Chương 36:
\#Dê: hừm... Dạo này các cậu ko cmt nữa rồi :\(\( cô đơn vãi.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\=Sủng vật của thiếu gia ác ma\=
Hoa Vũ theo Hàn Thiên xuống sân trường, lấy xe rồi chạy về nơi anh ở. Hàn Thiên suốt trên đường về cũng không nói sẽ đi đâu, Hoa Vũ cũng không hỏi, ngoài cái biệt thự kia còn nơi nào nữa sao?
Bước vào biệt thự Hàn gia, mọi thứ vẫn như cũ. Chỉ mới cách xa gần một năm nhưng khi nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng không khỏi xao xuyến một hồi.
Đám thuộc hạ đứng xung quanh nhìn thấy Hoa Vũ trở về thì hào hứng hẳn. Không hào hứng sao được. Hoa Vũ bỏ đi bọn họ sợ muốn chết. Cứ tưởng sắp phải đi hầu quý phu nhân nào đó rồi! Cô ta sẽ bắt bọn ta đi làm culi xách đồ cho coi. Sao con gái toàn thích mua sắm vậy? Mua nhiều là đằng khác! Cô ta mua nhiều thì hao mọn tiền Hàn Gia, nghĩa là tiền lương của họ có khả năng sẽ bị đe dọa! Bọn họ thật lo lắng!
" Nơi này không có em đã quá trống trãi rồi. Tôi cố tình giữ nguyên mọi thứ để mỗi ngày trở về có thể nhìn thấy bóng hình em phẳng phất đâu đó."
Hàn Thiên xách cặp đi lên lầu, giọng đều đều tùy tiện vang lên, cứ như thể điều anh ta đang nói chỉ là tối nay ăn gì. Hoa Vũ trầm mặc không nói gì, ngoan ngoãn đi theo anh. Hàn Thiên, anh ta cũng biết cô đơn sao?
" Em uống gì không?"
Hàn Thiên cất cặp sách, tháo chiếc vest đen ra móc lên giá, nới lỏng cavat, thuận miệng hỏi. Hoa Vũ nhìn đến mê mẫn, ở góc nghiêng này, Hàn Thiên thật sự đẹp đến động lòng người, nhìn mãi quên cả đáp lời. Hàn Thiên nhận ra Hoa Vũ đang nhìn mình thì không khỏi tự cười một tiếng. Cái tên ngốc này... nhìn lén còn không biết đường mà thu liễm một chút.
" Sao lại ngẩn ra thế? Đẹp trai quá đúng không?"
Hoa Vũ bị phát hiện liền hơi ngượng, đỏ mặt ngồi xuống cái bàn tròn giữa phòng, lúc trước không có cái bàn này, hẳn là do anh mới chuẩn bị.
" Đâu... Đâu có. Tôi uống gì cũng được.."
Hàn Thiên phì cười. Người này chỉ mới bước vào căn phòng này chưa được năm phút mà anh đã cảm thấy ấm áp vô cùng rồi. Tại sao trước giờ anh lại không để ý đến điều này. Từ rất lâu rồi, Hoa Vũ đã lượn lờ quay anh từ rất lâu, anh đã sớm quen với sự hiện diện của cậu, rồi như một thói quen, anh cho đó là điều hiển nhiên. Cho đến khi nhận ra tình cảm của mình, cũng là lúc cậu muốn rời xa anh mãi, Hàn Thiên chợt nhận ra, căn nhà này không phải vốn dĩ từ đầu đã là nhà, mà vì có người mang theo hơi ấm vào nên nó mới là nhà. Khi hơi ấm đó rời đi, nơi này bỗng thật lạnh lẽo. Hàn Thiên mỗi ngày trở về đều cảm thấy một nỗi chua xót tàn nhẫn chỗi dậy trong tâm hồn thật hiu quạnh của mình.
Bước ra cửa, Hàn Thiên chợt quay đầu lại nhìn người đang ngồi ngoan dưới sàn, tham lam nhìn người ấy nhiều một chút, tâm hồn anh như được sưởi ấm. Anh khẽ lắc đầu, đóng cửa lại.
Hoa Vũ ngồi đơ giữa phòng, chợt đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng không hề khác gì ngày cậu rời khỏi, nhưng cũng không có bụi, hiển nhiên là có người sống ở đây. Có vẻ như Hàn Thiên rất thường xuyên về nhà. Hoa Vũ đứng dậy lấy một quyển sách, lật từng trang, cậu chợt buồn phiền nghĩ: Anh ta có đi ra ngoài tìm vui không nhỉ? Hay Anh ta có đưa ai về căn phòng này không? Nghĩ quẩn một lúc, cậu lại chua xót tự cốc đầu mình một cái.
" Mày quản mấy chuyện này làm gì.... mà muốn quản, cũng chẳng có cái quyền gì để quản..."
Hoa Vũ buồn thật lâu, 2 phút sau, cậu lại nhíu mày tức giận tự nói.
" Cái gì mà không có quyền! Rõ ràng anh ta đang theo đuổi mình mà. Mình nằm kèo trên! Anh ta mà dám ra ngoài ăn vụn, mình sẽ xé xác và đá anh ta ngay! Đồ tra nam nhà anh. Để tôi phát hiện được gì đó, anh liệu mà quỳ theo đuổi tôi!"
Cậu hùng hồ tuyên bố, sau đó thỏa mãn ngồi lại vào bàn, chờ Hàn Thiên quay trở lại thì đã thấy cậu đang đọc sách. Anh đặt ly coca xuống bên cạnh Hoa Vũ, ngó qua quyển sách:
" Không phải sách văn sao?"
Hoa Vũ tự nhiên cầm lấy ly nước uống một ngụm, thả lỏng hẳn:
" Tôi đâu có thích học văn."
" Chả trách đến tiết tôi em đều ngủ. Còn tưởng em không muốn nhìn mặt tôi. "
Hàn Thiên chợt ủy khuất nói.
Tôi biết thừa anh chỉ đọc lại nguyên văn trong sách thôi chứ gì. Nghe giảng cũng chẳng có ích gì!
" Vậy... Với trình độ của anh... Tính bồi dưỡng cho tôi thế nào đây?"
Tim Hàn Thiên nhảy lên một nhịp. Ừ nhỉ? Biết dạy cái gì đây? Vốn dĩ anh đâu có thật sự bắt người về chỉ để học văn, nhưng người ta đã hỏi như vậy rồi, anh cũng không thể nói là muốn bồi dưỡng cái đó cơ! Nói vậy thì vô liêm sỉ quá!
" Ưm... Em nghĩ năm nay sẽ ra đề nào?"
Mặt Hoa Vũ thoáng cái đã mù mịt:
" Anh là người đòi ôn cho tôi đấy. Nếu tôi biết đề thì đâu cần ôn làm gì nữa?"
Hàn Thiên gật gù tán thành. Bỗng đập tay xuống bàn một cái, ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Vũ:
" Tôi nhớ rồi. Tôi có người quen làm bên bộ giáo dục. Để gọi hỏi đề xíu!"
" Anh ... Dẹp đi. Tôi không muốn gian lận. Anh là người bắt tôi đi thi. Yêu cầu anh bồi dưỡng!"
Tự vả đau không? Hoa Vũ trong lòng vui sướng một trận. Ai bảo anh cứ nhất quyết đòi bồi dưỡng thi văn cơ.
Hàn Thiên vốn đã trải qua rất nhiều tình huống khó đỡ như thế này, bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhấc điện thoại lên gọi:
" Alô. Chú à. Nhớ cháu không? Tất nhiên là phải nhớ rồi ha ha ha. Cháu nhờ chú một chuyện được không? Về đề thi văn năm nay... Không. Cháu đâu có hỏi đề. Cháu chỉ muốn hỏi dạng đề năm nay thế nào thôi. Tập trung vào vấn đề gì ạ? Thôi mà. Giúp cháu lần này đi. Sau này nhất định sẽ mời chú một bữa.... Ok... Ok... Thế thôi à? ... Cảm ơn chú nhé!!"
Hàn Thiên cúp điện thoại xong liền hào hứng nói kết quả cho Hoa Vũ:
" Đề năm nay dễ nha. Hình như chỉ nghị luận về vấn đề tình cảm hay gì đó đại loại vậy."
"..."
Chuyện này... Cũng được sao?
Hoa Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng dù sao cũng lỡ hỏi rồi, người ta cũng hy sinh cho đáp án rồi, không sử dụng thì quá phí.
" Dễ thì dễ. Anh nhắm mình ôn được không?"
Cho cậu xin đi, cái người mà đề khó thì 25 điểm, còn đề dễ được tận 30 điểm như Hàn Thiên, cái câu dễ hay khó từ miệng anh ta phát ra căn bản giá trị ngang nhau! Hàn Thiên lại rơi vào trầm mặc, miệng lẩm bẩm hai chữ : " Tình cảm?... Tình yêu...", đột nhiên lại nhìn sang Hoa Vũ, ánh mắt sáng rực như nhìn thấu hồng trần.
Hoa Vũ thoáng rùng mình một cái. Quả nhiên thấy Hàn Thiên nhào về phía mình, cơ thể không kịp phản ứng đã bị đôi môi nóng bỏng của Hàn Thiên làm cho đông cứng.
Hàn Thiên thấy Hoa Vũ không phản ứng trong lòng vô cùng vui vẻ, như tiếp thêm động lực, đầu lưỡi không kiêng dè cạy khóe miệng Hoa Vũ ra, nhanh chóng luồn vào mà khuấy động, đùa giỡn đồng loại rụt rè ẩn nấp bên trong khoang miệng ấm nóng.
Hoa Vũ ban đầu ngạc nhiên, sau đó là dễ chịu, cuối cùng cảm thấy rất nhớ. Đã bao lâu Hàn Thiên chưa hôn cậu rồi. Bọn họ hôn nhau vốn rất ít, nên Hoa Vũ nhớ rất rõ từng xúc cảm trải qua được. Hoa Vũ không biết từ lúc nào cơ thể cậu lại trở nên phối hợp với Hàn Thiên. Đầu lưỡi mạnh dạn quấn lấy nhau, đáp trả lại sự công kích của đối phương, khóe miệng Hoa Vũ chảy ra hai sợi chỉ bạc.
Mãi cho đến khi Hoa Vũ cảm giác như sắp nghẹt chết, Hàn Thiên mới buông tha, nhẹ nhàng \*\*\*\* \*\*\* cánh môi đỏ thẫm.
Hoa Vũ liều mạng hít thở, lấy được ý thức rồi lập tức đẩy mạnh Hàn Thiên ra. Rõ ràng là đang bàn luận về đề thi mà, sao tự nhiên lại lái sang cái khác vậy nè?
" Anh... Anh làm cái gì?"
" Bồi dưỡng!" Hàn Thiên lau lau khóe miệng Hoa Vũ.
" Đây... Là bồi dưỡng kiểu gì!"
Hàn Thiên nhướn mày, cúi người bất chợt bế Hoa Vũ lên, quăng lên chiếc giường bên cạnh, bản thân thì chống tay nằm trên Hoa Vũ, khóa cậu lại giữa hai chân anh. Hoa Vũ mở mắt ra liền bị gương mặt phóng đại của Hàn Thiên dọa sợ, không phải vì quá xấu, mà là quá đẹp, khóe miệng còn cong lên gian ác như thế:
" Chủ đề văn là tình cảm. Bồi dưỡng văn còn không rõ là bồi dưỡng tình cảm sao? Thế nào. Em cảm nhận được tình yêu của tôi chưa? Tất nhiên chưa rồi. Phải đến lúc thân xác và tâm hồn hòa nhập mới cảm nhận rõ được. Bây giờ bắt đầu bồi dưỡng luôn nhé?"
" Anh... Tên biến thái cuồng tình dục này. Bây giờ... Sao có thể?..."
Hàn Thiên hơi cau mày:
" Sao thế? "
Hoa Vũ cương lại: " Chúng ta đã chia tay rồi!"
Nói xong, Hoa Vũ lập tức cảm giác nhiệt độ bỗng chốc về số âm, xung quanh còn có uy áp cực kì đáng sợ. Nhìn đến người trước mắt, quả nhiên, mặt anh ta lạnh lẽo đến không thể đáng sợ hơn nữa. Như thể nếu cậu dám mở miệng từ chối lần nữa, anh ta thật sư sẽ giết cậu luôn đó!
" Em vừa nói cái gì? Em có thể nói lại lần nữa, để xem anh có thể làm được gì."
Hoa Vũ rất phối hợp mà run cầm cập, hai tay chống trước ngực Hàn Thiên buông lỏng, cố gắng cười một cái lấy lòng nam nhân.
" Đâu có... em nói hôm nay anh thật sự rất đẹp trai. Khi nãy anh nghe lầm rồi."
Nét mặt anh giãn ra, đương nhiên hài lòng với sự nịnh nọt của cậu, cưng chiều nhéo má cậu một cái.
"Vậy sao không được bồi dưỡng em?"
Hoa Vũ đỏ mặt tránh né ánh mắt dò xét của Hàn Thiên, thật thà nói:
" Hôm qua... Hôm qua ...em chưa có tắm!"
A! Ngại chết! Không phải tôi ở dơ đâu. Tự nhiên hôm qua lại bị mất nước. Nhà tắm công cộng lại vừa xa vừa ... Nghe nói hơi bẩn. Nên... Không tắm một ngày cũng có hôi chết ai đâu! Nếu không phải anh chính là con cún bự thích ngửi người ta, tôi cũng chả ngại vậy đâu!
Hàn Thiên ngây người. Vốn tưởng rằng em ấy sẽ nói ghét mình hận mình chán mình không thèm mình nữa, ai ngờ lại là vấn đề này. Ai biết Hàn Thiên có bệnh gì, ngoài khiết phích ra anh còn bị cuồng mùi cơ thế đấy. Hai cái bệnh này tuy bài xích nhau, nhưng ai biết điều thần kì gì, trước Hoa Vũ hai cái bệnh kia coi như vứt, có ra sao thì anh vẫn ăn được rất ngon lành.
Hàn Thiên phấn khích vùi đầu vào cổ Hoa Vũ hít một hơi, liếm láp một hồi rồi cắn mút, để lại vết thâm sơi sẫm:
" A... Thật thơm. Một ngày thì có sao đâu. Em cũng đâu có làm gì ngoài ăn với ngủ mà sợ hôi người!"
Hoa Vũ rõ ràng không quen bị khiêu khích thế này, Hàn Thiên liếm đến chỗ nào cậu liền co rút chỗ đó. Dù vậy... Nhưng không tắm vẫn là không tắm. Vẫn là dơ rồi. Hoa Vũ biết kháng cự vô dụng, đành xoa đầu Hàn Thiên một cái, nhỏ giọng nói như van xin, còn kèm theo đôi mắt tròn xoe ngập nước:
" Anh không ngại tôi ngại đó. Tôi muốn đi tắm! Có được không ...?"
Hàn Thiên chiều vợ đến điên, rất nhanh đã bị dụ, ngoan ngoãn ngồi sang một bên nhìn Hoa Vũ chạy vào phòng tắm. Ai da. Vợ mình đúng là chu đáo hết sức!
Hoa Vũ khóa được cửa phòng tắm thì thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy thật nguy hiểm, xém chút nữa là cúc hoa đi đời rồi. Còn rất lâu mới được thả về, đây cũng không phải thượng sách. Thôi kệ cứ tắm đã, trốn được bao lâu thì trốn. Sau đó đề phòng cảnh giác thật kĩ khéo anh ta lại quăng mình lên giường.
Hoa Vũ sau khi tính toán tất cả cách thức bảo vệ an toàn cho cúc hoa liền vui vẻ đi tắm. Dù sao anh ta cũng không vào đây được, tận hưởng đã!
Hàn Thiên bên ngoài cũng bận rộn không kém, nào là kéo hết rèm cửa, đốt nến thơm cho lãng mạn, rải hoa hồng khắp giường cho ... Đẹp, xong phải chuẩn bị hai dây xích đầu giường phòng cún con phản kháng, tiếp theo là chuẩn bị áo mưa cho cún con khỏi phàn nàn, nhưng anh lại không biết nên lấy mấy cái, thôi thì cứ lấy đại dây mười cái trước đi. Cuối cùng là đứng trước gương ngắm ghía. Chỉnh sửa lại tóc cho đẹp trai để cún con yêu thích anh hơn!!
Hoàn hảo. Chỉ chờ nhân vật chính ra là khai tiệc!!
Nhanh lên nào!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\#Dê: đoán xem chap sau có H ko :\)\)\)
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
\=Sủng vật của thiếu gia ác ma\=
Hoa Vũ theo Hàn Thiên xuống sân trường, lấy xe rồi chạy về nơi anh ở. Hàn Thiên suốt trên đường về cũng không nói sẽ đi đâu, Hoa Vũ cũng không hỏi, ngoài cái biệt thự kia còn nơi nào nữa sao?
Bước vào biệt thự Hàn gia, mọi thứ vẫn như cũ. Chỉ mới cách xa gần một năm nhưng khi nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng không khỏi xao xuyến một hồi.
Đám thuộc hạ đứng xung quanh nhìn thấy Hoa Vũ trở về thì hào hứng hẳn. Không hào hứng sao được. Hoa Vũ bỏ đi bọn họ sợ muốn chết. Cứ tưởng sắp phải đi hầu quý phu nhân nào đó rồi! Cô ta sẽ bắt bọn ta đi làm culi xách đồ cho coi. Sao con gái toàn thích mua sắm vậy? Mua nhiều là đằng khác! Cô ta mua nhiều thì hao mọn tiền Hàn Gia, nghĩa là tiền lương của họ có khả năng sẽ bị đe dọa! Bọn họ thật lo lắng!
" Nơi này không có em đã quá trống trãi rồi. Tôi cố tình giữ nguyên mọi thứ để mỗi ngày trở về có thể nhìn thấy bóng hình em phẳng phất đâu đó."
Hàn Thiên xách cặp đi lên lầu, giọng đều đều tùy tiện vang lên, cứ như thể điều anh ta đang nói chỉ là tối nay ăn gì. Hoa Vũ trầm mặc không nói gì, ngoan ngoãn đi theo anh. Hàn Thiên, anh ta cũng biết cô đơn sao?
" Em uống gì không?"
Hàn Thiên cất cặp sách, tháo chiếc vest đen ra móc lên giá, nới lỏng cavat, thuận miệng hỏi. Hoa Vũ nhìn đến mê mẫn, ở góc nghiêng này, Hàn Thiên thật sự đẹp đến động lòng người, nhìn mãi quên cả đáp lời. Hàn Thiên nhận ra Hoa Vũ đang nhìn mình thì không khỏi tự cười một tiếng. Cái tên ngốc này... nhìn lén còn không biết đường mà thu liễm một chút.
" Sao lại ngẩn ra thế? Đẹp trai quá đúng không?"
Hoa Vũ bị phát hiện liền hơi ngượng, đỏ mặt ngồi xuống cái bàn tròn giữa phòng, lúc trước không có cái bàn này, hẳn là do anh mới chuẩn bị.
" Đâu... Đâu có. Tôi uống gì cũng được.."
Hàn Thiên phì cười. Người này chỉ mới bước vào căn phòng này chưa được năm phút mà anh đã cảm thấy ấm áp vô cùng rồi. Tại sao trước giờ anh lại không để ý đến điều này. Từ rất lâu rồi, Hoa Vũ đã lượn lờ quay anh từ rất lâu, anh đã sớm quen với sự hiện diện của cậu, rồi như một thói quen, anh cho đó là điều hiển nhiên. Cho đến khi nhận ra tình cảm của mình, cũng là lúc cậu muốn rời xa anh mãi, Hàn Thiên chợt nhận ra, căn nhà này không phải vốn dĩ từ đầu đã là nhà, mà vì có người mang theo hơi ấm vào nên nó mới là nhà. Khi hơi ấm đó rời đi, nơi này bỗng thật lạnh lẽo. Hàn Thiên mỗi ngày trở về đều cảm thấy một nỗi chua xót tàn nhẫn chỗi dậy trong tâm hồn thật hiu quạnh của mình.
Bước ra cửa, Hàn Thiên chợt quay đầu lại nhìn người đang ngồi ngoan dưới sàn, tham lam nhìn người ấy nhiều một chút, tâm hồn anh như được sưởi ấm. Anh khẽ lắc đầu, đóng cửa lại.
Hoa Vũ ngồi đơ giữa phòng, chợt đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng không hề khác gì ngày cậu rời khỏi, nhưng cũng không có bụi, hiển nhiên là có người sống ở đây. Có vẻ như Hàn Thiên rất thường xuyên về nhà. Hoa Vũ đứng dậy lấy một quyển sách, lật từng trang, cậu chợt buồn phiền nghĩ: Anh ta có đi ra ngoài tìm vui không nhỉ? Hay Anh ta có đưa ai về căn phòng này không? Nghĩ quẩn một lúc, cậu lại chua xót tự cốc đầu mình một cái.
" Mày quản mấy chuyện này làm gì.... mà muốn quản, cũng chẳng có cái quyền gì để quản..."
Hoa Vũ buồn thật lâu, 2 phút sau, cậu lại nhíu mày tức giận tự nói.
" Cái gì mà không có quyền! Rõ ràng anh ta đang theo đuổi mình mà. Mình nằm kèo trên! Anh ta mà dám ra ngoài ăn vụn, mình sẽ xé xác và đá anh ta ngay! Đồ tra nam nhà anh. Để tôi phát hiện được gì đó, anh liệu mà quỳ theo đuổi tôi!"
Cậu hùng hồ tuyên bố, sau đó thỏa mãn ngồi lại vào bàn, chờ Hàn Thiên quay trở lại thì đã thấy cậu đang đọc sách. Anh đặt ly coca xuống bên cạnh Hoa Vũ, ngó qua quyển sách:
" Không phải sách văn sao?"
Hoa Vũ tự nhiên cầm lấy ly nước uống một ngụm, thả lỏng hẳn:
" Tôi đâu có thích học văn."
" Chả trách đến tiết tôi em đều ngủ. Còn tưởng em không muốn nhìn mặt tôi. "
Hàn Thiên chợt ủy khuất nói.
Tôi biết thừa anh chỉ đọc lại nguyên văn trong sách thôi chứ gì. Nghe giảng cũng chẳng có ích gì!
" Vậy... Với trình độ của anh... Tính bồi dưỡng cho tôi thế nào đây?"
Tim Hàn Thiên nhảy lên một nhịp. Ừ nhỉ? Biết dạy cái gì đây? Vốn dĩ anh đâu có thật sự bắt người về chỉ để học văn, nhưng người ta đã hỏi như vậy rồi, anh cũng không thể nói là muốn bồi dưỡng cái đó cơ! Nói vậy thì vô liêm sỉ quá!
" Ưm... Em nghĩ năm nay sẽ ra đề nào?"
Mặt Hoa Vũ thoáng cái đã mù mịt:
" Anh là người đòi ôn cho tôi đấy. Nếu tôi biết đề thì đâu cần ôn làm gì nữa?"
Hàn Thiên gật gù tán thành. Bỗng đập tay xuống bàn một cái, ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Vũ:
" Tôi nhớ rồi. Tôi có người quen làm bên bộ giáo dục. Để gọi hỏi đề xíu!"
" Anh ... Dẹp đi. Tôi không muốn gian lận. Anh là người bắt tôi đi thi. Yêu cầu anh bồi dưỡng!"
Tự vả đau không? Hoa Vũ trong lòng vui sướng một trận. Ai bảo anh cứ nhất quyết đòi bồi dưỡng thi văn cơ.
Hàn Thiên vốn đã trải qua rất nhiều tình huống khó đỡ như thế này, bình tĩnh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhấc điện thoại lên gọi:
" Alô. Chú à. Nhớ cháu không? Tất nhiên là phải nhớ rồi ha ha ha. Cháu nhờ chú một chuyện được không? Về đề thi văn năm nay... Không. Cháu đâu có hỏi đề. Cháu chỉ muốn hỏi dạng đề năm nay thế nào thôi. Tập trung vào vấn đề gì ạ? Thôi mà. Giúp cháu lần này đi. Sau này nhất định sẽ mời chú một bữa.... Ok... Ok... Thế thôi à? ... Cảm ơn chú nhé!!"
Hàn Thiên cúp điện thoại xong liền hào hứng nói kết quả cho Hoa Vũ:
" Đề năm nay dễ nha. Hình như chỉ nghị luận về vấn đề tình cảm hay gì đó đại loại vậy."
"..."
Chuyện này... Cũng được sao?
Hoa Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng dù sao cũng lỡ hỏi rồi, người ta cũng hy sinh cho đáp án rồi, không sử dụng thì quá phí.
" Dễ thì dễ. Anh nhắm mình ôn được không?"
Cho cậu xin đi, cái người mà đề khó thì 25 điểm, còn đề dễ được tận 30 điểm như Hàn Thiên, cái câu dễ hay khó từ miệng anh ta phát ra căn bản giá trị ngang nhau! Hàn Thiên lại rơi vào trầm mặc, miệng lẩm bẩm hai chữ : " Tình cảm?... Tình yêu...", đột nhiên lại nhìn sang Hoa Vũ, ánh mắt sáng rực như nhìn thấu hồng trần.
Hoa Vũ thoáng rùng mình một cái. Quả nhiên thấy Hàn Thiên nhào về phía mình, cơ thể không kịp phản ứng đã bị đôi môi nóng bỏng của Hàn Thiên làm cho đông cứng.
Hàn Thiên thấy Hoa Vũ không phản ứng trong lòng vô cùng vui vẻ, như tiếp thêm động lực, đầu lưỡi không kiêng dè cạy khóe miệng Hoa Vũ ra, nhanh chóng luồn vào mà khuấy động, đùa giỡn đồng loại rụt rè ẩn nấp bên trong khoang miệng ấm nóng.
Hoa Vũ ban đầu ngạc nhiên, sau đó là dễ chịu, cuối cùng cảm thấy rất nhớ. Đã bao lâu Hàn Thiên chưa hôn cậu rồi. Bọn họ hôn nhau vốn rất ít, nên Hoa Vũ nhớ rất rõ từng xúc cảm trải qua được. Hoa Vũ không biết từ lúc nào cơ thể cậu lại trở nên phối hợp với Hàn Thiên. Đầu lưỡi mạnh dạn quấn lấy nhau, đáp trả lại sự công kích của đối phương, khóe miệng Hoa Vũ chảy ra hai sợi chỉ bạc.
Mãi cho đến khi Hoa Vũ cảm giác như sắp nghẹt chết, Hàn Thiên mới buông tha, nhẹ nhàng \*\*\*\* \*\*\* cánh môi đỏ thẫm.
Hoa Vũ liều mạng hít thở, lấy được ý thức rồi lập tức đẩy mạnh Hàn Thiên ra. Rõ ràng là đang bàn luận về đề thi mà, sao tự nhiên lại lái sang cái khác vậy nè?
" Anh... Anh làm cái gì?"
" Bồi dưỡng!" Hàn Thiên lau lau khóe miệng Hoa Vũ.
" Đây... Là bồi dưỡng kiểu gì!"
Hàn Thiên nhướn mày, cúi người bất chợt bế Hoa Vũ lên, quăng lên chiếc giường bên cạnh, bản thân thì chống tay nằm trên Hoa Vũ, khóa cậu lại giữa hai chân anh. Hoa Vũ mở mắt ra liền bị gương mặt phóng đại của Hàn Thiên dọa sợ, không phải vì quá xấu, mà là quá đẹp, khóe miệng còn cong lên gian ác như thế:
" Chủ đề văn là tình cảm. Bồi dưỡng văn còn không rõ là bồi dưỡng tình cảm sao? Thế nào. Em cảm nhận được tình yêu của tôi chưa? Tất nhiên chưa rồi. Phải đến lúc thân xác và tâm hồn hòa nhập mới cảm nhận rõ được. Bây giờ bắt đầu bồi dưỡng luôn nhé?"
" Anh... Tên biến thái cuồng tình dục này. Bây giờ... Sao có thể?..."
Hàn Thiên hơi cau mày:
" Sao thế? "
Hoa Vũ cương lại: " Chúng ta đã chia tay rồi!"
Nói xong, Hoa Vũ lập tức cảm giác nhiệt độ bỗng chốc về số âm, xung quanh còn có uy áp cực kì đáng sợ. Nhìn đến người trước mắt, quả nhiên, mặt anh ta lạnh lẽo đến không thể đáng sợ hơn nữa. Như thể nếu cậu dám mở miệng từ chối lần nữa, anh ta thật sư sẽ giết cậu luôn đó!
" Em vừa nói cái gì? Em có thể nói lại lần nữa, để xem anh có thể làm được gì."
Hoa Vũ rất phối hợp mà run cầm cập, hai tay chống trước ngực Hàn Thiên buông lỏng, cố gắng cười một cái lấy lòng nam nhân.
" Đâu có... em nói hôm nay anh thật sự rất đẹp trai. Khi nãy anh nghe lầm rồi."
Nét mặt anh giãn ra, đương nhiên hài lòng với sự nịnh nọt của cậu, cưng chiều nhéo má cậu một cái.
"Vậy sao không được bồi dưỡng em?"
Hoa Vũ đỏ mặt tránh né ánh mắt dò xét của Hàn Thiên, thật thà nói:
" Hôm qua... Hôm qua ...em chưa có tắm!"
A! Ngại chết! Không phải tôi ở dơ đâu. Tự nhiên hôm qua lại bị mất nước. Nhà tắm công cộng lại vừa xa vừa ... Nghe nói hơi bẩn. Nên... Không tắm một ngày cũng có hôi chết ai đâu! Nếu không phải anh chính là con cún bự thích ngửi người ta, tôi cũng chả ngại vậy đâu!
Hàn Thiên ngây người. Vốn tưởng rằng em ấy sẽ nói ghét mình hận mình chán mình không thèm mình nữa, ai ngờ lại là vấn đề này. Ai biết Hàn Thiên có bệnh gì, ngoài khiết phích ra anh còn bị cuồng mùi cơ thế đấy. Hai cái bệnh này tuy bài xích nhau, nhưng ai biết điều thần kì gì, trước Hoa Vũ hai cái bệnh kia coi như vứt, có ra sao thì anh vẫn ăn được rất ngon lành.
Hàn Thiên phấn khích vùi đầu vào cổ Hoa Vũ hít một hơi, liếm láp một hồi rồi cắn mút, để lại vết thâm sơi sẫm:
" A... Thật thơm. Một ngày thì có sao đâu. Em cũng đâu có làm gì ngoài ăn với ngủ mà sợ hôi người!"
Hoa Vũ rõ ràng không quen bị khiêu khích thế này, Hàn Thiên liếm đến chỗ nào cậu liền co rút chỗ đó. Dù vậy... Nhưng không tắm vẫn là không tắm. Vẫn là dơ rồi. Hoa Vũ biết kháng cự vô dụng, đành xoa đầu Hàn Thiên một cái, nhỏ giọng nói như van xin, còn kèm theo đôi mắt tròn xoe ngập nước:
" Anh không ngại tôi ngại đó. Tôi muốn đi tắm! Có được không ...?"
Hàn Thiên chiều vợ đến điên, rất nhanh đã bị dụ, ngoan ngoãn ngồi sang một bên nhìn Hoa Vũ chạy vào phòng tắm. Ai da. Vợ mình đúng là chu đáo hết sức!
Hoa Vũ khóa được cửa phòng tắm thì thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy thật nguy hiểm, xém chút nữa là cúc hoa đi đời rồi. Còn rất lâu mới được thả về, đây cũng không phải thượng sách. Thôi kệ cứ tắm đã, trốn được bao lâu thì trốn. Sau đó đề phòng cảnh giác thật kĩ khéo anh ta lại quăng mình lên giường.
Hoa Vũ sau khi tính toán tất cả cách thức bảo vệ an toàn cho cúc hoa liền vui vẻ đi tắm. Dù sao anh ta cũng không vào đây được, tận hưởng đã!
Hàn Thiên bên ngoài cũng bận rộn không kém, nào là kéo hết rèm cửa, đốt nến thơm cho lãng mạn, rải hoa hồng khắp giường cho ... Đẹp, xong phải chuẩn bị hai dây xích đầu giường phòng cún con phản kháng, tiếp theo là chuẩn bị áo mưa cho cún con khỏi phàn nàn, nhưng anh lại không biết nên lấy mấy cái, thôi thì cứ lấy đại dây mười cái trước đi. Cuối cùng là đứng trước gương ngắm ghía. Chỉnh sửa lại tóc cho đẹp trai để cún con yêu thích anh hơn!!
Hoàn hảo. Chỉ chờ nhân vật chính ra là khai tiệc!!
Nhanh lên nào!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\#Dê: đoán xem chap sau có H ko :\)\)\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất