Sương Mù – Nhan Lương Vũ

Chương 17

Trước Sau
 Chương 17: "Ngày lễ vui vẻ"

"Meo~~"

Bỗng nhiên có một tiếng mèo kêu lười biếng đánh tan bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.

Chỉ thấy từ trong bóng đêm có một con mèo béo tròn vo không biết nằm đó đã được bao lâu, nhàn nhã liếm tay mèo.

Lâm Vụ nghi rằng Vương Dã là một cây bạc hà mèo, chứ sao mà mỗi lần gặp người này là được tặng kèm thêm con mèo vậy?

Vương Dã dĩ nhiên là có hứng với mèo hơn là Lâm Vụ nhiều, lập tức thay đổi phương hướng, xoay người lại gọi mèo béo: "Nhị Mao, lại đây, Nhị Mao."

Lâm Vụ thật sự phục luôn, chưa kịp load não đã nói: "Cậu sao mà cứ kêu mèo là Nhị Mao vậy, nhìn nó như thế sao cậu không thử gọi là "Tiểu hoàng" xem....."

Tự nhiên nhận ra cái gì đó, đang nói cũng nín lại luôn.

Vương Dã chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào mắt Lâm Vụ, rốt cuộc nhớ tới cuộc gặp mặt với tên này rồi: "Hôm đó người trèo tường là cậu."

Cũng cùng câu nói giống như lúc ở bệnh viện, nhưng từ câu nghi vấn chuyển sang câu khẳng định.

"...." Lâm Vụ muốn quay ngược thời gian tự khâu miệng mình lại, nhưng cuộc đời mà, chỉ có thể tự cắn răng mà tiếp tục, ".....Hả? Tường gì cơ?"

Ảnh đế Lâm Vụ online.

Vương Dã "Xì" một tiếng: "Đừng có giả bộ với tôi."

"À, cậu nói Nhị Mao hả," Lâm Vụ giả vờ như mới vừa nhận ra gì đó, "Lúc tôi đi học có thấy cậu chơi với mèo, lúc đó cậu chuyên chú lắm không có phát hiện tôi."

Kiểu Vương Dã là thấy mèo là chơi, thế nên kêu mèo là Nhị Mao thì chắc cũng không ít, Lâm Vụ tin rằng cho dù cậu bảo rằng cậu biết Vương Dã từ khi mới nhập học cũng chẳng lộ ra điều gì.

Ai ngờ Vương Dã đã đứng thẳng dậy, ung dung nhìn cậu: "Không có chuyện đó."

Lâm Vụ: "Đừng nói chắc chắn như thế chứ."

Vương Dã: "Hồi trước tôi kêu là Meo Meo, từ lần đó mới kêu là Nhị Mao."

Lâm Vụ: "....."

Lâm Vụ mười chín tuổi rưỡi, rốt cuộc cũng đã hiểu được một chân lý cuộc sống trong dịp Tết Trung Thu này – có một số hố, nó được định sẵn là dành cho bạn, bạn sẽ lao vào và ngã xuống ngay lập tức, hoặc là bạn né trái né phải, rồi mệt mỏi té vào đó.

Vương Dã không hiểu lắm, có phải việc gì lớn đâu mà phải giấu như thế: "Thấy thì thấy thôi, tôi có đánh cậu được đâu."

"Thôi đi," Lỡ rồi thì Lâm Vụ cũng thẳng thắn luôn, "Cậu trông như muốn đánh tôi vậy đó."

Vương Dã chẳng hiểu ra sao: "Gì cơ?"

Lâm Vụ trừng cái đầu trọc của hắn: "Lần nào cũng thế."

Vương Dã mờ mịt, đặc biệt nhớ lại một chút, cuối cùng càng nghi ngờ hơn: "Tôi có nói với cậu mấy câu đâu?"

"Lần này không tính, hồi trước ở bệnh viện nói một câu," Bởi vì ít quá cho nên nhớ rất dai, Lâm Vụ thậm chí còn bắt chước cả ngữ khí, "Ừm, Vương Dã, ngành máy móc."

Vương Dã: "Đây là sự đoàn kết và thiết lập tình bạn mà."

Lâm Vụ nhìn hắn thật lâu: "Cậu có hiểu lầm gì với câu này không vậy?"

Nói là nói như thế, nhưng khi hai người nói chuyện như vậy, Lâm Vụ phát hiện ra Vương Dã cũng không giống hai lần trước đó lắm.

Lần đầu trèo tường đó, Vương Dã chả thèm nhìn cậu, lúc ở bệnh viện, tuy là Vương Dã tự giới thiệu, nhưng mà vẫn có cảm giác đừng lại gần. Hơn nữa cái kiểu "đừng lại gần" của Vương Dã không chỉ có lạnh lùng, mà còn có mãnh liệt kháng cự nữa, giống như là sẽ đánh người nằm úp xuống bất kì lúc nào vậy.

Đây là lý do mà Lâm Vụ nói dối đấy, cậu thừa nhận, là do vậy đó.

Nhưng mà Vương Dã hôm nay lại giống như ấm áp hơn nhiều.

"Meooo"

Con mèo béo bị ghẻ lạnh không cam lòng kêu một tiếng, bước ra khỏi bóng đêm, tự tin bước ra, nhìn là biết thường được các sinh viên yêu chiều rồi.

Vương Dã ngoắc nó lại: "Tiểu Hoàng, lại đây nào."



Lâm Vụ: "...."

Con mèo béo này có gan lớn hơn so với con mèo hôm trước ở trong bụi cây, ngoắc một cái là đi đến hương Vương Dã luôn.

Nhưng lúc cách Vương Dã tầm nửa thước thì bỗng nhiên dừng lại, như là cảm nhận được sự bất an nào đó, trừng mắt nhìn cái đầu trọc.

Vương Dã mau chóng vương tay qua, mèo béo "meo" rồi cào một cái, sau đó mau chóng chạy trốn, biến mất ngay trong bóng tối.

Vương Dã nhìn tay mình có thêm vết cào mới: "...."

Lâm Vụ nhìn tay Vương Dã có thêm vết cào mới: "...."

Cậu thật sự nghĩ rằng ấn tượng ban đầu của mình với Vương Dã hơi bị lệch lạc. Giống như nhiều con thú lớn trông thì rất dữ tợn, nhưng nếu bạn quan sát chúng 24 giờ một ngày thì sẽ phát hiện ra chúng rất bình thường.

"Tôi nhìn dữ lắm hả?" Bạn học Vương Dã bắt đầu nghĩ lại.

Lâm Vụ: "Cũng không phải là dữ nữa, mà là kiểu hung ác.... Ấy.... Man rợ, khụ, người mà thấy cậu cũng né huống chi là mèo."

Vương Dã chậm rãi nhìn cậu, không nói gì cả, chỉ nhìn như thế thôi.

Lâm Vụ bị nhìn đến nổi da gà, bắt đầu điên cuồng thêm vô: "Nhưng mà khí chất rồi phong cách của cậu ấy, rất là hút mấy em gái luôn, hormone tỏa ra ào ào, cậu thấy không cả hoa khôi học đường còn tỏ tình với cậu...."

"Nói nữa cũng vô dụng thôi," Vương Dã hỏi, "Cậu tên gì đấy?"

Lâm Vụ: ".....Cậu hỏi cũng chẳng muộn tí nào đâu ha."

Mắng thì mắng vậy, nhưng nói chuyện nửa ngày rồi, Lâm Vụ cũng hiểu được là cả hai đã chính thức quen nhau rồi: "Lâm Vụ, ngành môi trường."

Vương Dã: "Vương Dã, ngành máy móc."

Lâm Vụ sửng sốt: "Lần trước cậu có nói rồi."

Vương Dã chẳng có biểu tình gì: "Lần đó không tính."

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ồn ào, cách đó không xa thì người ban hậu cần đang xử lí mấy đám học sinh khác.

Lâm Vụ không đem theo điện thoại, tính thời gian một tí, bây giờ chắc hẳn là hơn mười một giờ rưỡi rồi.

Cậu thật ra cũng chẳng muốn đi dạo đêm, cũng không biết tự nhiên bị bệnh gì nữa. Bây giờ đầu óc đang tỉnh táo, cũng không muốn mạo hiểm phiêu lưu vào đêm khuya để bị người ta mắng.

"Tớ đi về đây," Lâm Vụ nói với Vương Dã, sau đó nhớ tới ngành máy móc của ở tòa 2# nên chỉ cằm về phía tòa ký túc hỏi, "Đi chung không?"

Vương Dã chẳng nói chuyện, nhưng nhìn cái mặt là biết đang không muốn quay về rồi.

Lâm Vụ cũng chỉ hỏi cho có thôi, thấy người nọ không muốn thì quay người đi: "Bai."

Đi ra khỏi bóng đêm Lâm Vụ lơ đãng ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời.

Ngày Tết Trung Thu thì đương nhiên trăng phải tròn, nhưng đã sắp qua ngày mới cậu mới ngẩng đầu lên ngắm nhìn.

Bầu trời đêm mùa hè có màu xanh đậm, ánh trăng như bừng sáng ngay trước mắt, những đám mây xung quanh trôi theo gió, ngay cả những vì sao cũng lặng lẽ trốn đi, tịch mịch trong trẻo như dòng nước.

Lâm Vụ đã nhiều lần thấy trăng tròn, nhưng không biết sao chỉ có đêm nay, lại xinh đẹp làm cậu rung động đến thế.

Bỗng nhiên, cậu dừng bước lại, quay đầu gọi cái tên vẫn đang đứng chỗ cũ, như lúc mới gặp nhau đêm nay, vô cùng không khách khí: "Hê."

Vương Dã nghe tiếng gọi ngẩng đầu, hình bóng dưới ánh trăng khẽ nhúc nhích.

Lâm Vụ cười với hắn: "Ngày lễ vui vẻ."

Ngày tiếp theo, cả cái ký túc xá 333 đều biết chuyện đi đêm.

Tại vì lúc Lâm Vụ vừa đi từ bên ngoài về thì lại gặp được Nhâm Phi Vũ đang chuẩn bị đi vệ sinh.

Ngày lễ không thể ra khỏi trường, cũng không cần đi học, các anh em 333 còn đang lo lắng làm sao để gϊếŧ thời gian, vừa nghe thấy tin này lập tức mau chóng ăn sáng cho xong rồi giúp Lâm Vụ nghiên cứu--

Hạ Dương: "Động vật đi đêm à, cậu chỉ nghi ngờ hay là xác định rồi...."

Lâm Vụ: "Xác định luôn ấy, ngày nằm đêm đi, trừ động vật đi đêm ra thì chẳng còn giải thích nào hợp lý hơn nữa."

Nhâm Phi Vũ: "Lâm Vụ còn nói cậu ấy đi ra ngoài thấy một đám động.... Ấy, không phải, một đám sinh viên, nhiều người như thế thì không phải trùng hợp mất ngủ đâu."



Lý Tuấn Trì: "Động vật đi đêm thì cũng nhiều đó, nhỏ thì có dơi thằn lằn, lớn thì có sói hổ báo, con nào đây?

Nhâm Phi Vũ: "Còn chạy nhanh với sức bền tốt nữa, à đúng rồi, răng cũng tốt, một đống điều kiện chồng lên nhau thì phạm vi sẽ nhỏ hơn."

Lý Tuấn Trì: "Nhỏ gì mà nhỏ, vẫn lớn muốn chết kìa...."

Hạ Dương: "Cậu dừng lại đã, sói có đi đêm hả?"

Lý Tuấn Trì: "Ủa? Không phải à?"

Hạ Dương: "Đúng không?"

Lý Tuấn Trì: "Úi, cậu chờ tớ tí...."

Nhâm Phi Vũ: "Bộ bách khoa toàn thư động vật cho trẻ em của tớ không có nhắc tới sói, Lâm Vụ ơi cuốn bách khoa toàn thư thế giới động vật có không?"

Lâm Vụ: ".....Không."

Hạ Dương: "Nếu không thì sao lại có câu cây sống cần có da người sống cần cốt khí (1) chứ, nếu cậu không lạc quan lên thì tên cậu không có nằm trong bách khoa động vật đâu!"

Bầu không khí của 333 trừ việc học tập còn có một sự triết lý nhân sinh nổi lên nữa.

Đối với đặc tính động vật của mình, thật ra Lâm Vụ đã nghĩ ra một vài khả năng rồi.

Tốc độ, sức bền, răng nanh, đi đêm.

Xét cùng lúc bốn điều kiện, loài bò sát như thằn lằn thì có thể loại bỏ, bởi thần kinh vận động mạnh với răng nanh sắc bén, nhìn như thế nào cũng giống cái kiểu động vật ăn thịt trên đất liền.

Cho nên là loại như hổ báo sói hiện giờ là những gì Lâm Vụ hoài nghi nhất.

Nhưng mà Hạ Dương chắc chắn việc buổi tối cậu lẩm nhẩm hát cũng là do biến dị, Lâm Vụ cũng đành nhét điều kiện này vào theo, sau đó những gì còn lại chỉ là sói mà thôi.

Buổi tối hát ca.

Đêm khuya sói tru.

Hai câu này đi làm câu đối được luôn nè!

Ngày thứ ba được nghỉ Quốc Khánh, Lâm Vụ nhịn không đi đêm nữa, tuy là tinh thần vào buổi tối giống như con cú mèo vậy đó, nhưng vẫn cố gắng buộc mình sinh trưởng như một con sói ở trên giường, nằm lướt điện thoại trong đêm.

Đặc tính động vật của cậu có phải sói không thì chưa biết chắc, nhưng mỗi ngày đều có dị nhân được xác nhận

Người Đức đầu tiên xác nhận đặc tính động vật: Cá sấu châu Mỹ!

Người Anh thứ hai xác nhận đặc tính động vật: Báo săn!

Người Pháp thứ hai xác nhận đặc tính động vật: Tê giác Ấn Độ!

Người Mỹ thứ tư xác nhận đặc tính động vật: Chuột túi!

Nước ta đã có 9 người xác nhận được đặc tính động vật!

Người Nga đầu tiên....

Bị nhốt ở trường trong mấy ngày nghỉ này, gió êm sóng lặng, chỉ có đọc mấy cái tin tức này Lâm Vụ mới cảm thấy thế giới đang xảy ra rất nhiều chuyện.

Từ "dị nhân" biến thành "người thức tỉnh", sau khi thay đổi cách gọi thì tin tức mới mỗi ngày cũng có một đống.

Tương lai sẽ như thế nào, cuộc sống sẽ phát triển ra sao?

Lâm Vụ không biết. Cậu chỉ là một sinh viên bình thường, không thể nào nghĩ xa xôi như các nhà khoa học thế được.

Còn nữa, chuyện trước mắt này đã là tinh thần lẫn thể xác cậu mệt chết đi được.

Bây giờ là đêm khuya ngày nghỉ thứ tư, cậu cảm thấy áp lực chết đi được, nếu như thật sự không đi ra ngoài hít thở không khí ngay bây giờ, cậu cảm giác như mình sẽ không chịu nổi phá luôn cả cái giường.

===

(1) Là một tựa đề của bài thơ cổ, ý chỉ cây cần có da thì mới sống, người thì cần cốt khí thì mới gọi là sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau