Chương 43: PN. Tây Cách (3)
Nói chuyện một hồi Thần Cách mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó là cậu chưa có ăn gì hết !!! Đói meo rồi! Cậu buồn bực liếc sang cái người đang say ngủ trên giường, nếu cậu thấy được, chắc chắn sẽ điên tiết lên mà đánh cho Thời Tây một trận. Bởi vì cái người trên giường kia không hề ngủ, tay chống đầu nằm nghiêng nhìn Thần Cách đang đi về phía mình, trên giương mặt đẹp trai ấy còn treo một nụ cười quỷ dị. Rõ ràng là cố ý chờ cậu đến năn nỉ nè.
Thần Cách ủy khuất lay lay tên vô sỉ nào đó:
" Tây. Em đói chết rồi nè!! Anh đừng ngủ nữa mà."
Thời Tây giả bộ bất mãn ưm một tiếng, chép chép miệng bày ra bộ dạng vừa ngủ dậy:
" Sao thế? Em nói chuyện vui lắm mà? Cũng biết đói hả?"
Thần Cách đơ một giây luôn. Ủa gì vậy nè? Người này là đang trách cậu đó hả? Thanh Phong nghe xong cũng đen mặt luôn, trực tiếp đá cho Thời Tây một cái.
" Dẹp cái trò ghen tuông của cậu đi. Tôi cũng đói rồi!"
Bây giờ đến lượt Thời Tây đen mặt, sao có cảm giác như gà mẹ thế này?
" Tôi mới đến đây có ba ngày, làm sao biết kiếm đồ ăn ở đâu? Còn em nữa, sống ở đây gần một tháng sao không chết đói, anh mới đến em liền ỷ lại thế này à?"
Thanh Phong và Thần Cách bị mắng đến câm nín. Buồn hiu luôn! Cuối cùng Thần Cách vẫn phải đi dẹp cơn thịnh nộ của ai kia.
" Hì hì. Em xin lỗi mà. Vậy chúng ta ra tạp hoá mua mì về ăn đi, đồ ăn ở đây được bán rất sớm, nếu không mua nhanh sẽ hết. Bây giờ gần trưa luôn rồi, chắc chắn là không còn gì luôn. Ăn mì cũng ngon mà."
Bây giờ đến lượt Thanh Phong bất mãn, hắn chưa ăn mì bao giờ cả. Thứ thấp kém ấy cũng ngon được à?
Thời Tây khi còn nhỏ rất nghèo, đa số toàn ăn mì nên sớm quen rồi. Thấy nét mặt ghét bỏ của Thanh Phong, anh cười chế giễu:
" Không ăn thì thôi. Tự kiếm đồ ăn đi!"
" Ai nói tôi không ăn?" Thanh Phong chột dạ, hắn đói lắm rồi.
Thời Tây cười cười nhún vai, khoác áo cho Thần Cách rồi cả ba cùng ra ngoài. Đêm thì lạnh thấu xương, ngày thì nóng chảy mỡ, Thần Cách cũng không muốn khoác thêm áo xíu nào, nhưng vì Tây của cậu không muốn cậu bị đen da nên đành chịu thôi.
Cả hai đi suốt nửa tiếng đồng hồ mới đến được chỗ tạp hoá. Cô Sương đã nhìn thấy Thần Cách từ xa, ánh mắt lộ ra chút kiên dè nhưng ngay lập tức chuyển thành thương nhớ. Chờ cậu đến trước quán, cô Sương liền kích động mở lời oán trách trước :
" Cậu còn nhớ đến bà già này à? "
Thần Cách biết cô đang giận dỗi, cười hì hì mấy tiếng lấy lòng:
" Con nào dám mà. Do phải đi làm nữa... Bận bịu không có ngày nghỉ luôn."
Cô Sương liếc sang hai người thanh niên điển trai cao lớn sau lưng Thần Cách, gật đầu đồng ý với lí do của cậu. Chắc nó bận lắm đây.
" Muốn mua gì đây? "
Thần Cách a một tiếng, lúng túng gãi đầu:
" Con chỉ mua ba gói mì thôi ạ! "
Cô Sương cười khổ, xoa xoa đầu cậu:
" Thằng nhóc này, ngại cái gì không biết. Con tự vô lấy được không? Cô muốn nói chuyện với hai cậu ta một chút. "
Thần Cách mặc dù không hiểu gì hết, nhưng vẫn nghe lời đi vào trong. Tên ngốc cũng biết là cô Sương cố tình đuổi cậu đi mà.
Đợi cậu vào trong rồi, cô Sương mới dời ánh mắt qua hai người thanh niên nọ, đánh giá từ đầu đến chân, giọng đều đều:
" Hai cậu là Thời Tây và Thanh Phong đúng không? "
Cả hai nghe thấy tên mình cũng hơi ngạc nhiên, hỏi lại:" cô biết con ạ? "
" Thần Cách nó kể về hai cậu nhiều lắm đấy. " Cô Sương cười bất đắc dĩ." Cái thằng nhóc này, hỏi nhà hỏi cha hỏi mẹ nó đều lắc đầu, đến khi hỏi người thân thì nó nói có hai cậu đấy. Tôi thấy nó vốn dĩ không phải người nghèo đúng không? Ba mẹ nó đâu rồi? "
Thời Tây hơi chần chừ, cả Thanh Phong cũng vậy, chuyện về tiểu thiếu gia của Thần gia ai mà không biết, từ con thôi cũng đâu cần khoa trương đến nổi dán thông báo đầy đường, chính thức tuyệt đường sống của người ta. Cũng may rằng Thần Cách đã bị đưa đi, nếu để cậu biết chuyện này sẽ đau lòng đến mức nào đây.
" Gia tộc của em ấy... " Cuối cùng là Thanh Phong lên tiếng. " đã từ bỏ em ấy rồi. "
" Vì sao? ".Cô Sương nhíu mày. Thần Cách nó không biết làm một cái gì hết, tay không chạm vào nước mùa xuân, chắc chắn là được bao bọc rất kĩ. Có thể nói từ là từ sao!?
Thời Tây cười lạnh, trên gương mặt hoàn toàn không thay đổi, nếu có, thì là thêm một chút thù hận:
" Vì con... "
Cô Sương nhìn người thanh niên vừa trả lời, cũng hiểu được đại khái, gật đầu nói vào vấn đề chính.
" Hai cậu sẽ đưa thằng bé rời đi đúng không? "
" Đúng vậy, nơi này không phải dành cho Thần Cách." Thanh Phong đáp.
" Ừ. Tôi biết. Tôi chỉ muốn nói rằng. Thần Cách tên nhóc này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài. Đây là lần đầu tôi thấy một người mù đòi sống một mình đấy. Khi nó nhắc đến hai cậu, tôi có thể thấy được sự vui sướng niềm hạnh phúc trên gương mặt nó. Đặc biệt là cậu Thời Tây này. Các người đã mang nó đi rồi, thì phải chăm sóc nó cho tốt. Đừng để nó bị tổn thương một lần nào nữa. Đau hơn cả nước mắt là phải cố mỉm cười đấy. Tôi chưa một lần thấy nó khóc, nhưng tôi hiểu... Trong lòng nó khổ sở thế nào. Hai cậu... Hứa với tôi. Tôi có thể tin tưởng hai cậu đúng không...? "
Nói xong rồi cô bật khóc. Tại sao lại có thể kiềm được khi người mà cô xem như con ruột của mình lại sắp phải rời đi? Biết có ngày trở về không...
Thời Tây lau nước mắt cho cô, kiên định nói:" Con sẽ không để em ấy tổn thương thêm nữa. Con hứa!! "
Thanh Phong lười biếng đáp lại, phải biết rằng anh chưa một lần tổn thương em ấy đó nha." Con hứa. "
Trên gương mặt già nua bỗng sáng rực, cô Sương cười thoã mãn, vỗ vai hai người thanh niên nọ.
Thần Cách sau một hồi lăn lộn trong kia cũng trở ra, trên tay còn ôm thêm ba gói mì. Thật ra chỉ lấy ba gói mì thì không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vì biết ba người họ cần nói chuyện nên những gì ăn được trong đó đều bị cậu nếm qua rồi. Biết sao được, ngồi không chờ chán quá mà.
Sau đó cả ba cùng tạm biệt cô Sương để quay về chung cư. Nhiệm vụ bếp trưởng lại thuộc về Thời Tây. Nhưng cái người bếp trưởng này là không thấy hãnh diện xíu nào hết. Mặt âm u bật bếp nấu nước, Thần Cách mặc dù không thấy nét mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đột nhiên tuột về số âm, vội vã chạy tới xé gói mì giúp bếp trưởng để lấy lòng, chính thức trở thành phụ bếp.
Còn cái người sáng mắt khoẻ mạnh kia thì thờ ơ lười biếng nằm lăn lộn trên giường, cách hai phút lại than đói một lần. Nếu không phải Thần Cách đang cản thì Thời Tây đã nhét giẻ vào miệng Thanh Phong rồi.
Mì gói rất đơn giản, chỉ cần bỏ nuớc sôi vào thôi, muời lăm phút sau đã có một nồi mì thơm phức, Thời Tây lục tủ được hai quả cà chua liền thái nhỏ rồi bỏ vào luôn. Thanh Phong bị mùi thơm hu hút, vui vẻ nhào ra sô pha ngồi đầu tiên. Nhìn vẻ mặt háo hứng kia, Thời Tây có kích động muốn đạp một cái.
Thanh Phong ăn đầu tiên, có hơi e ngại một chút, nhưng vừa nhai một miếng đã mở to mắt ra rồi. Biểu cảm như đứa trẻ được cho ăn, cười đến sáng lạn:
" Ngon quá trời!"
Ăn xong Thanh Phong đề nghị đi dạo biển, vì khi nãy một mình hắn ăn hết cả hai gói nên có chút hơi no. Thần Cách hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Thời Tây cũng hơi lo, toan từ chối liền bị cậu cản lại. Thế là mặt trời vừa xuống núi, ba người dắt nhau đi hóng gió đêm, nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ chửi cho hai chữ: ngu xuẩn.
Thanh Phong là người đầu tiên cảm nhận được sự ngu xuẩn này. Lạnh muốn chết luôn!!! Thời Tây khinh bỉ liếc cái người đang run cầm cập kia, quăng cho hắn cái áo ấm, khi nãy kêu mặc vào thì sĩ diện, lạnh chết đi.
Thanh Phong mặc vào, ấm hơn không ít, chuyển tầm mắt về phía đứa em trai thân yêu, anh đột nhiên kêu lên một tiếng, giọng nói đầy kinh ngạc :
" Thần Cách, em bị sao vậy? "
Thời Tây nhìn qua cũng bị doạ cho sợ.
Thần Cách đứng ngây ngốc một chỗ, mặt cắt không còn chút máu, mồ hôi đua nhau chảy ra, một tay ôm chặt cơ thể đang run rẩy, tay còn lại siết thành nắm đấm gắt gao cắn chặt trong miệng. Như thể đang sợ hãi một thứ gì đó...
Thời Tây phản ứng đầu tiên, áp mặt Thần Cách vào ngực mình, vỗ vỗ lưng trấn an:
" Ngoan. Đừng sợ. Mọi chuyện đã qua rồi. Có anh ở đây bảo vệ em. Không ai hại em hết. Đừng sợ! "
Thanh Phong nhíu mày, chắc chắn có chuyện hắn chưa biết, bất mãn hỏi lại:
" Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Thời Tây nhìn Thanh Phong đang dần mất kiên nhẫn, bất đắc dĩ kể lại sự việc đêm đó, cũng chính là nỗi sợ khiên Thần Cách trở nên thế này.
\(\#Dê: nhắc lại cho mấy bạn quên, đêm đó là cái đêm mà Cách lần đầu giết người á.\)
Thanh Phong nghe xong thì trầm mặc không nói gì, đến gần vuốt ve mái tóc của Thần Cách, nhìn sang Thời Tây. Thời Tây cũng hiểu ý, buông lỏng vòng tay để hắn đón lấy Thần Cách.
" Cách, em nghe được không? "
Thần Cách hít thở sâu một chút, lấy lại bình tĩnh gật đầu:" Được.. "
Thanh Phong mỉm cười, giọng nói lúc nhu tình lúc nghiêm túc, truyền đạt rõ ràng ý hắn muốn nói:
" Em có hối hận khi làm như thế không? "
Thần Cách ngạc nhiên nhìn hắn, do dự một lúc rồi mới trả lời:" Nếu được chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế. "
Nếu cậu không làm thế thì tên súc sinh đó sẽ làm gì cậu, cậu không dám nghĩ tới. Vả lại nếu trốn được cũng chỉ trốn được một lần, nơi này không có luật pháp. Tự bảo vệ mình chẳng phải là cách sinh tồn duy nhất sao?
Thanh Phong gật đầu hài lòng:" Trong thế giới của chúng ta, chỉ có hai loại: giết hoặc bị giết. Nếu em không đủ tàn nhẫn, thì người phải chết chính là em. Kể cả người đó là cha em, em vẫn phải mạnh mẽ lên. Thần gia đã từ bỏ em, nhưng hắc đạo không phải là nơi muốn vào là vào muốn đi là đi. Em phải biết trong gần một tháng qua có bao nhiêu kẻ muốn bắt em. Dù em không làm gì cả nhưng em vẫn đáng chết trong mắt kẻ địch. Thế nên cái thái độ sợ hãi hôm nay sẽ là mồ chôn của em đấy. Không được sợ, kẻ đáng chết thì phải chết. Tên đó chắc chắn đã cưỡng hiếp rất nhiều người, em chỉ đòi lại công bằng thôi. Biết chưa? Sợ cái gì mà sợ! Ai dám bắt nạt em, em cứ đánh chết kẻ đó cho anh. Đánh không lại thì chạy, nhớ chưa!? "
Thần Cách bị chọc cho cười hì hì, đánh mạnh vào ngực Thanh Phong một cái, quay sang hỏi Thời Tây:
" Tây. Anh ấy nói đúng không? "
Thời Tây cười khổ, cốc đầu tên ngốc này một cái, thấy chưa đủ liền cốc thêm mấy cái nữa:
" Đó là điều ai cũng biết. Chỉ có tên ngốc như em mới chưa nghe bao giờ. "
Bạn nhỏ nào đó vốn không ngốc, hôm nay bị cốc cho ngốc luôn, ôm đầu uỷ khuất khóc hai tiếng. Thanh Phong nhìn hai người diễn kịch mà vui quá chừng, lại nói tiếp, hôm nay là ngày anh nói nhiều nhất từ trước đến giờ đó.
" Nơi này bình yên nhỉ? "
Thời Tây hít gió biển, tháo giầy ra rồi đá nước, tận hưởng sự bình yên này, trong lòng thanh thản không ít :
" Vậy sau này có thể trở lại đây không? Những lúc mệt mỏi ấy.. "
Thần Cách nghe rõ từng lời, cảm giác có chút sai sai, cái gì gọi là " trở lại đây"? Không lẽ...
" Chúng ta sẽ phải rời khỏi đây sao? "
" Đúng vậy. " Lần này là Thanh Phong lên tiếng.
" Tại sao? Không phải ở đây rất tốt sao? " Thần Cách không hiểu, cậu còn tưởng ba người họ sẽ có cuộc sống vui vẻ ở đây nữa chứ?
" Là do anh và Thanh Phong đều đột nhiên biến mất. Kẻ thù của Thần gia rất nhiều, đúng hơn là thù em đó, chắc chắn biết rằng bọn anh đi tìm em, và đã tìm ra. Sớm thôi, em không muốn có một trận chiến khốc liệt trên mảnh đất bình yên này đúng không? "
Thần Cách nghe đến ngu người luôn, được rồi, cậu thừa nhận mình đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nhưng mà... Có một điểm vẫn chưa thỏa đáng nha.
" Tại sao lại thù em cơ chứ? "
Lần này là Thanh Phong tạt nước lạnh:
" Đều là các công ty bị em từ chối làm ăn do, khụ khụ, không hợp mắt em đó. Bọn họ hợp nhau lại để bắt em, nghe đồn còn có cha của Hạo Dương nữa, ông ta không ngờ mình lại bị ghét bỏ vì quá xấu. Ông ta vốn sĩ diện cao mà, em lại làm ổng mất mặt như thế, không hận em mới đáng quan ngại đó. "
Thần Cách,"..."
Cậu cũng đâu có biết đó là cha của Hạo Dương đâu. Rõ ràng con trai đẹp thế mà cha lại... Thôi bỏ đi. Bây giờ cậu thật sự khóc không ra nước mắt, nếu hồi đó kiềm chế lại một chút thì bây giờ dễ thở hơn rồi.
Thời Tây cười cười chuyển chủ đề, đối với quá khứ không mấy đẹp lắm của Thần Cách, anh lại vô cùng hài lòng, thì nhờ tính mê trai đó mà anh mới có người yêu dễ thương vậy nè, chỉ có lời không có lỗ.
" Tôi cũng không ngờ được có ngày tôi và anh lại hoà bình nói chuyện với nhau nhỉ!? "
Thanh Phong cũng cười, giọng nói ôn hoà hơn trước rất nhiều." Ừ..."
Thần Cách còn vui vẻ hơn, cười toe toét: " Hai anh phải hoà thuận với nhau nhé!!"
....
" Muốn đánh nhau đúng không? Tại sao tôi phải để người yêu của mình ngủ cùng người con trai khác hả? "
" Muốn đánh thì đánh. Tôi bây giờ là anh trai nó, cậu không nhường tôi được à? Hôm qua cậu ngủ giường rồi, bây giờ ra sô pha ngủ đi chứ. "
" Anh nói gì có gan thì nói lại coi. Muốn đánh thì nhào vô. Thời Tây tôi sợ anh chắc."
Thần Cách đứng giữa luống cuống cả tay chân, đổ cả mồ hôi vẫn không can ngăn được.
Năm phút trước, cả ba quay trở về cũng đã rất khuya, Thanh Phong nói muốn ngủ liền leo lên giường nằm. Thời Tây hiểu rõ ý đồ của hắn, một chân đạp hắn lọt giường luôn. Đuổi hắn qua sô pha nằm, Thanh Phong đương nhiên không chịu, hai nguời xảy ra tranh chấp nên mới có cảnh tượng bây giờ nè.
" Hai anh đừng cãi nữa... " Thần Cách khổ sở hết sức, can mãi không ai nghe.
" Em nói hắn ra sô pha ngủ đi, anh muốn ngủ giường cơ. " Thời Tây ôm lấy cậu năn nỉ.
" Ừ anh ngủ giường... "
" Cách, còn anh thì sao? Anh không muốn ngủ sôpha đâu... " Thanh Phong bất mãn.
" Anh cũng ngủ giường luôn! "
" Ơ? " Thời Tây cùng Thanh Phong đồng thời lên tiếng.
Thần Cách nghiến răng, ý bảo: tui bực lắm rồi nha, lớn tiếng quát:
" Hai người các anh đều ngủ trên giường hết. Cấm cãi nữa! Bất mãn tiếng nào thì đi ra ngoài mà ngủ! "
Thanh Phong, Thời Tây: "..."
Aizz, đêm nay là một đêm dài nha........
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\#Dê
Thần Cách ủy khuất lay lay tên vô sỉ nào đó:
" Tây. Em đói chết rồi nè!! Anh đừng ngủ nữa mà."
Thời Tây giả bộ bất mãn ưm một tiếng, chép chép miệng bày ra bộ dạng vừa ngủ dậy:
" Sao thế? Em nói chuyện vui lắm mà? Cũng biết đói hả?"
Thần Cách đơ một giây luôn. Ủa gì vậy nè? Người này là đang trách cậu đó hả? Thanh Phong nghe xong cũng đen mặt luôn, trực tiếp đá cho Thời Tây một cái.
" Dẹp cái trò ghen tuông của cậu đi. Tôi cũng đói rồi!"
Bây giờ đến lượt Thời Tây đen mặt, sao có cảm giác như gà mẹ thế này?
" Tôi mới đến đây có ba ngày, làm sao biết kiếm đồ ăn ở đâu? Còn em nữa, sống ở đây gần một tháng sao không chết đói, anh mới đến em liền ỷ lại thế này à?"
Thanh Phong và Thần Cách bị mắng đến câm nín. Buồn hiu luôn! Cuối cùng Thần Cách vẫn phải đi dẹp cơn thịnh nộ của ai kia.
" Hì hì. Em xin lỗi mà. Vậy chúng ta ra tạp hoá mua mì về ăn đi, đồ ăn ở đây được bán rất sớm, nếu không mua nhanh sẽ hết. Bây giờ gần trưa luôn rồi, chắc chắn là không còn gì luôn. Ăn mì cũng ngon mà."
Bây giờ đến lượt Thanh Phong bất mãn, hắn chưa ăn mì bao giờ cả. Thứ thấp kém ấy cũng ngon được à?
Thời Tây khi còn nhỏ rất nghèo, đa số toàn ăn mì nên sớm quen rồi. Thấy nét mặt ghét bỏ của Thanh Phong, anh cười chế giễu:
" Không ăn thì thôi. Tự kiếm đồ ăn đi!"
" Ai nói tôi không ăn?" Thanh Phong chột dạ, hắn đói lắm rồi.
Thời Tây cười cười nhún vai, khoác áo cho Thần Cách rồi cả ba cùng ra ngoài. Đêm thì lạnh thấu xương, ngày thì nóng chảy mỡ, Thần Cách cũng không muốn khoác thêm áo xíu nào, nhưng vì Tây của cậu không muốn cậu bị đen da nên đành chịu thôi.
Cả hai đi suốt nửa tiếng đồng hồ mới đến được chỗ tạp hoá. Cô Sương đã nhìn thấy Thần Cách từ xa, ánh mắt lộ ra chút kiên dè nhưng ngay lập tức chuyển thành thương nhớ. Chờ cậu đến trước quán, cô Sương liền kích động mở lời oán trách trước :
" Cậu còn nhớ đến bà già này à? "
Thần Cách biết cô đang giận dỗi, cười hì hì mấy tiếng lấy lòng:
" Con nào dám mà. Do phải đi làm nữa... Bận bịu không có ngày nghỉ luôn."
Cô Sương liếc sang hai người thanh niên điển trai cao lớn sau lưng Thần Cách, gật đầu đồng ý với lí do của cậu. Chắc nó bận lắm đây.
" Muốn mua gì đây? "
Thần Cách a một tiếng, lúng túng gãi đầu:
" Con chỉ mua ba gói mì thôi ạ! "
Cô Sương cười khổ, xoa xoa đầu cậu:
" Thằng nhóc này, ngại cái gì không biết. Con tự vô lấy được không? Cô muốn nói chuyện với hai cậu ta một chút. "
Thần Cách mặc dù không hiểu gì hết, nhưng vẫn nghe lời đi vào trong. Tên ngốc cũng biết là cô Sương cố tình đuổi cậu đi mà.
Đợi cậu vào trong rồi, cô Sương mới dời ánh mắt qua hai người thanh niên nọ, đánh giá từ đầu đến chân, giọng đều đều:
" Hai cậu là Thời Tây và Thanh Phong đúng không? "
Cả hai nghe thấy tên mình cũng hơi ngạc nhiên, hỏi lại:" cô biết con ạ? "
" Thần Cách nó kể về hai cậu nhiều lắm đấy. " Cô Sương cười bất đắc dĩ." Cái thằng nhóc này, hỏi nhà hỏi cha hỏi mẹ nó đều lắc đầu, đến khi hỏi người thân thì nó nói có hai cậu đấy. Tôi thấy nó vốn dĩ không phải người nghèo đúng không? Ba mẹ nó đâu rồi? "
Thời Tây hơi chần chừ, cả Thanh Phong cũng vậy, chuyện về tiểu thiếu gia của Thần gia ai mà không biết, từ con thôi cũng đâu cần khoa trương đến nổi dán thông báo đầy đường, chính thức tuyệt đường sống của người ta. Cũng may rằng Thần Cách đã bị đưa đi, nếu để cậu biết chuyện này sẽ đau lòng đến mức nào đây.
" Gia tộc của em ấy... " Cuối cùng là Thanh Phong lên tiếng. " đã từ bỏ em ấy rồi. "
" Vì sao? ".Cô Sương nhíu mày. Thần Cách nó không biết làm một cái gì hết, tay không chạm vào nước mùa xuân, chắc chắn là được bao bọc rất kĩ. Có thể nói từ là từ sao!?
Thời Tây cười lạnh, trên gương mặt hoàn toàn không thay đổi, nếu có, thì là thêm một chút thù hận:
" Vì con... "
Cô Sương nhìn người thanh niên vừa trả lời, cũng hiểu được đại khái, gật đầu nói vào vấn đề chính.
" Hai cậu sẽ đưa thằng bé rời đi đúng không? "
" Đúng vậy, nơi này không phải dành cho Thần Cách." Thanh Phong đáp.
" Ừ. Tôi biết. Tôi chỉ muốn nói rằng. Thần Cách tên nhóc này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài. Đây là lần đầu tôi thấy một người mù đòi sống một mình đấy. Khi nó nhắc đến hai cậu, tôi có thể thấy được sự vui sướng niềm hạnh phúc trên gương mặt nó. Đặc biệt là cậu Thời Tây này. Các người đã mang nó đi rồi, thì phải chăm sóc nó cho tốt. Đừng để nó bị tổn thương một lần nào nữa. Đau hơn cả nước mắt là phải cố mỉm cười đấy. Tôi chưa một lần thấy nó khóc, nhưng tôi hiểu... Trong lòng nó khổ sở thế nào. Hai cậu... Hứa với tôi. Tôi có thể tin tưởng hai cậu đúng không...? "
Nói xong rồi cô bật khóc. Tại sao lại có thể kiềm được khi người mà cô xem như con ruột của mình lại sắp phải rời đi? Biết có ngày trở về không...
Thời Tây lau nước mắt cho cô, kiên định nói:" Con sẽ không để em ấy tổn thương thêm nữa. Con hứa!! "
Thanh Phong lười biếng đáp lại, phải biết rằng anh chưa một lần tổn thương em ấy đó nha." Con hứa. "
Trên gương mặt già nua bỗng sáng rực, cô Sương cười thoã mãn, vỗ vai hai người thanh niên nọ.
Thần Cách sau một hồi lăn lộn trong kia cũng trở ra, trên tay còn ôm thêm ba gói mì. Thật ra chỉ lấy ba gói mì thì không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vì biết ba người họ cần nói chuyện nên những gì ăn được trong đó đều bị cậu nếm qua rồi. Biết sao được, ngồi không chờ chán quá mà.
Sau đó cả ba cùng tạm biệt cô Sương để quay về chung cư. Nhiệm vụ bếp trưởng lại thuộc về Thời Tây. Nhưng cái người bếp trưởng này là không thấy hãnh diện xíu nào hết. Mặt âm u bật bếp nấu nước, Thần Cách mặc dù không thấy nét mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đột nhiên tuột về số âm, vội vã chạy tới xé gói mì giúp bếp trưởng để lấy lòng, chính thức trở thành phụ bếp.
Còn cái người sáng mắt khoẻ mạnh kia thì thờ ơ lười biếng nằm lăn lộn trên giường, cách hai phút lại than đói một lần. Nếu không phải Thần Cách đang cản thì Thời Tây đã nhét giẻ vào miệng Thanh Phong rồi.
Mì gói rất đơn giản, chỉ cần bỏ nuớc sôi vào thôi, muời lăm phút sau đã có một nồi mì thơm phức, Thời Tây lục tủ được hai quả cà chua liền thái nhỏ rồi bỏ vào luôn. Thanh Phong bị mùi thơm hu hút, vui vẻ nhào ra sô pha ngồi đầu tiên. Nhìn vẻ mặt háo hứng kia, Thời Tây có kích động muốn đạp một cái.
Thanh Phong ăn đầu tiên, có hơi e ngại một chút, nhưng vừa nhai một miếng đã mở to mắt ra rồi. Biểu cảm như đứa trẻ được cho ăn, cười đến sáng lạn:
" Ngon quá trời!"
Ăn xong Thanh Phong đề nghị đi dạo biển, vì khi nãy một mình hắn ăn hết cả hai gói nên có chút hơi no. Thần Cách hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Thời Tây cũng hơi lo, toan từ chối liền bị cậu cản lại. Thế là mặt trời vừa xuống núi, ba người dắt nhau đi hóng gió đêm, nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ chửi cho hai chữ: ngu xuẩn.
Thanh Phong là người đầu tiên cảm nhận được sự ngu xuẩn này. Lạnh muốn chết luôn!!! Thời Tây khinh bỉ liếc cái người đang run cầm cập kia, quăng cho hắn cái áo ấm, khi nãy kêu mặc vào thì sĩ diện, lạnh chết đi.
Thanh Phong mặc vào, ấm hơn không ít, chuyển tầm mắt về phía đứa em trai thân yêu, anh đột nhiên kêu lên một tiếng, giọng nói đầy kinh ngạc :
" Thần Cách, em bị sao vậy? "
Thời Tây nhìn qua cũng bị doạ cho sợ.
Thần Cách đứng ngây ngốc một chỗ, mặt cắt không còn chút máu, mồ hôi đua nhau chảy ra, một tay ôm chặt cơ thể đang run rẩy, tay còn lại siết thành nắm đấm gắt gao cắn chặt trong miệng. Như thể đang sợ hãi một thứ gì đó...
Thời Tây phản ứng đầu tiên, áp mặt Thần Cách vào ngực mình, vỗ vỗ lưng trấn an:
" Ngoan. Đừng sợ. Mọi chuyện đã qua rồi. Có anh ở đây bảo vệ em. Không ai hại em hết. Đừng sợ! "
Thanh Phong nhíu mày, chắc chắn có chuyện hắn chưa biết, bất mãn hỏi lại:
" Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Thời Tây nhìn Thanh Phong đang dần mất kiên nhẫn, bất đắc dĩ kể lại sự việc đêm đó, cũng chính là nỗi sợ khiên Thần Cách trở nên thế này.
\(\#Dê: nhắc lại cho mấy bạn quên, đêm đó là cái đêm mà Cách lần đầu giết người á.\)
Thanh Phong nghe xong thì trầm mặc không nói gì, đến gần vuốt ve mái tóc của Thần Cách, nhìn sang Thời Tây. Thời Tây cũng hiểu ý, buông lỏng vòng tay để hắn đón lấy Thần Cách.
" Cách, em nghe được không? "
Thần Cách hít thở sâu một chút, lấy lại bình tĩnh gật đầu:" Được.. "
Thanh Phong mỉm cười, giọng nói lúc nhu tình lúc nghiêm túc, truyền đạt rõ ràng ý hắn muốn nói:
" Em có hối hận khi làm như thế không? "
Thần Cách ngạc nhiên nhìn hắn, do dự một lúc rồi mới trả lời:" Nếu được chọn lại, em vẫn sẽ làm như thế. "
Nếu cậu không làm thế thì tên súc sinh đó sẽ làm gì cậu, cậu không dám nghĩ tới. Vả lại nếu trốn được cũng chỉ trốn được một lần, nơi này không có luật pháp. Tự bảo vệ mình chẳng phải là cách sinh tồn duy nhất sao?
Thanh Phong gật đầu hài lòng:" Trong thế giới của chúng ta, chỉ có hai loại: giết hoặc bị giết. Nếu em không đủ tàn nhẫn, thì người phải chết chính là em. Kể cả người đó là cha em, em vẫn phải mạnh mẽ lên. Thần gia đã từ bỏ em, nhưng hắc đạo không phải là nơi muốn vào là vào muốn đi là đi. Em phải biết trong gần một tháng qua có bao nhiêu kẻ muốn bắt em. Dù em không làm gì cả nhưng em vẫn đáng chết trong mắt kẻ địch. Thế nên cái thái độ sợ hãi hôm nay sẽ là mồ chôn của em đấy. Không được sợ, kẻ đáng chết thì phải chết. Tên đó chắc chắn đã cưỡng hiếp rất nhiều người, em chỉ đòi lại công bằng thôi. Biết chưa? Sợ cái gì mà sợ! Ai dám bắt nạt em, em cứ đánh chết kẻ đó cho anh. Đánh không lại thì chạy, nhớ chưa!? "
Thần Cách bị chọc cho cười hì hì, đánh mạnh vào ngực Thanh Phong một cái, quay sang hỏi Thời Tây:
" Tây. Anh ấy nói đúng không? "
Thời Tây cười khổ, cốc đầu tên ngốc này một cái, thấy chưa đủ liền cốc thêm mấy cái nữa:
" Đó là điều ai cũng biết. Chỉ có tên ngốc như em mới chưa nghe bao giờ. "
Bạn nhỏ nào đó vốn không ngốc, hôm nay bị cốc cho ngốc luôn, ôm đầu uỷ khuất khóc hai tiếng. Thanh Phong nhìn hai người diễn kịch mà vui quá chừng, lại nói tiếp, hôm nay là ngày anh nói nhiều nhất từ trước đến giờ đó.
" Nơi này bình yên nhỉ? "
Thời Tây hít gió biển, tháo giầy ra rồi đá nước, tận hưởng sự bình yên này, trong lòng thanh thản không ít :
" Vậy sau này có thể trở lại đây không? Những lúc mệt mỏi ấy.. "
Thần Cách nghe rõ từng lời, cảm giác có chút sai sai, cái gì gọi là " trở lại đây"? Không lẽ...
" Chúng ta sẽ phải rời khỏi đây sao? "
" Đúng vậy. " Lần này là Thanh Phong lên tiếng.
" Tại sao? Không phải ở đây rất tốt sao? " Thần Cách không hiểu, cậu còn tưởng ba người họ sẽ có cuộc sống vui vẻ ở đây nữa chứ?
" Là do anh và Thanh Phong đều đột nhiên biến mất. Kẻ thù của Thần gia rất nhiều, đúng hơn là thù em đó, chắc chắn biết rằng bọn anh đi tìm em, và đã tìm ra. Sớm thôi, em không muốn có một trận chiến khốc liệt trên mảnh đất bình yên này đúng không? "
Thần Cách nghe đến ngu người luôn, được rồi, cậu thừa nhận mình đã nghĩ quá đơn giản rồi. Nhưng mà... Có một điểm vẫn chưa thỏa đáng nha.
" Tại sao lại thù em cơ chứ? "
Lần này là Thanh Phong tạt nước lạnh:
" Đều là các công ty bị em từ chối làm ăn do, khụ khụ, không hợp mắt em đó. Bọn họ hợp nhau lại để bắt em, nghe đồn còn có cha của Hạo Dương nữa, ông ta không ngờ mình lại bị ghét bỏ vì quá xấu. Ông ta vốn sĩ diện cao mà, em lại làm ổng mất mặt như thế, không hận em mới đáng quan ngại đó. "
Thần Cách,"..."
Cậu cũng đâu có biết đó là cha của Hạo Dương đâu. Rõ ràng con trai đẹp thế mà cha lại... Thôi bỏ đi. Bây giờ cậu thật sự khóc không ra nước mắt, nếu hồi đó kiềm chế lại một chút thì bây giờ dễ thở hơn rồi.
Thời Tây cười cười chuyển chủ đề, đối với quá khứ không mấy đẹp lắm của Thần Cách, anh lại vô cùng hài lòng, thì nhờ tính mê trai đó mà anh mới có người yêu dễ thương vậy nè, chỉ có lời không có lỗ.
" Tôi cũng không ngờ được có ngày tôi và anh lại hoà bình nói chuyện với nhau nhỉ!? "
Thanh Phong cũng cười, giọng nói ôn hoà hơn trước rất nhiều." Ừ..."
Thần Cách còn vui vẻ hơn, cười toe toét: " Hai anh phải hoà thuận với nhau nhé!!"
....
" Muốn đánh nhau đúng không? Tại sao tôi phải để người yêu của mình ngủ cùng người con trai khác hả? "
" Muốn đánh thì đánh. Tôi bây giờ là anh trai nó, cậu không nhường tôi được à? Hôm qua cậu ngủ giường rồi, bây giờ ra sô pha ngủ đi chứ. "
" Anh nói gì có gan thì nói lại coi. Muốn đánh thì nhào vô. Thời Tây tôi sợ anh chắc."
Thần Cách đứng giữa luống cuống cả tay chân, đổ cả mồ hôi vẫn không can ngăn được.
Năm phút trước, cả ba quay trở về cũng đã rất khuya, Thanh Phong nói muốn ngủ liền leo lên giường nằm. Thời Tây hiểu rõ ý đồ của hắn, một chân đạp hắn lọt giường luôn. Đuổi hắn qua sô pha nằm, Thanh Phong đương nhiên không chịu, hai nguời xảy ra tranh chấp nên mới có cảnh tượng bây giờ nè.
" Hai anh đừng cãi nữa... " Thần Cách khổ sở hết sức, can mãi không ai nghe.
" Em nói hắn ra sô pha ngủ đi, anh muốn ngủ giường cơ. " Thời Tây ôm lấy cậu năn nỉ.
" Ừ anh ngủ giường... "
" Cách, còn anh thì sao? Anh không muốn ngủ sôpha đâu... " Thanh Phong bất mãn.
" Anh cũng ngủ giường luôn! "
" Ơ? " Thời Tây cùng Thanh Phong đồng thời lên tiếng.
Thần Cách nghiến răng, ý bảo: tui bực lắm rồi nha, lớn tiếng quát:
" Hai người các anh đều ngủ trên giường hết. Cấm cãi nữa! Bất mãn tiếng nào thì đi ra ngoài mà ngủ! "
Thanh Phong, Thời Tây: "..."
Aizz, đêm nay là một đêm dài nha........
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\#Dê
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất