Sương Mù Che Ánh Ngọc (Vụ Du)

Chương 32: Hồ Diện

Trước Sau
Công vụ của Tạ thừa tướng bận bịu, không lâu sau liền đứng dậy rời đi. Tạ Lăng Du nhìn theo bóng ông rời đi, nỗi u sầu cứ quanh quẩn trong lòng không sao buông được.

Hắn không bình tâm được, đành phải cầm bút luyện chữ. Cho đến khi đã kín tám tờ giấy Tạ Lăng Du mới tạm lắng được lòng.

Hắn hít sâu một hơi, quay người đi tới bên cạnh giá kiếm, lấy ra tua kiếm bằng gỗ đào khắc hình hồ ly kia ra, tháo tua kiếm ban đầu xuống để sang một bên rồi treo con hồ ly nhỏ lên.

Vỏ kiếm là nền trắng hoa văn đen như tạo thành một hình thái cực, cá trắng quấn quý, thân kiếm có khắc một chữ "Du". Nhưng từ lúc Thái Tử điện hạ đi xa, nó chưa từng rời vỏ.

Đã nhiều năm không dùng nhưng nó lại không vương bụi. Tạ Lăng Du duỗi tay ra, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve thân kiếm. Hắn đột nhiên ngưng mày, còn chưa quay người lại: "Là ai?"

"Kẻ buôn bán nhỏ, đến giúp công tử."

Người đến cười tủm tỉm, trên người mặc áo bằng vải thô, là "người bán rong" hắn từng có duyên gặp được hai lần.

Chỉ thấy người bán rong thở dài: "Công tử đừng trách tại hạ đến muộn. Tạ phủ thật sự là đề phòng nghiêm ngặt quá, nếu hôm nay không có lời hứa hẹn của công tử ở đầu đường thì chắc tạ hạ còn phải tốn thêm sức."

Tạ Lăng Du nheo mắt, thăm dò thử: "Hồ Diện à?"

Đã sớm nghe nói Hồ Diện của "Lục" là một con hổ biết cười, ăn thịt người không nhả xương, tính tình lại dị hợm, chắc là đoán đúng rồi.

Hồ Diện chớp mắt đầy vô tội: "Công tử chớ nên nói bừa, ta rõ ràng là trai nhà lành."

Tạ Lăng Du nhìn thấy người này, thoáng bóng dáng thấy cái tên trùm sau màn ngứa đòn kia, hắn ngoài cười nhưng trong không cười: "Các hạ có chuyện gì thì nói đi, Tạ phủ không giữ người rảnh rỗi."

Hồ Diện lúc này mới thong thả ngồi xuống, đưa cho hắn một lọ thuốc viên, bĩu môi: "Chẳng thú vị gì cả... Nhưng mà ngươi không tò mò vì sao Trọng Lục lại mở tiệc sao?"

Tạ Lăng Du còn đang cầm kiếm, gác trên bàn chà lau: "Mong được nghe tường tận."



Hồ Diện chống cằm nhìn hắn: "Nơi con lừa trọc ở chùa Đàm Thiên đi là Phồn trấn. Chỗ đó đang náo loạn vì dịch bệnh. Trọng Lục đã ém tin tức nhưng hiện giờ tình hình trở nên nghiêm trọng, hắn lại mở tiệc lớn, ngươi cảm thấy hắn muốn làm gì?"

Động tác của Tạ Lăng Du dừng lại, suy nghĩ một lát: "Không có khả năng là để chiếu cáo thiên hạ về chuyện dịch bệnh náo loạn, trừ khi hắn đã nghĩ kỹ cách đối phó."

Hồ Diện gật đầu: "Quốc sư, dịch bệnh, mở tiệc... Hắn đúng thật là có chút đầu óc, chỉ tiếc là mơ đẹp quá."

Ánh mắt Tạ Lăng Du khựng lại, đứng phắt dậy, mặt lạnh như sương giá.

Trọng Lục đã đăng cơ được ba năm, hiện giờ hạn hán ở Thanh Thành, dịch bệnh ở Phồn trấn, căn cơ vốn đã không vững nên hắn cần phải mượn sức một thế lực vững chắc. Đón gió tẩy trần cho quốc sư chỉ là nói cho dễ nghe thôi.

Chỉ là lấy cớ thiên hạ loạn lạc để mượn sức thế lực khác, mà cách nhanh nhất chính là -

"Hắn muốn lập hậu." Tạ Lăng Du cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiện giờ có ba thế lực hớn. Tạ gia thì không cần phải nói nữa, là nửa giang sơn rồi. Tôn gia phụ trách binh quyền tinh nhuệ, Hình gia phụ trách xử phạt thẩm tra. Mà dòng chính Tạ gia và Tôn gia đều là con trai độc đinh, chỉ có... thế hệ này Hình gia là đích nữ.

Nếu hắn lấy Hình Nhã Nhàn làm hậu, Hình gia vẫn luôn có quan hệ tôt với Tạ gia và Tôn gia, đây rõ ràng là đang uy hiếp bọn họ!

Mặt Tạ Lăng Du tái đi vì giận: "Thật là đê tiện!"

Hồ Diện thấy hắn đã nghĩ ra liền vỗ vỗ hắn ý bảo ngồi xuống như một ông già hiền lành, chỉ viên thuốc trên bàn: "Đừng hoảng. Viên thuốc này có thể khiến cho nữ tử giả mang thai. Đến lúc đó ngươi trộn lẫn nó vào trong đồ ăn cho Hình gia tiểu thư ăn."

Tạ Lăng Du bình tĩnh lại, nắm chặt cái chai kia, lại khó khăn nói: "Nhưng thanh danh của Nhã Nhàn muội muội... không nói đến thanh danh, muội ấy lấy đâu ra nam nhân bây giờ?"

Hồ Diện lẳng lặng nhìn hắn: "Tại sao nhất định phải có nam nhân? Sao không thể là Hình tiểu thư yêu sâu đậm, mây mưa một phen rồi sau đó nhất quyết giữ lại đứa bé, không muốn khai ra nam nhân?"

Tạ Lăng Du mặt mày u sầu, nhưng chẳng còn cách nào tốt hơn nữa. Hắn định lập tức viết thư thì lại bị Hồ Diện ngăn lại: "Không cần viết thư đâu, Hình phủ đã nhận được tin rồi. Chỉ là mấy ngày gần đây Trọng Lục bố trí nhãn tuyến xung quanh Hình phủ, bên người Hình Nhã Nhàn bị cài vào một thị nữ, không thể đưa đồ cho cô ấy được."



Tạ Lăng Du gật đầu: "Ta biết rồi."

Nói xong, hắn cất bình thuốc vào trong ngực, do dự một chút rồi hỏi: "Nếu đến Duyên Hi lâu tìm người thì phải tìm thế nào?"

Hồ Diện là một người rất tinh tế, nụ cười chưa biến mất nói: "Bảo là tìm Nhạn cô nương tiếp khách, có mang đủ bạc là được."

Nhạn cô nương.

Tạ Lăng Du đã hiểu, hóa ra mưu kế này còn sớm hơn hắn nghĩ. Có thể Duyên Hi lâu đã sớm không còn là cái thanh lâu ban đầu kia nhưng giới quý tộc trong kinh thành lại chẳng có ai phát hiện ra điều gì khác thường.

Hồ Diện cũng không quan tâm hắn đang nghĩ gì, đứng dậy phủi phủi quần áo, ngước lên nói: "Công tử cần phải chuẩn bị cho ta một cỗ quan tài tốt. Nếu không có gì bất ngờ thì mai ta sẽ đột tử ở đầu đường, đến lúc đó nhớ biểu hiện cho tốt nhé."

Tâm trạng Tạ Lăng Du trùng xuống.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Thanh Khâu Quyết, Trọng Lục vẫn nghi ngờ hắn. Thà rằng giết sai một ngàn chứ không để lọt một cái.

"Người bán rong" hôm nay vào Tạ phủ, hắn tuy không biết Tạ Lăng Du có lòng dạ khác thường hay không nhưng cái gì chướng mắt thì cứ loại bỏ là được. Trước khi diễn ra cung yến, Trọng Lục sẽ không cho phép trong tầm mắt mình xuất hiện dù chỉ là nửa hạt cát, cho nên thân phận người bán rong này của Hồ Diện không dùng được nữa.

Cái này cũng giải thích vì sao Thanh Khâu Quyết chỉ ở Duyên Hi lâu nhìn hắn từ xa. Không phải là y không muốn đến mà là không đến được.

Tạ Lăng Du gật đầu, tỏ ra mình đã biết: "Ngươi cẩn thận đấy."

Hắn vốn là thuận miệng quan tâm, ai ngờ Hồ Diện lại bày ra cái biểu cảm như thể gặp quỷ. Hắn cười quỷ dị một cái, nụ cười đấy khiến người ta dựng ngược lông tơ, trông sợ như quỷ nhập vào người, dù sao cũng không giống mấy thứ ở dương gian.

Hồ Diện liếm răng, u ám nói: "Đối đầu với bọn ta thì người phải cẩn thận luôn luôn là kẻ địch."

Tạ Lăng Du lặng lẽ lùi về sau, cảm thấy Hồ Diện thật sự cần một cỗ quan tài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau