Sủng Vật Của Thiếu Gia Ác Ma.

Chương 40: Hoàn chính văn

Trước Sau
\=Sủng vật của thiếu gia ác ma\=

\*\*°\*\*\*°\*\*\*

Sáng sớm hôm nay Hoa Vũ tỉnh dậy đã không thấy Hàn Thiên đâu cả. Cậu khẽ dụi dụi hai mắt, ngồi đừ ra suốt năm phút rồi mới uể oải bước vào phòng tắm mà đánh răng rửa mặt.

Đã được một tháng kể từ sự kiện lần trước, Hoa Vũ cũng không muốn trở lại trường học nữa, ai mà dám ở lại sau khi chuyện ấy xảy ra chứ.

Hàn Thiên hôm đó không biết ăn phải bả gì, tự nhiên lại đến trường làm loạn. Đứng giữa sân trường mà nói từng lời từng lời vào cái micro trên tay, nét mặt tựa hồ rất nghiêm túc:

" Hôm nay tôi không dùng tư cách giáo viên để nói, mà là dùng cả gia tộc Hàn để nói với các người. Đừng tưởng tôi đi rồi thì không biết những chuyện các người đã làm. Đây là năm 2019 rồi, tại sao còn kì thị chúng tôi như vậy? Tôi không ép mấy người phải chấp nhận, mà tôi yêu cầu các người chấp nhận! Nếu không chấp nhận được thì tôi đánh cho đến khi được thì thôi! Nhớ nhé? Ý kiến gì thì tìm Hàn Thiên này mà đối chất! Bỏ cái trò bôi bác sau lưng đó đi! Nhục nhã!"

Không ai có thể trách Hàn Thiên được, là do Nhà trường quá đáng! Sau khi biết được mối quan hệ của bọn họ, hiệu trưởng liền cho in Poster hình hai người khắp trường, yêu cầu học sinh mỗi lần đi ngang đều phải dùng mực quẹt lên đó. Đến khi Hàn Thiên nhìn thấy thì vô cùng tức giận, trên hình không chỉ có vết mực dơ bẩn, còn bị dao rạch rách và đầy từ ngữ phỉ báng xung quanh, đa số là nói họ kinh tởm.

Hàn Thiên không phải loại người ôn hòa chỉ dùng đàm phán mà giải quyết được. Về phần Hiệu trưởng kia không biết đã đi đâu, làm mồi cho cá hay đã mất xác trong rừng, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng người nọ chắc chắn đã chết, nêú khác thì là chết kiểu nào thôi. Chớ quên, Hàn gia vẫn là xã hội đen chính hiệu nhé. Trong thế giới ngầm vẫn là gia tộc dẫn đầu đấy.

Hoa Vũ bước ra ban công, Hàn Thiên cả tháng nay cứ là lạ thế nào. Đa số thời gian đều bám dính lấy cậu, đã dính người thì thôi đi, còn đòi chụp ảnh làm kỉ niệm. Mà đã chụp ảnh thì cũng được đi, còn lựa lúc cậu xấu nhất mà chụp, chẳng hạn như lúc đang ngủ hoặc mới thức dậy nè, mặc dù Hoa Vũ rất tin tưởng tướng ngủ của cậu không đến nổi, nhưng lúc ngủ thì ai biết được mình trông thế nào đâu!! Thời gian còn lại là biến mất như hôm nay.

Hoa Vũ khẽ thở dài một hơi, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía rừng thông quanh biệt thự. Bỗng một vật trắng mềm đậu xuống ánh mắt cậu, cậu theo bản năng đưa tay chạm vào, nó ướt và lành lạnh, cậu ngước đầu lên.... Là tuyết! Tuyết rơi rồi....

Hoa Vũ đưa hai tay vươn ra khoảng không, tiếp lấy những hạt tuyết trắng xóa lạnh lẽo, đôi môi bỗng vẽ ra một nụ cười thích thú. Lần đầu tiên cậu nhận ra mình đã yêu Hàn Thiên... Cũng là vào ngày tuyết như thế này.

Năm đó cậu chỉ mới năm tuổi, Hàn Thiên từ khi đưa cậu về vẫn tối xử với cậu như đồ chơi vậy. Lúc hứng thì sẽ kêu còn không hứng thì chẳng thèm nhìn mặt. Hôm đó là ngày Hàn Thiên chán cậu rồi. Hoa Vũ đứng bên trong nhà, cách một lớp cửa kính nhìn ra ngoài vườn, bình thường nơi đó chỉ có cây cỏ nhàm chán, không có gì để nhìn, nhưng hôm nay... còn có Hàn Thiên.

Hàn Thiên từ nhỏ đã tỏa ra khí chất của Hàn gia, bề ngoài cũng đẹp như vậy. Đứng cùng với bọn nhóc đồng lứa thì nổi bật hơn hẳn, Hàn Thiên chơi rất vui, nhưng lại không có cười. Thật ra anh ngoài kia đang toe miệng ra, nhưng nụ cười đó rất thờ ơ và nhợt nhạt, với tư cách là người bên cạnh Hàn Thiên nhiều nhất, Hoa Vũ mới nói rằng anh không có cười.

Rồi tuyết cũng rơi, ở trong làn tuyết trắng xóa đó, Hàn Thiên vẫn đang chơi đùa với đám bạn nhà giàu, nhưng cái làm Hoa Vũ ngạc nhiên chính là nụ cười của anh. Trên gương mặt non nớt còn tỏa sáng một nụ cười vô tư thích thú, nụ cười của niềm vui từ tận đáy lòng.

Hàn Thiên vo tròn một cục tuyết, bất ngờ ném về phía Hoa Vũ khiến cậu giật mình té về phía sau, khi tuyết từ trên cửa kính chảy xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của Hàn Thiên, anh đang cười với cậu. Tim Hoa Vũ khẽ lệch một nhịp, trong đôi mắt đen láy chỉ còn mỗi hình ảnh nụ cười ấy. Hàn Thiên, con người ấy từ lâu đã vô tình chiếm trọn trái tim ngây thơ của Hoa Vũ....

" Hoa phu nhân!"

Trong lúc Hoa Vũ đang bồng bềnh với kí ức của mình thì một giọng nói vang lên đã kéo cậu về hiện thực. Hoa Vũ vô cùng ghét bỏ:

" Ta đã nói không được kêu ta như vậy!"

Tên thuộc hạ cười he he, đưa cho Hoa Vũ một phong bì rồi quay người bỏ đi. Hoa Vũ chưa kịp kêu lại thì ngươì nọ đã chạy mất, vội vàng gì thế không biết?

Nhưng Hoa Vũ cũng không để tâm hắn, sự chú ý của cậu toàn bộ đều đặt bên trên phong bì này. Cậu cẩn thận mở nó ra, bên trong không có lá thư nào hết, chỉ có một tai nghe không dây. Hoa Vũ khó hiểu, lại giở trò gì đây?

Cậu cầm tai nghe lên xem xét một chút, thấy không có gì khác thường mới đeo vào tai. Chẳng nghe được gì cả, mãi một lúc lâu sau bên trong mới phát ra tiếng, mà chủ nhân của giọng nói này còn xa lạ gì đâu!

Đúng vậy, là Hàn Thiên á!

" Hoa Vũ... Em nghe thấy anh chứ?"

Hoa Vũ dù không hiểu gì nhưng cũng khá tò mò với trò này, kích động hỏi:

" Hàn Thiên. Anh lại bày trò gì vậy?"

Bên kia chuyền qua tiếng cười rất khẽ nhưng Hoa Vũ đã nghe được, hai gò má lại ửng ửng hồng.

" Bây giờ em hãy ra khỏi biệt thự, đi về phía tây, kiếm cái cây to nhất..."

" Để làm gì vậy?" Hoa Vũ bất chợt hỏi.

" Có bất ngờ dành cho em."

" Có ăn được không?" Hoa Vũ lại hỏi.

Hàn Thiên, "..."

Ngoài đồ ăn ra em thật sự không nghĩ đến gì khác sao?

" Nói ra còn gì là bí mật nữa. Chúc em may mắn."

" Này? "

Hoa Vũ kêu nhưng không thấy ai trả lời nữa, chỉ còn tiếng nhạc vang lên.

'I'll be by your side, 'til the day I die

I'll be waiting 'til hear you say I Do

Something old, something new

Something borrowed, something blue



I'll be waiting 'til I hear you say I Do'

Hoa Vũ khẽ cười, trong lòng dâng lên tầng tầng ấm áp, bài này là ý gì đây? Cậu đứng lặng một lúc lâu, rồi mới vui vẻ chạy khỏi biệt thự, miệng còn ngâm nga ' I Do.... I Do'

Đi về phía tây khoảng năm phút, Hoa Vũ rất nhanh đã tìm thấy một cái cây rất to, cậu đến gần, phát hiện trên thân cây còn có thêm một tấm ảnh. Hoa Vũ nhìn tấm ảnh, nhìn đến ngốc luôn. Đây... Đây là ảnh chụp cậu mà? Còn chụp lúc ngủ nữa chứ! Cậu gật tấm ảnh xuống, dụi dụi mắt nhìn kĩ lần nữa, Hoa Vũ trong ảnh ngốc y chang Hoa Vũ bây giờ. Ngủ đến là say, khóe miệng còn chảy cả nước miếng, áo ngủ bị xốc lên lộ ra cái bụng trắng nõn và không thon lắm. Biết sao giờ, dạo này cậu ăn hơi nhiều.

Hoa Vũ lúc đầu còn hơi bực mình, dám chụp lúc cậu xấu thế này, lúc sau lại tự bật cười vì độ xấu của mình. Không thấy Hàn Thiên chỉ dẫn nữa, Hoa Vũ nghĩ chắc là sẽ được ghi trên tấm ảnh này? Đúng như cậu đoán, mặt sau của bức hình là vài dòng chữ nhỏ, chính Hàn Thiên tự viết.

Lúc em xấu nhất cũng là lúc đáng yêu nhất.

Hoa Vũ, "..."

Bây giờ cứ đi về phía Tây!

Hoa Vũ làm theo, đi qua ba cái cây lại có một tấm ảnh. Đây là lúc cậu nấu ăn, và món ăn duy nhất trong ảnh là món thịt bò xào. Hoa Vũ nhìn mình trong ảnh cười như một tên ngốc. Cậu nhớ hôm đó Hàn Thiên dở chứng đòi cậu xuống nấu bằng được, nếu không anh sẽ bỏ cơm. Hoa Vũ bất đắc dĩ nấu món mà cậu tin tưởng nhất, mặc dù không được xuất sắc cho lắm, nhưng Hàn Thiên ăn rất vui, còn xoa đầu khen cậu nấu ngon nữa. Ảnh chụp ngay lúc cậu được khen rồi mới cười ngốc như vậy. Hoa Vũ mỉm cười, thì ra chỉ là hành động của anh cũng làm cậu vui vẻ như thế.

Món ăn đó không phải là ngon nhất, nhưng tình cảm của em bỏ vào khiến nó trở nên đặc biệt nhất.

Vì trên ảnh không ghi gì nên Hoa Vũ lại đi về phía Tây, cứ cách ba cây là một tấm ảnh, chụp rất nhiều thời khắc... Quái đản. Lúc đẹp có lúc xấu có. Chẳng hạn như khi cậu ăn bánh kem dính mép nè, lúc uống nước cam bị đổ ra áo, lúc mặc đồ ngủ gấu trúc đứng trên giường cầm chai nước mà hát nè, có cả lúc bị té trong vườn... Bù lại cũng có một số ảnh chụp bình thường, mặc dù số lượng hiếm phát khóc. Như lúc cậu uống trà sữa đến phồng má nè, lúc cậu đang tò mò mà ngửi hoa hồng trên ban công nè... Hoa Vũ gật gù. Nhìn mình cũng dễ thương ghê đó chứ!

Càng đi càng sâu, mãi cho đến khi trời tối, Hoa Vũ không tìm thấy tấm ảnh nào nữa, bên tai bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.

" Hoa Vũ, bây giờ em hãy nhìn qua tay phải. Đi về phía đó 100 bước rồi dừng lại."

Hoa Vũ lập tức làm theo, vì trời tối nên đi có chút khó khăn, cậu bắt đầu đếm từng bước. Bước đến bước thứ một trăm, khung cảnh tối đen trước mặt bỗng sáng bừng lên, Hoa Vũ ngạc nhiên nhìn thấy, trong tim bỗng nghẹn thắt lại.

Trên cái cây to nhất treo đầy dây đèn phát sáng màu sắc lung linh, trên đó còn treo rất nhiều tấm ảnh, nhưng không chỉ có một mình cậu, trong ảnh còn có Hàn Thiên, là những khoảng khắc hạnh phúc nhất của cả hai. Là lúc Hàn Thiên xoa đầu khen cậu, là lúc cậu ngon giấc trong lòng anh, là lúc anh dùng khăn lau nước bị đổ lên áo cho cậu.....Hoa Vũ bước từng bước chậm chạp đến gần, chạm vào từng tấm ảnh, tay run rẩy cứ như sợ đụng vào thì nó sẽ vỡ vậy.

Những bức ảnh trước đó chỉ chụp riêng Hoa Vũ, nhưng tất cả những khoảng khắc đó đều là bên cạnh Hàn Thiên.

Cạnh bên cái cây còn có một màn ảnh bự đang phát video. Là video về những ngày gần đây của họ, có những cái ôm, cái nắm tay và vài cái hôn vụn vặt, Hoa Vũ có thể thấy gương mặt hạnh phúc kia của Hàn Thiên. Khóe mắt cậu cay cay, tim thắt lại từng cơn.

Bên tai lại truyền đến giọng nói ấm áp kia, nghe rõ cả sự kích động cùng cưng chiều.

" Tấm ảnh trước kia chỉ có một mình em. Nhưng tấm ảnh này còn có anh. Những bước chân đầu tiên em bước một mình, sau này sẽ có anh bước cùng em. Những tổn thương em phải gánh chịu, anh sẽ gánh dùm em..."

Chưa đợi Hàn Thiên nói hết, Hoa Vũ đã kích động hét lên, cậu quay xung quanh để kiếm anh, kiếm người cậu yêu thương nhất.

" Hàn Thiên! Anh ở đâu? Anh ra đây đi!"

" Hàn Thiên anh đời này giết vô số người, làm tổn thương rất nhiều kẻ, chưa từng hối hận điều gì, chỉ duy nhất một điều làm anh không thể tha thứ cho bản thân, chính là đã tổn thương em..."

" Hàn Thiên! Anh đừng nói nữa, anh ra đây đi mà."

Hai mắt Hoa Vũ đã đầy nước mắt, cậu gào thét kêu anh.

" Anh không cần cái gia tộc này, anh không cần người người thèm khát, anh có thể vì em mà đánh mất tất cả kể cả con người anh, anh chỉ cần em thôi!"

" Hức... Hức... Hàn Thiên... Anh ở đâu?"

" Cuộc đời anh vốn nhàm chán, chính em đã đến và tô lên màu sắc. "

" Anh chỉ là tên ăn mày tình cảm của em. Hôm đó em khóc, em khóc vì anh, anh đau lắm. Anh rất sợ em sẽ bỏ anh đi, lúc đó anh mới nhận ra mình sợ mất em đến vậy."

" Em à. Phải đi qua hết những ngày mưa, ta mới trân trọng những ngày nắng. Qua bao nhiêu khó khăn đau buồn đó, anh muốn dùng cả tính mạng của mình để bù đắp cho em!"

" Những tháng ngày em bỏ đi, anh thật sự khổ sở. Anh không muốn về lại đây nữa, vì anh biết nơi nay không có em. Trống trải, cô đơn lắm."

" Chưa bao giờ em thấy anh khóc, đâu có nghĩa là nước mắt anh không rơi đâu. Ngày em đi anh đã khóc. Khi em đau anh đã khóc. Em không tin tưởng anh, em sợ anh, em hận anh, anh đau lắm. Nhưng rồi ngày em về bên anh, những tháng ngày hạnh phúc đó, anh lại khóc. Anh yếu đuối lắm, em phải bảo vệ anh đấy."

" Hoa Vũ..."

Hoa Vũ nghe được tiếng bước chân, cậu quay phắt về phía sau. Hàn Thiên qùy dưới đất, trên tay còn giữ một chiếc hộp, bên trong là một đôi nhẫn. Hàn Thiên nhìn vào gương mặt giàn dụa nước mắt của Hoa Vũ mà yêu thương không thôi, anh cười, cười hạnh phúc.

" Hoa Vũ, anh đã muốn làm điều này sớm hơn, nhưng tất cả thứ này là anh tự mình chuẩn bị, hơi mất thời gian. Anh không muốn em phải đợi phải lo lắng thêm một phút giây nào nữa. Anh muốn cho em một cuộc tình thật sự, một tình yêu chắc chắn, một cuộc sống hạnh phúc. Em tin anh không?"

Hoa Vũ khóc nức nở. Cậu không nằm mơ đúng không? Nếu là mơ thì đây hẳn là giấc mơ đẹp nhất đi. Nhưng đây là hiện thực, Hàn Thiên tổng tài cao ngạo thật sự đang qùy dưới chân cậu, thật sự đang nói yêu cậu. Hạnh phúc quá, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất từ khi cậu đến thế gian này.

Hoa Vũ qùy rạp xuống, nhào vào lòng Hàn Thiên mà khóc, khóc rất nhiều, khóc cho cả hai, khóc vì hạnh phúc.

Hàn Thiên khóe mắt hơi đỏ rồi, anh xoa đầu tên mít ướt nọ, bật cười.

" Ngoan! Bảo bối, đừng khóc."

" Ngao.. OA OA... Hàn Thiên anh xấu lắm!"



" Ừ. Anh xấu nhất. Được chưa? "

Giọng anh cưng chiều tột độ, ôm chặt Hoa Vũ mà hôn lên đôi mắt đẫm nước, rồi lại chạm vào đôi môi mềm mại khóc đến khô khốc kia, hôn thật sâu, thật dịu dàng, rồi nhanh chóng rời ra. Dù rất muốn nhưng anh có chuyện quan trọng cần làm hơn.

" Em có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh tên xấu xa như anh không?"

Hoa Vũ bị chọc cười, yếu ớt đánh vào ngực anh, bĩu môi:

" Sau này anh có đuổi em cũng không đi đâu đó!"

Hàn Thiên cốc đầu cậu một cái. Rồi đưa hộp nhẫn cho Hoa Vũ.

" Em đeo cho anh đi!"

Hoa Vũ ngại ngùng cười đến sáng lạn, cầm lấy cái nhẫn to hơn đeo vào ngón tay Hàn Thiên, rồi ngắm nghía lúc lâu, nó thật sự rất hợp với anh.

" Đến anh đeo cho em nè!"

Hàn Thiên dịu dàng đeo vào tay Hoa Vũ rồi cả hai trao nhau nụ hôn nồng thắm? Không có đâu. Vì đã có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

" Sao lại thế này? Không vừa là sao? Anh mua nhẫn gì kì vậy?"

Hàn Thiên toát hết mồ hôi vẫn không đeo vào tay Hoa Vũ được, chỉ vô được nửa ngón rồi dính ở đó luôn.

" Nhẫn này anh đặt tháng trước. Do em tháng này ăn như heo nên mới mập ra rồi bị chật đó!"

Hoa Vũ, "..."

Anh mới là heo! Cả nhà anh đều là heo!

Hoa Vũ bực bội muốn bỏ đi liền bị Hàn Thiên kéo vào lòng mình, dùng hơi ấm của mình mà an ủi:

" Ngoan nào. Lỗi anh lỗi anh mà. Mai anh sẽ đặt cho em cái khác nha. Sau này em phải giảm cân cho anh!"

Hoa Vũ bị véo hông đau đến nổi la oai oái, cuối cùng đành ủy khuất gật gật đầu. Nghĩ lại thì hình như lỗi do cậu thật.

Hàn Thiên ngồi trên mặt đất đã được phủ một lớp tuyết dày, từ phía sau ôm lấy Hoa Vũ. Tên nhóc đáng yêu này đang cầm mấy tấm ảnh ngắm đến thích thú. Lâu lâu còn khoe mẽ với anh, ngốc chết luôn.

Nơi này là một sườn núi, đang mùa đông nên thật sự rất lạnh, Hàn Thiên dẫn Hoa Vũ lại gần gốc cây sáng lung linh kia, để cậu ngồi dựa vào đó, anh cởi chiếc áo lông dày cộm ấm áp đắp lên người Hoa Vũ đang run cầm cập, khi nãy do chạy khỏi biệt thự gấp quá nên quên khoác thêm áo.

Hàn Thiên đi xung quanh kiếm ít cây khô rồi đốt lên thành đống lửa, không phải để sáng mà là để sửi ấm. Hoa Vũ thích thú lại gần đống lửa hơ hơ tay, khuôn mặt đỏ ửng lên đáng yêu vô cùng, còn cười ngốc nữa chứ. Hàn Thiên nhịn không được liền ôm chầm lấy Hoa Vũ mà véo véo hai gò má đầy thịt.

" Có một cách để hết lạnh đó, em muốn thử không?"

" Cách gì?"

Hoa Vũ hỏi xong liền thấy hối hận. Nhìn nụ cười gian tà của tên kia đi, rõ ràng không phải chuyện tốt!

" Chúng ta... Dã chiến đi!"

Hoa Vũ, "..."

Anh đi mà chiến với thú đi!

Thật ra, nếu muốn hết lạnh chỉ cần quay về biệt thự thôi mà, đi có ba mươi phút chứ nhiêu đâu?

Hàn Thiên cọ cọ mặt vào cổ Hoa Vũ, người cậu được bọc một lớp áo lông phùng phình trông như một con gấu, lại ấm vô cùng. Hàn Thiên sực nhớ ra gì đó, đột nhiên đứng lên đi đến vách núi, ánh mắt sáng rực nhìn về khoảng không bao la. Nếu đã đến đây rồi, thì nhất định phải làm chuyện này.

Định mệnh đưa ta đến bên nhau, nhưng tình yêu mới là thứ gắn kết đôi ta!!

Cả chặng đường rong đuổi đau khổ mệt mỏi, cuối cùng ta lại trở về bên nhau!

Hàn Thiên hít một hơi thật sâu, vươn người ra hét lớn.

" Lần này là thật! Lời này là tận đáy lòng! Hoa Vũ, Anh yêu em! Cả đời Hàn Thiên anh chỉ yêu mình Hoa Vũ. Địa vị tiền bạc gì anh không cần nữa. Tiết tháo tiền đồ gì cũng vứt hết. Thân xác này cho em, cứ thoải mái mà chơi!"

Xong rồi quay sang nhìn Hoa Vũ cười tươi rói, Hoa Vũ ngơ ngác nhìn anh, nhắm lại đôi mặt đẫm nước, mỉm cười:

" Ừ!"

\- Hoàn \-

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

\#Dê

Hàn Thiên sến rện :\)\)\)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau