tề Tĩnh Uyên đến trên người tiểu hoàng đế, trong lòng từng người có tính toán cùng ý nghĩ của chính mình.
Về phần Vương Ngộ, không có ai nhắc đến.
Trong mắt của rất nhiều người, một người đã chết đi không có cách nào làm việc được nữa, căn bản không đáng được nhắc đến.
Những ngày sau đó, trời càng ngày càng lạnh, Thánh Lân đài vẫn tiếp tục xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất