Chương 7
Hắn không kiêng dè, trắng trợn quét tầm mắt sắc bén ngang phía dưới, Tần Tiêu Phong hoảng sợ khác nào ếch bị xà nhắm thẳng, toàn thân cứng ngắc, ngay cả giãy dụa cũng không dám, sợ rằng chỉ hơi động đậy liền bị họa sát thân. " Ba, ba tôi...thiếu nợ anh bao nhiêu tiền?"
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu, cả vốn lẫn lãi vừa vặn hai triệu, nghe đâu lão ta dùng số tiền này đi bù lấp hao tổn, có điều hình như chưa đủ, lão ta còn vay người khác không ít tiền". Trần Vân Thụy để sát vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, gần như đe dọa nói: "Nếu lão ta không xoay sở nổi tiền, chi bằng trước hết mang thân thể cậu gán nợ đi".
(2 triệu NDT ~ 7,16 tỷ VNĐ)
Tần Tiêu Phong trừng lớn con ngươi sáng ngời, không dám tin ba cậu có thể ghi khoản nợ khổng lồ đến thế; nhìn nam nhân trước mặt, nếu không bàn giao hợp lý, hắn nhất quyết sẽ không thiện chí giảng hoà. "Mong anh để chúng tôi thêm chút thời gian, ba tôi chắc chắn là đi lo tiền, đâu phải cố ý biến mất, nên xin anh cho tôi đi trước đã!". Đối mặt với uy hiếp, thiếu niên hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống, chỉ có thể khiêm tốn liều chết cầu xin, hi vọng hắn nhìn ra được thành ý của mình mà tạm thời buông tha cậu.
"Thả cậu trở về?" Trần Vân Thụy nheo lại đôi mắt ưng tinh tế, xem kĩ ngũ quan "tinh điêu ngọc trác" của con mồi, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ thấm lệ trong suốt, bờ môi tươi mới ướt át hơi run lên, mọi cử động đều kích thích ý niệm "chinh phục" của nam nhân, đáng tiếc đương sự một điểm cũng không phát hiện cậu vô hình trung toả ra mị lực hấp dẫn đến nam nhân.
"Ây za, không phải quá đáng tiếc sao? Thật vất vả mới tóm được món hàng thượng hạng!"
Trần Vân Thụy vốn không phải đặc biệt hứng thú với thiếu niên xinh đẹp gì cả, tuy rằng vừa bắt đầu khi nhìn thấy bức ảnh Tần Tiêu Phong trên thư điều tra báo cáo thì xác thực đã dao động trước gương mặt nguyệt mạo, nhưng không có bất kỳ ý muốn ra tay biến thái với cơ thể bằng phẳng kia, nguyên nhân hắn dụ dỗ Tần Tiêu Phong lên xe, chỉ vì coi cậu là con tin, lấy cậu ra ép buộc lão già chạy trốn không thấy tăm hơi đó phải xuất đầu lộ diện.
Trên đường sở dĩ với thiếu niên "động tay động chân", ác ý đối mặt, cũng đều do thấy phản ứng của cậu mới mẻ thú vị, nhân cơ hội hù dọa người ta một chút, nếu như cậu phản kháng cãi lại, liền cho cậu một trận đấm đá, để cậu quỳ xuống cầu xin hắn tha mạng, từ trên người cậu cướp một ít lợi tức mang về (ăn đậu hũ đó), ai kêu ba cậu ta "lồng chưa kịp sáng" lại dám lừa gạt hắn, cho rằng hắn là lão đại hắc bang "dởm" sao! Quả thực là ăn gan hùm mật báo, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng chính mình nhìn thấy Tần Tiêu Phong vẻ mặt điềm đạm đáng yêu mê người, lại nhen lửa đầy dục hỏa, nhìn cánh tay lộ ra ngoài áo da thịt thuần trắng hoàn mỹ, không khỏi lòng sinh tà niệm, muốn thử tư vị thiếu niên kia, không biết thân thể này mất đi quần áo che đậy sẽ có quang cảnh như thế nào?
Mắt thấy nam nhân tiến sát từng bước, Tần Tiêu Phong một chút biện pháp cũng chưa có, ở trong xe kín đáo thế này, gọi trời không nghe gọi đất không thấu, lẽ nào hắn thật muốn cậu trở thành vật thế chấp khoản nợ của ba?.
"Van cầu anh...thả tôi đi..."
"Đừng đùa! " Trần Vân Thụy khắc chế thay đổi ngữ điệu trầm thấp, hung ác ghì xuống: "Tôi sao có thể để con vịt đã qua tay chạy mất?"
Nguy cơ sắp tới, Tần Tiêu Phong dưới tình thế cấp bách, viền mắt ửng hồng đẫm lệ, "Tôi...ba tôi không phải muốn lừa gạt anh...Ba nói xong việc nhất định sẽ trả anh tiền....Vì vậy...xin...xin nhờ anh..."
"Cũng chẳng đáng bao nhiêu, cả vốn lẫn lãi vừa vặn hai triệu, nghe đâu lão ta dùng số tiền này đi bù lấp hao tổn, có điều hình như chưa đủ, lão ta còn vay người khác không ít tiền". Trần Vân Thụy để sát vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc, gần như đe dọa nói: "Nếu lão ta không xoay sở nổi tiền, chi bằng trước hết mang thân thể cậu gán nợ đi".
(2 triệu NDT ~ 7,16 tỷ VNĐ)
Tần Tiêu Phong trừng lớn con ngươi sáng ngời, không dám tin ba cậu có thể ghi khoản nợ khổng lồ đến thế; nhìn nam nhân trước mặt, nếu không bàn giao hợp lý, hắn nhất quyết sẽ không thiện chí giảng hoà. "Mong anh để chúng tôi thêm chút thời gian, ba tôi chắc chắn là đi lo tiền, đâu phải cố ý biến mất, nên xin anh cho tôi đi trước đã!". Đối mặt với uy hiếp, thiếu niên hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống, chỉ có thể khiêm tốn liều chết cầu xin, hi vọng hắn nhìn ra được thành ý của mình mà tạm thời buông tha cậu.
"Thả cậu trở về?" Trần Vân Thụy nheo lại đôi mắt ưng tinh tế, xem kĩ ngũ quan "tinh điêu ngọc trác" của con mồi, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ thấm lệ trong suốt, bờ môi tươi mới ướt át hơi run lên, mọi cử động đều kích thích ý niệm "chinh phục" của nam nhân, đáng tiếc đương sự một điểm cũng không phát hiện cậu vô hình trung toả ra mị lực hấp dẫn đến nam nhân.
"Ây za, không phải quá đáng tiếc sao? Thật vất vả mới tóm được món hàng thượng hạng!"
Trần Vân Thụy vốn không phải đặc biệt hứng thú với thiếu niên xinh đẹp gì cả, tuy rằng vừa bắt đầu khi nhìn thấy bức ảnh Tần Tiêu Phong trên thư điều tra báo cáo thì xác thực đã dao động trước gương mặt nguyệt mạo, nhưng không có bất kỳ ý muốn ra tay biến thái với cơ thể bằng phẳng kia, nguyên nhân hắn dụ dỗ Tần Tiêu Phong lên xe, chỉ vì coi cậu là con tin, lấy cậu ra ép buộc lão già chạy trốn không thấy tăm hơi đó phải xuất đầu lộ diện.
Trên đường sở dĩ với thiếu niên "động tay động chân", ác ý đối mặt, cũng đều do thấy phản ứng của cậu mới mẻ thú vị, nhân cơ hội hù dọa người ta một chút, nếu như cậu phản kháng cãi lại, liền cho cậu một trận đấm đá, để cậu quỳ xuống cầu xin hắn tha mạng, từ trên người cậu cướp một ít lợi tức mang về (ăn đậu hũ đó), ai kêu ba cậu ta "lồng chưa kịp sáng" lại dám lừa gạt hắn, cho rằng hắn là lão đại hắc bang "dởm" sao! Quả thực là ăn gan hùm mật báo, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng chính mình nhìn thấy Tần Tiêu Phong vẻ mặt điềm đạm đáng yêu mê người, lại nhen lửa đầy dục hỏa, nhìn cánh tay lộ ra ngoài áo da thịt thuần trắng hoàn mỹ, không khỏi lòng sinh tà niệm, muốn thử tư vị thiếu niên kia, không biết thân thể này mất đi quần áo che đậy sẽ có quang cảnh như thế nào?
Mắt thấy nam nhân tiến sát từng bước, Tần Tiêu Phong một chút biện pháp cũng chưa có, ở trong xe kín đáo thế này, gọi trời không nghe gọi đất không thấu, lẽ nào hắn thật muốn cậu trở thành vật thế chấp khoản nợ của ba?.
"Van cầu anh...thả tôi đi..."
"Đừng đùa! " Trần Vân Thụy khắc chế thay đổi ngữ điệu trầm thấp, hung ác ghì xuống: "Tôi sao có thể để con vịt đã qua tay chạy mất?"
Nguy cơ sắp tới, Tần Tiêu Phong dưới tình thế cấp bách, viền mắt ửng hồng đẫm lệ, "Tôi...ba tôi không phải muốn lừa gạt anh...Ba nói xong việc nhất định sẽ trả anh tiền....Vì vậy...xin...xin nhờ anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất